Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Sắc mặt Cao Nguyên trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi có ý gì?”

Đối với sát khí của Cao Nguyên, Diệp Viễn căn bản không thèm quan tâm, chỉ thản nhiên nói: “Cao lão đầu, chắc ngươi sẽ không thật sự cho rằng tính khí của tiểu gia ta tốt thế đó chứ? Ngay từ đầu đã không nên có nhiều chuyện như vậy, ngươi nhất định ở đây châm ngòi thổi giáo, lấy đại nghĩa nhân tộc tới dọa ta? Rõ ràng là ngươi ham muốn trọng bảo lại hết lần này tới lần khác muốn giả bộ hiên ngang lẫm liệt, thật sự coi ta là đứa trẻ lên ba sao? Khinh thường ta đúng không? Vậy thì đây chính là kết cục của việc khinh thường ta!”

Tất cả đều yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.

Dám nói chuyện như thế với một cường giả nửa bậc cảnh giới Thiên Thần, e là chỉ có Diệp Viễn mà không có người thứ hai.

Phải biết là, mặc dù nửa bậc Thiên Thần không phải cường giả Thiên Thần chân chính, nhưng mà một khi hắn bước qua cái bậc này vậy thì chính là người ngạo mạn trong thiên hạ.

Cho nên những người kia, mới nịnh bợ Cao Nguyên, coi thường Diệp Viễn.

Ngực Cao Nguyên giống như là kéo ống thổi, tức giận đến vù vù phập phồng lên xuống.

Mặt hắn trầm như nước, băng lãnh tới cực điểm, lạnh giọng nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám động đến ngươi?”

Khí thế nửa bậc thiên thần phóng ra ngoài, áp lực cường đại bao phủ mọi người lần nữa.

Nhưng mà Diệp Viễn vẫn không sợ chút nào, thản nhiên nói: “Ngươi không dám! Nhiều người đang đợi ta dẫn bọn họ xuống dưới như vậy, ngươi giết ta vậy thì chính là kẻ thù chung của nhân tộc!”

Cao Nguyên nghe vậy chững lại, khí thế vừa mới ngưng tụ lập tức tan thành mây khói.

Tiểu tử này… bất giác đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế về phía mình!

Bây giờ, tiểu tử này thế mà lại dùng lý do này để uy hiếp hắn.

Mà hắn, dường như cũng không tìm được lý do phản kích!

Trịnh Khởi ở một bên, trong lòng đã dội lên sóng biển ngập trời.

Tiểu tử Diệp Viễn này, chẳng những có thiên phú cực đáng sợ mà thậm chí thủ đoạn cũng cao siêu như vậy.

Vốn dĩ chỉ cần không cẩn thận một chút, cả hoàng thành Thiên Ưng và chính bản thân hắn sẽ bị lôi xuống nước.

Nhưng mà trong nháy mắt, tình thế đã bị hắn nghịch chuyển.

Bây giờ Diệp Viễn chiếu quân ngược lại, Cao Nguyên chỉ có thể giống như người câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.

Có điều nhìn thấy sự kinh ngạc của Cao Nguyên, trong lòng Trịnh Khởi thật sự là vô cùng sảng khoái.

Cao Nguyên tức giận, hắn hận không thể tự tay xé nát Diệp Viễn.

Nhưng mà Diệp Viễn nói không sai, hắn thật sự không dám!

“Ra giá đi!” Cao Nguyên cắn răng nghiến lợi nói.

Hắn thật sự không ngờ được, mình lại bị một tiểu tử chưa dứt sữa, dồn vào đường cùng đến không còn cách nào.

Diệp Viễn cười nói: “Tính rẻ một chút, hai người một kiện Thần Quân Huyền Bảo!”

Cao Nguyên trừng mắt lên, quát: “Ngươi nói cái gì? Thế mà ngươi cũng nói ra được? Ngươi cho rằng Thần Quân Huyền Bảo là mặt hàng bán đầy đường sao?”

Mọi người phía sau Diệp Viễn cũng là mắt lớn mắt nhỏ trừng lên, tràn đầy khiếp sợ.

Diệp trưởng lão này, thật đúng là công phu sư tử ngoạm!

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Một cường giả nửa bậc Thiên Thần Cảnh như ngươi, trên người lại không có vài món Thần Quân Huyền Bảo sao? Dùng nó để đổi một phần cơ duyên cho những người trẻ tuổi ở hoàng thành Chí Minh, tốn nữa cũng không tính là quá. Hay là, ngươi ích kỷ đến mức không nguyện ý xuất lực vì hoàng thành Chí Ninh?”

Cao Nguyên tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng không thể làm gì.

Lời nói của tiểu tử này thật sự là độc!

Lão tử đúng là có Thần Quân Huyền Bảo, nhưng mà tại sao vô duyên vô cớ lại cho ngươi?

“Tiểu tử, dám đánh chủ ý lên đồ của lão phu, cẩn thận nghẹn chết ngươi!” Cao Nguyên hung ác nói.

“Ha ha, khẩu vị của tiểu gia ta rất tốt, không cần nhọc đến ngươi quan tâm. Nhanh lên, đừng có lề mề, tất cả mọi người còn đang chờ xuống dưới đấy!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Cao Nguyên cắn răng nghiến lợi, lấy ra ba Thần Quân Huyền Bảo, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ăn của lão phủ, cuối cùng cũng phải nôn ra thôi!”

Diệp Viễn nhận lấy Thần Quân Huyền Bảo, trực tiếp lấy một thanh kiếm ném cho Ninh Thiên Bình, thản nhiên nói: “Ngươi chưa có Thân Quân Huyền Bảo đúng không, thanh kiếm này cho ngươi. Ừm, đúng rồi các ngươi ai còn chưa có Thần Quân Huyền Bảo không?”

Ninh Thiên Bình được tính như là hộ pháp của Võ Tháp là tùy tùng của Diệp Viễn, đương nhiên là phải đi theo.

Hắn nhận lấy trường kiếm, trong lòng vô cùng kích động.

Mặc dù Ninh gia là đại gia tộc của hoàng thành Thiên Ưng, nhưng mà cũng không thể kiếm được cho mỗi người một Thần Quân Huyền Bảo.

Chỉ có lão gia hỏa bất tử như Cao Nguyên này, không biết đã đi qua bao nhiêu bí cảnh, ra tay độc ác bao nhiêu lần thì mới có thể có nhiều Thần Quân Huyền Bảo như vậy.

Mặc dù Ninh Thiên Bình đã sắp đạt đến Thần Quân tầng ba, nhưng mà trên tay thật đúng là không có Thần Quân Huyền Bảo.

Bây giờ có Thần Quân Huyền Bảo, hắn có tự tin chiến thắng được cường giả Thần Quân tầng bốn cũng không phải là nói chơi.

Cho dù gặp phải Thần Quân tầng bốn, hắn cũng có sức đánh một trận.

“Đa tạ Diệp trưởng lão!” Ninh Thiên Bình khom người nói.

Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đi theo ta, kiểu gì thì cũng phải kiếm cho ngươi chút phúc lợi chứ.”

Rất nhanh, Diệp Viễn cũng chia hai kiện Thần Quân Huyền Bảo còn lại cho người của hoàng thành Thiên Ưng, làm cho mọi người kích động rồi.

Hoàng thành Thiên Ưng bên này là vô cùng kích động, bởi vì dựa theo đầu người để tính, bên đối diện ít nhất còn phải lấy ra hai kiện Thần Quân Huyền Bảo, thì mới có thể đưa tất cả mọi người xuống.

Lần này, hoàng thành Chí Ninh tới không ít người, cộng lại xấp xỉ gần hai mươi người.

Tính cả Cao Nguyên, tầng bốn Thần Quân có bốn người, bọn họ một người đưa theo ba người, còn có trái phải mười người không thể đi xuống.

Muốn toàn bộ đều xuống dưới thì phải lấy Thần Quân Huyền Bảo ra.

Cao Nguyên cắn răng nói: “Mạc Huy, Chu Vân Tài, các ngươi mỗi người lấy một Thần Quân Huyền Bảo ra!”

Mạc Huy và Chu Vân Tài này đều là cường giả Thần Quân tầng tám, lúc này nghe thấy Cao Nguyên nói vậy, lòng đang rỉ máu.

Ngươi gây sự, bây giờ lại muốn lão tử lau mông cho ngươi!

Có điều đối mặt với Cao Nguyên, bọn họ cũng là tức giận nhưng không dám nói, chỉ có thể lấy ra một kiện Thần Quân Huyền Bảo.

Sau khi Diệp Viễn lấy được trực tiếp chia cho mọi người.

Lần này, thực lực bên hoàng thành Thiên Ưng tăng mạnh.

Trịnh Khởi nói: “Diệp Viễn, nhiều Thần Quân Huyền Bảo như vậy, sao ngươi không giữ lại cho mình một cái?”

Diệp Viễn cười nói: “Đại trưởng lão cảm thấy, ta giống như là người thiếu Thần Quân Huyền Bảo sao?”

“Ách…” Trịnh Khởi nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Diệp Viễn bây giờ cũng không giống như một nhà giàu mới nổi, toàn thân trên dưới tản ra khí tức giàu có.

Đây chính là năm kiện Thần Quân Huyền Bảo đó, hắn cứ một con mắt cũng không nháy như vậy đem đi tặng cho người khác.

Cao Nguyên nhìn thấy một màn này, càng là tức đến xanh mét mặt mày, suýt chút nữa phun máu ra ngoài.

Ngươi không thiếu Thần Quân Huyền Bảo, ngươi, con mẹ nó vậy còn đi lừa ta làm cái gì!

Diệp Viễn dường như cũng nhìn thấy tâm tư của người khác, cười nói: “Ta chính là cảm thấy cường giả như Cao lão đầu, cần phải thương cảm một chút các võ giả tầng thấp khác. Dù sao những vật này hắn cũng không dùng đến, không bằng lấy ra để mọi người tăng thêm một ít thực lực. Như vậy, tổng thực lực của nhân tộc chúng ta cũng sẽ tăng lên không ít, ngươi nói có đúng không? Mặc dù ta khó chịu với Cao lão đầu, nhưng mà điểm ấy của hắn xem như là cống hiến vì nhân tộc. Nếu như mọi người ai có được cơ duyên, nhất định phải nhớ điểm tốt này của hắn.”

“Phốc!”

Cuối cùng Cao Nguyên khí huyết công tâm, phun một ngụm máu ra ngoài.

Tiểu tử này, đúng thật là!

“Ôi, Cao đại trưởng lão của ta, ngươi kìm chế một chút. Ngươi là ngôi sao sáng của nhân tộc chúng ta, là người có thể sắp bước vào cảnh giới Thiên Thần. Nếu như xảy ra vấn đề, thì phải làm sao đây?” Diệp Viễn vội vàng nói.

Trịnh Khởi nghe lời quan tâm trêu chọc này của Diệp Viễn, ở một bên cười toe toét.

Vạn năm nay, hắn chưa có lần nào được cười vui vẻ như hôm nay.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đừng để cho ma tộc chiếm tiên cơ, chúng ta xuống dưới đã. Lát nữa ta sử dụng pháp tắc không gian, các ngươi ai cũng đừng chống cự, nếu không đi lạc trong không gian, thì đừng có trách ta.” Diệp Viễn nói.

Sắc mặt Cao Nguyên trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi có ý gì?”

Đối với sát khí của Cao Nguyên, Diệp Viễn căn bản không thèm quan tâm, chỉ thản nhiên nói: “Cao lão đầu, chắc ngươi sẽ không thật sự cho rằng tính khí của tiểu gia ta tốt thế đó chứ? Ngay từ đầu đã không nên có nhiều chuyện như vậy, ngươi nhất định ở đây châm ngòi thổi giáo, lấy đại nghĩa nhân tộc tới dọa ta? Rõ ràng là ngươi ham muốn trọng bảo lại hết lần này tới lần khác muốn giả bộ hiên ngang lẫm liệt, thật sự coi ta là đứa trẻ lên ba sao? Khinh thường ta đúng không? Vậy thì đây chính là kết cục của việc khinh thường ta!”

Tất cả đều yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.

Dám nói chuyện như thế với một cường giả nửa bậc cảnh giới Thiên Thần, e là chỉ có Diệp Viễn mà không có người thứ hai.

Phải biết là, mặc dù nửa bậc Thiên Thần không phải cường giả Thiên Thần chân chính, nhưng mà một khi hắn bước qua cái bậc này vậy thì chính là người ngạo mạn trong thiên hạ.

Cho nên những người kia, mới nịnh bợ Cao Nguyên, coi thường Diệp Viễn.

Ngực Cao Nguyên giống như là kéo ống thổi, tức giận đến vù vù phập phồng lên xuống.

Mặt hắn trầm như nước, băng lãnh tới cực điểm, lạnh giọng nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám động đến ngươi?”

Khí thế nửa bậc thiên thần phóng ra ngoài, áp lực cường đại bao phủ mọi người lần nữa.

Nhưng mà Diệp Viễn vẫn không sợ chút nào, thản nhiên nói: “Ngươi không dám! Nhiều người đang đợi ta dẫn bọn họ xuống dưới như vậy, ngươi giết ta vậy thì chính là kẻ thù chung của nhân tộc!”

Cao Nguyên nghe vậy chững lại, khí thế vừa mới ngưng tụ lập tức tan thành mây khói.

Tiểu tử này… bất giác đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế về phía mình!

Bây giờ, tiểu tử này thế mà lại dùng lý do này để uy hiếp hắn.

Mà hắn, dường như cũng không tìm được lý do phản kích!

Trịnh Khởi ở một bên, trong lòng đã dội lên sóng biển ngập trời.

Tiểu tử Diệp Viễn này, chẳng những có thiên phú cực đáng sợ mà thậm chí thủ đoạn cũng cao siêu như vậy.

Vốn dĩ chỉ cần không cẩn thận một chút, cả hoàng thành Thiên Ưng và chính bản thân hắn sẽ bị lôi xuống nước.

Nhưng mà trong nháy mắt, tình thế đã bị hắn nghịch chuyển.

Bây giờ Diệp Viễn chiếu quân ngược lại, Cao Nguyên chỉ có thể giống như người câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.

Có điều nhìn thấy sự kinh ngạc của Cao Nguyên, trong lòng Trịnh Khởi thật sự là vô cùng sảng khoái.

Cao Nguyên tức giận, hắn hận không thể tự tay xé nát Diệp Viễn.

Nhưng mà Diệp Viễn nói không sai, hắn thật sự không dám!

“Ra giá đi!” Cao Nguyên cắn răng nghiến lợi nói.

Hắn thật sự không ngờ được, mình lại bị một tiểu tử chưa dứt sữa, dồn vào đường cùng đến không còn cách nào.

Diệp Viễn cười nói: “Tính rẻ một chút, hai người một kiện Thần Quân Huyền Bảo!”

Cao Nguyên trừng mắt lên, quát: “Ngươi nói cái gì? Thế mà ngươi cũng nói ra được? Ngươi cho rằng Thần Quân Huyền Bảo là mặt hàng bán đầy đường sao?”

Mọi người phía sau Diệp Viễn cũng là mắt lớn mắt nhỏ trừng lên, tràn đầy khiếp sợ.

Diệp trưởng lão này, thật đúng là công phu sư tử ngoạm!

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Một cường giả nửa bậc Thiên Thần Cảnh như ngươi, trên người lại không có vài món Thần Quân Huyền Bảo sao? Dùng nó để đổi một phần cơ duyên cho những người trẻ tuổi ở hoàng thành Chí Minh, tốn nữa cũng không tính là quá. Hay là, ngươi ích kỷ đến mức không nguyện ý xuất lực vì hoàng thành Chí Ninh?”

Cao Nguyên tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng không thể làm gì.

Lời nói của tiểu tử này thật sự là độc!

Lão tử đúng là có Thần Quân Huyền Bảo, nhưng mà tại sao vô duyên vô cớ lại cho ngươi?

“Tiểu tử, dám đánh chủ ý lên đồ của lão phu, cẩn thận nghẹn chết ngươi!” Cao Nguyên hung ác nói.

“Ha ha, khẩu vị của tiểu gia ta rất tốt, không cần nhọc đến ngươi quan tâm. Nhanh lên, đừng có lề mề, tất cả mọi người còn đang chờ xuống dưới đấy!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Cao Nguyên cắn răng nghiến lợi, lấy ra ba Thần Quân Huyền Bảo, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ăn của lão phủ, cuối cùng cũng phải nôn ra thôi!”

Diệp Viễn nhận lấy Thần Quân Huyền Bảo, trực tiếp lấy một thanh kiếm ném cho Ninh Thiên Bình, thản nhiên nói: “Ngươi chưa có Thân Quân Huyền Bảo đúng không, thanh kiếm này cho ngươi. Ừm, đúng rồi các ngươi ai còn chưa có Thần Quân Huyền Bảo không?”

Ninh Thiên Bình được tính như là hộ pháp của Võ Tháp là tùy tùng của Diệp Viễn, đương nhiên là phải đi theo.

Hắn nhận lấy trường kiếm, trong lòng vô cùng kích động.

Mặc dù Ninh gia là đại gia tộc của hoàng thành Thiên Ưng, nhưng mà cũng không thể kiếm được cho mỗi người một Thần Quân Huyền Bảo.

Chỉ có lão gia hỏa bất tử như Cao Nguyên này, không biết đã đi qua bao nhiêu bí cảnh, ra tay độc ác bao nhiêu lần thì mới có thể có nhiều Thần Quân Huyền Bảo như vậy.

Mặc dù Ninh Thiên Bình đã sắp đạt đến Thần Quân tầng ba, nhưng mà trên tay thật đúng là không có Thần Quân Huyền Bảo.

Bây giờ có Thần Quân Huyền Bảo, hắn có tự tin chiến thắng được cường giả Thần Quân tầng bốn cũng không phải là nói chơi.

Cho dù gặp phải Thần Quân tầng bốn, hắn cũng có sức đánh một trận.

“Đa tạ Diệp trưởng lão!” Ninh Thiên Bình khom người nói.

Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đi theo ta, kiểu gì thì cũng phải kiếm cho ngươi chút phúc lợi chứ.”

Rất nhanh, Diệp Viễn cũng chia hai kiện Thần Quân Huyền Bảo còn lại cho người của hoàng thành Thiên Ưng, làm cho mọi người kích động rồi.

Hoàng thành Thiên Ưng bên này là vô cùng kích động, bởi vì dựa theo đầu người để tính, bên đối diện ít nhất còn phải lấy ra hai kiện Thần Quân Huyền Bảo, thì mới có thể đưa tất cả mọi người xuống.

Lần này, hoàng thành Chí Ninh tới không ít người, cộng lại xấp xỉ gần hai mươi người.

Tính cả Cao Nguyên, tầng bốn Thần Quân có bốn người, bọn họ một người đưa theo ba người, còn có trái phải mười người không thể đi xuống.

Muốn toàn bộ đều xuống dưới thì phải lấy Thần Quân Huyền Bảo ra.

Cao Nguyên cắn răng nói: “Mạc Huy, Chu Vân Tài, các ngươi mỗi người lấy một Thần Quân Huyền Bảo ra!”

Mạc Huy và Chu Vân Tài này đều là cường giả Thần Quân tầng tám, lúc này nghe thấy Cao Nguyên nói vậy, lòng đang rỉ máu.

Ngươi gây sự, bây giờ lại muốn lão tử lau mông cho ngươi!

Có điều đối mặt với Cao Nguyên, bọn họ cũng là tức giận nhưng không dám nói, chỉ có thể lấy ra một kiện Thần Quân Huyền Bảo.

Sau khi Diệp Viễn lấy được trực tiếp chia cho mọi người.

Lần này, thực lực bên hoàng thành Thiên Ưng tăng mạnh.

Trịnh Khởi nói: “Diệp Viễn, nhiều Thần Quân Huyền Bảo như vậy, sao ngươi không giữ lại cho mình một cái?”

Diệp Viễn cười nói: “Đại trưởng lão cảm thấy, ta giống như là người thiếu Thần Quân Huyền Bảo sao?”

“Ách…” Trịnh Khởi nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Diệp Viễn bây giờ cũng không giống như một nhà giàu mới nổi, toàn thân trên dưới tản ra khí tức giàu có.

Đây chính là năm kiện Thần Quân Huyền Bảo đó, hắn cứ một con mắt cũng không nháy như vậy đem đi tặng cho người khác.

Cao Nguyên nhìn thấy một màn này, càng là tức đến xanh mét mặt mày, suýt chút nữa phun máu ra ngoài.

Ngươi không thiếu Thần Quân Huyền Bảo, ngươi, con mẹ nó vậy còn đi lừa ta làm cái gì!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!