Vừa cầm khế ước trong tay, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ phía trên truyền xuống làm cho Diệp Viễn giật mình.
Không biết là ai tạo ra khế ước này nhưng người này chắc chắn vô cùng mạnh.
Thần thức của Diệp Viễn đi vào trong, nội dung khế ước hiện ra.
Hắn cẩn thận phân tích nội dung khế ước, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó chậm rãi nói: “Không có vấn đề gì, hiện tại ta có thể hỏi chưa?”
Ý Hàm cười nói: “Đương nhiên rồi. Ngươi cầm khế ước rồi hỏi là được, khế ước sẽ tự động phân loại cấp độ câu hỏi của ngươi. Nhỏ máu của ngươi vào khế ước, ngươi sẽ có câu trả lời ngay lập tức.”
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, cầm khế ước lên, hỏi: “Trăm vạn năm trước, ở Vương Thành Tạp Bằng có một người tên là Tạp Nặc Ma Soái, ta muốn biết tất cả tin tức của hắn và người cử hắn đi làm nhiệm vụ cuối cùng.”
Vừa hỏi xong, khế ước phản hồi rất nhanh, phía trên khế ước dần dần xuất hiện một chữ: Tám.
Trên mặt Diệp Viễn lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ tin tức này lại có cấp độ cao như vậy.
Nhìn thấy chữ “Tám” trên khế ước, mặt mày Ý Hàm hớn hở nói: “Ha ha, không thể ngờ tin tức mà Nguyên Tiêu công tử muốn biết lại quý giá như vậy, xem ra… ân huệ này không nhỏ nha.”
Nội dung khế ước từ cấp độ thứ tư đến cấp độ thứ chín tất nhiên không giống nhau.
Cấp độ thứ tư còn tương đối dễ dàng, cấp độ thứ chín chỉ sợ có khi phải mất mạng.
Nếu như một người có thực lực không cùng cấp bậc với tin tức mà hắn muốn thì có thể phải trả giá bằng cả cái chết.
Ý Hàm hứng thú nhìn Diệp Viễn, muốn xem hắn quyết định như thế nào.
Nhưng mà nàng có chút thất vọng.
Nàng hoàn toàn không thể nhìn được suy nghĩ của Diệp Viễn, Diệp Viễn cứ như một tờ giấy trắng vậy.
Bỗng nhiên, ánh sáng lạnh lóe lên, một vết thương xuất hiện đầu ngón tay Diệp Viễn, một giọt máu màu vàng từ từ rơi xuống khế ước.
Giọt máu biến mất ngay lập tức, sau đó một loạt chữ viết tay xuất hiện dày đặc trên khế ước.
Diệp Viễn nhanh chóng đọc qua một lượt, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Quả nhiên người phái Tạp Nặc đi Tiên Lâm thế giới là thành chủ Tạp Tác.
Nhưng năm đó Tạp Tác không những không chết mà còn từ một Ma Quân nhị trọng thiên đột phá thành Ma Vương tam trọng thiên, cũng tương ứng với Thiên Thần tam trọng thiên của Nhân tộc.
Sau khi võ đạo đạt tới cảnh giới Thần Quân, mỗi bước sẽ càng khó khăn hơn.
Mỗi một đại cảnh giới chia làm 9 cấp bậc.
Mà để đột phá mỗi một cảnh giới nhỏ đều cực kỳ khó khăn, một lần đột phá đều là mười vạn năm.
Đã trăm vạn năm trôi qua, thực lực của Tạp Tác dần được cải thiện, bây giờ hắn ta đã đạt tới cảnh giới Ma Vương.
“Xem ra muốn tìm Tạp Tác tính sổ thì phải tính toán thật kỹ.” Diệp Viễm thầm thở dài nói.
Tạp Tác đã rời khỏi Vương thành Tạp Bằng từ lâu, hiện tại hắn đang ở trong Hoàng thành Đạt Lan, hơn nữa còn có địa vị rất cao.
Trừ những điều này, còn có rất nhiều tin tức khác về Tạp Tác.
Diệp Viễn thầm kinh ngạc, càng hiểu rõ hơn về thực lực của Huyết Diêm điện này.
Ngay cả tin tức về cường giả cấp độ Ma Vương mà còn có thể ghi lại chi tiết như vậy thì quả thật không tầm thường.
Diệp Viễn âm thầm ghi nhớ tin tức về Tạp Tác, chữ trên khế ước cũng dần biến mất.
Diệp Vũ cảm nhận được một mối liên hệ bí ẩn nào đó giữa hắn và khế ước đã được thiết lập.
“Có vẻ như Nguyên Tiêu công tử rất thất vọng?” Ý Hàm cười nói.
Diệp Viễn đem trả lại khế ước cho Ý Hàm, thản nhiên nói: “Quả thực có chút thất vọng, nhưng mà không sao.”
Hắn thực sự không quan tâm, sẽ có một ngày hắn đạt tới cảnh giới Thiên Thần, đòi lại công đạo cho thế giới Tiên Lâm.
“Ha Ha, Nguyên Tiêu công tử không quan tâm nhưng Ý Hàm lại rất quan tâm. Ta cảm thấy ân huệ mà Nguyên Tiêu công tử trả cho ta còn quý giá hơn tin tức này nhiều. Ý Hàm muốn kết bạn với công tử, thế nên, Ma Nguyên Thạch thì không phải trả, coi như đó là thành ý của ta.” Ý Hàm cười nhẹ nói.
Diệp Viễn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Người có thể làm bạn với Ý Hàm cô nương chắc là vô cùng hiếm.”
Ý Hàm cười khanh khách nói: “Công tử đang khen Ý Hàm sao?”
Diệp Viễn nói: “Cứ coi như là vậy.”
Thực lực của Ý Hàm thâm bất khả trắc, Huyết Diêm điện lại càng thần bí khó lường, làm bạn cùng bọn họ, có khi bị bán đứng lúc nào cũng không biết.
…
Trở lại Phiền gia, Phiền Vũ vô cùng cảm kích Diệp Viễn.
Phiền gia nghe nói trong nhà có Ma Dược Sư vô cùng lợi hại thì trở nên náo loạn.
Các trưởng lão của Phiền gia lập tức họp lại, để Diệp Viễn lên làm đối tượng cần cung phụng hạng nhất.
Ở Phiền gia, đãi ngộ mà Diệp Viễn hưởng có thể so sánh với trưởng lão cảnh giới Ma Soái.
Những người nói Diệp Viễn đi lên dựa vào nữ nhân ngay lập tức im miệng, vô cùng thấp thỏm.
Đắc tội với một Ma Dược Sư không phải là một chuyện sáng suốt.
Ai mà không cần đan dược?
Bảo sao Phiền gia lại làm to chuyện như vây, Ma Dược Sư ở Ma tộc quả thực rất quý hiếm.
Với địa vị Ma Dược Sư, bọn họ không cần phải đi cung phụng các gia tộc lớn.
Nếu không Phiền gia cũng không vì một lô đan dược mà cẩn thận như vậy.
Tin tức Phiền gia có một Ma Dược Sư lập tức truyền khắp Vương thành.
Ba gia tộc khác bao gồm cả thành chủ cũng cực kỳ ghen tỵ.
Đương nhiên có người vui thì sẽ có người không vui.
Lúc Tạp Tân nghe được tin này thì cực kỳ hoang mang.
“Chết tiêt. Tên tiểu tử kia sao có thể là nhị tinh Ma Dược Sư? Đại nhân vật mà Mông Kỳ gặp hôm đó lại là hắn. Sao… sao có thể như vậy?”
Tạp Tân vừa tức giận vừa không hiểu, hắn thực sự không nghĩ được một thanh niên có thực lực trên võ đạo cường hãn như vậy lại có thể là một Ma Dược Sư mà ngay cả Mông Kỳ cũng chịu thua.
Lân Hoa cũng vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ được Diệp Viễn lại là một Ma Dược Sư, hơn nữa còn được cả năm vị trưởng lão của Ma Dược Đường kính trọng.
Vốn dĩ nàng cũng yêu thích Diệp Viễn.
Bây giờ lại càng ghen tỵ với Ly Cơ.
Nếu biết trước, nàng nhất định dùng mọi biện pháp giành lấy Nguyên Tiêu.
Nhưng cũng đã muộn rồi, Nguyên Tiêu và Tạp Tân đã như nước với lửa, cơ bản là không thể bắt tay làm hòa nữa.
Nàng thở dài nói: “Chuyện này không còn gì nghi ngờ nữa. Ám Sát Đường nhận tiền của chúng ta đi ám sát nhưng lại bị năm vị trưởng lão của Ma Dược Đường ngăn lại. Bởi thế, Ma Dược Đường đã khai chiến với Ám Sát Đường, lấy lại toàn bộ đan dược đã bán cho bọn hắn. Chắc chỉ vài ngày nữa, Ám Sát Đường sẽ nhận thua. Mông Kỳ tất nhiên không có quyền lực này, Ma Dược Đường làm như vậy chắc chắn là đã được đường chủ cho phép. Vì một người ngoài mà người nhà đánh nhau, loại chuyện này quả thực khó tin.”
Sắc mặt Tạp Tân tái xanh, không biết phải nói gì.
Hắn đau khổ nhận ra lần này bản thân đã đụng nhầm người rồi.
Lân Hoa đột nhiên dừng lại, nói: “Có thể khiến cho đường chủ của Ma Dược Đường phải ra tay, thuật luyện đan của Nguyên Tiêu kia chắc chắn cực kỳ giỏi. Lần này Phiền Gia nhặt được bảo vật rồi.”
Vừa cầm khế ước trong tay, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ phía trên truyền xuống làm cho Diệp Viễn giật mình.
Không biết là ai tạo ra khế ước này nhưng người này chắc chắn vô cùng mạnh.
Thần thức của Diệp Viễn đi vào trong, nội dung khế ước hiện ra.
Hắn cẩn thận phân tích nội dung khế ước, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó chậm rãi nói: “Không có vấn đề gì, hiện tại ta có thể hỏi chưa?”
Ý Hàm cười nói: “Đương nhiên rồi. Ngươi cầm khế ước rồi hỏi là được, khế ước sẽ tự động phân loại cấp độ câu hỏi của ngươi. Nhỏ máu của ngươi vào khế ước, ngươi sẽ có câu trả lời ngay lập tức.”
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, cầm khế ước lên, hỏi: “Trăm vạn năm trước, ở Vương Thành Tạp Bằng có một người tên là Tạp Nặc Ma Soái, ta muốn biết tất cả tin tức của hắn và người cử hắn đi làm nhiệm vụ cuối cùng.”
Vừa hỏi xong, khế ước phản hồi rất nhanh, phía trên khế ước dần dần xuất hiện một chữ: Tám.
Trên mặt Diệp Viễn lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ tin tức này lại có cấp độ cao như vậy.
Nhìn thấy chữ “Tám” trên khế ước, mặt mày Ý Hàm hớn hở nói: “Ha ha, không thể ngờ tin tức mà Nguyên Tiêu công tử muốn biết lại quý giá như vậy, xem ra… ân huệ này không nhỏ nha.”
Nội dung khế ước từ cấp độ thứ tư đến cấp độ thứ chín tất nhiên không giống nhau.
Cấp độ thứ tư còn tương đối dễ dàng, cấp độ thứ chín chỉ sợ có khi phải mất mạng.
Nếu như một người có thực lực không cùng cấp bậc với tin tức mà hắn muốn thì có thể phải trả giá bằng cả cái chết.
Ý Hàm hứng thú nhìn Diệp Viễn, muốn xem hắn quyết định như thế nào.
Nhưng mà nàng có chút thất vọng.
Nàng hoàn toàn không thể nhìn được suy nghĩ của Diệp Viễn, Diệp Viễn cứ như một tờ giấy trắng vậy.
Bỗng nhiên, ánh sáng lạnh lóe lên, một vết thương xuất hiện đầu ngón tay Diệp Viễn, một giọt máu màu vàng từ từ rơi xuống khế ước.
Giọt máu biến mất ngay lập tức, sau đó một loạt chữ viết tay xuất hiện dày đặc trên khế ước.
Diệp Viễn nhanh chóng đọc qua một lượt, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Quả nhiên người phái Tạp Nặc đi Tiên Lâm thế giới là thành chủ Tạp Tác.
Nhưng năm đó Tạp Tác không những không chết mà còn từ một Ma Quân nhị trọng thiên đột phá thành Ma Vương tam trọng thiên, cũng tương ứng với Thiên Thần tam trọng thiên của Nhân tộc.
Sau khi võ đạo đạt tới cảnh giới Thần Quân, mỗi bước sẽ càng khó khăn hơn.
Mỗi một đại cảnh giới chia làm 9 cấp bậc.
Mà để đột phá mỗi một cảnh giới nhỏ đều cực kỳ khó khăn, một lần đột phá đều là mười vạn năm.
Đã trăm vạn năm trôi qua, thực lực của Tạp Tác dần được cải thiện, bây giờ hắn ta đã đạt tới cảnh giới Ma Vương.
“Xem ra muốn tìm Tạp Tác tính sổ thì phải tính toán thật kỹ.” Diệp Viễm thầm thở dài nói.
Tạp Tác đã rời khỏi Vương thành Tạp Bằng từ lâu, hiện tại hắn đang ở trong Hoàng thành Đạt Lan, hơn nữa còn có địa vị rất cao.
Trừ những điều này, còn có rất nhiều tin tức khác về Tạp Tác.
Diệp Viễn thầm kinh ngạc, càng hiểu rõ hơn về thực lực của Huyết Diêm điện này.
Ngay cả tin tức về cường giả cấp độ Ma Vương mà còn có thể ghi lại chi tiết như vậy thì quả thật không tầm thường.
Diệp Viễn âm thầm ghi nhớ tin tức về Tạp Tác, chữ trên khế ước cũng dần biến mất.
Diệp Vũ cảm nhận được một mối liên hệ bí ẩn nào đó giữa hắn và khế ước đã được thiết lập.
“Có vẻ như Nguyên Tiêu công tử rất thất vọng?” Ý Hàm cười nói.
Diệp Viễn đem trả lại khế ước cho Ý Hàm, thản nhiên nói: “Quả thực có chút thất vọng, nhưng mà không sao.”
Hắn thực sự không quan tâm, sẽ có một ngày hắn đạt tới cảnh giới Thiên Thần, đòi lại công đạo cho thế giới Tiên Lâm.
“Ha Ha, Nguyên Tiêu công tử không quan tâm nhưng Ý Hàm lại rất quan tâm. Ta cảm thấy ân huệ mà Nguyên Tiêu công tử trả cho ta còn quý giá hơn tin tức này nhiều. Ý Hàm muốn kết bạn với công tử, thế nên, Ma Nguyên Thạch thì không phải trả, coi như đó là thành ý của ta.” Ý Hàm cười nhẹ nói.
Diệp Viễn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Người có thể làm bạn với Ý Hàm cô nương chắc là vô cùng hiếm.”
Ý Hàm cười khanh khách nói: “Công tử đang khen Ý Hàm sao?”
Diệp Viễn nói: “Cứ coi như là vậy.”
Thực lực của Ý Hàm thâm bất khả trắc, Huyết Diêm điện lại càng thần bí khó lường, làm bạn cùng bọn họ, có khi bị bán đứng lúc nào cũng không biết.
…
Trở lại Phiền gia, Phiền Vũ vô cùng cảm kích Diệp Viễn.
Phiền gia nghe nói trong nhà có Ma Dược Sư vô cùng lợi hại thì trở nên náo loạn.
Các trưởng lão của Phiền gia lập tức họp lại, để Diệp Viễn lên làm đối tượng cần cung phụng hạng nhất.
Ở Phiền gia, đãi ngộ mà Diệp Viễn hưởng có thể so sánh với trưởng lão cảnh giới Ma Soái.
Những người nói Diệp Viễn đi lên dựa vào nữ nhân ngay lập tức im miệng, vô cùng thấp thỏm.
Đắc tội với một Ma Dược Sư không phải là một chuyện sáng suốt.
Ai mà không cần đan dược?
Bảo sao Phiền gia lại làm to chuyện như vây, Ma Dược Sư ở Ma tộc quả thực rất quý hiếm.
Với địa vị Ma Dược Sư, bọn họ không cần phải đi cung phụng các gia tộc lớn.
Nếu không Phiền gia cũng không vì một lô đan dược mà cẩn thận như vậy.
Tin tức Phiền gia có một Ma Dược Sư lập tức truyền khắp Vương thành.
Ba gia tộc khác bao gồm cả thành chủ cũng cực kỳ ghen tỵ.
Đương nhiên có người vui thì sẽ có người không vui.
Lúc Tạp Tân nghe được tin này thì cực kỳ hoang mang.
“Chết tiêt. Tên tiểu tử kia sao có thể là nhị tinh Ma Dược Sư? Đại nhân vật mà Mông Kỳ gặp hôm đó lại là hắn. Sao… sao có thể như vậy?”
Tạp Tân vừa tức giận vừa không hiểu, hắn thực sự không nghĩ được một thanh niên có thực lực trên võ đạo cường hãn như vậy lại có thể là một Ma Dược Sư mà ngay cả Mông Kỳ cũng chịu thua.
Lân Hoa cũng vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ được Diệp Viễn lại là một Ma Dược Sư, hơn nữa còn được cả năm vị trưởng lão của Ma Dược Đường kính trọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!