Tạp Tân chỉ vào đám đông đang cổ vũ, đắc ý nói: “Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có thể vượt cấp chiến đấu sao? Nghe thấy tiếng hô hào của đám người kia không, đó là do ta dùng thắng lợi trong quá khứ để đổi lấy đó.”
Diệp Viễn nhìn hắn, cười nói: “Ta biết, thắng liên tiếp hơn tám trăm trận thì có gì to tát đâu. Trước đây chưa từng có ai thắng ngươi không có nghĩa là bây giờ không có.”
Trong mắt Diệp Viễn thì việc thắng hơn tám trăm trận liên tiếp không là gì.
Năm đó ở thành Vân Cao hắn thắng mấy ngàn trận liên tiếp, muốn một lần thua cũng khó.
Đó mới là cảm giác độc cô cầu bại.
Hắn đã trải qua những chuyện mà Tạp Tân trải qua, mà những chuyện Tạp Tân chưa trải qua thì hắn cũng trải qua rồi.
Hắn thừa nhận Tạp Tân là một đối thủ mạnh, nhưng hắn tin vào bản thân hắn.
Tuy nhiên, câu này của Diệp Viễn lại làm mọi người náo loạn.
“Hắn nói cái gì? Thắng hơn tám trăm trận liên tiếp không là gì? Ha ha ha, buồn cười chết mất.”
“Hắn đang làm màu đấy. Đúng là ngu xuẩn, một lúc nữa hắn sẽ biết thực lực của Huyết Chiến chi vương đáng sợ như nào, biết thắng hơn tám trăm trận liên tiếp nghĩa là gì.”
“Nói phét không biết ngượng. Những tên tiểu bạch kiểm giống như hắn không ở trên lôi đài được quá ba ngày đã chết rồi nha.”
“Hắn lại dám sỉ nhục thần tượng của ta. Chỉ là một Ma Tướng cao giai mà dám kiêu ngạo như vậy.
…
Người khác nghe Diệp Viễn nói thì tất nhiên có cảm nhận khác.
Quan điểm của những người khác về Diệp Viễn đa số đều là không biết tự lượng sức mình, không biết trời cao đất rộng.
Trong lòng bọn họ, Tạp Tân chính là chiến thần bất bại, làm sao có thể thua một tên không ra gì này.
Tạp Tân cười to, nói: “Ha ha, có thể có người đánh bại được ta, nhưng chắc chắn người đó không phải ngươi. Ta đánh giá cao hành vi tự tìm chết này của ngươi.”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có phải tìm chết hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Nhìn thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, trọng tài liền nói: “Vì hai người đã ước định sống chết nên trận chiến này không giới hạn thủ đoạn, chỉ cần có thể giết chết đối thủ là được. Bây giờ, trận chiến bắt đầu.”
Nói xong, trọng tài rời khỏi lôi đài, đại trận phòng hộ mở ra, trên khán đài lại tiếp tục nhốn nháo.
“Lên… Huyết Chiến chi vương, giết chết tên tiểu bạch kiểm kia.”
“Tạp Tân điện hạ, cho chúng ta thấy phong thái của Huyết Chiến chi vương lần nữa đi.”
“Giết giết giết. Đánh hắn thành thịt vụn luôn.”
…
Từng đợt tiếng hò reo càng ngày càng to.
Hầu như toàn bộ Huyết Chiến đài đều nghiêng về phía Tạp Tân.
Có lẽ chỉ có Phiền gia ủng hộ Diệp Viễn.
“Ha ha, đã hai trăm năm không có ai dám thách đấu với ta. Không thể không thừa nhận rằng ngươi rất dũng cảm. Để khen thưởng cho sự dũng cảm của ngươi, ta sẽ đánh ngươi đến bã cũng không còn.”
Tạp Tân cười gằn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên biến đổi.
Hình tượng thế tử phong nhã, tuấn tú lập tức biến mất.
Hiện tại, đứng trên lôi đài là một con sói hung ác, vô cùng nguy hiểm.
Ma khí trên người Tạp Tân bốc lên, thần khí ngưng tụ hành hai nắm đấu màu đen.
Diệp Viễn đứng im, ma nguyên trong cơ thể âm thầm chuyển động, cần thận đề phòng.
Huyết Ưng biến sắc, trầm giọng nói: “Vừa mới bắt đầu đã sử dụng Thiết Tuyến Chân Ma Quyền sao? Tên tiểu tử này thật nguy hiểm. Trước đây lúc hắn chỉ là Ma Tướng sơ giai đã dùng chiêu này đánh liên tục ba trăm quyền, đập tên Ma Tướng trung giai thành thịt vụn. Từ đầu đến cuối tên Ma Tướng trung giai kia không ra được chiêu nào. Mà lúc đó, tên Ma Tướng trung giai kia đã thắng liên tiếp 86 trận.”
Huyết Ưng biết rõ chuyện cũ của Tạp Tân.
Có thể làm đường chủ của Huyết Chiến đài quan tâm như vậy, chứng tỏ hồi đó Tạp Tân cực kỳ mạnh.
U Minh híp mắt, nói: “Xem ra hắn muốn so tốc độ với Nguyên Tiêu. Tên tiểu tử Tạp Tân này vẫn thô bạo như thế. Không biết tiểu tử Nguyên Tiêu kia có chống đỡ được không?”
Tất nhiên U Minh biết Diệp Viễn nổi tiếng là có tốc độ kiếm pháp cực kỳ nhanh.
Tạp tân chính là muốn Diệp Viễn sử dụng sở trường của mình.
Không phải tốc độ của ngươi rất nhanh sao?
Ta sẽ dùng tốc độ để đánh bại ngươi.
“Ha, Tư thế này là… là Thiết Tuyến Chân Ma Quyền. Ha ha, thực sự đã lâu không được thấy.”
“Vừa mới bắt đầu Tạp Tân điện hạ đã ra chiêu lớn như vậy, tiểu tử này thảm rồi.”
“Trước đây có một người là được biết đến với biệt danh là “Thiết đồ tể”, đã bị Tạp Tân điện hạ đánh chết, một chiêu cũng không kịp ra. Đoán xem tiểu tử này có thể chống đỡ được mấy quyền? Ha ha ha.”
….
Vừa dứt lời, mọi người đã nhao nhao suy đoán.
Có người nói ba quyền, có người nói mười quyền, cũng có người nói một quyền.
Nói chung, cơ bản không có ai xem trọng Diệp Viễn.
“Vù”
Đúng lúc này, Tạp Tân ra tay.
Vô cùng đột ngột.
Dù tất cả mọi người đều đã chuẩn bị trước nhưng vẫn phản ứng không kịp.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn cũng ra tay.
“Ầm ầm ầm”
Sau đó là một loạt tiếng nổ.
Đa số mọi người trên khán đài đều không nhìn rõ trận chiến giữa hai người, chỉ thấy nắm đấm màu đen tràn ngập khắp nơi.
Là quyền ảnh của Thiết Tuyến Chân Ma Quyền.
Nhưng bọn bọ không hề nhìn thấy Diệp Viễn rút kiếm.
Hiển nhiên, Diệp Viễn bị áp chế hoàn toàn.
Quyền ảnh dày đặc làm cho người xem gần như nghẹt thở.
Cách một đại trận phòng hộ, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được dao động kinh khủng kia.
“Thật mạnh. Quả nhiên là Huyết Chiến chi vương.”
“Thực lực hiện tại của Tạp Tân điện hạ mạnh hơn hẳn trước đây.”
“Tốc độ, sức mạnh, pháp tắc chi lực đều đã tăng lên mấy bậc. Ta cảm thấy sức mạnh của hắn so với Ma Soái sơ cấp cũng không kém bao nhiêu.”
…
Mọi người xem đến quên luôn cả hò hét, xung quanh chỉ có lời cảm thán.
Phía dưới quyền ảnh, Diệp Viễn có vẻ rất chật vật.
Từ khi lĩnh ngộ Trục Nguyệt đến cảnh giới đại viên mãn, hầu như không có mấy người theo kịp tốc độ của hắn.
Nhưng sau khi Thiết Tuyến Chân Ma Quyền của Tạp Tân phát động thì liên tục không ngừng, giống như một động cơ chạy vĩnh viễn vậy.
Sau mười hơi thở, Tạp Tân đã ra mấy trăm quyền, tốc độ không hề thay đổi.
Diệp Viễn vừa tránh được một quyền thì một quyền tiếp theo lại tới.
Hắn cơ bản không có cơ hội rút kiếm, chỉ cần chậm một chút hắn sẽ bị đánh trúng.
Lúc này huyết khí của Diệp Viễn cuồn cuộn lên, mặc dù hắn gắng gượng tránh được mấy trăm quyền này nhưng trong không khí khắp nơi là đều có dao động của pháp tắc chi lực, vẫn làm hắn bị thương không nhẹ.
Sức mạnh của Tạp Tân có chút khiến hắn bất ngờ.
“Không đúng, hắn đang ngưng tụ thế quyền… không thể tiếp tục hao tổn với hắn nữa, cảnh giới của hắn cao hơn ta, sức mạnh lớn hơn ta quá nhiều.”
Nếu là người khác, với tốc độ ra chiêu nhanh như vậy thì thế quyền phải càng ngày càng yếu.
Nhưng thế quyền của Tạp Tân càng ngày càng mạnh.
Quyền phong của hắn đã sắp đuổi kịp thân pháp của Diệp Viễn.
Cứ tiếp tục như vậy, Diệp Viễn chắc chắn sẽ thua.
“Trảm Tinh.”
Diệp Viễn không quay đầu, Tru Tà Kiếm chém ra nhanh như chớp.
“Oanh.”
Hai đạo pháp tắc chi lực va chạm dữ dội.
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ra, đập vào đại trận phòng hộ.
Mà Thiết Tuyến Chân Ma Quyền của Tạp Tân cũng vì một trảm này mà dừng lại.
Tạp Tân chỉ vào đám đông đang cổ vũ, đắc ý nói: “Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có thể vượt cấp chiến đấu sao? Nghe thấy tiếng hô hào của đám người kia không, đó là do ta dùng thắng lợi trong quá khứ để đổi lấy đó.”
Diệp Viễn nhìn hắn, cười nói: “Ta biết, thắng liên tiếp hơn tám trăm trận thì có gì to tát đâu. Trước đây chưa từng có ai thắng ngươi không có nghĩa là bây giờ không có.”
Trong mắt Diệp Viễn thì việc thắng hơn tám trăm trận liên tiếp không là gì.
Năm đó ở thành Vân Cao hắn thắng mấy ngàn trận liên tiếp, muốn một lần thua cũng khó.
Đó mới là cảm giác độc cô cầu bại.
Hắn đã trải qua những chuyện mà Tạp Tân trải qua, mà những chuyện Tạp Tân chưa trải qua thì hắn cũng trải qua rồi.
Hắn thừa nhận Tạp Tân là một đối thủ mạnh, nhưng hắn tin vào bản thân hắn.
Tuy nhiên, câu này của Diệp Viễn lại làm mọi người náo loạn.
“Hắn nói cái gì? Thắng hơn tám trăm trận liên tiếp không là gì? Ha ha ha, buồn cười chết mất.”
“Hắn đang làm màu đấy. Đúng là ngu xuẩn, một lúc nữa hắn sẽ biết thực lực của Huyết Chiến chi vương đáng sợ như nào, biết thắng hơn tám trăm trận liên tiếp nghĩa là gì.”
“Nói phét không biết ngượng. Những tên tiểu bạch kiểm giống như hắn không ở trên lôi đài được quá ba ngày đã chết rồi nha.”
“Hắn lại dám sỉ nhục thần tượng của ta. Chỉ là một Ma Tướng cao giai mà dám kiêu ngạo như vậy.
…
Người khác nghe Diệp Viễn nói thì tất nhiên có cảm nhận khác.
Quan điểm của những người khác về Diệp Viễn đa số đều là không biết tự lượng sức mình, không biết trời cao đất rộng.
Trong lòng bọn họ, Tạp Tân chính là chiến thần bất bại, làm sao có thể thua một tên không ra gì này.
Tạp Tân cười to, nói: “Ha ha, có thể có người đánh bại được ta, nhưng chắc chắn người đó không phải ngươi. Ta đánh giá cao hành vi tự tìm chết này của ngươi.”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có phải tìm chết hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Nhìn thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, trọng tài liền nói: “Vì hai người đã ước định sống chết nên trận chiến này không giới hạn thủ đoạn, chỉ cần có thể giết chết đối thủ là được. Bây giờ, trận chiến bắt đầu.”
Nói xong, trọng tài rời khỏi lôi đài, đại trận phòng hộ mở ra, trên khán đài lại tiếp tục nhốn nháo.
“Lên… Huyết Chiến chi vương, giết chết tên tiểu bạch kiểm kia.”
“Tạp Tân điện hạ, cho chúng ta thấy phong thái của Huyết Chiến chi vương lần nữa đi.”
“Giết giết giết. Đánh hắn thành thịt vụn luôn.”
…
Từng đợt tiếng hò reo càng ngày càng to.
Hầu như toàn bộ Huyết Chiến đài đều nghiêng về phía Tạp Tân.
Có lẽ chỉ có Phiền gia ủng hộ Diệp Viễn.
“Ha ha, đã hai trăm năm không có ai dám thách đấu với ta. Không thể không thừa nhận rằng ngươi rất dũng cảm. Để khen thưởng cho sự dũng cảm của ngươi, ta sẽ đánh ngươi đến bã cũng không còn.”
Tạp Tân cười gằn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên biến đổi.
Hình tượng thế tử phong nhã, tuấn tú lập tức biến mất.
Hiện tại, đứng trên lôi đài là một con sói hung ác, vô cùng nguy hiểm.
Ma khí trên người Tạp Tân bốc lên, thần khí ngưng tụ hành hai nắm đấu màu đen.
Diệp Viễn đứng im, ma nguyên trong cơ thể âm thầm chuyển động, cần thận đề phòng.
Huyết Ưng biến sắc, trầm giọng nói: “Vừa mới bắt đầu đã sử dụng Thiết Tuyến Chân Ma Quyền sao? Tên tiểu tử này thật nguy hiểm. Trước đây lúc hắn chỉ là Ma Tướng sơ giai đã dùng chiêu này đánh liên tục ba trăm quyền, đập tên Ma Tướng trung giai thành thịt vụn. Từ đầu đến cuối tên Ma Tướng trung giai kia không ra được chiêu nào. Mà lúc đó, tên Ma Tướng trung giai kia đã thắng liên tiếp 86 trận.”
Huyết Ưng biết rõ chuyện cũ của Tạp Tân.
Có thể làm đường chủ của Huyết Chiến đài quan tâm như vậy, chứng tỏ hồi đó Tạp Tân cực kỳ mạnh.
U Minh híp mắt, nói: “Xem ra hắn muốn so tốc độ với Nguyên Tiêu. Tên tiểu tử Tạp Tân này vẫn thô bạo như thế. Không biết tiểu tử Nguyên Tiêu kia có chống đỡ được không?”
Tất nhiên U Minh biết Diệp Viễn nổi tiếng là có tốc độ kiếm pháp cực kỳ nhanh.
Tạp tân chính là muốn Diệp Viễn sử dụng sở trường của mình.
Không phải tốc độ của ngươi rất nhanh sao?
Ta sẽ dùng tốc độ để đánh bại ngươi.
“Ha, Tư thế này là… là Thiết Tuyến Chân Ma Quyền. Ha ha, thực sự đã lâu không được thấy.”
“Vừa mới bắt đầu Tạp Tân điện hạ đã ra chiêu lớn như vậy, tiểu tử này thảm rồi.”
“Trước đây có một người là được biết đến với biệt danh là “Thiết đồ tể”, đã bị Tạp Tân điện hạ đánh chết, một chiêu cũng không kịp ra. Đoán xem tiểu tử này có thể chống đỡ được mấy quyền? Ha ha ha.”
….
Vừa dứt lời, mọi người đã nhao nhao suy đoán.
Có người nói ba quyền, có người nói mười quyền, cũng có người nói một quyền.
Nói chung, cơ bản không có ai xem trọng Diệp Viễn.
“Vù”
Đúng lúc này, Tạp Tân ra tay.
Vô cùng đột ngột.
Dù tất cả mọi người đều đã chuẩn bị trước nhưng vẫn phản ứng không kịp.
Cùng lúc đó, Diệp Viễn cũng ra tay.
“Ầm ầm ầm”
Sau đó là một loạt tiếng nổ.
Đa số mọi người trên khán đài đều không nhìn rõ trận chiến giữa hai người, chỉ thấy nắm đấm màu đen tràn ngập khắp nơi.
Là quyền ảnh của Thiết Tuyến Chân Ma Quyền.
Nhưng bọn bọ không hề nhìn thấy Diệp Viễn rút kiếm.
Hiển nhiên, Diệp Viễn bị áp chế hoàn toàn.
Quyền ảnh dày đặc làm cho người xem gần như nghẹt thở.
Cách một đại trận phòng hộ, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được dao động kinh khủng kia.
“Thật mạnh. Quả nhiên là Huyết Chiến chi vương.”
“Thực lực hiện tại của Tạp Tân điện hạ mạnh hơn hẳn trước đây.”
“Tốc độ, sức mạnh, pháp tắc chi lực đều đã tăng lên mấy bậc. Ta cảm thấy sức mạnh của hắn so với Ma Soái sơ cấp cũng không kém bao nhiêu.”
…
Mọi người xem đến quên luôn cả hò hét, xung quanh chỉ có lời cảm thán.
Phía dưới quyền ảnh, Diệp Viễn có vẻ rất chật vật.
Từ khi lĩnh ngộ Trục Nguyệt đến cảnh giới đại viên mãn, hầu như không có mấy người theo kịp tốc độ của hắn.
Nhưng sau khi Thiết Tuyến Chân Ma Quyền của Tạp Tân phát động thì liên tục không ngừng, giống như một động cơ chạy vĩnh viễn vậy.
Sau mười hơi thở, Tạp Tân đã ra mấy trăm quyền, tốc độ không hề thay đổi.
Diệp Viễn vừa tránh được một quyền thì một quyền tiếp theo lại tới.
Hắn cơ bản không có cơ hội rút kiếm, chỉ cần chậm một chút hắn sẽ bị đánh trúng.
Lúc này huyết khí của Diệp Viễn cuồn cuộn lên, mặc dù hắn gắng gượng tránh được mấy trăm quyền này nhưng trong không khí khắp nơi là đều có dao động của pháp tắc chi lực, vẫn làm hắn bị thương không nhẹ.
Sức mạnh của Tạp Tân có chút khiến hắn bất ngờ.
“Không đúng, hắn đang ngưng tụ thế quyền… không thể tiếp tục hao tổn với hắn nữa, cảnh giới của hắn cao hơn ta, sức mạnh lớn hơn ta quá nhiều.”
Nếu là người khác, với tốc độ ra chiêu nhanh như vậy thì thế quyền phải càng ngày càng yếu.
Nhưng thế quyền của Tạp Tân càng ngày càng mạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!