Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Này, một canh giờ đã đến, nếu còn không ra... thì coi như là các ngươi đã nhận thua!”

Tuy rằng Lộc Minh tự nhận mình nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng hắn cũng sẽ không cho Diệp Viễn nhiều thời gian hơn.

Chưa đến một canh giờ mà hắn đã la lối ồn ào ở bên ngoài.

Hắn là cường giả Thần Quân tầng sáu, vận khởi Thần Nguyên hô lên một tiếng thì đã có thể truyền vào trong nội đường.

“Két...”

Cửa lớn của nội đường từ từ mở ra, đám người xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người một lần nữa.

Ánh mắt Lộc Minh rơi vào trên người Lục Dật, trong nội tâm không khỏi cả kinh.

Không biết vì sao hắn lại có cảm giác trên người Lục Dật đã xảy ra biến hóa nào đó.

“Gặp quỷ rồi! Cũng chỉ trên dưới một canh giờ mà thôi, chẳng lẽ tên tiểu tử kia thật sự có thể nghịch thiên hay sao? Không đúng, nhất định đây chính là ảo giác!” Lộc Minh đang thầm nghĩ trong lòng.

Kỳ thật, không chỉ riêng hắn, tất cả mọi người đều có loại cảm giác kỳ quái này.

Thế nhưng, bọn hắn rất nhanh đã gạt bỏ ý nghĩ của mình.

Chỉ một canh giờ, căn bản không có khả năng thay đổi được kết quả của cuộc tỷ thí này.

Đan đạo cần phải có thời gian để nghiệm, sự chênh lệch giữa Lộc Minh cùng Lục Dật căn bản không thể nào dùng một canh giờ để đền bù.

Nếu như một canh giờ có thể thay đổi được kết quả thì những Luyện Dược Sư khác khổ cực tu luyện hết năm này qua năm khác chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?

“Hắc, hiện tại nhận thua vẫn còn kịp. Bây giờ ngươi nhận thua, dập đầu cái gì đó thì khỏi đi, chỉ cần các ngươi đừng xen vào việc của người khác, giao tên tiểu tử kia ra đây là được rồi.” Lộc Minh làm vẻ tươi cười bên ngoài nhưng trong lòng thì không hề cười, ánh mắt lại liếc về phía Diệp Viễn.

Lục Dật bĩu môi, khinh thường nói: “Hôm nay không thắng được lão già như ngươi thì sau chẳng phải mỗi ngày đều phải nhìn thấy ngươi làm mưa làm gió ở trước mặt ta hay sao? Hôm nay ta muốn để cho tất cả mọi người biết rõ, lão già như ngươi không có tư cách khoa trương ở trước mặt ta!”

"Ai da, vào trong đó chỉ mới một canh giờ thôi mà lúc đi ra đã mạnh miệng đến vậy a! Nhưng mà ăn nói mạnh miệng thì cũng phải có vốn liếng. Chỉ dựa vào ngươi thì còn kém xa lắm!” Lộc Minh cười to nói.

Lục Dật hừ lạnh nói: “Bớt nói nhảm đi, so tài qua rồi mới biết được!”

Lộc Minh cười nói: "Nếu như ngươi đã ngoan cố mất khôn như vậy thì phải để cho ngươi biết một chút thực lực của tiền bối là như thế nào!”

Hai người cũng không chọn địa phương nào khác, trực tiếp ở trong hành lang của Diệu Thủ Trai chuẩn bị tư thế luyện dược.

Nghe nói có Đan Thần Tứ Tinh đấu đan ở Diệu Thủ Trai, tin tức này giống như gió thổi khắp toàn bộ Nam Thành.

Có không ít Luyện Dược Sư nghe thấy tin tức này liền lập tức hành động, chạy đến đây để thấy được phong thái của Đan Thần Tứ Tinh.

Trình độ luyện đan bậc này, đối với bọn họ chính là cực kỳ hiếm thấy, bình thường căn bản cũng không có cơ hội để chứng kiến.

Hiện tại cửa lớn của Diệu Thủ Trai đã trực tiếp bị đánh tan, tất cả mọi người ở trên đường đều có thể nhìn rõ không bỏ sót thứ gì.

Linh dược đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, hai người bắt đầu luyện đan.

Ngay từ đầu, Lộc Minh đã cẩn thận ổn trọng, lập tức triển lộ không dám lơ là.

Đối mặt với linh dược có độ khó như Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan bậc này, từng khâu một hắn đều khống chế vô cùng chuẩn xác, gần như không có chút sơ hở nào.

Phong phạm của một đại sư được hiển thị rõ là điều không thể nghi ngờ.

Trái lại, ở mọi phương diện khống chế hiển nhiên Lục Dật không hề chu đáo như Lộc Minh.

Ngộ Phong nhìn thấy một màn này, trái tim lập tức được thả lại trong lồng ngực.

“Hắc, sư tôn quả nhiên không hổ là sư tôn, tại sao có thể để một tên tiểu tử nhãi nhép có thể so tài vượt mặt được chứ? Ý nghĩ của tên tiểu tử Diệp Viễn này thật hão huyền, hắn cho rằng hắn là Dược Tổ sao, chỉ cần tùy tiện chỉ điểm một hai là có thể khiến cho một người đột nhiên tăng mạnh hay sao?” Ngộ Phong khinh thường nói.

Tuy rằng Đường Nhuệ không hiểu chuyện luyện đan, nhưng mà sự cao thấp giữa hai người thì hắn vẫn có thể nhìn ra được.

“Ha ha, trận tỷ thí này kết thúc thì thể diện bên phía Đại trưởng lão đều bị ném hết ra bên ngoài thành rồi. E rằng một đoạn thời gian rất dài sẽ phải kẹp lấy cái đuôi mà làm người rồi.” Đường Nhuệ cười nói.

Ninh Tư Ngữ chứng kiến hai người luyện đan, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói với Diệp Viễn: “Diệp đại sư, Đại sư huynh... hình như không sánh bằng lão già kia a!”

Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm đi, chỉ mới bắt đầu mà thôi! Thứ mới vừa học được hắn vẫn còn chưa Thuần thục cho nên mới lộ ra dáng vẻ không lưu loát một chút. Nhưng mà hắn đã làm rất tốt rồi, ít nhất thì cho tới hiện tại hắn đều làm trong quy trong củ, chưa hề xuất hiện sơ suất nào lớn.”

Nói đến đây, hắn không khỏi nhìn về phía Hiên Vũ, cười nói: "Nhãn lực của Hiên Vũ đại sư thật sự rất tốt, không thể không nói rằng đồ đệ của ngươi, mỗi một người đều là nhân tài đáng để đào tạo.”

Hiên Vũ nghe vậy thì lại cười khổ nói: “Bọn họ đều là những tài liệu tốt, chỉ đáng tiếc những năm này lão phu đã làm lãng phí thực lực của bọn họ rồi! Nếu đổi lại là ngươi dạy dỗ thì chỉ sợ không mất bao lâu bọn họ đều có thể vượt qua cả lão phu rồi.”

Cũng không phải Hiên Vũ đang lấy lòng Diệp Viễn, mà là sau khi thấy được thực lực chân chính của Diệp Viễn thì rốt cuộc hắn đã hiểu rõ được sự chênh lệch giữa mình và Diệp Viễn.

Loại chênh lệch này, chỉ sợ là cả đời hắn cũng không cách nào bù đắp nổi.

Sự huyền diệu của Đạo Cảnh không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Hắn tự hỏi trên con đường đan đạo xa xôi, không dám nói là vô địch trong cùng cảnh giới, nhưng ít nhất thì ở bậc Đan Thần Tứ Tinh cũng rất ít khi gặp được người có thể vượt trội hơn hắn.

Vậy mà ở trước mặt Diệp Viễn hắn quả thực giống như kẻ mới nhập môn.

"Quả nhiên Đan Thần Tứ Tinh đều vô cùng lợi hại! Thủ đoạn luyện đan bậc này thật sự kinh động lòng người!”

“Lợi hại lợi hại, người tuổi trẻ kia vẫn còn thua kém nhiều lắm, đúng là gừng càng già càng cay a!”

“Hắc, Đan Thần Tứ Tinh Sơ cấp làm sao có thể là đối thủ của Đan Thần Tứ Tinh Trung cấp cơ chứ? Diệp đại sư có lợi hại đến mấy thì trong vòng một canh giờ lại có thể thay đổi được cái gì?”

"Ồ? Hình như có chút không đúng a! Các ngươi nhìn Lục Dật xem, dường như trên người hắn đã xảy ra biến hóa nào đó, có vẻ như là… thông hiểu, thành thạo rồi.”

...

Ở đây có không ít người thành thạo, ánh mắt sắc bén, rất nhanh đã phát hiện ra sự biến hóa trên người Lục Dật.

Lúc mới bắt đầu còn luống cuống tay chân, nhưng đến bây giờ thì đã làm đâu chắc đó, rõ ràng đang có xu thế dần dần vượt qua Lộc Minh.

Trình độ của Ngộ Phong trong số Đan Thần Tam Tinh cũng được coi là hết sức lợi hại, loại biến hóa này hiển nhiên chạy không thoát ánh mắt của hắn.

Biểu cảm trên mặt hắn dần dần từ nhẹ nhõm bắt đầu trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Dường như cảm nhận được biến hóa của Ngộ Phong, Đường Nhuệ hiếu kỳ nói: “Làm sao vậy?”

Trên mặt Ngộ Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: “Không đúng a! Không có khả năng a! Làm sao có khả năng phát sinh chuyện như vậy? Tốc độ tiến bộ của tên Lục Dật quá nhanh!”

Đây cũng chỉ là luyện chế một khỏa đan dược, trong quá trình luyện chế một khỏa đan dược thì không thể nào có khả năng phát sinh loại tiến bộ bay vọt như vậy.

Vậy mà loại chuyện không thể nào này hiện tại lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Hơn nữa, sự tiến bộ của Lục Dật càng lúc càng nhanh, sau đó trong dược đỉnh vậy mà lại hiện lên một chút Đạo uẩn!

Tiếng thán phục trong đám người càng ngày càng nhiều, biểu cảm trên mặt bọn họ trở nên đặc sắc vô cùng.

Đến lúc này thì kẻ đần cũng có thể nhìn ra lần này Lục Dật luyện đan thật sự không tầm thường!

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sau thời gian hai canh giờ rưỡi, chỉ nghe Lục Dật hét lớn một tiếng: “Ngưng!”

Tất cả Đạo uẩn đều sáp nhập vào trong dược đỉnh!

Lúc này, Lục Dật cảm thấy từng lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, sảng khoái tới cực điểm.

Loại này cảm giác này hắn chưa từng gặp qua.

Vào lúc này lại thật sự có thể thực hiện được!

Lộc Minh hết sức chú tâm, mồ hôi vẫn đang tuôn ra như mưa.

Trong mắt Lục Dật đã hiện lên vẻ khinh thường, đi đến trước mặt Diệp Viễn, cúi đầu thật sâu, nói: “Lục Dật đa tạ ân chỉ điểm của Diệp đại sư, suốt đời khó quên!”

“Này, một canh giờ đã đến, nếu còn không ra... thì coi như là các ngươi đã nhận thua!”

Tuy rằng Lộc Minh tự nhận mình nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng hắn cũng sẽ không cho Diệp Viễn nhiều thời gian hơn.

Chưa đến một canh giờ mà hắn đã la lối ồn ào ở bên ngoài.

Hắn là cường giả Thần Quân tầng sáu, vận khởi Thần Nguyên hô lên một tiếng thì đã có thể truyền vào trong nội đường.

“Két...”

Cửa lớn của nội đường từ từ mở ra, đám người xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người một lần nữa.

Ánh mắt Lộc Minh rơi vào trên người Lục Dật, trong nội tâm không khỏi cả kinh.

Không biết vì sao hắn lại có cảm giác trên người Lục Dật đã xảy ra biến hóa nào đó.

“Gặp quỷ rồi! Cũng chỉ trên dưới một canh giờ mà thôi, chẳng lẽ tên tiểu tử kia thật sự có thể nghịch thiên hay sao? Không đúng, nhất định đây chính là ảo giác!” Lộc Minh đang thầm nghĩ trong lòng.

Kỳ thật, không chỉ riêng hắn, tất cả mọi người đều có loại cảm giác kỳ quái này.

Thế nhưng, bọn hắn rất nhanh đã gạt bỏ ý nghĩ của mình.

Chỉ một canh giờ, căn bản không có khả năng thay đổi được kết quả của cuộc tỷ thí này.

Đan đạo cần phải có thời gian để nghiệm, sự chênh lệch giữa Lộc Minh cùng Lục Dật căn bản không thể nào dùng một canh giờ để đền bù.

Nếu như một canh giờ có thể thay đổi được kết quả thì những Luyện Dược Sư khác khổ cực tu luyện hết năm này qua năm khác chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?

“Hắc, hiện tại nhận thua vẫn còn kịp. Bây giờ ngươi nhận thua, dập đầu cái gì đó thì khỏi đi, chỉ cần các ngươi đừng xen vào việc của người khác, giao tên tiểu tử kia ra đây là được rồi.” Lộc Minh làm vẻ tươi cười bên ngoài nhưng trong lòng thì không hề cười, ánh mắt lại liếc về phía Diệp Viễn.

Lục Dật bĩu môi, khinh thường nói: “Hôm nay không thắng được lão già như ngươi thì sau chẳng phải mỗi ngày đều phải nhìn thấy ngươi làm mưa làm gió ở trước mặt ta hay sao? Hôm nay ta muốn để cho tất cả mọi người biết rõ, lão già như ngươi không có tư cách khoa trương ở trước mặt ta!”

"Ai da, vào trong đó chỉ mới một canh giờ thôi mà lúc đi ra đã mạnh miệng đến vậy a! Nhưng mà ăn nói mạnh miệng thì cũng phải có vốn liếng. Chỉ dựa vào ngươi thì còn kém xa lắm!” Lộc Minh cười to nói.

Lục Dật hừ lạnh nói: “Bớt nói nhảm đi, so tài qua rồi mới biết được!”

Lộc Minh cười nói: "Nếu như ngươi đã ngoan cố mất khôn như vậy thì phải để cho ngươi biết một chút thực lực của tiền bối là như thế nào!”

Hai người cũng không chọn địa phương nào khác, trực tiếp ở trong hành lang của Diệu Thủ Trai chuẩn bị tư thế luyện dược.

Nghe nói có Đan Thần Tứ Tinh đấu đan ở Diệu Thủ Trai, tin tức này giống như gió thổi khắp toàn bộ Nam Thành.

Có không ít Luyện Dược Sư nghe thấy tin tức này liền lập tức hành động, chạy đến đây để thấy được phong thái của Đan Thần Tứ Tinh.

Trình độ luyện đan bậc này, đối với bọn họ chính là cực kỳ hiếm thấy, bình thường căn bản cũng không có cơ hội để chứng kiến.

Hiện tại cửa lớn của Diệu Thủ Trai đã trực tiếp bị đánh tan, tất cả mọi người ở trên đường đều có thể nhìn rõ không bỏ sót thứ gì.

Linh dược đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, hai người bắt đầu luyện đan.

Ngay từ đầu, Lộc Minh đã cẩn thận ổn trọng, lập tức triển lộ không dám lơ là.

Đối mặt với linh dược có độ khó như Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan bậc này, từng khâu một hắn đều khống chế vô cùng chuẩn xác, gần như không có chút sơ hở nào.

Phong phạm của một đại sư được hiển thị rõ là điều không thể nghi ngờ.

Trái lại, ở mọi phương diện khống chế hiển nhiên Lục Dật không hề chu đáo như Lộc Minh.

Ngộ Phong nhìn thấy một màn này, trái tim lập tức được thả lại trong lồng ngực.

“Hắc, sư tôn quả nhiên không hổ là sư tôn, tại sao có thể để một tên tiểu tử nhãi nhép có thể so tài vượt mặt được chứ? Ý nghĩ của tên tiểu tử Diệp Viễn này thật hão huyền, hắn cho rằng hắn là Dược Tổ sao, chỉ cần tùy tiện chỉ điểm một hai là có thể khiến cho một người đột nhiên tăng mạnh hay sao?” Ngộ Phong khinh thường nói.

Tuy rằng Đường Nhuệ không hiểu chuyện luyện đan, nhưng mà sự cao thấp giữa hai người thì hắn vẫn có thể nhìn ra được.

“Ha ha, trận tỷ thí này kết thúc thì thể diện bên phía Đại trưởng lão đều bị ném hết ra bên ngoài thành rồi. E rằng một đoạn thời gian rất dài sẽ phải kẹp lấy cái đuôi mà làm người rồi.” Đường Nhuệ cười nói.

Ninh Tư Ngữ chứng kiến hai người luyện đan, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói với Diệp Viễn: “Diệp đại sư, Đại sư huynh... hình như không sánh bằng lão già kia a!”

Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm đi, chỉ mới bắt đầu mà thôi! Thứ mới vừa học được hắn vẫn còn chưa Thuần thục cho nên mới lộ ra dáng vẻ không lưu loát một chút. Nhưng mà hắn đã làm rất tốt rồi, ít nhất thì cho tới hiện tại hắn đều làm trong quy trong củ, chưa hề xuất hiện sơ suất nào lớn.”

Nói đến đây, hắn không khỏi nhìn về phía Hiên Vũ, cười nói: "Nhãn lực của Hiên Vũ đại sư thật sự rất tốt, không thể không nói rằng đồ đệ của ngươi, mỗi một người đều là nhân tài đáng để đào tạo.”

Hiên Vũ nghe vậy thì lại cười khổ nói: “Bọn họ đều là những tài liệu tốt, chỉ đáng tiếc những năm này lão phu đã làm lãng phí thực lực của bọn họ rồi! Nếu đổi lại là ngươi dạy dỗ thì chỉ sợ không mất bao lâu bọn họ đều có thể vượt qua cả lão phu rồi.”

Cũng không phải Hiên Vũ đang lấy lòng Diệp Viễn, mà là sau khi thấy được thực lực chân chính của Diệp Viễn thì rốt cuộc hắn đã hiểu rõ được sự chênh lệch giữa mình và Diệp Viễn.

Loại chênh lệch này, chỉ sợ là cả đời hắn cũng không cách nào bù đắp nổi.

Sự huyền diệu của Đạo Cảnh không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Hắn tự hỏi trên con đường đan đạo xa xôi, không dám nói là vô địch trong cùng cảnh giới, nhưng ít nhất thì ở bậc Đan Thần Tứ Tinh cũng rất ít khi gặp được người có thể vượt trội hơn hắn.

Vậy mà ở trước mặt Diệp Viễn hắn quả thực giống như kẻ mới nhập môn.

"Quả nhiên Đan Thần Tứ Tinh đều vô cùng lợi hại! Thủ đoạn luyện đan bậc này thật sự kinh động lòng người!”

“Lợi hại lợi hại, người tuổi trẻ kia vẫn còn thua kém nhiều lắm, đúng là gừng càng già càng cay a!”

“Hắc, Đan Thần Tứ Tinh Sơ cấp làm sao có thể là đối thủ của Đan Thần Tứ Tinh Trung cấp cơ chứ? Diệp đại sư có lợi hại đến mấy thì trong vòng một canh giờ lại có thể thay đổi được cái gì?”

"Ồ? Hình như có chút không đúng a! Các ngươi nhìn Lục Dật xem, dường như trên người hắn đã xảy ra biến hóa nào đó, có vẻ như là… thông hiểu, thành thạo rồi.”

...

Ở đây có không ít người thành thạo, ánh mắt sắc bén, rất nhanh đã phát hiện ra sự biến hóa trên người Lục Dật.

Lúc mới bắt đầu còn luống cuống tay chân, nhưng đến bây giờ thì đã làm đâu chắc đó, rõ ràng đang có xu thế dần dần vượt qua Lộc Minh.

Trình độ của Ngộ Phong trong số Đan Thần Tam Tinh cũng được coi là hết sức lợi hại, loại biến hóa này hiển nhiên chạy không thoát ánh mắt của hắn.

Biểu cảm trên mặt hắn dần dần từ nhẹ nhõm bắt đầu trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Dường như cảm nhận được biến hóa của Ngộ Phong, Đường Nhuệ hiếu kỳ nói: “Làm sao vậy?”

Trên mặt Ngộ Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: “Không đúng a! Không có khả năng a! Làm sao có khả năng phát sinh chuyện như vậy? Tốc độ tiến bộ của tên Lục Dật quá nhanh!”

Đây cũng chỉ là luyện chế một khỏa đan dược, trong quá trình luyện chế một khỏa đan dược thì không thể nào có khả năng phát sinh loại tiến bộ bay vọt như vậy.

Vậy mà loại chuyện không thể nào này hiện tại lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Hơn nữa, sự tiến bộ của Lục Dật càng lúc càng nhanh, sau đó trong dược đỉnh vậy mà lại hiện lên một chút Đạo uẩn!

Tiếng thán phục trong đám người càng ngày càng nhiều, biểu cảm trên mặt bọn họ trở nên đặc sắc vô cùng.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!