Ngộ Phong vẫn luôn ở bên Đức Ích Đường chờ đợi tin tức.
Nghe nói đến tình hình ở Diệu Thủ Trai, Ngộ Phong liền cao hứng.
“Ha ha, lão phu đúng là không ngờ được, tiểu tử này lại khiến nhiều người tức giận như vậy! Ta muốn xem xem, hôm nay hắn kết thúc như thế nào!” Vẻ mặt Ngộ Phong đầy ý cười nói.
Chưởng quỹ đối với lại tình huống này, cũng là cực kỳ bất ngờ.
Không ngờ được, lục đại thế lực ở nam thành, là hai đại bang phái, tam đại gia tộc, đều xuất thủ với một Diệu Thủ Trai nho nhỏ.
Có điều nghĩ lại, chưởng quỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu tử này quá cuồng vọng, không nên treo bảng hiệu cái gì mà “cầu được ước thấy”, đây không phải là tự tìm chết sao?
“Chiêu lần này của dược sư đúng là ác chiêu! Hoàng Khiêm kia, cho dù là đan thần tứ tinh cũng không chữa được, nếu tiểu tử kia có thể cứu được, vậy thì đúng là gặp quỷ rồi.” Chưởng quỹ cười nói.
Ngộ Phong cười nói: “Ha ha, tiểu tử kia quá cuồng vọng, ta đây là đang dạy hắn làm người như thế nào! Thông Thiên Giới này quá lớn, hắn mới sống vài ngày, chưa gặp được nhiều chứng bệnh, thế mà dám không biết ngượng nói lớn như thế.”
Chuyện Mạnh Hỏa biết, chỉ là một phần.
Lúc trước Ngộ Phong đồng ý với Hoàng Hạo Nhiên, không chỉ là bởi vì hắn có quan hệ tốt với Hoàng Hạo Nhiên mà còn bởi vì tính bướng bỉnh của hắn xông lên, nhất định phải phá được cửa ải khó khăn này, phải tìm ra căn nguyên bệnh của Hoàng Khiêm.
Luyện Dược Sư đều có chút cố chấp, Ngộ Phong cũng không ngoại lệ.
Chứng bệnh khó như vậy, Ngộ Phong đương nhiên muốn chinh phục.
Vì Hoàng Khiêm, thậm chí Ngộ Phong không tiếc đưa hắn đi vào Đan Tháp ở nội thành, thỉnh cầu sư tôn hắn giúp đỡ.
Kết quả, vẫn là không tra ra được nửa cái căn nguyên.
Sư tôn của Ngộ Phong là đan thần tứ tinh của Đan Tháp, đến hắn còn hết cách rồi, tiểu tử này còn có thể làm gì được?
Đánh chết hắn cũng không tin!
…
Lúc này, nội thành Đan Tháp, một lão giả mặt mũi hiền lành, đang giáo huấn một người trẻ tuổi.
“Đã tra được tin tức của muội muội ngươi rồi, bây giờ nàng đang ở phố Quế Hương của nam thành, ngươi đi đưa nàng về đi.” Lão giả nói.
Vẻ mặt người thanh nhiên thẹn thùng, khom người nói: “Hiên Vũ dược sư, xá muội quá ngỗ nghịch, làm dược sư hao tâm rồi.”
Hiên Vũ cười nói: “Muội muội này của ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là có chút quá không coi ai gì gì. Tư chất đan đạo của nàng đúng là không ai có thể so được, nhưng đạo này cũng không phải một tư chất là có thể quyết định. Tư chất người khác không bằng nàng, nhưng mà người khác nỗ lực hơn nàng!”
Mồ hôi người thanh nhiên đổ như thác, nói: “Dược sư giáo huấn đúng! Lần này bắt nàng trở về, ta nhất định sẽ quản giáo nàng thật tốt!”
Hiên Vũ cười nói: “Ngươi cũng không nhất định phải như vây, tình khí nha đầu kia ngươi cũng biết, ngươi càng gay gắt với nàng, nàng càng mâu thuẫn với ngươi. Ngươi cũng không nhất định phải cưỡng ép nàng trở về, để cho nàng ở bên ngoài nếm chút khổ sở, đối với nàng mà nói không chừng còn là chuyện tốt. Cuộc thi ở Đan Tháp sắp bắt đầu rồi, trước khi cuộc thi bắt đầu ngươi đưa nàng trở về là được.”
Người thanh niên khom người nói: “Vâng!”
…
Trong Diệu Thủ Trai, tốc độ khám và chữa bệnh của Diệp Viễn rất nhanh.
Đám người Trần Bưu, Đinh Tùng đã chờ rất lâu, có điều, biểu hiện trên mặt bọn họ, không khác gì so với lúc mới tới.
Những người xếp hàng ở trước mặt họ kia, có thể nói là thuốc vào bệnh hết.
Mà người cầu đan, hiển nhiên lấy được đều là đan dược thần phẩm!
Thần phẩm đó!
Mặc dù hôm nay Diệp Viễn luyện chế, đều không phải là đan dược quá khó gì nhưng mà đan dược thần phẩm, đã tự mình nói rõ rất nhiều vấn đề.
Tên gia hỏa này, là thật sự có bản lĩnh!
Có điều, rất nhanh, Trần Bưu và Đinh Tùng cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
Có thể cứu Chu Vĩnh Điền về, thực lực của Diệp Viễn khẳng định không phải bình thường.
Bọn họ đối với chuyện hôm nay mình đến bới lông tìm vết rất tự tin, hai đại bang phái, tam đại gia tộc hôm nay tới đều là nghi nan tạp chứng nổi danh ở nam thành, rất thiều đan thần nổi danh ở nam thành này cũng không giải quyết được.
Cuối cùng cũng đến lượt Trần Bưu.
“Đưa hắn tới đây.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Trần Bưu vẫy tay, sai người đưa đến trước mặt Diệp Viễn.
“Tiểu tử, huynh đệ này của ta nếu như lỡ việc khám chữa, lão tử đập nát cái tiệm này của ngươi!” Trần Bưu uy hiếp nói.
Mạnh Hỏa vừa nghe liền hiểu, cười lạnh nói: “Ngươi động thủ thử xem! Thật sự coi Kinh Lôi Bang ta không có người sao?”
Trần Bưu không quan tâm nói: “Nếu như chúng ta đã mang người đến, mạng của người kia các ngươi phải chịu trách nhiệm! Nếu như người chết, đã nói lên bảng hiệu cầu được ước thấy này của ngươi là lừa gạt, vì sao ta không thể đập?”
Mạnh Hỏa nghe vậy không khỏi cứng lại lạnh lùng nói: “Diệp dược sư còn chưa có khám, đương nhiên là không tính! Trần Bưu, ngươi dám gây sự, ngươi có tin là hôm nay ngươi không đi ra khỏi phố Quế Hương được hay không?”
Trần Bưu trực tiếp lấy thần khí ra, cười lạnh nói: “Lão tử không tin, ngươi có thể làm thế nào?”
Những người kia đều cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn hai người, mặt tràn ý cười.
Cục diện bây giờ, đều là hy vọng Diệu Thủ Trai đóng cửa, đương nhiên bọn họ là đứng về phía Trần Bưu.
Hơn nữa, tam đại gia tộc, hai đại bang phái cùng nhau xuất động, cũng dẫn tới không ít người vây xem.
Nếu như bình thường, những thế lực này đã sớm nổi giận đuổi hết người đi.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ liền muốn để mọi người nhìn một chút dáng vẻ Diệu Thủ Trai mất mặt.
“Ngũ đương gia, đây là ngươi không đúng! Nếu như người đã đến, đương nhiên là các ngươi phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng vậy, nói thế này là không đúng rồi. Bất kể đi tiệm thuốc nhà ai, người đã vào cửa, chữa chết hay chữa sống đều là vấn đề trình độ của Luyện Dược Sư.”
“Người này vừa đến đã biết không xong rồi, các ngươi còn bắt xếp hàng, đây không phải là hại người sao?”
….
Những người vây xem ai cũng nhao nhao lên, khiến sắc mặt Mạnh Hỏa tái xanh.
“Được rồi, khiêng đi đi!” Đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng nhiên lên tiếng nói.
Tất cả mọi người đều sững sờ, trên mặt đám người Đinh Tùng, Hoàng Hạo Nhiên đều lộ ra nụ cười đắc ý.
Nhanh như vậy đã giải quyết rồi?
Gia hỏa này, căn bản là tên lừa gạt!
“Ha ha ha…, các huynh đệ, đập cho ta! Đập thật mạnh! Chỉ cái tài nghệ này mà còn cầu được ước thấy?”
Sau phút ngây người, Trần Bưu cất tiếng cười to, lập tức sai thuộc hạ chuẩn bị đập phá.
“Ngươi dám!” Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp đi ra, đứng ở trước mặt Trần Bưu.
“Tiểu nha đầu ở đâu ra, không muốn sống sao? Các ngươi không cứu được người, còn không cho chúng ta phá tiệm?” Mắt Trần Bưu trừng lên, gầm thét với Ninh Tư Ngữ.
Nhưng mà Ninh Tư Ngữ không hề sợ hãi, khinh thường cười nói: “Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem, người đã cứu sống rồi, ngươi có tư cách gì phá tiệm?”
Tất cả mọi người sững sờ lần nữa, Trần Bưu cười to nói: “Cứu sống? Người còn nằm… nằm… ấy, ngươi không sao rồi?”
Lúc Trần Bưu cười lớn, người trung niên nằm trên cáng kia từ từ mở mắt, thế mà lại đang tự mình đứng lên.
Tất cả mọi người nhìn một màn này, chậc chậc thần kỳ.
Màu vàng như nến trên mặt người trung niên biến mất không thấy gì nữa, tuy trên mặt vẫn còn có chút tiều tụy, nhưng mà nhìn qua cả người, đã không có gì đáng ngại.
“Đây… đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Mẹ nó, đây cũng quá thần kỳ rồi, thời gian trước sau chỉ có mấy câu, thế mà đã chữa khỏi cho người ta rồi?”
“Diệp dược sư này thật đúng là không phải nói khoác, phương pháp này, quả thực là xuất thần nhập hóa!”
…
Trên mặt mọi người đều là vẻ thán phục, thế nào cũng không che giấu được.
Vẻ mặt Trần Bưu ngạc nhiên, hắn bây giờ mới hiểu được, ý của Diệp Viễn là người đã chữa khỏi rồi, có thể khiêng đi mà không phải là không chữa được nên khiêng đi.
Đây… mẹ nó, quá khốn nạn rồi!
Chứng bệnh loanh quanh hơn nửa tiệm thuốc ở nam thành cũng không chữa được, tới đây chỉ tốn thời gian mấy câu nói, thì liền tốt lên rồi?
Ngộ Phong vẫn luôn ở bên Đức Ích Đường chờ đợi tin tức.
Nghe nói đến tình hình ở Diệu Thủ Trai, Ngộ Phong liền cao hứng.
“Ha ha, lão phu đúng là không ngờ được, tiểu tử này lại khiến nhiều người tức giận như vậy! Ta muốn xem xem, hôm nay hắn kết thúc như thế nào!” Vẻ mặt Ngộ Phong đầy ý cười nói.
Chưởng quỹ đối với lại tình huống này, cũng là cực kỳ bất ngờ.
Không ngờ được, lục đại thế lực ở nam thành, là hai đại bang phái, tam đại gia tộc, đều xuất thủ với một Diệu Thủ Trai nho nhỏ.
Có điều nghĩ lại, chưởng quỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu tử này quá cuồng vọng, không nên treo bảng hiệu cái gì mà “cầu được ước thấy”, đây không phải là tự tìm chết sao?
“Chiêu lần này của dược sư đúng là ác chiêu! Hoàng Khiêm kia, cho dù là đan thần tứ tinh cũng không chữa được, nếu tiểu tử kia có thể cứu được, vậy thì đúng là gặp quỷ rồi.” Chưởng quỹ cười nói.
Ngộ Phong cười nói: “Ha ha, tiểu tử kia quá cuồng vọng, ta đây là đang dạy hắn làm người như thế nào! Thông Thiên Giới này quá lớn, hắn mới sống vài ngày, chưa gặp được nhiều chứng bệnh, thế mà dám không biết ngượng nói lớn như thế.”
Chuyện Mạnh Hỏa biết, chỉ là một phần.
Lúc trước Ngộ Phong đồng ý với Hoàng Hạo Nhiên, không chỉ là bởi vì hắn có quan hệ tốt với Hoàng Hạo Nhiên mà còn bởi vì tính bướng bỉnh của hắn xông lên, nhất định phải phá được cửa ải khó khăn này, phải tìm ra căn nguyên bệnh của Hoàng Khiêm.
Luyện Dược Sư đều có chút cố chấp, Ngộ Phong cũng không ngoại lệ.
Chứng bệnh khó như vậy, Ngộ Phong đương nhiên muốn chinh phục.
Vì Hoàng Khiêm, thậm chí Ngộ Phong không tiếc đưa hắn đi vào Đan Tháp ở nội thành, thỉnh cầu sư tôn hắn giúp đỡ.
Kết quả, vẫn là không tra ra được nửa cái căn nguyên.
Sư tôn của Ngộ Phong là đan thần tứ tinh của Đan Tháp, đến hắn còn hết cách rồi, tiểu tử này còn có thể làm gì được?
Đánh chết hắn cũng không tin!
…
Lúc này, nội thành Đan Tháp, một lão giả mặt mũi hiền lành, đang giáo huấn một người trẻ tuổi.
“Đã tra được tin tức của muội muội ngươi rồi, bây giờ nàng đang ở phố Quế Hương của nam thành, ngươi đi đưa nàng về đi.” Lão giả nói.
Vẻ mặt người thanh nhiên thẹn thùng, khom người nói: “Hiên Vũ dược sư, xá muội quá ngỗ nghịch, làm dược sư hao tâm rồi.”
Hiên Vũ cười nói: “Muội muội này của ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là có chút quá không coi ai gì gì. Tư chất đan đạo của nàng đúng là không ai có thể so được, nhưng đạo này cũng không phải một tư chất là có thể quyết định. Tư chất người khác không bằng nàng, nhưng mà người khác nỗ lực hơn nàng!”
Mồ hôi người thanh nhiên đổ như thác, nói: “Dược sư giáo huấn đúng! Lần này bắt nàng trở về, ta nhất định sẽ quản giáo nàng thật tốt!”
Hiên Vũ cười nói: “Ngươi cũng không nhất định phải như vây, tình khí nha đầu kia ngươi cũng biết, ngươi càng gay gắt với nàng, nàng càng mâu thuẫn với ngươi. Ngươi cũng không nhất định phải cưỡng ép nàng trở về, để cho nàng ở bên ngoài nếm chút khổ sở, đối với nàng mà nói không chừng còn là chuyện tốt. Cuộc thi ở Đan Tháp sắp bắt đầu rồi, trước khi cuộc thi bắt đầu ngươi đưa nàng trở về là được.”
Người thanh niên khom người nói: “Vâng!”
…
Trong Diệu Thủ Trai, tốc độ khám và chữa bệnh của Diệp Viễn rất nhanh.
Đám người Trần Bưu, Đinh Tùng đã chờ rất lâu, có điều, biểu hiện trên mặt bọn họ, không khác gì so với lúc mới tới.
Những người xếp hàng ở trước mặt họ kia, có thể nói là thuốc vào bệnh hết.
Mà người cầu đan, hiển nhiên lấy được đều là đan dược thần phẩm!
Thần phẩm đó!
Mặc dù hôm nay Diệp Viễn luyện chế, đều không phải là đan dược quá khó gì nhưng mà đan dược thần phẩm, đã tự mình nói rõ rất nhiều vấn đề.
Tên gia hỏa này, là thật sự có bản lĩnh!
Có điều, rất nhanh, Trần Bưu và Đinh Tùng cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
Có thể cứu Chu Vĩnh Điền về, thực lực của Diệp Viễn khẳng định không phải bình thường.
Bọn họ đối với chuyện hôm nay mình đến bới lông tìm vết rất tự tin, hai đại bang phái, tam đại gia tộc hôm nay tới đều là nghi nan tạp chứng nổi danh ở nam thành, rất thiều đan thần nổi danh ở nam thành này cũng không giải quyết được.
Cuối cùng cũng đến lượt Trần Bưu.
“Đưa hắn tới đây.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Trần Bưu vẫy tay, sai người đưa đến trước mặt Diệp Viễn.
“Tiểu tử, huynh đệ này của ta nếu như lỡ việc khám chữa, lão tử đập nát cái tiệm này của ngươi!” Trần Bưu uy hiếp nói.
Mạnh Hỏa vừa nghe liền hiểu, cười lạnh nói: “Ngươi động thủ thử xem! Thật sự coi Kinh Lôi Bang ta không có người sao?”
Trần Bưu không quan tâm nói: “Nếu như chúng ta đã mang người đến, mạng của người kia các ngươi phải chịu trách nhiệm! Nếu như người chết, đã nói lên bảng hiệu cầu được ước thấy này của ngươi là lừa gạt, vì sao ta không thể đập?”
Mạnh Hỏa nghe vậy không khỏi cứng lại lạnh lùng nói: “Diệp dược sư còn chưa có khám, đương nhiên là không tính! Trần Bưu, ngươi dám gây sự, ngươi có tin là hôm nay ngươi không đi ra khỏi phố Quế Hương được hay không?”
Trần Bưu trực tiếp lấy thần khí ra, cười lạnh nói: “Lão tử không tin, ngươi có thể làm thế nào?”
Những người kia đều cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn hai người, mặt tràn ý cười.
Cục diện bây giờ, đều là hy vọng Diệu Thủ Trai đóng cửa, đương nhiên bọn họ là đứng về phía Trần Bưu.
Hơn nữa, tam đại gia tộc, hai đại bang phái cùng nhau xuất động, cũng dẫn tới không ít người vây xem.
Nếu như bình thường, những thế lực này đã sớm nổi giận đuổi hết người đi.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ liền muốn để mọi người nhìn một chút dáng vẻ Diệu Thủ Trai mất mặt.
“Ngũ đương gia, đây là ngươi không đúng! Nếu như người đã đến, đương nhiên là các ngươi phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng vậy, nói thế này là không đúng rồi. Bất kể đi tiệm thuốc nhà ai, người đã vào cửa, chữa chết hay chữa sống đều là vấn đề trình độ của Luyện Dược Sư.”
“Người này vừa đến đã biết không xong rồi, các ngươi còn bắt xếp hàng, đây không phải là hại người sao?”
….
Những người vây xem ai cũng nhao nhao lên, khiến sắc mặt Mạnh Hỏa tái xanh.
“Được rồi, khiêng đi đi!” Đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng nhiên lên tiếng nói.
Tất cả mọi người đều sững sờ, trên mặt đám người Đinh Tùng, Hoàng Hạo Nhiên đều lộ ra nụ cười đắc ý.
Nhanh như vậy đã giải quyết rồi?
Gia hỏa này, căn bản là tên lừa gạt!
“Ha ha ha…, các huynh đệ, đập cho ta! Đập thật mạnh! Chỉ cái tài nghệ này mà còn cầu được ước thấy?”
Sau phút ngây người, Trần Bưu cất tiếng cười to, lập tức sai thuộc hạ chuẩn bị đập phá.
“Ngươi dám!” Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp đi ra, đứng ở trước mặt Trần Bưu.
“Tiểu nha đầu ở đâu ra, không muốn sống sao? Các ngươi không cứu được người, còn không cho chúng ta phá tiệm?” Mắt Trần Bưu trừng lên, gầm thét với Ninh Tư Ngữ.
Nhưng mà Ninh Tư Ngữ không hề sợ hãi, khinh thường cười nói: “Mở mắt chó của ngươi ra nhìn xem, người đã cứu sống rồi, ngươi có tư cách gì phá tiệm?”
Tất cả mọi người sững sờ lần nữa, Trần Bưu cười to nói: “Cứu sống? Người còn nằm… nằm… ấy, ngươi không sao rồi?”
Lúc Trần Bưu cười lớn, người trung niên nằm trên cáng kia từ từ mở mắt, thế mà lại đang tự mình đứng lên.
Tất cả mọi người nhìn một màn này, chậc chậc thần kỳ.
Màu vàng như nến trên mặt người trung niên biến mất không thấy gì nữa, tuy trên mặt vẫn còn có chút tiều tụy, nhưng mà nhìn qua cả người, đã không có gì đáng ngại.