“Hay lắm Ý Hàm! Đều là chuyện tốt do ngươi làm ra đấy, hiện tại ta lại cùng ngươi bị đày ở chỗ này.”
Quả là một tên Ma Quân khó tính. Hắn cứ liên tục cằn nhằn với Ý Hàm.
Mặt Ý Hàm tỉnh bơ, chẳng thèm phản bác lại điều gì.
Nàng hiểu rằng bây giờ có nói câu gì cũng bị hắn gán cho sai hết.
Nhưng, điều này có thể trách nàng sao?
Sơ hở đó đến cả hai vị Thiên Tinh đại nhân và Địch n đại nhân đều không nhận ra, huống hồ gì là nàng?
Ai lại có thể nghĩ rằng, một nhân tộc lại có thể ngụy trang thành Ma Tộc một cách hoàn hảo đến vậy cơ chứ?
Mặc Hàm nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt hả hê, nhưng hắn cũng không nói gì.
Hắn ở lại một cách tự nguyện.
Mặc Hàm vẫn còn niềm oán giận sâu đậm với Diệp Viễn. Chỉ nghĩ tới bộ dạng kiêu ngạo vô đối của Diệp Viễn thôi cũng đủ làm hắn cảm thấy nôn nao trong người.
Giờ thì hắn có thể khiến Diệp Viễn van xin tha mạng.
Cơ hội tốt như thế này, Mặc Hàm làm sao bỏ qua được?
“Đủ rồi, Tử Thần, bớt càu nhàu đi. Ý Hàm cũng oán hận tên tiểu tử đó không thua kém gì ngươi đâu. Ý Hàm muội tử, nàng nói xem có phải không?” Mặc Hàm bỗng lên tiếng.
Ý Hàm nhìn Mặc Hàm với vẻ bất ngờ, gật đầu nói: “Mặc Hàm huynh nói không sai. Hiện giờ, ta đang hận hắn đến tận xương tủy, trong tim giờ chỉ chứa đựng thù oán. Nếu mà giờ tên tiểu tử đó xuất hiện, ta sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết!”
Đang nói thì Ý Hàm bỗng có linh cảm gì đó. Nàng nhìn về phía di tích.
Mặc Hàm thấy vậy cũng ngoái nhìn theo.
Bỗng hắn kinh ngạc nói: “Pháp Trận… biến mất rồi!”
Cả ba người đều cảm thấy ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên chuyển sang mừng không tả xiết.
Phía trong của di tích viễn cổ kia chắc hẳn chứa rất nhiều bảo tàng.
Dù là chỉ lấy được một món Ma Quân Huyền Bảo thôi thì cũng là một thu hoạch lớn rồi!
Bỗng nhiên, Ý Hàm nhíu mày, nói: “Vô lý! Pháp trận này vô cùng chắc chắn, làm sao lại biến mất được nhỉ? Chẳng lẽ… lại là một cái bẫy?”
Mặc Hàm cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Trầm ngâm được một hồi, đột nhiên hắn lóe ra một ý nghĩ, nói: “Chẳng lẽ nào, toàn bộ truyền thừa bên di tích viễn cổ kia đã bị tên tiểu tử Nguyên Tiêu kia cuỗm mất rồi, vậy nên pháp trận mới biến mất.”
Nói đến đây, Mặc Hàm cười lớn một tiếng: “Chỉ cần tóm được hắn, toàn bộ bảo tàng sẽ thuộc về chúng ta!”
Vẻ mặt hai người còn lại lóe lên sự hưng phấn.
Theo bọn hắn biết thì Địch Phàm chỉ vượt qua ải thứ tám mà đã được một kiện Ma Quân Huyền Bảo hạ phẩm rồi.
Diệp Viễn thì lại vượt qua mười tám ải, xong còn đợi ở bên trong đến 3 tháng. Những truyền thừa mà hắn đạt được quả thật khiến bao người thèm thuồng.
Ý Hàm bỗng nói: “Hai vị đại ca, nếu như ít bảo vật thì Ý Hàm sẽ không cần thứ gì cả. Nhưng nếu có nhiều bảo vật thì Ý Hàm chỉ cần một món Ma Quân Huyền Bảo để phòng thân mà thôi, những thứ khác là của hai vị đại ca tất, được chứ?”
Ý Hàm quả rất thông minh, biết tính kế lùi một bước để tiến ba bước.
Phong thái của nàng rất nhún nhường, chỉ xin một món Ma Quân Huyền Bảo. Yêu cầu này không tính là quá phận.
Bằng không, nếu như tranh chấp xảy ra, e rằng có khi đến một cọng lông nàng cũng không lấy được.
Hai người Mặc Hàm nhìn nhau, gật đầu nói: “Chuyện đơn giản, không thành vấn đề! Nếu như bảo vật không nhiều, bọn ta cũng chẳng chia phần đâu mà sẽ dâng toàn bộ cho điện. Còn nếu mà nhiều thì có lẽ giữ lại vài món cho riêng mình cũng chẳng hại ai.”
“Vậy bây giờ chúng ta… xông vào đi?” Tử Thần nói.
Mặc Hàm cười: “Xông vào làm gì, ngồi ngoài này há miệng chờ sung không phải tốt hơn sao? Tên tiểu tử kia có được truyền thừa rồi thì chẳng lẽ không đi ra?”
Tử Thần hiểu ý, cười nói: “Có lý!”
Cả ba người cùng nhìn nhau cười, rồi lập tức biến mất tại chỗ.
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện trước cửa điện. Không phải Diệp Viễn thì là ai?
Sau khi đi ra ngoài, Diệp Viễn cực kì cảnh giác, rút sẵn Quân Dật Kiếm ra, vẻ mặt nghiêm nghị đề phòng.
Trong hư không, ba người Ý Hàm nhìn thấy một cảnh này thì làm sao có thể nhịn được, lập tức hiện hình, vây quanh Diệp Viễn.
“Nguyên Tiêu đại sư, lâu rồi không gặp!” Mặc Hàm cười nói.
Ý Hàm thì lạnh lùng nói: “Nguyên Tiêu, ngươi hại ta thật đau khổ mà! Hôm nay, nhất định ta phải khiến ngươi ước mình chưa bao giờ sinh ra!”
Nét mặt Diệp Viễn biến đổi, hắn vội vàng phóng thẳng vào trong động phủ.
Khóe miệng Ý Hàm hiện ra nụ cười nhạt, nói: “Chạy ư? Chạy đường nào?”
Vừa nói xong, nàng giơ tay phất một cái, một đạo Thế Giới chi lực cường đại bao vây Diệp Viễn trong nháy mắt.
Nàng cho rằng Diệp Viễn sẽ không có sức phản kháng khi đối đầu với Thế Giới chi lực.
Nào ngờ, Diệp Viễn lại mặc kệ Thế Giới chi lực, cứ thế chui thẳng vào trong di tích.
Ba người biến sắc, không nghĩ rằng Diệp Viễn lại khó chơi đến vậy.
“Đuổi theo hắn!”
Cả ba nhìn nhau, lập tức quyết định.
Vì đã lỡ rút dây động rừng, sợ rằng Diệp Viễn sẽ không đi ra nữa.
Pháp trận đã biến mất, bọn hắn còn gì phải sợ nữa chứ?
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Ba bóng người đuổi theo Diệp Viễn vào trong khu tàn tích.
Tốc độ của ba người này cực kì nhanh.
Đột nhiên, khi đặt chân đến một đại điện, bọn hắn bất ngờ nhận ra.
Tòa đại điện này là một ngõ cụt, Diệp Viễn hết đường chạy rồi!
Ý Hàm cười lạnh, nói: “Chạy đi! Sao không chạy nữa vậy?”
Mặc Hàm cũng cười: “Nguyên Tiêu đại sư à, ba tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau, cùng nhau ôn lại chuyện cũ không được sao, chạy làm gì?”
Vẻ mặt Tử Thần lại trầm xuống, hắn nói: “Tiểu tử, lôi hết bảo vật trong người ra đây, rồi bọn ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”
Vào trong đại điện này, cách ứng xử của Diệp Viễn bỗng thay đổi. Vẻ căng thẳng và cảnh giác trước đó giờ đã biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh khó hiểu.
Điềm tĩnh như thể mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát!
“Ha ha, ngồi ngoài ôn chuyện thì không phải đạo cho lắm, cho nên ta mời ba vị vào đây đoàng hoàng. Giờ thì chúng ta có thể ôn lại chuyện xưa rồi.” Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
Ba người thấy vậy thì biến sắc, Ý Hàm lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang có ý gì?”
“Ha ha, muốn làm chúng ta sợ sao? Tiểu tử, với khoảng cách này thì chỉ cần ta nhúc nhích ngón tay là ngươi sẽ chết đó!” Mặc Hàm khẽ cười, nói.
Diệp Viễn cũng cười: “Thật vậy ư? Còn ta chẳng cần ra chiêu thì ngươi cũng sẽ chết đó nha.”
Mặc Hàm nghe vậy không khỏi cười: “Bổn điện chủ không hù dọa ngươi đâu! Ta muốn nhìn xem ai sẽ là người chết đây!”
Không tỏ ra chút sợ sệt, Diệp Viễn cười nhạt, nói: “Vậy ý ngươi là… không cần ôn chuyện cũ nữa?”
Vẻ mặt Mặc Hàm bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tức giận quát: “Ôn chuyện cái thằng cha mày! Hiện tại bổn điện chủ sẽ xé xác ngươi thành trăm mảnh!”
Vừa dứt lời, một luồng khí tức đáng sợ lập tức lan ra. Mặc Hàm thực sự đưa ra một ngón tay, điểm về phía Diệp Viễn.
Nhưng vào đúng lúc này, bên trong đại điện đột nhiên có một luồng khí tức kinh khủng bốc lên.
Ba luồng sáng hội tụ trên trời bỗng chiếu thẳng xuống ba người.
Thế Giới chi lực của Mặc Hàm vẫn chưa kịp hội tụ, dưới luồng sáng kinh khủng ấy, hắn không có lực để phản kháng chút nào, chưa kịp kêu lên đã bị chôn vùi.
Ba cường giả Ma Quân, cứ như vậy bị Tử Cực điện xử lý.
Diệp Viễn chứng kiến cảnh tượng này, không chớp mắt lấy một cái, thở dài nói: “một trăm năm mươi triệu Thần Nguyên Thạch hạ phẩm đó nha, số Thần Nguyên Thạch này có thể mua được thêm kha khá linh dược đó nha! Thôi kệ đi, không nên ở lại đây lâu, cứ ra khỏi đây trước đã.”
“Ầm ầm.”
Khu di tích viễn cổ to lớn bỗng nhanh chóng thu nhỏ lại, khiến cả dãy núi đều rung chuyển.
Cuối cùng, Tử Cực điện hóa thành một hạt bụi nhỏ, bay thẳng đến nơi của nhân tộc.
“Hay lắm Ý Hàm! Đều là chuyện tốt do ngươi làm ra đấy, hiện tại ta lại cùng ngươi bị đày ở chỗ này.”
Quả là một tên Ma Quân khó tính. Hắn cứ liên tục cằn nhằn với Ý Hàm.
Mặt Ý Hàm tỉnh bơ, chẳng thèm phản bác lại điều gì.
Nàng hiểu rằng bây giờ có nói câu gì cũng bị hắn gán cho sai hết.
Nhưng, điều này có thể trách nàng sao?
Sơ hở đó đến cả hai vị Thiên Tinh đại nhân và Địch n đại nhân đều không nhận ra, huống hồ gì là nàng?
Ai lại có thể nghĩ rằng, một nhân tộc lại có thể ngụy trang thành Ma Tộc một cách hoàn hảo đến vậy cơ chứ?
Mặc Hàm nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt hả hê, nhưng hắn cũng không nói gì.
Hắn ở lại một cách tự nguyện.
Mặc Hàm vẫn còn niềm oán giận sâu đậm với Diệp Viễn. Chỉ nghĩ tới bộ dạng kiêu ngạo vô đối của Diệp Viễn thôi cũng đủ làm hắn cảm thấy nôn nao trong người.
Giờ thì hắn có thể khiến Diệp Viễn van xin tha mạng.
Cơ hội tốt như thế này, Mặc Hàm làm sao bỏ qua được?
“Đủ rồi, Tử Thần, bớt càu nhàu đi. Ý Hàm cũng oán hận tên tiểu tử đó không thua kém gì ngươi đâu. Ý Hàm muội tử, nàng nói xem có phải không?” Mặc Hàm bỗng lên tiếng.
Ý Hàm nhìn Mặc Hàm với vẻ bất ngờ, gật đầu nói: “Mặc Hàm huynh nói không sai. Hiện giờ, ta đang hận hắn đến tận xương tủy, trong tim giờ chỉ chứa đựng thù oán. Nếu mà giờ tên tiểu tử đó xuất hiện, ta sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết!”
Đang nói thì Ý Hàm bỗng có linh cảm gì đó. Nàng nhìn về phía di tích.
Mặc Hàm thấy vậy cũng ngoái nhìn theo.
Bỗng hắn kinh ngạc nói: “Pháp Trận… biến mất rồi!”
Cả ba người đều cảm thấy ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên chuyển sang mừng không tả xiết.
Phía trong của di tích viễn cổ kia chắc hẳn chứa rất nhiều bảo tàng.
Dù là chỉ lấy được một món Ma Quân Huyền Bảo thôi thì cũng là một thu hoạch lớn rồi!
Bỗng nhiên, Ý Hàm nhíu mày, nói: “Vô lý! Pháp trận này vô cùng chắc chắn, làm sao lại biến mất được nhỉ? Chẳng lẽ… lại là một cái bẫy?”
Mặc Hàm cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Trầm ngâm được một hồi, đột nhiên hắn lóe ra một ý nghĩ, nói: “Chẳng lẽ nào, toàn bộ truyền thừa bên di tích viễn cổ kia đã bị tên tiểu tử Nguyên Tiêu kia cuỗm mất rồi, vậy nên pháp trận mới biến mất.”
Nói đến đây, Mặc Hàm cười lớn một tiếng: “Chỉ cần tóm được hắn, toàn bộ bảo tàng sẽ thuộc về chúng ta!”
Vẻ mặt hai người còn lại lóe lên sự hưng phấn.
Theo bọn hắn biết thì Địch Phàm chỉ vượt qua ải thứ tám mà đã được một kiện Ma Quân Huyền Bảo hạ phẩm rồi.
Diệp Viễn thì lại vượt qua mười tám ải, xong còn đợi ở bên trong đến 3 tháng. Những truyền thừa mà hắn đạt được quả thật khiến bao người thèm thuồng.
Ý Hàm bỗng nói: “Hai vị đại ca, nếu như ít bảo vật thì Ý Hàm sẽ không cần thứ gì cả. Nhưng nếu có nhiều bảo vật thì Ý Hàm chỉ cần một món Ma Quân Huyền Bảo để phòng thân mà thôi, những thứ khác là của hai vị đại ca tất, được chứ?”
Ý Hàm quả rất thông minh, biết tính kế lùi một bước để tiến ba bước.
Phong thái của nàng rất nhún nhường, chỉ xin một món Ma Quân Huyền Bảo. Yêu cầu này không tính là quá phận.
Bằng không, nếu như tranh chấp xảy ra, e rằng có khi đến một cọng lông nàng cũng không lấy được.
Hai người Mặc Hàm nhìn nhau, gật đầu nói: “Chuyện đơn giản, không thành vấn đề! Nếu như bảo vật không nhiều, bọn ta cũng chẳng chia phần đâu mà sẽ dâng toàn bộ cho điện. Còn nếu mà nhiều thì có lẽ giữ lại vài món cho riêng mình cũng chẳng hại ai.”
“Vậy bây giờ chúng ta… xông vào đi?” Tử Thần nói.
Mặc Hàm cười: “Xông vào làm gì, ngồi ngoài này há miệng chờ sung không phải tốt hơn sao? Tên tiểu tử kia có được truyền thừa rồi thì chẳng lẽ không đi ra?”
Tử Thần hiểu ý, cười nói: “Có lý!”
Cả ba người cùng nhìn nhau cười, rồi lập tức biến mất tại chỗ.
Không lâu sau, một bóng người xuất hiện trước cửa điện. Không phải Diệp Viễn thì là ai?
Sau khi đi ra ngoài, Diệp Viễn cực kì cảnh giác, rút sẵn Quân Dật Kiếm ra, vẻ mặt nghiêm nghị đề phòng.
Trong hư không, ba người Ý Hàm nhìn thấy một cảnh này thì làm sao có thể nhịn được, lập tức hiện hình, vây quanh Diệp Viễn.
“Nguyên Tiêu đại sư, lâu rồi không gặp!” Mặc Hàm cười nói.
Ý Hàm thì lạnh lùng nói: “Nguyên Tiêu, ngươi hại ta thật đau khổ mà! Hôm nay, nhất định ta phải khiến ngươi ước mình chưa bao giờ sinh ra!”
Nét mặt Diệp Viễn biến đổi, hắn vội vàng phóng thẳng vào trong động phủ.
Khóe miệng Ý Hàm hiện ra nụ cười nhạt, nói: “Chạy ư? Chạy đường nào?”
Vừa nói xong, nàng giơ tay phất một cái, một đạo Thế Giới chi lực cường đại bao vây Diệp Viễn trong nháy mắt.
Nàng cho rằng Diệp Viễn sẽ không có sức phản kháng khi đối đầu với Thế Giới chi lực.
Nào ngờ, Diệp Viễn lại mặc kệ Thế Giới chi lực, cứ thế chui thẳng vào trong di tích.
Ba người biến sắc, không nghĩ rằng Diệp Viễn lại khó chơi đến vậy.
“Đuổi theo hắn!”
Cả ba nhìn nhau, lập tức quyết định.
Vì đã lỡ rút dây động rừng, sợ rằng Diệp Viễn sẽ không đi ra nữa.
Pháp trận đã biến mất, bọn hắn còn gì phải sợ nữa chứ?
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Ba bóng người đuổi theo Diệp Viễn vào trong khu tàn tích.
Tốc độ của ba người này cực kì nhanh.
Đột nhiên, khi đặt chân đến một đại điện, bọn hắn bất ngờ nhận ra.
Tòa đại điện này là một ngõ cụt, Diệp Viễn hết đường chạy rồi!
Ý Hàm cười lạnh, nói: “Chạy đi! Sao không chạy nữa vậy?”
Mặc Hàm cũng cười: “Nguyên Tiêu đại sư à, ba tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau, cùng nhau ôn lại chuyện cũ không được sao, chạy làm gì?”
Vẻ mặt Tử Thần lại trầm xuống, hắn nói: “Tiểu tử, lôi hết bảo vật trong người ra đây, rồi bọn ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”
Vào trong đại điện này, cách ứng xử của Diệp Viễn bỗng thay đổi. Vẻ căng thẳng và cảnh giác trước đó giờ đã biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh khó hiểu.
Điềm tĩnh như thể mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát!
“Ha ha, ngồi ngoài ôn chuyện thì không phải đạo cho lắm, cho nên ta mời ba vị vào đây đoàng hoàng. Giờ thì chúng ta có thể ôn lại chuyện xưa rồi.” Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
Ba người thấy vậy thì biến sắc, Ý Hàm lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang có ý gì?”
“Ha ha, muốn làm chúng ta sợ sao? Tiểu tử, với khoảng cách này thì chỉ cần ta nhúc nhích ngón tay là ngươi sẽ chết đó!” Mặc Hàm khẽ cười, nói.
Diệp Viễn cũng cười: “Thật vậy ư? Còn ta chẳng cần ra chiêu thì ngươi cũng sẽ chết đó nha.”
Mặc Hàm nghe vậy không khỏi cười: “Bổn điện chủ không hù dọa ngươi đâu! Ta muốn nhìn xem ai sẽ là người chết đây!”
Không tỏ ra chút sợ sệt, Diệp Viễn cười nhạt, nói: “Vậy ý ngươi là… không cần ôn chuyện cũ nữa?”
Vẻ mặt Mặc Hàm bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tức giận quát: “Ôn chuyện cái thằng cha mày! Hiện tại bổn điện chủ sẽ xé xác ngươi thành trăm mảnh!”
Vừa dứt lời, một luồng khí tức đáng sợ lập tức lan ra. Mặc Hàm thực sự đưa ra một ngón tay, điểm về phía Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!