Nhìn bóng lưng của Diệp Viễn đang xa dần, sắc mặt Không Vân xám đen lại vì tức giận.
Những người khác cũng câm như hến và không ai dám phát ra tiếng động nào cả.
“Tên tiểu tử chết tiệt, dám ngông cuồng đến như vậy ở trước mặt ta à! Ha, ta ngược lại muốn xem ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thất tinh ra sao!” Không Vân cười nhạo.
“Cái tên Diệp Viễn này điên rồi sao? Vậy mà hắn ta lại muốn thách đấu nhiệm vụ thất tinh kìa!”
“Nhiệm vụ thất tinh là thứ mà ngay cả trưởng lão cũng chưa chắc đã có thể hoàn thành được, hắn ta đang làm ra vẻ, nhưng có phần tỏ vẻ hơi quá đáng rồi đấy đúng không?”
“Ai nói không phải chứ! E rằng đã bị đệ nhất thiên tài của Thần Điện đánh cho mụ mị đầu óc rồi phải không?”
“Trong nửa năm qua, hắn ta chưa bao giờ nhận nhiệm vụ nào có độ khó quá tam tinh, trong phút chốc lại nhảy lên đến thất tinh, chuyện này không phải là đang chọc cười sao?”
...
Tất cả mọi người đều rất phản đối hành động của Diệp Viễn.
Có một khoảng cách không thể vượt qua nổi giữa tam tinh và thất tinh.
Nhiệm vụ thất tinh chỉ có trưởng lão mới thỉnh thoảng tiếp nhận mà thôi.
Không Vân đến chỗ người học việc của tế tư, vẻ mặt ảm đạm nói: “Để ta xem hắn nhận nhiệm vụ gì.”
Người học việc của tế tư không dám trái lời, giao danh sách nhiệm vụ cho Không Vân.
Không Vân vừa xem mặt đã biến sắc, sau đó cười nói: “Tên tiểu tư này e rằng là một kẻ ngốc đấy? Nếu hắn có thể hoàn thành những nhiệm vụ này, ta sẽ lấy đầu của mình xuống làm bóng cho hắn đá!”
Diệp Viễn lần này đã quá hung hăng càn quấy, khiến cho hắn ta mất hết thể diện rồi.
Tràng cười này của hắn ta cũng là đang muốn tìm lại một chút mặt mũi.
Mọi người cũng đều rất tò mò không biết rốt cuộc là Diệp Viễn đã nhận được nhiệm vụ thất tinh gì.
Có rất nhiều nhiệm vụ thất tinh, có dễ dàng và cũng có khó khăn.
Dễ dàng thì chỉ khó hơn một chút so với nhiệm vụ lục tinh.
Còn khó khăn thậm chí có thể sánh ngang với cả nhiệm vụ bát tinh.
Diệp Viễn lúc này đang đi tới cổng lớn, nghe thấy Không Vân nói như vậy, Diệp Viễn liền dừng chân và quay đầu lại nói: “Ta đã nhớ câu nói này của ngươi rồi đấy, hy vọng ngày mai ngươi vẫn còn có dũng khí để nói ra những lời như vậy.”
Không Vân cười to đáp lại: “Ngươi cứ yên tâm đi, ngày mai ta sẽ nói lại lần nữa! Bởi vì mười nhiệm vụ này ngươi không thể hoàn thành được đâu!”
Diệp Viễn chỉ cười rồi sải bước đi.
Những người khác đều rất hiếu kỳ, có một số tế tư thực lực không tồi bước tới hỏi: “Không Vân huynh, rốt cuộc là Diệp Viễn đã chọn được nhiệm vụ gì vậy?”
Không Vân chế nhạo nói: “Các ngươi tự xem đi!”
Mọi người đều nhìn vào danh sách, trong khoảnh khắc chợt nháo nhào lên!
“Nhiệm vụ thứ 75 này không phải Nghê Khôn trưởng lão đã từng nhận rồi sao? Trưởng lão... hình như lúc đó người đã thất bại rồi!”
“Còn có nhiệm vụ thứ 367 này nữa, nghe nói đã có mấy vị trưởng lão nhận rồi, nhưng kết quả là không có một người nào hoàn thành được cả!”
“Trong mười nhiệm vụ này không có nhiệm vụ nào là có thể hoàn thành được, hắn ta điên rồi à?”
...
Mười nhiệm vụ mà Diệp Viễn nhận được về cơ bản đều đã có một hoặc một vài trưởng lão đảm nhận rồi.
Hơn nữa, tất cả đều bị thất bại.
Một người vừa mới học luyện chế Yêu Thần đan khoảng nửa năm làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ như vậy cơ chứ?
Hơn nữa Diệp Viễn chưa từng làm nhiệm vụ nào từ tam tinh trở lên, bây giờ lại trực tiếp đi làm nhiệm vụ Thất Tinh, chuyện này không phải là chuyện vớ vẩn hay sao?
Không Vân chế nhạo: “Cái đồ ngốc không biết tự lượng sức mình, cho dù có muốn ra vẻ thì cũng phải chọn cái gì thích hợp một chút đi chứ!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói của Không Vân.
Đã làm ra vẻ quá mức rồi!
…
Mười giờ trưa ngày thứ hai, Không Vân đã đến đại sảnh nhiệm vụ từ sớm.
Ngoài hắn ta ra thì còn có người đã chờ đợi sẵn ở đây.
“Không Vân, nghe nói ngày hôm qua ngươi cũng đã bị Diệp Viễn trút giận?”
Không Vân quay đầu nhìn sang, đó là Xích Phong.
Cái tên này nghe nói Diệp Viễn đã tiếp nhận một số nhiệm vụ bất khả thi nên hôm nay đương nhiên là phải chạy tới để xem náo nhiệt rồi.
Có thể nhìn thấy Diệp Viễn bị mất mặt cũng là một chuyện rất sảng khoái mà.
Vẻ mặt Không Vân sa sầm lại, nói: “Được mệnh danh là đệ nhất thiên tài của Thần Điện, ta còn tưởng rằng đó là một nhân vật lợi hại lắm chứ, hóa ra chỉ là một kẻ ngốc mà thôi!”
Xích Phong cười nói: “Cũng không đến mức gọi là ngốc, nhưng e rằng ngươi là người duy nhất có thể ép hắn đến bước đường này đấy.”
Nghe xong câu nói của Xích Phong, trong lòng Không Vân cũng thầm đắc ý.
“Nếu hắn ta chọn nhiệm vụ lục tinh, ta thực sự có chút lo lắng đấy, nhưng hắn ta lại một mực muốn chọn nhiệm vụ thất tinh. Chọn nhiệm vụ thất tinh thì cũng được đi, nhưng hắn ta lại còn cố chấp chọn những nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được nữa chứ. Ngươi nói xem hắn ta không phải là kẻ ngốc thì là cái gì?” Không Vân chế nhạo nói.
Xích Phong đương nhiên không cho rằng Diệp Viễn là kẻ ngốc, nhưng hắn cũng không cho rằng những nhiệm vụ mà Diệp Viễn lựa chọn này có thể hoàn thành được.
“Theo ta thì có lẽ là hôm nay hắn ta sẽ không đến đâu. Những nhiệm vụ này căn bản là không thể nào hoàn thành được. Tuy nhiên, những nhiệm vụ từ thất tinh trở lên phải có các trưởng lão đến nghiệm thu, Thạch Vũ trưởng lão đã đến rồi, ta muốn xem xem hắn ta sẽ giải thích thế nào!” Xích Phong cười lạnh nói.
Nghe vậy Không Vân cũng mỉm cười.
Sau ngày hôm nay, cái tên đệ nhất thiên tài của Thần Điện sẽ quay trở lại chỗ của hắn ta mà thôi.
“Đến rồi đến rồi! Không ngờ Diệp Viễn thật sự dám tới!”
“Này này, có tới hay không, thì sau này cũng sẽ trở thành trò cười của Thần Điện.”
Đột nhiên trong đám đông náo động, Diệp Viễn chậm rãi bước vào.
Diệp Viễn căn bản là không thèm để tâm đến những ánh nhìn của người khác, đi thẳng đến nơi giao nhiệm vụ.
“Ta đến để giao nhiệm vụ.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Người học việc của tế tư vội vàng nói: “Diệp Viễn đại nhân xin đợi một chút, ta đi mời Thạch Vũ trưởng lão!”
Diệp Viễn gật đầu, người học việc của tế tư quay người rời đi.
“Này này, cái tên làm bộ làm tịch! Ngươi có thể hoàn thành được một trong số những nhiệm vụ này thì tên ta hai chữ Không Vân sẽ viết ngược lại!” Không Vân châm chọc một tràng.
Diệp Viễn nhìn hắn ta, vẻ mặt không quan tâm đáp lại: “Ngày hôm qua muốn chặt đầu xuống làm bóng cho ta đá, hôm nay lại muốn viết ngược tên mình, ngươi không trân trọng những thứ mà phụ thân mẫu thân của mình đã ban tặng cho đến như thế sao?”
Nghe những lời này, Không Vân không khỏi nghen họng, lạnh lùng “hừm” một tiếng: “Đừng có cố làm ra vẻ ở đây nữa! Ta muốn xem xem ngươi có thể tỏ vẻ đến bao giờ.”
Lúc này, Thạch Vũ mới chậm rãi đi tới.
Lão ta cũng nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Tên tiểu tử này trong thoáng chốc vậy mà lại thách thức đến nhiệm vụ thất tinh, hơn nữa đều là những nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, đây rõ ràng là đang tự làm khổ mình mà!
“Thạch Vũ trưởng lão!” Diệp Viễn hành lễ với Thạch Vũ.
Thạch Vũ gật đầu nói: “Nghe nói ngươi chọn mười nhiệm vụ Thất Tinh khó nhất sao?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy, xin Thạch Vũ trưởng lão nghiệm thu.”
Nói xong Diệp Viễn đặt mười chiếc nhẫn Trữ Vật lên bàn.
Ánh mắt của Thạch Vũ ngưng tụ lại, kinh ngạc nói: “Mười nhiệm vụ, ngươi... đều đã hoàn thành rồi à?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như Diệp Viễn đã nhận thì đương nhiên là chắc chắn sẽ có thể hoàn thành được. Mời trưởng lão!”
Thạch Vũ có hơi sửng sốt một chút, cầm chiếc nhẫn Trữ Vật lên, thần thức chìm vào trong đó, rồi bắt đầu nghiệm thu.
Khi Không Vân, Xích Phong và những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều chế nhạo.
Nhưng mà sắc mặt của Thạch Vũ đột nhiên thay đổi, lão ta nhìn Diệp Viễn kinh ngạc nói: “Cái này... Chúc Nhẫn Tiên Thực đan này là ngươi luyện chế ra sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Thạch Vũ trưởng lão nói đùa rồi, chẳng lẽ còn có người làm giúp được à?”
Khi những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều ngạc nhiên vô cùng.
Chẳng lẽ đang nói là Diệp Viễn thật sự hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Kìm nén sự bàng hoàng trong lòng lại, Thạch Vũ nhặt chiếc nhẫn Trữ Vật thứ hai lên và nghiệm thu lần nữa.
Sau đó, tới chiếc thứ ba, thứ tư... cho đến chiếc thứ mười!
Biểu hiện trên gương mặt của Thạch Vũ càng lúc càng kinh ngạc, càng lúc càng khó tin.
Lão ta nhìn về phía Diệp Viễn, như thể đã nhìn thấy ma vậy.
Khi đám đông nhìn thấy biểu cảm thay đổi liên tục của Thạch Vũ, ai nấy đều sửng sốt không kém.
Rốt cuộc Diệp Viễn đã làm gì mà lại khiến Thạch Vũ trưởng lão phải thất kinh đến như vậy cơ chứ?
Nhìn bóng lưng của Diệp Viễn đang xa dần, sắc mặt Không Vân xám đen lại vì tức giận.
Những người khác cũng câm như hến và không ai dám phát ra tiếng động nào cả.
“Tên tiểu tử chết tiệt, dám ngông cuồng đến như vậy ở trước mặt ta à! Ha, ta ngược lại muốn xem ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thất tinh ra sao!” Không Vân cười nhạo.
“Cái tên Diệp Viễn này điên rồi sao? Vậy mà hắn ta lại muốn thách đấu nhiệm vụ thất tinh kìa!”
“Nhiệm vụ thất tinh là thứ mà ngay cả trưởng lão cũng chưa chắc đã có thể hoàn thành được, hắn ta đang làm ra vẻ, nhưng có phần tỏ vẻ hơi quá đáng rồi đấy đúng không?”
“Ai nói không phải chứ! E rằng đã bị đệ nhất thiên tài của Thần Điện đánh cho mụ mị đầu óc rồi phải không?”
“Trong nửa năm qua, hắn ta chưa bao giờ nhận nhiệm vụ nào có độ khó quá tam tinh, trong phút chốc lại nhảy lên đến thất tinh, chuyện này không phải là đang chọc cười sao?”
...
Tất cả mọi người đều rất phản đối hành động của Diệp Viễn.
Có một khoảng cách không thể vượt qua nổi giữa tam tinh và thất tinh.
Nhiệm vụ thất tinh chỉ có trưởng lão mới thỉnh thoảng tiếp nhận mà thôi.
Không Vân đến chỗ người học việc của tế tư, vẻ mặt ảm đạm nói: “Để ta xem hắn nhận nhiệm vụ gì.”
Người học việc của tế tư không dám trái lời, giao danh sách nhiệm vụ cho Không Vân.
Không Vân vừa xem mặt đã biến sắc, sau đó cười nói: “Tên tiểu tư này e rằng là một kẻ ngốc đấy? Nếu hắn có thể hoàn thành những nhiệm vụ này, ta sẽ lấy đầu của mình xuống làm bóng cho hắn đá!”
Diệp Viễn lần này đã quá hung hăng càn quấy, khiến cho hắn ta mất hết thể diện rồi.
Tràng cười này của hắn ta cũng là đang muốn tìm lại một chút mặt mũi.
Mọi người cũng đều rất tò mò không biết rốt cuộc là Diệp Viễn đã nhận được nhiệm vụ thất tinh gì.
Có rất nhiều nhiệm vụ thất tinh, có dễ dàng và cũng có khó khăn.
Dễ dàng thì chỉ khó hơn một chút so với nhiệm vụ lục tinh.
Còn khó khăn thậm chí có thể sánh ngang với cả nhiệm vụ bát tinh.
Diệp Viễn lúc này đang đi tới cổng lớn, nghe thấy Không Vân nói như vậy, Diệp Viễn liền dừng chân và quay đầu lại nói: “Ta đã nhớ câu nói này của ngươi rồi đấy, hy vọng ngày mai ngươi vẫn còn có dũng khí để nói ra những lời như vậy.”
Không Vân cười to đáp lại: “Ngươi cứ yên tâm đi, ngày mai ta sẽ nói lại lần nữa! Bởi vì mười nhiệm vụ này ngươi không thể hoàn thành được đâu!”
Diệp Viễn chỉ cười rồi sải bước đi.
Những người khác đều rất hiếu kỳ, có một số tế tư thực lực không tồi bước tới hỏi: “Không Vân huynh, rốt cuộc là Diệp Viễn đã chọn được nhiệm vụ gì vậy?”
Không Vân chế nhạo nói: “Các ngươi tự xem đi!”
Mọi người đều nhìn vào danh sách, trong khoảnh khắc chợt nháo nhào lên!
“Nhiệm vụ thứ 75 này không phải Nghê Khôn trưởng lão đã từng nhận rồi sao? Trưởng lão... hình như lúc đó người đã thất bại rồi!”
“Còn có nhiệm vụ thứ 367 này nữa, nghe nói đã có mấy vị trưởng lão nhận rồi, nhưng kết quả là không có một người nào hoàn thành được cả!”
“Trong mười nhiệm vụ này không có nhiệm vụ nào là có thể hoàn thành được, hắn ta điên rồi à?”
...
Mười nhiệm vụ mà Diệp Viễn nhận được về cơ bản đều đã có một hoặc một vài trưởng lão đảm nhận rồi.
Hơn nữa, tất cả đều bị thất bại.
Một người vừa mới học luyện chế Yêu Thần đan khoảng nửa năm làm sao có thể hoàn thành được nhiệm vụ như vậy cơ chứ?
Hơn nữa Diệp Viễn chưa từng làm nhiệm vụ nào từ tam tinh trở lên, bây giờ lại trực tiếp đi làm nhiệm vụ Thất Tinh, chuyện này không phải là chuyện vớ vẩn hay sao?
Không Vân chế nhạo: “Cái đồ ngốc không biết tự lượng sức mình, cho dù có muốn ra vẻ thì cũng phải chọn cái gì thích hợp một chút đi chứ!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói của Không Vân.
Đã làm ra vẻ quá mức rồi!
…
Mười giờ trưa ngày thứ hai, Không Vân đã đến đại sảnh nhiệm vụ từ sớm.
Ngoài hắn ta ra thì còn có người đã chờ đợi sẵn ở đây.
“Không Vân, nghe nói ngày hôm qua ngươi cũng đã bị Diệp Viễn trút giận?”
Không Vân quay đầu nhìn sang, đó là Xích Phong.
Cái tên này nghe nói Diệp Viễn đã tiếp nhận một số nhiệm vụ bất khả thi nên hôm nay đương nhiên là phải chạy tới để xem náo nhiệt rồi.
Có thể nhìn thấy Diệp Viễn bị mất mặt cũng là một chuyện rất sảng khoái mà.
Vẻ mặt Không Vân sa sầm lại, nói: “Được mệnh danh là đệ nhất thiên tài của Thần Điện, ta còn tưởng rằng đó là một nhân vật lợi hại lắm chứ, hóa ra chỉ là một kẻ ngốc mà thôi!”
Xích Phong cười nói: “Cũng không đến mức gọi là ngốc, nhưng e rằng ngươi là người duy nhất có thể ép hắn đến bước đường này đấy.”
Nghe xong câu nói của Xích Phong, trong lòng Không Vân cũng thầm đắc ý.
“Nếu hắn ta chọn nhiệm vụ lục tinh, ta thực sự có chút lo lắng đấy, nhưng hắn ta lại một mực muốn chọn nhiệm vụ thất tinh. Chọn nhiệm vụ thất tinh thì cũng được đi, nhưng hắn ta lại còn cố chấp chọn những nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được nữa chứ. Ngươi nói xem hắn ta không phải là kẻ ngốc thì là cái gì?” Không Vân chế nhạo nói.
Xích Phong đương nhiên không cho rằng Diệp Viễn là kẻ ngốc, nhưng hắn cũng không cho rằng những nhiệm vụ mà Diệp Viễn lựa chọn này có thể hoàn thành được.
“Theo ta thì có lẽ là hôm nay hắn ta sẽ không đến đâu. Những nhiệm vụ này căn bản là không thể nào hoàn thành được. Tuy nhiên, những nhiệm vụ từ thất tinh trở lên phải có các trưởng lão đến nghiệm thu, Thạch Vũ trưởng lão đã đến rồi, ta muốn xem xem hắn ta sẽ giải thích thế nào!” Xích Phong cười lạnh nói.
Nghe vậy Không Vân cũng mỉm cười.
Sau ngày hôm nay, cái tên đệ nhất thiên tài của Thần Điện sẽ quay trở lại chỗ của hắn ta mà thôi.
“Đến rồi đến rồi! Không ngờ Diệp Viễn thật sự dám tới!”
“Này này, có tới hay không, thì sau này cũng sẽ trở thành trò cười của Thần Điện.”
Đột nhiên trong đám đông náo động, Diệp Viễn chậm rãi bước vào.
Diệp Viễn căn bản là không thèm để tâm đến những ánh nhìn của người khác, đi thẳng đến nơi giao nhiệm vụ.
“Ta đến để giao nhiệm vụ.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Người học việc của tế tư vội vàng nói: “Diệp Viễn đại nhân xin đợi một chút, ta đi mời Thạch Vũ trưởng lão!”
Diệp Viễn gật đầu, người học việc của tế tư quay người rời đi.
“Này này, cái tên làm bộ làm tịch! Ngươi có thể hoàn thành được một trong số những nhiệm vụ này thì tên ta hai chữ Không Vân sẽ viết ngược lại!” Không Vân châm chọc một tràng.
Diệp Viễn nhìn hắn ta, vẻ mặt không quan tâm đáp lại: “Ngày hôm qua muốn chặt đầu xuống làm bóng cho ta đá, hôm nay lại muốn viết ngược tên mình, ngươi không trân trọng những thứ mà phụ thân mẫu thân của mình đã ban tặng cho đến như thế sao?”
Nghe những lời này, Không Vân không khỏi nghen họng, lạnh lùng “hừm” một tiếng: “Đừng có cố làm ra vẻ ở đây nữa! Ta muốn xem xem ngươi có thể tỏ vẻ đến bao giờ.”
Lúc này, Thạch Vũ mới chậm rãi đi tới.
Lão ta cũng nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Tên tiểu tử này trong thoáng chốc vậy mà lại thách thức đến nhiệm vụ thất tinh, hơn nữa đều là những nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, đây rõ ràng là đang tự làm khổ mình mà!
“Thạch Vũ trưởng lão!” Diệp Viễn hành lễ với Thạch Vũ.
Thạch Vũ gật đầu nói: “Nghe nói ngươi chọn mười nhiệm vụ Thất Tinh khó nhất sao?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy, xin Thạch Vũ trưởng lão nghiệm thu.”
Nói xong Diệp Viễn đặt mười chiếc nhẫn Trữ Vật lên bàn.
Ánh mắt của Thạch Vũ ngưng tụ lại, kinh ngạc nói: “Mười nhiệm vụ, ngươi... đều đã hoàn thành rồi à?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như Diệp Viễn đã nhận thì đương nhiên là chắc chắn sẽ có thể hoàn thành được. Mời trưởng lão!”
Thạch Vũ có hơi sửng sốt một chút, cầm chiếc nhẫn Trữ Vật lên, thần thức chìm vào trong đó, rồi bắt đầu nghiệm thu.
Khi Không Vân, Xích Phong và những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều chế nhạo.
Nhưng mà sắc mặt của Thạch Vũ đột nhiên thay đổi, lão ta nhìn Diệp Viễn kinh ngạc nói: “Cái này... Chúc Nhẫn Tiên Thực đan này là ngươi luyện chế ra sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Thạch Vũ trưởng lão nói đùa rồi, chẳng lẽ còn có người làm giúp được à?”