Gương mặt Thạch Phong, nhất thời đen thành cái nồi!
Nhưng mà, hắn lại không thể nào phản bác. Hắn có muốn chó vẫy đuôi mừng chủ không?
Đương nhiên là muốn! Quá muốn đi chứ!
Ai có thể cự tuyệt sự mê hoặc của Thần Quân tầng chín?
Nếu như bây giờ Diệp Viễn cho hắn một cơ hội chó vẫy đuôi mừng chủ, hắn nhất định sẽ làm!
Nhưng vấn đề là, Diệp Viễn cho sao?
Trên người Ninh Trí Viễn, mơ hồ để lộ ra khí tức cường đại.
Đó là khí tức thuộc về Thần Quân tầng chín!
Thạch Phong hắn khát vọng sức mạnh này như thế nào!
Nhìn về phía sau hắn, đám lão già này hăng hái, nào có một chút dáng vẻ gần đất xa trời?
Đặc biệt là Ninh Thương Hải, hắn một lần bế quan đột phá Thần Quân tầng bảy, thì có tư cách đi vào hội trưởng lão!
Ninh gia ở hội trưởng lão lại chiếm thêm một chỗ cắm dùi.
Cái ý nghĩa này vô cùng trọng đại.
“Ha ha, gia chủ thực sự là anh minh! Lần này, Ninh gia ta, triệt để đá bay Thạch gia rồi!”
“Về sau Ninh gia ta, chỉ tuân theo mệnh lệnh của đại trưởng lão Diệp Viễn!”
“Các ngươi ở đây, vẫn là mau chóng nghĩ một chút biện pháp, làm sao để xin đại trưởng lão Diệp Viễn bớt giận đi! Ha ha…”
Nhóm tộc lão Ninh gia ai cũng vô cùng đắc ý, bộ dáng kia toàn bộ đều là tiểu nhân đắc chí.
Có điều, bọn họ có tư cách này. Bởi vì bọn họ biết, về sau sẽ không có gia tộc nào có thể vượt qua Ninh gia.
Đương nhiên, Diệp Viễn sẽ không chẳng quan tâm gia tộc của hắn, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đối xử với gia tộc của hắn như đối với Ninh gia.
Cái này, chính là thân sơ có khác biệt. Ninh Trí Viễn cười nói: “Thạch Phong, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mau chóng suy nghĩ, làm thế nào để phủi sạch quan hệ với Nhược Hư đi. Đây, chính là hy vọng duy nhất của ngươi. Ha ha ha…”
Nói xong, Ninh Trí Viễn dẫn theo một đám tộc lão, nghênh ngang rời đi.
Không chỉ là Thạch Phong, người khác cũng là rơi vào trầm tư.
Trong lời nói của Ninh Trí Viễn, có huyền cơ!
…
Nháy mắt ba tháng đã qua, trong ba tháng này, Nhược Hư chịu đủ nỗi khổ luyện thần, cả người đều uể oải không ít.
“Diệp Viễn, ngươi thật sự cho rằng lên làm đại trưởng lão, thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Lão phu sẽ để cho ngươi biết, cái gì gọi là ở chỗ cao sẽ chịu lạnh!” Ra khỏi Luyện Thần Uyên, Nhược Hư cắn răng nghiến lợi nói.
Nhược Hư đến nhà cũng không về, trực tiếp đi Thạch gia.
Nhưng mà khiến cho hắn thật không ngờ, đi ra gặp hắn lại là Thạch Tùng, mà không phải là Thạch Phong.
Thạch gia phái Thạch Tùng đi ra, nhìn thấy Nhược Hư, Thạch Tùng chắp tay một cái, nói: “Thạch Tùng bái kiến tam trưởng lão.”
Nhược Hư nghe vậy sầm mặt lại, không vui nói: “Thạch Tùng, ngươi gọi ta là cái gì?”
Từ đại trưởng lão đến nhị trưởng lão, lại từ nhị trưởng lão đến tam trưởng lão, đây là đau nhức lớn nhất trong lòng Nhược Hư, cũng là nỗi sỉ nhục lớn nhất.
Thạch Tùng này, thế mà lại lôi ra để nói.
Nhưng mà, Thạch Tùng vô cùng bình tĩnh nói: “Tam trưởng lão, đây chính là thành chủ đại nhân tự mình định ra! Đây… Thạch Tùng chỉ là tiểu nhân vật, tam trưởng lão ngài còn ở Luyện Thần Uyên ba tháng, vậy nên đừng làm khó Thạch Tùng.”
Mặt Nhược Hư tối sầm, Thạch Tùng nói cho hắn á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, Diệp Viễn vừa mới lập quy củ, ai dám đụng lên đầu lưỡi thương, đây không phải là tìm chết sao?
Nhược Hư khó chịu nói: “Chúng ta đây là người mình, ngươi sợ cái gì! Diệp Viễn hắn, còn có thể thật sự lấy thúng úp voi sao? Lần này lão phu đi ra, nhất định phải chơi hắn đến chết!”
Trong lòng Thạch Tùng cười nhạt, nét mặt không mặn không nhạt nói: “Tam trưởng lão, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió. Thạch Tùng chỉ là một tiểu nhân vật, tam trưởng lão đừng làm khó ta.”
Tâm tình Nhược Hư khó chịu, khoát tay một cái nói: “Bỏ đi, bỏ đi, Thạch Phong đâu, gọi hắn ra đây gặp ta!”
Thạch Tùng nói: “Tam trưởng lão tới thật không đúng lúc, tộc trưởng gần đây ngẫu nhiên có được thu hoạch, mấy ngày trước vừa mới bế quan, trong thời gian ngắn sợ rằng không ra được.”
Nhược Hư vừa nghe liền giận dữ nói: “Cái gì? Giờ phút quan trọng này, thế mà hắn lại bế quan! Lẽ nào, hắn muốn nhìn Diệp Viễn ngồi lên đầu Thạch gia sao? Cái đồ ngu xuẩn này!”
Nhược Hư một bộ dáng vẻ nổi bão, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Sớm không bế quan muộn không bế quan, lại cứ phải bế quan vào giờ phút hắn ra khỏi Luyện Thần Uyên.
Nếu như là lúc trước, đương nhiên Thạch Tùng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng mà bây giờ, trong lòng hắn lại hết sức khó chịu. Nhược Hư này là thật sự coi Thạch gia hắn thành một con chó sao?
Thạch Tùng nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào cả, nếu như tam trưởng lão có việc, xin trở lại vào hôm khác đi.”
Biểu hiện trên mặt Nhược Hư rất khó coi, hung hăng trừng mắt với Thạch Tùng rồi rời đi.
Nhược Hư đi rồi, thân hình Thạch Phong lo lắng đi ra, vẻ mặt Thạch Tùng giận dữ nói: “Tộc trưởng, lão thất phu này thật sự coi Thạch gia chúng ta thành một con chó hắn nuôi mà! Hắn cho rằng, Thiên Ưng bây giờ vẫn là hoàng thành Thiên Ưng ba tháng trước sao! Theo ta thấy, hay là chúng ta trực tiếp lật mặt với hắn.”
Thạch Phong thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng lật mặt với hắn thì đại trưởng lão có thể chấp nhận chúng ta sao? Vũng nước đục này của chúng ta, quá sâu! Ai… Bây giờ, Thạch gia chúng ta, cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người, ai cũng không thể chọc vào. Một khi làm không tốt, chính là vạn kiếp bất phục!”
Thạch Tùng biến sắc, giật mình nói: “Tộc trưởng, chắc sẽ không nghiêm trọng như thế chứ?”
Thạch Phong liếc hắn một cái, than thở: “Sẽ chỉ nghiêm trọng hơn so với ngươi nghĩ! Thủ đoạn của đại trưởng lão, đã vượt qua nhận thức của chúng ta! Chỉ cần hắn nguyện ý, lúc nào hắn cũng có thể giúp đỡ Ninh gia! Đến lúc đó, thì không phải cục diện cái gì mà Thạch gia và Ninh gia tranh hùng nữa, mà sự tồn tại của Thạch gia sẽ trở nên có cũng được không có cũng được. Ngươi nói, có nghiêm trọng không?”
Trong lòng Thạch Tùng chấn động mạnh, hắn chợt phát hiện, ngoài mặt Thạch gia thì phong cảnh nhưng thật ra đã nguy hiểm trùng trùng.
Hơn nữa Thạch Phong nói, cũng không phải chuyện giật gân gì.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, trong thành đã có hơn hai mươi cường giả trung kỳ Thần Quân Cảnh đột phá!
Khi người khác đều đang đột phá, ngươi còn giậm chân tại chỗ, vậy thì… ngươi sớm muộn sẽ bị đào thải.
Bây giờ, không riêng gì trưởng lão Võ Tháp, ngay cả những trưởng lão kia của Đan Tháp cũng đứng ngồi không yên.
Trưởng lão Đan Tháp thì không cần đột phá? Bọn họ cũng khát khao đột phá chứ!
Nhưng mà tự bọn họ căn bản không luyện chế ra được đan dược có thể đột phá.
Vấn đề là, bọn họ không được nhưng Diệp Viễn được!
Ngươi có cầu ta hay không?
Ngươi có nhận vị đại trưởng lão này là ta không?
Trong vòng ba tháng, bầu trời hoàng thành Thiên Ưng đã triệt để thay đổi.
Sau khi ăn liên tiếp mấy bát canh bế quan, rốt cuộc Nhược Hư cũng phát hiện có cái gì đó không đúng.
Đám gia hỏa giống như là đã thương lượng rồi vậy, không phải bế quan thì chính là có chuyện, phảng phất như hắn là bệnh dịch, mọi người sợ đến tránh còn tránh không kịp.
Lúc ở trong Luyện Thần Uyên chịu đủ dằn vặt, hắn đã nghĩ kỹ đối sách, chuẩn bị đi ra làm một trận lớn.
Nhưng mà sau khi hắn đi ra, Nhược Hư chợt phát hiện, mình đã thành người bị cô lập.
Thủ đoạn đầy bụng nhưng đến một cái cũng không dùng được.
Cuối cùng, Nhược Hư tìm đến đệ tử đắc ý của mình là Tống Khải Dương, vừa hỏi xong, rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra cái gì.
Trong lòng Nhược Hư vô cùng chấn động, hắn hoàn toàn không tưởng tượng nổi, Diệp Viễn vừa mới đột phá mà thực lực đan đạo đã khủng bố như vậy rồi.
Gương mặt Thạch Phong, nhất thời đen thành cái nồi!
Nhưng mà, hắn lại không thể nào phản bác. Hắn có muốn chó vẫy đuôi mừng chủ không?
Đương nhiên là muốn! Quá muốn đi chứ!
Ai có thể cự tuyệt sự mê hoặc của Thần Quân tầng chín?
Nếu như bây giờ Diệp Viễn cho hắn một cơ hội chó vẫy đuôi mừng chủ, hắn nhất định sẽ làm!
Nhưng vấn đề là, Diệp Viễn cho sao?
Trên người Ninh Trí Viễn, mơ hồ để lộ ra khí tức cường đại.
Đó là khí tức thuộc về Thần Quân tầng chín!
Thạch Phong hắn khát vọng sức mạnh này như thế nào!
Nhìn về phía sau hắn, đám lão già này hăng hái, nào có một chút dáng vẻ gần đất xa trời?
Đặc biệt là Ninh Thương Hải, hắn một lần bế quan đột phá Thần Quân tầng bảy, thì có tư cách đi vào hội trưởng lão!
Ninh gia ở hội trưởng lão lại chiếm thêm một chỗ cắm dùi.
Cái ý nghĩa này vô cùng trọng đại.
“Ha ha, gia chủ thực sự là anh minh! Lần này, Ninh gia ta, triệt để đá bay Thạch gia rồi!”
“Về sau Ninh gia ta, chỉ tuân theo mệnh lệnh của đại trưởng lão Diệp Viễn!”
“Các ngươi ở đây, vẫn là mau chóng nghĩ một chút biện pháp, làm sao để xin đại trưởng lão Diệp Viễn bớt giận đi! Ha ha…”
Nhóm tộc lão Ninh gia ai cũng vô cùng đắc ý, bộ dáng kia toàn bộ đều là tiểu nhân đắc chí.
Có điều, bọn họ có tư cách này. Bởi vì bọn họ biết, về sau sẽ không có gia tộc nào có thể vượt qua Ninh gia.
Đương nhiên, Diệp Viễn sẽ không chẳng quan tâm gia tộc của hắn, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đối xử với gia tộc của hắn như đối với Ninh gia.
Cái này, chính là thân sơ có khác biệt. Ninh Trí Viễn cười nói: “Thạch Phong, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mau chóng suy nghĩ, làm thế nào để phủi sạch quan hệ với Nhược Hư đi. Đây, chính là hy vọng duy nhất của ngươi. Ha ha ha…”
Nói xong, Ninh Trí Viễn dẫn theo một đám tộc lão, nghênh ngang rời đi.
Không chỉ là Thạch Phong, người khác cũng là rơi vào trầm tư.
Trong lời nói của Ninh Trí Viễn, có huyền cơ!
…
Nháy mắt ba tháng đã qua, trong ba tháng này, Nhược Hư chịu đủ nỗi khổ luyện thần, cả người đều uể oải không ít.
“Diệp Viễn, ngươi thật sự cho rằng lên làm đại trưởng lão, thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Lão phu sẽ để cho ngươi biết, cái gì gọi là ở chỗ cao sẽ chịu lạnh!” Ra khỏi Luyện Thần Uyên, Nhược Hư cắn răng nghiến lợi nói.
Nhược Hư đến nhà cũng không về, trực tiếp đi Thạch gia.
Nhưng mà khiến cho hắn thật không ngờ, đi ra gặp hắn lại là Thạch Tùng, mà không phải là Thạch Phong.
Thạch gia phái Thạch Tùng đi ra, nhìn thấy Nhược Hư, Thạch Tùng chắp tay một cái, nói: “Thạch Tùng bái kiến tam trưởng lão.”
Nhược Hư nghe vậy sầm mặt lại, không vui nói: “Thạch Tùng, ngươi gọi ta là cái gì?”
Từ đại trưởng lão đến nhị trưởng lão, lại từ nhị trưởng lão đến tam trưởng lão, đây là đau nhức lớn nhất trong lòng Nhược Hư, cũng là nỗi sỉ nhục lớn nhất.
Thạch Tùng này, thế mà lại lôi ra để nói.
Nhưng mà, Thạch Tùng vô cùng bình tĩnh nói: “Tam trưởng lão, đây chính là thành chủ đại nhân tự mình định ra! Đây… Thạch Tùng chỉ là tiểu nhân vật, tam trưởng lão ngài còn ở Luyện Thần Uyên ba tháng, vậy nên đừng làm khó Thạch Tùng.”
Mặt Nhược Hư tối sầm, Thạch Tùng nói cho hắn á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, Diệp Viễn vừa mới lập quy củ, ai dám đụng lên đầu lưỡi thương, đây không phải là tìm chết sao?
Nhược Hư khó chịu nói: “Chúng ta đây là người mình, ngươi sợ cái gì! Diệp Viễn hắn, còn có thể thật sự lấy thúng úp voi sao? Lần này lão phu đi ra, nhất định phải chơi hắn đến chết!”
Trong lòng Thạch Tùng cười nhạt, nét mặt không mặn không nhạt nói: “Tam trưởng lão, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió. Thạch Tùng chỉ là một tiểu nhân vật, tam trưởng lão đừng làm khó ta.”
Tâm tình Nhược Hư khó chịu, khoát tay một cái nói: “Bỏ đi, bỏ đi, Thạch Phong đâu, gọi hắn ra đây gặp ta!”
Thạch Tùng nói: “Tam trưởng lão tới thật không đúng lúc, tộc trưởng gần đây ngẫu nhiên có được thu hoạch, mấy ngày trước vừa mới bế quan, trong thời gian ngắn sợ rằng không ra được.”
Nhược Hư vừa nghe liền giận dữ nói: “Cái gì? Giờ phút quan trọng này, thế mà hắn lại bế quan! Lẽ nào, hắn muốn nhìn Diệp Viễn ngồi lên đầu Thạch gia sao? Cái đồ ngu xuẩn này!”
Nhược Hư một bộ dáng vẻ nổi bão, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Sớm không bế quan muộn không bế quan, lại cứ phải bế quan vào giờ phút hắn ra khỏi Luyện Thần Uyên.
Nếu như là lúc trước, đương nhiên Thạch Tùng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng mà bây giờ, trong lòng hắn lại hết sức khó chịu. Nhược Hư này là thật sự coi Thạch gia hắn thành một con chó sao?
Thạch Tùng nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào cả, nếu như tam trưởng lão có việc, xin trở lại vào hôm khác đi.”
Biểu hiện trên mặt Nhược Hư rất khó coi, hung hăng trừng mắt với Thạch Tùng rồi rời đi.
Nhược Hư đi rồi, thân hình Thạch Phong lo lắng đi ra, vẻ mặt Thạch Tùng giận dữ nói: “Tộc trưởng, lão thất phu này thật sự coi Thạch gia chúng ta thành một con chó hắn nuôi mà! Hắn cho rằng, Thiên Ưng bây giờ vẫn là hoàng thành Thiên Ưng ba tháng trước sao! Theo ta thấy, hay là chúng ta trực tiếp lật mặt với hắn.”
Thạch Phong thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng lật mặt với hắn thì đại trưởng lão có thể chấp nhận chúng ta sao? Vũng nước đục này của chúng ta, quá sâu! Ai… Bây giờ, Thạch gia chúng ta, cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người, ai cũng không thể chọc vào. Một khi làm không tốt, chính là vạn kiếp bất phục!”
Thạch Tùng biến sắc, giật mình nói: “Tộc trưởng, chắc sẽ không nghiêm trọng như thế chứ?”
Thạch Phong liếc hắn một cái, than thở: “Sẽ chỉ nghiêm trọng hơn so với ngươi nghĩ! Thủ đoạn của đại trưởng lão, đã vượt qua nhận thức của chúng ta! Chỉ cần hắn nguyện ý, lúc nào hắn cũng có thể giúp đỡ Ninh gia! Đến lúc đó, thì không phải cục diện cái gì mà Thạch gia và Ninh gia tranh hùng nữa, mà sự tồn tại của Thạch gia sẽ trở nên có cũng được không có cũng được. Ngươi nói, có nghiêm trọng không?”
Trong lòng Thạch Tùng chấn động mạnh, hắn chợt phát hiện, ngoài mặt Thạch gia thì phong cảnh nhưng thật ra đã nguy hiểm trùng trùng.
Hơn nữa Thạch Phong nói, cũng không phải chuyện giật gân gì.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, trong thành đã có hơn hai mươi cường giả trung kỳ Thần Quân Cảnh đột phá!
Khi người khác đều đang đột phá, ngươi còn giậm chân tại chỗ, vậy thì… ngươi sớm muộn sẽ bị đào thải.
Bây giờ, không riêng gì trưởng lão Võ Tháp, ngay cả những trưởng lão kia của Đan Tháp cũng đứng ngồi không yên.
Trưởng lão Đan Tháp thì không cần đột phá? Bọn họ cũng khát khao đột phá chứ!
Nhưng mà tự bọn họ căn bản không luyện chế ra được đan dược có thể đột phá.
Vấn đề là, bọn họ không được nhưng Diệp Viễn được!
Ngươi có cầu ta hay không?
Ngươi có nhận vị đại trưởng lão này là ta không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!