Đan Tháp, Ngộ Phong kiêu ngạo lúc này ở trước mặt lão giả hơi mập, có vẻ cực kỳ cung kính.
“Chào sư tôn!” Ngộ Phong bái thật sâu.
Lão giả này, chính là chấp sự cao cấp ở Đan Tháp, đan thần trung kỳ tứ tinh, Lộc Minh.
Lộc Minh ở trong Đan Tháp, cũng được xem như là một trưởng lão có tư lịch không bình thường, môn sinh của bọn họ trải rộng khắp nội thành lẫn ngoại thành.
Ngộ Phong, chính là một trong những đệ tử của ông ta.
Thân là đệ tử Đan Tháp, Ngộ Phong đương nhiên có quyền đi vào nội thành.
Đối với đệ tử này, Lộc Minh vẫn là tương đối hài lòng.
Mặc dù tư chất kém một chút, không thể đột phá đan thần tứ tinh, nhưng mà ít nhất là rất hiếu kính, hiểu chuyện với mình.
Dạng người này phát triển ở ngoại thành, dường như là lựa chọn tương đối tốt.
“Ừm, ngươi có lòng, lần này… lại mang thứ gì với đến à?” Lộc Minh thản nhiên nói.
Ngộ Phong lấy một cái bình ngọc ra, cung kính đưa cho Lộc Minh, nịnh nọt nói: “Sư tôn, gần đây đồ nhi có được một loại bình ngọc băng tâm, vô cùng mỹ vị.”
Lộc Minh nhận lấy mở nắp bình, một cỗ mùi hương ngây ngất, trong nháy mắt tràn ngập gian phòng.
Hai mắt Lộc Minh sáng lên, khen: “Rượu ngon! Rượu ngon! Ngươi có lòng!”
Trong lòng Ngộ Phong đang rỉ máu, đừng nhìn bình này không lớn, sự thật là hắn đã tốn mấy nghìn vạn Thần Nguyên Thạch mới mua được.
Cái bình rượu nhỏ này, giá cả có thể so với tiền khám bệnh cho Hoàng Khiêm!
Lộc Minh là đan thần tứ tinh, có thể lấy ra thứ hắn động tâm, sao có thể là vật bình thường?
Mỗi lần đi vào nội thành, Ngộ Phong đều là phí hết tâm tư.
Cho dù Kinh Lôi Bang hiếu kính hắn, mỗi lần hắn đưa cống phẩm cho Lộc Minh, cũng hao tốn rất lớn.
Có điều, có Lộc Minh chống đỡ, khiến con số Thần Nguyên Thạch hắn kiếm được hàng năm, cũng là một con số khổng lồ.
Không lỗ!
Cho dù là Đông Phương gia, cũng không dám bất kính với hắn.
Lộc Minh nhận lấy bình ngọc, liếc mắt nhìn Ngộ Phong, thản nhiên nói: “Gần đây… có phải là đụng phải chuyện gì, đúng không?”
Ngộ Phong cười nói: “Sư tôn biết rõ mọi việc! Gần đây nam thành có một tiểu bối, thật là không coi ai ra gì, vô cùng cuồng vọng, lại dám tự xưng là cầu được ước thấy, quậy đến dư luận nam thành xôn xao!”
Mí mắt Lộc Minh khẽ nâng lên, cười nói: “Chính là hiệu thuốc nhỏ Diệu Thủ Trai kia đúng không? Cầu được ước thấy! Hắc hắc, ta cũng nghe nói, đúng là khẩu khí thật lớn!”
Ngộ Phong vội vàng nói: “Sư tôn có chỗ không biết, khẩu khí của tiểu tử này nào chỉ là lớn, mà còn là lớn đến không có giới hạn! Sư tôn có nhớ trước đây con từng đưa tới một bệnh nhân, đến tư tôn cũng không tra ra được nguyên nhân của bệnh không?”
Lộc Minh nghĩ nghĩ một hồi, cả kinh nói: “Ngươi nói là cái tên đần độn kia? Chẳng lẽ… tiểu tử kia lại tra ra được?”
Ngộ Phong gật đầu nói: “Ha ha, tiểu tử này mèo mù vớ cá rán, thế mà hắn lại thật sự chữa được!”
Lộc Minh vô cùng cả kinh, đến hắn còn không tra ra được nguyên nhân bệnh, thế mà một tên đan thần tam tinh lại chữa được?
Ánh mắt của hắn có chút ngưng lại, trầm giọng nói: “Vậy xem ra, tiểu tử này đúng thật có chút bản lĩnh!”
Trong lòng Ngộ Phong vui vẻ, biết sư tôn có chút không cao hứng, lập tức cười lạnh nói: “Có bản lĩnh cái gì cứ! Hắn chẳng qua là mèo mù vớ cá rán! Càng đáng giận hơn là, thủ hạ kia của ta lại bán đứng người, nói cháu của hắn đã từng được Lộc Minh dược sư chẩn bệnh, cũng không tra ra được một chút nguyên nhân. Người đoán, tiểu tử kia nói thế nào?”
Ánh mắt Lộc Minh phát lạnh, trầm giọng nói: “Bản tọa không thích chơi trò lòng vòng này, nói!”
Ngộ Phong vội vã làm ra tư thế vô cùng tức giận, nói: “Vâng, sư tôn! Tiểu tử đáng giận kia còn nói, Lộc Minh dược sư này, rất không tầm thường sao? Đan thần tứ tinh, cũng không có gì lợi hại cả! Người nói, tức không chứ?”
Ngộ Phong thêm mắm dặm muối nói một phen, Lộc Minh tức giận đến sắc mặt tái xanh.
“Ầm!”
Bàn trà bên cạnh Lộc Minh, trực tiếp vỡ thành bột phấn!
Bắp thịt trên mặt ông ta đều run rẩy, có thể thấy được có bao nhiêu phẫn nộ.
“Chỉ là đan thần tam tinh, lại dám cuồng ngôn như vậy! Lẽ nào… các ngươi vẫn để hắn sống tiếp!” Ánh mắt Lộc Minh nhìn chằm chằm vào Ngộ Phong, lạnh lùng nói.
Ngộ Phong làm ra một bộ dáng dấp bị khinh bỉ nói: “Sư tôn oan uổng! Con sao sao có thể để cho tiểu tử này nói xấu sư tôn như vậy, lúc đó con lập tức phái người đi đập Diệu Thủ Trai, ai biết Diệu Thủ Trai này súc tích thâm hậu, không biết tìm được ở đâu một cường giả Thần Quân Cảnh. Đồ nhi… đồ nhi thực sự không địch lại được!”
Ánh mắt Lộc Minh phát lạnh, lạnh lùng nói: “Một Thần Quân Cảnh mà thôi, lai dám nói xấu tiền bối Đan Tháp, hừ! Bản tọa muốn xem xem, đầu khớp xương của hắn cứng bao nhiêu!”
Lộc Minh chậm rãi đứng dậy, gọi một người trung niên đến, trầm giọng nói: “Đường Duệ, đi với Ngộ Phong một chuyến, dỡ cái gì Diệu Thủ Trai kia xuống cho ta! Xách tiểu tử tên Diệp Viễn tới nơi này! Còn tên Thần Quân Cảnh kia, lấy lý do can thiệp vào chuyện ở ngoại thành, đưa đến Võ Tháp đi!”
Đường Duệ khom người nói: “Vâng, chấp sự đại nhân!”
…
Nghe Hoàng Khiêm nói, Diệp Viễn cũng thổn thức một hồi, hai người Ninh Tư Ngữ và Lương Uyển Như thì vô cùng phẫn uất.
“Ngộ Phong này, quả thực là không còn nhân tính! Cứu được người thì sao? Thì có thể không chút kiêng kị như vậy? Tức… tức chết bản tiểu thư rồi!” Ninh Tư Ngữ tức đến ngực không ngừng phập phồng lên xuống, thiếu chút nữa muốn xông ra ngoài báo thù cho Hoàng Khiêm.
“Diệp đại ca, Ngộ Phong này thật là quá đáng giận. Hai người thúc cháu bọn họ trung thành tận tâm, kết quả lại đổi lấy kết cục này, huynh nên làm chủ cho bọn họ!” Lương Uyển Như cũng nói.
Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai Hoàng Khiêm, mở miệng nói: “Bớt đau buồn, bây giờ không suy nghĩ nhiều nữa, ngươi ở lại nơi này trước, dưỡng thuơng cho tốt rồi nói sau.”
Hoàng Khiêm sững sờ, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nếu như ngay cả Diệp dược sư cũng mặc kệ, vậy thì hi vọng báo thù của hắn liền không còn nữa.
Thế lực của Ngộ Phong ở nam thành, cũng không phải là thứ một mình hắn có thể lay động.
“Đa… đa tạ Diệp dược sư!” Hoàng Khiêm cắn răng, đáp một tiếng.
Hoàng Khiêm đi rồi, ánh mắt hai cô nương nhìn về phía Diệp Viễn, tràn ngập khó chịu.
“Diệp Viễn, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi! Không ngờ được, ngươi lại nhát gan, sợ phiền phức như vậy!” Ninh Tư Ngữ một bộ dáng vẻ ghét ác như thù, nói.
“Diệp đại ca, huynh thực sự còn là Diệp đại ca mà muội quen biết sao? Hoàng Khiêm kia thảm như vậy, thế mà huynh không giúp hắn!” Lần đầu tiên Lương Uyển như chất vấn Diệp Viễn.
Diệp Viễn bật cười nói: “Không phải ta vẫn giữ hắn lại sao, còn muốn giúp hắn thế nào nữa?”
“Ngươi… chẳng lẽ ngươi không đi bắt Ngộ Phong kia tới, dập đầu nhận tội trước mặt Hoàng Khiêm sao?” Ninh Tư Ngữ tức giận nói.
Diệp Viễn cười cười, không trả lời Ninh Tư Ngữ, đi ra cửa.
Thái độ của hắn làm Ninh Tư Ngữ tức giận đến dậm chân, nói: “Hư, ngươi cái tên này, thái độ gì vậy! Tức… tức chết bản tiểu thư! Bản tiểu thư, muốn cắt đứt quan hệ với ngươi!”
Diệp Viễn vừa ra khỏi cửa, một lão giả mặt mũi hiền lành, đi vào trong Diệu Thủ Trai.
“Xin hỏi, Diệp dược sư có ở nhà không?” Lão giả kia nói.
Diệp Viễn thoáng kinh ngạc liếc ông ta một cái, thế mà lại không nhìn thấu được độ sâu cạn của đối phương.
Lẽ nào… lại là một cường giả Thần Quân Cảnh?
“Ta chính là Diệp Viễn, không biết tiền bối tìm Diệp mỗ, có chuyện gì?” Diệp Viễn chắp tay nói.
Lão giả thấy Diệp Viễn trẻ tuổi như vậy, không khỏi kinh ngạc nói: “Lão phu là Hiên Vũ, đến từ Đan Tháp. Nghe nói Diệp dược sư chính là cao thủ đan đạo, đặc biệt tới để cùng ngươi bàn luận một phen.”
Đan Tháp, Ngộ Phong kiêu ngạo lúc này ở trước mặt lão giả hơi mập, có vẻ cực kỳ cung kính.
“Chào sư tôn!” Ngộ Phong bái thật sâu.
Lão giả này, chính là chấp sự cao cấp ở Đan Tháp, đan thần trung kỳ tứ tinh, Lộc Minh.
Lộc Minh ở trong Đan Tháp, cũng được xem như là một trưởng lão có tư lịch không bình thường, môn sinh của bọn họ trải rộng khắp nội thành lẫn ngoại thành.
Ngộ Phong, chính là một trong những đệ tử của ông ta.
Thân là đệ tử Đan Tháp, Ngộ Phong đương nhiên có quyền đi vào nội thành.
Đối với đệ tử này, Lộc Minh vẫn là tương đối hài lòng.
Mặc dù tư chất kém một chút, không thể đột phá đan thần tứ tinh, nhưng mà ít nhất là rất hiếu kính, hiểu chuyện với mình.
Dạng người này phát triển ở ngoại thành, dường như là lựa chọn tương đối tốt.
“Ừm, ngươi có lòng, lần này… lại mang thứ gì với đến à?” Lộc Minh thản nhiên nói.
Ngộ Phong lấy một cái bình ngọc ra, cung kính đưa cho Lộc Minh, nịnh nọt nói: “Sư tôn, gần đây đồ nhi có được một loại bình ngọc băng tâm, vô cùng mỹ vị.”
Lộc Minh nhận lấy mở nắp bình, một cỗ mùi hương ngây ngất, trong nháy mắt tràn ngập gian phòng.
Hai mắt Lộc Minh sáng lên, khen: “Rượu ngon! Rượu ngon! Ngươi có lòng!”
Trong lòng Ngộ Phong đang rỉ máu, đừng nhìn bình này không lớn, sự thật là hắn đã tốn mấy nghìn vạn Thần Nguyên Thạch mới mua được.
Cái bình rượu nhỏ này, giá cả có thể so với tiền khám bệnh cho Hoàng Khiêm!
Lộc Minh là đan thần tứ tinh, có thể lấy ra thứ hắn động tâm, sao có thể là vật bình thường?
Mỗi lần đi vào nội thành, Ngộ Phong đều là phí hết tâm tư.
Cho dù Kinh Lôi Bang hiếu kính hắn, mỗi lần hắn đưa cống phẩm cho Lộc Minh, cũng hao tốn rất lớn.
Có điều, có Lộc Minh chống đỡ, khiến con số Thần Nguyên Thạch hắn kiếm được hàng năm, cũng là một con số khổng lồ.
Không lỗ!
Cho dù là Đông Phương gia, cũng không dám bất kính với hắn.
Lộc Minh nhận lấy bình ngọc, liếc mắt nhìn Ngộ Phong, thản nhiên nói: “Gần đây… có phải là đụng phải chuyện gì, đúng không?”
Ngộ Phong cười nói: “Sư tôn biết rõ mọi việc! Gần đây nam thành có một tiểu bối, thật là không coi ai ra gì, vô cùng cuồng vọng, lại dám tự xưng là cầu được ước thấy, quậy đến dư luận nam thành xôn xao!”
Mí mắt Lộc Minh khẽ nâng lên, cười nói: “Chính là hiệu thuốc nhỏ Diệu Thủ Trai kia đúng không? Cầu được ước thấy! Hắc hắc, ta cũng nghe nói, đúng là khẩu khí thật lớn!”
Ngộ Phong vội vàng nói: “Sư tôn có chỗ không biết, khẩu khí của tiểu tử này nào chỉ là lớn, mà còn là lớn đến không có giới hạn! Sư tôn có nhớ trước đây con từng đưa tới một bệnh nhân, đến tư tôn cũng không tra ra được nguyên nhân của bệnh không?”
Lộc Minh nghĩ nghĩ một hồi, cả kinh nói: “Ngươi nói là cái tên đần độn kia? Chẳng lẽ… tiểu tử kia lại tra ra được?”
Ngộ Phong gật đầu nói: “Ha ha, tiểu tử này mèo mù vớ cá rán, thế mà hắn lại thật sự chữa được!”
Lộc Minh vô cùng cả kinh, đến hắn còn không tra ra được nguyên nhân bệnh, thế mà một tên đan thần tam tinh lại chữa được?
Ánh mắt của hắn có chút ngưng lại, trầm giọng nói: “Vậy xem ra, tiểu tử này đúng thật có chút bản lĩnh!”
Trong lòng Ngộ Phong vui vẻ, biết sư tôn có chút không cao hứng, lập tức cười lạnh nói: “Có bản lĩnh cái gì cứ! Hắn chẳng qua là mèo mù vớ cá rán! Càng đáng giận hơn là, thủ hạ kia của ta lại bán đứng người, nói cháu của hắn đã từng được Lộc Minh dược sư chẩn bệnh, cũng không tra ra được một chút nguyên nhân. Người đoán, tiểu tử kia nói thế nào?”
Ánh mắt Lộc Minh phát lạnh, trầm giọng nói: “Bản tọa không thích chơi trò lòng vòng này, nói!”
Ngộ Phong vội vã làm ra tư thế vô cùng tức giận, nói: “Vâng, sư tôn! Tiểu tử đáng giận kia còn nói, Lộc Minh dược sư này, rất không tầm thường sao? Đan thần tứ tinh, cũng không có gì lợi hại cả! Người nói, tức không chứ?”
Ngộ Phong thêm mắm dặm muối nói một phen, Lộc Minh tức giận đến sắc mặt tái xanh.
“Ầm!”
Bàn trà bên cạnh Lộc Minh, trực tiếp vỡ thành bột phấn!
Bắp thịt trên mặt ông ta đều run rẩy, có thể thấy được có bao nhiêu phẫn nộ.
“Chỉ là đan thần tam tinh, lại dám cuồng ngôn như vậy! Lẽ nào… các ngươi vẫn để hắn sống tiếp!” Ánh mắt Lộc Minh nhìn chằm chằm vào Ngộ Phong, lạnh lùng nói.
Ngộ Phong làm ra một bộ dáng dấp bị khinh bỉ nói: “Sư tôn oan uổng! Con sao sao có thể để cho tiểu tử này nói xấu sư tôn như vậy, lúc đó con lập tức phái người đi đập Diệu Thủ Trai, ai biết Diệu Thủ Trai này súc tích thâm hậu, không biết tìm được ở đâu một cường giả Thần Quân Cảnh. Đồ nhi… đồ nhi thực sự không địch lại được!”
Ánh mắt Lộc Minh phát lạnh, lạnh lùng nói: “Một Thần Quân Cảnh mà thôi, lai dám nói xấu tiền bối Đan Tháp, hừ! Bản tọa muốn xem xem, đầu khớp xương của hắn cứng bao nhiêu!”
Lộc Minh chậm rãi đứng dậy, gọi một người trung niên đến, trầm giọng nói: “Đường Duệ, đi với Ngộ Phong một chuyến, dỡ cái gì Diệu Thủ Trai kia xuống cho ta! Xách tiểu tử tên Diệp Viễn tới nơi này! Còn tên Thần Quân Cảnh kia, lấy lý do can thiệp vào chuyện ở ngoại thành, đưa đến Võ Tháp đi!”
Đường Duệ khom người nói: “Vâng, chấp sự đại nhân!”
…
Nghe Hoàng Khiêm nói, Diệp Viễn cũng thổn thức một hồi, hai người Ninh Tư Ngữ và Lương Uyển Như thì vô cùng phẫn uất.
“Ngộ Phong này, quả thực là không còn nhân tính! Cứu được người thì sao? Thì có thể không chút kiêng kị như vậy? Tức… tức chết bản tiểu thư rồi!” Ninh Tư Ngữ tức đến ngực không ngừng phập phồng lên xuống, thiếu chút nữa muốn xông ra ngoài báo thù cho Hoàng Khiêm.
“Diệp đại ca, Ngộ Phong này thật là quá đáng giận. Hai người thúc cháu bọn họ trung thành tận tâm, kết quả lại đổi lấy kết cục này, huynh nên làm chủ cho bọn họ!” Lương Uyển Như cũng nói.
Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai Hoàng Khiêm, mở miệng nói: “Bớt đau buồn, bây giờ không suy nghĩ nhiều nữa, ngươi ở lại nơi này trước, dưỡng thuơng cho tốt rồi nói sau.”
Hoàng Khiêm sững sờ, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nếu như ngay cả Diệp dược sư cũng mặc kệ, vậy thì hi vọng báo thù của hắn liền không còn nữa.
Thế lực của Ngộ Phong ở nam thành, cũng không phải là thứ một mình hắn có thể lay động.
“Đa… đa tạ Diệp dược sư!” Hoàng Khiêm cắn răng, đáp một tiếng.
Hoàng Khiêm đi rồi, ánh mắt hai cô nương nhìn về phía Diệp Viễn, tràn ngập khó chịu.
“Diệp Viễn, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi! Không ngờ được, ngươi lại nhát gan, sợ phiền phức như vậy!” Ninh Tư Ngữ một bộ dáng vẻ ghét ác như thù, nói.
“Diệp đại ca, huynh thực sự còn là Diệp đại ca mà muội quen biết sao? Hoàng Khiêm kia thảm như vậy, thế mà huynh không giúp hắn!” Lần đầu tiên Lương Uyển như chất vấn Diệp Viễn.
Diệp Viễn bật cười nói: “Không phải ta vẫn giữ hắn lại sao, còn muốn giúp hắn thế nào nữa?”
“Ngươi… chẳng lẽ ngươi không đi bắt Ngộ Phong kia tới, dập đầu nhận tội trước mặt Hoàng Khiêm sao?” Ninh Tư Ngữ tức giận nói.