Cách đó không xa có một cái cây nửa người.
Trên cái cây đó có bảy tám quả màu xanh trắng, thật bất ngờ khi đó chính là Ngân Dực Địa Linh Quả.
Đám người Đoạn Bằng đi lên đem toàn bộ Ngân Dực Địa Linh Quả cất vào túi mà không có bất kỳ cản trở nào.
Sau đó họ đi sâu thêm vào trong hang động kết quả là phát hiện một mảng lớn Lục Đằng Bích La Hoa.
Đoạn Bằng cảm khái thốt lên: “Diệp huynh đệ đúng là kỳ tài, hắn nắm rất rõ đặc tính của những linh dược này!”
Vu Tĩnh nói: “Đến độc của Hỏa Vân Băng Lăng Trùng đệ ấy còn giải được nói gì đến điểm này?”
Đoạn Bằng gật đầu nói: “Mọi người đều chuẩn bị thật tốt đi cẩn thận đêm tối bị dơi độc tấn công!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý sau đó lấy ra túi bột mà Diệp Viễn đã chuẩn bị cho.
Tới lúc này bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Diệp Viễn mà không nghi ngờ thêm gì hết.
Diệp Viễn nói rằng túi bột này có ích thì chắc chắn là có ích.
Nếu không sự nguy hiểm của những con dơi độc trong đêm tối này cũng không kém gì so với Tử Nhãn Ma Viên cho nên bọn họ cũng không dám nhúc nhích.
Một số người đã chuẩn bị xong và bắt đầu đi thu thập Lục Đằng Bích La Hoa.
Đúng lúc này từ trong hang động vang lên tiếng vỗ cánh.
Chỉ thấy một đàn dơi đen lớn hung hãn lao về phía mấy người.
Mỗi con dơi này đều to bằng cả cái đầu người, trông vô cùng hung ác.
“Vung lên!”
Đoạn Bằng đột nhiên hét lớn sau đó trực tiếp tung bột mà Diệp Viễn đã chế tạo ra lên không trung, những người khác cũng làm theo như vậy.
Xèo xèo…
Vốn dĩ những con dơi độc trong đêm tối đó đã rất độc ác đột nhiên lại phát ra âÂm thanh vô cùng thảm thiết.
Những con dơi bị nhiễm bột đó vật lộn một lúc sau đó nhanh chóng biến thành vũng máu.
Những con dơi độc trong đêm tối khác chỉ bay lượn trên bầu trời như thể chúng đang đến đối đầu kẻ thù, sợ hãi không dám lại gần.
Nhiều người chỉ biết trố mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Loại bột này thật lợi hại, hung thú cấp bốn đã bị tiêu diệt trong nháy mắt!”
“Thứ này giống như bột xác chết vậy nhưng không biết rằng sức mạnh của nó còn mạnh đến nhường nào!”
Trong lòng Đoạn Bằng có chút giật mình hắn liền trầm giọng nói: “Làm nhanh lên!”
Những người đó không dám lơ là liền nhanh chóng thu thập Lục Đằng Bích La Hoa.
Những con dơi độc trong bóng tối đó giương mắt nhìn theo bọn họ nhưng không dám lại gần.
Cái thứ bột trong không khí giống như một mối đe dọa chết người đối với bọn chúng.
Sau khi Đoạn Bằng cùng những người khác thu thập toàn bộ Lục Đằng Bích La Hoa liền vội vã đi ra ngoài.
Một vài người từ trong sơn động đi ra đột nhiên có một luồng khí tức cường đại từ xa ập đến.
Sắc mặt Đoạn Bằng thay đổi một cách rõ rệt rồi thất thanh kêu lên: “Không ổn rồi, là Tử Nhãn Ma Viên! Chẳng lẽ…”
Nước mắt của Vu Tĩnh chảy dài trên má, nàng ấy lắc đầu không dám tin: “Không đâu! Diệp Viễn sẽ không chết đâu!”
Đoạn Bằng nghiêm nghị nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, nếu bị Tử Nhãn Ma Viên đuổi kịp thì chúng ta chết chắc rồi! Mau chạy đi!”
Không một ai dám ở lại, tất cả đều tăng tốc lên đến cực điểm để thoát khỏi Tử Nhãn Ma Viên.
Gầm!
Rống!
Tiếng gào rống của Tử Nhãn Ma Viên truyền từ xa đến ngày càng gần, tốc độ vô cùng nhanh.
Đoạn Bằng quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn đột nhiên ớn lạnh.
Tử Nhãn Ma Viên này vô cùng hung bạo, hai con mắt khổng lồ lúc này toát ra vẻ hung bạo của tử nhãn và đó chính là dấu hiệu cho thấy Tử Nhãn Ma Viên đã điên cuồng đến cực hạn.
Trạng thái của Tử Nhãn Ma Viên lúc này cho thấy sức mạnh đang ở mức đáng sợ nhất!
Phải biết rằng đến ngay cả Diệp Viễn cũng không chạy thoát được Tử Nhãn Ma Viên thì nói gì đến những người này.
Trong bốn người sức mạnh của Vu Tĩnh là yếu nhất và cũng là người có tốc độ chậm nhất.
Giữa tiếng gào thét Tử Nhãn Ma Viên đã đuổi kịp đến.
Đột nhiên Vu Tĩnh dừng lại rồi nhìn Tử Nhãn Ma Viên một cách kiên quyết: “Đồ súc sinh, ngươi lại dám giết chết Diệp đệ, hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Vừa nói nàng ấy vừa cố gắng vung kiếm lên và hướng về phía Tử Nhãn Ma Viên.
Vu Tĩnh biết rằng đây là cuộc tấn công rất liều lĩnh nhưng nàng ấy không muốn chạy thêm nữa.
Đoạn Bằng và những người khác đã rất sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Có điều hắn cũng lộ ra vẻ quyết đoán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết tiệt, lão tử cũng liều mạng với ngươi! Mọi người cùng nhau xông lên báo thù cho Diệp huynh đệ!”
Nói xong hắn đột nhiên xông ra, hắn là người đầu tiên lao thẳng vào giết Tử Nhãn Ma Viên.
Tuy nhiên trạng thái của Tử Nhãn Ma Viên thực sự rất đáng sợ.
Trước khi nó đến gần bốn người họ đã cảm thấy vô cùng áp lực, động tác của họ dường như cũng trở nên chậm chạp hơn bình thường.
Gầm!
Tử Nhãn Ma Viên quét cánh tay sắt của mình tạo ra một cơn gió khủng khiếp!
Gặp phải ngọn gió khiến cả bốn bọn họ đều lảo đảo đứng không vững.
Vốn dĩ không phải là trận chiến ở cấp độ nào cả!
Bàn tay của Tử Nhãn Ma Viên quá nhanh, trong chốc lát đã chạm tới trước mặt của bốn người.
Nếu như lòng bàn tay này chạm tới bốn người bọn họ chắc chắn sẽ chết!
Vào đúng lúc này có một bóng người đột nhiên từ trong hư không lao ra, đoạt lấy con mắt của Tử Nhãn Ma Viên.
Điều này đến đột ngột quá nỗi khiến Tử Nhãn Ma Viên cũng không kịp phản ứng.
Có điều tốc độ phản ứng của Tử Nhãn Ma Viên cũng rất nhanh liền đưa bàn tay sắt hướng trực tiếp về phía bóng người đó.
Xoạt!
Gào!
Đoạn Bằng và bốn người bị bắn ra ngay cả Diệp Viễn đang ở trên không trung cũng đồng thời bị bắn ra.
Có điều đôi mắt của Tử Nhãn Ma Viên đã bị kiếm khí của Diệp Viễn làm tổn thương, nó hét lên một cách đau đớn.
“Tránh xa ra!”
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu lớn sau đó hét lên.
Nhìn thấy Diệp Viễn không chết cả bốn người đều vui mừng khôn xiết.
Nghe thấy tiếng hét của Diệp Viễn bọn họ đột nhiên giật mình tỉnh lại sau đó tránh ra xa.
Diệp Viễn cố gắng cầm cự các cơ quan bị thương sau đó thu Quân Dật Kiếm lại.
Lợi dụng tiếng kêu đau đớn của Tử Nhãn Ma Viên thái cực đồ trong tay liền xuất hiện.
Ở phía xa Đoạn Bằng và những người khác đều kinh ngạc, há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đây… đây chính là Đại Đạo Luyện Đan trong truyền thuyết sao! Trời ơi!” Đoạn Bằng kinh ngạc kêu lên.
Ở giữa trung tâm thái cực đồ đan dược dần ngưng tụ lại và tạo thành hình.
Trước khi Tử Nhãn Ma Viên đuổi kịp Diệp Viễn thì đột nhiên quay người đi về phía hang động.
Nhìn thấy vậy Diệp Viễn không khỏi sửng sốt hóa ra tên này cũng rất thông minh đã sớm nhận ra được rằng ở đây chỉ cần một bước là xuống núi.
Diệp Viễn cảm thấy không ổn rồi nếu như cứ theo tốc độ này thì e rằng bọn họ rất khó để có thể chạy thoát được.
Hắn biết rằng đây là trận chiến khó có thể tránh khỏi.
Vốn dĩ cho rằng kế điệu hổ ly sơn đã thành công rồi ai ngờ trí tuệ của Tử Nhãn Ma Viên lại vượt qua khỏi sức tưởng tượng của bản thân.
Nhưng với sức mạnh hiện tại của hắn thì căn bản không phải là đối thủ của Tử Nhãn Ma Viên.
Trong lúc gấp rút Diệp Viễn liền bỏ chạy đi vào ranh giới của Trấn Giới Bi sau đó để Ninh Thiên Bình thúc giục Tử Cực Điện nhanh chóng phi về phía hang động.
Trong không gian của Trấn Giới Bi Diệp Viễn dùng U Minh Ám Hương Hoa vừa mới đạt được bắt đầu luyện đan.
Vốn dĩ Ninh Thiên Bình vẫn luôn thúc giục Tử Cực Điện âm thầm lặng lẽ đi theo Vu Tĩnh và những người khác và chờ Diệp Viễn luyện chế thành công.
Nhưng thật không ngờ lúc này Vu Tĩnh lại quay ra đánh nhau với Tử Nhãn Ma Viên.
Trong lúc bất lực Diệp Viễn chỉ đành từ bỏ việc luyện đan và lao ra tấn công Tử Nhãn Ma Viên.
Tuy nhiên một nửa quá trình luyện chế đan dược đã hoàn thành nếu không thể luyện chế thành công nó vẫn sẽ là một cái chết.
Vết thương nhỏ này đối với Tử Nhãn Ma Viên mà nói không hề nguy hiểm đến tính mạng!
Vì vậy Diệp Viễn chỉ đành lấy ra phôi thuốc từ trong Huyền Hoàng Đỉnh trực tiếp Đại Đạo Luyện Đan!
Bởi vì chênh lệch thời gian nên đan dược của Diệp Viễn đã luyện đến thời gian cuối cùng.
Chỉ cần một chút bản lĩnh Diệp Viễn hét lên một tiếng “dừng” và đan được cuối cùng đã được luyện chế thành công!
Cách đó không xa có một cái cây nửa người.
Trên cái cây đó có bảy tám quả màu xanh trắng, thật bất ngờ khi đó chính là Ngân Dực Địa Linh Quả.
Đám người Đoạn Bằng đi lên đem toàn bộ Ngân Dực Địa Linh Quả cất vào túi mà không có bất kỳ cản trở nào.
Sau đó họ đi sâu thêm vào trong hang động kết quả là phát hiện một mảng lớn Lục Đằng Bích La Hoa.
Đoạn Bằng cảm khái thốt lên: “Diệp huynh đệ đúng là kỳ tài, hắn nắm rất rõ đặc tính của những linh dược này!”
Vu Tĩnh nói: “Đến độc của Hỏa Vân Băng Lăng Trùng đệ ấy còn giải được nói gì đến điểm này?”
Đoạn Bằng gật đầu nói: “Mọi người đều chuẩn bị thật tốt đi cẩn thận đêm tối bị dơi độc tấn công!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý sau đó lấy ra túi bột mà Diệp Viễn đã chuẩn bị cho.
Tới lúc này bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Diệp Viễn mà không nghi ngờ thêm gì hết.
Diệp Viễn nói rằng túi bột này có ích thì chắc chắn là có ích.
Nếu không sự nguy hiểm của những con dơi độc trong đêm tối này cũng không kém gì so với Tử Nhãn Ma Viên cho nên bọn họ cũng không dám nhúc nhích.
Một số người đã chuẩn bị xong và bắt đầu đi thu thập Lục Đằng Bích La Hoa.
Đúng lúc này từ trong hang động vang lên tiếng vỗ cánh.
Chỉ thấy một đàn dơi đen lớn hung hãn lao về phía mấy người.
Mỗi con dơi này đều to bằng cả cái đầu người, trông vô cùng hung ác.
“Vung lên!”
Đoạn Bằng đột nhiên hét lớn sau đó trực tiếp tung bột mà Diệp Viễn đã chế tạo ra lên không trung, những người khác cũng làm theo như vậy.
Xèo xèo…
Vốn dĩ những con dơi độc trong đêm tối đó đã rất độc ác đột nhiên lại phát ra âÂm thanh vô cùng thảm thiết.
Những con dơi bị nhiễm bột đó vật lộn một lúc sau đó nhanh chóng biến thành vũng máu.
Những con dơi độc trong đêm tối khác chỉ bay lượn trên bầu trời như thể chúng đang đến đối đầu kẻ thù, sợ hãi không dám lại gần.
Nhiều người chỉ biết trố mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Loại bột này thật lợi hại, hung thú cấp bốn đã bị tiêu diệt trong nháy mắt!”
“Thứ này giống như bột xác chết vậy nhưng không biết rằng sức mạnh của nó còn mạnh đến nhường nào!”
Trong lòng Đoạn Bằng có chút giật mình hắn liền trầm giọng nói: “Làm nhanh lên!”
Những người đó không dám lơ là liền nhanh chóng thu thập Lục Đằng Bích La Hoa.
Những con dơi độc trong bóng tối đó giương mắt nhìn theo bọn họ nhưng không dám lại gần.
Cái thứ bột trong không khí giống như một mối đe dọa chết người đối với bọn chúng.
Sau khi Đoạn Bằng cùng những người khác thu thập toàn bộ Lục Đằng Bích La Hoa liền vội vã đi ra ngoài.
Một vài người từ trong sơn động đi ra đột nhiên có một luồng khí tức cường đại từ xa ập đến.
Sắc mặt Đoạn Bằng thay đổi một cách rõ rệt rồi thất thanh kêu lên: “Không ổn rồi, là Tử Nhãn Ma Viên! Chẳng lẽ…”
Nước mắt của Vu Tĩnh chảy dài trên má, nàng ấy lắc đầu không dám tin: “Không đâu! Diệp Viễn sẽ không chết đâu!”
Đoạn Bằng nghiêm nghị nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, nếu bị Tử Nhãn Ma Viên đuổi kịp thì chúng ta chết chắc rồi! Mau chạy đi!”
Không một ai dám ở lại, tất cả đều tăng tốc lên đến cực điểm để thoát khỏi Tử Nhãn Ma Viên.
Gầm!
Rống!
Tiếng gào rống của Tử Nhãn Ma Viên truyền từ xa đến ngày càng gần, tốc độ vô cùng nhanh.
Đoạn Bằng quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn đột nhiên ớn lạnh.
Tử Nhãn Ma Viên này vô cùng hung bạo, hai con mắt khổng lồ lúc này toát ra vẻ hung bạo của tử nhãn và đó chính là dấu hiệu cho thấy Tử Nhãn Ma Viên đã điên cuồng đến cực hạn.
Trạng thái của Tử Nhãn Ma Viên lúc này cho thấy sức mạnh đang ở mức đáng sợ nhất!
Phải biết rằng đến ngay cả Diệp Viễn cũng không chạy thoát được Tử Nhãn Ma Viên thì nói gì đến những người này.
Trong bốn người sức mạnh của Vu Tĩnh là yếu nhất và cũng là người có tốc độ chậm nhất.
Giữa tiếng gào thét Tử Nhãn Ma Viên đã đuổi kịp đến.
Đột nhiên Vu Tĩnh dừng lại rồi nhìn Tử Nhãn Ma Viên một cách kiên quyết: “Đồ súc sinh, ngươi lại dám giết chết Diệp đệ, hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Vừa nói nàng ấy vừa cố gắng vung kiếm lên và hướng về phía Tử Nhãn Ma Viên.
Vu Tĩnh biết rằng đây là cuộc tấn công rất liều lĩnh nhưng nàng ấy không muốn chạy thêm nữa.
Đoạn Bằng và những người khác đã rất sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Có điều hắn cũng lộ ra vẻ quyết đoán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết tiệt, lão tử cũng liều mạng với ngươi! Mọi người cùng nhau xông lên báo thù cho Diệp huynh đệ!”
Nói xong hắn đột nhiên xông ra, hắn là người đầu tiên lao thẳng vào giết Tử Nhãn Ma Viên.
Tuy nhiên trạng thái của Tử Nhãn Ma Viên thực sự rất đáng sợ.
Trước khi nó đến gần bốn người họ đã cảm thấy vô cùng áp lực, động tác của họ dường như cũng trở nên chậm chạp hơn bình thường.
Gầm!
Tử Nhãn Ma Viên quét cánh tay sắt của mình tạo ra một cơn gió khủng khiếp!
Gặp phải ngọn gió khiến cả bốn bọn họ đều lảo đảo đứng không vững.
Vốn dĩ không phải là trận chiến ở cấp độ nào cả!
Bàn tay của Tử Nhãn Ma Viên quá nhanh, trong chốc lát đã chạm tới trước mặt của bốn người.
Nếu như lòng bàn tay này chạm tới bốn người bọn họ chắc chắn sẽ chết!
Vào đúng lúc này có một bóng người đột nhiên từ trong hư không lao ra, đoạt lấy con mắt của Tử Nhãn Ma Viên.
Điều này đến đột ngột quá nỗi khiến Tử Nhãn Ma Viên cũng không kịp phản ứng.
Có điều tốc độ phản ứng của Tử Nhãn Ma Viên cũng rất nhanh liền đưa bàn tay sắt hướng trực tiếp về phía bóng người đó.
Xoạt!
Gào!
Đoạn Bằng và bốn người bị bắn ra ngay cả Diệp Viễn đang ở trên không trung cũng đồng thời bị bắn ra.
Có điều đôi mắt của Tử Nhãn Ma Viên đã bị kiếm khí của Diệp Viễn làm tổn thương, nó hét lên một cách đau đớn.
“Tránh xa ra!”
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu lớn sau đó hét lên.
Nhìn thấy Diệp Viễn không chết cả bốn người đều vui mừng khôn xiết.
Nghe thấy tiếng hét của Diệp Viễn bọn họ đột nhiên giật mình tỉnh lại sau đó tránh ra xa.
Diệp Viễn cố gắng cầm cự các cơ quan bị thương sau đó thu Quân Dật Kiếm lại.
Lợi dụng tiếng kêu đau đớn của Tử Nhãn Ma Viên thái cực đồ trong tay liền xuất hiện.
Ở phía xa Đoạn Bằng và những người khác đều kinh ngạc, há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đây… đây chính là Đại Đạo Luyện Đan trong truyền thuyết sao! Trời ơi!” Đoạn Bằng kinh ngạc kêu lên.
Ở giữa trung tâm thái cực đồ đan dược dần ngưng tụ lại và tạo thành hình.
Trước khi Tử Nhãn Ma Viên đuổi kịp Diệp Viễn thì đột nhiên quay người đi về phía hang động.
Nhìn thấy vậy Diệp Viễn không khỏi sửng sốt hóa ra tên này cũng rất thông minh đã sớm nhận ra được rằng ở đây chỉ cần một bước là xuống núi.
Diệp Viễn cảm thấy không ổn rồi nếu như cứ theo tốc độ này thì e rằng bọn họ rất khó để có thể chạy thoát được.
Hắn biết rằng đây là trận chiến khó có thể tránh khỏi.
Vốn dĩ cho rằng kế điệu hổ ly sơn đã thành công rồi ai ngờ trí tuệ của Tử Nhãn Ma Viên lại vượt qua khỏi sức tưởng tượng của bản thân.
Nhưng với sức mạnh hiện tại của hắn thì căn bản không phải là đối thủ của Tử Nhãn Ma Viên.
Trong lúc gấp rút Diệp Viễn liền bỏ chạy đi vào ranh giới của Trấn Giới Bi sau đó để Ninh Thiên Bình thúc giục Tử Cực Điện nhanh chóng phi về phía hang động.
Trong không gian của Trấn Giới Bi Diệp Viễn dùng U Minh Ám Hương Hoa vừa mới đạt được bắt đầu luyện đan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!