“Các vị trưởng lão, chắc rằng tin tức Lăng Tử Khôn tới mọi người đều đã biết. Thật ra, lần này hắn tới, mục đích chân chính là muốn cầu viện chúng ta…”
Nhược Hư nói thẳng thắn, giới thiệu một lần mục đích chân chính mà Lăng Tử Khôn tới đây, tất cả các trưởng lão nghe được đều chấn động.
Hóa ra, hoàng thành Giang Vĩnh xuất hiện dị tượng, rất có thể là có trọng bảo xuất thế.
Nhưng mà nơi dị tượng xảy ra, lại gần chỗ giao với biên giới hoàng thành Đạt Lan.
Dị tượng bậc này, hiển nhiên không thể gạt được tai mắt ma tộc.
Trọng bảo có thể dẫn phát dị tượng thiên địa, ma tộc đương nhiên cũng sẽ thèm chảy nước miếng.
Bây giờ, đã có rất nhiều cao thủ, tập trung đến nơi xảy ra dị tượng.
Hoàng thành Giang Vĩnh lo lắng một cây không chống vững được nhà, thế là cầu viện các hoàng thành xung quanh.
Nhóm Lăng Tử Khôn, chính là đi cầu viện hoàng thành Thiên Ưng.
Hai tòa hoàng thành tiếp giáp nhau, hoàng thành Giang Vĩnh muốn tìm viện thủ, đương nhiên phải tìm hoàng thành Thiên Ưng.
“Trịnh đại trưởng lão, chuyện này cần phải có Võ Tháp các ngươi xuất thủ, ngươi thấy thế nào?” Nhược Hư hỏi Trịnh Khởi.
Trịnh Khởi trầm ngâm chốc lát, nói: “Chuyện này liên quan đến ma tộc, chúng ta đương nhiên phải viện trợ. Chỉ là, nếu như trọng bảo chỉ có một, cuối cùng thuộc về ai? Phân chia thì sẽ làm thế nào?”
Nhược Hư nói: “Chuyện này ta đã hỏi Lăng Tử Khôn, hắn nói người hữu duyên sẽ có được trọng bảo, chỉ cần không rơi vào tay ma tộc là được. Có điều, nghe ý của Lăng Tử Khôn, e rằng trọng bảo này khôngc tầm thường, nói không chừng sẽ dẫn tới cường giả cảnh giới Thiên Thần của ma tộc!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đột nhiên biến sắc.
Một khi cường giả cảnh giới Thiên Thần nhúng tay vào, chuyện này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Trịnh Khởi ngẫm lại, nói: “Chuyện này, vẫn là lão phu phải tự thân xuất thủ rồi!” Người khác đi, e rằng không trấn áp được cục diện. Không nói đến cường giả ma tộc, cho dù là nơi trọng bảo xuất thế kia, chỉ sợ cũng là rất nguy hiểm.”
“Không được! Trịnh đại trưởng lão là thủ lĩnh của Võ Tháp, sao có thể tự mình mạo hiểm?”
“Đúng vậy, Trịnh đại trưởng lão thực lực của ngài mạnh nhất Võ Tháp, nếu có sơ suất gì, thì phải làm sao đây?”
Trịnh Khởi vừa nói muốn đi, rất nhiều trưởng lão đều đã biểu thị phản đối.
Trịnh Khởi khoát tay một cái nói: “Chính là bởi gì thực lực của lão phu mạnh nhất nên mới phải đi. Một mặt là trợ giúp hoàng thành Giang Vĩnh, mặt khác là xem có cơ duyên có thể cướp được trọng bảo về không. Quan trọng hơn là, ta muốn đưa tất cả những người đi cùng an toàn trở về! Chuyện này không cần nhiều lời, ý lão phu đã định!”
Lúc này, trưởng lão Đan Tháp và Võ Tháp đều ở đây.
Võ Tháp xuất chinh, Đan Tháp đương nhiên cũng phải luyện chế một nhóm đan dược.
Diệp Viễn nhìn Trịnh Khởi, ánh mặt lộ vẻ khâm phục.
Ai cũng biết chuyến đi này nguy hiểm, đến cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng kinh động rồi, loại chuyện đoạt bảo này, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.
Cho dù là Trịnh Khởi tự mình đi, cũng không dám nói nhất định có thể bình an trở về.
Rất rõ ràng, Trịnh Khởi biết chuyện này nguy hiểm, nói tự mình đi, chỉ là hy vọng có nhiều người có thể trở về.
Phần trách nhiệm này, khiến cho Diệp Viễn cảm thấy kính nể.
Lúc này, hắn có thể tùy tiện sai một trưởng lão đi, ai cũng không dám nhiều lời.
Nhược Hư cũng không ngờ được, Trịnh Khởi lại dứt khoát như thế, mở miệng nói: “Lão đệ, người thật sự quyết định rồi?”
Trịnh Khởi gật đầu nói: “Nhược Hư huynh, mấy vị kia bế quan quanh năm, lão phu không ở đây, hoàng thành Thiên Ưng liền nhờ cả vào huynh vậy.”
Nhược Hư than thở: “Được rồi! Loại chuyện như vậy, lão phu cũng không giúp được cái gì cả. Mấy ngày này, lão phu sẽ nhắc nhở các trưởng lão Đan Tháp, luyện chế thêm nhiều đan dược.”
Trịnh Khởi ôm quyền nói: “Vậy làm phiền Nhược Hư huynh!”
Sau đó, Trịnh Khởi lại gọi tên mười mấy vị trưởng lão Võ Tháp, chấp sự và hộ pháp.
Những người này, liền muốn đi theo hắn.
Đại trưởng lão đã tự mình đi, bọn họ đương nhiên không có lý do để từ chối.
Huống hồ loại chuyện như vậy, đặt ở trên người ai thì người đó cũng sẽ ôm tâm lý may mắn.
Vạn nhất, mình đoạt được trọng bảo này thì sao?
“Được rồi, chuyện này cứ định như thế đi, giải tán đi.” Nhược Hư nói.
Lúc này, Diệp Viễn vẫn luôn yên lặng đột nhiên lên tiếng nói: “Trịnh đại trưởng lão, ta cũng đi.”
Nhược Hư nhướng mày, trách mắng: “Diệp trưởng lão, ngươi hồ đồ cái gì thế?”
Trịnh Khởi vừa nghe, cũng lắc đầu nói: “Diệp trưởng lão, chuyến đi này quá nguy hiểm, ngay cả lão phu cũng không nắm chắc có thể rút lui an toàn, ngươi không nên đi. Ngươi là tương lai hy vọng của hoàng thành Thiên Ưng chúng ta, không thể có sơ suất gì được!”
Diệp Viễn cười nói: “Mọi người bình tĩnh chớ nóng, nghe ta nói hết lời đã.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Nhược Hư, hỏi: “Nhược Hư đại trưởng lão, Lăng Tử Khôn có nói cho ngươi, trọng bảo xuất thế lần này là cái gì không?”
Nhược Hư sững sờ, lắc đầu nói: “Trọng bảo còn chưa xuất thế, hắn làm sao biết?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như ta đoán không lầm, địa điểm trọng bảo xuất thế lần này, có phải là rãnh trời Hoán Ma Lĩnh không?”
Nhược Hư giật mình nói: “Làm sao ngươi biết?”
Địa điểm cụ thể, trước đó cũng không có tiết lộ, nhưng mà Diệp Viễn lại biết địa điểm trọng bảo xuất thế, cái này sao có thể không khiến hắn kinh ngạc?
Diệp Viễn cười nói: “Ta từng đi qua Hoán Ma Lĩnh, cũng xuống rãnh trời, tương đối hiểu nơi đó. Ta biết các ngươi lo lắng cảnh giới ta không đủ, nhưng mà lần này đi, sợ rằng cảnh giới có cao cũng vô dụng.”
Một đám trưởng lão nghe Diệp Viễn nói, vô cùng giật mình.
Bọn họ cũng không ngờ được, Diệp Viễn lại đi qua hoàng thành Giang Vĩnh, hơn nữa còn xuống rãnh trời Hoán Ma Lĩnh.
Mày Trịnh Khởi nhăn lại, nói với Diệp Viễn: “Diệp trưởng lão, ngươi nói tiếp đi!”
Hắn nhận ra, chỉ sợ Lăng Tử Khôn đã giấu cái gì đó, sợ bọn họ không đi cho nên mới không nói gì.
Diệp Viễn gật đầu, nói tiếp.
Thật ra trước đây lúc Diệp Viễn từ ma tộc trở về, đã xuống rãnh trời một lần.
Hắn có thể cảm nhận được rãnh trời kia không giống bình thường, trong lòng hiếu kỳ nên mới xuống tìm tòi.
Đương nhiên, người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, chỉ là bọn họ không có năng lực xuống dưới.
Cho dù là cường giả Thần Quân Cảnh, xuống dưới cũng phải từng li từng tí, không cẩn thận chính là kết cục tan xương nát thịt.
Phải biết là, cái rãnh này, càng xuống sâu, lực trường càng cường đại.
Diệp Viễn lúc đó mới đột phá Quy Khư Cảnh, vừa đúng lúc xuống dưới rèn luyện Nguyên Từ Linh Mộc một chút, tiện thể thăm dò xem rốt cuộc là cái gì.
Lúc đó, Diệp Viễn đi xuống khoảng vạn mét, vẫn không có cách nào xuống được nơi sâu nhất.
Nhưng mà khi đó, có cảm giác bất an mãnh liệt, từ phía dưới truyền đến làm cho Diệp Viễn không còn dám xuống sâu thêm nữa.
Có điều Diệp Viễn cũng cảm nhận được, phía dưới dường như có khí tức cường đại truyền ra, giống như đang ấp ủ bảo vật gì đó.
Địa phương thần bí này như thế, tạo ra bảo vật gì đó cũng là chuyện rất bình thường.
Vừa rồi nghe Nhược Hư nói, trong đầu Diệp Viễn đầu tiên liền nghĩ đến rãnh trời này.
“Nếu như ta đoàn không lầm, trọng bảo xuất thế lần này, có thể là tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, thậm chí còn có thể là tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo!”
Diệp Viễn không nói thì thôi nói thì làm cho cho người ta kinh ngạc đến chết, lập tức làm trưởng lão hội nổ tung.
“Cái gì? Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo!”
“Trời ơi! Đừng nói là tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo, cho dù là tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, cường giả Thiên Thần cũng không chịu được!”
“Lăng Tử Khôn này, không phải là đang lừa chúng ta đó chứ?”
…
Các trưởng lão ai cũng lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, hiển nhiên là cực kỳ động tâm với Thần Quân Huyền Bảo này.
Vẻ mặt Nhược Hư và Trịnh Khởi đều khiếp sợ, “Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo” cái tên gọi này, thật sự là làm bọn họ chấn kinh.
Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo so với hậu thiên Thần Quân Huyền Bảo luyện chế là hai tầng bậc hoàn toàn khác nhau.
Thần Quân Huyền Bảo mặc dù hiếm thấy, nhưng mà loại địa vị như Nhược Hư và Trịnh Khởi, mỗi người có một kiện vẫn là không thành vấn đề.
Nhưng mà tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, hiếm đến khó tin làm cho người ta giận sôi.
Sở dĩ được gọi là tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo đương nhiên là vì nó được tự nhiên ấp ủ mà thành.
Chỉ là điều kiện để hình thành cực kỳ hà khắc, chỉ một vài địa phương đặc thù, mới có thể ấp ủ thành công.
Uy lực của Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo trong nháy mắt có thể giết chết hậu thiên Thần Quân Huyền Bảo cùng cảnh giới.
Không chỉ có như vậy, chỗ trân quý của tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo chính là ở nó được tự nhiên ấp ủ mà thành, bên trong ẩn chứa pháp tắc thiên đạo.
Một khi võ giả luyện hóa tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, có thể dung hợp được một phần sức mạnh thiên đạo, từ đó có thể đột phá gông cùm xiềng xích.
Đối với cường giả Thần Quân Cảnh mà nói, tỷ lệ đột phá cảnh giới Thiên Thần cũng sẽ gia tăng lớn.
Loại bảo vật này, sao có thể không khiến người ta tâm động?
Nếu như lần này đúng là tiên thiên Thiên Thần Huyền bảo xuất thế, vậy thì đó là vô giá.
Cường giả cảnh giới Thiên Thần, nếu đã nghe tin sẽ lập tức hành động.
“Diệp trưởng lão, chuyện này qua trọng, không được có nửa điểm nói đùa!” Trịnh Khởi hít một hơi lạnh, nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Diệp mỗ sao lại có thể lấy chuyện này ra nói đùa! Có điều, rốt cuộc rãnh trời đó có cái gì, Diệp mỗ cũng không nói chắc được, nhưng mà khẳng định là vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, cái rãnh trời kia càng đi xuống sâu, lực trường càng cường đại, sẽ có áp chế rất lớn đối với cảnh giới. Cảnh giới càng cao, lực áp chế càng mạnh. Đại trưởng lão, nếu đi ngài đi, đoán chừng nhiều lắm cũng chỉ thể phát huy được thực lực Thần Quân tầng ba.”
Nghe thấy lời này, thần sắc tất cả mọi người hơi run.
Sắc mặt Trịnh Khởi không khỏi ngưng trọng, tin tức Diệp Viễn mang tới đối với bọn họ mà nói vô cùng hữu dụng.
Loại tin tức này, sớm biết đồng thời kịp thời chuẩn bị, so với đến lúc đó mới luống cuống thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Áp chế cảnh giới không phải chỉ nhằm vào bọn họ mà là nhằm vào tất cả mọi người.
Một khi bọn họ kịp chuẩn bị, chính là chiếm được tiên cơ.
Đến lúc đó, đi tranh tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo kia, cũng không phải là chuyện không thể.
“Diệp trưởng lão, nếu như đúng như ngươi nói, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn! Có điều… ngươi vẫn không thể đi. Đi chuyến này, nhất định đều là cường giả Thần Quân Cảnh, cho dù cảnh giới bị áp chế cũng không phải là người ngươi có thể đối phó. Huống chi, còn có cường giả Thiên Thần cũng đang rục rịch.” Trịnh Khởi nói.
Nhược Hư cũng nói: “Diệp trưởng lão, Trịnh Khởi lão đệ cũng là lo lắng an nguy của ngươi, ngươi đừng có đi tham gia náo nhiệt nữa.”
Từ sau chuyện của Lăng Tử Khôn, cảm quan của Nhược Hư đối với Diệp Viễn tốt hơn không ít.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hoàng thành Thiên Ưng có một thiên tài thế này, dường như chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa Diệp Viễn lấy ơn báo oán, cứu vãn toàn bộ mặt mũi của Tống Khải Dương, cũng là cho hắn trút được cơn giận, cái này khiến lòng Nhược Hư khuây khỏa rất nhiều.
Trước đây mình bị ma quỷ ám ảnh, dường như hay để tâm vào chuyện vụn vặt, đối địch với Diệp Viễn khắp nơi, hình như cũng có chút không tốt.
Nhược Hư biết, hắn là giận cá chém thớt, bởi vì Hiên Vũ mà kiêng kỵ Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại nói: “Nhị vị trưởng lão, việc tu luyện của ta đang gặp phải chút bình cảnh, khó có thể giải quyết, lần này vừa hay đi ra ngoài một chút. Các ngươi yên tâm, Diệp mỗ vẫn còn có chút phương pháp, tự bảo vệ mình là không thành vấn đề. Hơn nữa, ở rãnh trời Hoán Ma Lĩnh đó, ta nghĩ không có ai quen thuộc và thích ứng hơn so với ta.”
Trịnh Khởi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Diệp Viễn, không khỏi thầm kinh hãi.
Nghe ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn, dường như trên người hắn còn có lá bài không nhỏ!
Trịnh Khởi suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Được rồi, nếu như Diệp trưởng lão cố ý muốn đi, vậy thì cùng đi đi. Có điều một khi có cái gì không đúng, ngươi nhất định phải chạy trốn trước, vạn lần không thể cậy mạnh hiếu thắng!”
…
Lại đi tới Hoán Ma Lĩnh lần nữa, Diệp Viễn bị cảnh sắc trước mặt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Từ vực sâu vạn trượng chiếu ra vô số ánh sáng huyễn lệ, vô cùng đẹp mắt.
Từ rất xa, Diệp Viễn đã cảm thấy lực trường cực mạnh, cường giả Thần Quân có thực lực hơi yếu một chút, thậm chí đến cả phi hành cũng không làm được.
Lúc này hai bên bờ Hoán Ma Lĩnh, đã tập kết rất nhiều cường giả, hầu như đều là cường giả Thần Quân Cảnh trở lên.
Trước không nói ma tộc bên kia, chỉ riêng nhân tộc bên này, cường giả Thần Quân Cảnh tới cũng đã không dưới trăm người.
Trong số này có viện binh hoàng thành Giang Vĩnh mời tới, cũng có cả cường giả ẩn thế bị hấp dẫn tới.
“Diệp Viễn, thế nào?” Trịnh Khởi hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn quan sát một hồi, nói: “Lực trường ít nhất gấp trên mười lần so với ban đầu, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên! Không ngờ được mới có trăm năm ngắn ngủi, nơi đây đã phát sinh biến hóa khổng lồ như thế.”
“Dựa theo ngươi đoán thì bảo vật xuất thế lần này là gì?” Trịnh Khởi nói.
Diệp Viễn trầm ngâm chốc lát, sắc mặt ngưng trọng nói: “Bây giờ còn chưa nói rõ được, có điều, e là… đẳng cấp sẽ không quá thấp.”
Hai người đang nhỏ giọng bàn luận, một đôi nhân mã đột nhiên đi về phía bên này.
“Ha ha, Trịnh Khởi đã lâu không gặp, ngươi thế mà vẫn chưa chết!” Một thanh âm chói tai từ xa vang tới.
Sắc mặt Trịnh Khởi tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Cao Nguyên, ngươi chưa chết, lão phu làm sao mà chết được!”
Người đi đầu là một lão giả hơi mập, nhìn trông vô cùng hèn mọn, nhưng khí thế lại rất cường đại, còn là không phân cao thấp với đại trưởng lão Trịnh Khởi.
Cao Nguyên nghe vậy cười to, nói: “Bại tướng dưới tay ta mà cũng dám nói càn! Ha ha, không ngờ được lần này ngươi dám tự mình đến, đừng có giống như sư phụ ngươi, chết không rõ ràng ở chỗ này.”
Sắc mặt Trịnh Khởi vô cùng khó coi, Diệp Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng lửa giận của hắn, nhưng mà hắn lại mạnh mẽ nhịn xuống.
“Cao Nguyên, ngươi đừng có đắc ý! Thù của sư tôn, một ngày nào đó ta sẽ tự mình đòi lại!” Trịnh Khởi lạnh lùng nói.
Vừa thấy mặt, đã giương cung bạt kiếm.
Diệp Viễn không hiểu cho lắm, hỏi một trưởng lão bên cạnh: “Đây là chuyện gì vậy?”
Trưởng lão kia nói: “Mấy vạn năm trước, sư tôn của đại trưởng lão chết ở trong bí cảnh. Có điều, có người nói, lúc đầu sư tôn đại trưởng lão có lẽ sẽ thoát ra khỏi bí cảnh được, nhưng mà chính là bị Cao Nguyên này lừa, mới chết như thế. Kết quả, Cao Nguyên này bình yên vô sự thoát ra được, mà sư tôn của đại trưởng lão lại chết trong bí cảnh. Về sau, đại trưởng lão khắc khổ tu luyện, cuối cùng đột phá đến Thần Quân tầng chín, đi tìm Cao Nguyên này báo thù. Ai ngờ được, Cao Nguyên này bởi vì lần trước ở trong bí cảnh gặp được cơ duyên, lại mò được cánh cửa vào cảnh giới Thiên Thần, bước vào nửa bậc cảnh giới Thiên Thần. Đại trưởng lão bị đánh thất bại tan tác quay về, còn suýt chút nữa bị Cao Nguyên giết chết. Nếu như không phải thành chủ đại nhân tự mình xuất thủ, e rằng đại trưởng lão đã chết rồi.”
Diệp Viễn không ngờ được, trong này lại có nhiều uẩn khúc như thế.
Lúc trước hắn đưa Lãnh Vũ trở về, Lãnh Vũ nghe được tin tức Ngô Hưng Đường chết, tinh thần còn chán nản một hồi.
Hiển nhiên hắn vô cùng coi trọng người đệ tử này.
“Các vị trưởng lão, chắc rằng tin tức Lăng Tử Khôn tới mọi người đều đã biết. Thật ra, lần này hắn tới, mục đích chân chính là muốn cầu viện chúng ta…”
Nhược Hư nói thẳng thắn, giới thiệu một lần mục đích chân chính mà Lăng Tử Khôn tới đây, tất cả các trưởng lão nghe được đều chấn động.
Hóa ra, hoàng thành Giang Vĩnh xuất hiện dị tượng, rất có thể là có trọng bảo xuất thế.
Nhưng mà nơi dị tượng xảy ra, lại gần chỗ giao với biên giới hoàng thành Đạt Lan.
Dị tượng bậc này, hiển nhiên không thể gạt được tai mắt ma tộc.
Trọng bảo có thể dẫn phát dị tượng thiên địa, ma tộc đương nhiên cũng sẽ thèm chảy nước miếng.
Bây giờ, đã có rất nhiều cao thủ, tập trung đến nơi xảy ra dị tượng.
Hoàng thành Giang Vĩnh lo lắng một cây không chống vững được nhà, thế là cầu viện các hoàng thành xung quanh.
Nhóm Lăng Tử Khôn, chính là đi cầu viện hoàng thành Thiên Ưng.
Hai tòa hoàng thành tiếp giáp nhau, hoàng thành Giang Vĩnh muốn tìm viện thủ, đương nhiên phải tìm hoàng thành Thiên Ưng.
“Trịnh đại trưởng lão, chuyện này cần phải có Võ Tháp các ngươi xuất thủ, ngươi thấy thế nào?” Nhược Hư hỏi Trịnh Khởi.
Trịnh Khởi trầm ngâm chốc lát, nói: “Chuyện này liên quan đến ma tộc, chúng ta đương nhiên phải viện trợ. Chỉ là, nếu như trọng bảo chỉ có một, cuối cùng thuộc về ai? Phân chia thì sẽ làm thế nào?”
Nhược Hư nói: “Chuyện này ta đã hỏi Lăng Tử Khôn, hắn nói người hữu duyên sẽ có được trọng bảo, chỉ cần không rơi vào tay ma tộc là được. Có điều, nghe ý của Lăng Tử Khôn, e rằng trọng bảo này khôngc tầm thường, nói không chừng sẽ dẫn tới cường giả cảnh giới Thiên Thần của ma tộc!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đột nhiên biến sắc.
Một khi cường giả cảnh giới Thiên Thần nhúng tay vào, chuyện này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Trịnh Khởi ngẫm lại, nói: “Chuyện này, vẫn là lão phu phải tự thân xuất thủ rồi!” Người khác đi, e rằng không trấn áp được cục diện. Không nói đến cường giả ma tộc, cho dù là nơi trọng bảo xuất thế kia, chỉ sợ cũng là rất nguy hiểm.”
“Không được! Trịnh đại trưởng lão là thủ lĩnh của Võ Tháp, sao có thể tự mình mạo hiểm?”
“Đúng vậy, Trịnh đại trưởng lão thực lực của ngài mạnh nhất Võ Tháp, nếu có sơ suất gì, thì phải làm sao đây?”
Trịnh Khởi vừa nói muốn đi, rất nhiều trưởng lão đều đã biểu thị phản đối.
Trịnh Khởi khoát tay một cái nói: “Chính là bởi gì thực lực của lão phu mạnh nhất nên mới phải đi. Một mặt là trợ giúp hoàng thành Giang Vĩnh, mặt khác là xem có cơ duyên có thể cướp được trọng bảo về không. Quan trọng hơn là, ta muốn đưa tất cả những người đi cùng an toàn trở về! Chuyện này không cần nhiều lời, ý lão phu đã định!”
Lúc này, trưởng lão Đan Tháp và Võ Tháp đều ở đây.
Võ Tháp xuất chinh, Đan Tháp đương nhiên cũng phải luyện chế một nhóm đan dược.
Diệp Viễn nhìn Trịnh Khởi, ánh mặt lộ vẻ khâm phục.
Ai cũng biết chuyến đi này nguy hiểm, đến cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng kinh động rồi, loại chuyện đoạt bảo này, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.
Cho dù là Trịnh Khởi tự mình đi, cũng không dám nói nhất định có thể bình an trở về.
Rất rõ ràng, Trịnh Khởi biết chuyện này nguy hiểm, nói tự mình đi, chỉ là hy vọng có nhiều người có thể trở về.
Phần trách nhiệm này, khiến cho Diệp Viễn cảm thấy kính nể.
Lúc này, hắn có thể tùy tiện sai một trưởng lão đi, ai cũng không dám nhiều lời.
Nhược Hư cũng không ngờ được, Trịnh Khởi lại dứt khoát như thế, mở miệng nói: “Lão đệ, người thật sự quyết định rồi?”
Trịnh Khởi gật đầu nói: “Nhược Hư huynh, mấy vị kia bế quan quanh năm, lão phu không ở đây, hoàng thành Thiên Ưng liền nhờ cả vào huynh vậy.”
Nhược Hư than thở: “Được rồi! Loại chuyện như vậy, lão phu cũng không giúp được cái gì cả. Mấy ngày này, lão phu sẽ nhắc nhở các trưởng lão Đan Tháp, luyện chế thêm nhiều đan dược.”
Trịnh Khởi ôm quyền nói: “Vậy làm phiền Nhược Hư huynh!”
Sau đó, Trịnh Khởi lại gọi tên mười mấy vị trưởng lão Võ Tháp, chấp sự và hộ pháp.
Những người này, liền muốn đi theo hắn.
Đại trưởng lão đã tự mình đi, bọn họ đương nhiên không có lý do để từ chối.
Huống hồ loại chuyện như vậy, đặt ở trên người ai thì người đó cũng sẽ ôm tâm lý may mắn.
Vạn nhất, mình đoạt được trọng bảo này thì sao?
“Được rồi, chuyện này cứ định như thế đi, giải tán đi.” Nhược Hư nói.
Lúc này, Diệp Viễn vẫn luôn yên lặng đột nhiên lên tiếng nói: “Trịnh đại trưởng lão, ta cũng đi.”
Nhược Hư nhướng mày, trách mắng: “Diệp trưởng lão, ngươi hồ đồ cái gì thế?”
Trịnh Khởi vừa nghe, cũng lắc đầu nói: “Diệp trưởng lão, chuyến đi này quá nguy hiểm, ngay cả lão phu cũng không nắm chắc có thể rút lui an toàn, ngươi không nên đi. Ngươi là tương lai hy vọng của hoàng thành Thiên Ưng chúng ta, không thể có sơ suất gì được!”
Diệp Viễn cười nói: “Mọi người bình tĩnh chớ nóng, nghe ta nói hết lời đã.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Nhược Hư, hỏi: “Nhược Hư đại trưởng lão, Lăng Tử Khôn có nói cho ngươi, trọng bảo xuất thế lần này là cái gì không?”
Nhược Hư sững sờ, lắc đầu nói: “Trọng bảo còn chưa xuất thế, hắn làm sao biết?”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như ta đoán không lầm, địa điểm trọng bảo xuất thế lần này, có phải là rãnh trời Hoán Ma Lĩnh không?”
Nhược Hư giật mình nói: “Làm sao ngươi biết?”
Địa điểm cụ thể, trước đó cũng không có tiết lộ, nhưng mà Diệp Viễn lại biết địa điểm trọng bảo xuất thế, cái này sao có thể không khiến hắn kinh ngạc?
Diệp Viễn cười nói: “Ta từng đi qua Hoán Ma Lĩnh, cũng xuống rãnh trời, tương đối hiểu nơi đó. Ta biết các ngươi lo lắng cảnh giới ta không đủ, nhưng mà lần này đi, sợ rằng cảnh giới có cao cũng vô dụng.”
Một đám trưởng lão nghe Diệp Viễn nói, vô cùng giật mình.
Bọn họ cũng không ngờ được, Diệp Viễn lại đi qua hoàng thành Giang Vĩnh, hơn nữa còn xuống rãnh trời Hoán Ma Lĩnh.
Mày Trịnh Khởi nhăn lại, nói với Diệp Viễn: “Diệp trưởng lão, ngươi nói tiếp đi!”
Hắn nhận ra, chỉ sợ Lăng Tử Khôn đã giấu cái gì đó, sợ bọn họ không đi cho nên mới không nói gì.
Diệp Viễn gật đầu, nói tiếp.
Thật ra trước đây lúc Diệp Viễn từ ma tộc trở về, đã xuống rãnh trời một lần.
Hắn có thể cảm nhận được rãnh trời kia không giống bình thường, trong lòng hiếu kỳ nên mới xuống tìm tòi.
Đương nhiên, người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, chỉ là bọn họ không có năng lực xuống dưới.
Cho dù là cường giả Thần Quân Cảnh, xuống dưới cũng phải từng li từng tí, không cẩn thận chính là kết cục tan xương nát thịt.
Phải biết là, cái rãnh này, càng xuống sâu, lực trường càng cường đại.
Diệp Viễn lúc đó mới đột phá Quy Khư Cảnh, vừa đúng lúc xuống dưới rèn luyện Nguyên Từ Linh Mộc một chút, tiện thể thăm dò xem rốt cuộc là cái gì.
Lúc đó, Diệp Viễn đi xuống khoảng vạn mét, vẫn không có cách nào xuống được nơi sâu nhất.
Nhưng mà khi đó, có cảm giác bất an mãnh liệt, từ phía dưới truyền đến làm cho Diệp Viễn không còn dám xuống sâu thêm nữa.
Có điều Diệp Viễn cũng cảm nhận được, phía dưới dường như có khí tức cường đại truyền ra, giống như đang ấp ủ bảo vật gì đó.
Địa phương thần bí này như thế, tạo ra bảo vật gì đó cũng là chuyện rất bình thường.
Vừa rồi nghe Nhược Hư nói, trong đầu Diệp Viễn đầu tiên liền nghĩ đến rãnh trời này.
“Nếu như ta đoàn không lầm, trọng bảo xuất thế lần này, có thể là tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, thậm chí còn có thể là tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo!”
Diệp Viễn không nói thì thôi nói thì làm cho cho người ta kinh ngạc đến chết, lập tức làm trưởng lão hội nổ tung.
“Cái gì? Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo!”
“Trời ơi! Đừng nói là tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo, cho dù là tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, cường giả Thiên Thần cũng không chịu được!”
“Lăng Tử Khôn này, không phải là đang lừa chúng ta đó chứ?”
…
Các trưởng lão ai cũng lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, hiển nhiên là cực kỳ động tâm với Thần Quân Huyền Bảo này.
Vẻ mặt Nhược Hư và Trịnh Khởi đều khiếp sợ, “Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo” cái tên gọi này, thật sự là làm bọn họ chấn kinh.
Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo so với hậu thiên Thần Quân Huyền Bảo luyện chế là hai tầng bậc hoàn toàn khác nhau.
Thần Quân Huyền Bảo mặc dù hiếm thấy, nhưng mà loại địa vị như Nhược Hư và Trịnh Khởi, mỗi người có một kiện vẫn là không thành vấn đề.
Nhưng mà tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, hiếm đến khó tin làm cho người ta giận sôi.
Sở dĩ được gọi là tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo đương nhiên là vì nó được tự nhiên ấp ủ mà thành.
Chỉ là điều kiện để hình thành cực kỳ hà khắc, chỉ một vài địa phương đặc thù, mới có thể ấp ủ thành công.
Uy lực của Tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo trong nháy mắt có thể giết chết hậu thiên Thần Quân Huyền Bảo cùng cảnh giới.
Không chỉ có như vậy, chỗ trân quý của tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo chính là ở nó được tự nhiên ấp ủ mà thành, bên trong ẩn chứa pháp tắc thiên đạo.
Một khi võ giả luyện hóa tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo, có thể dung hợp được một phần sức mạnh thiên đạo, từ đó có thể đột phá gông cùm xiềng xích.
Đối với cường giả Thần Quân Cảnh mà nói, tỷ lệ đột phá cảnh giới Thiên Thần cũng sẽ gia tăng lớn.
Loại bảo vật này, sao có thể không khiến người ta tâm động?
Nếu như lần này đúng là tiên thiên Thiên Thần Huyền bảo xuất thế, vậy thì đó là vô giá.
Cường giả cảnh giới Thiên Thần, nếu đã nghe tin sẽ lập tức hành động.
“Diệp trưởng lão, chuyện này qua trọng, không được có nửa điểm nói đùa!” Trịnh Khởi hít một hơi lạnh, nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Diệp mỗ sao lại có thể lấy chuyện này ra nói đùa! Có điều, rốt cuộc rãnh trời đó có cái gì, Diệp mỗ cũng không nói chắc được, nhưng mà khẳng định là vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, cái rãnh trời kia càng đi xuống sâu, lực trường càng cường đại, sẽ có áp chế rất lớn đối với cảnh giới. Cảnh giới càng cao, lực áp chế càng mạnh. Đại trưởng lão, nếu đi ngài đi, đoán chừng nhiều lắm cũng chỉ thể phát huy được thực lực Thần Quân tầng ba.”
Nghe thấy lời này, thần sắc tất cả mọi người hơi run.
Sắc mặt Trịnh Khởi không khỏi ngưng trọng, tin tức Diệp Viễn mang tới đối với bọn họ mà nói vô cùng hữu dụng.
Loại tin tức này, sớm biết đồng thời kịp thời chuẩn bị, so với đến lúc đó mới luống cuống thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Áp chế cảnh giới không phải chỉ nhằm vào bọn họ mà là nhằm vào tất cả mọi người.
Một khi bọn họ kịp chuẩn bị, chính là chiếm được tiên cơ.
Đến lúc đó, đi tranh tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo kia, cũng không phải là chuyện không thể.
“Diệp trưởng lão, nếu như đúng như ngươi nói, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn! Có điều… ngươi vẫn không thể đi. Đi chuyến này, nhất định đều là cường giả Thần Quân Cảnh, cho dù cảnh giới bị áp chế cũng không phải là người ngươi có thể đối phó. Huống chi, còn có cường giả Thiên Thần cũng đang rục rịch.” Trịnh Khởi nói.
Nhược Hư cũng nói: “Diệp trưởng lão, Trịnh Khởi lão đệ cũng là lo lắng an nguy của ngươi, ngươi đừng có đi tham gia náo nhiệt nữa.”
Từ sau chuyện của Lăng Tử Khôn, cảm quan của Nhược Hư đối với Diệp Viễn tốt hơn không ít.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hoàng thành Thiên Ưng có một thiên tài thế này, dường như chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa Diệp Viễn lấy ơn báo oán, cứu vãn toàn bộ mặt mũi của Tống Khải Dương, cũng là cho hắn trút được cơn giận, cái này khiến lòng Nhược Hư khuây khỏa rất nhiều.
Trước đây mình bị ma quỷ ám ảnh, dường như hay để tâm vào chuyện vụn vặt, đối địch với Diệp Viễn khắp nơi, hình như cũng có chút không tốt.
Nhược Hư biết, hắn là giận cá chém thớt, bởi vì Hiên Vũ mà kiêng kỵ Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại nói: “Nhị vị trưởng lão, việc tu luyện của ta đang gặp phải chút bình cảnh, khó có thể giải quyết, lần này vừa hay đi ra ngoài một chút. Các ngươi yên tâm, Diệp mỗ vẫn còn có chút phương pháp, tự bảo vệ mình là không thành vấn đề. Hơn nữa, ở rãnh trời Hoán Ma Lĩnh đó, ta nghĩ không có ai quen thuộc và thích ứng hơn so với ta.”
Trịnh Khởi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Diệp Viễn, không khỏi thầm kinh hãi.
Nghe ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn, dường như trên người hắn còn có lá bài không nhỏ!
Trịnh Khởi suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Được rồi, nếu như Diệp trưởng lão cố ý muốn đi, vậy thì cùng đi đi. Có điều một khi có cái gì không đúng, ngươi nhất định phải chạy trốn trước, vạn lần không thể cậy mạnh hiếu thắng!”
…
Lại đi tới Hoán Ma Lĩnh lần nữa, Diệp Viễn bị cảnh sắc trước mặt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Từ vực sâu vạn trượng chiếu ra vô số ánh sáng huyễn lệ, vô cùng đẹp mắt.
Từ rất xa, Diệp Viễn đã cảm thấy lực trường cực mạnh, cường giả Thần Quân có thực lực hơi yếu một chút, thậm chí đến cả phi hành cũng không làm được.
Lúc này hai bên bờ Hoán Ma Lĩnh, đã tập kết rất nhiều cường giả, hầu như đều là cường giả Thần Quân Cảnh trở lên.
Trước không nói ma tộc bên kia, chỉ riêng nhân tộc bên này, cường giả Thần Quân Cảnh tới cũng đã không dưới trăm người.
Trong số này có viện binh hoàng thành Giang Vĩnh mời tới, cũng có cả cường giả ẩn thế bị hấp dẫn tới.
“Diệp Viễn, thế nào?” Trịnh Khởi hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn quan sát một hồi, nói: “Lực trường ít nhất gấp trên mười lần so với ban đầu, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên! Không ngờ được mới có trăm năm ngắn ngủi, nơi đây đã phát sinh biến hóa khổng lồ như thế.”
“Dựa theo ngươi đoán thì bảo vật xuất thế lần này là gì?” Trịnh Khởi nói.
Diệp Viễn trầm ngâm chốc lát, sắc mặt ngưng trọng nói: “Bây giờ còn chưa nói rõ được, có điều, e là… đẳng cấp sẽ không quá thấp.”
Hai người đang nhỏ giọng bàn luận, một đôi nhân mã đột nhiên đi về phía bên này.
“Ha ha, Trịnh Khởi đã lâu không gặp, ngươi thế mà vẫn chưa chết!” Một thanh âm chói tai từ xa vang tới.
Sắc mặt Trịnh Khởi tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Cao Nguyên, ngươi chưa chết, lão phu làm sao mà chết được!”
Người đi đầu là một lão giả hơi mập, nhìn trông vô cùng hèn mọn, nhưng khí thế lại rất cường đại, còn là không phân cao thấp với đại trưởng lão Trịnh Khởi.
Cao Nguyên nghe vậy cười to, nói: “Bại tướng dưới tay ta mà cũng dám nói càn! Ha ha, không ngờ được lần này ngươi dám tự mình đến, đừng có giống như sư phụ ngươi, chết không rõ ràng ở chỗ này.”