“Cái gì cơ? Một nghìn năm sau?”
“Sao lại vậy? Vậy thì ta… không còn cơ hội nữa sao?”
“Ta còn đang đợi tham gia lần sau, mà một nghìn năm sau thì… ta đã quá tuổi rồi.”
…
Lời của Giản Hoằng Tiêu như một quả bom, lập tức làm cho xung quanh trở nên xôn xao.
Ba trăm năm một lần thì có mấy thiên tài vẫn chưa kịp lớn lên, thế thì sau này còn có cơ hội.
Nhưng mà một nghìn năm sau thì đa số các thiên tài này đã quá tuổi hết rồi.
Đến lúc đó thì họ không còn một cơ hội nào nữa.
Hôm nay tiếng tăm của Hoàng thành Cực Quang vô cùng vang dội, những thiên tài này được Thái thượng trưởng lão của Hoàng thành Cực Quang công nhận chẳng khác nào được bay lên chín tầng mây, thân phận đã lên một tầm cao mới.
Cũng bởi vì vậy nên Hoàng thành Cực Quang mới có thể nổi tiếng gần xa như vậy.
Nhưng một nghìn năm thì quá dài rồi!
Rất nhiều thiên tài đã không còn đợi được nữa!
Nhưng mà theo Giản Hoằng Tiêu thì cộng cả một vạn thiên tài lại thì cũng không quan trọng bằng một mình Diệp Viễn.
Có thể làm một người thiếu niên mang khí Đế Lăng thiếu nợ mình, thì còn hời hơn nhiều so với một nghìn, một vạn người có khí Tử Cực.
Có khí Đế Lăng là có thể trở thành Thiên Đế!
Cộng một vạn Chân thần lại thì còn thua xa một nợ ân tình của Thiên Đế tương lai, không phải thế sao?
Thế thì có phải chịu thiên đạo phản phệ thì sao cơ chứ?
“Được rồi, giải tán hết đi! Ngày mai tám người các ngươi đến Huyền Cơ Các của ta, đến lúc đó gặp rồi tính sau!” Giản Hoằng Tiêu vung tay một cái rồi biến mất.
Đến giờ thì võ đài Bách Chiến cũng xem như là kết thúc mỹ mãn.
Nhưng mà trên võ đài còn có hai ánh mắt hung ác đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn.
Một người là Giản Bình, một người khác… là một cô gái.
Cô gái đó đang dùng ánh mắt thù hận nhìn Diệp Viễn, nghiến chặt răng mà nói: “Vân ca, chắc chắn ta sẽ báo thù cho huynh!”
Nói xong, nàng ta đi theo đoàn người mà rời khỏi đây.
Ánh mắt Giản Bình đang nhìn về Giang Mộng Thanh trong đám người, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Diệp Viễn, ở Hoàng thành Cực Quang thì ta không làm được gì ngươi, nhưng mà… ngươi giết chết Hạ Hầu Vân thì cứ đợi bị người ta truy sát đi!”
Giang Mộng Thanh là sư muội của Hạ Hầu Vân, cũng là hồng nhan tri kỷ của hắn ta.
Vốn dĩ Hạ Hầu Vân đồng ý với Giản Bình là giết chết Diệp Viễn là vì hắn ta muốn cầu xin Giản Bình, hy vọng có thể mời được Giản Thiếu Ninh dùng khí quan xem cho Giang Mộng Thanh.
Vốn Hạ Hầu Vân cho rằng giết chết Diệp Viễn là một nhiệm vụ rất đơn giản, ai mà ngờ được người chết lại là chính hắn ta.
Bên dưới, tám người cường giả đang chúc mừng Diệp Viễn.
Hôm nay, mọi người đã nhìn Diệp Viễn bằng con mắt hoàn toàn khác.
Mấy người thiên tài đều rất cao ngạo, kiêu căng, bình thường không để ai vào mắt.
Nhưng người thiên tài mang khí Hoàng Cực này đã được định trước là không phải người cùng thế giới với họ.
Dù cho có cố trà trộn vào thì cũng không được, việc đột phá cảnh giới Chân Thần đối với thiên tài khí Hoàng Cực mà nói thì chỉ là chuyện không thành vấn đề.
Mà giới hạn cao nhất của họ cũng chỉ là cảnh giới Thiên Thần mà thôi.
Vì vậy nên Diệp Viễn đạt hạng nhất thì không ai dám có ý kiến gì.
Hơn nữa nếu như quan hệ tốt với Diệp Viễn thì khéo còn được ké chút tiên khí của hắn để cho khí vận của mình tăng mạnh, đột phá khí Tử Cực thì sao?
Ninh Thiên Bình chính là một ví dụ sống.
Giờ mà ghen tị với người ta thì không được cái gì có lợi, ngược lại nếu như kết bạn được với người ta thì chắc chắn sẽ được hưởng chút vận may.
Đám thiên tài ở đây đều không ngu ngốc, họ tự biết mình phải chọn lựa như thế nào.
“Hóa ra Diệp huynh đệ lại có khí Hoàng Cực, chẳng trách trẻ tuổi thế này mà đã có thể đạt được thực lực mạnh như vậy, thật là khâm phục!” Hoàng Phi rất chân thành mà nói.
Diệp Viễn thủ hạ lưu tình, Hoàng Phi cũng cảm thấy vô cùng cảm kích.
Với tình huống như thế thì Diệp Viễn hoàn toàn đủ khả năng để giết người.
Phải biết là tình huống đó thì không giết người còn khó hơn là giết người!
Diệp Viễn cười nói: “Ta không thù oán gì ngươi, giết ngươi làm gì? Chỉ là tỉ võ mà thôi, phân cao thấp là được rồi, Hạ Hầu Vân thì khác với các ngươi, hắn tự làm tự chịu, hắn muốn giết ta trên võ đài thì đương nhiên phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị ta giết.”
Mọi người nghe thấy vậy mới hiểu ra được.
Chẳng trách Diệp Viễn lại ra tay độc ác như vậy, hóa ra là Hạ Hầu Vân muốn giết hắn.
Không có gì bất ngờ thì chắc khí vận của Hạ Hầu Vân cũng là màu lam, chỉ đáng tiếc hắn ta chọc vào người không nên chọc, lại dám có ý định giết chết người có khí Hoàng Cực, đây không phải là đang chui đầu chỗ chết sao?
Nhưng mà trước đây họ đều không ngờ là võ đài Bách Chiến lần này lại xuất hiện thiên tài khí Hoàng Cực.
Đột nhiên Khương Nam nói; “Nếu như là thế thì Diệp huynh đệ phải cẩn thận một chút. Phụ thân của Hạ Hầu Vân là Hạ Hầu Văn Kiến, ông ra rất xem trọng Hạ Hầu Vân, nếu ông ta mà biết được Hạ Hầu Vân chết dưới tay Diệp huynh đệ thì sẽ không để yên đâu.”
Tim Diệp Viễn khẽ giật thót, chắp tay mà nói: “Đa tạ Khương Nam huynh đã nhắc nhở, Diệp mỗ đã biết rồi!”
Khương Nam cười nói: “Khương mỗ xuất thân từ Hoàng thành Tử Liễm, sau này nếu Diệp huynh đệ rảnh thì có thể đến làm khách ở Hoàng thành Tử Liễm ta, chắc chắn Khương mỗ sẽ đối xử với Diệp huynh đệ như khách quý!”
Diệp Viễn chắp tay mà cười nói: “Nhất định rồi, nhất định rồi!”
Trong chốc lát mọi người đã vây quanh Diệp Viễn để nịnh bợ.
Cũng không ai dám khinh thường Ninh Thiên Bình đang đứng bên cạnh hắn.
Dù sao thì khó mà nói được một cường giả có khí Tử Cực sẽ có tương lai như thế nào!
Ninh Thiên Bình chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình lại được nhiều thiên tài nịnh hót như thế này, cảm giác thực sự là vô cùng bay bổng.
…
Ngày hôm sau, Diệp Viễn lại đi đến Huyền Cơ Các, sau đó đi vào trong phòng của Giản Hoằng Tiêu.
Giản Hoằng Tiêu nhìn thấy Diệp Viễn thì cười lớn: “Ha ha ha, không hổ là có khí chất Đế Lăng, biểu hiện của tiểu hữu thực sự là vượt xa tưởng tượng của lão phu rồi! Chậc, chậc, kiếm đạo pháp tắc dung hợp với không gian pháp tắc, một kiếm kia thực sự là quá đỉnh! Hơn nữa ngươi còn là pháp thân song tu nữa, thực sự là làm cho lão phu mở mang tầm mắt!”
Dễ nhận thấy ông ta vẫn luôn quan sát trận đấu của Diệp Viễn.
Ông ta cũng như bao người khác, đều vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Diệp Viễn.
Trong giới võ giả trẻ tuổi thì cảnh giới như Diệp Viễn chưa phải là nổi trội nhất.
Nhưng mà nếu như kết hợp pháp thân song tu, kiếm đạo pháp tắc, không gian pháp tắc lại với nhau thì lại khác rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối quá khen rồi, Diệp Viễn chỉ là gặp may mà thôi.”
Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Đối với Giản gia ta mà nói thì toàn bộ mọi thứ đề liên quan mật thiết đến khí vận của ngươi. Gặp may cũng chỉ là một phần của khí vận. Diệp Viễn tiểu hữu, lần này lão phu chưa được sự đồng ý của ngươi mà đã mượn thế lực của ngươi, mong ngươi không phiền!”
So sánh với lần trước thì Giản Hoằng Tiêu đã khiêm tốn hơn rất nhiều.
Sự thay đổi này đương nhiên là liên quan đến biểu hiện của Diệp Viễn ở trên võ đài Bách Chiến.
Thực ra thì ông ta ông ta biết được Diệp Viễn có khí Đế Lăng không phải vì ông ta dùng khí thuật nhìn ra được, mà là ông ta đoán.
Mặc dù thực lực của ông ta mạnh, nhưng ông ta không dám dùng thuật khí quan mà nhìn Diệp Viễn.
Lỡ như bị thiên đạo phản phệ thì ông ta sẽ để lại bộ xương già cỗi này coi như là nhắc nhở.
Ông ta để Diệp Viễn tham gia vào võ đài Bách Chiến, một là vì ông ta không tiện ra tay nhiều lần.
Hai là cũng vì có ý muốn quan sát biểu hiện của Diệp Viễn.
Quả nhiên thực lực mà Diệp Viễn thể hiện mạnh hơn ông ta mong đợi rất nhiều!
Mà chuyện này lại càng khẳng định thêm phán đoán của ông ta, rằng Diệp Viễn chính là người có khí Đế Lăng.
Vì thế nên lúc gặp lại Diệp Viễn thì Giản Hoằng Tiêu nói xin lỗi trước.
“Cái gì cơ? Một nghìn năm sau?”
“Sao lại vậy? Vậy thì ta… không còn cơ hội nữa sao?”
“Ta còn đang đợi tham gia lần sau, mà một nghìn năm sau thì… ta đã quá tuổi rồi.”
…
Lời của Giản Hoằng Tiêu như một quả bom, lập tức làm cho xung quanh trở nên xôn xao.
Ba trăm năm một lần thì có mấy thiên tài vẫn chưa kịp lớn lên, thế thì sau này còn có cơ hội.
Nhưng mà một nghìn năm sau thì đa số các thiên tài này đã quá tuổi hết rồi.
Đến lúc đó thì họ không còn một cơ hội nào nữa.
Hôm nay tiếng tăm của Hoàng thành Cực Quang vô cùng vang dội, những thiên tài này được Thái thượng trưởng lão của Hoàng thành Cực Quang công nhận chẳng khác nào được bay lên chín tầng mây, thân phận đã lên một tầm cao mới.
Cũng bởi vì vậy nên Hoàng thành Cực Quang mới có thể nổi tiếng gần xa như vậy.
Nhưng một nghìn năm thì quá dài rồi!
Rất nhiều thiên tài đã không còn đợi được nữa!
Nhưng mà theo Giản Hoằng Tiêu thì cộng cả một vạn thiên tài lại thì cũng không quan trọng bằng một mình Diệp Viễn.
Có thể làm một người thiếu niên mang khí Đế Lăng thiếu nợ mình, thì còn hời hơn nhiều so với một nghìn, một vạn người có khí Tử Cực.
Có khí Đế Lăng là có thể trở thành Thiên Đế!
Cộng một vạn Chân thần lại thì còn thua xa một nợ ân tình của Thiên Đế tương lai, không phải thế sao?
Thế thì có phải chịu thiên đạo phản phệ thì sao cơ chứ?
“Được rồi, giải tán hết đi! Ngày mai tám người các ngươi đến Huyền Cơ Các của ta, đến lúc đó gặp rồi tính sau!” Giản Hoằng Tiêu vung tay một cái rồi biến mất.
Đến giờ thì võ đài Bách Chiến cũng xem như là kết thúc mỹ mãn.
Nhưng mà trên võ đài còn có hai ánh mắt hung ác đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn.
Một người là Giản Bình, một người khác… là một cô gái.
Cô gái đó đang dùng ánh mắt thù hận nhìn Diệp Viễn, nghiến chặt răng mà nói: “Vân ca, chắc chắn ta sẽ báo thù cho huynh!”
Nói xong, nàng ta đi theo đoàn người mà rời khỏi đây.
Ánh mắt Giản Bình đang nhìn về Giang Mộng Thanh trong đám người, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Diệp Viễn, ở Hoàng thành Cực Quang thì ta không làm được gì ngươi, nhưng mà… ngươi giết chết Hạ Hầu Vân thì cứ đợi bị người ta truy sát đi!”
Giang Mộng Thanh là sư muội của Hạ Hầu Vân, cũng là hồng nhan tri kỷ của hắn ta.
Vốn dĩ Hạ Hầu Vân đồng ý với Giản Bình là giết chết Diệp Viễn là vì hắn ta muốn cầu xin Giản Bình, hy vọng có thể mời được Giản Thiếu Ninh dùng khí quan xem cho Giang Mộng Thanh.
Vốn Hạ Hầu Vân cho rằng giết chết Diệp Viễn là một nhiệm vụ rất đơn giản, ai mà ngờ được người chết lại là chính hắn ta.
Bên dưới, tám người cường giả đang chúc mừng Diệp Viễn.
Hôm nay, mọi người đã nhìn Diệp Viễn bằng con mắt hoàn toàn khác.
Mấy người thiên tài đều rất cao ngạo, kiêu căng, bình thường không để ai vào mắt.
Nhưng người thiên tài mang khí Hoàng Cực này đã được định trước là không phải người cùng thế giới với họ.
Dù cho có cố trà trộn vào thì cũng không được, việc đột phá cảnh giới Chân Thần đối với thiên tài khí Hoàng Cực mà nói thì chỉ là chuyện không thành vấn đề.
Mà giới hạn cao nhất của họ cũng chỉ là cảnh giới Thiên Thần mà thôi.
Vì vậy nên Diệp Viễn đạt hạng nhất thì không ai dám có ý kiến gì.
Hơn nữa nếu như quan hệ tốt với Diệp Viễn thì khéo còn được ké chút tiên khí của hắn để cho khí vận của mình tăng mạnh, đột phá khí Tử Cực thì sao?
Ninh Thiên Bình chính là một ví dụ sống.
Giờ mà ghen tị với người ta thì không được cái gì có lợi, ngược lại nếu như kết bạn được với người ta thì chắc chắn sẽ được hưởng chút vận may.
Đám thiên tài ở đây đều không ngu ngốc, họ tự biết mình phải chọn lựa như thế nào.
“Hóa ra Diệp huynh đệ lại có khí Hoàng Cực, chẳng trách trẻ tuổi thế này mà đã có thể đạt được thực lực mạnh như vậy, thật là khâm phục!” Hoàng Phi rất chân thành mà nói.
Diệp Viễn thủ hạ lưu tình, Hoàng Phi cũng cảm thấy vô cùng cảm kích.
Với tình huống như thế thì Diệp Viễn hoàn toàn đủ khả năng để giết người.
Phải biết là tình huống đó thì không giết người còn khó hơn là giết người!
Diệp Viễn cười nói: “Ta không thù oán gì ngươi, giết ngươi làm gì? Chỉ là tỉ võ mà thôi, phân cao thấp là được rồi, Hạ Hầu Vân thì khác với các ngươi, hắn tự làm tự chịu, hắn muốn giết ta trên võ đài thì đương nhiên phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị ta giết.”
Mọi người nghe thấy vậy mới hiểu ra được.
Chẳng trách Diệp Viễn lại ra tay độc ác như vậy, hóa ra là Hạ Hầu Vân muốn giết hắn.
Không có gì bất ngờ thì chắc khí vận của Hạ Hầu Vân cũng là màu lam, chỉ đáng tiếc hắn ta chọc vào người không nên chọc, lại dám có ý định giết chết người có khí Hoàng Cực, đây không phải là đang chui đầu chỗ chết sao?
Nhưng mà trước đây họ đều không ngờ là võ đài Bách Chiến lần này lại xuất hiện thiên tài khí Hoàng Cực.
Đột nhiên Khương Nam nói; “Nếu như là thế thì Diệp huynh đệ phải cẩn thận một chút. Phụ thân của Hạ Hầu Vân là Hạ Hầu Văn Kiến, ông ra rất xem trọng Hạ Hầu Vân, nếu ông ta mà biết được Hạ Hầu Vân chết dưới tay Diệp huynh đệ thì sẽ không để yên đâu.”
Tim Diệp Viễn khẽ giật thót, chắp tay mà nói: “Đa tạ Khương Nam huynh đã nhắc nhở, Diệp mỗ đã biết rồi!”
Khương Nam cười nói: “Khương mỗ xuất thân từ Hoàng thành Tử Liễm, sau này nếu Diệp huynh đệ rảnh thì có thể đến làm khách ở Hoàng thành Tử Liễm ta, chắc chắn Khương mỗ sẽ đối xử với Diệp huynh đệ như khách quý!”
Diệp Viễn chắp tay mà cười nói: “Nhất định rồi, nhất định rồi!”
Trong chốc lát mọi người đã vây quanh Diệp Viễn để nịnh bợ.
Cũng không ai dám khinh thường Ninh Thiên Bình đang đứng bên cạnh hắn.
Dù sao thì khó mà nói được một cường giả có khí Tử Cực sẽ có tương lai như thế nào!
Ninh Thiên Bình chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình lại được nhiều thiên tài nịnh hót như thế này, cảm giác thực sự là vô cùng bay bổng.
…
Ngày hôm sau, Diệp Viễn lại đi đến Huyền Cơ Các, sau đó đi vào trong phòng của Giản Hoằng Tiêu.
Giản Hoằng Tiêu nhìn thấy Diệp Viễn thì cười lớn: “Ha ha ha, không hổ là có khí chất Đế Lăng, biểu hiện của tiểu hữu thực sự là vượt xa tưởng tượng của lão phu rồi! Chậc, chậc, kiếm đạo pháp tắc dung hợp với không gian pháp tắc, một kiếm kia thực sự là quá đỉnh! Hơn nữa ngươi còn là pháp thân song tu nữa, thực sự là làm cho lão phu mở mang tầm mắt!”
Dễ nhận thấy ông ta vẫn luôn quan sát trận đấu của Diệp Viễn.
Ông ta cũng như bao người khác, đều vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Diệp Viễn.
Trong giới võ giả trẻ tuổi thì cảnh giới như Diệp Viễn chưa phải là nổi trội nhất.
Nhưng mà nếu như kết hợp pháp thân song tu, kiếm đạo pháp tắc, không gian pháp tắc lại với nhau thì lại khác rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối quá khen rồi, Diệp Viễn chỉ là gặp may mà thôi.”
Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Đối với Giản gia ta mà nói thì toàn bộ mọi thứ đề liên quan mật thiết đến khí vận của ngươi. Gặp may cũng chỉ là một phần của khí vận. Diệp Viễn tiểu hữu, lần này lão phu chưa được sự đồng ý của ngươi mà đã mượn thế lực của ngươi, mong ngươi không phiền!”
So sánh với lần trước thì Giản Hoằng Tiêu đã khiêm tốn hơn rất nhiều.
Sự thay đổi này đương nhiên là liên quan đến biểu hiện của Diệp Viễn ở trên võ đài Bách Chiến.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!