Diệp Viễn vào thành rất khiêm tốn, ai cũng không thông báo, hắn đi thẳng tới phủ đệ Trịnh Khởi.
“Người nào, đứng lại! Hả? Ngươi… ngươi là Diệp trưởng lão!” Ánh mắt thủ vệ có chút ngưng lại, nhận ra Diệp Viễn.
“Ồ? Ngươi biết ta?” Diệp Viễn cười nói.
Thủ vệ cười nói: “Diệp trưởng lão nói đùa, trong hoàng thành Thiên Ưng này có ai mà không biết ngài!”
Diệp Viễn bật cười nói: “Bên trong hoàng thành Thiên Ưng này, ai cũng biết ta là phế vật!”
Thủ vệ biến sắc, vội vàng nói: “Diệp trưởng lão, mặc kệ người khác nói như thế nào, trên dưới Trịnh phủ chúng ta, không ai dám bất kính với ngài, bao gồm cả tiểu nhân! Đại trưởng lão thường nói, mạng của ngài ấy là ngài cứu, ai dám nói năng lỗ mãng với ngài, nhẹ thì đuổi khỏi Trịnh phủ, nặng thì trực tiếp đánh chết!”
Diệp Viễn không ngờ được, Trịnh Khởi lại dùng loại phương pháp này để chặn miệng người khác, có điều cũng là trọng tình trọng nghĩa.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Thân thể đại trưởng lão, thế nào rồi?”
Thủ vệ nghe vậy thở dài nói: “Haz, thân thể đại trưởng lão ngày càng sa sút, đại trưởng lão Hiên Vũ dùng hết thủ đoạn, cũng không thể nào cứu vãn. Bây giờ, đại trưởng lão đã không thể nào xuống giường.”
Diệp Viễn hơi nhíu mày, nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trước khi Diệp Viễn đi, đã cố ý kiểm tra thân thể của Trịnh Khởi, không đến mức nhanh như thế đã không thể xuống giường được.
Nghe thủ vệ nói chân tướng, lửa giận trong lòng Diệp Viễn cháy hừng hực.
Hóa ra, một vị cường giả Thiên Thần của hoàng thành Chí Ninh sau khi xuất quan, biết được tin tức Cao Nguyên chết đã tìm tới cửa.
Cường giả Thiên Thần kia tìm đến, là đi gây phiền phức cho Diệp Viễn và Trịnh Khởi.
Ai biết, sau khi tới mới biết được, Diệp Viễn đã rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng.
Cường giả Thiên Thần tới, đương nhiên loại chuyện như vậy không thể xem nhẹ.
Thực lực của hoàng thành Chí Ninh, so với hoàng thành Thiên Ưng mạnh hơn không ít, bọn họ có bốn vị cường giả Thiên Thần, mà hoàng thành Thiên Ưng chỉ có hai vị.
Sau khi cường giả Thiên Thần kia đến, lấy thái độ cường thế, yêu cầu hoàng thành Thiên Ưng xử tử Diệp Viễn, giao Nguyên Từ Thần Sơn ra.
Ngoài ra, còn muốn đồ đệ của Cao Nguyên khiêu chiến Trịnh Khởi, nói là vì báo thù cho sư tôn.
Tình hình này, không khác gì Trịnh Khởi trước đây.
Chỉ là, con người Cao Nguyên âm hiểm xảo trá, hại đồng đạo, khiến người khác khinh thường.
Bây giờ chiêu thức này, thuần túy là cố tình gây sự.
Tình trạng cơ thể Trịnh Khởi lúc đó, sao có thể chống lại đại chiến?
Có điều, lúc đó Trịnh Khởi dựa vào lí lẽ biện luận, nói là đánh một trận ở Hoán Ma Lĩnh, giết chết Cao Nguyên đều là một mình hắn gây nên, không liên quan gì tới Diệp Viễn!
Đồng thời, hắn tiếp nhận khiêu chiến.
Mà kết quả khiêu chiến, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trịnh Khởi bị đồ đệ của Cao Nguyên đánh cho trọng thương, bây giờ chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Diệp Viễn nghe được liền giận dữ, khí tức Thần Quân Cảnh không tự chủ được phát ra, lạnh giọng nói: “Báo thù cái gì, căn bản là nhằm vào Nguyên Từ Thần Sơn mà tới đi!”
Thủ vệ kia chẳng qua là Quy Khư Cảnh, đột nhiên gặp Diệp Viễn phóng khí thế cường đại ra ngoài, ép sắc mặt hắn tái nhợt.
Trong lòng thủ vệ khiếp sợ, lúc này mới phát giác, dường như Diệp Viễn đã không còn là Quy Khư Cảnh!
Khí thế kia, tuyệt đối là Thần Quân Cảnh!
Diệp trưởng lão... thế mà thật sự đột phá rồi?
Đột nhiên, Diệp Viễn ý thức được trạng thái của thủ vệ, thu khí thế trên người lại, thản nhiên nói: “Ngươi đi thông báo một tiếng đi, nói là ta trở về rồi.”
Thủ vệ vội vàng nói: “Diệp trưởng lão nói đùa, Đại trưởng lão ở ngay hậu viện, đại trưởng lão Hiên Vũ và đại trưởng lão Lãnh Vũ đều ở đây, mời ngài!”
Diệp Viễn gật đầu, thuận tay lấy ra một viên đan dược ném cho đối phương, nói: “Vất vả rồi, đây là thưởng cho ngươi.”
Thủ vệ nhận lấy đan dược, không khỏi mừng như điên.
Hư Huyền Thần Đan!
Hư Huyền Thần Đan của Diệp trưởng lão, thật là một đan khó cầu, thế mà bây giờ lại ban thưởng cho mình!
“Đa tạ Diệp trưởng lão!”
…
Hậu viện, hai người Lãnh Vũ và Hiên Vũ nhìn Trịnh Khởi nằm ở trên giường, mặt ủ mày chau.
Khí tức Trịnh Khởi suy yếu, hiển nhiên là sắp không chống đỡ được.
Có điều, trên mặt hắn lại không có quá nhiều tiếc nuối, ngược lại còn có vẻ vô cùng nhẹ nhõm.
“Sư tổ, Hiên Vũ huynh, hai người không cần như vậy. Năm đó, đại thù sư phụ đã được báo, tâm nguyện cả đời này của ta cũng chỉ có thế, sống thêm nhiều năm như thế, đã là được lợi rồi.” Trịnh Khởi thở hổn hển nói, có vẻ đã cố hết sức.
Vẻ mặt Hiên Vũ tự trách nói: “Đều do lão phu vô năng, nếu như Diệp Viễn có thể đột phá Thần Quân Cảnh, nhất định có thể cứu ngươi về! Haz!”
Nhắc tới Diệp Viễn, Lãnh Vũ giận mà không có chỗ phát tiết, hừ lạnh nói: “Đám ngu xuẩn kia, lại còn nói Ôn Nhất Luân là Diệp Viễn dẫn tới! Từng người không có bản lĩnh, còn muốn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác, thật sự là vô liêm sỉ tới cực điểm.”
Hiên Vũ than thở: “Đám người này, từ xưa đến giờ đã vậy, một chút trách nhiệm cũng không có.”
“Ha ha, đợi Diệp Viễn đột phá trở về, ta lại rất chờ mong sắc mặt của đám người này là màu gì đấy! Chỉ tiếc… không nhìn thấy được!” Trịnh Khởi than thở.
Muốn nói tiếc nuối duy nhất của hắn, chính là không thể nhìn thấy Diệp Viễn đột phá.
Trong lòng mọi người đều biết, lần này Diệp Viễn đi ra ngoài, sợ là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được.
Cơ duyên đột phá, sao có thể dễ tìm như thế.
Chỉ là bọn họ nằm mơ cũng chẳng ngờ, một Quy Khư Cảnh của Diệp Viễn lại dám đi Thông Thiên Sơn!
“Ai nói là không nhìn được? Chẳng những ngươi có thể nhìn được mà còn có thể giáo huấn từng người một!”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng!
Thanh âm này, ba người Hiên Vũ quá quen thuộc, quả nhiên nhìn ra ngoài cửa đã nhìn thấy một người trẻ tuổi bước nhanh tới, không phải Diệp Viễn thì còn là ai?
“Diệp Viễn, ngươi… ngươi, thế mà lại trở về nhanh như thế?” Hiên Vũ vui vẻ nói.
Lãnh Vũ biến sắc, hồ nghi nói: “Ngươi… ngươi đột phá rồi?”
Mặc dù khí tức của Diệp Viễn trở nên mạnh mẽ rất nhiều, nhưng mà lại cho hắn cảm giác không thể phỏng đoán được, khiến hắn có chút không dám chắc chắn.
Diệp Viễn cười nói: “Không đột phá, ta sao dám trở về? Cảm giác bị người khác chỉ vào mũi mắng phế vật, cũng không dễ chịu đâu!”
Ba người nghe vậy, đều là cười ha hả.
Lãnh Vũ cười to nói: “Ta nói mà, chỉ là Thần Quân Cảnh, sao có thể làm khó được ngươi? Đám ngu xuẩn kia, xem lần này bọn họ còn gì để nói! Bây giờ, ta thực sự vô cùng chờ mong phản ứng của bọn họ!”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Chuyện phiếm để sau chúng ta trò chuyện, ta khám cho Trịnh đại trưởng lão trước.”
Trịnh Khởi hữu khí vô lực, có điều nhìn thấy Diệp Viễn đột phá, cũng vô cùng mừng rỡ, khiến trạng thái cả người đều tốt hơn không ít.
Diệp Viễn kiểm tra tình trạng cơ thể Trịnh Khởi một hồi, chân mày không khỏi nhíu lại, hừ lạnh nói: “Đúng là thứ độc ác!”
Diệp Viễn phát hiện, trong cơ thể Trịnh Khởi, có một đạo khí âm nhu, đang không ngừng tiêu hao sinh cơ của Trịnh Khởi, đẩy nhanh tốc độ chết.
Hiển nhiên, đây là đối phương cố ý!
Hiên Vũ than thở: “Thiên tư của Dương Phàm kia mặc dù không bằng Trịnh Khởi lão đệ, nhưng mà thực lực của hắn đúng là không thể khinh thường. Cỗ sức mạnh âm nhu này, lão phu dùng sức chín trâu hai hổ cũng không thể nào tiêu trừ được, chỉ có thể mở to mắt nhìn Trịnh lão đệ phải chịu dày vò.”
Trịnh Khởi nghe vậy cười nói: “Hiên Vũ huynh không nên tự trách, lão phu biết, huynh đã tận lực rồi.”
Diệp Viễn cau mày nói: “Đan dược của Trịnh huynh, vốn dĩ ta đã chuẩn bị xong, chẳng qua ta không ngờ được, tình huống của huynh ấy lại nghiêm trọng như vậy. Mọi người chờ một lát, đợi Diệp mỗ đi luyện chế một viên đan dược!”
Diệp Viễn vào thành rất khiêm tốn, ai cũng không thông báo, hắn đi thẳng tới phủ đệ Trịnh Khởi.
“Người nào, đứng lại! Hả? Ngươi… ngươi là Diệp trưởng lão!” Ánh mắt thủ vệ có chút ngưng lại, nhận ra Diệp Viễn.
“Ồ? Ngươi biết ta?” Diệp Viễn cười nói.
Thủ vệ cười nói: “Diệp trưởng lão nói đùa, trong hoàng thành Thiên Ưng này có ai mà không biết ngài!”
Diệp Viễn bật cười nói: “Bên trong hoàng thành Thiên Ưng này, ai cũng biết ta là phế vật!”
Thủ vệ biến sắc, vội vàng nói: “Diệp trưởng lão, mặc kệ người khác nói như thế nào, trên dưới Trịnh phủ chúng ta, không ai dám bất kính với ngài, bao gồm cả tiểu nhân! Đại trưởng lão thường nói, mạng của ngài ấy là ngài cứu, ai dám nói năng lỗ mãng với ngài, nhẹ thì đuổi khỏi Trịnh phủ, nặng thì trực tiếp đánh chết!”
Diệp Viễn không ngờ được, Trịnh Khởi lại dùng loại phương pháp này để chặn miệng người khác, có điều cũng là trọng tình trọng nghĩa.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Thân thể đại trưởng lão, thế nào rồi?”
Thủ vệ nghe vậy thở dài nói: “Haz, thân thể đại trưởng lão ngày càng sa sút, đại trưởng lão Hiên Vũ dùng hết thủ đoạn, cũng không thể nào cứu vãn. Bây giờ, đại trưởng lão đã không thể nào xuống giường.”
Diệp Viễn hơi nhíu mày, nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trước khi Diệp Viễn đi, đã cố ý kiểm tra thân thể của Trịnh Khởi, không đến mức nhanh như thế đã không thể xuống giường được.
Nghe thủ vệ nói chân tướng, lửa giận trong lòng Diệp Viễn cháy hừng hực.
Hóa ra, một vị cường giả Thiên Thần của hoàng thành Chí Ninh sau khi xuất quan, biết được tin tức Cao Nguyên chết đã tìm tới cửa.
Cường giả Thiên Thần kia tìm đến, là đi gây phiền phức cho Diệp Viễn và Trịnh Khởi.
Ai biết, sau khi tới mới biết được, Diệp Viễn đã rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng.
Cường giả Thiên Thần tới, đương nhiên loại chuyện như vậy không thể xem nhẹ.
Thực lực của hoàng thành Chí Ninh, so với hoàng thành Thiên Ưng mạnh hơn không ít, bọn họ có bốn vị cường giả Thiên Thần, mà hoàng thành Thiên Ưng chỉ có hai vị.
Sau khi cường giả Thiên Thần kia đến, lấy thái độ cường thế, yêu cầu hoàng thành Thiên Ưng xử tử Diệp Viễn, giao Nguyên Từ Thần Sơn ra.
Ngoài ra, còn muốn đồ đệ của Cao Nguyên khiêu chiến Trịnh Khởi, nói là vì báo thù cho sư tôn.
Tình hình này, không khác gì Trịnh Khởi trước đây.
Chỉ là, con người Cao Nguyên âm hiểm xảo trá, hại đồng đạo, khiến người khác khinh thường.
Bây giờ chiêu thức này, thuần túy là cố tình gây sự.
Tình trạng cơ thể Trịnh Khởi lúc đó, sao có thể chống lại đại chiến?
Có điều, lúc đó Trịnh Khởi dựa vào lí lẽ biện luận, nói là đánh một trận ở Hoán Ma Lĩnh, giết chết Cao Nguyên đều là một mình hắn gây nên, không liên quan gì tới Diệp Viễn!
Đồng thời, hắn tiếp nhận khiêu chiến.
Mà kết quả khiêu chiến, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trịnh Khởi bị đồ đệ của Cao Nguyên đánh cho trọng thương, bây giờ chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Diệp Viễn nghe được liền giận dữ, khí tức Thần Quân Cảnh không tự chủ được phát ra, lạnh giọng nói: “Báo thù cái gì, căn bản là nhằm vào Nguyên Từ Thần Sơn mà tới đi!”
Thủ vệ kia chẳng qua là Quy Khư Cảnh, đột nhiên gặp Diệp Viễn phóng khí thế cường đại ra ngoài, ép sắc mặt hắn tái nhợt.
Trong lòng thủ vệ khiếp sợ, lúc này mới phát giác, dường như Diệp Viễn đã không còn là Quy Khư Cảnh!
Khí thế kia, tuyệt đối là Thần Quân Cảnh!
Diệp trưởng lão... thế mà thật sự đột phá rồi?
Đột nhiên, Diệp Viễn ý thức được trạng thái của thủ vệ, thu khí thế trên người lại, thản nhiên nói: “Ngươi đi thông báo một tiếng đi, nói là ta trở về rồi.”
Thủ vệ vội vàng nói: “Diệp trưởng lão nói đùa, Đại trưởng lão ở ngay hậu viện, đại trưởng lão Hiên Vũ và đại trưởng lão Lãnh Vũ đều ở đây, mời ngài!”
Diệp Viễn gật đầu, thuận tay lấy ra một viên đan dược ném cho đối phương, nói: “Vất vả rồi, đây là thưởng cho ngươi.”
Thủ vệ nhận lấy đan dược, không khỏi mừng như điên.
Hư Huyền Thần Đan!
Hư Huyền Thần Đan của Diệp trưởng lão, thật là một đan khó cầu, thế mà bây giờ lại ban thưởng cho mình!
“Đa tạ Diệp trưởng lão!”
…
Hậu viện, hai người Lãnh Vũ và Hiên Vũ nhìn Trịnh Khởi nằm ở trên giường, mặt ủ mày chau.
Khí tức Trịnh Khởi suy yếu, hiển nhiên là sắp không chống đỡ được.
Có điều, trên mặt hắn lại không có quá nhiều tiếc nuối, ngược lại còn có vẻ vô cùng nhẹ nhõm.
“Sư tổ, Hiên Vũ huynh, hai người không cần như vậy. Năm đó, đại thù sư phụ đã được báo, tâm nguyện cả đời này của ta cũng chỉ có thế, sống thêm nhiều năm như thế, đã là được lợi rồi.” Trịnh Khởi thở hổn hển nói, có vẻ đã cố hết sức.
Vẻ mặt Hiên Vũ tự trách nói: “Đều do lão phu vô năng, nếu như Diệp Viễn có thể đột phá Thần Quân Cảnh, nhất định có thể cứu ngươi về! Haz!”
Nhắc tới Diệp Viễn, Lãnh Vũ giận mà không có chỗ phát tiết, hừ lạnh nói: “Đám ngu xuẩn kia, lại còn nói Ôn Nhất Luân là Diệp Viễn dẫn tới! Từng người không có bản lĩnh, còn muốn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác, thật sự là vô liêm sỉ tới cực điểm.”
Hiên Vũ than thở: “Đám người này, từ xưa đến giờ đã vậy, một chút trách nhiệm cũng không có.”
“Ha ha, đợi Diệp Viễn đột phá trở về, ta lại rất chờ mong sắc mặt của đám người này là màu gì đấy! Chỉ tiếc… không nhìn thấy được!” Trịnh Khởi than thở.
Muốn nói tiếc nuối duy nhất của hắn, chính là không thể nhìn thấy Diệp Viễn đột phá.
Trong lòng mọi người đều biết, lần này Diệp Viễn đi ra ngoài, sợ là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được.
Cơ duyên đột phá, sao có thể dễ tìm như thế.
Chỉ là bọn họ nằm mơ cũng chẳng ngờ, một Quy Khư Cảnh của Diệp Viễn lại dám đi Thông Thiên Sơn!
“Ai nói là không nhìn được? Chẳng những ngươi có thể nhìn được mà còn có thể giáo huấn từng người một!”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng!
Thanh âm này, ba người Hiên Vũ quá quen thuộc, quả nhiên nhìn ra ngoài cửa đã nhìn thấy một người trẻ tuổi bước nhanh tới, không phải Diệp Viễn thì còn là ai?
“Diệp Viễn, ngươi… ngươi, thế mà lại trở về nhanh như thế?” Hiên Vũ vui vẻ nói.
Lãnh Vũ biến sắc, hồ nghi nói: “Ngươi… ngươi đột phá rồi?”
Mặc dù khí tức của Diệp Viễn trở nên mạnh mẽ rất nhiều, nhưng mà lại cho hắn cảm giác không thể phỏng đoán được, khiến hắn có chút không dám chắc chắn.
Diệp Viễn cười nói: “Không đột phá, ta sao dám trở về? Cảm giác bị người khác chỉ vào mũi mắng phế vật, cũng không dễ chịu đâu!”
Ba người nghe vậy, đều là cười ha hả.
Lãnh Vũ cười to nói: “Ta nói mà, chỉ là Thần Quân Cảnh, sao có thể làm khó được ngươi? Đám ngu xuẩn kia, xem lần này bọn họ còn gì để nói! Bây giờ, ta thực sự vô cùng chờ mong phản ứng của bọn họ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!