Tiêu Nhật Nguyệt sầm mặt lại, người vây xem đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Vị Diệp dược sư này thật quá trâu bò, lại dám nói chuyện với cường giả Thần Quân Cảnh như thế!
“Tiểu tử, ngươi rất ngạo khí! Có điều, ngươi đúng là có vốn liếng để ngạo khí! Ta cho ngươi một cơ hội, gia nhập Nhật Nguyệt Bang chúng ta, về sau đất của nam thành này, ngươi có thể tung hoành, tuyệt sẽ không có người dám tới gây chuyện với ngươi như ngày hôm nay.” Tiêu Nhật Nguyệt mạnh mẽ đè lửa giận trong lòng xuống, nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đây là đang mời chào ta?”
Tiêu Nhật Nguyệt thản nhiên nói: “Bản thần quân hôm nay đột phá thành công, chính là muốn cùng lúc hủy diệt hai bang phái. Ngươi đi theo Hình Quan, không có tiền đồ!”
Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường nói: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm cái gì rồi, mời chào ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Người ở xung quanh, đến thở cũng không dám thở mạnh, có điều, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập “kính nể”.
Sự khiêu khích này, cũng quá ác rồi!
Sắc mặt Tiêu Nhật Nguyệt trầm xuống, nói: “Ngươi đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?”
Ninh Tư Ngữ lúc này đột nhiên lên tiếng nói: “Trình độ đan đạo của Diệp dược sư, cho dù đi vào Đan Tháp cũng là thừa sức! Chỉ dựa vào một Thần Quân tầng một nho nhỏ như ngươi, nào có tư cách mời chào hắn?”
Tiêu Nhật Nguyệt tức giận!
Hắn trải qua biết bao gian khổ, cuối cùng đột phá được Thần Quân Cảnh, vốn tưởng rằng ở đất nam thành ai gặp hắn cũng phải đi vòng.
Không ngờ được hôm nay lại đụng phải hai kẻ không có đầu óc, căn bản không để hắn vào mắt.
Thần Quân Cảnh, lẽ nào không đáng tiền như vậy sao?
“Ha ha ha… Thần Quân tầng một nho nhỏ! Tiểu nha đầu, khẩu khí của ngươi thật là lớn! Đi vào Đan Tháp? Vậy hắn cũng phải có mạng đi vào mới được! Các ngươi đã không cân nhắc, vậy bản Thần quân hôm nay sẽ diệt Diệu Thủ Trai này của các ngươi, để xem các ngươi còn lấy cái gì để cuồng vọng!”
Tiêu Nhật Nguyệt giận quá hóa cười, đối với hai gia hỏa không biết trời cao đất rộng này thống hận tới cực điểm.
Một cỗ sức mạnh Thế giới nhộn nhạo lên, như hồng thủy gặp sóng lớn, trực tiếp hất bay toàn bộ người bên cạnh hắn.
“Gia hỏa không thấy qua sự đời, mới đột phá Thần Quân Cảnh đã giễu võ dương oai. Chút thực lực ấy của ngươi, ở trong nội thành đều phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế! Ngươi dám động vào một cọng tóc gáy của bản tiểu thư, ngươi có tin là lập tức có người tới giết ngươi không?”
Đối mặt với áp lực cường đại của Tiêu Nhật Nguyệt, sắc mặt Ninh Tư Ngữ có chút tái nhợt.
Nhưng trong lời nói của nàng vẫn tràn ngập sự khinh thường như trước.
Rất rõ ràng, nàng căn bản không coi cường giả Thần Quân Cảnh Tiêu Nhật Nguyệt này ra cái gì.
Trong lòng Tiêu Nhật Nguyệt “lộp bộp” một cái, thầm nghĩ lẽ nào nha đầu kia đến từ nội thành, thận phận không bình thường?
Có điều, hắn rất nhanh phủ nhận điểm này.
Thiên kim tiểu thư nội thành, mỗi một người đều là vô cùng kiêu ngạo, sao có thể làm dược đồng ở một y quán nhỏ như thế này?
Nha đầu kia, nhất định là đang phô trương thanh thế!
“Ha ha, dùng nội thành ra dọa bản Thần quân, coi ta dễ hù dọa lắm sao? Hôm nay, bản Thần quân liền giết nha đầu nhà ngươi, ta muốn xem xem có thật là có người tới diệt ta không!”
Tiêu Nhật Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một chưởng lật ngược sông núi đánh thẳng về phía Ninh Tư Ngữ.
“Oanh!”
Trong khi mọi người đang trợn mắt há mồm, thân hình Tiêu Nhật Nguyệt bay ngược ra ngoài, trực tiếp bị đánh bay ngã trên đường lớn.
Trong lòng Tiêu Nhật Nguyệt chấn kinh, cả người bị đánh đến mơ hồ.
Hắn chật vật đứng lên, mang theo vẻ cực chấn động, nhìn về phía thân hình người trẻ tuổi kia.
Chỗ này, sao có thể có một cường giả Thần Quân Cảnh?
“Ngươi vừa rồi… nói muốn giết ai?” Ánh mắt Ninh Phương Vanh sáng như đuốc, nhìn Tiêu Nhật Nguyệt, trong mắt tràn đầy sát ý.
Ninh Tư Ngữ đầu tiên là sững sờ, rồi chợt lộ vẻ mừng rỡ như điên, chạy lên kéo cánh tay Ninh Phương Vanh nói: “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Ninh Phương Vanh cưng chiều liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ta không đến, có phải là muội bị người khác bắt nạt rồi không?”
“Hì hì, vẫn là đại ca tốt!” Ninh Tư Ngữ làm nũng nói.
Ninh Phương Vanh cưng chiều xoa xoa đầu Ninh Tư Ngữ, quay đầu lại là ánh mắt phát lạnh, nói với Tiêu Nhật Nguyệt: “Ta hỏi ngươi đó, ngươi muốn giết ai, hả?”
Sắc mặt Tiêu Nhật Nguyệt vô cùng khó coi, không ngờ được đột nhiên trong đám người xuất hiện một cường giả Thần Quân Cảnh.
Đừng nhìn đối phương tuổi còn trẻ, thực lực của đối phương mạnh hơn so với hắn, hoàn toàn không phải là một con chim mới đột phá như hắn có thể so sánh được.
Hắn vừa mới nói xong, ai biết được lập tức liền có người thật sự nhảy ra muốn giết hắn.
Nỗi cay đắng này, ai có thể hiểu?
Đã nói là vô địch nam thành đâu?
Đã nói là quét ngang nam thành, thống nhất ba bang đâu?
Cường giả Thần Quân còn trẻ như vậy, rõ ràng thân phận không phải bình thường, nhất định là từ nội thành đi ra, hơn nữa khẳng định là thế lực lớn trong nội thành.
Nha đầu kia, thân phận thật sự không phải bình thường!
Chỉ là tiểu nha đầu dạng này, vì sao lại ở một tiệm thuốc nhỏ làm nha đầu mặc người sai bảo?
Ngươi… có bệnh à!
Trên mặt Tiêu Nhật Nguyệt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nói: “Tại hạ có mắt không tròng, không biết vị tiểu huynh đệ này là công tử nhà nào ở nội thành?”
Ninh Phương Vanh lạnh nhạt nói: “Đừng xưng huynh gọi đệ với ta, ngươi còn chưa xứng! Hoàng thành có quy định, võ giả Thần Quân Cảnh không được can thiệp vào chuyện ở ngoại thành. Bây giờ, ngươi… là không đem phủ thành chủ để vào mắt?”
Trong lòng Tiêu Nhật Nguyệt tràn ngập đau khổ!
Hắn vừa mới đột phá Thần Quân Cảnh, còn chưa tới nội thành báo danh.
Vốn chỉ muốn dao sắc chặt đay rối, trực tiếp xử lý chuyện ba bang rồi nói sau.
Loại chuyện như vậy, nội thành cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, ngầm đồng ý.
Dù sao những người ở ngoại thành, trong mắt nội thành, không khác gì con kiến hôi.
Đối với Tiêu Nhật Nguyệt mà nói, hắn đi vào trong nội thành, cũng cần phải có tài nguyên tu luyện chống đỡ.
Hiển nhiên, sau khi sáp nhập ba bang, Nhật Nguyệt Bang mới có thể liên tục không ngừng cung cấp tài nguyên tu luyện cho hắn.
Chỉ là, lý tưởng thì rất nhiều, hiện thực rất mỏng manh.
Ai biết hắn xui xẻo như vậy, vừa mới đột phá liền đụng phải một người ở trong nội thành đi ra.
“Đây… đây… ta… ta.” Tiêu Nhật Nguyệt ấp úng, ngay cả câu cũng không nói được đầy đủ.
Hạ Kiêu và Lạc Vũ nhìn thấy một màn này, trên mặt đều lộ ra thần sắc vô cùng phiền muộn.
Vốn cho rằng bây giờ có núi lớn để dựa, kết quả núi lớn vừa mới có, đã bị người ta tới san phẳng.
Cái tiệm thuốc nhỏ không đáng chú ý này, bối cảnh thực sự là vô cùng thâm hậu!
Tiểu nha đầu này thế mà lại gọi cường giả Thần Quân Cảnh kia là đại ca, vậy thì thân phận của nàng khẳng định không phải bình thường.
Nhưng mà một tiểu nha đầu như vậy, sao lại cam nguyện ở tiệm thuốc nhỏ này làm nha đầu sai bảo chứ.
Bối cảnh của Diệp dược sư kia…
Lẽ nào, Diệp dược sư là Luyện Dược Sư thiên tài mới xuất hiện ở Đan Tháp, tới ngoại thành treo bảng hiệu “cầu được ước thấy”, là vì lịch luyện?
Mọi người càng nghĩ, càng cảm thấy đáng tin.
Dường như, bây giờ chỉ có giải thích này là hợp lý nhất.
Trong mắt mọi người, hình tượng Diệp Viễn trở nên vô cùng to lớn.
Mặc dù Ninh Phương Vanh và Tiêu Nhật Nguyệt đều là võ giả Thần Quân tầng một, nhưng mà trên người hắn phát ra khí tức cao quý mà Tiêu Nhật Nguyệt không thể nào có được.
Chỉ thấy hắn thản nhiên nói: “Ngươi đi đến cửa nội thành chờ ta, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi cùng đi vào võ tháp, tiếp nhận hình phạt!”
Tiêu Nhật Nguyệt biến sắc, hốt hoảng nói: “Đây… đại nhân, ta…”
Ninh Phương Vanh nhướng mày, không vui nói: “Thế nào, ngươi có ý kiến? Dám hò hét giết người Ninh gia chúng ta, ta không thể không nói, ngươi rất có dũng khí!”
Toàn thân Tiêu Nhật Nguyệt chấn động, dưới chân mềm nhũn “phù phù” một tiếng quỳ xuống đất, thất thanh nói: “Ngươi… ngươi là người Ninh gia!”
Tiêu Nhật Nguyệt sầm mặt lại, người vây xem đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Vị Diệp dược sư này thật quá trâu bò, lại dám nói chuyện với cường giả Thần Quân Cảnh như thế!
“Tiểu tử, ngươi rất ngạo khí! Có điều, ngươi đúng là có vốn liếng để ngạo khí! Ta cho ngươi một cơ hội, gia nhập Nhật Nguyệt Bang chúng ta, về sau đất của nam thành này, ngươi có thể tung hoành, tuyệt sẽ không có người dám tới gây chuyện với ngươi như ngày hôm nay.” Tiêu Nhật Nguyệt mạnh mẽ đè lửa giận trong lòng xuống, nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi đây là đang mời chào ta?”
Tiêu Nhật Nguyệt thản nhiên nói: “Bản thần quân hôm nay đột phá thành công, chính là muốn cùng lúc hủy diệt hai bang phái. Ngươi đi theo Hình Quan, không có tiền đồ!”
Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường nói: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm cái gì rồi, mời chào ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Người ở xung quanh, đến thở cũng không dám thở mạnh, có điều, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập “kính nể”.
Sự khiêu khích này, cũng quá ác rồi!
Sắc mặt Tiêu Nhật Nguyệt trầm xuống, nói: “Ngươi đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?”
Ninh Tư Ngữ lúc này đột nhiên lên tiếng nói: “Trình độ đan đạo của Diệp dược sư, cho dù đi vào Đan Tháp cũng là thừa sức! Chỉ dựa vào một Thần Quân tầng một nho nhỏ như ngươi, nào có tư cách mời chào hắn?”
Tiêu Nhật Nguyệt tức giận!
Hắn trải qua biết bao gian khổ, cuối cùng đột phá được Thần Quân Cảnh, vốn tưởng rằng ở đất nam thành ai gặp hắn cũng phải đi vòng.
Không ngờ được hôm nay lại đụng phải hai kẻ không có đầu óc, căn bản không để hắn vào mắt.
Thần Quân Cảnh, lẽ nào không đáng tiền như vậy sao?
“Ha ha ha… Thần Quân tầng một nho nhỏ! Tiểu nha đầu, khẩu khí của ngươi thật là lớn! Đi vào Đan Tháp? Vậy hắn cũng phải có mạng đi vào mới được! Các ngươi đã không cân nhắc, vậy bản Thần quân hôm nay sẽ diệt Diệu Thủ Trai này của các ngươi, để xem các ngươi còn lấy cái gì để cuồng vọng!”
Tiêu Nhật Nguyệt giận quá hóa cười, đối với hai gia hỏa không biết trời cao đất rộng này thống hận tới cực điểm.
Một cỗ sức mạnh Thế giới nhộn nhạo lên, như hồng thủy gặp sóng lớn, trực tiếp hất bay toàn bộ người bên cạnh hắn.
“Gia hỏa không thấy qua sự đời, mới đột phá Thần Quân Cảnh đã giễu võ dương oai. Chút thực lực ấy của ngươi, ở trong nội thành đều phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế! Ngươi dám động vào một cọng tóc gáy của bản tiểu thư, ngươi có tin là lập tức có người tới giết ngươi không?”
Đối mặt với áp lực cường đại của Tiêu Nhật Nguyệt, sắc mặt Ninh Tư Ngữ có chút tái nhợt.
Nhưng trong lời nói của nàng vẫn tràn ngập sự khinh thường như trước.
Rất rõ ràng, nàng căn bản không coi cường giả Thần Quân Cảnh Tiêu Nhật Nguyệt này ra cái gì.
Trong lòng Tiêu Nhật Nguyệt “lộp bộp” một cái, thầm nghĩ lẽ nào nha đầu kia đến từ nội thành, thận phận không bình thường?
Có điều, hắn rất nhanh phủ nhận điểm này.
Thiên kim tiểu thư nội thành, mỗi một người đều là vô cùng kiêu ngạo, sao có thể làm dược đồng ở một y quán nhỏ như thế này?
Nha đầu kia, nhất định là đang phô trương thanh thế!
“Ha ha, dùng nội thành ra dọa bản Thần quân, coi ta dễ hù dọa lắm sao? Hôm nay, bản Thần quân liền giết nha đầu nhà ngươi, ta muốn xem xem có thật là có người tới diệt ta không!”
Tiêu Nhật Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một chưởng lật ngược sông núi đánh thẳng về phía Ninh Tư Ngữ.
“Oanh!”
Trong khi mọi người đang trợn mắt há mồm, thân hình Tiêu Nhật Nguyệt bay ngược ra ngoài, trực tiếp bị đánh bay ngã trên đường lớn.
Trong lòng Tiêu Nhật Nguyệt chấn kinh, cả người bị đánh đến mơ hồ.
Hắn chật vật đứng lên, mang theo vẻ cực chấn động, nhìn về phía thân hình người trẻ tuổi kia.
Chỗ này, sao có thể có một cường giả Thần Quân Cảnh?
“Ngươi vừa rồi… nói muốn giết ai?” Ánh mắt Ninh Phương Vanh sáng như đuốc, nhìn Tiêu Nhật Nguyệt, trong mắt tràn đầy sát ý.
Ninh Tư Ngữ đầu tiên là sững sờ, rồi chợt lộ vẻ mừng rỡ như điên, chạy lên kéo cánh tay Ninh Phương Vanh nói: “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Ninh Phương Vanh cưng chiều liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ta không đến, có phải là muội bị người khác bắt nạt rồi không?”
“Hì hì, vẫn là đại ca tốt!” Ninh Tư Ngữ làm nũng nói.
Ninh Phương Vanh cưng chiều xoa xoa đầu Ninh Tư Ngữ, quay đầu lại là ánh mắt phát lạnh, nói với Tiêu Nhật Nguyệt: “Ta hỏi ngươi đó, ngươi muốn giết ai, hả?”
Sắc mặt Tiêu Nhật Nguyệt vô cùng khó coi, không ngờ được đột nhiên trong đám người xuất hiện một cường giả Thần Quân Cảnh.
Đừng nhìn đối phương tuổi còn trẻ, thực lực của đối phương mạnh hơn so với hắn, hoàn toàn không phải là một con chim mới đột phá như hắn có thể so sánh được.
Hắn vừa mới nói xong, ai biết được lập tức liền có người thật sự nhảy ra muốn giết hắn.
Nỗi cay đắng này, ai có thể hiểu?
Đã nói là vô địch nam thành đâu?
Đã nói là quét ngang nam thành, thống nhất ba bang đâu?
Cường giả Thần Quân còn trẻ như vậy, rõ ràng thân phận không phải bình thường, nhất định là từ nội thành đi ra, hơn nữa khẳng định là thế lực lớn trong nội thành.
Nha đầu kia, thân phận thật sự không phải bình thường!
Chỉ là tiểu nha đầu dạng này, vì sao lại ở một tiệm thuốc nhỏ làm nha đầu mặc người sai bảo?
Ngươi… có bệnh à!
Trên mặt Tiêu Nhật Nguyệt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nói: “Tại hạ có mắt không tròng, không biết vị tiểu huynh đệ này là công tử nhà nào ở nội thành?”
Ninh Phương Vanh lạnh nhạt nói: “Đừng xưng huynh gọi đệ với ta, ngươi còn chưa xứng! Hoàng thành có quy định, võ giả Thần Quân Cảnh không được can thiệp vào chuyện ở ngoại thành. Bây giờ, ngươi… là không đem phủ thành chủ để vào mắt?”
Trong lòng Tiêu Nhật Nguyệt tràn ngập đau khổ!
Hắn vừa mới đột phá Thần Quân Cảnh, còn chưa tới nội thành báo danh.
Vốn chỉ muốn dao sắc chặt đay rối, trực tiếp xử lý chuyện ba bang rồi nói sau.
Loại chuyện như vậy, nội thành cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, ngầm đồng ý.
Dù sao những người ở ngoại thành, trong mắt nội thành, không khác gì con kiến hôi.
Đối với Tiêu Nhật Nguyệt mà nói, hắn đi vào trong nội thành, cũng cần phải có tài nguyên tu luyện chống đỡ.
Hiển nhiên, sau khi sáp nhập ba bang, Nhật Nguyệt Bang mới có thể liên tục không ngừng cung cấp tài nguyên tu luyện cho hắn.
Chỉ là, lý tưởng thì rất nhiều, hiện thực rất mỏng manh.
Ai biết hắn xui xẻo như vậy, vừa mới đột phá liền đụng phải một người ở trong nội thành đi ra.
“Đây… đây… ta… ta.” Tiêu Nhật Nguyệt ấp úng, ngay cả câu cũng không nói được đầy đủ.
Hạ Kiêu và Lạc Vũ nhìn thấy một màn này, trên mặt đều lộ ra thần sắc vô cùng phiền muộn.
Vốn cho rằng bây giờ có núi lớn để dựa, kết quả núi lớn vừa mới có, đã bị người ta tới san phẳng.
Cái tiệm thuốc nhỏ không đáng chú ý này, bối cảnh thực sự là vô cùng thâm hậu!
Tiểu nha đầu này thế mà lại gọi cường giả Thần Quân Cảnh kia là đại ca, vậy thì thân phận của nàng khẳng định không phải bình thường.
Nhưng mà một tiểu nha đầu như vậy, sao lại cam nguyện ở tiệm thuốc nhỏ này làm nha đầu sai bảo chứ.
Bối cảnh của Diệp dược sư kia…
Lẽ nào, Diệp dược sư là Luyện Dược Sư thiên tài mới xuất hiện ở Đan Tháp, tới ngoại thành treo bảng hiệu “cầu được ước thấy”, là vì lịch luyện?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!