Dãy núi Thiên Yêu nối liên tục không biết mấy vạn lý, ở bên trong ẩn núp vô số đại yêu.
Nối liền với dãy núi Thiên Yêu là Yêu Thần bình nguyên.
Dãy núi Thiên Yêu và Yêu Thần bình nguyên cùng nhau hợp lại tạo nên toàn bộ vực Yêu Thần.
Nơi đây là thiên đường của Yêu tộc.
Vào lúc này, sáu võ giả mặc thường phục đang qua lại không ngớt bên trong dãy núi Thiên Yêu.
“Ta nói này Đoạn lão đại, tại sao chúng ta phải mang theo một tên Thần Quân tầng ba vô dụng này chứ hả?” Một người đàn ông trung niên gầy gò vẻ mặt không hài lòng nói.
Âm thanh của hắn ta rất lớn, cũng không thèm che đậy ý tứ mà rõ ràng là cố ý nói cho người ta nghe thấy.
Đoạn lão đại yên lặng nhìn người thanh niên đang lững thững đi phía sau hàng ngũ, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác cả, gần đây hung thú của dãy núi Thiên Yêu dường như cáu kỉnh rất khác thường, không có nhiều người sẵn lòng đi vào núi. Trùng hợp lần này ta hành động chậm hơn, người có thực lực mạnh đều bị những đội khác cướp đi rồi.”
Người đàn ông trung niên gầy gò lúc trước bất mãn nói: “Đoạn lão đại, chẳng lẽ ngươi còn không rõ đạo lý thà ít mà tốt hay sao? Mang một kẻ vô dụng đi cùng thì có thể giúp ích được cái gì chứ? Chốc nữa hắn còn muốn cùng chúng ta phân chia thiên tài địa bảo, đó không phải là quá tiện nghi rồi ư?”
“Đủ rồi La Dũng, đến thì cũng đã đến rồi, nói những lời này còn có ích gì nữa? Nhiều hơn một người thì bao giờ cũng nhiều hơn một phần sức mạnh.”
Lúc này, một vị nữ tử xinh đẹp ở trong hàng ngũ không nghe nổi nữa liền đứng ra hòa giải.
Nữ tử này tên là Vu Tĩnh, tu vi Thần Quân tầng năm Đỉnh Phong.
Thấy Vu Tĩnh nói chuyện, La Dũng ngay lập tức thay đổi sang một vẻ mặt nịnh nọt, cười nói: “Khà khà, Tĩnh muội đã nói vậy thì ta cũng không truy xét nữa. Nếu như không phải nể mặt của Tĩnh muội thì lần này La mỗ tuyệt đối sẽ chẳng đến. Chẳng qua là nếu tiểu tử này không đóng góp tí sức lực nào mà còn muốn phân chia một chén canh thì dù thế nào La mỗ cũng sẽ không đồng ý!”
Đoạn lão đại nói: “Về điểm này thì ta đã sớm nói với Diệp huynh đệ rồi, ngươi yên tâm đi.”
La Dũng khịt khịt mũi rồi không nói gì nữa.
Vu Tĩnh tiến đến bên cạnh người thanh niên rồi nói nhỏ: “Tiểu huynh đệ Diệp Viễn, cái tên La Dũng này chính là như vậy đấy, không để mình ăn một chút thiệt thòi nào, ngươi đừng để ở trong lòng.”
Người thanh niên này hiển nhiên chính là Diệp Viễn lặn lội đường sá xa xôi mà đến.
Hắn vốn định một mình tiến vào dãy núi Thiên Yêu, thế nhưng sau lời khuyên bảo của Vô Trần, hắn liền từ bỏ.
Có rất nhiều đội săn ở trong dãy núi Thiên Yêu, mục tiêu một người quá lớn rồi.
Diệp Viễn bày ra thực lực không mạnh, đến lúc đó sẽ thu hút không ít sự thèm muốn của mọi người.
Tuy rằng Diệp Viễn không sợ nhưng cũng không muốn gây thêm phiền phức.
Hơn nữa, những đội săn này rất quen thuộc với tình hình ở dãy núi Thiên yêu, họ biết nơi nào tương đối an toàn và nơi nào tương đối nguy hiểm.
Đi cùng họ có thể biết trước được một chút tình hình của dãy núi Thiên Yêu.
Bằng không thì một đầu đại yêu nào đó tiến vào lãnh địa, cho dù Diệp Viễn có ba đầu sáu tay cũng chết không thể tránh khỏi.
Ở trong Hoàng thành Lâm Yêu gần đó có một nơi chuyên để tuyển võ giả.
Những tiểu đội kiểu này đều được thành lập tạm thời.
Đoạn lão đại tên là Đoạn Bằng, là một cao thủ Thần Quân tầng sáu.
Hắn muốn vào núi thì sẽ tới nơi chiêu mộ kia tìm chọn võ giả, tìm vài người lão luyện tới giúp đỡ.
Đương nhiên là giá cả sẽ được thương lượng với những người chiêu mộ này.
Thiên tài địa bảo lấy được ở dãy núi Thiên yêu tất nhiên cũng sẽ được phân chia một chút cho họ.
Lấy cảnh giới Thần Toàn tầng ba của Diệp Viễn mà nói thì ở trong thành chẳng có ai để mắt tới hắn.
Nếu như không phải phải chọn phần còn lại thì Đoạn lão đại cũng không thèm liếc nhìn Diệp Viễn một cái.
Diệp Viễn cười nói với Vu Tĩnh: “Rất cảm ơn Tĩnh tỷ đã giải vây.”
Vu Tĩnh cười nói: “Ta nói này, lá gan của tiểu tử ngươi cũng lớn thật đấy, vậy mà lại dám đồng ý với Đoạn lão đại! Nơi mà hắn muốn đi cũng không phải là nơi ngươi có thể đi được. Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi hẳn phải là đệ tử của một gia tộc lớn nào đó tới dãy núi Thiên Yêu này để rèn luyện có đúng không?”
Ở trong dãy núi Thiên Yêu này, mức độ của thực lực hiển nhiên cũng quyết định được nơi mà có khả năng tiến sâu vào.
Những người như Diệp Viễn không thể chỉ loanh quanh ở bên ngoài, những rõ ràng là kém xa nhiều so với nơi của Đoạn Bằng.
“Đúng vậy, hôm nay là lần đầu tiên tiểu đệ bước vào dãy núi Thiên Yêu, đối với nơi này dốt đặc cán mai, Tĩnh tỷ có thể nói cho ta biết đôi điều để mở mang kiến thức được không?”
Diệp Viễn biết thời biết thế, yêu cầu Vu Tĩnh nói cho mình biết chút kiến thức về dãy núi Thiên Yêu.
Vu Tĩnh dường như vô cùng thân thiết với tiểu đệ đệ Diệp Viễn, vì thế nàng ấy liền bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
Nghe Vu Tĩnh giải thích, Diệp Viễn cũng được lợi không ít.
Những kinh nghiệm này của Vu Tĩnh đều được đúc kết từ xương máu của những người đi trước nên vô cùng quý giá.
Nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm, những nơi có thể đi được và những nơi không thể đi đều được chú ý.
Chỉ cần có một sơ xuất liền vạn kiếp bất phục không trở lại được.
Đại yêu ở trong dãy núi Thiên Yêu này thậm chí còn tồn tại cấp bậc Thiên đế, có thể biết được trong đó nguy hiểm nhường nào.
Đương nhiên là người bình thường hoàn toàn không thể tiếp cận loại khu vực đó, ở khu vực bên ngoài liền chết không còn một mảnh vụn.
Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng bên cạnh lại có một ánh mắt không mấy thiện cảm vẫn luôn nhìn về hướng Diệp Viễn. La Dũng rõ ràng rất quan tâm đến Vu Tĩnh, vậy nên cảm tình của hắn với Diệp Viễn chắc chắn lại càng không tốt.
“Ê, tiểu tử, đừng có mà hỏi đông hỏi tây nữa! Bây giờ đã tiến vào trong khu vực nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải hung thú, mau ngậm miệng lại đi!”
La Dũng không nhịn được nữa mà tiến đến cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Diệp Viễn còn chưa lên tiếng, Vu Tĩnh lại mặc kệ trước.
“La Dũng, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn tới dãy núi Thiên Yêu, lẽ nào ta cũng là lần đầu tiên tới đây hay sao?”
La Dũng không khỏi cứng người, trầm giọng nói: “Tĩnh muội, gần đây dãy núi Thiên Yêu không được yên bình, ai mà biết gần đây liệu có con hung thú cao cấp nào hay không?”
Vu Tĩnh nghe vậy cũng không khỏi cứng người, những gì mà La Dũng nói đều có lý.
Hiện giờ dãy nũi Thiên Yêu không được yên bình cho lắm, thường xuyên xảy ra tình hình có tiểu đội bị giết sạch.
Lời vừa nói xong, một âÂm thanh sột soạt phát ra từ trong rừng cây.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, mỗi người đều lấy ra vũ khí của mình, dáng vẻ như đang đối mặt với một kẻ thù lớn.
Đột nhiên, một con rết màu đen khổng lồ chậm rãi đi ra khỏi khu rừng.
Mọi người nhìn thấy con rết liền lập tức thả lỏng người.
“Dọa chết ta rồi, hóa ra là một con Liệt Hỏa Ngô Công vừa bước vào giai đoạn giữa của cấp bốn!”
La Dũng thở phào nhẹ nhõm nói.
Con rết đen này gần như tương đương với võ giả Thần Quân tầng bốn, họ hiển nhiên không hề sợ hãi.
Bỗng nhiên La Dũng nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười đắc ý.
Hắn nói với Diệp Viễn: “Tiểu tử, con rết này không mạnh, ngươi đi giải quyết nó đi.”
Sắc mặt của Vu Tĩnh liền thay đổi, nói: “La Dũng, ngươi có ý gì đây? Thực lực của Diệp Viễn làm sao có thể đối phó với con Liệt Hỏa Ngô Công này được?”
La Dũng nhún vai nói: “Hung thú mà chúng ta đụng phải, phỏng chừng đây là con dễ ăn nhất rồi. Tốt xấu gì tiểu tử này cũng là Thần Quân tầng ba Đỉnh Phong rồi, không phải cậu ta muốn rèn luyện một chút hay sao, ngay cả con Liệt Hỏa Ngô Công này mà cũng không đối phó được thì còn rèn luyện cái rắm gì nữa! Vả lại, chúng ta ở đây có nhiều người như vậy, còn có thể nhìn cậu ta đi chết hay sao? Đoạn lão đại, ngươi nói có đúng không?”
Trong lòng Đoạn Bằng thầm mắng một tiếng, cái tên này thật là nham hiểm.
Nhưng hắn lại không thể phản bác được những gì mà La Dũng vừa nói.
Đoạn Bằng đang định mở miệng liền nghe thấy Diệp Viễn nói: “Được, ta đi.”
Dãy núi Thiên Yêu nối liên tục không biết mấy vạn lý, ở bên trong ẩn núp vô số đại yêu.
Nối liền với dãy núi Thiên Yêu là Yêu Thần bình nguyên.
Dãy núi Thiên Yêu và Yêu Thần bình nguyên cùng nhau hợp lại tạo nên toàn bộ vực Yêu Thần.
Nơi đây là thiên đường của Yêu tộc.
Vào lúc này, sáu võ giả mặc thường phục đang qua lại không ngớt bên trong dãy núi Thiên Yêu.
“Ta nói này Đoạn lão đại, tại sao chúng ta phải mang theo một tên Thần Quân tầng ba vô dụng này chứ hả?” Một người đàn ông trung niên gầy gò vẻ mặt không hài lòng nói.
Âm thanh của hắn ta rất lớn, cũng không thèm che đậy ý tứ mà rõ ràng là cố ý nói cho người ta nghe thấy.
Đoạn lão đại yên lặng nhìn người thanh niên đang lững thững đi phía sau hàng ngũ, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác cả, gần đây hung thú của dãy núi Thiên Yêu dường như cáu kỉnh rất khác thường, không có nhiều người sẵn lòng đi vào núi. Trùng hợp lần này ta hành động chậm hơn, người có thực lực mạnh đều bị những đội khác cướp đi rồi.”
Người đàn ông trung niên gầy gò lúc trước bất mãn nói: “Đoạn lão đại, chẳng lẽ ngươi còn không rõ đạo lý thà ít mà tốt hay sao? Mang một kẻ vô dụng đi cùng thì có thể giúp ích được cái gì chứ? Chốc nữa hắn còn muốn cùng chúng ta phân chia thiên tài địa bảo, đó không phải là quá tiện nghi rồi ư?”
“Đủ rồi La Dũng, đến thì cũng đã đến rồi, nói những lời này còn có ích gì nữa? Nhiều hơn một người thì bao giờ cũng nhiều hơn một phần sức mạnh.”
Lúc này, một vị nữ tử xinh đẹp ở trong hàng ngũ không nghe nổi nữa liền đứng ra hòa giải.
Nữ tử này tên là Vu Tĩnh, tu vi Thần Quân tầng năm Đỉnh Phong.
Thấy Vu Tĩnh nói chuyện, La Dũng ngay lập tức thay đổi sang một vẻ mặt nịnh nọt, cười nói: “Khà khà, Tĩnh muội đã nói vậy thì ta cũng không truy xét nữa. Nếu như không phải nể mặt của Tĩnh muội thì lần này La mỗ tuyệt đối sẽ chẳng đến. Chẳng qua là nếu tiểu tử này không đóng góp tí sức lực nào mà còn muốn phân chia một chén canh thì dù thế nào La mỗ cũng sẽ không đồng ý!”
Đoạn lão đại nói: “Về điểm này thì ta đã sớm nói với Diệp huynh đệ rồi, ngươi yên tâm đi.”
La Dũng khịt khịt mũi rồi không nói gì nữa.
Vu Tĩnh tiến đến bên cạnh người thanh niên rồi nói nhỏ: “Tiểu huynh đệ Diệp Viễn, cái tên La Dũng này chính là như vậy đấy, không để mình ăn một chút thiệt thòi nào, ngươi đừng để ở trong lòng.”
Người thanh niên này hiển nhiên chính là Diệp Viễn lặn lội đường sá xa xôi mà đến.
Hắn vốn định một mình tiến vào dãy núi Thiên Yêu, thế nhưng sau lời khuyên bảo của Vô Trần, hắn liền từ bỏ.
Có rất nhiều đội săn ở trong dãy núi Thiên Yêu, mục tiêu một người quá lớn rồi.
Diệp Viễn bày ra thực lực không mạnh, đến lúc đó sẽ thu hút không ít sự thèm muốn của mọi người.
Tuy rằng Diệp Viễn không sợ nhưng cũng không muốn gây thêm phiền phức.
Hơn nữa, những đội săn này rất quen thuộc với tình hình ở dãy núi Thiên yêu, họ biết nơi nào tương đối an toàn và nơi nào tương đối nguy hiểm.
Đi cùng họ có thể biết trước được một chút tình hình của dãy núi Thiên Yêu.
Bằng không thì một đầu đại yêu nào đó tiến vào lãnh địa, cho dù Diệp Viễn có ba đầu sáu tay cũng chết không thể tránh khỏi.
Ở trong Hoàng thành Lâm Yêu gần đó có một nơi chuyên để tuyển võ giả.
Những tiểu đội kiểu này đều được thành lập tạm thời.
Đoạn lão đại tên là Đoạn Bằng, là một cao thủ Thần Quân tầng sáu.
Hắn muốn vào núi thì sẽ tới nơi chiêu mộ kia tìm chọn võ giả, tìm vài người lão luyện tới giúp đỡ.
Đương nhiên là giá cả sẽ được thương lượng với những người chiêu mộ này.
Thiên tài địa bảo lấy được ở dãy núi Thiên yêu tất nhiên cũng sẽ được phân chia một chút cho họ.
Lấy cảnh giới Thần Toàn tầng ba của Diệp Viễn mà nói thì ở trong thành chẳng có ai để mắt tới hắn.
Nếu như không phải phải chọn phần còn lại thì Đoạn lão đại cũng không thèm liếc nhìn Diệp Viễn một cái.
Diệp Viễn cười nói với Vu Tĩnh: “Rất cảm ơn Tĩnh tỷ đã giải vây.”
Vu Tĩnh cười nói: “Ta nói này, lá gan của tiểu tử ngươi cũng lớn thật đấy, vậy mà lại dám đồng ý với Đoạn lão đại! Nơi mà hắn muốn đi cũng không phải là nơi ngươi có thể đi được. Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi hẳn phải là đệ tử của một gia tộc lớn nào đó tới dãy núi Thiên Yêu này để rèn luyện có đúng không?”
Ở trong dãy núi Thiên Yêu này, mức độ của thực lực hiển nhiên cũng quyết định được nơi mà có khả năng tiến sâu vào.
Những người như Diệp Viễn không thể chỉ loanh quanh ở bên ngoài, những rõ ràng là kém xa nhiều so với nơi của Đoạn Bằng.
“Đúng vậy, hôm nay là lần đầu tiên tiểu đệ bước vào dãy núi Thiên Yêu, đối với nơi này dốt đặc cán mai, Tĩnh tỷ có thể nói cho ta biết đôi điều để mở mang kiến thức được không?”
Diệp Viễn biết thời biết thế, yêu cầu Vu Tĩnh nói cho mình biết chút kiến thức về dãy núi Thiên Yêu.
Vu Tĩnh dường như vô cùng thân thiết với tiểu đệ đệ Diệp Viễn, vì thế nàng ấy liền bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
Nghe Vu Tĩnh giải thích, Diệp Viễn cũng được lợi không ít.
Những kinh nghiệm này của Vu Tĩnh đều được đúc kết từ xương máu của những người đi trước nên vô cùng quý giá.
Nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm, những nơi có thể đi được và những nơi không thể đi đều được chú ý.
Chỉ cần có một sơ xuất liền vạn kiếp bất phục không trở lại được.
Đại yêu ở trong dãy núi Thiên Yêu này thậm chí còn tồn tại cấp bậc Thiên đế, có thể biết được trong đó nguy hiểm nhường nào.
Đương nhiên là người bình thường hoàn toàn không thể tiếp cận loại khu vực đó, ở khu vực bên ngoài liền chết không còn một mảnh vụn.
Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng bên cạnh lại có một ánh mắt không mấy thiện cảm vẫn luôn nhìn về hướng Diệp Viễn. La Dũng rõ ràng rất quan tâm đến Vu Tĩnh, vậy nên cảm tình của hắn với Diệp Viễn chắc chắn lại càng không tốt.
“Ê, tiểu tử, đừng có mà hỏi đông hỏi tây nữa! Bây giờ đã tiến vào trong khu vực nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải hung thú, mau ngậm miệng lại đi!”
La Dũng không nhịn được nữa mà tiến đến cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Diệp Viễn còn chưa lên tiếng, Vu Tĩnh lại mặc kệ trước.
“La Dũng, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn tới dãy núi Thiên Yêu, lẽ nào ta cũng là lần đầu tiên tới đây hay sao?”
La Dũng không khỏi cứng người, trầm giọng nói: “Tĩnh muội, gần đây dãy núi Thiên Yêu không được yên bình, ai mà biết gần đây liệu có con hung thú cao cấp nào hay không?”
Vu Tĩnh nghe vậy cũng không khỏi cứng người, những gì mà La Dũng nói đều có lý.
Hiện giờ dãy nũi Thiên Yêu không được yên bình cho lắm, thường xuyên xảy ra tình hình có tiểu đội bị giết sạch.
Lời vừa nói xong, một âÂm thanh sột soạt phát ra từ trong rừng cây.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, mỗi người đều lấy ra vũ khí của mình, dáng vẻ như đang đối mặt với một kẻ thù lớn.
Đột nhiên, một con rết màu đen khổng lồ chậm rãi đi ra khỏi khu rừng.
Mọi người nhìn thấy con rết liền lập tức thả lỏng người.
“Dọa chết ta rồi, hóa ra là một con Liệt Hỏa Ngô Công vừa bước vào giai đoạn giữa của cấp bốn!”
La Dũng thở phào nhẹ nhõm nói.