Nói xong, Phong Nhược Tình lại chuyển sang nói với Diệp Viễn: “Nha đầu Chỉ Nhu này da mặt mỏng, ngại ngùng nói tạ ơn với ngươi, ta liền thay nàng nói đi. « Nghịch Thủy Pháp Quyết » đơn giản giống như là vì Chỉ Nhu đo thân mà làm, hai ngày này nàng tu luyện không biết ngày đêm, triệu chứng trên người cũng dịu đi không ít đâu!”
Phong Nhược Tinh nói chuyện như vậy, gương mặt xinh đẹp của Phong Chỉ Nhu liền biến thành táo đỏ đáng yêu, xinh đẹp động lòng người.
“Ai muốn tạ ơn hắn chứ? Hừ!” Nói xong, Phong Chỉ Nhu liền rời đi nhưchạy trốn.
“Nha đầu này, thật sự là không biết nói nàng thế nào cho tốt!” Phong Nhược Tình thờ dài.
“Ha ha, Phong sư tỷ là người thật tính, chỉ hơi ngang bướng một chút, kệ nàng đi thôi.” Diệp Viễn cười nói.
Cũng không biết cái gân nào của Phong Nhược Tình nối sai rồi, bỗng nhiên mờ miệng hỏi: “Diệp Viễn, không biết ngươi cảm thấy Chỉ Nhu thế nào?”
“A? Rất tốt a! Há? Phong lão sư không phải là đang làm mai chứ?” Diệp Viễn bỗng nhiên kịp phản ứng, hỏi ngược lại.
Phong Nhược Tinh cũng là khuôn mặt đỏ lên: “Thật sự ta cảm thấy ngươi và Chỉ Nhu rất xứng đôi.”
Không biết vì cái gì, lúc Phong Nhược Tình nói ra lời này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất lạc, vắng vẻ phảng phất giống như đã mất đi cái gì.
Diệp Viễn cười ha hả, nói: “Chính chuyện của mình Phong lão sư còn chưa giải quyết đấy? Vậy mà đã nghĩ đến tìm lang quân cho chất nữ rồi?”
“Ta… Ta…” Phong Nhược Tình có chút bối rôX bật thốt lên: “Đời ta say mê đan đạo, không muốn đem thời gian lãng phí ờ trên chuyện này.”
Nói xong, Phong Nhược Tinh lại hối hận, nàng đảy là đem đường lui của mình đều cho chặn mất rồi!
Diệp Viễn cười nói: “Phong lão sư cũng không cần loạn điếm uyên ương quá mức, công việc này không thích hợp với ngươi, ha ha.”