Lấy tính cách của Huyết Ưng, hắn đều suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn quả thật quá hưng phấn, chỉ một trận đấu lại có thể kiếm về lợi nhuận tương đương của hai ba năm!
Tiền này, cứ như là được gió lớn thổi tới vậy.
Có thể nói Huyết Chiến đài là địa bàn của mấy người ở Huyết Diêm điện, cũng là nơi kiếm lợi nhiều nhất, có thể dùng câu một ngày thu đấu vàng để hình dung.
Nhưng mà kiểu kiếm tiền như hôm nay, trong lịch sử chưa bao giờ có!
Không tính những người mua Diệp Viễn thắng thì riêng ngày hôm nay Huyết Chiến đài đã gom được một trăm tỷ Ma Nguyên Thạch!
“Ha ha ha…, vẫn là điện chủ đại nhân thật tinh mắt, tiền này kiếm quá dễ dàng! Thật là không có nghĩ đến, không có nghĩ đến! Trước ngày hôm nay, ai có thể nghĩ đến một Ma Tướng trung giai lại có thể chiến thắng Huyết Chiến chi vương Tạp Tân chứ”. Huyết Ưng hưng phấn nói.
Hôm nay Huyết Chiến đài kiếm được một mẻ lớn, người đường chủ là hắn đây cảm thấy cực kì phấn khích.
U Minh hiển nhiên không có hưng phấn được như Huyết Ưng, thản nhiên nói: “Đúng vậy nha, vẫn là điện chủ đại nhân thật tinh mắt! Người này tuyệt không phải vật trong ao, thiên phú và thủ đoạn của hắn đều thật đáng sợ!”
Mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn!
So với Huyết Ưng đang hưng phấn, bên ngoài lại là một mảnh bi thương.
“Hết rồi! Lần này thì hết thật rồi! Mẹ kiếp, ta nhất định là bị mất não, nếu không làm sao lại đem toàn bộ gia tài đặt hết vào chứ. Lần này, mất cả chì lẫn chài rồi!”
“Ma Nguyên Thạch của ta! Huhu… Lão tử vào sinh ra tử mấy nghìn năm, mới để dành được mấy trăm nghìn Ma Nguyên Thạch này, lần này chỉ trong một đêm mà đã một đi không trở lại!”
“Tạp Tân chết tiệt, thế mà lại hại ta thua thảm như vậy! A a a ta muốn điên lên rồi!”
“Ha ha ha… Phát tài! Phát tài rồi! Ta đặt năm vạn Thần Nguyên Thạch, lập tức tăng gấp mười lăm lần! Mười lăm lần! Ha ha ha…”
…
Người kia mải đắm chìm trong sự hưng phấn, lại không phát hiện đã có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi hắn.
Tại Huyết Chiến đài hỗn loạn, đại bộ phận là võ giả ở tầng thấp nhất.
Hiện tại bọn hắn thua sạch gia sản, đã là gấp đến đỏ mắt.
Tên này đặt Diệp Viễn thắng, kiếm được tiền nhưng lại không biết đạo lý thu liễm, về sau chết cũng không biết chết như thế nào.
Dù sao cũng sẽ có những trường hợp ngoại lệ như này.
Lúc này Phiền Lân ôm Ly Cơ, hận không thể đem nàng ngậm trong miệng.
Hắn chưa một lần cảm thấy, nữ nhi này lại thuận mắt như thế.
Diệp Viễn là hạng nhất cung phụng của Phiền Gia, đương nhiên Phiền Lân không thể giống như người khác đặt Tạp Tân thắng được.
Mặc dù, hắn tuyệt không xem trọng Diệp Viễn.
Mang ý tưởng cổ vũ cho Diệp Viễn, Phiền Lân đặt Diệp Viễn 100 vạn Ma Nguyên Thạch.
Hắn vạn lần không nghĩ tới, trong nháy mắt Diệp Viễn đã khiến cho hắn có 1500 vạn Ma Nguyên Thạch!
Cho dù là đối với đại gia tộc như Phiền gia mà nói thì 1500 vạn Ma Nguyên Thạch cũng tuyệt không phải một con số nhỏ.
Quan trọng hơn là có thể nở mày nở mặt!
Tối nay, danh tiếng Nguyên Tiêu sẽ vang vọng khắp vương thành Tạp Bằng, Phiền gia của hắn cũng sẽ tự nhiên được thơm lây.
“Nữ nhi tốt của ta, ngươi thật sự là có mắt nhìn! Bảo bối này, bất luận ngươi làm như thế nào cũng phải giúp ta giữ hắn ở lại Phiền gia! Ha ha ha…” Phiền Lân sảng khoái nói.
Vừa mới đây, liền có không ít quý tộc của Tạp Bằng vương thành tới nói lời chúc mừng với hắn.
Gia chủ nhà họ Phiền là hắn đây, nhất thời cảm thấy trên mặt có hào quang.
Có điều, hiển nhiên Ly Cơ không được lạc quan giống như Phiền Lân.
Nàng luôn cảm giác Diệp Viễn càng ngày càng xa mình, cách hành xử đối với nàng cũng chỉ để lấy lệ.
"Hầy, cũng chỉ đành đi được tới đâu thì hay tới đó." Trong lòng Ly Cơ thầm nghĩ như thế.
...
Ở thời điểm khi toàn bộ vương thành đều đang nghị luận rằng Diệp Viễn lợi hại như nào, thì bản thân Diệp Viễn lại không có bao nhiêu hứng thú.
Đi được tới thời điểm này, Diệp Viễn đã đánh bại được quá nhiều thiên tài, bất luận là đan đạo hay là võ đạo.
Đối với thắng lợi như thế này, hắn sớm đã có thể bình ổn tâm tình.
Trở lại Phiền gia chữa khỏi vết thương, Diệp Viễn cũng không có nóng lòng tu luyện, mà là cả ngày ở trong Ma Dược Đường.
Hiện tại danh vọng của hắn như mặt trời ban trưa, ở Ma Dược Đường thì bao gồm đường chủ và tất cả mọi người đều lấy lễ đối với sư trưởng tới đối đãi với hắn.
Tài nguyên tốt như vậy, Diệp Viễn cũng không muốn lãng phí.
Một mặt hắn ở Ma Dược Đường làm đạo sư, một mặt lợi dụng tài nguyên của Ma Dược Đường để cảm ngộ đan đạo.
Diệp Viễn đang nghiên cứu nhị giai thần đan, còn chưa đạt được cấp độ viên mãn, còn cần thao tác thực tiễn nhiều hơn nữa mới có thể đạt được viên mãn.
Tài nguyên của Ma Dược Đường phong phú, lại rất tôn sùng hắn, đương nhiên là nơi phù hợp nhất để Diệp Viễn nghiên cứu đan đạo.
Kết quả là, Diệp Viễn trở thành Ma Dược Sư tại Ma Dược Đường, đúng là cầu được ước thấy.
Phàm là người tới Ma Dược Đường cầu đan, hắn một mình toàn thu.
Đương nhiên ngoài nghiên cứu đan đạo ra thì Diệp Viễn còn có một nhiệm vụ rất quan trọng đó là tìm hiểu và đan phương tu bổ được Thần Hải.
Diệp Viễn nhớ mãi không quên chuyện của Tạ Tĩnh Nghi.
Bất luận như thế nào thì hắn cũng muốn khôi phục lại Thần Hải cho Tạ Tĩnh Nghi, để hắn có thể tu luyện một lần nữa!
Có điều Diệp Viễn cũng biết, việc này không phải một lần là xong.
Nghiên cứu đan đạo đòi hỏi phải có thực hành cùng nghiên cứu, phẩm cấp của thần đan càng cao thì càng khó lĩnh ngộ, chứ đừng nói gì đến mở rộng và phát triển đan dược mới.
Thời gian nửa năm nháy mắt liền trôi qua, sự việc Tạp Tân bị Diệp Viễn đánh bại đã sớm phai đi.
Mà bây giờ, danh tiếng đệ nhất Ma Dươc Sư của vương thành Tạp Bằng lại trỗi dậy mạnh mẽ ngay tại vương thành.
Mỗi ngày, võ giả cầu đan đều vây quanh trước cửa của Ma Dược Đường, xếp thành một hàng dài.
Cường giả Ma Tướng ở Tạp Bằng vương thành đều coi việc nhận được một viên đan dược của Nguyên Tiêu đại sư làm vinh dự.
Ở chợ đen, đan dược do Diệp Viễn luyện chế, bị thét giá cực cao.
Hết cách rồi, đan dược do Diệp Viễn điều chế có phẩm chất rất cao, dược hiệu lại mạnh, những người khác căn bản là so không nổi.
Có điều, trải qua nửa năm huấn luyện này, Diệp Viễn sửa đổi hết tất cả thói hư tật xấu của đám người Mông Kỳ, khiến cho trình độ luyện đan của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Ngũ lão cảm động đến rơi nước mắt với Diệp Viễn.
Ngày hôm nay, Mông Kỳ tìm gặp Diệp Viễn, vô cùng cẩn thận nói: “Nguyên Tiêu đại sư, vương thành Long Bình, vương thành Hắc Ngọc, vương thành Tử U đều có quan hệ với Ma Dược Đường chúng ta, nghe nói trình độ đan đạo của đại sư cực cao, mộ danh mà đến, hy vọng có thể nghe đại sư giảng đạo. Không biết ý đại sư như thế nào?”
Diệp Viễn nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: “Có phải các ngươi nghe nhiều rồi, cảm thấy ta giảng đạo không đáng giá, vậy nên tuỳ tiện người nào cũng có thể đến nghe?”
Trong lòng Mông Kỳ ngưng trọng, vội vàng nói: “Cái này… Đại sư nói quá lời! chữ nào mà đại sư giảng cũng là châu ngọc, khiến cho chúng ta hiểu ra rất nhiều thứ, sao có thể không đáng giá được!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lý do ta ở lại chỗ này, là bởi vì ta thiếu Huyết Diêm điện các ngươi một cái nhân tình, chứ không phải là do ta rảnh rỗi không có việc gì làm. Còn những Huyết Diêm điện của các vương thành khác, ta và bọn hắn không quen, cũng không muốn quen. Để cho bọn hắn đi về đi!”
Vẻ mặt Mông Kỳ lúng túng, bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Sau khi Mông Kỳ ra ngoài, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng.
Cái Huyết Diêm điện này thật đúng là coi sức lao động của mình như đồ miễn phí?
Một chút tâm huyết cũng không muốn xuất ra mà lại muốn mình tới giảng giải cho bọn hắn, nghĩ cũng thật hay.
Đối với những người tới nghe giảng đạo kia, Diệp Viễn không có ý kiến.
Thế nhưng, nhất định phải mang nhân tình tới trả!
Nửa năm này, mặc dù Diệp Viễn nhờ vào Ma Dược Đường này mà thực lực trên đan đạo đã tăng lên đáng kể.
Thế nhưng, cái lợi mà Ma Dược Đường này thu được xem ra còn lớn hơn cái giá phải trả.
Chưa nói tới những thứ khác, chỉ riêng việc Ngũ lão được hắn chỉ điểm thôi thì tương lai đã rất có triển vọng đạt được cảnh giới Ma Dược Sư tam tinh rồi.
Chỉ một điểm này, cũng đã vượt qua mọi thứ khác.
Lấy tính cách của Huyết Ưng, hắn đều suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn quả thật quá hưng phấn, chỉ một trận đấu lại có thể kiếm về lợi nhuận tương đương của hai ba năm!
Tiền này, cứ như là được gió lớn thổi tới vậy.
Có thể nói Huyết Chiến đài là địa bàn của mấy người ở Huyết Diêm điện, cũng là nơi kiếm lợi nhiều nhất, có thể dùng câu một ngày thu đấu vàng để hình dung.
Nhưng mà kiểu kiếm tiền như hôm nay, trong lịch sử chưa bao giờ có!
Không tính những người mua Diệp Viễn thắng thì riêng ngày hôm nay Huyết Chiến đài đã gom được một trăm tỷ Ma Nguyên Thạch!
“Ha ha ha…, vẫn là điện chủ đại nhân thật tinh mắt, tiền này kiếm quá dễ dàng! Thật là không có nghĩ đến, không có nghĩ đến! Trước ngày hôm nay, ai có thể nghĩ đến một Ma Tướng trung giai lại có thể chiến thắng Huyết Chiến chi vương Tạp Tân chứ”. Huyết Ưng hưng phấn nói.
Hôm nay Huyết Chiến đài kiếm được một mẻ lớn, người đường chủ là hắn đây cảm thấy cực kì phấn khích.
U Minh hiển nhiên không có hưng phấn được như Huyết Ưng, thản nhiên nói: “Đúng vậy nha, vẫn là điện chủ đại nhân thật tinh mắt! Người này tuyệt không phải vật trong ao, thiên phú và thủ đoạn của hắn đều thật đáng sợ!”
Mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn!
So với Huyết Ưng đang hưng phấn, bên ngoài lại là một mảnh bi thương.
“Hết rồi! Lần này thì hết thật rồi! Mẹ kiếp, ta nhất định là bị mất não, nếu không làm sao lại đem toàn bộ gia tài đặt hết vào chứ. Lần này, mất cả chì lẫn chài rồi!”
“Ma Nguyên Thạch của ta! Huhu… Lão tử vào sinh ra tử mấy nghìn năm, mới để dành được mấy trăm nghìn Ma Nguyên Thạch này, lần này chỉ trong một đêm mà đã một đi không trở lại!”
“Tạp Tân chết tiệt, thế mà lại hại ta thua thảm như vậy! A a a ta muốn điên lên rồi!”
“Ha ha ha… Phát tài! Phát tài rồi! Ta đặt năm vạn Thần Nguyên Thạch, lập tức tăng gấp mười lăm lần! Mười lăm lần! Ha ha ha…”
…
Người kia mải đắm chìm trong sự hưng phấn, lại không phát hiện đã có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi hắn.
Tại Huyết Chiến đài hỗn loạn, đại bộ phận là võ giả ở tầng thấp nhất.
Hiện tại bọn hắn thua sạch gia sản, đã là gấp đến đỏ mắt.
Tên này đặt Diệp Viễn thắng, kiếm được tiền nhưng lại không biết đạo lý thu liễm, về sau chết cũng không biết chết như thế nào.
Dù sao cũng sẽ có những trường hợp ngoại lệ như này.
Lúc này Phiền Lân ôm Ly Cơ, hận không thể đem nàng ngậm trong miệng.
Hắn chưa một lần cảm thấy, nữ nhi này lại thuận mắt như thế.
Diệp Viễn là hạng nhất cung phụng của Phiền Gia, đương nhiên Phiền Lân không thể giống như người khác đặt Tạp Tân thắng được.
Mặc dù, hắn tuyệt không xem trọng Diệp Viễn.
Mang ý tưởng cổ vũ cho Diệp Viễn, Phiền Lân đặt Diệp Viễn 100 vạn Ma Nguyên Thạch.
Hắn vạn lần không nghĩ tới, trong nháy mắt Diệp Viễn đã khiến cho hắn có 1500 vạn Ma Nguyên Thạch!
Cho dù là đối với đại gia tộc như Phiền gia mà nói thì 1500 vạn Ma Nguyên Thạch cũng tuyệt không phải một con số nhỏ.
Quan trọng hơn là có thể nở mày nở mặt!
Tối nay, danh tiếng Nguyên Tiêu sẽ vang vọng khắp vương thành Tạp Bằng, Phiền gia của hắn cũng sẽ tự nhiên được thơm lây.
“Nữ nhi tốt của ta, ngươi thật sự là có mắt nhìn! Bảo bối này, bất luận ngươi làm như thế nào cũng phải giúp ta giữ hắn ở lại Phiền gia! Ha ha ha…” Phiền Lân sảng khoái nói.
Vừa mới đây, liền có không ít quý tộc của Tạp Bằng vương thành tới nói lời chúc mừng với hắn.
Gia chủ nhà họ Phiền là hắn đây, nhất thời cảm thấy trên mặt có hào quang.
Có điều, hiển nhiên Ly Cơ không được lạc quan giống như Phiền Lân.
Nàng luôn cảm giác Diệp Viễn càng ngày càng xa mình, cách hành xử đối với nàng cũng chỉ để lấy lệ.
"Hầy, cũng chỉ đành đi được tới đâu thì hay tới đó." Trong lòng Ly Cơ thầm nghĩ như thế.
...
Ở thời điểm khi toàn bộ vương thành đều đang nghị luận rằng Diệp Viễn lợi hại như nào, thì bản thân Diệp Viễn lại không có bao nhiêu hứng thú.
Đi được tới thời điểm này, Diệp Viễn đã đánh bại được quá nhiều thiên tài, bất luận là đan đạo hay là võ đạo.
Đối với thắng lợi như thế này, hắn sớm đã có thể bình ổn tâm tình.
Trở lại Phiền gia chữa khỏi vết thương, Diệp Viễn cũng không có nóng lòng tu luyện, mà là cả ngày ở trong Ma Dược Đường.
Hiện tại danh vọng của hắn như mặt trời ban trưa, ở Ma Dược Đường thì bao gồm đường chủ và tất cả mọi người đều lấy lễ đối với sư trưởng tới đối đãi với hắn.
Tài nguyên tốt như vậy, Diệp Viễn cũng không muốn lãng phí.
Một mặt hắn ở Ma Dược Đường làm đạo sư, một mặt lợi dụng tài nguyên của Ma Dược Đường để cảm ngộ đan đạo.
Diệp Viễn đang nghiên cứu nhị giai thần đan, còn chưa đạt được cấp độ viên mãn, còn cần thao tác thực tiễn nhiều hơn nữa mới có thể đạt được viên mãn.
Tài nguyên của Ma Dược Đường phong phú, lại rất tôn sùng hắn, đương nhiên là nơi phù hợp nhất để Diệp Viễn nghiên cứu đan đạo.
Kết quả là, Diệp Viễn trở thành Ma Dược Sư tại Ma Dược Đường, đúng là cầu được ước thấy.
Phàm là người tới Ma Dược Đường cầu đan, hắn một mình toàn thu.
Đương nhiên ngoài nghiên cứu đan đạo ra thì Diệp Viễn còn có một nhiệm vụ rất quan trọng đó là tìm hiểu và đan phương tu bổ được Thần Hải.
Diệp Viễn nhớ mãi không quên chuyện của Tạ Tĩnh Nghi.
Bất luận như thế nào thì hắn cũng muốn khôi phục lại Thần Hải cho Tạ Tĩnh Nghi, để hắn có thể tu luyện một lần nữa!
Có điều Diệp Viễn cũng biết, việc này không phải một lần là xong.
Nghiên cứu đan đạo đòi hỏi phải có thực hành cùng nghiên cứu, phẩm cấp của thần đan càng cao thì càng khó lĩnh ngộ, chứ đừng nói gì đến mở rộng và phát triển đan dược mới.
Thời gian nửa năm nháy mắt liền trôi qua, sự việc Tạp Tân bị Diệp Viễn đánh bại đã sớm phai đi.
Mà bây giờ, danh tiếng đệ nhất Ma Dươc Sư của vương thành Tạp Bằng lại trỗi dậy mạnh mẽ ngay tại vương thành.
Mỗi ngày, võ giả cầu đan đều vây quanh trước cửa của Ma Dược Đường, xếp thành một hàng dài.
Cường giả Ma Tướng ở Tạp Bằng vương thành đều coi việc nhận được một viên đan dược của Nguyên Tiêu đại sư làm vinh dự.
Ở chợ đen, đan dược do Diệp Viễn luyện chế, bị thét giá cực cao.
Hết cách rồi, đan dược do Diệp Viễn điều chế có phẩm chất rất cao, dược hiệu lại mạnh, những người khác căn bản là so không nổi.
Có điều, trải qua nửa năm huấn luyện này, Diệp Viễn sửa đổi hết tất cả thói hư tật xấu của đám người Mông Kỳ, khiến cho trình độ luyện đan của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Ngũ lão cảm động đến rơi nước mắt với Diệp Viễn.
Ngày hôm nay, Mông Kỳ tìm gặp Diệp Viễn, vô cùng cẩn thận nói: “Nguyên Tiêu đại sư, vương thành Long Bình, vương thành Hắc Ngọc, vương thành Tử U đều có quan hệ với Ma Dược Đường chúng ta, nghe nói trình độ đan đạo của đại sư cực cao, mộ danh mà đến, hy vọng có thể nghe đại sư giảng đạo. Không biết ý đại sư như thế nào?”
Diệp Viễn nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: “Có phải các ngươi nghe nhiều rồi, cảm thấy ta giảng đạo không đáng giá, vậy nên tuỳ tiện người nào cũng có thể đến nghe?”
Trong lòng Mông Kỳ ngưng trọng, vội vàng nói: “Cái này… Đại sư nói quá lời! chữ nào mà đại sư giảng cũng là châu ngọc, khiến cho chúng ta hiểu ra rất nhiều thứ, sao có thể không đáng giá được!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lý do ta ở lại chỗ này, là bởi vì ta thiếu Huyết Diêm điện các ngươi một cái nhân tình, chứ không phải là do ta rảnh rỗi không có việc gì làm. Còn những Huyết Diêm điện của các vương thành khác, ta và bọn hắn không quen, cũng không muốn quen. Để cho bọn hắn đi về đi!”
Vẻ mặt Mông Kỳ lúng túng, bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Sau khi Mông Kỳ ra ngoài, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!