“Các ngươi nói, gia hỏa này chắc không phải là từ trong cảnh giới sương mù tới đó chứ?”
“Đúng thật là có khả năng này! Vị trí của hắn ở ngay biên giới cảnh giới sương mù, bây giờ không có thông đạo mở ra, hắn không thể nào từ bên ngoài trực tiếp đi lên.”
“Đúng vậy, một Quy Khư Cảnh không thể nào ẩn giấu trong chúng ta rồi chạy lên đây.”
“Đây là thiên tài từ đâu xuất hiện vậy, Thông Thiên Giới này, sắp trở trời rồi sao? Một Quy Khư Cảnh đột phá lại có thanh thế như vậy!”
“Còn không phải sao, cho dù là ngươi và ta đột phá, cũng không thể nào tạo thành động tĩnh lớn như thế! Nhìn dáng vẻ của hắn, là muốn hút sạch toàn bộ linh khí trên mười dặm mới chịu từ bỏ sao!”
…
Một đám cường giả Thiên Thần nhìn Diệp Viễn trong bão tố, âÂm thanh kinh hãi phát ra không dứt.
Quá nhiều điều không rõ, quá nhiều bí ẩn, khiến lòng bọn họ ngứa ngáy khó nhịn, muốn xem xem rốt cuộc là người thế nào đang đột phá.
Mà thần hải của Diệp Viễn, lúc này đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Linh khí đếm không hết, đi vào từng lỗ chân lông của hắn, cuối cùng tụ vào bên trong thần hải.
Thần hải của hắn, giống như một cái động không đáy, bất luận thế nào cũng đầy bất mãn.
Thần hải của Diệp Viễn đã sớm bão hòa, theo lý thuyết căn bản là không thể nào dung nạp thêm nhiều thần nguyên.
Vậy mà lúc này, bên trong thần hải của hắn những thần nguyên như bột nhão kia, dưới sự thúc động của tầng thứ tư công pháp, bắt đầu từ từ chuyển động.
Lần chuyển động này, giống như là một cái cối xay nén, cô đọng thần nguyên vốn dĩ như bột nhão.
Thế là, một lượng linh khí lớn sau khi Diệp Viễn luyện hóa tụ vào trong nước xoáy kia.
Vòng xoáy này giống như là một cái hắc động, điên cuồng cắn nuốt thần nguyên.
Bây giờ, bên trong thần hải Diệp Viễn, hình thành một xoáy tụ khí bột nhão thong thả chuyển động.
Luận thể tích, xoáy tụ khí bột nhão này nhỏ hơn không ít so với trước kia, nhưng mức độ dày đặc của thần nguyên gấp trăm lần so với trước đó.
“Ùng ùng...”
Một đạo khí tức kinh khủng, từ trong gió lốc truyền ra, thẳng đến trời cao!
Khí thế của Diệp Viễn, điên cuồng tăng lên trong cơn bão táp điên cuồng.
Cuối cùng, một lần hành động đột phá bình cảnh Quy Khư Cảnh, đi vào tầng thiên đạo thứ tư!
Đột nhiên, hai mắt Diệp Viễn mở ra, trong mắt bắn ra từng đạo tinh mang.
Trong ánh mắt hắn, tràn đầy khiếp sợ.
Gió bão bắt đầu dần dần tiêu tán, nhóm cường giả Thiên Thần bên ngoài, mỗi một người đều mở to hai mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc là người thế nào mà lại làm ra được thanh thế cường đại như vậy.
“Vù!”
Ngay lúc đó một đạo bóng người như ẩn như hiện, thân hình người kia khẽ động, trực tiếp đi vào trong cảnh giới sương mù.
Đúng lúc nhóm cường giả Thiên Thần đang cùng trông mong nhìn thấy một màn này, không nhịn được tức giận, mở miệng mắng to.
“Tiểu tử thật gian xảo, thế mà lại chạy rồi!”
“Bà nội nó, tiểu tử này quá gian xảo! Làm lòng lão tử ngứa ngáy khó chịu, rồi hắn lại chuồn mất!”
“Thằng nhóc, cút về đây cho lão tử! Ngươi đây là lo chết không lo chôn, không được chết yên lành!
“Tên nhóc này, thế mà lại thực sự từ cảnh giới sương mù đi qua, rốt cuộc là sao hắn lại làm được vậy?”
…
Bây giờ, những cường giả Thiên Thần này, giống như đang xem một bộ phim hấp dẫn, chỗ hấp dẫn sắp được vạch trần ở một khắc cuối rồi.
Nhưng khi bộ phim này này chiếu đến chỗ hấp dẫn lúc sắp được giải đáp thì đột nhiên bị cắt điện.
Loại tâm tình phát điên này, chỉ có người trong cuộc mới có thể trải nghiệm.
Nếu như bây giờ Diệp Viễn ló đầu ra, hắn nhất định sẽ bị cường giả Thiên Thần này loạn đao chém người.
Có điều, Diệp Viễn mới không thèm quản những cường giả Thiên Thần kia,
Hắn biết động tĩnh mình rất lớn, hơn nữa lại từ cảnh giới sương mù đi ra, những người kia khẳng định là rất tò mò.
Một khi hiển lộ chân thân, sẽ có phiền phức đếm không hết.
Những người kia đều là cường giả Thiên Thần, bây giờ thủ đoạn của Diệp Viễn có thông thiên cũng không thể nào là đối thủ của bọn họ.
Vạn nhất có người có ý đồ xấu, muốn tìm mình làm chuột bạch hoặc là mơ ước bảo vật trên người mình, vậy thì không tốt lắm.
Về phần nội tâm bọn ngứa ngáy khó chịu, Diệp Viễn liền mặc kệ.
Muốn làm sao thì làm!
Đương nhiên, Diệp Viễn nóng lòng thoát thân, tất nhiên còn có chuyện quan trọng hơn.
Bởi vì hắn đến một cảnh giới mới, một cảnh giới hoàn toàn khác những cảnh giới khác!
Diệp Viễn cần phải hiểu rõ, mình đã đột phá đến cảnh giới nào.
Sáng tạo công pháp, tất cả đều là lý luận suông.
Rốt cuộc sau khi đột phá là hình dáng gì, Diệp Viễn cũng hoàn toàn không nắm chắc.
Tất cả, đều cần tự bản thân hắn đi tìm tòi.
Đi vào cảnh giới sương mù, Diệp Viễn tìm một mảnh đất trống, bắt đầu quan sát bên trong cơ thể.
Bên trong thần hải, một đạo xoáy tụ khí bột nhão đang vận chuyển, giống như một đoàn tinh vân vậy.
Nhưng mà Diệp Viễn có thể cảm giác được, thần nguyên của hắn đã hoàn toàn khác trước.
Cụ thể có cái gì khác, hắn cũng không nói lên được.
Thể tích của thần nguyên bột nhão, so với dáng vẻ trước kia nhỏ hơn khoảng chừng một phần tư.
Có điều, số lượng thần nguyên dự trữ, lại nhiều hơn trước đó gấp trăm lần!
Diệp Viễn cảm giác được, đoàn xoáy tụ khí bột nhão này vô cùng huyền diệu, nó nén thần nguyên bộ nhão càng ngày càng chặt.
Rõ ràng hắn hấp thu một lượng lớn thần nguyên mà thể tích lại càng nhỏ hơn so với trước.
Có điều, khiến cho Diệp Viễn kinh ngạc là thẩn hải của hắn cũng biến nhỏ!
Người khác đột phá Thần Quân Cảnh, là hóa thần hải thành tiểu thế giới.
Thần hải của hắn chẳng những không trở nên lớn ngược lại càng thu nhỏ.
“Ừm? Đây là cái gì?”
Diệp Viễn chợt phát hiện, xung quanh xoáy tụ khí bôt nhão dường như có một vài đường vân rất nhỏ.
“Những đường vân này, dường như… có chút giống với đường vân trên người ngươi!” Bỗng nhiên, Vô Trần nói.
Diệp Viễn nhìn kỹ, thật đúng là vậy!
Có điều nghiên cứu hồi lâu, hắn cũng không nghiên cứu ra được, những đường vân này có tác dụng gì.
“Ta… cảnh giới này của ta là gì? Dường như… gọi là Thần Quân Cảnh cũng không giống, đúng không?” Đột nhiên, Diệp Viễn cười khổ nói.
Thần Quân, sáng tạo ra một tiểu thế giới, trở thành người làm chủ một giới, lúc này mới có thể gọi là Thần Quân.
Nhưng mà Diệp Viễn căn bản không có tiểu thế giới, đương nhiên không thể gọi là Thần Quân.
Vẻ mặt Vô Trần cũng là cạn lời nói: “Con đường này của ngươi trước giờ chưa từng có. Có điều, ta có thể cảm giác được, e rằng cảnh giới này của ngươi không tầm thường! Chỉ sợ… con đường ngươi đi mới là đúng, người khác… bỏ đi, cái tên này vẫn nên để ngươi tới đặt.”
Vẻ mặt Diệp Viễn cười khổ, bỗng nhiên có loại cảm giác thế nhân say chỉ có mình ta tỉnh.
Hắn ngẫm lại nói: “Nếu như trong thần hải ta đã hình thành một đạo xoáy tụ khí, hay là gọi là Thần Toàn Cảnh đi!”
Vô Trần nghe vậy, gật đầu nói: “Thần Toàn Cảnh, đúng là cũng rất chuẩn xác. Hắc hắc, lão phu lại có chút chờ mong, rốt cuộc tiểu tử nhà ngươi có thể đi tới bước nào!”
Diệp Viễn cười to nói: “Đi tới bước nào ta không dám nói, nhưng mà bây giờ, ta có chút nóng lòng muốn thử uy lực của Thần Toàn Cảnh này!”
Vô Trần nghe vậy thì sững sờ, nghi ngờ nói: “Thử thế nào?”
Diệp Viễn cười nói: “Phía trước không phải có một mục tiêu sống sao? Ha ha, chúng ta trở về.”
Vô Trần sững sờ, chợt lộ ra nụ cười hiểu ý.
Đám người kia nhìn thấy Diệp Viễn trở về, nhất định sẽ rất kinh ngạc đi?
“Các ngươi nói, gia hỏa này chắc không phải là từ trong cảnh giới sương mù tới đó chứ?”
“Đúng thật là có khả năng này! Vị trí của hắn ở ngay biên giới cảnh giới sương mù, bây giờ không có thông đạo mở ra, hắn không thể nào từ bên ngoài trực tiếp đi lên.”
“Đúng vậy, một Quy Khư Cảnh không thể nào ẩn giấu trong chúng ta rồi chạy lên đây.”
“Đây là thiên tài từ đâu xuất hiện vậy, Thông Thiên Giới này, sắp trở trời rồi sao? Một Quy Khư Cảnh đột phá lại có thanh thế như vậy!”
“Còn không phải sao, cho dù là ngươi và ta đột phá, cũng không thể nào tạo thành động tĩnh lớn như thế! Nhìn dáng vẻ của hắn, là muốn hút sạch toàn bộ linh khí trên mười dặm mới chịu từ bỏ sao!”
…
Một đám cường giả Thiên Thần nhìn Diệp Viễn trong bão tố, âÂm thanh kinh hãi phát ra không dứt.
Quá nhiều điều không rõ, quá nhiều bí ẩn, khiến lòng bọn họ ngứa ngáy khó nhịn, muốn xem xem rốt cuộc là người thế nào đang đột phá.
Mà thần hải của Diệp Viễn, lúc này đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Linh khí đếm không hết, đi vào từng lỗ chân lông của hắn, cuối cùng tụ vào bên trong thần hải.
Thần hải của hắn, giống như một cái động không đáy, bất luận thế nào cũng đầy bất mãn.
Thần hải của Diệp Viễn đã sớm bão hòa, theo lý thuyết căn bản là không thể nào dung nạp thêm nhiều thần nguyên.
Vậy mà lúc này, bên trong thần hải của hắn những thần nguyên như bột nhão kia, dưới sự thúc động của tầng thứ tư công pháp, bắt đầu từ từ chuyển động.
Lần chuyển động này, giống như là một cái cối xay nén, cô đọng thần nguyên vốn dĩ như bột nhão.
Thế là, một lượng linh khí lớn sau khi Diệp Viễn luyện hóa tụ vào trong nước xoáy kia.
Vòng xoáy này giống như là một cái hắc động, điên cuồng cắn nuốt thần nguyên.
Bây giờ, bên trong thần hải Diệp Viễn, hình thành một xoáy tụ khí bột nhão thong thả chuyển động.
Luận thể tích, xoáy tụ khí bột nhão này nhỏ hơn không ít so với trước kia, nhưng mức độ dày đặc của thần nguyên gấp trăm lần so với trước đó.
“Ùng ùng...”
Một đạo khí tức kinh khủng, từ trong gió lốc truyền ra, thẳng đến trời cao!
Khí thế của Diệp Viễn, điên cuồng tăng lên trong cơn bão táp điên cuồng.
Cuối cùng, một lần hành động đột phá bình cảnh Quy Khư Cảnh, đi vào tầng thiên đạo thứ tư!
Đột nhiên, hai mắt Diệp Viễn mở ra, trong mắt bắn ra từng đạo tinh mang.
Trong ánh mắt hắn, tràn đầy khiếp sợ.
Gió bão bắt đầu dần dần tiêu tán, nhóm cường giả Thiên Thần bên ngoài, mỗi một người đều mở to hai mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc là người thế nào mà lại làm ra được thanh thế cường đại như vậy.
“Vù!”
Ngay lúc đó một đạo bóng người như ẩn như hiện, thân hình người kia khẽ động, trực tiếp đi vào trong cảnh giới sương mù.
Đúng lúc nhóm cường giả Thiên Thần đang cùng trông mong nhìn thấy một màn này, không nhịn được tức giận, mở miệng mắng to.
“Tiểu tử thật gian xảo, thế mà lại chạy rồi!”
“Bà nội nó, tiểu tử này quá gian xảo! Làm lòng lão tử ngứa ngáy khó chịu, rồi hắn lại chuồn mất!”
“Thằng nhóc, cút về đây cho lão tử! Ngươi đây là lo chết không lo chôn, không được chết yên lành!
“Tên nhóc này, thế mà lại thực sự từ cảnh giới sương mù đi qua, rốt cuộc là sao hắn lại làm được vậy?”
…
Bây giờ, những cường giả Thiên Thần này, giống như đang xem một bộ phim hấp dẫn, chỗ hấp dẫn sắp được vạch trần ở một khắc cuối rồi.
Nhưng khi bộ phim này này chiếu đến chỗ hấp dẫn lúc sắp được giải đáp thì đột nhiên bị cắt điện.
Loại tâm tình phát điên này, chỉ có người trong cuộc mới có thể trải nghiệm.
Nếu như bây giờ Diệp Viễn ló đầu ra, hắn nhất định sẽ bị cường giả Thiên Thần này loạn đao chém người.
Có điều, Diệp Viễn mới không thèm quản những cường giả Thiên Thần kia,
Hắn biết động tĩnh mình rất lớn, hơn nữa lại từ cảnh giới sương mù đi ra, những người kia khẳng định là rất tò mò.
Một khi hiển lộ chân thân, sẽ có phiền phức đếm không hết.
Những người kia đều là cường giả Thiên Thần, bây giờ thủ đoạn của Diệp Viễn có thông thiên cũng không thể nào là đối thủ của bọn họ.
Vạn nhất có người có ý đồ xấu, muốn tìm mình làm chuột bạch hoặc là mơ ước bảo vật trên người mình, vậy thì không tốt lắm.
Về phần nội tâm bọn ngứa ngáy khó chịu, Diệp Viễn liền mặc kệ.
Muốn làm sao thì làm!
Đương nhiên, Diệp Viễn nóng lòng thoát thân, tất nhiên còn có chuyện quan trọng hơn.
Bởi vì hắn đến một cảnh giới mới, một cảnh giới hoàn toàn khác những cảnh giới khác!
Diệp Viễn cần phải hiểu rõ, mình đã đột phá đến cảnh giới nào.
Sáng tạo công pháp, tất cả đều là lý luận suông.
Rốt cuộc sau khi đột phá là hình dáng gì, Diệp Viễn cũng hoàn toàn không nắm chắc.
Tất cả, đều cần tự bản thân hắn đi tìm tòi.
Đi vào cảnh giới sương mù, Diệp Viễn tìm một mảnh đất trống, bắt đầu quan sát bên trong cơ thể.
Bên trong thần hải, một đạo xoáy tụ khí bột nhão đang vận chuyển, giống như một đoàn tinh vân vậy.
Nhưng mà Diệp Viễn có thể cảm giác được, thần nguyên của hắn đã hoàn toàn khác trước.
Cụ thể có cái gì khác, hắn cũng không nói lên được.
Thể tích của thần nguyên bột nhão, so với dáng vẻ trước kia nhỏ hơn khoảng chừng một phần tư.
Có điều, số lượng thần nguyên dự trữ, lại nhiều hơn trước đó gấp trăm lần!
Diệp Viễn cảm giác được, đoàn xoáy tụ khí bột nhão này vô cùng huyền diệu, nó nén thần nguyên bộ nhão càng ngày càng chặt.
Rõ ràng hắn hấp thu một lượng lớn thần nguyên mà thể tích lại càng nhỏ hơn so với trước.
Có điều, khiến cho Diệp Viễn kinh ngạc là thẩn hải của hắn cũng biến nhỏ!
Người khác đột phá Thần Quân Cảnh, là hóa thần hải thành tiểu thế giới.
Thần hải của hắn chẳng những không trở nên lớn ngược lại càng thu nhỏ.
“Ừm? Đây là cái gì?”
Diệp Viễn chợt phát hiện, xung quanh xoáy tụ khí bôt nhão dường như có một vài đường vân rất nhỏ.
“Những đường vân này, dường như… có chút giống với đường vân trên người ngươi!” Bỗng nhiên, Vô Trần nói.
Diệp Viễn nhìn kỹ, thật đúng là vậy!
Có điều nghiên cứu hồi lâu, hắn cũng không nghiên cứu ra được, những đường vân này có tác dụng gì.
“Ta… cảnh giới này của ta là gì? Dường như… gọi là Thần Quân Cảnh cũng không giống, đúng không?” Đột nhiên, Diệp Viễn cười khổ nói.
Thần Quân, sáng tạo ra một tiểu thế giới, trở thành người làm chủ một giới, lúc này mới có thể gọi là Thần Quân.
Nhưng mà Diệp Viễn căn bản không có tiểu thế giới, đương nhiên không thể gọi là Thần Quân.
Vẻ mặt Vô Trần cũng là cạn lời nói: “Con đường này của ngươi trước giờ chưa từng có. Có điều, ta có thể cảm giác được, e rằng cảnh giới này của ngươi không tầm thường! Chỉ sợ… con đường ngươi đi mới là đúng, người khác… bỏ đi, cái tên này vẫn nên để ngươi tới đặt.”