Đi ra từ chỗ Diệp Viễn, vẻ mặt Mông Kỳ mang theo vẻ cười khổ.
Kết quả như này, hắn cũng đoán được.
Chỉ là đường chủ để cho hắn tới, hắn cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tới thử một lần.
Nửa năm này, Ma Dược Đường ở dưới tay Diệp Viễn đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Những ngày gần đây nhất, Mông Kỳ mơ hồ cảm nhận được cảnh giới lâu không thay đổi lại có dấu hiệu muốn đột phá.
Phát hiện này làm cho hắn kích động không thôi.
Mông Kỳ đứng ở tại cảnh giới này đã có trên vạn năm thời gian.
Hắn biết, chính mình đã sớm dùng hết tiềm lực, về cơ bản đời này không có hy vọng đột phá thêm.
Nhưng đến bây giờ, hắn lại có hy vọng đột phá đến Ma Dược Sư tam tinh trong truyền thuyết, kết quả như này bảo hắn làm sao lại không mừng rỡ như điên?
Dĩ nhiên Mông Kỳ biết, hắn có thể đột phá, hoàn toàn là công lao của Diệp Viễn.
Nửa năm qua, Diệp Viễn đã mở ra một cánh cửa khác cho bọn hắn, để cho bọn hắn được chứng kiến một thế giới mới, hoàn toàn khác biệt.
Diệp Viễn truyền thụ cho bọn hắn một ít kỹ năng, có thể đem thuật luyện đan của bọn họ trau chuốt một lần, để cho thực lực của bọn hắn lớn mạnh vượt bậc.
Hiện tại Mông Kỳ đang luyện chế Ma Long Viêm Tinh đan, về cơ bản bước đầu đều là trung phẩm, rất có tiềm năng luyện chế ra thượng phẩm.
Trong thời gian nửa năm lại có thể tiến bộ đến bậc này, quả thật có thể dùng tốc độ như phi hành để hình dung.
Nếu là trước đây, Mông Kỳ chưa bao giờ cảm nhận được đan đạo còn có thể phát triển nhanh như thế!
Hắn biết, mỗi người trong ngũ lão đều được tiến bộ không ít.
Mà hết thảy những điều này, tất cả đều thuộc về công lao của Nguyên Tiêu đại sư!
Mông Kỳ còn biết, nửa năm này đường chủ cũng có sự tiến bộ vượt bậc, đã vượt qua hai Ma Dược Sư tam tinh khác trong thành một đoạn dài.
Hiện tại Diệp Viễn, đã được bọn hắn thờ phụng như thần linh!
Ma Dược Đường biến hoá to lớn như thế, vậy mà Diệp Viễn lại chưa bao giờ mở miệng đòi qua cái gì!
Cho dù là mở tiệm luyện đan, đó cũng là linh dược mà võ giả tự chuẩn bị.
Ma Dược Đường thiếu nợ Diệp Viễn quá nhiều.
Hiện tại người ở vương thành đến tìm hắn để thỉnh kinh, điều này rõ ràng cho thấy cao tầng đang rục rịch muốn động.
Huyết Diêm điện coi công sức của Nguyên Tiêu đại sư người ta như cỏ rác, người ta cam tâm tình nguyện mới là lạ.
Khổng Tiêu là đường chủ Ma Dược Đường của vương thành Hắc Ngọc, đối với việc phía trên để cho mình dẫn người tới nghe Diệp Viễn giảng đạo, nội tâm hắn thật sự là vô cùng khinh thường.
Ma Dược Sư đều rất cao ngạo, bản thân hắn lại là Ma Dược Sư tam tinh, địa vị khiến người khác tôn sùng, những Ma Dược Sư bình thường căn bản hắn không thèm để vào mắt.
Thực lực đan đạo của hắn, cùng mấy vị đường chủ của vài toà vương thành phụ cận đều là ngang ngửa nhau.
Càng làm cho hắn phiền muộn là, nghe nói vị Ma Dược Sư giảng đạo này, thế mà chỉ là một Ma Dược Sư nhị tinh.
Điều này khiến hắn làm sao chịu nổi?
“Y Mạt, vị đại sư này thật kiêu ngạo, ngay cả ngươi là một đường chủ mà cũng không mời nổi sao?” Khổng Tiêu khó chịu nói.
Đường chủ của Ma Dược Đường muốn gặp một tên Ma Dược Sư nhị tinh mà còn phải truyền tin, đây không phải là chuyện cười sao?
Y Mạt chính là đường chủ của Tạp Bằng Ma Dược Đường, sợ mất thể diện nên hắn mới để cho Mông Kỳ đi mời Diệp Viễn.
Thật ra hắn cũng biết, Diệp Viễn tám phần mười là sẽ không đáp ứng gặp những người này.
“Khổng Tiêu, nơi đây không phải vương thành Hắc Ngọc, nếu không cần ngươi có thể lập tức đi, ta cũng không có mời ngươi tới!” Y Mạt sầm mặt nói.
Khổng Tiêu nghe xong, vui vẻ nói: “Haha, nóng tính thế! Nếu không phải điện chủ nhà chúng ta bảo ta đến, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đến cái chỗ chết tiệt này sao? Còn đại sư cái gì, ta nhổ vào! Một tên tiểu tử nhị tinh cũng dám đi đóng giả làm sói sao! Cũng chỉ có mấy kẻ các ngươi, nhìn thấy ai cũng kêu đại sư.”
Quả thật trong số vài toà vương thành xung quanh, Ma Dược Đường của Tạp Bằng vương thành đều xếp ở phía dưới.
Từ nhân số đến thực lực, đều thua xa những thành khác.
Cho nên lúc Khổng Tiêu bái kiến Y Mạt, cũng là bộ dáng hống hách, căn bản không để hắn vào mắt.
Y Mạt tức đến xanh mét mặt mày, nói: “Tốt! Tốt! Ngươi đã không cần Nguyên Tiêu đại sư giảng đạo, vậy thì mời ngươi cút!”
Khổng Tiêu đang định nói lại, thì bỗng Mộng Kỳ đi ra từ bên trong, khom người nói với Y Mạt: “Đường chủ, Nguyên Tiêu đại sư bảo rằng bọn hắn đến từ đâu thì trở về chỗ đó đi!”
Những gì hai người vừa đối thoại, Mông Kỳ đều đã nghe thấy tất cả.
Hắn vốn là muốn nói uyển chuyển một chút, nhưng có vẻ hiện tại cũng không cần giữ mặt mũi cho đối phương nữa, trực tiếp nói nguyên văn những lời của Diệp Viễn.
Khổng Tiêu nghe được lời này thì trực tiếp xù lông, cả giận nói: “Haha, khẩu khí cũng thật lớn! Một tên Ma Dược Sư nhị tinh nho nhỏ mà dám nói chuyện với bản đường chủ như thế! Ta sẽ đi gặp điện chủ các ngươi, ta ngược lại muốn xem nàng sẽ nói như thế nào! Ô Hạo, Thiết Tâm, người ta bắt nạt chúng ta ở nơi này, mau cùng ta đi tìm điện chủ của bọn họ!”
Ô Hạo cùng Thiết Tâm chính là đường chủ Ma Dược Đường của vương thành Long Bình và vương thành Tử U.
Khổng Tiêu nói xong liền muốn xoay người rời đi.
Nhưng đi được vài bước, hắn phát hiện hai người Ô Hạo không có đi theo.
Hắn không khỏi dừng bước chân lại, cau mày nói; “Hai người các ngươi không nghe thấy sao? Người ta đuổi chúng ta từ nơi này trở về, các ngươi còn ỳ ở chỗ này nhìn vẻ mặt người ta làm gì?”
Ô Hạo cười ha ha nói: “Ngươi đi đi, Long Bình vương thành chúng ta là mang theo thái độ học tập mà tới, sao có thể không nể mặt chủ nhà chứ? Nếu là đại sư, thì tự nhiên là có sự kiêu hãnh của chính mình, chúng ta cần phải xuất ra một chút thành ý.”
Thiết Tâm cũng cười nói: “Không bằng Khổng Tiêu huynh cứ đi tìm điện chủ đại nhân, còn chúng ta ở lại đây cầu gặp Nguyên Tiêu đại sư.”
Khổng Tiêu không khỏi nhíu mày một cái, trong lòng hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Hai người này là như thế nào?
Hắn biết, hai người này cũng rất khinh thường Tạp Bằng Ma Dược Đường.
Thời điểm mới vừa vào thành, ba gia tộc vẫn còn chung chí hướng, không thể để cho Y Mạt tiểu nhân đắc ý, cần phải làm giảm uy phong của bọn hắn.
Sao bây giờ thái độ lại chuyển biến 180 độ vậy?
Trong này khẳng định có việc mình không biết!
Vẻ mặt Hắn trầm xuống, nói: “Hai người các ngươi đang có ý gì?”
Ô Hạo cười nói: “Không có ý gì, chúng ta không ngại xa xôi vạn dặm đi tới Tạp Bằng vương thành, đương nhiên là muốn trao đổi nhiều một chút với Y Mạt huynh. Y Mạt huynh, Ô mỗ gần đây có điểm nghi hoặc, chúng ta cùng… thảo luận?”
Y Mạt còn chưa lên tiếng, Thiết Tâm cũng cười nói: “Y Mạt huynh, lần này ta mang theo không ít người, chúng ta là huynh đệ láng giềng, cần trao đổi nhiều một chút.”
Y Mạt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đành chắp tay cười nói: “Điều này là đương nhiên!”
Khổng Tiêu híp hai mắt, lạnh lẽo nói: “Hừ! Ta cũng không tin, một tên Ma Dược Sư Nhị tinh còn có thể nghịch thiên được? Hắn không muốn gặp chúng ta? Ta sẽ làm cho hắn phải bò tới gặp ta!”
Dứt lời, Khổng Tiêu đang muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Đúng lúc này Diệp Viễn thong thả đi tới, vừa vặn nghe được câu này, cười nói: “Thật sao? Vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi đã bị xếp vào sổ đen, không bao giờ được đến đây nữa.”
Khổng Tiêu quay người lại, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là tên đại sư chó má kia? Haha, ta còn không biết là ai, thì ra là một tiểu tử chưa dứt sữa mẹ! Y Mạt, các ngươi thực sự là càng sống lâu càng hồ đồ! Tiểu tử, ngươi yên tâm, ta sẽ về ngay đây. Có điều, ngươi nên dập đầu ba cái với ta nha!”
Diệp Viễn căn bản là không quan tâm đến hắn, nói với Y Mạt: “Y Mạt đường chủ, nửa tháng tới, ta muốn trở về Phiền Gia để bế quan, trong nửa tháng này, không được phái người tới tìm ta.”
Nói xong, cũng không đợi Y Mạt hồi đáp, hắn trực tiếp đi ngang qua Khổng Tiêu, rời khỏi Ma Dược Đường.
Đi ra từ chỗ Diệp Viễn, vẻ mặt Mông Kỳ mang theo vẻ cười khổ.
Kết quả như này, hắn cũng đoán được.
Chỉ là đường chủ để cho hắn tới, hắn cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tới thử một lần.
Nửa năm này, Ma Dược Đường ở dưới tay Diệp Viễn đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Những ngày gần đây nhất, Mông Kỳ mơ hồ cảm nhận được cảnh giới lâu không thay đổi lại có dấu hiệu muốn đột phá.
Phát hiện này làm cho hắn kích động không thôi.
Mông Kỳ đứng ở tại cảnh giới này đã có trên vạn năm thời gian.
Hắn biết, chính mình đã sớm dùng hết tiềm lực, về cơ bản đời này không có hy vọng đột phá thêm.
Nhưng đến bây giờ, hắn lại có hy vọng đột phá đến Ma Dược Sư tam tinh trong truyền thuyết, kết quả như này bảo hắn làm sao lại không mừng rỡ như điên?
Dĩ nhiên Mông Kỳ biết, hắn có thể đột phá, hoàn toàn là công lao của Diệp Viễn.
Nửa năm qua, Diệp Viễn đã mở ra một cánh cửa khác cho bọn hắn, để cho bọn hắn được chứng kiến một thế giới mới, hoàn toàn khác biệt.
Diệp Viễn truyền thụ cho bọn hắn một ít kỹ năng, có thể đem thuật luyện đan của bọn họ trau chuốt một lần, để cho thực lực của bọn hắn lớn mạnh vượt bậc.
Hiện tại Mông Kỳ đang luyện chế Ma Long Viêm Tinh đan, về cơ bản bước đầu đều là trung phẩm, rất có tiềm năng luyện chế ra thượng phẩm.
Trong thời gian nửa năm lại có thể tiến bộ đến bậc này, quả thật có thể dùng tốc độ như phi hành để hình dung.
Nếu là trước đây, Mông Kỳ chưa bao giờ cảm nhận được đan đạo còn có thể phát triển nhanh như thế!
Hắn biết, mỗi người trong ngũ lão đều được tiến bộ không ít.
Mà hết thảy những điều này, tất cả đều thuộc về công lao của Nguyên Tiêu đại sư!
Mông Kỳ còn biết, nửa năm này đường chủ cũng có sự tiến bộ vượt bậc, đã vượt qua hai Ma Dược Sư tam tinh khác trong thành một đoạn dài.
Hiện tại Diệp Viễn, đã được bọn hắn thờ phụng như thần linh!
Ma Dược Đường biến hoá to lớn như thế, vậy mà Diệp Viễn lại chưa bao giờ mở miệng đòi qua cái gì!
Cho dù là mở tiệm luyện đan, đó cũng là linh dược mà võ giả tự chuẩn bị.
Ma Dược Đường thiếu nợ Diệp Viễn quá nhiều.
Hiện tại người ở vương thành đến tìm hắn để thỉnh kinh, điều này rõ ràng cho thấy cao tầng đang rục rịch muốn động.
Huyết Diêm điện coi công sức của Nguyên Tiêu đại sư người ta như cỏ rác, người ta cam tâm tình nguyện mới là lạ.
Khổng Tiêu là đường chủ Ma Dược Đường của vương thành Hắc Ngọc, đối với việc phía trên để cho mình dẫn người tới nghe Diệp Viễn giảng đạo, nội tâm hắn thật sự là vô cùng khinh thường.
Ma Dược Sư đều rất cao ngạo, bản thân hắn lại là Ma Dược Sư tam tinh, địa vị khiến người khác tôn sùng, những Ma Dược Sư bình thường căn bản hắn không thèm để vào mắt.
Thực lực đan đạo của hắn, cùng mấy vị đường chủ của vài toà vương thành phụ cận đều là ngang ngửa nhau.
Càng làm cho hắn phiền muộn là, nghe nói vị Ma Dược Sư giảng đạo này, thế mà chỉ là một Ma Dược Sư nhị tinh.
Điều này khiến hắn làm sao chịu nổi?
“Y Mạt, vị đại sư này thật kiêu ngạo, ngay cả ngươi là một đường chủ mà cũng không mời nổi sao?” Khổng Tiêu khó chịu nói.
Đường chủ của Ma Dược Đường muốn gặp một tên Ma Dược Sư nhị tinh mà còn phải truyền tin, đây không phải là chuyện cười sao?
Y Mạt chính là đường chủ của Tạp Bằng Ma Dược Đường, sợ mất thể diện nên hắn mới để cho Mông Kỳ đi mời Diệp Viễn.
Thật ra hắn cũng biết, Diệp Viễn tám phần mười là sẽ không đáp ứng gặp những người này.
“Khổng Tiêu, nơi đây không phải vương thành Hắc Ngọc, nếu không cần ngươi có thể lập tức đi, ta cũng không có mời ngươi tới!” Y Mạt sầm mặt nói.
Khổng Tiêu nghe xong, vui vẻ nói: “Haha, nóng tính thế! Nếu không phải điện chủ nhà chúng ta bảo ta đến, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đến cái chỗ chết tiệt này sao? Còn đại sư cái gì, ta nhổ vào! Một tên tiểu tử nhị tinh cũng dám đi đóng giả làm sói sao! Cũng chỉ có mấy kẻ các ngươi, nhìn thấy ai cũng kêu đại sư.”
Quả thật trong số vài toà vương thành xung quanh, Ma Dược Đường của Tạp Bằng vương thành đều xếp ở phía dưới.
Từ nhân số đến thực lực, đều thua xa những thành khác.
Cho nên lúc Khổng Tiêu bái kiến Y Mạt, cũng là bộ dáng hống hách, căn bản không để hắn vào mắt.
Y Mạt tức đến xanh mét mặt mày, nói: “Tốt! Tốt! Ngươi đã không cần Nguyên Tiêu đại sư giảng đạo, vậy thì mời ngươi cút!”
Khổng Tiêu đang định nói lại, thì bỗng Mộng Kỳ đi ra từ bên trong, khom người nói với Y Mạt: “Đường chủ, Nguyên Tiêu đại sư bảo rằng bọn hắn đến từ đâu thì trở về chỗ đó đi!”
Những gì hai người vừa đối thoại, Mông Kỳ đều đã nghe thấy tất cả.
Hắn vốn là muốn nói uyển chuyển một chút, nhưng có vẻ hiện tại cũng không cần giữ mặt mũi cho đối phương nữa, trực tiếp nói nguyên văn những lời của Diệp Viễn.
Khổng Tiêu nghe được lời này thì trực tiếp xù lông, cả giận nói: “Haha, khẩu khí cũng thật lớn! Một tên Ma Dược Sư nhị tinh nho nhỏ mà dám nói chuyện với bản đường chủ như thế! Ta sẽ đi gặp điện chủ các ngươi, ta ngược lại muốn xem nàng sẽ nói như thế nào! Ô Hạo, Thiết Tâm, người ta bắt nạt chúng ta ở nơi này, mau cùng ta đi tìm điện chủ của bọn họ!”
Ô Hạo cùng Thiết Tâm chính là đường chủ Ma Dược Đường của vương thành Long Bình và vương thành Tử U.
Khổng Tiêu nói xong liền muốn xoay người rời đi.
Nhưng đi được vài bước, hắn phát hiện hai người Ô Hạo không có đi theo.
Hắn không khỏi dừng bước chân lại, cau mày nói; “Hai người các ngươi không nghe thấy sao? Người ta đuổi chúng ta từ nơi này trở về, các ngươi còn ỳ ở chỗ này nhìn vẻ mặt người ta làm gì?”
Ô Hạo cười ha ha nói: “Ngươi đi đi, Long Bình vương thành chúng ta là mang theo thái độ học tập mà tới, sao có thể không nể mặt chủ nhà chứ? Nếu là đại sư, thì tự nhiên là có sự kiêu hãnh của chính mình, chúng ta cần phải xuất ra một chút thành ý.”
Thiết Tâm cũng cười nói: “Không bằng Khổng Tiêu huynh cứ đi tìm điện chủ đại nhân, còn chúng ta ở lại đây cầu gặp Nguyên Tiêu đại sư.”
Khổng Tiêu không khỏi nhíu mày một cái, trong lòng hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Hai người này là như thế nào?
Hắn biết, hai người này cũng rất khinh thường Tạp Bằng Ma Dược Đường.
Thời điểm mới vừa vào thành, ba gia tộc vẫn còn chung chí hướng, không thể để cho Y Mạt tiểu nhân đắc ý, cần phải làm giảm uy phong của bọn hắn.
Sao bây giờ thái độ lại chuyển biến 180 độ vậy?
Trong này khẳng định có việc mình không biết!
Vẻ mặt Hắn trầm xuống, nói: “Hai người các ngươi đang có ý gì?”
Ô Hạo cười nói: “Không có ý gì, chúng ta không ngại xa xôi vạn dặm đi tới Tạp Bằng vương thành, đương nhiên là muốn trao đổi nhiều một chút với Y Mạt huynh. Y Mạt huynh, Ô mỗ gần đây có điểm nghi hoặc, chúng ta cùng… thảo luận?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!