“Bất kể thế nào chăng nữa, coi như ta thiếu ngươi một ân huệ! Ngươi cầm lấy thanh kiếm này, về sau có gì cần, có thể tới đế đô Thiên Lăng tìm ta.”
Lãnh Thu Linh đưa cho một thanh ngọc kiếm khéo léo, vô cùng tinh xảo.
Ngọc kiếm này óng ánh trong suốt, cầm trong tay có loại cảm giác lạnh lẽo xuyên tim, rõ ràng không phải vật bình thường.
Diệp Viễn cũng không có ý từ chối, thản nhiên nói: “Được, vậy thì ta sẽ nhận lấy. Tên bám đuôi kia đã không theo nữa rồi, Lãnh tiên tử về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Diệp Viễn cũng không có ý định đi tìm Lãnh Thu Linh, có điều để cho Lãnh Thu Linh yên tâm, hắn vẫn nhận lấy,
Ninh Thiên Bình ở một bên vô cùng giật mình, hắn không ngờ được dạng băng sơn mỹ nhân, thiên kiêu chi nữ này lại chủ động tặng đồ vật cho Diệp Viễn.
Hắn càng giật mình là, Diệp Viễn lại muốn đuổi đại mỹ nhân nũng nịu này đi!
Hiển nhiên, Lãnh Thu Linh cũng giật mình, năm trăm năm nay, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải dạng người này.
Mặc dù người khác biết không có hy vọng nhưng cũng ước gì đứng cùng nàng lâu hơn một chút.
Nhưng mà nam tử trước mặt này, lại muốn đuổi nàng đi!
“Ừm, cảm tạ.”
Dựa vào tính khí của Lãnh Thu Linh, đương nhiên sẽ không nói ra muốn ở lại, thế là là trực tiếp cáo từ rồi rời khỏi.
Nhưng ở trong lòng nàng luôn có cảm giác không thoải mái.
Đi được phân nửa, nàng bỗng xoay người, nói với Diệp Viễn: “Đúng rồi, ta khuyên ngươi đừng có đi Thông Thiên Sơn, từ cổ chí kim, chưa từng có võ giả Quy Khư Cảnh nào có thể còn sống mà xuống núi!”
Dừng một lúc, nàng lại bổ sung: “Có là thiên tài đến thế nào chăng nữa cũng không được!”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Cảm ơn tiên tử nhắc nhở, Diệp Viễn sẽ cẩn thận.”
Thấy thái độ của Diệp Viễn, Lãnh Thu Linh cũng biết hắn căn bản không có nghe vào, không khỏi có chút ảo não, xoay người rời đi.
Nhìn theo Lãnh Thu Linh rời đi, vẻ mặt Ninh Thiên Bình tiếc hận nói: “Chậc chậc, đại nhân đúng là đại nhân, nhìn thấy người đẹp như thế cũng không động tâm.”
Diệp Viễn cười mắng: “Tình cảnh của bản thân ta đều là một đoàn rối bời, nào có tâm tư đi động tâm với nữ nhân khác?”
Ninh Thiên Bình vừa nghe, lòng bát quái nhất thời nổi lên, hỏi: “Ồ? Đại nhân có hồng nhan tri kỷ, còn không chỉ có một người! Ta chưa từng nghe ngài nói tới nha!”
Diệp Viễn tức giận nói: “Không nên hỏi thì đừng có hỏi!”
Hai người nhìn theo Lãnh Thu Linh rời đi, rồi đến một tòa đại điện trong tiểu trấn.
Vào đại điện, bên trong vô cùng trống trải, chỉ một một người lười biếng ngồi trước một cái giường, cầm bầu rượu uống.
“Ha ha, lại có một Quy Khư Cảnh tới chịu chết! Tiểu tử, khuyên ngươi một câu, Thông Thiên Sơn cũng không phải là nơi làm chơi ăn thật, từ đâu đến thì trở về đó đi!” Ngươi kia cũng không quay đầu lại mà chỉ nói.
Con sâu rượu này một bộ dáng vẻ say rượu, nhưng mà Diệp Viễn lại không nhìn thấu sâu cạn của hắn.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, có điều, Thông Thiên Sơn, vãn bối nhất định phải đi!” Diệp Viễn kiên định nói.
“Hắc hắc, tiểu tử không biết sống chết! Có điều… ngươi tới chậm rồi! Bảng số năm nay, đã phát hết trước khi ngươi tới rồi. Muốn đi vào Thông Thiên Sơn, đợi thêm một năm đi.” Ma rượu cười ha hả nói.
Diệp Viễn cạn lời, đây cũng quá nát rồi đi?
Mình vừa đúng lúc bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng?
Diệp Viễn chưa từ bỏ ý định, chắp tay nói: “Tiền bối, có thể dàn xếp một chút không?”
Lời còn chưa dứt, hai bóng người không biết từ nơi nào xông tới, ngăn ở trước mặt Diệp Viễn.
Sát khí cuồng bạo, khiến cho Diệp Viễn hơi nhíu mày.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi coi chỗ này của ta là chỗ nào? Đi đi, còn không đi nữa sẽ không khách khí đâu.” Ma rượu vừa uống vừa phất tay nói.
Diệp Viễn thở dài, đang muốn rời đi, đột nhiên biến sắc.
“Ha ha, mấy trăm năm không gặp, lão ma rượu ngươi phô trương cũng thật lớn đấy!”
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh xuất hiện trong đại điện.
Khiến cho Diệp Viễn bất ngờ là, thế mà Vô Trần lại hiện thân hình.
Ma rượu kia biến sắc, để bầu rượu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Trần.
“Các ngươi lui xuống, không có dặn dò của ta, không cho phép ai vào!” Ma rượu trầm giọng nói.
“Rõ!” Hai người mặc thiết giáp đáp một tiếng, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Diệp Viễn cũng nói: “Thiên Bình, ngươi đi ra ngoài trước một chút.”
Trong lòng Ninh Thiên Bình khiếp sợ, có điều vẫn đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài đại điện.
Sau khi mọi người đi hết, bỗng nhiên ma rượu đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Vô Trần nói: “Ngươi… ngươi thực sự là Vô Trần đại nhân!”
Vô Trần cười nói: “Không phải ta, còn có thể là ai?”
“Ha ha ha…” Ma rượu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, nước mắt tuôn đầy mặt nói: “Trời xanh có mắt, Vô Trần đại nhân thế mà vẫn còn sống!”
Lão ma rượu vừa khóc vừa cười, có vẻ vô cùng điên cuồng.
Diệp Viễn nhìn thấy màn này, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Không ngờ được, lão ma rượu này lại là người quen cũ của Vô Trần.
Vô Trần nhìn lão ma rượu, vẻ mặt cũng phiền muộn, rõ ràng là nhớ lại không ít hồi ức.
Sau một phen điên cuồng, lão ma rượu vội vàng nói: “Vô Trần đại nhân, mời ngồi!”
Vô Trần chỉ là một thân ảnh hư huyễn, nhưng mà lão ma rượu lại đối với hắn lại hết sức tôn kính.
Vô Trần cũng không khách khí, ngồi xuống giường.
Vô Trần nhìn lão ma rượu, cười nói: “Xem ra mấy năm nay, ngươi sống cũng không tệ!”
Lão ma rượu cười khổ nói: “Vô Trần đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta là hận bản thân không biết hơn thua, mới có thể mỗi ngày mượn rượu giải sầu! Mấy trăm vạn năm qua, ta vẫn luôn khổ tu, muốn báo thù cho Tiên Lâm đại nhân, nhưng mà… Ta, ngay cả cảnh giới Thiên Tôn cũng không thể đột phá! Mấy năm nay, ta cũng tranh thủ đi tìm tiểu thế giới của Tiên Lâm đại nhân, nhưng mà hắn giấu quá kỹ, ta căn bản không tìm được!”
Vô Trần than thở: “Ngươi có lòng! Có điều, ngươi không cần đi tìm, bởi vì… Tiên Lâm đã có truyền nhân.”
Cả người lão ma rượu chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Nhiều năm như vậy, lão ma rượu trấn thủ trấn nhỏ ở chân núi phía nam, gặp không biết bao nhiêu thiên tài.
Diệp Viễn so với bọn họ, kém quá nhiều.
“Chính là hắn? Vô Trần đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, tiểu tử này nhìn rất bình thường! Hắn là không thể đột phá Thần Quân Cảnh, mới đến Thông Thiên Sơn đúng không? Đến Thần Quân Cảnh còn không đột phá được, sao có thể báo thù cho Tiên Lâm đại nhân?” Vẻ mặt lão ma rượu hoài nghi nói.
Vô Trần cười nói: “Trấn Giới Bi và Trấn Hồn Châu đều nhận hắn làm chủ, sẽ không sai đâu! Còn về việc không thể nào đột phá Thần Quân Cảnh, nguyên nhân trong đó ta không tiện nhiều lời, nhưng tuyệt đối không phải là bởi vì vấn đề tư chất. Ngươi chỉ cần biết rằng, thành tựu tương lai của hắn, sẽ ở xa trên Tiên Lâm!”
Lão ma rượu nghe vậy cũng vô cùng giật mình, nhìn Diệp Viễn có vẻ bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng mà, đánh giá của Vô Trần đối với hắn, lại cao như thế.
Thiên tư của Tiên Lâm đại nhân, lão ma rượu quá rõ, một gia hỏa đến Thần Quân Cảnh còn không đột phá được, có thể so với ngài ấy sao?
Lão ma rượu gật đầu nói: “Nếu như đã là người Vô Trần đại nhân chọn trúng, đương nhiên lão ma rượu ta không phản đối. Có điều, Vô Trần đại nhân, ngài cũng biết, Quy Khư Cảnh đi Thông Thiên Sơn, có đi không có về, đây cũng không phải là nói đùa!”
Vô Trần cười nói: “Lão ma rượu nhà ngươi, lão phu ta còn có thể bảo hắn đi chịu chết sao? Ngươi yên tâm đi, hắn không sao đâu!”
Vẻ mặt lão ma rượu tò mò quan sát Diệp Viễn, muốn từ trên người hắn tìm ra được chỗ nào đó khác biệt.
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn thấy gì.
“Bất kể thế nào chăng nữa, coi như ta thiếu ngươi một ân huệ! Ngươi cầm lấy thanh kiếm này, về sau có gì cần, có thể tới đế đô Thiên Lăng tìm ta.”
Lãnh Thu Linh đưa cho một thanh ngọc kiếm khéo léo, vô cùng tinh xảo.
Ngọc kiếm này óng ánh trong suốt, cầm trong tay có loại cảm giác lạnh lẽo xuyên tim, rõ ràng không phải vật bình thường.
Diệp Viễn cũng không có ý từ chối, thản nhiên nói: “Được, vậy thì ta sẽ nhận lấy. Tên bám đuôi kia đã không theo nữa rồi, Lãnh tiên tử về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Diệp Viễn cũng không có ý định đi tìm Lãnh Thu Linh, có điều để cho Lãnh Thu Linh yên tâm, hắn vẫn nhận lấy,
Ninh Thiên Bình ở một bên vô cùng giật mình, hắn không ngờ được dạng băng sơn mỹ nhân, thiên kiêu chi nữ này lại chủ động tặng đồ vật cho Diệp Viễn.
Hắn càng giật mình là, Diệp Viễn lại muốn đuổi đại mỹ nhân nũng nịu này đi!
Hiển nhiên, Lãnh Thu Linh cũng giật mình, năm trăm năm nay, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải dạng người này.
Mặc dù người khác biết không có hy vọng nhưng cũng ước gì đứng cùng nàng lâu hơn một chút.
Nhưng mà nam tử trước mặt này, lại muốn đuổi nàng đi!
“Ừm, cảm tạ.”
Dựa vào tính khí của Lãnh Thu Linh, đương nhiên sẽ không nói ra muốn ở lại, thế là là trực tiếp cáo từ rồi rời khỏi.
Nhưng ở trong lòng nàng luôn có cảm giác không thoải mái.
Đi được phân nửa, nàng bỗng xoay người, nói với Diệp Viễn: “Đúng rồi, ta khuyên ngươi đừng có đi Thông Thiên Sơn, từ cổ chí kim, chưa từng có võ giả Quy Khư Cảnh nào có thể còn sống mà xuống núi!”
Dừng một lúc, nàng lại bổ sung: “Có là thiên tài đến thế nào chăng nữa cũng không được!”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Cảm ơn tiên tử nhắc nhở, Diệp Viễn sẽ cẩn thận.”
Thấy thái độ của Diệp Viễn, Lãnh Thu Linh cũng biết hắn căn bản không có nghe vào, không khỏi có chút ảo não, xoay người rời đi.
Nhìn theo Lãnh Thu Linh rời đi, vẻ mặt Ninh Thiên Bình tiếc hận nói: “Chậc chậc, đại nhân đúng là đại nhân, nhìn thấy người đẹp như thế cũng không động tâm.”
Diệp Viễn cười mắng: “Tình cảnh của bản thân ta đều là một đoàn rối bời, nào có tâm tư đi động tâm với nữ nhân khác?”
Ninh Thiên Bình vừa nghe, lòng bát quái nhất thời nổi lên, hỏi: “Ồ? Đại nhân có hồng nhan tri kỷ, còn không chỉ có một người! Ta chưa từng nghe ngài nói tới nha!”
Diệp Viễn tức giận nói: “Không nên hỏi thì đừng có hỏi!”
Hai người nhìn theo Lãnh Thu Linh rời đi, rồi đến một tòa đại điện trong tiểu trấn.
Vào đại điện, bên trong vô cùng trống trải, chỉ một một người lười biếng ngồi trước một cái giường, cầm bầu rượu uống.
“Ha ha, lại có một Quy Khư Cảnh tới chịu chết! Tiểu tử, khuyên ngươi một câu, Thông Thiên Sơn cũng không phải là nơi làm chơi ăn thật, từ đâu đến thì trở về đó đi!” Ngươi kia cũng không quay đầu lại mà chỉ nói.
Con sâu rượu này một bộ dáng vẻ say rượu, nhưng mà Diệp Viễn lại không nhìn thấu sâu cạn của hắn.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, có điều, Thông Thiên Sơn, vãn bối nhất định phải đi!” Diệp Viễn kiên định nói.
“Hắc hắc, tiểu tử không biết sống chết! Có điều… ngươi tới chậm rồi! Bảng số năm nay, đã phát hết trước khi ngươi tới rồi. Muốn đi vào Thông Thiên Sơn, đợi thêm một năm đi.” Ma rượu cười ha hả nói.
Diệp Viễn cạn lời, đây cũng quá nát rồi đi?
Mình vừa đúng lúc bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng?
Diệp Viễn chưa từ bỏ ý định, chắp tay nói: “Tiền bối, có thể dàn xếp một chút không?”
Lời còn chưa dứt, hai bóng người không biết từ nơi nào xông tới, ngăn ở trước mặt Diệp Viễn.
Sát khí cuồng bạo, khiến cho Diệp Viễn hơi nhíu mày.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi coi chỗ này của ta là chỗ nào? Đi đi, còn không đi nữa sẽ không khách khí đâu.” Ma rượu vừa uống vừa phất tay nói.
Diệp Viễn thở dài, đang muốn rời đi, đột nhiên biến sắc.
“Ha ha, mấy trăm năm không gặp, lão ma rượu ngươi phô trương cũng thật lớn đấy!”
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh xuất hiện trong đại điện.
Khiến cho Diệp Viễn bất ngờ là, thế mà Vô Trần lại hiện thân hình.
Ma rượu kia biến sắc, để bầu rượu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Trần.
“Các ngươi lui xuống, không có dặn dò của ta, không cho phép ai vào!” Ma rượu trầm giọng nói.
“Rõ!” Hai người mặc thiết giáp đáp một tiếng, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Diệp Viễn cũng nói: “Thiên Bình, ngươi đi ra ngoài trước một chút.”
Trong lòng Ninh Thiên Bình khiếp sợ, có điều vẫn đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài đại điện.
Sau khi mọi người đi hết, bỗng nhiên ma rượu đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Vô Trần nói: “Ngươi… ngươi thực sự là Vô Trần đại nhân!”
Vô Trần cười nói: “Không phải ta, còn có thể là ai?”
“Ha ha ha…” Ma rượu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, nước mắt tuôn đầy mặt nói: “Trời xanh có mắt, Vô Trần đại nhân thế mà vẫn còn sống!”
Lão ma rượu vừa khóc vừa cười, có vẻ vô cùng điên cuồng.
Diệp Viễn nhìn thấy màn này, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Không ngờ được, lão ma rượu này lại là người quen cũ của Vô Trần.
Vô Trần nhìn lão ma rượu, vẻ mặt cũng phiền muộn, rõ ràng là nhớ lại không ít hồi ức.
Sau một phen điên cuồng, lão ma rượu vội vàng nói: “Vô Trần đại nhân, mời ngồi!”
Vô Trần chỉ là một thân ảnh hư huyễn, nhưng mà lão ma rượu lại đối với hắn lại hết sức tôn kính.
Vô Trần cũng không khách khí, ngồi xuống giường.
Vô Trần nhìn lão ma rượu, cười nói: “Xem ra mấy năm nay, ngươi sống cũng không tệ!”
Lão ma rượu cười khổ nói: “Vô Trần đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta là hận bản thân không biết hơn thua, mới có thể mỗi ngày mượn rượu giải sầu! Mấy trăm vạn năm qua, ta vẫn luôn khổ tu, muốn báo thù cho Tiên Lâm đại nhân, nhưng mà… Ta, ngay cả cảnh giới Thiên Tôn cũng không thể đột phá! Mấy năm nay, ta cũng tranh thủ đi tìm tiểu thế giới của Tiên Lâm đại nhân, nhưng mà hắn giấu quá kỹ, ta căn bản không tìm được!”
Vô Trần than thở: “Ngươi có lòng! Có điều, ngươi không cần đi tìm, bởi vì… Tiên Lâm đã có truyền nhân.”
Cả người lão ma rượu chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Nhiều năm như vậy, lão ma rượu trấn thủ trấn nhỏ ở chân núi phía nam, gặp không biết bao nhiêu thiên tài.
Diệp Viễn so với bọn họ, kém quá nhiều.
“Chính là hắn? Vô Trần đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, tiểu tử này nhìn rất bình thường! Hắn là không thể đột phá Thần Quân Cảnh, mới đến Thông Thiên Sơn đúng không? Đến Thần Quân Cảnh còn không đột phá được, sao có thể báo thù cho Tiên Lâm đại nhân?” Vẻ mặt lão ma rượu hoài nghi nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!