Vì sự kiện trọng đại này, Huyết Chiến đài không ngần ngại đóng cửa nửa tháng.
Mặc dù tổn thất lớn, thế nhưng Huyết Ưng đơn giản là không hề quan tâm!
Diệp Viễn chiến đấu cùng Tạp Tân một lần, đã giúp hắn kiếm được lợi nhuận bằng ba năm, chỉ có nửa tháng thì có đáng là gì?
Huyết Chiến đài là đấu trường chính, có thể chứa tận mấy vạn người, 5000 người ngồi ở phía trên nhìn có vẻ hơi trống trải.
Lần này, trên đấu trường chính chỉ có lẻ loi một mình Diệp Viễn.
Tuy nhiên hình dáng này trong mắt một đám Ma Dược Sư thật sự rất vĩ đại.
Đó là sự tồn tại của ngọn núi cao để bọn họ ngưỡng mộ!
Võ giả, đối với cường giả là kính sợ.
Ma Dược Sư, lại càng tôn kính cường giả!
Là tôn kính phát ra từ tận đáy lòng!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Viễn chậm rãi mở miệng.
"Đan đạo bao hàm toàn diện, rườm rà khó phân, nhìn như thiên đầu vạn tự, thế nhưng chỉ cần ngươi lý giải được một đầu mối, là có thể cẩn thận thăm dò, đến được bờ bên kia."
"Đan đạo cũng không phải luyện đan bằng máy móc đơn sơ, nếu như các ngươi đem nó lý giải thành một chức nghiệp nhàm chán, vậy thì sẽ bị tụt lại phía sau."
"Đan đạo, cũng là đại đạo! Một đạo đan dược, cốt lõi nằm tại dược, mà không phải ở đan."
"..."
Giọng nói du dương Diệp Viễn vang vọng trong toàn bộ Huyết Chiến đài.
Năm nghìn Ma Dược Sư lặng ngắt như tờ, lắng nghe một cách say mê.
Sau khi đạt đến cảnh giới đan thần, hiểu biết của Diệp Viễn đối với đan đạo càng thêm sâu sắc.
Lúc này, nói về nó như thể chỉ đang trò chuyện tán gẫu về cuộc sống thường ngày.
Nhưng những gì mà Ma Dược Sư nghe được, từng chữ của hắn tựa như châu ngọc, ẩn chứa đại đạo đúng đắn.
Trong lần giảng đạo này, Diệp Viễn không nghỉ cũng không ngủ và đã nói liên tục hết mười lăm ngày.
Đối với thần đạo cường giả mà nói, mười lăm ngày không ngủ không nghỉ không tính là gì cả, nhưng loại giảng đạo này ẩn chứa ở chỗ của Đạo chi, cực kỳ hao tổn khí lực, người bình thường có thể cố gắng năm ngày cũng không tệ.
Chỉ một hơi thở Diệp Viễn nói đến tận mười lăm ngày, thật sự hiếm thấy trên đời.
Vì lần giảng đạo này, Diệp Viễn cũng sắp xếp lại những gì hắn đã học được từ lúc trở thành đan thần tới nay, đem gọt dũa lại một lần.
Lúc này lời nói ra như nước chảy mây trôi, không hề vấp váp.
Diệp Viễn đi từ nông tới sâu, giảng giải thuật pháp ngày càng trở nên sâu sắc.
Ngày đầu tiên mọi người nghe được như bỗng nhiên được soi sáng, rất nhiều chỗ không hiểu về đan đạo cũng được ngộ ra.
Ngày thứ hai, những thuật pháp Diệp Viễn giảng trở nên thâm sâu hơn rất nhiều, đã có một phần nhỏ người cảm thấy như lọt vào trong sương mù.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Những gì Diệp Viễn nói càng ngày càng trở nên huyền ảo, ngay cả Ma Dược Sư tam tinh, cũng dần cảm thấy có chút quá sức.
Tuy nhiên, không một ai rời khỏi.
Bởi vì bọn họ biết để Diệp Viễn đứng đây giảng dạy cho họ là cực kỳ khó có được, nên ngay cả khi một chữ cũng nghe không hiểu, cũng là một loại trải nghiệm cực kỳ khó có được.
Diệp Viễn đang dùng một phương thức rất dễ hiểu thể hiện ra cho bọn họ biết về Đan Dược Chi Đạo.
Tuy rằng bọn họ nghe được cái hiểu cái không, thế nhưng loại trải nghiệm này quả thật có một không hai.
Trước kia, trước mặt bọn họ chỉ là một đám sương mù, đơn giản là không thấy rõ phương hướng.
Bây giờ, Diệp Viễn giúp bọn họ đánh tan sương mù, để bọn họ có cơ hội đi về phía trước trước xem xét một chút.
Không phải ai cũng có cơ hội như thế này!
Nhưng bọn họ không nhận ra có một cổ khí tức huyền diệu đang dần tràn ngập vào giữa nơi này.
Cổ hơi thở này phát triển từ không tới có, từ yếu ớt đến mạnh mẽ.
Dần dần bọn cảm giác ra được âÂm thanh của Diệp Viễn trở nên ngày càng xa cách.
Rõ ràng Diệp Viễn đang nói chuyện ngay tại dưới khán đài, nhưng mà thanh âm này, tựa như truyền đến từ chân trời.
"Chuyện này... Đây là chuyện đang gì xảy ra vậy?"
"Đạo khí tức! Đây là đại đạo khí tức!"
"Đại đạo thiên âm! Cái này nhất định là đại đạo thiên âm! Nguyên Tiêu đại sư giảng đạo, đã gây nên đại đạo cộng minh! Bây giờ mỗi một chữ của hắn, đều ẩn chứa đạo."
"Thật không ngờ, ta vậy mà lại có thể chứng kiến thời khắc này! Đại đạo thiên âm, truyền thuyết chỉ có tại thời điểm Dược Tổ giảng đạo trước đây đưa tới qua một lần!"
"Ôi thần linh ơi! Lẽ nào giữa thiên địa này lại sắp xuất hiện thêm một Dược Tổ nữa sao? Cảnh giới đan đạo của Nguyên Tiêu đại sư đã đến trình độ nào rồi?"
"Đừng có nhảm nhí, chuyên tâm lắng nghe đi! Loại cơ hội này có khi cả đời cũng chưa chắc có thể gặp được một lần! Chúng ta chỉ cần lĩnh ngộ được một chút, liền đủ dùng cả đời!"
...
Diệp Viễn lúc này, đã hoàn toàn đắm chìm trong đại dương "Đạo", cả người đều rơi vào trạng thái Không Minh.
Giảng đạo, là cho người khác tiền đề để thăng tiến, tại sao không phải là một loại thăng hoa cho chính mình?
Trong nửa tháng trở lại đây, Diệp Viễn giảng giải hiểu biết của chính mình về đạo, từng chữ kia nói ra, đây có thể nói là sự đúc kết cùng thăng hoa về đan đạo của bản thân hắn.
Kết quả là, hắn ngộ!
Những nghi hoặc và khó hiểu trong khoảng thời gian này, ngay thời khắc bây giờ tất cả đạo lý điều được thấu hiểu thông suốt.
Vô Trần vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh này, lẩm bẩm nói: "Thực sự là đại đạo thiên âm! Truyền thuyết trước đây đan thần Dược Tổ bát tinh giảng đạo cho chúng ta, đột nhiên đại đạo cộng minh, thiên âm trận trận, đưa tới quy tắc gia thân, lúc đó mới tạo nên tên Dược Tổ! Chẳng lẽ Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới giống hắn rồi sao? Nhưng hắn mới ở đan thần nhị tinh nha!"
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, mọi người mới chợt bừng tỉnh.
Nhìn lại trên đấu trường đằng xa kia, đã sớm không còn bóng dáng Diệp Viễn.
"Nguyên Tiêu đại sư đi rồi!"
"Ừm? Ta cảm thấy... Ta sắp đột phá!"
"Ta cũng vậy! Nguyên Tiêu đại sư giảng đạo làm cho ta có cảm giác bỗng nhiên được khai sáng, hơn nữa cùng với đại đạo thiên âm Đạo Uẩn, cảnh giới của ta cuối cùng cũng buông lỏng!"
"Nguyên Tiêu đại sư là thần nhân chân chính! Nói không chừng, hắn thật sự có thể trở thành Dược Tổ thứ hai!"
...
Những người có cảnh giới đan đạo nhiều năm không thay đổi, chỉ cần tư chất không phải quá kém, qua lần này đều có thể hiểu rõ một chút.
Cho dù không đột phá cảnh giới, thực lực cũng đã được cải thiện rất nhiều.
Những người này không kịp đợi rời khỏi Huyết Chiến đài, mỗi người đều tự tìm cho mình một chỗ để bế quan.
Trong không gian Trấn Giới Bi, trước Tiểu Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn bị khí tức đại đạo vô tận bọc lại.
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra một nụ cười như đã hiểu rõ.
Vào lúc này, Diệp Viễn trong lúc bất tri bất giác đã đột phá cảnh giới, đạt được cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn.
"Thật không ngờ vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh, giảng đạo một lần lại có thể để cho ta đột phá gông cùm xiềng xích. Chẳng những có thể tạo ra Tâm Dũ Thiên Văn Đan, hơn nữa còn mở ra cánh cửa dẫn đến tầng thứ ba của Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh!" Diệp Viễn cười nói.
Vô Trần kinh ngạc nói: "Ngươi bây giờ đến cùng là đang ở cảnh giới nào?"
Đan đạo mờ mịt hư vô, cùng là đan thần nhị tinh nhưng sự khác biệt về thực lực có thể sẽ rất lớn.
Nhưng ở cảnh giới này từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phân biệt được.
E rằng một đan thần nhị tinh này chỉ luyện chế nhiều hơn một loại thần đan so với một đan thần nhị tinh khác.
Thế nhưng, hiện tại Diệp Viễn hiển nhiên đã siêu thoát khỏi phạm trù loại hội luyện vài loại thần đan này, Vô Trần mới hỏi như thế.
Diệp Viễn cười nói: "Cái này... Ta cũng không nói được. Thế nhưng ta nghĩ, bây giờ thần đan nhị giai với ta hẳn là không có gì khó khăn đi?"
Đồng tử Vô Trần co rút lại, có chút kinh ngạc trước lời nói của Diệp Viễn.
Hắn biết Diệp Viễn không phải người ăn nói lung tung, càng không phải là người cuồng vọng tự đại.
Hắn dám nói vậy nhất định là có cái để dựa vào.
Nhị giai thần đan không có gì khó, chỉ sợ chỉ có cấp bậc Dược Tổ tồn tại mới dám nói ra những lời này nha?
"Rất lâu trước kia, Dược Tổ đã từng giống như ngươi, lúc giảng đạo dẫn phát đại đạo thiên âm, quy tắc phủ xuống mới đạt được Bán Tổ Chi Cảnh. Không phải cảnh giới của ngươi và Đạo Tổ đã ngang hàng rồi chứ?" Vô Trần kêu lên.
Vì sự kiện trọng đại này, Huyết Chiến đài không ngần ngại đóng cửa nửa tháng.
Mặc dù tổn thất lớn, thế nhưng Huyết Ưng đơn giản là không hề quan tâm!
Diệp Viễn chiến đấu cùng Tạp Tân một lần, đã giúp hắn kiếm được lợi nhuận bằng ba năm, chỉ có nửa tháng thì có đáng là gì?
Huyết Chiến đài là đấu trường chính, có thể chứa tận mấy vạn người, 5000 người ngồi ở phía trên nhìn có vẻ hơi trống trải.
Lần này, trên đấu trường chính chỉ có lẻ loi một mình Diệp Viễn.
Tuy nhiên hình dáng này trong mắt một đám Ma Dược Sư thật sự rất vĩ đại.
Đó là sự tồn tại của ngọn núi cao để bọn họ ngưỡng mộ!
Võ giả, đối với cường giả là kính sợ.
Ma Dược Sư, lại càng tôn kính cường giả!
Là tôn kính phát ra từ tận đáy lòng!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Viễn chậm rãi mở miệng.
"Đan đạo bao hàm toàn diện, rườm rà khó phân, nhìn như thiên đầu vạn tự, thế nhưng chỉ cần ngươi lý giải được một đầu mối, là có thể cẩn thận thăm dò, đến được bờ bên kia."
"Đan đạo cũng không phải luyện đan bằng máy móc đơn sơ, nếu như các ngươi đem nó lý giải thành một chức nghiệp nhàm chán, vậy thì sẽ bị tụt lại phía sau."
"Đan đạo, cũng là đại đạo! Một đạo đan dược, cốt lõi nằm tại dược, mà không phải ở đan."
"..."
Giọng nói du dương Diệp Viễn vang vọng trong toàn bộ Huyết Chiến đài.
Năm nghìn Ma Dược Sư lặng ngắt như tờ, lắng nghe một cách say mê.
Sau khi đạt đến cảnh giới đan thần, hiểu biết của Diệp Viễn đối với đan đạo càng thêm sâu sắc.
Lúc này, nói về nó như thể chỉ đang trò chuyện tán gẫu về cuộc sống thường ngày.
Nhưng những gì mà Ma Dược Sư nghe được, từng chữ của hắn tựa như châu ngọc, ẩn chứa đại đạo đúng đắn.
Trong lần giảng đạo này, Diệp Viễn không nghỉ cũng không ngủ và đã nói liên tục hết mười lăm ngày.
Đối với thần đạo cường giả mà nói, mười lăm ngày không ngủ không nghỉ không tính là gì cả, nhưng loại giảng đạo này ẩn chứa ở chỗ của Đạo chi, cực kỳ hao tổn khí lực, người bình thường có thể cố gắng năm ngày cũng không tệ.
Chỉ một hơi thở Diệp Viễn nói đến tận mười lăm ngày, thật sự hiếm thấy trên đời.
Vì lần giảng đạo này, Diệp Viễn cũng sắp xếp lại những gì hắn đã học được từ lúc trở thành đan thần tới nay, đem gọt dũa lại một lần.
Lúc này lời nói ra như nước chảy mây trôi, không hề vấp váp.
Diệp Viễn đi từ nông tới sâu, giảng giải thuật pháp ngày càng trở nên sâu sắc.
Ngày đầu tiên mọi người nghe được như bỗng nhiên được soi sáng, rất nhiều chỗ không hiểu về đan đạo cũng được ngộ ra.
Ngày thứ hai, những thuật pháp Diệp Viễn giảng trở nên thâm sâu hơn rất nhiều, đã có một phần nhỏ người cảm thấy như lọt vào trong sương mù.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Những gì Diệp Viễn nói càng ngày càng trở nên huyền ảo, ngay cả Ma Dược Sư tam tinh, cũng dần cảm thấy có chút quá sức.
Tuy nhiên, không một ai rời khỏi.
Bởi vì bọn họ biết để Diệp Viễn đứng đây giảng dạy cho họ là cực kỳ khó có được, nên ngay cả khi một chữ cũng nghe không hiểu, cũng là một loại trải nghiệm cực kỳ khó có được.
Diệp Viễn đang dùng một phương thức rất dễ hiểu thể hiện ra cho bọn họ biết về Đan Dược Chi Đạo.
Tuy rằng bọn họ nghe được cái hiểu cái không, thế nhưng loại trải nghiệm này quả thật có một không hai.
Trước kia, trước mặt bọn họ chỉ là một đám sương mù, đơn giản là không thấy rõ phương hướng.
Bây giờ, Diệp Viễn giúp bọn họ đánh tan sương mù, để bọn họ có cơ hội đi về phía trước trước xem xét một chút.
Không phải ai cũng có cơ hội như thế này!
Nhưng bọn họ không nhận ra có một cổ khí tức huyền diệu đang dần tràn ngập vào giữa nơi này.
Cổ hơi thở này phát triển từ không tới có, từ yếu ớt đến mạnh mẽ.
Dần dần bọn cảm giác ra được âÂm thanh của Diệp Viễn trở nên ngày càng xa cách.
Rõ ràng Diệp Viễn đang nói chuyện ngay tại dưới khán đài, nhưng mà thanh âm này, tựa như truyền đến từ chân trời.
"Chuyện này... Đây là chuyện đang gì xảy ra vậy?"
"Đạo khí tức! Đây là đại đạo khí tức!"
"Đại đạo thiên âm! Cái này nhất định là đại đạo thiên âm! Nguyên Tiêu đại sư giảng đạo, đã gây nên đại đạo cộng minh! Bây giờ mỗi một chữ của hắn, đều ẩn chứa đạo."
"Thật không ngờ, ta vậy mà lại có thể chứng kiến thời khắc này! Đại đạo thiên âm, truyền thuyết chỉ có tại thời điểm Dược Tổ giảng đạo trước đây đưa tới qua một lần!"
"Ôi thần linh ơi! Lẽ nào giữa thiên địa này lại sắp xuất hiện thêm một Dược Tổ nữa sao? Cảnh giới đan đạo của Nguyên Tiêu đại sư đã đến trình độ nào rồi?"
"Đừng có nhảm nhí, chuyên tâm lắng nghe đi! Loại cơ hội này có khi cả đời cũng chưa chắc có thể gặp được một lần! Chúng ta chỉ cần lĩnh ngộ được một chút, liền đủ dùng cả đời!"
...
Diệp Viễn lúc này, đã hoàn toàn đắm chìm trong đại dương "Đạo", cả người đều rơi vào trạng thái Không Minh.
Giảng đạo, là cho người khác tiền đề để thăng tiến, tại sao không phải là một loại thăng hoa cho chính mình?
Trong nửa tháng trở lại đây, Diệp Viễn giảng giải hiểu biết của chính mình về đạo, từng chữ kia nói ra, đây có thể nói là sự đúc kết cùng thăng hoa về đan đạo của bản thân hắn.
Kết quả là, hắn ngộ!
Những nghi hoặc và khó hiểu trong khoảng thời gian này, ngay thời khắc bây giờ tất cả đạo lý điều được thấu hiểu thông suốt.
Vô Trần vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh này, lẩm bẩm nói: "Thực sự là đại đạo thiên âm! Truyền thuyết trước đây đan thần Dược Tổ bát tinh giảng đạo cho chúng ta, đột nhiên đại đạo cộng minh, thiên âm trận trận, đưa tới quy tắc gia thân, lúc đó mới tạo nên tên Dược Tổ! Chẳng lẽ Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới giống hắn rồi sao? Nhưng hắn mới ở đan thần nhị tinh nha!"
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, mọi người mới chợt bừng tỉnh.
Nhìn lại trên đấu trường đằng xa kia, đã sớm không còn bóng dáng Diệp Viễn.
"Nguyên Tiêu đại sư đi rồi!"
"Ừm? Ta cảm thấy... Ta sắp đột phá!"
"Ta cũng vậy! Nguyên Tiêu đại sư giảng đạo làm cho ta có cảm giác bỗng nhiên được khai sáng, hơn nữa cùng với đại đạo thiên âm Đạo Uẩn, cảnh giới của ta cuối cùng cũng buông lỏng!"
"Nguyên Tiêu đại sư là thần nhân chân chính! Nói không chừng, hắn thật sự có thể trở thành Dược Tổ thứ hai!"
...
Những người có cảnh giới đan đạo nhiều năm không thay đổi, chỉ cần tư chất không phải quá kém, qua lần này đều có thể hiểu rõ một chút.
Cho dù không đột phá cảnh giới, thực lực cũng đã được cải thiện rất nhiều.
Những người này không kịp đợi rời khỏi Huyết Chiến đài, mỗi người đều tự tìm cho mình một chỗ để bế quan.
Trong không gian Trấn Giới Bi, trước Tiểu Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn bị khí tức đại đạo vô tận bọc lại.
Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra một nụ cười như đã hiểu rõ.
Vào lúc này, Diệp Viễn trong lúc bất tri bất giác đã đột phá cảnh giới, đạt được cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn.
"Thật không ngờ vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh, giảng đạo một lần lại có thể để cho ta đột phá gông cùm xiềng xích. Chẳng những có thể tạo ra Tâm Dũ Thiên Văn Đan, hơn nữa còn mở ra cánh cửa dẫn đến tầng thứ ba của Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh!" Diệp Viễn cười nói.
Vô Trần kinh ngạc nói: "Ngươi bây giờ đến cùng là đang ở cảnh giới nào?"
Đan đạo mờ mịt hư vô, cùng là đan thần nhị tinh nhưng sự khác biệt về thực lực có thể sẽ rất lớn.
Nhưng ở cảnh giới này từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phân biệt được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!