Nội tâm Thiên Nghiệt đang điên cuồng hò hét, nhưng mà hắn căn bản không nhìn thấy quỹ đạo của Diệp Viễn.
Hắn đến cầu xin tha cũng đều không làm được!
Thiên Nghiệt triệt để sụp đổ!
Vừa rồi Diệp Viễn chặt đứt thiên đạo, hắn cho là cơ hội của mình tới rồi.
Thậm chí hắn còn cười nhạo Diệp Viễn ở trong lòng.
Một khắc này, hắn vô cùng chờ đợi vào tương lai.
Nhưng mà trong nháy mắt, Diệp Viễn dùng thực lực cường hãn đến không giống người, đánh vỡ nát hy vọng của hắn.
Từ thỏa thê mãn nguyện, đến tuyệt vọng, rồi lại có hy vọng, rồi lại đến hy vọng bị đập nát.
Chỉ một chút thời gian này, sự trải nghiệm của nội tâm hắn thay đổi nhanh đến mức người thường khó tưởng tượng được.
Lúc này, đạo tâm hắn đã đến gần bờ sụp đổ.
Bỗng nhiên, Âm thanh của cái tát không có nữa.
Diệp Viễn thế mà dừng tát!
Tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, bọn họ bị thực lực của Diệp Viễn làm cho chấn kinh.
Diệp Viễn là Quy Khư trung kỳ lại đánh Thiên Nghiệt Quy Khư đại viên mãn như đánh một con chó.
Quả nhiên, vẫn là cái mùi vị quen thuộc kia!
Diệp Viễn cường hãn, căn bản là không hiểu được.
Lúc này bọn họ mới biết được, lo lắng trước đó là dư thừa.
Đều duy nhất bọn họ phải làm chính là tin tưởng Diệp Viễn.
Gương mặt Thiên Nghiệt đã không còn hình người.
Răng trong miệng bị gãy hết, gương mặt sưng vù, tất cả đều là vết máu, nhìn trông vô cùng xấu.
Diệp Viễn dùng tới sức mạnh pháp tắc, đương nhiên sẽ không để cho thương thế của hắn dễ dàng lành lại như vậy.
Hắn nhìn Thiên Nghiệt giống như nhìn đầu heo, thản nhiên nói: “Vừa rồi, có phải là có cảm giác mình lại có hy vọng không? Ngươi nghĩ rằng ta chữa khỏi cho ngươi, chặt đứt thiên đạo, ngươi liền có thể xưng bá Tiên Lâm Vực, đúng không? Xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi, ta là cố ý. Ở trong tuyệt vọng cho ngươi hy vọng, sau đó lại tự tay đập nát hy vọng đó, phần vui vẻ này, thực sự là khó có thể tưởng tượng!”
Con ngươi Thiên Nghiệt đột nhiên co lại, hắn biết, từ đầu đến giờ, Diệp Viễn căn bản là đang đùa giỡn cảm xúc của hắn!
Hắn muốn giết mình, căn bản chỉ là chuyện động ngón tay mà thôi.
Nhưng mà hắn nhất định không làm thế!
Loại đùa bỡn này, thậm chí còn cảm thấy thẹn hơn so với việc hắn bị nữ nhân chơi chán rồi đá.
Hắn từ đầu đến cuối chính là một kẻ ngốc, bị Diệp Viễn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Hắn bị Diệp Viễn bán, mà còn ở đó mang ơn, giúp Diệp Viễn đếm tiền.
“Ngươi… ngươi đúng là ma quỷ!” Thiên Nghiệt hàm hồ nói không rõ.
Hắn là thật sự tuyệt vọng, thật sự sợ!
Hắn tự xưng đã là rất tà ác, nhưng mà ở trước mặt thủ đoạn của Diệp Viễn, căn bản là gặp phải sư phụ.
Chỉ là, hắn căn bản không có tư cách chơi như vậy.
Diệp Viễn người ta, có thực lực, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, hắn không thể nào tưởng tượng được.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ma quỷ? Ha ha, nếu như ngươi cảm thấy ta là ma quỷ, vậy thì đúng rồi! Có điều, nếu bây giờ ta nói cho ngươi, mặc dù ta chặt đứt thiên đạo, nhưng vẫn có thể điều động sức mạnh thiên đạo như trước, ngươi sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Con ngươi Thiên Nghiệt đột nhiên co lại, kinh hô: “Không… không thể nào!”
Không riêng gì Thiên Nghiệt, trên mặt đám người phía dưới đều lộ ra thần sắc giật mình cũng không tin.
Đã chặt đứt liên hệ với thiên đạo, sao lại có thể khống chế sức mạnh của thiên đạo?
Trên mặt Diệp Viễn nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng chỉ một ngón tay ra, phong vân biến sắc!
“Bụp!”
Trong nháy mắt, một đạo khí lãng đáng sợ hướng về phía Thiên Nghiệt, đánh mặt đất ngay trước mặt hắn thành một cái động lớn.
Ánh mắt Thiên Nghiệt kinh sợ tới cực điểm, thế giới quan của hắn sụp đổ.
Sao có thể?
Sao có thể!
Hắn thật sự có thể điều động sức mạnh thiên đạo!
Lẽ vào vừa rồi hắn chặt đứt thiên đạo, chỉ là lừa người?
Diệp Viễn cười nói: “Có phải là rất ngạc nhiên không? Vì sao ta chặt đứt thiên đạo mà vẫn có thể điều động thiên đạo như cũ?
Diệp Viễn dừng một chút, nói: “Xin lỗi, đây là bí mật, ta sẽ không nói cho ngươi!”
“Phụt!”
Thiên Nghiệt bị tức giận công tâm, lại phun ra một ngụm máu lớn.
Thiên Nghiệt lúc này, đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Diệp Viễn cố ý không giết hắn, chính là vì muốn hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Diệp Viễn nhìn hắn, thương hại nói: “Đừng hỏi ta vì sao lại tà ác như vậy, muốn trách, chỉ trách ngươi làm việc không nên làm!”
“Phốc!”
Diệp Viễn lại chỉ ra, trực tiếp phá hủy thần hải của Thiên Nghiệt.
“A! Ta… Thần hải của ta!” Thiên Nghiệt thảm thiết kêu.
Diệp Viễn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi đã bị trấn áp ba mươi vạn năm mà còn chưa chết, nói rõ lực sinh mệnh của ngươi rất ngoan cường. Đã như thế, ngươi cứ tiếp tục bị trấn áp đi!”
Diệp Viễn lật tay lại, trực đánh Thiên Nghiệt vào trong đất.
Sức mạnh thiên đạo cuồng bạo, điên cuồng tràn vào nơi phong ấn, trấn áp Thiên Nghiệt ở dưới mặt đất.
Phong ấn của Diệp Viễn, không chỉ mạnh hơn gấp trăm lần so với những người ở ba mươi vạn năm trước.
Cho dù tu vi của hắn có thể khôi phục lại, cũng không thể nào chạy trốn khỏi nơi phong ấn.
Hắn sẽ bị phong ấn, cho đến chết.
Tất cả bình tĩnh lại, mọi người nhìn thân ảnh vô địch ở trên bầu trời kia, có chút không biết nên nói cái gì cho phải.
Một trận tai ương đủ để diệt thế, thế mà lại bị Diệp Viễn thản nhiên hóa giải như vậy.
Hơn nữa, gia hỏa này quá biết chơi đùa, khiến trái tim nhỏ của bọn họ đập bịch bịch.
Diệp Viễn chọc cho Thiên Nghiệt quay mòng mòng, đâu có biết khiến bọn họ chờ đợi lo lắng nửa ngày?
Có điều Phương Thiên biết vì sao Diệp Viễn làm như thế, Thiên Nghiệt trêu chọc làm cho Diệp Viễn thật sự tức giận, hắn mới có thể đùa bỡn đối thủ như thế, đánh sập một tia hy vọng cuối cùng của đối thủ.
Đổi thành kẻ địch khác, cho dù Diệp Viễn giết đối thủ, cũng sẽ không giày vò như vậy.
Cái chết của Mộ Linh Tuyết, vốn là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời này của Diệp Viễn, Thiên Nghiệt hôm nay thế mà lại không có mắt như thế, muốn cướp một người hồng nhan tri kỉ khác của Diệp Viễn, đây không phải là muốn chết là gì?
Thân hình Diệp Viễn lóe lên, đi tới bên người Ly Nhi.
Hắn đưa tay áp nhẹ lên gương mặt Ly Nhi, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Ly Nhi, nàng gầy rồi.” Diệp Viễn cảm khái nói.
Diệp Viễn hiểu, trăm năm nay hắn ở Thông Thiên Giới cửu tử nhất sinh, Ly Nhi ở thế giới Tiên Lâm cũng chờ đợi lo lắng.
Thời gian trăm năm này, cũng không dễ dàng vượt qua!
Hai hàng thanh lệ rơi xuống, Ly Nhi ép chính mình bật cười.
Vừa rồi nàng còn cho rằng sẽ không bao giờ được gặp lại Diệp Viễn nữa.
Không ngờ được, vào thời khắc cuối cùng, Diệp Viễn lại thần kỳ trở lại thế giới Tiên Lâm.
Nàng dùng sức lắc đầu, nói: “Ly Nhi ăn ngon ngủ ngon, không có gầy! Ngược lại là chàng, trăm năm nay ở Thông Thiên Giới chịu không ít khổ, đúng không?
Diệp Viễn mỉm cười, nói: “Nàng chính là lương thiện, hiểu lòng người như thế, nàng càng như vậy, ta càng cảm thấy nàng chịu thiệt!”
Ly Nhi lại dùng sức lắc đầu, khóc nói: “So với Linh Tuyết tỷ tỷ, chút khổ ấy của ta có là cái gì? Viễn ca, chàng đi Thông Thiên Giới, có tìm được cách cứu Linh Tuyết tỷ tỷ không?”
Diệp Viễn lắc đầu than thở: “Quá khó!”
Nước mắt Ly Nhi, lại không kìm được mà chảy xuống.
Diệp Viễn nhẹ nhàng ôm Ly Nhi vào lòng, tất cả đều không chỉ trong lời nói.
Lương Uyển Như không nghe được hai người họ nói cái gì, xa xa nhìn thấy một màn này, thân thể mềm mại không nhịn được run lên, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Nàng hoàn toàn không ngờ được, ở trong tiểu thế giới này, lại có một dung mạo điên đảo chúng sinh như thế.
Thảo nào, Diệp Viễn đại ca không nhìn trúng mình!
Nội tâm Thiên Nghiệt đang điên cuồng hò hét, nhưng mà hắn căn bản không nhìn thấy quỹ đạo của Diệp Viễn.
Hắn đến cầu xin tha cũng đều không làm được!
Thiên Nghiệt triệt để sụp đổ!
Vừa rồi Diệp Viễn chặt đứt thiên đạo, hắn cho là cơ hội của mình tới rồi.
Thậm chí hắn còn cười nhạo Diệp Viễn ở trong lòng.
Một khắc này, hắn vô cùng chờ đợi vào tương lai.
Nhưng mà trong nháy mắt, Diệp Viễn dùng thực lực cường hãn đến không giống người, đánh vỡ nát hy vọng của hắn.
Từ thỏa thê mãn nguyện, đến tuyệt vọng, rồi lại có hy vọng, rồi lại đến hy vọng bị đập nát.
Chỉ một chút thời gian này, sự trải nghiệm của nội tâm hắn thay đổi nhanh đến mức người thường khó tưởng tượng được.
Lúc này, đạo tâm hắn đã đến gần bờ sụp đổ.
Bỗng nhiên, Âm thanh của cái tát không có nữa.
Diệp Viễn thế mà dừng tát!
Tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, bọn họ bị thực lực của Diệp Viễn làm cho chấn kinh.
Diệp Viễn là Quy Khư trung kỳ lại đánh Thiên Nghiệt Quy Khư đại viên mãn như đánh một con chó.
Quả nhiên, vẫn là cái mùi vị quen thuộc kia!
Diệp Viễn cường hãn, căn bản là không hiểu được.
Lúc này bọn họ mới biết được, lo lắng trước đó là dư thừa.
Đều duy nhất bọn họ phải làm chính là tin tưởng Diệp Viễn.
Gương mặt Thiên Nghiệt đã không còn hình người.
Răng trong miệng bị gãy hết, gương mặt sưng vù, tất cả đều là vết máu, nhìn trông vô cùng xấu.
Diệp Viễn dùng tới sức mạnh pháp tắc, đương nhiên sẽ không để cho thương thế của hắn dễ dàng lành lại như vậy.
Hắn nhìn Thiên Nghiệt giống như nhìn đầu heo, thản nhiên nói: “Vừa rồi, có phải là có cảm giác mình lại có hy vọng không? Ngươi nghĩ rằng ta chữa khỏi cho ngươi, chặt đứt thiên đạo, ngươi liền có thể xưng bá Tiên Lâm Vực, đúng không? Xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi, ta là cố ý. Ở trong tuyệt vọng cho ngươi hy vọng, sau đó lại tự tay đập nát hy vọng đó, phần vui vẻ này, thực sự là khó có thể tưởng tượng!”
Con ngươi Thiên Nghiệt đột nhiên co lại, hắn biết, từ đầu đến giờ, Diệp Viễn căn bản là đang đùa giỡn cảm xúc của hắn!
Hắn muốn giết mình, căn bản chỉ là chuyện động ngón tay mà thôi.
Nhưng mà hắn nhất định không làm thế!
Loại đùa bỡn này, thậm chí còn cảm thấy thẹn hơn so với việc hắn bị nữ nhân chơi chán rồi đá.
Hắn từ đầu đến cuối chính là một kẻ ngốc, bị Diệp Viễn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Hắn bị Diệp Viễn bán, mà còn ở đó mang ơn, giúp Diệp Viễn đếm tiền.
“Ngươi… ngươi đúng là ma quỷ!” Thiên Nghiệt hàm hồ nói không rõ.
Hắn là thật sự tuyệt vọng, thật sự sợ!
Hắn tự xưng đã là rất tà ác, nhưng mà ở trước mặt thủ đoạn của Diệp Viễn, căn bản là gặp phải sư phụ.
Chỉ là, hắn căn bản không có tư cách chơi như vậy.
Diệp Viễn người ta, có thực lực, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, hắn không thể nào tưởng tượng được.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ma quỷ? Ha ha, nếu như ngươi cảm thấy ta là ma quỷ, vậy thì đúng rồi! Có điều, nếu bây giờ ta nói cho ngươi, mặc dù ta chặt đứt thiên đạo, nhưng vẫn có thể điều động sức mạnh thiên đạo như trước, ngươi sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Con ngươi Thiên Nghiệt đột nhiên co lại, kinh hô: “Không… không thể nào!”
Không riêng gì Thiên Nghiệt, trên mặt đám người phía dưới đều lộ ra thần sắc giật mình cũng không tin.
Đã chặt đứt liên hệ với thiên đạo, sao lại có thể khống chế sức mạnh của thiên đạo?
Trên mặt Diệp Viễn nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng chỉ một ngón tay ra, phong vân biến sắc!
“Bụp!”
Trong nháy mắt, một đạo khí lãng đáng sợ hướng về phía Thiên Nghiệt, đánh mặt đất ngay trước mặt hắn thành một cái động lớn.
Ánh mắt Thiên Nghiệt kinh sợ tới cực điểm, thế giới quan của hắn sụp đổ.
Sao có thể?
Sao có thể!
Hắn thật sự có thể điều động sức mạnh thiên đạo!
Lẽ vào vừa rồi hắn chặt đứt thiên đạo, chỉ là lừa người?
Diệp Viễn cười nói: “Có phải là rất ngạc nhiên không? Vì sao ta chặt đứt thiên đạo mà vẫn có thể điều động thiên đạo như cũ?
Diệp Viễn dừng một chút, nói: “Xin lỗi, đây là bí mật, ta sẽ không nói cho ngươi!”
“Phụt!”
Thiên Nghiệt bị tức giận công tâm, lại phun ra một ngụm máu lớn.
Thiên Nghiệt lúc này, đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Diệp Viễn cố ý không giết hắn, chính là vì muốn hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Diệp Viễn nhìn hắn, thương hại nói: “Đừng hỏi ta vì sao lại tà ác như vậy, muốn trách, chỉ trách ngươi làm việc không nên làm!”
“Phốc!”
Diệp Viễn lại chỉ ra, trực tiếp phá hủy thần hải của Thiên Nghiệt.
“A! Ta… Thần hải của ta!” Thiên Nghiệt thảm thiết kêu.
Diệp Viễn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi đã bị trấn áp ba mươi vạn năm mà còn chưa chết, nói rõ lực sinh mệnh của ngươi rất ngoan cường. Đã như thế, ngươi cứ tiếp tục bị trấn áp đi!”
Diệp Viễn lật tay lại, trực đánh Thiên Nghiệt vào trong đất.
Sức mạnh thiên đạo cuồng bạo, điên cuồng tràn vào nơi phong ấn, trấn áp Thiên Nghiệt ở dưới mặt đất.
Phong ấn của Diệp Viễn, không chỉ mạnh hơn gấp trăm lần so với những người ở ba mươi vạn năm trước.
Cho dù tu vi của hắn có thể khôi phục lại, cũng không thể nào chạy trốn khỏi nơi phong ấn.
Hắn sẽ bị phong ấn, cho đến chết.
Tất cả bình tĩnh lại, mọi người nhìn thân ảnh vô địch ở trên bầu trời kia, có chút không biết nên nói cái gì cho phải.
Một trận tai ương đủ để diệt thế, thế mà lại bị Diệp Viễn thản nhiên hóa giải như vậy.
Hơn nữa, gia hỏa này quá biết chơi đùa, khiến trái tim nhỏ của bọn họ đập bịch bịch.
Diệp Viễn chọc cho Thiên Nghiệt quay mòng mòng, đâu có biết khiến bọn họ chờ đợi lo lắng nửa ngày?
Có điều Phương Thiên biết vì sao Diệp Viễn làm như thế, Thiên Nghiệt trêu chọc làm cho Diệp Viễn thật sự tức giận, hắn mới có thể đùa bỡn đối thủ như thế, đánh sập một tia hy vọng cuối cùng của đối thủ.
Đổi thành kẻ địch khác, cho dù Diệp Viễn giết đối thủ, cũng sẽ không giày vò như vậy.
Cái chết của Mộ Linh Tuyết, vốn là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời này của Diệp Viễn, Thiên Nghiệt hôm nay thế mà lại không có mắt như thế, muốn cướp một người hồng nhan tri kỉ khác của Diệp Viễn, đây không phải là muốn chết là gì?
Thân hình Diệp Viễn lóe lên, đi tới bên người Ly Nhi.
Hắn đưa tay áp nhẹ lên gương mặt Ly Nhi, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Ly Nhi, nàng gầy rồi.” Diệp Viễn cảm khái nói.
Diệp Viễn hiểu, trăm năm nay hắn ở Thông Thiên Giới cửu tử nhất sinh, Ly Nhi ở thế giới Tiên Lâm cũng chờ đợi lo lắng.
Thời gian trăm năm này, cũng không dễ dàng vượt qua!
Hai hàng thanh lệ rơi xuống, Ly Nhi ép chính mình bật cười.
Vừa rồi nàng còn cho rằng sẽ không bao giờ được gặp lại Diệp Viễn nữa.
Không ngờ được, vào thời khắc cuối cùng, Diệp Viễn lại thần kỳ trở lại thế giới Tiên Lâm.
Nàng dùng sức lắc đầu, nói: “Ly Nhi ăn ngon ngủ ngon, không có gầy! Ngược lại là chàng, trăm năm nay ở Thông Thiên Giới chịu không ít khổ, đúng không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!