Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại đương gia cùng mấy vị huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau.

Cứu người thì dùng đến chậu rửa mặt để làm gì?

"Lão tam, tiểu tử này làm trò gì vậy?" Đại đương gia nhỏ giọng hỏi.

Lúc này, Diệp Viễn đang bắt mạch cho Nhị đương gia.

Tam đương gia cũng không hiểu, nói: "Ta làm sao mà biết được, ta mà hiểu được hắn đang làm gì thì ta đã cứu được nhị ca rồi!"

Mẹ kiếp, ngươi làm vậy là quá vô trách nhiệm rồi!

Người là do ngươi tìm đến đó nha!

Đại đương gia trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta cảm thấy tên tiểu tử này không đáng tin cậy lắm, ngươi căn cứ vào đâu mà dám để hắn thử sức vậy."

Tam đương gia nói: "Vừa rồi ta vừa cùng hắn giao thủ ở bên ngoài… Ta với hắn bất phân thắng bại nha!"

Ánh mắt của đại đương gia đờ ra, lộ ra vẻ chấn động.

Một tên Quy Khư sơ kỳ mà có thể đánh bất phân thắng bại với lão tam sao?

Hèn gì lão tam nói tiểu tử này có điều gì đó quái dị.

Tam đương gia lại nói: "Tuổi còn trẻ mà lại có thực lực đáng sợ như thế, ta đoán thân phận của tên tiểu tử này rất không đơn giản. Cho nên biết đâu hắn thật sự có biện pháp cứu nhị ca thì sao?"

Ánh mắt Đại đương gia lóe lên nhìn về phía Diệp Viễn, trầm ngâm không nói lời nào.

Không bao lâu, một cái chậu rửa mặt sạch sẽ được bưng tới.

Diệp Viễn cũng chậm rãi đứng dậy, đi về phía chậu rửa mặt.

Chỉ thấy hắn bấm pháp quyết một cái, một đống linh dược xuất hiện trong chậu rửa mặt.

Lòng bàn tay của Diệp Viễn đập một cái, những linh dược kia trực tiếp bị chấn nát, từng cây từng bụi linh dược biến thành một đống bột phấn.

Đại đương gia liếc mắt nhìn nhị đương gia, ánh mắt đỏ hoe, hỏi Diệp Viễn: "Vị tiểu huynh đệ này, Ngộ Phong đại sư nói tâm mạch của nhị đệ nhà ta đã đứt. Thật… Thật sự có thể cứu sống được sao?"

Tất cả mọi người ở đây đều là người tu đạo, tự nhiên biết tâm mạch vỡ nát có ý nghĩa gì.

Cho dù là cường giả thần đạo thì một khi bị pháp tắc chi lực chặt đứt tâm mạch, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Loại tổn thương này vốn chính là vô phương cứu chữa.

Cho nên, Ngộ Phong mới nói hắn cũng bó tay.

Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Đứt rồi thì nối lại là được."

"Cái gì… Nối lại sao? Tâm mạch đã đứt... Còn có khả năng nối lại sao?"

Đại đương gia sống đến bây giờ còn chưa từng nghe nói qua thủ pháp thần kỳ nào có thể nối lại được tâm mạch đã đứt đoạn.

Lúc này, hai tay Diệp Viễn hướng về phía chậu nước rửa mặt kia, bột phấn vừa được nghiền nát ào ào bám vào tay hắn.

Diệp Viễn đi tới trước giường, đem hai tay đặt lên trước ngực của Nhị đương gia.

Một cỗ thần nguyên rung động, sáng lên trên người Diệp Viễn.

Ở chỗ lòng bàn tay của Diệp Viễn dần dần xuất hiện một đoàn khí.

Cứ như vậy, Diệp Viễn lại một lần nữa đứng lên, lại lấy một ít bột phấn, lặp lại như vậy nhiều lần.

"Cái này... hắn đang làm gì vậy?"

"Không biết nha, ta chưa bao giờ thấy phương pháp trị thương nào như vậy, chẳng lẽ không phải cho Nhị ca uống đan dược hay sao?"

"Tiểu tử này, không phải đang thật sự trêu chọc chúng ta chứ?"

"Cứ truyền thần nguyên vào người nhị ca liên tục như vậy là có thể cứu sống Nhị ca sao?"

...

Mấy vị huynh đệ trong Đồ Long Bang nhao nhao lên nói, chẳng ai tin tưởng vào cách cứu chữa của Diệp Viễn.

Bọn hắn làm sao có thể nhìn ra được thủ pháp trên tay của Diệp Viễn huyền diệu cỡ nào chứ.

Diệp Viễn sử dụng thần nguyên, dung hợp với bột linh dược rồi truyền dược lực trên tay vào trong người nhị đương gia qua lỗ chân lông, đánh vào bên trong tâm mạch của Nhị đương gia.

Tâm mạch của Nhị đương gia đã đứt gãy, cho dù có dùng đan dược thì cũng không có khả năng vận chuyển tuần hoàn đi khắp cơ thể.

Thế nhưng phương pháp này của Diệp Viễn vậy mà có thể trợ giúp Nhị đương gia hấp thu được dược lực.

Mà những dược lực này, dưới thủ pháp Diệp Viễn thì không ngừng chữa trị những tâm mạch đã bị đứt.

Diệp Viễn đưa những tinh hoa bên trong linh dược vào trong kinh mạch, chậm rãi loại bỏ những pháp tắc chi lực đang tàn phá bừa bãi, sau đó lại tiến hành chữa trị.

Điều này cần lực khống chế và độ chính xác đối với thần nguyên cao đến kinh khủng.

Luyện Dược Sư bình thường, dù cho có là tứ tinh đan thần thì cũng không có khả năng đạt đến trình độ như Diệp Viễn.

Thủ pháp thao túng thần nguyên này của Diệp Viễn, chính là từ kinh nghiệm lâu năm mà ra.

Trong ánh mắt của Diệp Viễn, đan đạo không đơn thuần chỉ có luyện đan.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cái chậu chứa bột phấn linh dược kia rất nhanh đã hết.

"Khụ khụ khụ..."

Đột nhiên, Nhị đương gia ho khan vô cùng dữ dội.

Những vị huynh đệ khác nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều mừng rỡ.

"Thật... Thật sự cứu sống được rồi? Trời ơi, trình độ của tiểu tử này còn lợi hại hơn so với Ngộ Phong sao?" Tam đương gia há hốc mồm, sau đó lại cười toe toét.

"Ta khinh! Lấy trình độ của Ngộ Phong thì chỉ xứng đáng xách dép cho vị tiểu huynh đệ này thôi! Tên Ngộ Phong kia chỉ được cái bốc phét là giỏi, còn nói cái gì mà vặn đầu xuống để đá. Ta lại muốn nhìn xem hắn vặn đầu hắn xuống như thế nào đây!" Lão ngũ Mạnh Hỏa lên tiếng.

"Quá thần kỳ! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể cứu sống người bị đứt đoạn tâm mạch nha! Tên tiểu... Vị đại sư này thực sự là quá tài giỏi nha!" Đại đương gia cũng thở dài nói.

Nhìn thấy Nhị đương gia đã tỉnh lại, sự day dứt trong lòng Đại đương gia cũng giảm bớt đi nhiều.

Một mũi tên này quá hiểm độc, nếu như không phải Nhị đệ của hắn đỡ thay cho hắn thì hiện tại người đang nằm ở đây chắc chắn chính là hắn rồi.

Lúc này, thấy Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, mấy người bọn họ nhanh chóng xông tới.

"Tiểu... À quên, đại sư, Nhị đệ ta như thế nào rồi?" Đại đương gia khẩn trương hỏi.

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Chỗ trúng tên đã không còn nguy hiểm gì, tâm mạch đã được nối lại, có điều loại độc này hơi lợi hại, chuẩn bị cho ta một cái phòng, ta muốn luyện đan, không được cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy ta. Mặt khác, linh dược và đan dược của ta rất đắt, ừm... Xem như lần đầu hợp tác, ta chỉ lấy các ngươi năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch."

"Cái gì... Năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch, ngươi sao không đi ăn cướp luôn đi?" Hai mắt Mạnh Hỏa trợn tròn, hắn bị cái giá tiền này dọa cho giật mình.

Tam tinh thần đan bình thường thì giá cả cũng chỉ từ ba mươi vạn Thần Nguyên Thạch đến một trăm vạn Thần Nguyên thạch mà thôi.

Vậy mà tên tiểu tử Diệp Viễn này vừa mở miệng đã hô giá gấp năm gấp mười lần!

Mấy vị huynh đệ cũng lâm vào trầm tư, còn Đại đương gia chỉ nhướng mày, rồi lên tiếng: "Lão ngũ, im miệng! Đại sư muốn bao nhiêu thì chúng ta sẽ trả bấy nhiêu! Năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch mà thôi, chúng ta vẫn trả được!"

Diệp Viễn cười nói: "Vẫn là đại đương gia hào phóng. Chờ các ngươi thấy đan dược của ta, thì các ngươi sẽ cảm thấy năm trăm vạn này xứng đáng đến từng xu."

Sau khi Diệp Viễn rời đi, lão ngũ không cam lòng nói: "Đại ca, rõ ràng tên tiểu tử này đang dở công phu sư tử ngoạm nha!"

Lão tam cũng nói: "Đúng vậy đó đại ca! Năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch cho hắn cũng được, thế nhưng... Tên của bang chúng ta không thể thay đổi được!"

Đại đương gia hừ lạnh một tiếng, nói: "Mạng của lão nhị chỉ đáng giá năm trăm vạn thôi sao? Hả? Bất cứ mạng sống của người nào trong các người, ở trong mắt ta đều là vô giá! Chỉ có năm trăm vạn thì đã là cái thá gì?"

Đại đương gia hừ lạnh, tất cả mọi người đều nói không nên lời.

Lúc này, Nhị đương gia nằm trên giường tỉnh lại.

"Lão nhị, ngươi tỉnh rồi! Thực sự là quá tốt rồi!" Vẻ mặt Đại đương gia hưng phấn nói.

Ánh mắt Nhị đương gia hơi mờ mịt, vất vả nói: "Ta... Ta trúng Bôn Lôi Tiễn, vậy mà không chết sao?"

Mạnh Hỏa cười to nói: "Ha ha ha... Ban đầu đáng lẽ ngươi phải chết, thế nhưng ngươi may mắn gặp được một vị đại sư đan đạo vô cùng trâu bò, hắn cứu ngươi từ cõi chết trở về!"

Ánh mặt Nhị đương gia lóe lên vẻ kinh dị, nhìn về phía đại đương gia.

Đại đương gia gật đầu, cười nói: "Lão ngũ nói không sai! Lão nhị, lần này nhờ có ngươi, nếu không cái mạng này của đại ca chỉ sợ đã sớm không còn. Cái mạng nhỏ này của ta là do ngươi cứu!"

Nhị đương gia miễn cưỡng cười nói: "Đại ca, giữa huynh đệ chúng ta… còn khách khí như vậy làm gì?"

Đại đương gia cùng mấy vị huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau.

Cứu người thì dùng đến chậu rửa mặt để làm gì?

"Lão tam, tiểu tử này làm trò gì vậy?" Đại đương gia nhỏ giọng hỏi.

Lúc này, Diệp Viễn đang bắt mạch cho Nhị đương gia.

Tam đương gia cũng không hiểu, nói: "Ta làm sao mà biết được, ta mà hiểu được hắn đang làm gì thì ta đã cứu được nhị ca rồi!"

Mẹ kiếp, ngươi làm vậy là quá vô trách nhiệm rồi!

Người là do ngươi tìm đến đó nha!

Đại đương gia trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta cảm thấy tên tiểu tử này không đáng tin cậy lắm, ngươi căn cứ vào đâu mà dám để hắn thử sức vậy."

Tam đương gia nói: "Vừa rồi ta vừa cùng hắn giao thủ ở bên ngoài… Ta với hắn bất phân thắng bại nha!"

Ánh mắt của đại đương gia đờ ra, lộ ra vẻ chấn động.

Một tên Quy Khư sơ kỳ mà có thể đánh bất phân thắng bại với lão tam sao?

Hèn gì lão tam nói tiểu tử này có điều gì đó quái dị.

Tam đương gia lại nói: "Tuổi còn trẻ mà lại có thực lực đáng sợ như thế, ta đoán thân phận của tên tiểu tử này rất không đơn giản. Cho nên biết đâu hắn thật sự có biện pháp cứu nhị ca thì sao?"

Ánh mắt Đại đương gia lóe lên nhìn về phía Diệp Viễn, trầm ngâm không nói lời nào.

Không bao lâu, một cái chậu rửa mặt sạch sẽ được bưng tới.

Diệp Viễn cũng chậm rãi đứng dậy, đi về phía chậu rửa mặt.

Chỉ thấy hắn bấm pháp quyết một cái, một đống linh dược xuất hiện trong chậu rửa mặt.

Lòng bàn tay của Diệp Viễn đập một cái, những linh dược kia trực tiếp bị chấn nát, từng cây từng bụi linh dược biến thành một đống bột phấn.

Đại đương gia liếc mắt nhìn nhị đương gia, ánh mắt đỏ hoe, hỏi Diệp Viễn: "Vị tiểu huynh đệ này, Ngộ Phong đại sư nói tâm mạch của nhị đệ nhà ta đã đứt. Thật… Thật sự có thể cứu sống được sao?"

Tất cả mọi người ở đây đều là người tu đạo, tự nhiên biết tâm mạch vỡ nát có ý nghĩa gì.

Cho dù là cường giả thần đạo thì một khi bị pháp tắc chi lực chặt đứt tâm mạch, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Loại tổn thương này vốn chính là vô phương cứu chữa.

Cho nên, Ngộ Phong mới nói hắn cũng bó tay.

Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Đứt rồi thì nối lại là được."

"Cái gì… Nối lại sao? Tâm mạch đã đứt... Còn có khả năng nối lại sao?"

Đại đương gia sống đến bây giờ còn chưa từng nghe nói qua thủ pháp thần kỳ nào có thể nối lại được tâm mạch đã đứt đoạn.

Lúc này, hai tay Diệp Viễn hướng về phía chậu nước rửa mặt kia, bột phấn vừa được nghiền nát ào ào bám vào tay hắn.

Diệp Viễn đi tới trước giường, đem hai tay đặt lên trước ngực của Nhị đương gia.

Một cỗ thần nguyên rung động, sáng lên trên người Diệp Viễn.

Ở chỗ lòng bàn tay của Diệp Viễn dần dần xuất hiện một đoàn khí.

Cứ như vậy, Diệp Viễn lại một lần nữa đứng lên, lại lấy một ít bột phấn, lặp lại như vậy nhiều lần.

"Cái này... hắn đang làm gì vậy?"

"Không biết nha, ta chưa bao giờ thấy phương pháp trị thương nào như vậy, chẳng lẽ không phải cho Nhị ca uống đan dược hay sao?"

"Tiểu tử này, không phải đang thật sự trêu chọc chúng ta chứ?"

"Cứ truyền thần nguyên vào người nhị ca liên tục như vậy là có thể cứu sống Nhị ca sao?"

...

Mấy vị huynh đệ trong Đồ Long Bang nhao nhao lên nói, chẳng ai tin tưởng vào cách cứu chữa của Diệp Viễn.

Bọn hắn làm sao có thể nhìn ra được thủ pháp trên tay của Diệp Viễn huyền diệu cỡ nào chứ.

Diệp Viễn sử dụng thần nguyên, dung hợp với bột linh dược rồi truyền dược lực trên tay vào trong người nhị đương gia qua lỗ chân lông, đánh vào bên trong tâm mạch của Nhị đương gia.

Tâm mạch của Nhị đương gia đã đứt gãy, cho dù có dùng đan dược thì cũng không có khả năng vận chuyển tuần hoàn đi khắp cơ thể.

Thế nhưng phương pháp này của Diệp Viễn vậy mà có thể trợ giúp Nhị đương gia hấp thu được dược lực.

Mà những dược lực này, dưới thủ pháp Diệp Viễn thì không ngừng chữa trị những tâm mạch đã bị đứt.

Diệp Viễn đưa những tinh hoa bên trong linh dược vào trong kinh mạch, chậm rãi loại bỏ những pháp tắc chi lực đang tàn phá bừa bãi, sau đó lại tiến hành chữa trị.

Điều này cần lực khống chế và độ chính xác đối với thần nguyên cao đến kinh khủng.

Luyện Dược Sư bình thường, dù cho có là tứ tinh đan thần thì cũng không có khả năng đạt đến trình độ như Diệp Viễn.

Thủ pháp thao túng thần nguyên này của Diệp Viễn, chính là từ kinh nghiệm lâu năm mà ra.

Trong ánh mắt của Diệp Viễn, đan đạo không đơn thuần chỉ có luyện đan.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cái chậu chứa bột phấn linh dược kia rất nhanh đã hết.

"Khụ khụ khụ..."

Đột nhiên, Nhị đương gia ho khan vô cùng dữ dội.

Những vị huynh đệ khác nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều mừng rỡ.

"Thật... Thật sự cứu sống được rồi? Trời ơi, trình độ của tiểu tử này còn lợi hại hơn so với Ngộ Phong sao?" Tam đương gia há hốc mồm, sau đó lại cười toe toét.

"Ta khinh! Lấy trình độ của Ngộ Phong thì chỉ xứng đáng xách dép cho vị tiểu huynh đệ này thôi! Tên Ngộ Phong kia chỉ được cái bốc phét là giỏi, còn nói cái gì mà vặn đầu xuống để đá. Ta lại muốn nhìn xem hắn vặn đầu hắn xuống như thế nào đây!" Lão ngũ Mạnh Hỏa lên tiếng.

"Quá thần kỳ! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể cứu sống người bị đứt đoạn tâm mạch nha! Tên tiểu... Vị đại sư này thực sự là quá tài giỏi nha!" Đại đương gia cũng thở dài nói.

Nhìn thấy Nhị đương gia đã tỉnh lại, sự day dứt trong lòng Đại đương gia cũng giảm bớt đi nhiều.

Một mũi tên này quá hiểm độc, nếu như không phải Nhị đệ của hắn đỡ thay cho hắn thì hiện tại người đang nằm ở đây chắc chắn chính là hắn rồi.

Lúc này, thấy Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, mấy người bọn họ nhanh chóng xông tới.

"Tiểu... À quên, đại sư, Nhị đệ ta như thế nào rồi?" Đại đương gia khẩn trương hỏi.

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Chỗ trúng tên đã không còn nguy hiểm gì, tâm mạch đã được nối lại, có điều loại độc này hơi lợi hại, chuẩn bị cho ta một cái phòng, ta muốn luyện đan, không được cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy ta. Mặt khác, linh dược và đan dược của ta rất đắt, ừm... Xem như lần đầu hợp tác, ta chỉ lấy các ngươi năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch."

"Cái gì... Năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch, ngươi sao không đi ăn cướp luôn đi?" Hai mắt Mạnh Hỏa trợn tròn, hắn bị cái giá tiền này dọa cho giật mình.

Tam tinh thần đan bình thường thì giá cả cũng chỉ từ ba mươi vạn Thần Nguyên Thạch đến một trăm vạn Thần Nguyên thạch mà thôi.

Vậy mà tên tiểu tử Diệp Viễn này vừa mở miệng đã hô giá gấp năm gấp mười lần!

Mấy vị huynh đệ cũng lâm vào trầm tư, còn Đại đương gia chỉ nhướng mày, rồi lên tiếng: "Lão ngũ, im miệng! Đại sư muốn bao nhiêu thì chúng ta sẽ trả bấy nhiêu! Năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch mà thôi, chúng ta vẫn trả được!"

Diệp Viễn cười nói: "Vẫn là đại đương gia hào phóng. Chờ các ngươi thấy đan dược của ta, thì các ngươi sẽ cảm thấy năm trăm vạn này xứng đáng đến từng xu."

Sau khi Diệp Viễn rời đi, lão ngũ không cam lòng nói: "Đại ca, rõ ràng tên tiểu tử này đang dở công phu sư tử ngoạm nha!"

Lão tam cũng nói: "Đúng vậy đó đại ca! Năm trăm vạn Thần Nguyên Thạch cho hắn cũng được, thế nhưng... Tên của bang chúng ta không thể thay đổi được!"

Đại đương gia hừ lạnh một tiếng, nói: "Mạng của lão nhị chỉ đáng giá năm trăm vạn thôi sao? Hả? Bất cứ mạng sống của người nào trong các người, ở trong mắt ta đều là vô giá! Chỉ có năm trăm vạn thì đã là cái thá gì?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!