Một người một thú, chiến đấu kịch liệt không ngừng.
Đối mặt với sức mạnh thế giới của Dịch Cốt Thạc Thử, Diệp Viễn cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
Kiếm khí của hắn hùng hậu mà trầm ổn, còn mơ hồ có dấu hiệu đột phá sức mạnh thế giới.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong lòng Diệp Viễn lại là thở dài.
Lần này hắn đi ra ngoài, chỉ là tiện thể tầm bảo, mục đích thật sự vẫn là tìm kiếm cơ hội đột phá.
Những con Dịch Cốt Thạc Thử này xuất hiện vừa hay cho hắn có cơ hội rèn luyện chính mình.
Tranh đấu với loại mãnh thú cường đại này, nói không chừng, có thể kích phát linh cảm lĩnh ngộ công pháp tầng bốn của hắn.
Nhưng mà bây giờ hắn mò mẫm trước khi hành động, kết quả lại là mò kim đáy biển, không thấy tăm hơi.
Lấy “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” để thúc đẩy Phiêu Miểu Kiếm Pháp hiện tại, thực sự có thể khiến hắn trở thành đối thủ của cường giả cấp bốn.
Nhưng mà, hắn vẫn như trước, không tìm được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Diệp Viễn bây giờ giống như người lạc đường trong biển rộng mênh mông.
Nhìn thì như cường đại nhưng thật ra tiền đồ xa vời.
Nếu như không tìm được phương hướng đi, vậy thì về sau đối thủ cường đại nhất mà hắn có thể đối mặt cũng chỉ là Thần Quân tầng một.
“Phiêu Miểu Kiếm Pháp Liệt Không Ngưng Phong!”
Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, pháp tắc dung hợp cường đại như phá băng phong, trong nháy mắt xuyên qua sức mạnh thế giới của Dịch Cốt Thạc Thử, đóng chặt nó xuống đất.
Một chiêu Liệt Không Ngưng Phong này, là đòn tấn công dung hợp kiếm đạo và pháp tắc không gian mạnh nhất của Diệp Viễn, cũng là sát chiêu mạnh mẽ nhất.
Hắn dung nhập pháp tắc không gian vào trong kiếm pháp, kiếm khí trộn lẫn với sức mạnh cường đại xé trời, có thể nói là lộ rõ tài năng.
Cộng thêm với đòn tấn công của Thần Quân Huyền Bảo Quân Dật Kiếm, Diệp Viễn mới có thể xuyên thủng phòng ngự của mãnh thú cấp bốn.
Đầu bên kia Dịch Cốt Thạc Thử cấp bốn nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, hiển nhiên là không sống được nữa.
Mọi người nhìn thấy một màn này, tròng mắt đều sắp trừng đến rơi ra ngoài.
Một kiếm sắc bén kia, đúng là khiến bọn họ cảm thấy tim đập thình thịch.
Đặc biệt là võ giả Thần Quân tầng một, lúc này ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn, trở nên có chút sợ hãi.
Một võ giả Quy Khư Cảnh, lại giết chết được mãnh thú cấp bốn, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết là, bọn họ đối mặt với mãnh thú cấp bốn cũng không dám nói tuyệt đối có thể thắng được!
Nói cách khác, Diệp Viễn cũng có năng lực giết chết bọn họ!
Diệp Viễn thu kiếm lại, thân thể gầy yếu đứng ở đó, lúc này trong mắt mọi người lại trở nên vô cùng cao to.
“Diệp trưởng lão, thật… thật mạnh!”
“Quy Khư chém Thần Quân, quả thực là chưa bao giờ nghe!”
“Hóa ra, Quy Khư Cảnh lại có thể mạnh đến mức này!”
“Pháp tắc không gian quả nhiên không hổ là pháp tắc chí cao, uy lực thật đáng sợ! Nếu như ta có thể cảm ngộ được một chút da lông của nó vậy thì tốt rồi!”
…
Những chấp sự, hộ pháp kia, từng người vô cùng thán phục, bị Diệp Viễn làm cho chấn kinh.
Ánh mắt Trịnh Khởi lóe lên, chậm rãi nói: “Diệp Viễn có thể chém giết mãnh thú cấp bốn, không chỉ có dựa vào pháp tắc không gian! Công pháp mà hắn dùng vô cùng mạnh mẽ, mới có thể chống đỡ được võ kỹ như thế này! Ta cảm thấy, chỗ cường đại nhất của Diệp Viễn chính là công pháp mà hắn tu luyện!”
Mọi người nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
Dạng công pháp truyền thừa gì mà có thể khiến cho một Quy Khư Cảnh chiến thắng mãnh thú cấp bốn?
Công pháp này, không khỏi có chút biến thái đi?
Mắt Trịnh Khởi sáng như đuốc, nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt Diệp Viễn, trong lòng không khỏi thầm giật mình.
Thực lực cường hãn đến thế, lẽ nào tiểu tử này còn chưa hài lòng sao?
Loại buồn bã này, có khi nào là cố ý biểu hiện ra ngoài không.
Hiển nhiên là Diệp Viễn muốn che giấu loại buồn bã này nhưng lại bị Trịnh Khởi nhìn ra.
Tiểu tử này, rốt cuộc là đang theo đuổi cái gì?
Cổ Hàn đã sớm quên chuyện cứu sư tôn của hắn lên đến chín tầng mây.
Hắn bị sự cường đại của Diệp Viễn đả kích cho thương tích đầy mình.
Diệp Viễn quay lại, không tránh được bị mọi người vây quanh, nhưng hắn chỉ cười cười, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Rầm rầm rầm!”
Đột nhiên, trong bầy thú truyền đến từng đợt nổ mạnh, nổ đám Dịch Cốt Thạc Thử kia bay đầy trời.
Vù vù vù!
Bỗng nhiên, vô số bóng người liên tiếp bay ra từ vòng vây của đám thú.
Người đi đầu, chính là Cao Nguyên!
Lúc này, toàn thân hắn đẫm máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Những thứ như Dịch Cốt Thạc Thử này đối với Diệp Viễn mà nói không là gì cả, nhưng đối với người khác lại là vô cùng đòi mạng.
Hơn nữa Dịch Cốt Thạc Thử biến dị này còn có lực trường cổ quái, khiến cho người ta khó lòng phòng bị,
“Sư tôn!”
Cổ Hàn nhìn thấy Lăng Tử Khôn lao ra khỏi vòng vây, không khỏi vô cùng vui mừng, vội vã chạy tới đỡ lấy hắn.
Cao Nguyên nhìn thấy Diệp Viễn, mắt đỏ lên, trên mặt vặn vẹo, hận không thể nuốt sống hắn.
Nhưng mà, hắn chỉ hét lớn một tiếng, nói: “Đi mau! Phía sau có Chuột vương trung kỳ cấp bốn đang đuổi tới!”
Trịnh Khởi nghe vậy không khỏi biến sắc, trầm giọng nói: “Mọi người mau đi!”
Một đám người dốc toàn lực chạy như điên.
Đột nhiên, bọn họ phát hiện phía sau không có âÂm thanh, mới dừng lại.
Đại chiến liên tiếp, cộng thêm với màn chạy như điên này, đoàn người đều mệt đến thở hồng hộc.
Vốn dĩ đội ngũ hai tộc mấy trăm người trùng trùng điệp điệp, lúc này chỉ còn lại chưa đến một nửa.
Hiển nhiên, có không ít người đã chết trong đám Dịch Cốt Thạc Thử, sợ rằng đến xương cốt cũng không tìm thấy.
Vừa dừng lại, ánh mắt đám người Thiên Tinh, Địch n, Cao Nguyên đều rơi vào người Diệp Viễn.
Đương nhiên không phải ánh mắt thiện ý mà là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Viễn.
Bọn họ vì để trốn ra được, đến tiền quan tài cũng móc ra rồi, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Nhìn đến Diệp Viễn, toàn thân trên dưới đến một vết bụi cũng không tìm ra được!
Loại trái ngược mạnh mẽ này khiến trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng không công bằng.
“Cao Nguyên, ma tộc chúng ta đồng ý liên minh với ngươi! Mục tiêu bây giờ của chúng ta là tiểu tử này!” Thiên Tinh trầm giọng nói.
Cao Nguyên nghe vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười dữ tợn, nói: “Được! Lăng Tử Khôn, ngươi thấy thế nào? Tiểu tử này cố ý cứu đồ đệ ngươi nhưng lại ném ngươi vào chỗ đó! Chắc ngươi sẽ không còn muốn bảo vệ hắn đấy chứ?”
Mặt Lăng Tử Không lộ ra vẻ do dự, liếc mắt nhìn Cổ Hàn, bỗng nhiên nói: “Bỏ đi, Diệp Viễn cứu đồ nhi của ta, chẳng khác nào cứu lão phu! Lần này, lão phu đứng về phía hắn!”
Bây giờ, Lăng Tử Khôn có chút hối hận, nếu như trước đó hắn kiên định đứng về phía Diệp Viễn, hoàng thành Giang Vĩnh bọn họ cũng sẽ không tử thương nặng nề như này.
Diệp Viễn đưa Cổ Hàn ra ngoài, khẳng định cũng sẽ đưa bọn họ ra ngoài.
Cổ Hàn là đệ tử hắn coi trọng nhất, là người hắn dốc xuống tâm huyết cực lớn.
Nếu như không có Diệp Viễn, Cổ Hàn rơi vào vòng vây của Dịch Cốt Thạc Thử nhất định là chết không có chỗ chôn thân.
Cho nên bây giờ, hắn phải đứng ở bên Diệp Viễn.
Sắc mặt Cao Nguyên tái xanh, không ngờ được lại là kết quả này.
“Hừ! Lăng Tử Khôn, nếu đã như vậy, chúng ta mỗi người một ngả! Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta! Trận chiến này, sợ là không tránh được rồi!” Cao Nguyên uy hiếp nói.
Lăng Tử Khôn hít sâu một hơi, nói: “Đánh thì đánh! Cổ Hàn, con lui sang một bên.”
Trịnh Khởi nhìn về phía Cao Nguyên, lạnh lùng nói: “Cao Nguyên, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi lại muốn câu kết với dị tộc tàn sát đồng bào của mình! Hôm nay, thù mới hận cũ, chúng ta tính luôn một lượt đi!”
Dứt lời, Trịnh Khởi vung kiếm lên, lao về phía Cao Nguyên.
Một người một thú, chiến đấu kịch liệt không ngừng.
Đối mặt với sức mạnh thế giới của Dịch Cốt Thạc Thử, Diệp Viễn cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
Kiếm khí của hắn hùng hậu mà trầm ổn, còn mơ hồ có dấu hiệu đột phá sức mạnh thế giới.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong lòng Diệp Viễn lại là thở dài.
Lần này hắn đi ra ngoài, chỉ là tiện thể tầm bảo, mục đích thật sự vẫn là tìm kiếm cơ hội đột phá.
Những con Dịch Cốt Thạc Thử này xuất hiện vừa hay cho hắn có cơ hội rèn luyện chính mình.
Tranh đấu với loại mãnh thú cường đại này, nói không chừng, có thể kích phát linh cảm lĩnh ngộ công pháp tầng bốn của hắn.
Nhưng mà bây giờ hắn mò mẫm trước khi hành động, kết quả lại là mò kim đáy biển, không thấy tăm hơi.
Lấy “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” để thúc đẩy Phiêu Miểu Kiếm Pháp hiện tại, thực sự có thể khiến hắn trở thành đối thủ của cường giả cấp bốn.
Nhưng mà, hắn vẫn như trước, không tìm được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Diệp Viễn bây giờ giống như người lạc đường trong biển rộng mênh mông.
Nhìn thì như cường đại nhưng thật ra tiền đồ xa vời.
Nếu như không tìm được phương hướng đi, vậy thì về sau đối thủ cường đại nhất mà hắn có thể đối mặt cũng chỉ là Thần Quân tầng một.
“Phiêu Miểu Kiếm Pháp Liệt Không Ngưng Phong!”
Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, pháp tắc dung hợp cường đại như phá băng phong, trong nháy mắt xuyên qua sức mạnh thế giới của Dịch Cốt Thạc Thử, đóng chặt nó xuống đất.
Một chiêu Liệt Không Ngưng Phong này, là đòn tấn công dung hợp kiếm đạo và pháp tắc không gian mạnh nhất của Diệp Viễn, cũng là sát chiêu mạnh mẽ nhất.
Hắn dung nhập pháp tắc không gian vào trong kiếm pháp, kiếm khí trộn lẫn với sức mạnh cường đại xé trời, có thể nói là lộ rõ tài năng.
Cộng thêm với đòn tấn công của Thần Quân Huyền Bảo Quân Dật Kiếm, Diệp Viễn mới có thể xuyên thủng phòng ngự của mãnh thú cấp bốn.
Đầu bên kia Dịch Cốt Thạc Thử cấp bốn nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, hiển nhiên là không sống được nữa.
Mọi người nhìn thấy một màn này, tròng mắt đều sắp trừng đến rơi ra ngoài.
Một kiếm sắc bén kia, đúng là khiến bọn họ cảm thấy tim đập thình thịch.
Đặc biệt là võ giả Thần Quân tầng một, lúc này ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn, trở nên có chút sợ hãi.
Một võ giả Quy Khư Cảnh, lại giết chết được mãnh thú cấp bốn, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết là, bọn họ đối mặt với mãnh thú cấp bốn cũng không dám nói tuyệt đối có thể thắng được!
Nói cách khác, Diệp Viễn cũng có năng lực giết chết bọn họ!
Diệp Viễn thu kiếm lại, thân thể gầy yếu đứng ở đó, lúc này trong mắt mọi người lại trở nên vô cùng cao to.
“Diệp trưởng lão, thật… thật mạnh!”
“Quy Khư chém Thần Quân, quả thực là chưa bao giờ nghe!”
“Hóa ra, Quy Khư Cảnh lại có thể mạnh đến mức này!”
“Pháp tắc không gian quả nhiên không hổ là pháp tắc chí cao, uy lực thật đáng sợ! Nếu như ta có thể cảm ngộ được một chút da lông của nó vậy thì tốt rồi!”
…
Những chấp sự, hộ pháp kia, từng người vô cùng thán phục, bị Diệp Viễn làm cho chấn kinh.
Ánh mắt Trịnh Khởi lóe lên, chậm rãi nói: “Diệp Viễn có thể chém giết mãnh thú cấp bốn, không chỉ có dựa vào pháp tắc không gian! Công pháp mà hắn dùng vô cùng mạnh mẽ, mới có thể chống đỡ được võ kỹ như thế này! Ta cảm thấy, chỗ cường đại nhất của Diệp Viễn chính là công pháp mà hắn tu luyện!”
Mọi người nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
Dạng công pháp truyền thừa gì mà có thể khiến cho một Quy Khư Cảnh chiến thắng mãnh thú cấp bốn?
Công pháp này, không khỏi có chút biến thái đi?
Mắt Trịnh Khởi sáng như đuốc, nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt Diệp Viễn, trong lòng không khỏi thầm giật mình.
Thực lực cường hãn đến thế, lẽ nào tiểu tử này còn chưa hài lòng sao?
Loại buồn bã này, có khi nào là cố ý biểu hiện ra ngoài không.
Hiển nhiên là Diệp Viễn muốn che giấu loại buồn bã này nhưng lại bị Trịnh Khởi nhìn ra.
Tiểu tử này, rốt cuộc là đang theo đuổi cái gì?
Cổ Hàn đã sớm quên chuyện cứu sư tôn của hắn lên đến chín tầng mây.
Hắn bị sự cường đại của Diệp Viễn đả kích cho thương tích đầy mình.
Diệp Viễn quay lại, không tránh được bị mọi người vây quanh, nhưng hắn chỉ cười cười, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Rầm rầm rầm!”
Đột nhiên, trong bầy thú truyền đến từng đợt nổ mạnh, nổ đám Dịch Cốt Thạc Thử kia bay đầy trời.
Vù vù vù!
Bỗng nhiên, vô số bóng người liên tiếp bay ra từ vòng vây của đám thú.
Người đi đầu, chính là Cao Nguyên!
Lúc này, toàn thân hắn đẫm máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Những thứ như Dịch Cốt Thạc Thử này đối với Diệp Viễn mà nói không là gì cả, nhưng đối với người khác lại là vô cùng đòi mạng.
Hơn nữa Dịch Cốt Thạc Thử biến dị này còn có lực trường cổ quái, khiến cho người ta khó lòng phòng bị,
“Sư tôn!”
Cổ Hàn nhìn thấy Lăng Tử Khôn lao ra khỏi vòng vây, không khỏi vô cùng vui mừng, vội vã chạy tới đỡ lấy hắn.
Cao Nguyên nhìn thấy Diệp Viễn, mắt đỏ lên, trên mặt vặn vẹo, hận không thể nuốt sống hắn.
Nhưng mà, hắn chỉ hét lớn một tiếng, nói: “Đi mau! Phía sau có Chuột vương trung kỳ cấp bốn đang đuổi tới!”
Trịnh Khởi nghe vậy không khỏi biến sắc, trầm giọng nói: “Mọi người mau đi!”
Một đám người dốc toàn lực chạy như điên.
Đột nhiên, bọn họ phát hiện phía sau không có âÂm thanh, mới dừng lại.
Đại chiến liên tiếp, cộng thêm với màn chạy như điên này, đoàn người đều mệt đến thở hồng hộc.
Vốn dĩ đội ngũ hai tộc mấy trăm người trùng trùng điệp điệp, lúc này chỉ còn lại chưa đến một nửa.
Hiển nhiên, có không ít người đã chết trong đám Dịch Cốt Thạc Thử, sợ rằng đến xương cốt cũng không tìm thấy.
Vừa dừng lại, ánh mắt đám người Thiên Tinh, Địch n, Cao Nguyên đều rơi vào người Diệp Viễn.
Đương nhiên không phải ánh mắt thiện ý mà là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Viễn.
Bọn họ vì để trốn ra được, đến tiền quan tài cũng móc ra rồi, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Nhìn đến Diệp Viễn, toàn thân trên dưới đến một vết bụi cũng không tìm ra được!
Loại trái ngược mạnh mẽ này khiến trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng không công bằng.
“Cao Nguyên, ma tộc chúng ta đồng ý liên minh với ngươi! Mục tiêu bây giờ của chúng ta là tiểu tử này!” Thiên Tinh trầm giọng nói.
Cao Nguyên nghe vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười dữ tợn, nói: “Được! Lăng Tử Khôn, ngươi thấy thế nào? Tiểu tử này cố ý cứu đồ đệ ngươi nhưng lại ném ngươi vào chỗ đó! Chắc ngươi sẽ không còn muốn bảo vệ hắn đấy chứ?”
Mặt Lăng Tử Không lộ ra vẻ do dự, liếc mắt nhìn Cổ Hàn, bỗng nhiên nói: “Bỏ đi, Diệp Viễn cứu đồ nhi của ta, chẳng khác nào cứu lão phu! Lần này, lão phu đứng về phía hắn!”
Bây giờ, Lăng Tử Khôn có chút hối hận, nếu như trước đó hắn kiên định đứng về phía Diệp Viễn, hoàng thành Giang Vĩnh bọn họ cũng sẽ không tử thương nặng nề như này.
Diệp Viễn đưa Cổ Hàn ra ngoài, khẳng định cũng sẽ đưa bọn họ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!