Đối thủ ở cửa thứ bảy, rõ ràng mạnh hơn sáu cửa trước rất nhiều.
Bất quá sau khi thực lực của Diệp Viễn đại tăng, hắn cảm thấy dường như còn chưa đạt đến cực hạn của hắn.
"Phập!"
Mấy trăm chiêu đi qua, Diệp Viễn một kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương.
Cửa thứ bảy, thông qua!
Kiếm pháp của Diệp Viễn càng ngày càng nhanh nhẹn, không đoán trước được, toàn thân toát ra một loại khí tức để người ta cảm thấy hư ảo, mờ mịt, bí ẩn.
Có đôi khi, đối phương cảm nhận thấy kiếm của Diệp viễn vẫn còn rất xa mình, lại đột nhiên xuất hiện tại trước mặt mình, khó lòng mà phòng bị.
Mà hết thảy điều này, Diệp Viễn đều quy về công lao của Không gian pháp tắc.
Hai đại phép tắc giao hòa, uy lực không đơn giản như một cộng một bằng hai.
"Ha ha, không nghĩ tới ngươi mới chỉ mới ở Khuy Thiên Cảnh, cũng đã lĩnh ngộ Không gian pháp tắc, thực sự là niềm vui ngoài ý muốn a!" Vô Trần cười nói.
"Không biết cảm ngộ Không gian pháp tắc của ta, bây giờ đạt đến trình độ nào rồi?" Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Hắn có thể cảm giác được, Không gian pháp tắc bác đại tinh thâm, so với kiếm đạo còn cường đại hơn nhiều.
Mấy ngày nay, Hắn tu luyện trong tử vong không gian, hơn nữa lần này vượt ải, đã tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn như trước không cảm nhận thấy bình cảnh của pháp tắc.
Nhưng càng như vậy, Diệp Viễn càng lĩnh ngộ Không gian pháp tắc gian nan cỡ nào.
"Còn sớm lắm! Trình độ của ngươi bây giờ, Còn chưa đạt đạt đến Không gian pháp tắc nhất trọng sơ kỳ nữa!" Vô Trần nói.
"... Kém như vậy sao!" Diệp Viễn thật sự không còn gì để nói.
"Yếu ư? Ha ha, cảm ngộ của ngươi ở trên Không gian pháp tắc, mạnh hơn hầu hết cường giả nửa bước Thần Quân rồi, ngươi còn muốn gì nữa! Cho dù cường giả Thần Quân cảnh chân chính, cùng lắm cũng chỉ có thể sử dụng Không gian pháp tắc đệ nhất trọng mà thôi. Không gian pháp tắc, không có đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu." Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi thập phần kinh ngạc, hắn lĩnh ngộ Không gian pháp tắc, hoàn toàn là do suy luận mà ra.
Môn pháp tắc này kể ra cũng thật lợi hại, căn bản hắn dốt đặc cán mai.
Bây giờ nghe Vô Trần vừa nói như vậy, hắn mới có được một cái cảm thụ trực quan.
Trước đây Diệp Viễn khó khăn lắm mới có thể lĩnh ngộ một điểm da lông, nhưng bây giờ, Diệp Viễn sau khi khổ tu một phen, Không gian pháp tắc dường như có khuynh hướng tiến bộ mạnh mẽ.
"Không gian pháp tắc, vậy mà lại khó như vậy!" Diệp Viễn thở dài nói.
"Ha ha, nào chỉ là khó! Thời gian pháp tắc cùng Không gian pháp tắc, là hai đại pháp tắc bản nguyên nhất, toàn bộ Thông Thiên Giới đừng nói là có người có thể lĩnh ngộ, ngay cả người có thể nhập môn cũng là phượng mao lân giác. Ngươi đừng tưởng những tên cường giả Thần Quân cảnh kia có thể phi thiên độn địa, nhưng thật ra bọn hắn căn bản cũng không hiểu Không gian pháp tắc. Bọn chúng có thể làm được những điều đó, hoàn toàn là bởi vì bản thân của Thế giới chi lực đã ẩn chứa một bộ phận Không gian pháp tắc trong đó rồi. Mặc dù trời sinh có ưu thế này, nhưng tuyệt đại bộ phận cường giả Thần Quân Cảnh, dù cho đến chết cũng không thể nào nhập môn Không gian pháp tắc! Còn ngươi đã mở ra được cánh cửa này rồi!" Vô Trần nói.
"Nói như thế, ta lợi hại lắm sao?" Diệp Viễn hơi bất ngờ hỏi.
Hắn thật sự không biết, việc mình lĩnh ngộ Không gian pháp tắc, vậy mà lại trâu bò đến vậy.
Vô Trần trịnh trọng nói: "Cực kì lợi hại! Bất quá, ngươi chỉ có thể tự mình đi lĩnh ngộ Không gian pháp tắc mà thôi, ta cũng không thể giúp ngươi làm được gì, lĩnh ngộ nhiều hay không, liền phải xem tạo hóa của chính ngươi a."
Diệp Viễn gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, không gian trong Trấn Giới Bi, hình như có thể thay đổi tốc độ của dòng chảy thời gian, lẽ nào..."
Vô Trần gật đầu nói: "Không sai! Trước đây Tiên Lâm dưới cơ duyên xảo hợp, cảm ngộ được một tia Thời gian pháp tắc. Bất quá, hắn cũng chỉ lĩnh ngộ được một điểm da lông mà thôi."
Quả nhiên là như vậy!
Thời gian Diệp Viễn tới Thông Thiên giới cũng không ngắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa hề nghe nói qua người có thể thay đổi được dòng chảy thời gian à nha.
Nguyên lai, đây lại là bí kỹ độc môn của Tiên Lâm Thiên Tôn.
Chỉ là lĩnh ngộ một tia da lông, có thể thay đổi tốc độ của dòng chảy thời gian đi gấp mười lần, nếu như có thể lĩnh ngộ Thời gian pháp tắc viên mãn, thì không biết sẽ khủng bố như thế nào đây?
Diệp Viễn suy ngẫm, cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Viễn tiếp tục thông quan, tiếp tục khiêu chiến thủ quan giả thứ tám.
Mà lúc này, Địch Phàm chiến đấu với thủ quan giả thứ tám đã sắp đi đến hồi kết.
"Ầm!"
Lại một lần nữa, Địch Phàm một quyền oanh bạo đối thủ.
"Ha ha ha, thống khoái!"
Toàn thân trên dưới Địch Phàm vô cùng tàn tạ, thân thể dường như không có chỗ nào lành lặn.
Tuy vậy, hắn vẫn diệt sát đối thủ của mình, thông quan thành công.
Trong thời gian khôi phục thực lực, Địch Phàm lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc, cửa thứ chín chắc chắn rất khó khăn, với thực lực của ta bây giờ gần như không thể vượt qua! Bất quá thành tích của ta trong mười hai lôi đài chủ chắc là đứng đầu a? Thực lực của mấy tên kia cùng lắm cũng chỉ có thể xông đến cửa thứ sáu. Mà thôi, đệ nhất hay không đệ nhất, đối với ta ngược lại không quan trọng, khảo nghiệm lần này giúp ta đề thăng thực lực quá nhiều rồi!"
Thế nhưng Địch Phàm không biết, ngoại giới bây giờ lại chỉ chú ý đến Diệp Viễn.
Thậm chí ngay cả cửa thứ bảy Diệp Phàm cũng có thể ung dung vượt qua!
"Ta nhớ không lầm thì Địch Phàm đánh với thủ quan giả cửa thứ bảy hình như dùng hơn hai ngàn chiêu mới có giải quyết đôi phương a? Tên Nguyên Tiêu này, lại chỉ dùng ba bốn trăm chiêu đã giải quyết được địch thủ rồi?"
"Cái này… cái này, thật không thể tin nổi, vậy mà Nguyên Tiêu lại là cái sau vượt cái trước a."
"Không biết Địch Phàm đi ra nhìn thấy biểu hiện của Nguyên Tiêu bây giờ, không biết hắn có cảm xúc như thế nào a."
...
Khi mới bắt đầu khảo nghiệm, tốc độ thông quan của Diệp Viễn chậm như rùa.
Thế nhưng bây giờ, tốc độ phá quan của Diệp Viễn lại vượt qua Địch Phàm!
Từ trạng thái bây giờ của Địch Phàm, bọn hắn có thể nhìn ra cực hạn của hắn có lẽ là ở cửa thứ chín.
Nhưng nhìn Diệp Viễn bây giờ, bọn hắn không thể nhìn ra được cực hạn của Diệp Viễn ở mức nào.
Diệp Viễn vượt qua cửa thứ bảy chỉ tốn thời gian tương đương với cửa thứ nhất mà thôi.
Tốc độ như vậy, tính ra nhanh gấp bốn lần Địch Phàm!
Tình huống quỷ dị như vậy, làm đa số các thiên tài ở đây cảm thấy run sợ, lạnh hết cả sống lưng.
Đúng như mọi người suy đoán, Địch Phàm đã thất bại ở cửa thứ chín.
Sau đó hắn bị truyền tống đến một không gian độc lập, lựa chọn một kiện Ma Quân Huyền Bảo, cuối cùng bị truyền tống trở về.
Nhưng sau khi hắn đi ra, hắn phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Địch Phàm còn tưởng mọi người bị chiến tích của hắn làm cho kinh ngạc, cười to nói: "Các người nhìn ta với ánh mắt đó làm gì? Ha ha, khảo nghiệm thông quan lần này thực sự sảng khoái a, một mạch xông đến cửa thứ chín! Coi như phải nộp lại Huyền Bảo cho Huyết Diêm Điện, chuyến đi này cũng không tệ nha!"
Hắn như sợ kẻ khác không biết hắn leo lên đến tầng thứ chín vậy, không khoe khoang một chút không được.
Dù sao tất cả vẫn còn là thiếu niên, cho nên Địch Phàm có chút đắc ý như vậy cũng có thể hiểu được.
Nhưng sau đó hắn phát hiện, mọi người xung quanh tựa hồ cũng không có ý chúc mừng hay nịnh nọt hắn.
Trong Đạt Lan lục tử, quan hệ của Địch Phàm và Ba Đồ không tệ.
Thấy Địch Phàm đắc ý như thế, Ba Đồ mang vẻ mặt quái dị nói: "Địch Phàm, đừng đắc ý, lần này ngươi thực sự gặp phải đối thủ khó chơi rồi đó! Ngươi tới đây xem một chút đi!"
Sắc mặt Địch Phàm cứng đờ, nhìn theo phương hướng mà Ba Đồ chỉ, toàn thân chấn động, không khỏi có chút hoảng sợ.
Đối với phản ứng của Địch Phàm, tất cả mọi người cũng chẳng ngạc nhiên chút nào.
Đạt Lan lục tử từng người từng người sau khi thất bại trở ra, phản ứng đầu tiên đều là như vậy.
"Phập!"
Đúng lúc này, trường kiếm trong tay Diệp Viễn, lại một lần nữa đâm vào lồng ngực của đối phương.
Diệp Viễn thông qua cửa thứ tám!
Địch Phàm giống như bị điện giật, cả người run lên, không dám tin tưởng nói: "Cái này... Điều này sao có thể? Hắn chỉ là một tên Ma tướng đại viên mãn, vậy mà có thể xông đến cửa thứ chín? Không đúng, trong này..."
"Câm miệng!" Ba Đồ bỗng nhiên quát lạnh một tiếng, cắt đứt lời nói của Địch Phàm.
Địch Phàm bị dọa giật mình, đang muốn nổi trận lôi đình, lại nghe Ba Đồ quát lạnh: "Không muốn chết, ngươi liền câm miệng cho ta!"
Đối thủ ở cửa thứ bảy, rõ ràng mạnh hơn sáu cửa trước rất nhiều.
Bất quá sau khi thực lực của Diệp Viễn đại tăng, hắn cảm thấy dường như còn chưa đạt đến cực hạn của hắn.
"Phập!"
Mấy trăm chiêu đi qua, Diệp Viễn một kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương.
Cửa thứ bảy, thông qua!
Kiếm pháp của Diệp Viễn càng ngày càng nhanh nhẹn, không đoán trước được, toàn thân toát ra một loại khí tức để người ta cảm thấy hư ảo, mờ mịt, bí ẩn.
Có đôi khi, đối phương cảm nhận thấy kiếm của Diệp viễn vẫn còn rất xa mình, lại đột nhiên xuất hiện tại trước mặt mình, khó lòng mà phòng bị.
Mà hết thảy điều này, Diệp Viễn đều quy về công lao của Không gian pháp tắc.
Hai đại phép tắc giao hòa, uy lực không đơn giản như một cộng một bằng hai.
"Ha ha, không nghĩ tới ngươi mới chỉ mới ở Khuy Thiên Cảnh, cũng đã lĩnh ngộ Không gian pháp tắc, thực sự là niềm vui ngoài ý muốn a!" Vô Trần cười nói.
"Không biết cảm ngộ Không gian pháp tắc của ta, bây giờ đạt đến trình độ nào rồi?" Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Hắn có thể cảm giác được, Không gian pháp tắc bác đại tinh thâm, so với kiếm đạo còn cường đại hơn nhiều.
Mấy ngày nay, Hắn tu luyện trong tử vong không gian, hơn nữa lần này vượt ải, đã tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn như trước không cảm nhận thấy bình cảnh của pháp tắc.
Nhưng càng như vậy, Diệp Viễn càng lĩnh ngộ Không gian pháp tắc gian nan cỡ nào.
"Còn sớm lắm! Trình độ của ngươi bây giờ, Còn chưa đạt đạt đến Không gian pháp tắc nhất trọng sơ kỳ nữa!" Vô Trần nói.
"... Kém như vậy sao!" Diệp Viễn thật sự không còn gì để nói.
"Yếu ư? Ha ha, cảm ngộ của ngươi ở trên Không gian pháp tắc, mạnh hơn hầu hết cường giả nửa bước Thần Quân rồi, ngươi còn muốn gì nữa! Cho dù cường giả Thần Quân cảnh chân chính, cùng lắm cũng chỉ có thể sử dụng Không gian pháp tắc đệ nhất trọng mà thôi. Không gian pháp tắc, không có đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu." Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi thập phần kinh ngạc, hắn lĩnh ngộ Không gian pháp tắc, hoàn toàn là do suy luận mà ra.
Môn pháp tắc này kể ra cũng thật lợi hại, căn bản hắn dốt đặc cán mai.
Bây giờ nghe Vô Trần vừa nói như vậy, hắn mới có được một cái cảm thụ trực quan.
Trước đây Diệp Viễn khó khăn lắm mới có thể lĩnh ngộ một điểm da lông, nhưng bây giờ, Diệp Viễn sau khi khổ tu một phen, Không gian pháp tắc dường như có khuynh hướng tiến bộ mạnh mẽ.
"Không gian pháp tắc, vậy mà lại khó như vậy!" Diệp Viễn thở dài nói.
"Ha ha, nào chỉ là khó! Thời gian pháp tắc cùng Không gian pháp tắc, là hai đại pháp tắc bản nguyên nhất, toàn bộ Thông Thiên Giới đừng nói là có người có thể lĩnh ngộ, ngay cả người có thể nhập môn cũng là phượng mao lân giác. Ngươi đừng tưởng những tên cường giả Thần Quân cảnh kia có thể phi thiên độn địa, nhưng thật ra bọn hắn căn bản cũng không hiểu Không gian pháp tắc. Bọn chúng có thể làm được những điều đó, hoàn toàn là bởi vì bản thân của Thế giới chi lực đã ẩn chứa một bộ phận Không gian pháp tắc trong đó rồi. Mặc dù trời sinh có ưu thế này, nhưng tuyệt đại bộ phận cường giả Thần Quân Cảnh, dù cho đến chết cũng không thể nào nhập môn Không gian pháp tắc! Còn ngươi đã mở ra được cánh cửa này rồi!" Vô Trần nói.
"Nói như thế, ta lợi hại lắm sao?" Diệp Viễn hơi bất ngờ hỏi.
Hắn thật sự không biết, việc mình lĩnh ngộ Không gian pháp tắc, vậy mà lại trâu bò đến vậy.
Vô Trần trịnh trọng nói: "Cực kì lợi hại! Bất quá, ngươi chỉ có thể tự mình đi lĩnh ngộ Không gian pháp tắc mà thôi, ta cũng không thể giúp ngươi làm được gì, lĩnh ngộ nhiều hay không, liền phải xem tạo hóa của chính ngươi a."
Diệp Viễn gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, không gian trong Trấn Giới Bi, hình như có thể thay đổi tốc độ của dòng chảy thời gian, lẽ nào..."
Vô Trần gật đầu nói: "Không sai! Trước đây Tiên Lâm dưới cơ duyên xảo hợp, cảm ngộ được một tia Thời gian pháp tắc. Bất quá, hắn cũng chỉ lĩnh ngộ được một điểm da lông mà thôi."
Quả nhiên là như vậy!
Thời gian Diệp Viễn tới Thông Thiên giới cũng không ngắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa hề nghe nói qua người có thể thay đổi được dòng chảy thời gian à nha.
Nguyên lai, đây lại là bí kỹ độc môn của Tiên Lâm Thiên Tôn.
Chỉ là lĩnh ngộ một tia da lông, có thể thay đổi tốc độ của dòng chảy thời gian đi gấp mười lần, nếu như có thể lĩnh ngộ Thời gian pháp tắc viên mãn, thì không biết sẽ khủng bố như thế nào đây?
Diệp Viễn suy ngẫm, cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Viễn tiếp tục thông quan, tiếp tục khiêu chiến thủ quan giả thứ tám.
Mà lúc này, Địch Phàm chiến đấu với thủ quan giả thứ tám đã sắp đi đến hồi kết.
"Ầm!"
Lại một lần nữa, Địch Phàm một quyền oanh bạo đối thủ.
"Ha ha ha, thống khoái!"
Toàn thân trên dưới Địch Phàm vô cùng tàn tạ, thân thể dường như không có chỗ nào lành lặn.
Tuy vậy, hắn vẫn diệt sát đối thủ của mình, thông quan thành công.
Trong thời gian khôi phục thực lực, Địch Phàm lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc, cửa thứ chín chắc chắn rất khó khăn, với thực lực của ta bây giờ gần như không thể vượt qua! Bất quá thành tích của ta trong mười hai lôi đài chủ chắc là đứng đầu a? Thực lực của mấy tên kia cùng lắm cũng chỉ có thể xông đến cửa thứ sáu. Mà thôi, đệ nhất hay không đệ nhất, đối với ta ngược lại không quan trọng, khảo nghiệm lần này giúp ta đề thăng thực lực quá nhiều rồi!"
Thế nhưng Địch Phàm không biết, ngoại giới bây giờ lại chỉ chú ý đến Diệp Viễn.
Thậm chí ngay cả cửa thứ bảy Diệp Phàm cũng có thể ung dung vượt qua!
"Ta nhớ không lầm thì Địch Phàm đánh với thủ quan giả cửa thứ bảy hình như dùng hơn hai ngàn chiêu mới có giải quyết đôi phương a? Tên Nguyên Tiêu này, lại chỉ dùng ba bốn trăm chiêu đã giải quyết được địch thủ rồi?"
"Cái này… cái này, thật không thể tin nổi, vậy mà Nguyên Tiêu lại là cái sau vượt cái trước a."
"Không biết Địch Phàm đi ra nhìn thấy biểu hiện của Nguyên Tiêu bây giờ, không biết hắn có cảm xúc như thế nào a."
...
Khi mới bắt đầu khảo nghiệm, tốc độ thông quan của Diệp Viễn chậm như rùa.
Thế nhưng bây giờ, tốc độ phá quan của Diệp Viễn lại vượt qua Địch Phàm!
Từ trạng thái bây giờ của Địch Phàm, bọn hắn có thể nhìn ra cực hạn của hắn có lẽ là ở cửa thứ chín.
Nhưng nhìn Diệp Viễn bây giờ, bọn hắn không thể nhìn ra được cực hạn của Diệp Viễn ở mức nào.
Diệp Viễn vượt qua cửa thứ bảy chỉ tốn thời gian tương đương với cửa thứ nhất mà thôi.
Tốc độ như vậy, tính ra nhanh gấp bốn lần Địch Phàm!
Tình huống quỷ dị như vậy, làm đa số các thiên tài ở đây cảm thấy run sợ, lạnh hết cả sống lưng.
Đúng như mọi người suy đoán, Địch Phàm đã thất bại ở cửa thứ chín.
Sau đó hắn bị truyền tống đến một không gian độc lập, lựa chọn một kiện Ma Quân Huyền Bảo, cuối cùng bị truyền tống trở về.
Nhưng sau khi hắn đi ra, hắn phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Địch Phàm còn tưởng mọi người bị chiến tích của hắn làm cho kinh ngạc, cười to nói: "Các người nhìn ta với ánh mắt đó làm gì? Ha ha, khảo nghiệm thông quan lần này thực sự sảng khoái a, một mạch xông đến cửa thứ chín! Coi như phải nộp lại Huyền Bảo cho Huyết Diêm Điện, chuyến đi này cũng không tệ nha!"
Hắn như sợ kẻ khác không biết hắn leo lên đến tầng thứ chín vậy, không khoe khoang một chút không được.
Dù sao tất cả vẫn còn là thiếu niên, cho nên Địch Phàm có chút đắc ý như vậy cũng có thể hiểu được.
Nhưng sau đó hắn phát hiện, mọi người xung quanh tựa hồ cũng không có ý chúc mừng hay nịnh nọt hắn.
Trong Đạt Lan lục tử, quan hệ của Địch Phàm và Ba Đồ không tệ.
Thấy Địch Phàm đắc ý như thế, Ba Đồ mang vẻ mặt quái dị nói: "Địch Phàm, đừng đắc ý, lần này ngươi thực sự gặp phải đối thủ khó chơi rồi đó! Ngươi tới đây xem một chút đi!"
Sắc mặt Địch Phàm cứng đờ, nhìn theo phương hướng mà Ba Đồ chỉ, toàn thân chấn động, không khỏi có chút hoảng sợ.