“Lỗ Hách huynh, chuyện này là sao? Không phải ngươi nói Mông Kỳ đại nhân không muốn gặp ai sao?”
Mặc dù Tạp Tân tức giận nhưng vẫn cố bình thản nói.
Điều này quá rõ ràng là tiêu chuẩn kép nha.
Lỗ Hách nhíu mày, không vui nói: “Hử? Ý ngươi là ta đang gạt ngươi sao? Có muốn chờ sư tôn ra rồi chúng ta đối chất không?”
Mặc dù Tạp Tân đã cố gắng kiểm soát giọng điệu của hắn nhưng cũng không thể che giấu được sự nghi ngờ trong lời nói.
Cơn tức giận của Lỗ Hách đột nhiên bốc lên.
Chính mình giúp hắn vào thông báo, chỗ tốt đâu không thấy lại còn bị sư phụ mắng một trận. Cũng không phải Mông Kỳ chỉ có một mình hắn là đồ đệ, nếu vì chuyện mà hắn bị ghét bỏ thì sau này cũng khó mà sống.
Vậy mà Tạp Tân không những không cảm kích mà còn nghi ngờ hắn.
Bồ Tát còn có thể tức giận, cuối cùng Lỗ Hách cũng không chừa lại mặt mũi cho Tạp Tân nữa.
Vẻ mặt Tạp Tân lúng túng nói: “Lỗ Hách huynh hiểu lầm rồi, ta…”
Lỗ Hách trực tiếp ngắt lời hắn, cười lạnh nói: “Ta không có hiểu lầm. Chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra, coi như là ta tự mình đa tình, là ta kết nhầm bạn đi. Mời Tạp Tân điện hạ về cho.”
Mặt Tạp Tân biến sắc, hắn biết lần này đã đắc tội với Lỗ Hách.
Hắn đứng đó, đi không được mà không đi cũng không xong.
Lỗ Hách lạnh lùng nói: “Còn chuyện gì sao? Điện hạ không đi thì không lẽ còn muốn ta phải ra tiễn điện hạ?”
Cuối cùng Tạp Tân vẫn phải thất vọng đi ra, không có ai hiểu được nỗi uất ức trong lòng hắn.
Với địa vị của hắn, ở Vương thành Tạp Bằng này ai mà dám đối xử với hắn như vậy?
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng: “Chắc chắn là có vấn đề. Quan hệ của Phiền gia và Ma Dược Đường làm sao có thể bằng chúng ta? Hôm nay mọi chuyện thật không bình thường, ta nhất định phải tìm cho bằng được người mà Mông Kỳ gặp.”
Vẻ mặt Phiền Vũ mờ mịt đi theo Lỗ Hách vào thiền điện, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
“Ly Cơ? Tại sao ngươi lại ở đây?” Phiền Vũ kinh ngạc nói.
“Ngươi cũng tới đây à? Ta… ta và Nguyên Tiêu đi dạo trong thành một chút, sau đó hắn nói muốn tới Ma Dược Đường nên ta cùng hắn tới đây.” Ly Cơ đỏ mặt nói.
“Cùng Nguyên Tiêu tới sao? Hắn đang ở đâu?” Sắc mặt Phiền Vũ trầm xuống nói.
Tiểu tử này, muội muội cùng hắn đến đây, hắn thì hay rồi, bỏ muội muội một mình ở chỗ này.
Trong mắt Ly Cơ hiện lên vẻ đắc ý, cười nói: “Hắn đang cùng Mông Kỳ gia gia nói chuyện phiếm. Trò chuyện đã ba ngày ba đêm rồi.”
“Cái gì?” Phiền Vũ bị câu nói này của Ly Cơ dọa cho giật mình.
Hắn quay đầu nhìn Lỗ Hách, trợn mắt nói: “Lỗ Hách huynh, khách quý mà huynh nói không phải là Nguyên Tiêu chứ?”
Lỗ Hách cười híp mắt nói: “Không phải hắn thì là ai? Ha ha, Phiền gia ngươi đúng là giỏi giấu diếm, mời được một nhân vật lớn như vậy mà không cho ai biết.”
Phiền Vũ hoang mang nói: “Nhân vật lớn?”
Thực lực của Nguyên Tiêu thực sự không tồi nhưng để nói là một nhân vật lớn thì có vẻ hơi khoa trương.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lỗ Hách còn tưởng Phiền Vũ biết chuyện, xem ra thì hắn thật sự là không biết gì.
Vẻ mặt Ly Cơ kiêu ngạo nói: “Ca, ta cũng vì đã chứng kiến Nguyên Tiêu luyện đan rồi thì mới biết hóa ra hắn còn là một Ma Dược Sư. Hơn nữa còn vô cùng lợi hại…”
Vẻ mặt Ly Cơ hưng phấn kể ra chuyện kia, Phiền Vũ nghe xong thì trợn mắt há miệng kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiền của hắn là nghi ngờ rằng Nguyên Tiêu này liệu có thực sự là Nguyên Tiêu mà hắn biết?
Tuổi của Nguyên Tiêu nhỏ hơn hắn, tại sao có thể là Ma Dược Sư mà ngay cả Mông Kỳ đại nhân cũng phải kính nể.
Nhưng Ly Cơ ở đây, Nguyên Tiêu này không phải là người kia thì là ai?
Hắn còn tưởng rằng Mông Kỳ gặp được nhân vật lớn cỡ nào mà ngay cả Tạp Tân cũng không thèm nể mặt.
Không nghĩ tới người đó lại là Nguyên Tiêu.
Thảo nào, thảo nào lúc nãy Lỗ Hách nhìn hắn thì lại hưng phấn như vậy, hóa ra là vì Nguyên Tiêu.
Phiền Vũ là ai chứ? Hắn ngay lập tức nhận ra Lỗ Hách thân thiết với hắn vì muốn hắn cứu mạng hắn ta.
Trước đó bởi vì giúp Tạp Tân thông báo nên hắn ta đã đắc tội với Mông Kỳ.
Mà Phiền Vũ là là ca ca của Ly Cơ, quan hệ của Ly Cơ và Nguyên Tiêu vô cùng thân thiết nên dĩ nhiên Mông Kỳ coi hắn là người thân cận với Nguyên Tiêu.
Cảm giác này giống như đang mơ vậy?
…
Ngũ lão của Ma Dược Đường nghe Diệp Viễn giảng đạo đã được tròn ba ngày.
Ba ngày này, năm người Mông Kỳ ngồi nghe say sưa.
Bọn họ chưa từng biết hóa ra luyện đan còn có nhiều phương pháp như vậy.
Diệp Viễn đúng là cao thủ luyện đan, bọn họ làm cách nào cũng không thể làm hắn phân tâm dù chỉ một chút trong lúc luyện đan.
Cuối cùng, Diệp Viễn luyện chế ra một viên đan dược phẩm cấp cao, khiến bọn họ kinh ngạc.
Lúc này bọn họ mới hiểu tại sao trước đó Diệp Viễn nói bọn họ yếu.
Ngay cả việc cơ bản nhất là tập trung tinh thần cũng không làm được thì còn nói gì đến việc luyện đan dược cấp cao.
Diệp Viễn cũng biết, ma tộc vốn nóng nảy, không kiễn nhẫn, bảo bọn họ tập trung luyện đan cũng khó.
Nhưng thật ra cũng là do người làm, đám người Mông Kỳ không làm được là vì cách làm không đúng.
Diệp Viễn dạy lại cho bọn họ cách tập trung tinh thần, bọn họ như nhặt được bảo bối, vô cùng biết ơn Diệp Viễn.
Mông Kỳ đang vui vẻ, Lỗ Hách lại vào nói là Tạp Tân tới tìm hắn, làm sao mà hắn không nổi giận?
So với việc tăng thực lực luyện đan thì Tạp Tân có nhằm nhò gì.
Đột nhiên, Diệp Viễn nhớ tới cái gì đó, nói: “Mấy ngày này cùng các ngươi nói nhảm suốt làm ta quên mất không làm chính sự rồi.”
Ngũ lão không còn gì để nói, truyền dạy kinh nghiệm cho bọn họ lại thành ra là nói nhảm sao?
Thật ra, những điều mà Diệp Viễn nói với bọn họ cũng không quá thâm sâu.
Giống như việc tập trung tình thần này, tuy chỉ là kiến thức Luyện Dược Sư cơ bản nhưng ngũ lão đều không làm được.
Bọn họ có thể luyện ra được đan dược cũng đã là kỳ tích rồi.
Đương nhiên mặc dù Diệp Viễn có cười nhạo cách luyện đan của ngũ lão nhưng cũng không xem thường Ma Dược Sư.
Cách ma tộc luyện đan cũng có những chỗ rất độc đáo.
“Không biết chính sự mà Nguyên Tiêu đại sư nói tới là gì? Mông Kỳ sẽ phái người đi làm. Cũng xin Nguyên Tiêu đại sư có thể bớt chút thời gian giảng thêm cho chúng ta một lúc nữa.”
Mông Kỳ hiện tại vô cùng kính trọng với Diệp Viễn, hắn không ngờ tới trình độ luyện đan của Diệp Viễn có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy.
Hắn thậm chí còn thấy các Ma Dược Sư tam tinh trong thành kia cũng không hơn được Nguyên Tiêu đại sư. Mặc dù bọn họ có thể luyện chế ra đan dược tam giai.
Diệp Viễn lại nói: “Giảng đạo đến đây thôi, ta đến Ma Dược Đường chỉ để mua vài loại linh dược. Hơn nữa, ta còn có việc phải đi Bách Hiểu Đường một chuyến, các ngươi không làm thay ta đươc.”
Mông Kỳ nghe xong vội nói: “Nguyên Tiêu đại nhân nói lời này không phải là đánh vào mặt Mông Kỳ hay sao? Vài loại linh dược thôi, mua cái gì mà mua? Chỉ cần là Ma Dược Đường có thì đều cho ngài hết. Nếu như không có thì Ma Dược Đường cũng có cách lấy về cho ngài. Còn về phía Bách Hiểu Đường, chỗ bọn họ không dễ vào, ngài cầm Huyết Diêm Lệnh của ta đi, những tên kia sẽ không làm khó đại sư.
“Lỗ Hách huynh, chuyện này là sao? Không phải ngươi nói Mông Kỳ đại nhân không muốn gặp ai sao?”
Mặc dù Tạp Tân tức giận nhưng vẫn cố bình thản nói.
Điều này quá rõ ràng là tiêu chuẩn kép nha.
Lỗ Hách nhíu mày, không vui nói: “Hử? Ý ngươi là ta đang gạt ngươi sao? Có muốn chờ sư tôn ra rồi chúng ta đối chất không?”
Mặc dù Tạp Tân đã cố gắng kiểm soát giọng điệu của hắn nhưng cũng không thể che giấu được sự nghi ngờ trong lời nói.
Cơn tức giận của Lỗ Hách đột nhiên bốc lên.
Chính mình giúp hắn vào thông báo, chỗ tốt đâu không thấy lại còn bị sư phụ mắng một trận. Cũng không phải Mông Kỳ chỉ có một mình hắn là đồ đệ, nếu vì chuyện mà hắn bị ghét bỏ thì sau này cũng khó mà sống.
Vậy mà Tạp Tân không những không cảm kích mà còn nghi ngờ hắn.
Bồ Tát còn có thể tức giận, cuối cùng Lỗ Hách cũng không chừa lại mặt mũi cho Tạp Tân nữa.
Vẻ mặt Tạp Tân lúng túng nói: “Lỗ Hách huynh hiểu lầm rồi, ta…”
Lỗ Hách trực tiếp ngắt lời hắn, cười lạnh nói: “Ta không có hiểu lầm. Chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra, coi như là ta tự mình đa tình, là ta kết nhầm bạn đi. Mời Tạp Tân điện hạ về cho.”
Mặt Tạp Tân biến sắc, hắn biết lần này đã đắc tội với Lỗ Hách.
Hắn đứng đó, đi không được mà không đi cũng không xong.
Lỗ Hách lạnh lùng nói: “Còn chuyện gì sao? Điện hạ không đi thì không lẽ còn muốn ta phải ra tiễn điện hạ?”
Cuối cùng Tạp Tân vẫn phải thất vọng đi ra, không có ai hiểu được nỗi uất ức trong lòng hắn.
Với địa vị của hắn, ở Vương thành Tạp Bằng này ai mà dám đối xử với hắn như vậy?
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng: “Chắc chắn là có vấn đề. Quan hệ của Phiền gia và Ma Dược Đường làm sao có thể bằng chúng ta? Hôm nay mọi chuyện thật không bình thường, ta nhất định phải tìm cho bằng được người mà Mông Kỳ gặp.”
Vẻ mặt Phiền Vũ mờ mịt đi theo Lỗ Hách vào thiền điện, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
“Ly Cơ? Tại sao ngươi lại ở đây?” Phiền Vũ kinh ngạc nói.
“Ngươi cũng tới đây à? Ta… ta và Nguyên Tiêu đi dạo trong thành một chút, sau đó hắn nói muốn tới Ma Dược Đường nên ta cùng hắn tới đây.” Ly Cơ đỏ mặt nói.
“Cùng Nguyên Tiêu tới sao? Hắn đang ở đâu?” Sắc mặt Phiền Vũ trầm xuống nói.
Tiểu tử này, muội muội cùng hắn đến đây, hắn thì hay rồi, bỏ muội muội một mình ở chỗ này.
Trong mắt Ly Cơ hiện lên vẻ đắc ý, cười nói: “Hắn đang cùng Mông Kỳ gia gia nói chuyện phiếm. Trò chuyện đã ba ngày ba đêm rồi.”
“Cái gì?” Phiền Vũ bị câu nói này của Ly Cơ dọa cho giật mình.
Hắn quay đầu nhìn Lỗ Hách, trợn mắt nói: “Lỗ Hách huynh, khách quý mà huynh nói không phải là Nguyên Tiêu chứ?”
Lỗ Hách cười híp mắt nói: “Không phải hắn thì là ai? Ha ha, Phiền gia ngươi đúng là giỏi giấu diếm, mời được một nhân vật lớn như vậy mà không cho ai biết.”
Phiền Vũ hoang mang nói: “Nhân vật lớn?”
Thực lực của Nguyên Tiêu thực sự không tồi nhưng để nói là một nhân vật lớn thì có vẻ hơi khoa trương.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lỗ Hách còn tưởng Phiền Vũ biết chuyện, xem ra thì hắn thật sự là không biết gì.
Vẻ mặt Ly Cơ kiêu ngạo nói: “Ca, ta cũng vì đã chứng kiến Nguyên Tiêu luyện đan rồi thì mới biết hóa ra hắn còn là một Ma Dược Sư. Hơn nữa còn vô cùng lợi hại…”
Vẻ mặt Ly Cơ hưng phấn kể ra chuyện kia, Phiền Vũ nghe xong thì trợn mắt há miệng kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiền của hắn là nghi ngờ rằng Nguyên Tiêu này liệu có thực sự là Nguyên Tiêu mà hắn biết?
Tuổi của Nguyên Tiêu nhỏ hơn hắn, tại sao có thể là Ma Dược Sư mà ngay cả Mông Kỳ đại nhân cũng phải kính nể.
Nhưng Ly Cơ ở đây, Nguyên Tiêu này không phải là người kia thì là ai?
Hắn còn tưởng rằng Mông Kỳ gặp được nhân vật lớn cỡ nào mà ngay cả Tạp Tân cũng không thèm nể mặt.
Không nghĩ tới người đó lại là Nguyên Tiêu.
Thảo nào, thảo nào lúc nãy Lỗ Hách nhìn hắn thì lại hưng phấn như vậy, hóa ra là vì Nguyên Tiêu.
Phiền Vũ là ai chứ? Hắn ngay lập tức nhận ra Lỗ Hách thân thiết với hắn vì muốn hắn cứu mạng hắn ta.
Trước đó bởi vì giúp Tạp Tân thông báo nên hắn ta đã đắc tội với Mông Kỳ.
Mà Phiền Vũ là là ca ca của Ly Cơ, quan hệ của Ly Cơ và Nguyên Tiêu vô cùng thân thiết nên dĩ nhiên Mông Kỳ coi hắn là người thân cận với Nguyên Tiêu.
Cảm giác này giống như đang mơ vậy?
…
Ngũ lão của Ma Dược Đường nghe Diệp Viễn giảng đạo đã được tròn ba ngày.
Ba ngày này, năm người Mông Kỳ ngồi nghe say sưa.
Bọn họ chưa từng biết hóa ra luyện đan còn có nhiều phương pháp như vậy.
Diệp Viễn đúng là cao thủ luyện đan, bọn họ làm cách nào cũng không thể làm hắn phân tâm dù chỉ một chút trong lúc luyện đan.
Cuối cùng, Diệp Viễn luyện chế ra một viên đan dược phẩm cấp cao, khiến bọn họ kinh ngạc.
Lúc này bọn họ mới hiểu tại sao trước đó Diệp Viễn nói bọn họ yếu.
Ngay cả việc cơ bản nhất là tập trung tinh thần cũng không làm được thì còn nói gì đến việc luyện đan dược cấp cao.
Diệp Viễn cũng biết, ma tộc vốn nóng nảy, không kiễn nhẫn, bảo bọn họ tập trung luyện đan cũng khó.
Nhưng thật ra cũng là do người làm, đám người Mông Kỳ không làm được là vì cách làm không đúng.
Diệp Viễn dạy lại cho bọn họ cách tập trung tinh thần, bọn họ như nhặt được bảo bối, vô cùng biết ơn Diệp Viễn.
Mông Kỳ đang vui vẻ, Lỗ Hách lại vào nói là Tạp Tân tới tìm hắn, làm sao mà hắn không nổi giận?
So với việc tăng thực lực luyện đan thì Tạp Tân có nhằm nhò gì.
Đột nhiên, Diệp Viễn nhớ tới cái gì đó, nói: “Mấy ngày này cùng các ngươi nói nhảm suốt làm ta quên mất không làm chính sự rồi.”
Ngũ lão không còn gì để nói, truyền dạy kinh nghiệm cho bọn họ lại thành ra là nói nhảm sao?
Thật ra, những điều mà Diệp Viễn nói với bọn họ cũng không quá thâm sâu.
Giống như việc tập trung tình thần này, tuy chỉ là kiến thức Luyện Dược Sư cơ bản nhưng ngũ lão đều không làm được.