Trên diễn võ đài rộng lớn đã kín người hết chỗ.
Hoàng thành Cực Quang vì để tổ chức ba trăm năm một lần võ đài Bách chiến này đã đặc biệt xây dựng một võ trường cỡ lớn.
Ở trung tâm của võ trường, tám võ đài quy mô lớn đã được xây dựng.
Lúc này, tám võ đài được chia thành bốn võ đài nhỏ, các tuyển thủ đang háo hức nóng ruột muốn thử sức.
Lần báo danh tham gia cuộc thi này, tổng cộng đã có hơn ba ngàn sáu trăm người.
Tất cả bọn họ được chia thành tám nhóm, và mỗi nhóm sẽ thi đấu riêng biệt.
Diệp Viễn được phân vào nhóm thứ sáu, và Ninh Thiên Bình được phân vào nhóm thứ tám.
Ngay khi Diệp Viễn bước vào, liền có một tràng cười chế giễu.
“Ta không có hoa mắt đó chứ? Thần Quân tầng hai, cư nhiên cũng lại dám tham gia võ đài Bách Chiến?”
“Ha ha ha... Người ta là thiên tài đó! Là thiên tài, đương nhiên muốn có được sự công nhận của Huyền Cơ Các rồi.”
“Thật là không biết tự lượng sức mình! Chậc chậc, nếu như tôi có thể gặp hắn ta ngay ở vòng đầu thì tốt phải biết.”
Trong mắt nhiều người, Diệp Viễn đã trở thành một miếng thịt béo bở. Có thể vào vòng trong được hay không thì phải xem xem liệu có thể đụng độ cái tên Diệp Viễn coi tiền như rác này hay không.
Trong cảnh giới của tuyệt đại đa số các thiên tài ở đây, hầu hết đều tập trung từ Thần Quân tầng ba đến Thần Quân tầng năm, còn Thần Quân tầng hai và Thần Quân tầng sáu thì lại khá ít.
Đụng phải một Thần Quân tầng hai, cũng chính là tương đương với việc được bước chân vào vòng thứ hai.
Tất nhiên, những người có kiểu suy nghĩ này phần lớn là những người thuộc Thần Quân tầng ba, Thần Quân tầng bốn. Thực sự đạt đến Thần Quân tầng sáu, cư nhiên khinh thường loại thấp kém này.
“Những kẻ này đúng là không biết sống chết!” Ninh Thiên Bình cười chế nhạo.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, không cần phải tính toán so đo với bọn họ. Những người này chẳng qua chỉ là bồi thái tử độc thư mà thôi. Ngươi đi đi, làm cho tốt, giành lấy cho được đệ nhất danh.”
Vận khí của Ninh Thiên Bình khá tốt, nhóm mà hắn được chỉ định vào không hề có Thần Quân tầng sáu. Nếu Ninh Thiên Bình thi triển xuất sắc, có lẽ có thể giành lấy được đệ nhất danh.
Dù sao thì Ninh Thiên Bình đã đạt đến Chân Thần Truyền Thừa, mà những thiên tài ở đây phần lớn đều không đạt đến Chân Thần Truyền Thừa.
Ninh Thiên Bình cười khà khà nói: “Cả ngày bị đại nhân thao luyện, ngược ta đều hoài nghi nhân sinh. Cũng không biết lần này có thể đạt được đến trình độ nào.”
Nhiều năm qua, đối thủ duy nhất của Ninh Thiên Bình chính là Diệp Viễn.
Chiến đấu với Diệp Viễn thực sự là một loại trải nghiệm vô cùng thống khổ.
Đó là sự tồn tại cho dù có chiến đấu như thế nào thì đều không thể chiến thắng!
Tuy nhiên, chính vì sự tồn tại của Diệp Viễn mà Ninh Thiên Bình quyết tâm đánh liều một lần, mỗi lần dốc hết lực mà ứng phó.
Chính vì vậy mà võ nghệ và pháp tắc cảm ngộ của hắn đã tiến bộ vượt bậc.
Ngay cả Mạc Lệ Phi cũng kinh ngạc trước tốc độ tiến bộ của đệ tử mình.
Tuy nhiên, ông ta cũng càng nhìn ra được sức mạnh của Diệp Viễn.
Chẳng trách, Diệp Viễn chướng mắt Truyền thừa của ông ta.
Rất nhanh sau đó, vòng thứ nhất của trận đấu bắt đầu.
Trong vòng thi đấu đầu tiên, hầu hết các tuyển thủ trên sân đều có thực lực khá chênh lệch, các trận đấu diễn ra rất nhanh chóng.
Trong nhóm của Diệp Viễn có hơn bốn trăm người, nghĩa là hơn hai trăm trận chiến.
Các trận chiến diễn ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Có một số người vừa lên võ đài chỉ thi triển vài cái công phu trong chốc lát liền trực tiếp kết thúc trận đấu.
“Hiệp tiếp theo, Diệp Viễn đối đầu với Lý Khôn!” Trọng tài cất cao giọng nói.
Diệp Viễn nhảy lên võ đài khi nghe đến tên mình.
“Là Thần Quân tầng hai! Lý Khôn, ngươi thật sự đã nhặt được bảo bối, nằm xuống liền có thể tiến vào vòng hai!”
“Vận cứt chó! Thật đúng là vận cứt chó! Tại sao ta lại không gặp được vận khí tốt như vậy chứ?”
“Người này gặp vận may, thật sự là đến cả Thần tiên cũng cản không được! Lý Khôn, theo ta thấy, vận may của ngươi vô cùng vượng thịnh đó!”
…
Những tuyển thủ bên cạnh nhìn Lý Khôn với vẻ vô cùng ghen tị. Lý Khôn cười nói: “Đã nhường rồi! Đã nhường rồi!”
Nói xong liền nhảy lên võ đài.
Lý Khôn nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Tiểu tử, thực lực của ngươi trong số những tên cùng tuổi cũng tính là không tệ. Nhưng... đến quá sớm, nếu như ngươi đến võ đài Bách Chiến lần sau, nói không chừng còn có chút hy vọng. Nhận thua đi. Ta chỉ cần xuất chiêu thì ngươi chắc chắn sẽ bị thương.”
Diệp Viễn trong thời gian trì hoãn ba trăm năm, tốc độ đột phá Thần cảnh đã chậm lại một chút.
Cảnh giới hiện tại tuy so với võ giả bình thường tốt hơn một chút, nhưng cũng không tính là quá kinh diễm.
Trong số những thiên tài này, cũng không dễ thấy nhiều.
Lý Khôn đã đạt đến Thần Quân tầng ba Đỉnh Phong, chỉ thiếu một bước nữa là hắn ta có thể đột phá đến Thần Quân tầng bốn. Thực lực của hắn ta đối phó với Thần Quân tầng hai đương nhiên không thành vấn đề.
Diệp Viễn cười nói: “Còn chưa đánh, ai biết được chứ?”
Lý Khôn cười nói: “Xem ra ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ nhỉ! Vậy đi, bản thiếu sẽ tiễn ngươi xuống dưới! Liệt ảnh tật phong kiếm!”
Lý Khôn xuất kiếm ra như gió, cả người đều biến thành một đạo tàn ảnh, thẳng hướng về Diệp Viễn.
“Tốc độ thật nhanh!”
Bên dưới vang lên những tiếng cảm thán, hiển nhiên là kinh ngạc trước thực lực của Lý Khôn này.
Dưới võ đài, Hạ Hầu Vân đang đứng chắp tay, dường như khinh suất, nhưng sự chú ý của hắn không hề rời khỏi người Diệp Viễn.
Đối với lí do thoái thác của Giản Bình, hắn ta thực sự không tin.
Một Thần Quân tầng hai, làm thế nào có thể vượt qua Tam tiểu cảnh giới chiến đấu?
Thần Quân Cảnh tiểu cảnh giới không phải là cải thảo trắng mà tùy tùy tiện tiện là có thể vượt qua.
Huống hồ ở giữa còn có một bậc cấp!
Cho dù có là thiên tài như hắn, khi ở Thần Quân tầng hai, cũng chỉ có thể đánh bại một bộ phận Thần Quân tầng ba mà thôi.
Vèo!
Một lưỡi kiếm, trực tiếp xuyên qua ngực!
Phía dưới lại một lần nữa truyền đến một hồi tiếng kinh hô, vòng đầu đã giết người?
Thực lực của Diệp Viễn quá tệ rồi?
Chính Lý Khôn cũng là dọa cho giật mình, có điều thân hình còn chưa ổn định, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đẩy một chút.
“Xuống dưới!”
Lý Khôn rất muốn ổn định lại thân hình mình, nhưng lực đẩy này không đơn giản, trực tiếp làm cho lực đạo của hắn ta hoàn toàn bị mất đi, khiến cho hắn căn bản không thể làm được gì.
Phịch!
Chỉ có thể thấy bóng dáng của Lý Khôn không tự chủ bay ra khỏi võ đài và trực tiếp rơi xuống đất.
Hạ Hầu Vân ánh mắt ngưng tụ, kinh hô: “Không gian pháp tắc!”
Tuy rằng chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng thực lực của hắn ta đã vượt xa những người khác, liền có thể nhanh nhạy nắm bắt được.
“Ối trời ơi! Cái eo già của ta!”
Lý Khôn chống eo đứng dậy nhìn chăm chú Diệp Viễn vẫn đang đứng trên võ đài, lập tức vẻ mặt mộng bức chấn động.
Hắn ta hoàn toàn không hiểu được mình đã bị đánh bại như thế nào! Rõ ràng vừa rồi hắn đã đâm chết Diệp Viễn, tại sao ngược lại là hắn thua?
“Diệp Viễn thắng, Lý Khôn thua! Diệp Viễn vào vòng hai!” Trọng tài nói.
Nhìn thấy kết quả này, phía dưới một hồi xôn xao.
“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy? Ta rõ ràng nhìn thấy Lý Khôn đâm chết Diệp Viễn, vậy tại sao lại thua?”
“Ta không biết nữa, hoàn toàn không nhìn rõ!”
“Đó là pháp tắc không gian! Diệp Viễn dùng pháp tắc không gian để tránh lưỡi kiếm của Lý Khôn, sau đó ở phía sau đẩy hắn, hắn liền bay ra ngoài. Khà khà, có chút thú vị.”
Một Thần Quân tầng năm cười nói.
Thần Quân tầng năm, bất luận là thực lực hay nhãn lực đều cao hơn, đương nhiên có thể nhìn ra hư thực.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không lo lắng. Thực lực của hắn ta cao hơn Diệp Viễn ba tiểu cảnh giới, ngay cả pháp tắc không gian cũng không thể thay đổi kết quả cuối cùng.
Chỉ là không thể xem Diệp Viễn như một Thần Quân tầng hai bình thường nữa.
Trên diễn võ đài rộng lớn đã kín người hết chỗ.
Hoàng thành Cực Quang vì để tổ chức ba trăm năm một lần võ đài Bách chiến này đã đặc biệt xây dựng một võ trường cỡ lớn.
Ở trung tâm của võ trường, tám võ đài quy mô lớn đã được xây dựng.
Lúc này, tám võ đài được chia thành bốn võ đài nhỏ, các tuyển thủ đang háo hức nóng ruột muốn thử sức.
Lần báo danh tham gia cuộc thi này, tổng cộng đã có hơn ba ngàn sáu trăm người.
Tất cả bọn họ được chia thành tám nhóm, và mỗi nhóm sẽ thi đấu riêng biệt.
Diệp Viễn được phân vào nhóm thứ sáu, và Ninh Thiên Bình được phân vào nhóm thứ tám.
Ngay khi Diệp Viễn bước vào, liền có một tràng cười chế giễu.
“Ta không có hoa mắt đó chứ? Thần Quân tầng hai, cư nhiên cũng lại dám tham gia võ đài Bách Chiến?”
“Ha ha ha... Người ta là thiên tài đó! Là thiên tài, đương nhiên muốn có được sự công nhận của Huyền Cơ Các rồi.”
“Thật là không biết tự lượng sức mình! Chậc chậc, nếu như tôi có thể gặp hắn ta ngay ở vòng đầu thì tốt phải biết.”
Trong mắt nhiều người, Diệp Viễn đã trở thành một miếng thịt béo bở. Có thể vào vòng trong được hay không thì phải xem xem liệu có thể đụng độ cái tên Diệp Viễn coi tiền như rác này hay không.
Trong cảnh giới của tuyệt đại đa số các thiên tài ở đây, hầu hết đều tập trung từ Thần Quân tầng ba đến Thần Quân tầng năm, còn Thần Quân tầng hai và Thần Quân tầng sáu thì lại khá ít.
Đụng phải một Thần Quân tầng hai, cũng chính là tương đương với việc được bước chân vào vòng thứ hai.
Tất nhiên, những người có kiểu suy nghĩ này phần lớn là những người thuộc Thần Quân tầng ba, Thần Quân tầng bốn. Thực sự đạt đến Thần Quân tầng sáu, cư nhiên khinh thường loại thấp kém này.
“Những kẻ này đúng là không biết sống chết!” Ninh Thiên Bình cười chế nhạo.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, không cần phải tính toán so đo với bọn họ. Những người này chẳng qua chỉ là bồi thái tử độc thư mà thôi. Ngươi đi đi, làm cho tốt, giành lấy cho được đệ nhất danh.”
Vận khí của Ninh Thiên Bình khá tốt, nhóm mà hắn được chỉ định vào không hề có Thần Quân tầng sáu. Nếu Ninh Thiên Bình thi triển xuất sắc, có lẽ có thể giành lấy được đệ nhất danh.
Dù sao thì Ninh Thiên Bình đã đạt đến Chân Thần Truyền Thừa, mà những thiên tài ở đây phần lớn đều không đạt đến Chân Thần Truyền Thừa.
Ninh Thiên Bình cười khà khà nói: “Cả ngày bị đại nhân thao luyện, ngược ta đều hoài nghi nhân sinh. Cũng không biết lần này có thể đạt được đến trình độ nào.”
Nhiều năm qua, đối thủ duy nhất của Ninh Thiên Bình chính là Diệp Viễn.
Chiến đấu với Diệp Viễn thực sự là một loại trải nghiệm vô cùng thống khổ.
Đó là sự tồn tại cho dù có chiến đấu như thế nào thì đều không thể chiến thắng!
Tuy nhiên, chính vì sự tồn tại của Diệp Viễn mà Ninh Thiên Bình quyết tâm đánh liều một lần, mỗi lần dốc hết lực mà ứng phó.
Chính vì vậy mà võ nghệ và pháp tắc cảm ngộ của hắn đã tiến bộ vượt bậc.
Ngay cả Mạc Lệ Phi cũng kinh ngạc trước tốc độ tiến bộ của đệ tử mình.
Tuy nhiên, ông ta cũng càng nhìn ra được sức mạnh của Diệp Viễn.
Chẳng trách, Diệp Viễn chướng mắt Truyền thừa của ông ta.
Rất nhanh sau đó, vòng thứ nhất của trận đấu bắt đầu.
Trong vòng thi đấu đầu tiên, hầu hết các tuyển thủ trên sân đều có thực lực khá chênh lệch, các trận đấu diễn ra rất nhanh chóng.
Trong nhóm của Diệp Viễn có hơn bốn trăm người, nghĩa là hơn hai trăm trận chiến.
Các trận chiến diễn ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Có một số người vừa lên võ đài chỉ thi triển vài cái công phu trong chốc lát liền trực tiếp kết thúc trận đấu.
“Hiệp tiếp theo, Diệp Viễn đối đầu với Lý Khôn!” Trọng tài cất cao giọng nói.
Diệp Viễn nhảy lên võ đài khi nghe đến tên mình.
“Là Thần Quân tầng hai! Lý Khôn, ngươi thật sự đã nhặt được bảo bối, nằm xuống liền có thể tiến vào vòng hai!”
“Vận cứt chó! Thật đúng là vận cứt chó! Tại sao ta lại không gặp được vận khí tốt như vậy chứ?”
“Người này gặp vận may, thật sự là đến cả Thần tiên cũng cản không được! Lý Khôn, theo ta thấy, vận may của ngươi vô cùng vượng thịnh đó!”
…
Những tuyển thủ bên cạnh nhìn Lý Khôn với vẻ vô cùng ghen tị. Lý Khôn cười nói: “Đã nhường rồi! Đã nhường rồi!”
Nói xong liền nhảy lên võ đài.
Lý Khôn nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Tiểu tử, thực lực của ngươi trong số những tên cùng tuổi cũng tính là không tệ. Nhưng... đến quá sớm, nếu như ngươi đến võ đài Bách Chiến lần sau, nói không chừng còn có chút hy vọng. Nhận thua đi. Ta chỉ cần xuất chiêu thì ngươi chắc chắn sẽ bị thương.”
Diệp Viễn trong thời gian trì hoãn ba trăm năm, tốc độ đột phá Thần cảnh đã chậm lại một chút.
Cảnh giới hiện tại tuy so với võ giả bình thường tốt hơn một chút, nhưng cũng không tính là quá kinh diễm.
Trong số những thiên tài này, cũng không dễ thấy nhiều.
Lý Khôn đã đạt đến Thần Quân tầng ba Đỉnh Phong, chỉ thiếu một bước nữa là hắn ta có thể đột phá đến Thần Quân tầng bốn. Thực lực của hắn ta đối phó với Thần Quân tầng hai đương nhiên không thành vấn đề.
Diệp Viễn cười nói: “Còn chưa đánh, ai biết được chứ?”
Lý Khôn cười nói: “Xem ra ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ nhỉ! Vậy đi, bản thiếu sẽ tiễn ngươi xuống dưới! Liệt ảnh tật phong kiếm!”
Lý Khôn xuất kiếm ra như gió, cả người đều biến thành một đạo tàn ảnh, thẳng hướng về Diệp Viễn.
“Tốc độ thật nhanh!”
Bên dưới vang lên những tiếng cảm thán, hiển nhiên là kinh ngạc trước thực lực của Lý Khôn này.
Dưới võ đài, Hạ Hầu Vân đang đứng chắp tay, dường như khinh suất, nhưng sự chú ý của hắn không hề rời khỏi người Diệp Viễn.
Đối với lí do thoái thác của Giản Bình, hắn ta thực sự không tin.
Một Thần Quân tầng hai, làm thế nào có thể vượt qua Tam tiểu cảnh giới chiến đấu?
Thần Quân Cảnh tiểu cảnh giới không phải là cải thảo trắng mà tùy tùy tiện tiện là có thể vượt qua.
Huống hồ ở giữa còn có một bậc cấp!
Cho dù có là thiên tài như hắn, khi ở Thần Quân tầng hai, cũng chỉ có thể đánh bại một bộ phận Thần Quân tầng ba mà thôi.
Vèo!
Một lưỡi kiếm, trực tiếp xuyên qua ngực!
Phía dưới lại một lần nữa truyền đến một hồi tiếng kinh hô, vòng đầu đã giết người?
Thực lực của Diệp Viễn quá tệ rồi?
Chính Lý Khôn cũng là dọa cho giật mình, có điều thân hình còn chưa ổn định, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đẩy một chút.
“Xuống dưới!”
Lý Khôn rất muốn ổn định lại thân hình mình, nhưng lực đẩy này không đơn giản, trực tiếp làm cho lực đạo của hắn ta hoàn toàn bị mất đi, khiến cho hắn căn bản không thể làm được gì.
Phịch!
Chỉ có thể thấy bóng dáng của Lý Khôn không tự chủ bay ra khỏi võ đài và trực tiếp rơi xuống đất.
Hạ Hầu Vân ánh mắt ngưng tụ, kinh hô: “Không gian pháp tắc!”
Tuy rằng chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng thực lực của hắn ta đã vượt xa những người khác, liền có thể nhanh nhạy nắm bắt được.
“Ối trời ơi! Cái eo già của ta!”
Lý Khôn chống eo đứng dậy nhìn chăm chú Diệp Viễn vẫn đang đứng trên võ đài, lập tức vẻ mặt mộng bức chấn động.
Hắn ta hoàn toàn không hiểu được mình đã bị đánh bại như thế nào! Rõ ràng vừa rồi hắn đã đâm chết Diệp Viễn, tại sao ngược lại là hắn thua?
“Diệp Viễn thắng, Lý Khôn thua! Diệp Viễn vào vòng hai!” Trọng tài nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!