"Đã nghe chưa? Học việc cấp thấp mới đến đã đày ba người Hồ Phong ở nhà xí qua đêm rồi.”
"Thật hay giả thế? Một người mới đến mà lợi hại thế sao?”
"Ha, ngươi nói có thần kỳ hay không? Thi đấu lửa, ba người cùng ra tay mà không phải là đối thủ của người ta; thi sức chiến đấu, ba người cộng lại cũng vẫn không phải đối thủ của hắn.”
"Nói nhảm hả? Ba người cộng lại, trong đám học việc tế tư có mấy người dám chọc vào chúng đâu!”
“Ha, ngươi ra nhà xí nhìn dáng vẻ thảm hại của ba người bọn họ không phải biết ngay sao? Bây giờ bọn họ còn đang ở đó đấy!”
...
Tin tức Diệp Viễn treo ba người Hồ Phong lên đánh nhanh chóng truyền ra khắp khu học việc.
Chính hắn lại không có cảm giác gì, ngủ một giấc ngon lành rồi đi về phía Thiên Lộc các.
Thiên Lộc các là nơi thần điện tế tư cất sách cổ, phối phương, thuật luyện dược, thuật khống hỏa cùng dược lý cơ bản..., nên có thì đều có.
Diệp Viễn đã tới thần điện của tế tư, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội học tập thuật luyện dược của Yêu tộc.
Theo tính cách của hắn, đương nhiên là học từ thứ cơ bản nhất.
Diệp Viễn biết rõ, những thứ mình lén học được từ kỳ kiểm tra học việc của tế tư đều dựa vào cảnh giới đan đạo mạnh mẽ của hắn, dựa vào tầm mắt cực kỳ cao mà thêm một số thủ pháp nhân tộc áp dụng vào Yêu Thần đan.
Nhưng đó đã là giới hạn của hắn rồi, muốn tiến thêm bước nữa cũng không thể được.
Muốn được thần điện tế tư coi trọng thì phải học từ đầu.
Đương nhiên là theo cảnh giới bây giờ của Diệp Viễn, việc học lên cũng là làm chơi ăn thật.
"Đứng lại!”
Diệp Viễn vừa mới bước vào Thiên Lộc các thì bị một lão giả tóc bạc gọi lại.
Ánh mắt Diệp Viễn nghiêm túc, thật sự không nhìn ra ông lão này nông sâu thế nào.
“Tiền bối!” Diệp Viễn hành lễ nói.
Lão giả tóc bạc này ít nhất cũng là cao thủ cấp năm.
Lão giả tóc bạc liếc nhìn Diệp Viễn một cái, thản nhiên nói: “Trên người ngươi không có điểm cống hiến nào, không thể vào Thiên Lộc các.”
Diệp Viễn ngây người, nhanh chóng hiểu ra được Lão giả tóc bạc này đã thông qua trận pháp của Thiên Lộc các mà biết được điểm cống hiến trên người mình bằng không.
“Tiền bối, chẳng lẽ ta trở thành học việc của tế tư cũng không có điểm cống hiến vào cửa sao?”
Cách làm điểm cống hiến này thông dụng với bất kỳ thế lực nào.
Chỉ là hôm qua Diệp Viễn đã quên kiểm tra lại lệnh bài thân phận của mình, không ngờ mình lại chẳng có điểm cống hiến nào.
Thần điện tế tư này cũng quá keo kiệt rồi.
“Nói nhảm! Ngươi không có chút cống hiến nào với thần điện thì điểm cống hiến ở đâu ra? Một học việc vừa mới nhập môn mà đã muốn vào Thiên Lộc các, thật là mơ mộng hão huyền! Cút ra, đừng có ở đây ảnh hưởng đến bổn tế tư!”
Lúc này, có một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Diệp Viễn.
Quay người lại nhìn, một người trẻ tuổi mặc trang phục tế tư, khuôn mặt cao ngạo, mũi sắp hếch lên trời.
Diệp Viễn không quan tâm đến hắn ta mà hỏi lão giả tóc bạc: “Tiền bối, trong thần điện có cho phép dùng điểm cống hiến để cược không?”
Lão ta bình tĩnh gật đầu nói: “Đương nhiên là cho phép. Nhưng trong thần điện cấm đấu võ, chỉ được đấu đan.”
Tế tư đó vừa nghe thấy lời của Diệp Viễn thì lập tức cười lớn: “Thật là buồn cười, một tên học việc tế tư cấp thấp mới nhập môn, ngươi muốn cược với ai?”
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: “Ngươi đấy!”
Tế tư ngừng lại, chợt cười phá lên: “Ngươi cá cược với ta? Ha ha ha, ngươi còn chẳng có điểm cống hiến, ngươi lấy cái gì ra để cá cược với ta?”
Trong lúc nói, Diệp Viễn lấy một linh quả ra, tế tư biến sắc, kinh ngạc hô lên: “Hạc Linh Quả!”
Diệp Viễn cười nói: “Tế tư đại nhân có kiến thức tốt thật! Tiền bối, ngài xem Hạc Linh Quả này đáng giá bao nhiêu điểm cống hiến?”
Hạc Linh Quả này Diệp Viễn vừa mới mua được ở vương thành Xuyên Cát, cũng tốn kém không ít.
Lão giả tóc bạc cũng hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, lão ta không biết tiểu tử này lấy tự tin đâu ra mà dám cá cược với tế tư.
Có điều lão ta vẫn gật đầu nói: “Nếu là Hạc Linh Quả thì đáng giá năm trăm điểm cống hiến.”
Diệp Viễn gật đầu, nói với tế tư: “Tế tư đại nhân, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Ngươi bỏ ra ba trăm điểm cống hiến, ta lấy Hạc Linh Quả ra cược với ngươi, thế nào?”
Ánh mắt tế tư lộ ra vẻ tham lam, nhìn Diệp Viễn như nhìn một tên ngốc, cười nói: “Sao thần điện lại thu một tên ngốc về thế này? Ha ha, nếu ngươi đã tặng bảo vật cho bổn tế tư thì bổn tế tư cũng không có lý nào không nhận. Được, bổn tế tư cược với ngươi! Đừng có nói ta bắt nạt ngươi, muốn cược cái gì tùy ngươi chọn!”
Ánh mắt Diệp Viễn lộ ra vẻ tinh ranh, cười nói: “Cũng không cần phiền phức như thế, chúng ta đấu lửa đi.”
“Đấu lửa? Ha, ngươi chọn thật à! Cho ngươi một cơ hội, đổi cái khác đi, dù ngươi vẫn không có cơ hội thắng đâu.” Tế tư đó nói.
Lúc này, lần lượt có người muốn vào Thiên Lộc các thì bị hai người thu hút.
"Tên mới tới này có vấn đề về đầu óc à? Dám đấu lửa với tế tư Xích Phong?”
“Ai chẳng biết Xích Phong là tế tư khống chế hỏa lực hạng nhất, tiểu tử này lấy dũng khí đâu ra thế?”
"Ha ha, ngựa non háu đá mà!”
...
Khuôn mặt Xích Phong đắc ý nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Tên ngốc, đã nghe thấy chưa? Thuật luyện đan của ta cũng không phải mạnh nhất trong các tế tư, nhưng thuật khống chế hỏa lực thì không ai có thể vượt qua ta! Thứ rác rưởi như ngươi mà muốn đấu lửa với ta?”
Đối với cái loại giẫm lên người khác để ra vẻ này, Diệp Viễn vô cùng chán ghét.
Ta còn chẳng chọc vào ngươi, mở mồm ra là rác rưởi, mở mồm ra là tên ngốc, cười vui lắm sao?
Đúng lúc mình không có điểm cống hiến, đúng là ngủ gà ngủ gật lại có người đưa gối.
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Ngươi khống chế hỏa lực hạng nhất rất đáng gờm sao?”
Xích Phong ngây ra, lạnh lùng cười nói: “Ngươi sẽ biết ngay là đáng gờm thế nào!”
Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Nói nhảm nhiều thế, tới đi.”
Xích Phong thấy dáng vẻ của Diệp Viễn rất kiêu ngạo, hắn quyết định dạy cho Diệp Viễn một bài học.
Một tay Xích Phong bấm niệm thần chú, vô số tia lửa phun ra từ lòng bàn tay vây quanh Diệp Viễn như là sao đầy trời, dẫn đến một tiếng hô kinh ngạc.
"Tiểu tử, thử sao đầy trời của ta, để cho ngươi biết cái gì gọi là người khống chế hỏa lực hạng nhất!” Xích Phong cười điên cuồng.
Diệp Viễn như thể hoảng hốt, kêu lên một tiếng quái lạ rồi chuồn đi mất.
Xích Phong thấy thế thì không khỏi cười lớn: “Chạy? Nếu bổn tế tư để một tên học việc như ngươi chạy mất thì không phải là bị cả thần điện chê cười sao?”
Thuật khống chế hỏa lực của Xích Phong thật sự rất lợi hại, không có cảm giác cố hết sức để điều khiển những tia lửa đó.
Nhưng động tác của Diệp Viễn lại lơ lửng không cố định, quay ngưòi mấy cái đã đến trước mặt Xích Phong.
Ầm!
Hai luồng ánh sáng rơi xuống lông mày Xích Phong, chỉ thấy có mùi khét bay ra, lông mày đã không còn.
Phụt!
Một tiếng cười đột ngột vang lên.
"Chậc chậc, người khống chế hỏa lực hạng nhất quả là lợi hại! Chiêu lửa sém lông mày này, tại hạ bội phục!” Vẻ mặt Diệp Viễn sợ hãi nói.
Xích Phong luống cuống tay chân, vội thu thần hỏa lại.
Nhưng lông mày đã không còn nữa rồi.
“Ngươi! Ngươi lừa gạt!” Xích Phong chỉ vào Diệp Viễn, thở hổn hển nói.
Diệp Viễn nhún vai nói: “Có chơi có chịu, nhiều người nhìn như thế, chẳng lẽ ngươi định chống chế sao?”
Xích Phong biến sắc mấy lần, cắn răng nói: “Xem như ngươi lợi hại!”
Diệp Viễn cười nói: “Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, bây giờ ta lấy ba trăm điểm cống hiến này tiếp tục cược với ngươi, ngươi có dám chấp nhận không?”
"Đã nghe chưa? Học việc cấp thấp mới đến đã đày ba người Hồ Phong ở nhà xí qua đêm rồi.”
"Thật hay giả thế? Một người mới đến mà lợi hại thế sao?”
"Ha, ngươi nói có thần kỳ hay không? Thi đấu lửa, ba người cùng ra tay mà không phải là đối thủ của người ta; thi sức chiến đấu, ba người cộng lại cũng vẫn không phải đối thủ của hắn.”
"Nói nhảm hả? Ba người cộng lại, trong đám học việc tế tư có mấy người dám chọc vào chúng đâu!”
“Ha, ngươi ra nhà xí nhìn dáng vẻ thảm hại của ba người bọn họ không phải biết ngay sao? Bây giờ bọn họ còn đang ở đó đấy!”
...
Tin tức Diệp Viễn treo ba người Hồ Phong lên đánh nhanh chóng truyền ra khắp khu học việc.
Chính hắn lại không có cảm giác gì, ngủ một giấc ngon lành rồi đi về phía Thiên Lộc các.
Thiên Lộc các là nơi thần điện tế tư cất sách cổ, phối phương, thuật luyện dược, thuật khống hỏa cùng dược lý cơ bản..., nên có thì đều có.
Diệp Viễn đã tới thần điện của tế tư, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội học tập thuật luyện dược của Yêu tộc.
Theo tính cách của hắn, đương nhiên là học từ thứ cơ bản nhất.
Diệp Viễn biết rõ, những thứ mình lén học được từ kỳ kiểm tra học việc của tế tư đều dựa vào cảnh giới đan đạo mạnh mẽ của hắn, dựa vào tầm mắt cực kỳ cao mà thêm một số thủ pháp nhân tộc áp dụng vào Yêu Thần đan.
Nhưng đó đã là giới hạn của hắn rồi, muốn tiến thêm bước nữa cũng không thể được.
Muốn được thần điện tế tư coi trọng thì phải học từ đầu.
Đương nhiên là theo cảnh giới bây giờ của Diệp Viễn, việc học lên cũng là làm chơi ăn thật.
"Đứng lại!”
Diệp Viễn vừa mới bước vào Thiên Lộc các thì bị một lão giả tóc bạc gọi lại.
Ánh mắt Diệp Viễn nghiêm túc, thật sự không nhìn ra ông lão này nông sâu thế nào.
“Tiền bối!” Diệp Viễn hành lễ nói.
Lão giả tóc bạc này ít nhất cũng là cao thủ cấp năm.
Lão giả tóc bạc liếc nhìn Diệp Viễn một cái, thản nhiên nói: “Trên người ngươi không có điểm cống hiến nào, không thể vào Thiên Lộc các.”
Diệp Viễn ngây người, nhanh chóng hiểu ra được Lão giả tóc bạc này đã thông qua trận pháp của Thiên Lộc các mà biết được điểm cống hiến trên người mình bằng không.
“Tiền bối, chẳng lẽ ta trở thành học việc của tế tư cũng không có điểm cống hiến vào cửa sao?”
Cách làm điểm cống hiến này thông dụng với bất kỳ thế lực nào.
Chỉ là hôm qua Diệp Viễn đã quên kiểm tra lại lệnh bài thân phận của mình, không ngờ mình lại chẳng có điểm cống hiến nào.
Thần điện tế tư này cũng quá keo kiệt rồi.
“Nói nhảm! Ngươi không có chút cống hiến nào với thần điện thì điểm cống hiến ở đâu ra? Một học việc vừa mới nhập môn mà đã muốn vào Thiên Lộc các, thật là mơ mộng hão huyền! Cút ra, đừng có ở đây ảnh hưởng đến bổn tế tư!”
Lúc này, có một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Diệp Viễn.
Quay người lại nhìn, một người trẻ tuổi mặc trang phục tế tư, khuôn mặt cao ngạo, mũi sắp hếch lên trời.
Diệp Viễn không quan tâm đến hắn ta mà hỏi lão giả tóc bạc: “Tiền bối, trong thần điện có cho phép dùng điểm cống hiến để cược không?”
Lão ta bình tĩnh gật đầu nói: “Đương nhiên là cho phép. Nhưng trong thần điện cấm đấu võ, chỉ được đấu đan.”
Tế tư đó vừa nghe thấy lời của Diệp Viễn thì lập tức cười lớn: “Thật là buồn cười, một tên học việc tế tư cấp thấp mới nhập môn, ngươi muốn cược với ai?”
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: “Ngươi đấy!”
Tế tư ngừng lại, chợt cười phá lên: “Ngươi cá cược với ta? Ha ha ha, ngươi còn chẳng có điểm cống hiến, ngươi lấy cái gì ra để cá cược với ta?”
Trong lúc nói, Diệp Viễn lấy một linh quả ra, tế tư biến sắc, kinh ngạc hô lên: “Hạc Linh Quả!”
Diệp Viễn cười nói: “Tế tư đại nhân có kiến thức tốt thật! Tiền bối, ngài xem Hạc Linh Quả này đáng giá bao nhiêu điểm cống hiến?”
Hạc Linh Quả này Diệp Viễn vừa mới mua được ở vương thành Xuyên Cát, cũng tốn kém không ít.
Lão giả tóc bạc cũng hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, lão ta không biết tiểu tử này lấy tự tin đâu ra mà dám cá cược với tế tư.
Có điều lão ta vẫn gật đầu nói: “Nếu là Hạc Linh Quả thì đáng giá năm trăm điểm cống hiến.”
Diệp Viễn gật đầu, nói với tế tư: “Tế tư đại nhân, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Ngươi bỏ ra ba trăm điểm cống hiến, ta lấy Hạc Linh Quả ra cược với ngươi, thế nào?”
Ánh mắt tế tư lộ ra vẻ tham lam, nhìn Diệp Viễn như nhìn một tên ngốc, cười nói: “Sao thần điện lại thu một tên ngốc về thế này? Ha ha, nếu ngươi đã tặng bảo vật cho bổn tế tư thì bổn tế tư cũng không có lý nào không nhận. Được, bổn tế tư cược với ngươi! Đừng có nói ta bắt nạt ngươi, muốn cược cái gì tùy ngươi chọn!”
Ánh mắt Diệp Viễn lộ ra vẻ tinh ranh, cười nói: “Cũng không cần phiền phức như thế, chúng ta đấu lửa đi.”
“Đấu lửa? Ha, ngươi chọn thật à! Cho ngươi một cơ hội, đổi cái khác đi, dù ngươi vẫn không có cơ hội thắng đâu.” Tế tư đó nói.
Lúc này, lần lượt có người muốn vào Thiên Lộc các thì bị hai người thu hút.
"Tên mới tới này có vấn đề về đầu óc à? Dám đấu lửa với tế tư Xích Phong?”
“Ai chẳng biết Xích Phong là tế tư khống chế hỏa lực hạng nhất, tiểu tử này lấy dũng khí đâu ra thế?”
"Ha ha, ngựa non háu đá mà!”
...
Khuôn mặt Xích Phong đắc ý nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Tên ngốc, đã nghe thấy chưa? Thuật luyện đan của ta cũng không phải mạnh nhất trong các tế tư, nhưng thuật khống chế hỏa lực thì không ai có thể vượt qua ta! Thứ rác rưởi như ngươi mà muốn đấu lửa với ta?”
Đối với cái loại giẫm lên người khác để ra vẻ này, Diệp Viễn vô cùng chán ghét.
Ta còn chẳng chọc vào ngươi, mở mồm ra là rác rưởi, mở mồm ra là tên ngốc, cười vui lắm sao?
Đúng lúc mình không có điểm cống hiến, đúng là ngủ gà ngủ gật lại có người đưa gối.
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Ngươi khống chế hỏa lực hạng nhất rất đáng gờm sao?”
Xích Phong ngây ra, lạnh lùng cười nói: “Ngươi sẽ biết ngay là đáng gờm thế nào!”
Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Nói nhảm nhiều thế, tới đi.”
Xích Phong thấy dáng vẻ của Diệp Viễn rất kiêu ngạo, hắn quyết định dạy cho Diệp Viễn một bài học.
Một tay Xích Phong bấm niệm thần chú, vô số tia lửa phun ra từ lòng bàn tay vây quanh Diệp Viễn như là sao đầy trời, dẫn đến một tiếng hô kinh ngạc.
"Tiểu tử, thử sao đầy trời của ta, để cho ngươi biết cái gì gọi là người khống chế hỏa lực hạng nhất!” Xích Phong cười điên cuồng.
Diệp Viễn như thể hoảng hốt, kêu lên một tiếng quái lạ rồi chuồn đi mất.
Xích Phong thấy thế thì không khỏi cười lớn: “Chạy? Nếu bổn tế tư để một tên học việc như ngươi chạy mất thì không phải là bị cả thần điện chê cười sao?”
Thuật khống chế hỏa lực của Xích Phong thật sự rất lợi hại, không có cảm giác cố hết sức để điều khiển những tia lửa đó.
Nhưng động tác của Diệp Viễn lại lơ lửng không cố định, quay ngưòi mấy cái đã đến trước mặt Xích Phong.
Ầm!
Hai luồng ánh sáng rơi xuống lông mày Xích Phong, chỉ thấy có mùi khét bay ra, lông mày đã không còn.
Phụt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!