Diệp Viễn rời đi có chút giản dị, ngoại trừ mạch của Hiên Vũ và Lãnh Vũ, Trịnh Khởi thì không còn ai đưa tiễn.
Lãnh Vũ vỗ vỗ bả vai Diệp Viễn, khích lệ nói: “Tiểu tử, ngươi làm được, lão phu chờ ngày ngươi cá chép hóa rồng.”
Diệp Viễn cười nói: “Từ trước cho tới bây giờ ta chưa bao giờ hoài nghi điểm này.”
Lãnh Vũ nghe vậy cười to nói: “Tiểu tử tốt, người trẻ tuổi mà bình tĩnh giống như ngươi vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Có điều, chuyến đi này núi cao sông dài, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”
Thiên tài bình thường, nếu như mắc kẹt ở một cảnh giới nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ sinh ra đáng thương, cam chịu.
Nhưng mà Lãnh Vũ hoàn toàn không nhìn thấy loại tâm tình tiêu cực này trên người Diệp Viễn.
Hắn vẫn tích cực lạc quan, khiến cho người ta có một loại cảm giác bình tĩnh ung dung.
Điều này cũng cho đám người Lãnh Vũ có lòng tin rất lớn, khiến bọn họ cảm thấy Diệp Viễn nhất định sẽ đột phá được.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Yên tâm đi, Diệp mỗ vẫn còn có chút phương pháp tự vệ, mọi người cứ chờ tin vui đi. Chỉ là, tạm thời không thể nào chữa trị cho đại trưởng lão Trịnh Khởi.”
Bây giờ, cả người Trịnh Khởi tinh thần không tốt, có điều miễn cưỡng có thể giữ được tính mạng.
Nghe Diệp Viễn muốn đi, Trịnh Khởi vẫn kiên trì đến đưa tiễn.
“Không có ngươi, cái mạng tàn này của lão phu còn không giữ nổi. Bây giờ, đại thù của sư tôn đã được báo, lão phu đã không còn gì để lo lắng. Ngươi yên tâm đi đi, cho dù lão phu có cố chỗng đỡ, cũng sẽ chống đỡ chờ đến ngày ngươi trở về!” Trịnh Khởi cười nói.
Thấy tâm tình Trịnh Khởi không tệ, Diệp Viễn cũng là mỉm cười gật đầu.
Ninh Tư Ngữ ở một bên không cao hứng, miệng lẩm bẩm nói: “Tên Ninh Thiên Bình kia đúng là vong ân phụ nghĩa, rõ ràng đã nói là đến đưa tiễn, thế mà lại không thấy tăm hơi.”
Bốn trăm năm qua, bây giờ Ninh Tư Ngữ cũng đã đột phá Thần Quân Cảnh, trở thành một đan thần tứ tinh.
Điểm này, cũng là lý do để mọi người chỉ trích.
Ninh Tư Ngữ cũng coi như là nửa đồ đệ của Diệp Viễn, bây giờ đồ đệ đã đột phá rồi mà sư phụ còn dừng lại ở Quy Khư Cảnh, đơn giản chính là làm trò cười cho người trong nghề.
Có điều, Ninh Tư Ngữ lại không có giác ngộ này, càng vô cùng cảm kích Diệp Viễn.
Không có Diệp Viễn, nàng không thể nào đột phá được nhanh như vậy, càng không thể nào có được tạo nghệ ở đan đạo như này.
Diệp Viễn cười nói: “Số trời đã định, không cưỡng cầu được. Các ngươi có thể tới, ta đã rất cảm kích.”
Hoạn nạn gặp chân tình.
Ngươi có bao nhiêu bằng hữu thật tình, không phải nhìn lúc ngươi quyền cao chức trọng có bao nhiêu người vây quanh mà là nhìn lúc người nghèo túng có bao nhiêu người nói chuyện vui vẻ với ngươi.
Hiển nhiên, những người trước mắt này chính là tài phú quý giá của Diệp Viễn ở hoàng thành Thiên Ưng.
Có điều Ninh Thiên Bình không tới đúng là khiến Diệp Viễn có chút bất ngờ.
Dự vào sự thấu hiểu của Diệp Viễn với Ninh Thiên Bình, hắn không phải là người nịnh bợ như vậy.
Trừ phi, hắn ẩn giấu quá tốt.
Có điều dạng công tử thế gia như Ninh Thiên Bình này, hẳn phải không có lòng dạ thâm cao như thế mới đúng.
“Được rồi, đưa người xa vạn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, mọi người trở về đi.”
Diệp Viễn ôm quyền với mọi người, cáo từ rời đi.
…
Bên trong Võ Tháp, có hai người nhìn theo Diệp Viễn rời đi.
“Tả huynh, huynh xem trọng Diệp Viễn như thế sao?” Hà Xung ở một bên hỏi người trung niên.
Có thể khiến cho Hà Xung gọi một tiếng Tả huynh, người này dĩ nhiên chính là thành chủ tung tích bí ẩn của hoàng thành Thiên Ưng, Tả Thư Kiệt.
Tả Thư Kiệt cười nói: “Người này không phải vật trong ao! Thất bại nhất thời tính là cái gì, người cười đến cuối cùng mới là người thật sự thắng.”
Hà Xung kinh ngạc nói: “Nhìn dáng vẻ của hắn, sợ rằng dùng hết tiềm lực cũng khó đột phá được Thần Quân Cảnh. Dạng thiên tài này, cũng không phải số ít. So sánh ra, ta vẫn cảm thấy lấy Nguyên Từ Thần Sơn vào trong tay thì đáng tin hơn.”
Tả Thư Kiệt nhìn Hà Xung, lắc đầu bật cười nói: “Ngươi đó, tầm mắt phải nhìn ra một chút! Ngươi cho rằng, trọng bảo trên người Diệp Viễn chỉ có một Nguyên Từ Thần Sơn?”
Hà Xung biến sắc, nói: “Đúng vậy! Ta cũng là bởi vì không nắm chắc nên mới không động thủ.”
Tả Thư Kiệt cười nói: “Cũng may ngươi không có động thủ, nếu không ta phải tự mình xuất thủ ngăn cản ngươi!”
Hà Xung kinh ngạc nói: “Đây là vì sao?”
Tả Thư Kiệt nói: “Trước đây, lúc người này còn ở bên ngoài thành đã gây sự chú ý của ta. Ở trên đan đạo và võ đạo đều có thiên phú đáng sợ như thế, bí mật trên người Diệp Viễn, nhất định không chỉ có một Nguyên Từ Thần Sơn! Mà hắn so với các thiên tài trẻ tuổi bình thường rất khác biệt, hắn trầm ổn, cơ trí, tính toán không sơ hở, rất có phong độ của một đại tướng. Dạng người này, tâm trí cực cứng cỏi, hầu như có tất cả điều kiện để trở thành cường giả tuyệt thế! Dựa vào tính cách của hắn, sao có thể tự đưa mình vào hiểm cảnh?”
Hà Xung càng nghe càng kinh hãi, nói: “Ý huynh là?”
Mặc dù hai người đều là cường giả Thiên Thần, nhưng luận tâm cơ trí mưu, hắn so với Tả Thư Kiệt còn kém xa.
Tả Thư Kiệt nói: “Trước đây bản tọa ban bố chiếu lệnh, để cho hắn trở thành trưởng lão Đan Tháp. Nếu như hắn cự tuyệt, thì nói lên hắn không có sức tự vệ. Trên người hắn có bí mật to lớn, một khi bị cường giả Thiên Thần để mắt đến, chẳng phải là dẫn tới họa sát thân? Nhưng mà hắn lại đồng ý, đó đại biểu cho cái gì?”
Cả người Hà Xung chấn động, nói: “Nói rõ hắn có sức tự vệ, không sợ chúng ta!”
Tả Thư Kiệt cười nói: “Chí ít… chúng ta không thể giết được hắn! Dạng người giống như hắn, một khi giết không chết, hậu quả đúng là vô cùng đáng sợ. Tần Hiểu ở vương thành Võ Mông kia, e rằng chính là kết cục tương lai của chúng ta!”
Hà Xung bừng tỉnh ngộ, nghe đến cả người toát mồ hôi lạnh, nói: “Thì ra là thế! Vẫn là Tả huynh suy nghĩ sâu xa! Nếu đã như vậy, lời đồn đại trong thành rất nhiều, vì sao huynh không lên tiếng ngăn cản, thậm chí giữ Diệp Viễn lại?”
Tả Thư Kiệt nói: “Hắn là thiên tài không tệ, chỉ là một thiên tài chưa trưởng thành. Giữ lại hắn, sẽ chỉ hại hắn. Huống hồ dựa vào tính cách của hắn, cho dù chúng ra muốn giữ cũng là không giữ được. Bây giờ, rõ ràng Thần Quân Cảnh đã bày ở trước mặt hắn một cửa ải khó, sau khi vượt qua, sẽ là vùng đất bằng phẳng; không vượt qua được thì chẳng khác người thường! Có điều, qua mấy năm quan sát, ta vẫn còn có chút lòng tin với hắn.”
…
Diệp Viễn không biết, đánh giá của Tả Thư Kiệt với hắn lại cao như thế.
Một đường đi nhanh, hắn đã đi xa trăm vạn dặm.
Ở một chỗ trong rừng rậm, Diệp Viễn bỗng nhiên dừng lại.
“Nơi rất rất hẻo lảnh, chính là một nơi đẹp đáng để giết người cướp của, các ngươi không hiện thân còn chờ đến khi nào?” Diệp Viễn bỗng nhiên nói.
Dọc đường này hắn không có thúc động Tử Cực điện, cũng là bởi vì vừa ra khỏi thành liền phát hiện có mấy cái đuôi theo ở phía sau.
Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, bốn người nhảy ra từ trong rừng rậm, bao vây Diệp Viễn vào giữa.
“Ha ha, không hổ là trưởng lão, thực sự là xem nhẹ ngươi!” Dẫn đầu là một cường giả Thần Quân tầng ba, cười lạnh nói.
Người cầm đầu này Diệp Viễn biết, hắn tên là Hác Lượng, là hộ pháp cao cấp của Đan Tháp, cũng là bạn thân của Lâm Đông.
Lần truy sát này, chắc là không tách khỏi quan hệ với Lâm Đông.
“Một Thần Quân tầng ba, ba Thần Quân tầng hai, các ngươi thật đúng là xem trọng Diệp mỗ!” Diệp Viễn cười mà như không cười nói.
Hác Lượng một bộ dáng vẻ ăn chắc Diệp Viễn, cười nói: “Có ai mà không biết, mặc dù Diệp trưởng lão là Quy Khư Cảnh, lại có thực lực giết chết Thần Quân tầng một? Đối phó ngươi, sao có thể không cẩn thận được! Có điều, bây giờ đội hình này đủ để giết ngươi.”
Diệp Viễn cười nói: “Không phải vẫn còn một người sao, sao không bảo hắn đi ra?”
Lời này vừa nói ra, bốn người Hác Lượng không khỏi biến sắc.
Diệp Viễn rời đi có chút giản dị, ngoại trừ mạch của Hiên Vũ và Lãnh Vũ, Trịnh Khởi thì không còn ai đưa tiễn.
Lãnh Vũ vỗ vỗ bả vai Diệp Viễn, khích lệ nói: “Tiểu tử, ngươi làm được, lão phu chờ ngày ngươi cá chép hóa rồng.”
Diệp Viễn cười nói: “Từ trước cho tới bây giờ ta chưa bao giờ hoài nghi điểm này.”
Lãnh Vũ nghe vậy cười to nói: “Tiểu tử tốt, người trẻ tuổi mà bình tĩnh giống như ngươi vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Có điều, chuyến đi này núi cao sông dài, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”
Thiên tài bình thường, nếu như mắc kẹt ở một cảnh giới nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ sinh ra đáng thương, cam chịu.
Nhưng mà Lãnh Vũ hoàn toàn không nhìn thấy loại tâm tình tiêu cực này trên người Diệp Viễn.
Hắn vẫn tích cực lạc quan, khiến cho người ta có một loại cảm giác bình tĩnh ung dung.
Điều này cũng cho đám người Lãnh Vũ có lòng tin rất lớn, khiến bọn họ cảm thấy Diệp Viễn nhất định sẽ đột phá được.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Yên tâm đi, Diệp mỗ vẫn còn có chút phương pháp tự vệ, mọi người cứ chờ tin vui đi. Chỉ là, tạm thời không thể nào chữa trị cho đại trưởng lão Trịnh Khởi.”
Bây giờ, cả người Trịnh Khởi tinh thần không tốt, có điều miễn cưỡng có thể giữ được tính mạng.
Nghe Diệp Viễn muốn đi, Trịnh Khởi vẫn kiên trì đến đưa tiễn.
“Không có ngươi, cái mạng tàn này của lão phu còn không giữ nổi. Bây giờ, đại thù của sư tôn đã được báo, lão phu đã không còn gì để lo lắng. Ngươi yên tâm đi đi, cho dù lão phu có cố chỗng đỡ, cũng sẽ chống đỡ chờ đến ngày ngươi trở về!” Trịnh Khởi cười nói.
Thấy tâm tình Trịnh Khởi không tệ, Diệp Viễn cũng là mỉm cười gật đầu.
Ninh Tư Ngữ ở một bên không cao hứng, miệng lẩm bẩm nói: “Tên Ninh Thiên Bình kia đúng là vong ân phụ nghĩa, rõ ràng đã nói là đến đưa tiễn, thế mà lại không thấy tăm hơi.”
Bốn trăm năm qua, bây giờ Ninh Tư Ngữ cũng đã đột phá Thần Quân Cảnh, trở thành một đan thần tứ tinh.
Điểm này, cũng là lý do để mọi người chỉ trích.
Ninh Tư Ngữ cũng coi như là nửa đồ đệ của Diệp Viễn, bây giờ đồ đệ đã đột phá rồi mà sư phụ còn dừng lại ở Quy Khư Cảnh, đơn giản chính là làm trò cười cho người trong nghề.
Có điều, Ninh Tư Ngữ lại không có giác ngộ này, càng vô cùng cảm kích Diệp Viễn.
Không có Diệp Viễn, nàng không thể nào đột phá được nhanh như vậy, càng không thể nào có được tạo nghệ ở đan đạo như này.
Diệp Viễn cười nói: “Số trời đã định, không cưỡng cầu được. Các ngươi có thể tới, ta đã rất cảm kích.”
Hoạn nạn gặp chân tình.
Ngươi có bao nhiêu bằng hữu thật tình, không phải nhìn lúc ngươi quyền cao chức trọng có bao nhiêu người vây quanh mà là nhìn lúc người nghèo túng có bao nhiêu người nói chuyện vui vẻ với ngươi.
Hiển nhiên, những người trước mắt này chính là tài phú quý giá của Diệp Viễn ở hoàng thành Thiên Ưng.
Có điều Ninh Thiên Bình không tới đúng là khiến Diệp Viễn có chút bất ngờ.
Dự vào sự thấu hiểu của Diệp Viễn với Ninh Thiên Bình, hắn không phải là người nịnh bợ như vậy.
Trừ phi, hắn ẩn giấu quá tốt.
Có điều dạng công tử thế gia như Ninh Thiên Bình này, hẳn phải không có lòng dạ thâm cao như thế mới đúng.
“Được rồi, đưa người xa vạn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, mọi người trở về đi.”
Diệp Viễn ôm quyền với mọi người, cáo từ rời đi.
…
Bên trong Võ Tháp, có hai người nhìn theo Diệp Viễn rời đi.
“Tả huynh, huynh xem trọng Diệp Viễn như thế sao?” Hà Xung ở một bên hỏi người trung niên.
Có thể khiến cho Hà Xung gọi một tiếng Tả huynh, người này dĩ nhiên chính là thành chủ tung tích bí ẩn của hoàng thành Thiên Ưng, Tả Thư Kiệt.
Tả Thư Kiệt cười nói: “Người này không phải vật trong ao! Thất bại nhất thời tính là cái gì, người cười đến cuối cùng mới là người thật sự thắng.”
Hà Xung kinh ngạc nói: “Nhìn dáng vẻ của hắn, sợ rằng dùng hết tiềm lực cũng khó đột phá được Thần Quân Cảnh. Dạng thiên tài này, cũng không phải số ít. So sánh ra, ta vẫn cảm thấy lấy Nguyên Từ Thần Sơn vào trong tay thì đáng tin hơn.”
Tả Thư Kiệt nhìn Hà Xung, lắc đầu bật cười nói: “Ngươi đó, tầm mắt phải nhìn ra một chút! Ngươi cho rằng, trọng bảo trên người Diệp Viễn chỉ có một Nguyên Từ Thần Sơn?”
Hà Xung biến sắc, nói: “Đúng vậy! Ta cũng là bởi vì không nắm chắc nên mới không động thủ.”
Tả Thư Kiệt cười nói: “Cũng may ngươi không có động thủ, nếu không ta phải tự mình xuất thủ ngăn cản ngươi!”
Hà Xung kinh ngạc nói: “Đây là vì sao?”
Tả Thư Kiệt nói: “Trước đây, lúc người này còn ở bên ngoài thành đã gây sự chú ý của ta. Ở trên đan đạo và võ đạo đều có thiên phú đáng sợ như thế, bí mật trên người Diệp Viễn, nhất định không chỉ có một Nguyên Từ Thần Sơn! Mà hắn so với các thiên tài trẻ tuổi bình thường rất khác biệt, hắn trầm ổn, cơ trí, tính toán không sơ hở, rất có phong độ của một đại tướng. Dạng người này, tâm trí cực cứng cỏi, hầu như có tất cả điều kiện để trở thành cường giả tuyệt thế! Dựa vào tính cách của hắn, sao có thể tự đưa mình vào hiểm cảnh?”
Hà Xung càng nghe càng kinh hãi, nói: “Ý huynh là?”
Mặc dù hai người đều là cường giả Thiên Thần, nhưng luận tâm cơ trí mưu, hắn so với Tả Thư Kiệt còn kém xa.
Tả Thư Kiệt nói: “Trước đây bản tọa ban bố chiếu lệnh, để cho hắn trở thành trưởng lão Đan Tháp. Nếu như hắn cự tuyệt, thì nói lên hắn không có sức tự vệ. Trên người hắn có bí mật to lớn, một khi bị cường giả Thiên Thần để mắt đến, chẳng phải là dẫn tới họa sát thân? Nhưng mà hắn lại đồng ý, đó đại biểu cho cái gì?”
Cả người Hà Xung chấn động, nói: “Nói rõ hắn có sức tự vệ, không sợ chúng ta!”
Tả Thư Kiệt cười nói: “Chí ít… chúng ta không thể giết được hắn! Dạng người giống như hắn, một khi giết không chết, hậu quả đúng là vô cùng đáng sợ. Tần Hiểu ở vương thành Võ Mông kia, e rằng chính là kết cục tương lai của chúng ta!”
Hà Xung bừng tỉnh ngộ, nghe đến cả người toát mồ hôi lạnh, nói: “Thì ra là thế! Vẫn là Tả huynh suy nghĩ sâu xa! Nếu đã như vậy, lời đồn đại trong thành rất nhiều, vì sao huynh không lên tiếng ngăn cản, thậm chí giữ Diệp Viễn lại?”
Tả Thư Kiệt nói: “Hắn là thiên tài không tệ, chỉ là một thiên tài chưa trưởng thành. Giữ lại hắn, sẽ chỉ hại hắn. Huống hồ dựa vào tính cách của hắn, cho dù chúng ra muốn giữ cũng là không giữ được. Bây giờ, rõ ràng Thần Quân Cảnh đã bày ở trước mặt hắn một cửa ải khó, sau khi vượt qua, sẽ là vùng đất bằng phẳng; không vượt qua được thì chẳng khác người thường! Có điều, qua mấy năm quan sát, ta vẫn còn có chút lòng tin với hắn.”
…
Diệp Viễn không biết, đánh giá của Tả Thư Kiệt với hắn lại cao như thế.
Một đường đi nhanh, hắn đã đi xa trăm vạn dặm.
Ở một chỗ trong rừng rậm, Diệp Viễn bỗng nhiên dừng lại.
“Nơi rất rất hẻo lảnh, chính là một nơi đẹp đáng để giết người cướp của, các ngươi không hiện thân còn chờ đến khi nào?” Diệp Viễn bỗng nhiên nói.
Dọc đường này hắn không có thúc động Tử Cực điện, cũng là bởi vì vừa ra khỏi thành liền phát hiện có mấy cái đuôi theo ở phía sau.