Trên khán đài vang lên một tiếng kinh hô, hai người vừa chạm vào nhau thì tách ra ngay lập tức!
Xuất hiện lại lần nữa, Diệp Viễn đã ở ngay bên cạnh Mạc Phi rồi.
Khương Nam liên tiếp lui về phía sau mấy bước, như thể người đang chiến đấu trên khán đài lúc này là hắn ta vậy.
“Mạnh... mạnh quá! Hạ Hầu Vân... chết vì chiêu thức này sao? Vậy còn Mạc Phi...”
Khương Nam đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hắn ta cảm thấy may mắn vô cùng vì hắn ta không lấy bản thân mình ra thí nghiệm.
Nếu không... Hậu quả cũng không dám nghĩ đến!
Tuy chiêu thức này không đánh về phía Khương Nam, nhưng hắn ta có cảm nhận như mình đang ở bên trong trận chiến vậy.
Nếu người ở trên khán đài lúc này là hắn ta thì cũng không tốt hơn Mạc Phi bao nhiêu.
Thảo nào Hạ Hầu Vân lại chết dưới kiếm của Diệp Viễn.
Diệp Viễn thu Quân Dật Kiếm lại, chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Mạc Phi đứng chết trân tại chỗ cho đến khi nghe Diệp Viễn nói, hắn ta mới hoàn hồn trở lại.
Đồng tử của hắn ta đột nhiên co rút lại như vừa nhìn thấy một thứ gì đó kinh khủng, hắn ta thở hổn hển, mồ hôi cả người nhễ nhại như vừa được vớt ra từ trong nước.
“Cảm... cảm ơn ngươi đã hạ thủ lưu tình!” Mạc Phi thở hổn hển nói.
Lúc này, Mạc Phi như trở về từ quỷ môn quan.
Hắn ta biết, nếu không phải Diệp Viễn hạ thủ lưu tình thì kết cục của hắn ta và Hạ Hầu Vân không khác gì nhau.
Diệp Viễn bật cười: “Ngươi cùng ta không thù không oán, ta giết ngươi làm gì?”
“Ta... Ta thua!” Mạc Phi trực tiếp nhận thua.
Khương Nam thấy Mạc Phi không chết thì không khỏi kinh ngạc.
Hắn ta còn cho rằng Mạc Phi sẽ bị giết.
Chiêu thức vừa rồi quá mức quỷ dị, hắn ta không thể nhìn rõ thật hư.
Dung hợp quy luật của không gian và quy luật của kiếm đạo, thật đáng sợ.
“Mạnh như Mạc Phi còn không làm gì được trước mặt hắn!”
“Khó trách Khương Nam trực tiếp đầu hàng, xem ra... hắn biết mình không phải đối thủ của Diệp Viễn!”
“Không tin được võ đài Bách Chiến lần này người chiến thắng lại là một Thần Quân tầng ba! Đây là lần đầu tiên trong lịch sử từ trước đến nay phải không?”
“Ta cũng tò mò khí vận của Diệp Viễn rốt cuộc là như thế nào?”
...
Trên khán đài, tiếng cảm thán xen lẫn sự kinh ngạc của mọi người nối liền không dứt.
Trước khi bắt đầu võ đài Bách Chiến, không ai nghĩ rằng người chiến thắng cuối cùng lại là một Thần Quân tầng ba.
Trọng tài giật mình nhìn về phía Diệp Viễn, tuyên bố: “Lần này người chiến thắng võ đài Bách Chiến… là... Diệp Viễn! Tiếp theo, mời tám người lọt vào vòng chung kết bước lên võ đài!”
Sáu người còn lại chưa rõ danh tính nhưng họ vẫn ở trên võ đài.
Bỗng nhiên, một hơi thở cường đại tản ra từ trong hư không khiến mọi người sôi sục.
Bảy thân ảnh cường đại bước ra, tất cả đều là cường giả Thiên Thần cảnh!
Ngay cả Diệp Viễn cũng hơi lay động.
Bảy cường giả Thiên Thần cảnh dắt tay nhau hiện thân, bọn họ phô trương thanh thế làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Quan trọng hơn là trong bảy đại Thiên Thần, thực lực của bọn họ đều không thua kém Giang Ngọc Đường, Diệp Viễn cũng không nhìn thấu được.
Trong khi đó, Giang Ngọc Đường là cường giả Thiên Thần tầng bốn!
Đây là thực lực của Hoàng thành Cực Quang!
Đều là Hoàng Thành với nhau nhưng một thái thượng trưởng lão bất kỳ của Hoàng thành Cực Quang cũng dễ dàng tiêu diệt Hoàng Thành Thiên Ưng.
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sau bảy người này, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh bước ra từ trong hư không.
Bảy đại cường giả Thiên Thần từ từ lùi lại phía sau lão giả, hơi hơi khom người, thể hiện sự tôn kính.
Trên khán đài, có người thông minh đã phản ứng ngay lập tức.
“Đó là... Đó là Huyền Cơ Các chủ Giản Hoằng Tiêu!”
“Trời má! Huyền Cơ Các chủ thần bí khó lường, chưa ai nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây!”
“Chậc chậc, xem ra Hoàng thành Cực Quang rất coi trọng võ đài Bách Chiến! Ta thật sự rất tò mò, khí vận của tên Diệp Viễn kia rốt cuộc là cái dạng gì!”
...
Bên dưới khán đài, mọi người bàn tán sôi nổi về những thiên tài ở trên đài, nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu xuất hiện, bọn họ cũng cảm thấy vinh dự.
Bọn họ đi ngàn vạn dặm xa xôi để tới võ đài, thậm chí còn không tiếc nguy hiểm đến tính mạng, không phải chỉ để có được sự chỉ điểm của Giản Hoằng Tiêu thôi sao?
Đây là một nhân vật thần thoại!
Tất cả những thiên tài trẻ tuổi được ông ta chỉ điểm đều trở thành bá chủ một phương.
Khí vận là một thứ vô cùng mờ mịt, tuy đều sử dụng quan khí chi thuật nhưng tu vi bất đồng thì lý giải cũng bất đồng, càng đừng nói đến pháp bảo cũng hoàn toàn bất đồng.
Đều là bảy loại sắc thái nhưng không phải bảy loại quan khí chi thuật đều tóm gọn được dễ dàng.
Cũng giống như Giản Bình, hắn ta nhìn Hạ Hầu Vân cũng chỉ có thể nhìn thấy những màu sắc mờ ảo, nhưng đổi lại là sư tôn Giản Thiếu Ninh của hắn ta nhìn vào thì sẽ thấy nó bao hàm mệnh lý.
Còn nếu là Giản Hoằng Tiêu nhìn vào thì nó lại là một quang cảnh khác nữa.
Thực lực càng mạnh thì mệnh lý càng rõ ràng, vì vậy chỉ điểm cũng không giống nhau.
Tuy thực lực của thái thượng trưởng lão đã sớm thông huyền, nhưng so sánh với Giản Hoằng Tiêu thì lại kém hơn rất nhiều.
Cho nên, mỗi lần tổ chức võ đài Bách Chiến, mặc dù biết chuyến đi này rất nguy hiểm nhưng những thiên tài này vẫn đến không chút do dự.
Tuy nhiên, Diệp Viễn lại không dao động quá lớn.
Bởi vì hắn biết, ngay cả Giản Hoằng Tiêu cũng không nhìn được mệnh lý của hắn.
Hơn nữa, hắn cũng đã từng gặp Giản Hoằng Tiêu, trong mắt hắn, Giản Hoằng Tiêu không hề thần bí như mọi người vẫn nghĩ.
Lúc này, Giản Hoằng Tiêu trông như một lão gia gia hòa ái, dễ gần, không có nhiều áp lực.
Khác với uy thế cường đại phát ra trên người thái thượng trưởng lão, ông ta làm người khác có cảm giác hư vô mờ mịt, huyền diệu không thể giải thích được.
Có lẽ đây là sự chênh lệch giữa các cảnh giới.
Trên mặt Giản Hoằng Tiêu mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Lần này, võ đài Bách Chiến xuất hiện không ít nhân vật thiên tài! Khá lắm khá lắm, tám người mạnh nhất đi vào vòng chung kết có một người mang khí vận màu tím, lưỡng đạo khí vận màu lam. Xem ra, đại thế sắp đổi rồi!”
“Cái gì, có một khí vận màu tím! Là ai ta?”
“Ngươi có bị ngu không, khí vận màu tím còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Diệp Viễn rồi!”
“Ghê vậy, thật khó lường! Khí vận màu tím chứng tỏ vận khí tốt, cũng có thể đạt được thành tựu Thiên Thần!”
...
Lời nói của Giản Hoằng Tiêu lập tức gây náo động.
Ông ta đã lên tiếng thì tất nhiên không có ai nghi ngờ.
Giản Hoằng Tiêu mỉm cười: “Các ngươi đừng dùng quan khí chi thuật nếu không muốn đôi mắt bị mù!”
Ông ta nói như vậy hiển nhiên là đang nói đến bảy đại cường giả Thiên Thần ở phía sau.
Nghe Giản Hoằng Tiêu nói xong, tất cả mọi người đều tò mò muốn dùng quan khí chi thuật, nhưng câu nói tiếp theo của Giản Hoằng Tiêu làm bọn họ hoảng hốt.
Bên dưới, tất cả mọi người đều khó hiểu.
Dùng quan khí chi thuật sẽ bị mù?
Điều này... Quả thực bọn họ chưa từng nghe thấy!
Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Chắc hẳn mọi người rất tò mò về lý do lão phu hiện thân hôm nay.”
Nghe ông ta nói, tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.
Thật vậy, những lần trước, sau khi võ đài Bách Chiến kết thúc, chỉ có thái thượng trưởng lão ra tổng kết mà thôi chứ Giản Hoằng Tiêu chưa bao giờ hiện thân.
Nhưng lần này, ông ta phá lệ.
Giản Hoằng Tiêu tiếp tục nói: “Lão phu hiện thân để tuyên bố hai việc. Hẳn mọi người đều cho rằng Diệp Viễn có khí vận màu tím. Thật ra không phải hắn. Người có khí vận màu tím là một người trẻ tuổi được gọi là Ninh Thiên Bình. Còn hai người có khí vận màu lam là Khương Nam và Mạc Phi.”
Trên khán đài vang lên một tiếng kinh hô, hai người vừa chạm vào nhau thì tách ra ngay lập tức!
Xuất hiện lại lần nữa, Diệp Viễn đã ở ngay bên cạnh Mạc Phi rồi.
Khương Nam liên tiếp lui về phía sau mấy bước, như thể người đang chiến đấu trên khán đài lúc này là hắn ta vậy.
“Mạnh... mạnh quá! Hạ Hầu Vân... chết vì chiêu thức này sao? Vậy còn Mạc Phi...”
Khương Nam đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hắn ta cảm thấy may mắn vô cùng vì hắn ta không lấy bản thân mình ra thí nghiệm.
Nếu không... Hậu quả cũng không dám nghĩ đến!
Tuy chiêu thức này không đánh về phía Khương Nam, nhưng hắn ta có cảm nhận như mình đang ở bên trong trận chiến vậy.
Nếu người ở trên khán đài lúc này là hắn ta thì cũng không tốt hơn Mạc Phi bao nhiêu.
Thảo nào Hạ Hầu Vân lại chết dưới kiếm của Diệp Viễn.
Diệp Viễn thu Quân Dật Kiếm lại, chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Mạc Phi đứng chết trân tại chỗ cho đến khi nghe Diệp Viễn nói, hắn ta mới hoàn hồn trở lại.
Đồng tử của hắn ta đột nhiên co rút lại như vừa nhìn thấy một thứ gì đó kinh khủng, hắn ta thở hổn hển, mồ hôi cả người nhễ nhại như vừa được vớt ra từ trong nước.
“Cảm... cảm ơn ngươi đã hạ thủ lưu tình!” Mạc Phi thở hổn hển nói.
Lúc này, Mạc Phi như trở về từ quỷ môn quan.
Hắn ta biết, nếu không phải Diệp Viễn hạ thủ lưu tình thì kết cục của hắn ta và Hạ Hầu Vân không khác gì nhau.
Diệp Viễn bật cười: “Ngươi cùng ta không thù không oán, ta giết ngươi làm gì?”
“Ta... Ta thua!” Mạc Phi trực tiếp nhận thua.
Khương Nam thấy Mạc Phi không chết thì không khỏi kinh ngạc.
Hắn ta còn cho rằng Mạc Phi sẽ bị giết.
Chiêu thức vừa rồi quá mức quỷ dị, hắn ta không thể nhìn rõ thật hư.
Dung hợp quy luật của không gian và quy luật của kiếm đạo, thật đáng sợ.
“Mạnh như Mạc Phi còn không làm gì được trước mặt hắn!”
“Khó trách Khương Nam trực tiếp đầu hàng, xem ra... hắn biết mình không phải đối thủ của Diệp Viễn!”
“Không tin được võ đài Bách Chiến lần này người chiến thắng lại là một Thần Quân tầng ba! Đây là lần đầu tiên trong lịch sử từ trước đến nay phải không?”
“Ta cũng tò mò khí vận của Diệp Viễn rốt cuộc là như thế nào?”
...
Trên khán đài, tiếng cảm thán xen lẫn sự kinh ngạc của mọi người nối liền không dứt.
Trước khi bắt đầu võ đài Bách Chiến, không ai nghĩ rằng người chiến thắng cuối cùng lại là một Thần Quân tầng ba.
Trọng tài giật mình nhìn về phía Diệp Viễn, tuyên bố: “Lần này người chiến thắng võ đài Bách Chiến… là... Diệp Viễn! Tiếp theo, mời tám người lọt vào vòng chung kết bước lên võ đài!”
Sáu người còn lại chưa rõ danh tính nhưng họ vẫn ở trên võ đài.
Bỗng nhiên, một hơi thở cường đại tản ra từ trong hư không khiến mọi người sôi sục.
Bảy thân ảnh cường đại bước ra, tất cả đều là cường giả Thiên Thần cảnh!
Ngay cả Diệp Viễn cũng hơi lay động.
Bảy cường giả Thiên Thần cảnh dắt tay nhau hiện thân, bọn họ phô trương thanh thế làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Quan trọng hơn là trong bảy đại Thiên Thần, thực lực của bọn họ đều không thua kém Giang Ngọc Đường, Diệp Viễn cũng không nhìn thấu được.
Trong khi đó, Giang Ngọc Đường là cường giả Thiên Thần tầng bốn!
Đây là thực lực của Hoàng thành Cực Quang!
Đều là Hoàng Thành với nhau nhưng một thái thượng trưởng lão bất kỳ của Hoàng thành Cực Quang cũng dễ dàng tiêu diệt Hoàng Thành Thiên Ưng.
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sau bảy người này, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh bước ra từ trong hư không.
Bảy đại cường giả Thiên Thần từ từ lùi lại phía sau lão giả, hơi hơi khom người, thể hiện sự tôn kính.
Trên khán đài, có người thông minh đã phản ứng ngay lập tức.
“Đó là... Đó là Huyền Cơ Các chủ Giản Hoằng Tiêu!”
“Trời má! Huyền Cơ Các chủ thần bí khó lường, chưa ai nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây!”
“Chậc chậc, xem ra Hoàng thành Cực Quang rất coi trọng võ đài Bách Chiến! Ta thật sự rất tò mò, khí vận của tên Diệp Viễn kia rốt cuộc là cái dạng gì!”
...
Bên dưới khán đài, mọi người bàn tán sôi nổi về những thiên tài ở trên đài, nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu xuất hiện, bọn họ cũng cảm thấy vinh dự.
Bọn họ đi ngàn vạn dặm xa xôi để tới võ đài, thậm chí còn không tiếc nguy hiểm đến tính mạng, không phải chỉ để có được sự chỉ điểm của Giản Hoằng Tiêu thôi sao?
Đây là một nhân vật thần thoại!
Tất cả những thiên tài trẻ tuổi được ông ta chỉ điểm đều trở thành bá chủ một phương.
Khí vận là một thứ vô cùng mờ mịt, tuy đều sử dụng quan khí chi thuật nhưng tu vi bất đồng thì lý giải cũng bất đồng, càng đừng nói đến pháp bảo cũng hoàn toàn bất đồng.
Đều là bảy loại sắc thái nhưng không phải bảy loại quan khí chi thuật đều tóm gọn được dễ dàng.
Cũng giống như Giản Bình, hắn ta nhìn Hạ Hầu Vân cũng chỉ có thể nhìn thấy những màu sắc mờ ảo, nhưng đổi lại là sư tôn Giản Thiếu Ninh của hắn ta nhìn vào thì sẽ thấy nó bao hàm mệnh lý.
Còn nếu là Giản Hoằng Tiêu nhìn vào thì nó lại là một quang cảnh khác nữa.
Thực lực càng mạnh thì mệnh lý càng rõ ràng, vì vậy chỉ điểm cũng không giống nhau.
Tuy thực lực của thái thượng trưởng lão đã sớm thông huyền, nhưng so sánh với Giản Hoằng Tiêu thì lại kém hơn rất nhiều.
Cho nên, mỗi lần tổ chức võ đài Bách Chiến, mặc dù biết chuyến đi này rất nguy hiểm nhưng những thiên tài này vẫn đến không chút do dự.
Tuy nhiên, Diệp Viễn lại không dao động quá lớn.
Bởi vì hắn biết, ngay cả Giản Hoằng Tiêu cũng không nhìn được mệnh lý của hắn.
Hơn nữa, hắn cũng đã từng gặp Giản Hoằng Tiêu, trong mắt hắn, Giản Hoằng Tiêu không hề thần bí như mọi người vẫn nghĩ.
Lúc này, Giản Hoằng Tiêu trông như một lão gia gia hòa ái, dễ gần, không có nhiều áp lực.
Khác với uy thế cường đại phát ra trên người thái thượng trưởng lão, ông ta làm người khác có cảm giác hư vô mờ mịt, huyền diệu không thể giải thích được.
Có lẽ đây là sự chênh lệch giữa các cảnh giới.
Trên mặt Giản Hoằng Tiêu mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Lần này, võ đài Bách Chiến xuất hiện không ít nhân vật thiên tài! Khá lắm khá lắm, tám người mạnh nhất đi vào vòng chung kết có một người mang khí vận màu tím, lưỡng đạo khí vận màu lam. Xem ra, đại thế sắp đổi rồi!”
“Cái gì, có một khí vận màu tím! Là ai ta?”
“Ngươi có bị ngu không, khí vận màu tím còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Diệp Viễn rồi!”
“Ghê vậy, thật khó lường! Khí vận màu tím chứng tỏ vận khí tốt, cũng có thể đạt được thành tựu Thiên Thần!”
...
Lời nói của Giản Hoằng Tiêu lập tức gây náo động.
Ông ta đã lên tiếng thì tất nhiên không có ai nghi ngờ.
Giản Hoằng Tiêu mỉm cười: “Các ngươi đừng dùng quan khí chi thuật nếu không muốn đôi mắt bị mù!”
Ông ta nói như vậy hiển nhiên là đang nói đến bảy đại cường giả Thiên Thần ở phía sau.
Nghe Giản Hoằng Tiêu nói xong, tất cả mọi người đều tò mò muốn dùng quan khí chi thuật, nhưng câu nói tiếp theo của Giản Hoằng Tiêu làm bọn họ hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!