"Ma cẩu đến rồi, nhanh chóng cầm vũ khí lên."
"Liều mạng."
Số lượng quân của Ma tộc quá nhiều, dù có dùng cung tiễn mạnh mẽ áp chế thì bọn chúng cũng trèo lên tường thành rất nhanh.
Sau đó, chắc chắn sẽ là trực tiếp đánh giáp lá cà.
Một khi bọn hắn không thể phòng thủ được đợt tấn công đầu tiên này, phòng tuyến của bọn hắn sẽ hoàn toàn bị sụp đổ.
"Phụt."
Một binh sĩ nhân tộc chém chết một đội trưởng Ma tộc bằng một nhát đao, phấn khích hét lớn: "Sao tên ma cẩu này lại yếu như vậy?"
"Bên này cũng vậy."
"Sao có thể yếu như vậy, một nhát đao đã giết chết được nó."
"Ha ha, yếu quá đi. Chém được nó thật sảng khoái."
Trên tường thành, binh sĩ nhân tộc hò hét phấn khích.
Vương Dật Phong vừa nhìn thấy những tên Ma tộc kia đang nhanh chóng xông lên thì vẻ mặt cũng thay đổi rõ rệt.
Nhưng không ngờ tới, mấy tên ma tộc này lại yếu như vậy.
Vương Dật Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nam thành bên kia chắc chắn là không thể trông cậy vào, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào những người này để bảo vệ bắc thành.
Quan trọng nhất là, bên đây có một đại quân ma tộc, vậy những người được cử đi thành Khang Định để yêu cầu quân tiếp viện chắc chắn đã bị thủ tiêu.
Bắc thành bọn họ hiện tại đã trở thành một tòa Cô Thành.
Khi chứng kiến binh sĩ Ma tộc leo lên tường thành, Tu Liệt không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên khuôn mặt hắn đã tắt lịm, bởi vì đợt tấn công đầu tiên đã nhanh chóng bị đánh lui.
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng thắng lợi đã trong tầm mắt, vậy mà trong nháy mắt lại trở thành công cốc.
Sau đợt tấn công này, Ma tộc trực tiếp tổn thất mấy nghìn người, trong lòng Tu Liệt đang rỉ máu.
Hiện tại hắn không có binh lính tiếp viện, chết một mạng thì sẽ ít đi một người.
"Xông lên cho ta. Không được lùi bước, xông lên giết hết quân địch. Ma Long Phi Mâu, tiếp tục bắn cho ta." Tu Liệt gào thét lên.
Lại một đợt tấn công nữa đến, mọi việc diễn ra vẫn giống y hệt như vừa rồi.
Rõ ràng một đám người xông lên trên tường thành, nhưng bọn chúng chạy lên càng nhanh, thì càng nhanh bị giết.
Vừa lên đến tường thành, đáng lẽ phải mạnh như vũ bão, nhưng từng tên binh lính Ma tộc đều héo rũ, nhụt chí.
Hai mắt Tu Liệt trợn tròn xoe, giận dữ hét: "Xông lên cho ta. Ai dám lui lại một bước, giết không tha."
"Ầm."
Tu Liệt giơ tay lên đánh một chưởng, làm nổ tung nhiều tên lính Ma tộc đang chạy trốn.
Những tên binh sĩ Ma tộc kia không biết phải làm gì, buộc phải quay người đi đến phía tường thành một lần nữa.
"Vù vù vù..."
Hàng tá mũi tên bay trên tường thành, nổ tung trên người các binh sĩ Ma tộc.
"Đại nhân, không thể xông lên tiếp." Một thống lĩnh chạy như điên đến chỗ Tu Liệt, hét lên.
Tu Liệt nhướng mày, nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt thống lĩnh lộ ra vẻ đau thương nói: "Là Linh Tình Lục Phách Phấn. Có người đã rải Linh Tình Lục Phách Phấn ở đầu nguồn gió."
Tu Liệt vừa nghe thì sắc mặt đại biến, quát lên: "Trở về. Tất cả đều quay về cho ta."
Những tên binh sĩ Ma tộc vừa muốn xông lên, nghe thấy tiếng hét của Tu Liệt thì ngay lập tức quay đầu chạy về.
Đi đi lại lại một hồi, giống hệt như dắt chó đi dạo, trông rất buồn cười.
"Ha ha..., đám ma cẩu các ngươi mau xông lên đây nào."
"Không phải vừa rồi rất hung dữ sao? Lên đi. Ông nội đang đợi các cháu ở chỗ này này."
"Một đám chó nhát gan, sao các ngươi không tiếp tục xông lên. Không phải vừa rồi rất kiêu ngạo sao?"
Trên tường thành, mọi binh sĩ nhân tộc đều hưng phấn hét to lên.
Liên tiếp chặn đứng hai đợt tấn công của Ma tộc, giết năm đến sáu nghìn binh sĩ Ma tộc, tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng phấn khích.
Trận thắng này, nhân tộc chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ.
Mặc dù chiến thắng có phần khó giải thích, nhưng điều này không cản trở được tâm trạng cực kỳ vui sướng của họ.
Sắc mặt Tu Liệt vô cùng u ám, hỏi người thống lĩnh kia: "Ngươi khẳng định đó là Linh Tình Lục Phách Phấn?"
Người thống lĩnh kia nói: "Tuyệt đối đúng. Hơn nữa độ tinh khiết của Linh Tình Lục Phách Phấn này vô cùng cao, vừa rồi ta chỉ hít một lượng nhỏ, suýt chút nữa không vận được Ma Nguyên lên."
Tu Liệt ngạc nhiên há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Mạnh như vậy? Trong nhân tộc, làm sao có thể có người nắm giữ phương pháp điều chế Linh Tình Lục Phách Phấn được?"
Linh Tình Lục Phách Phấn không có bất kỳ tác dụng gì với nhân tộc, thế nhưng nó lại có tác dụng khủng khiếp với Ma tộc, đặc biệt là Ma tộc hạng thấp.
Một khi thứ này trôi đi theo gió, ngay lập tức sẽ trở thành không mùi, không màu, không vị.
Dù chỉ hít vào lượng bằng một hạt bột phấn, cũng sẽ khiến cho Ma tộc không vận Ma Nguyên lên được, chỉ có thể mặc người chém giết.
Nhưng mà, mặc dù thứ này đúng là vô cùng lợi hại, nhưng ngay cả trong Ma tộc cũng có rất ít người có thể điều chế ra.
Thậm chí, có rất ít người biết nó tồn tại.
Không nghĩ tới, lại có thể có người biết điều chế Linh Tình Lục Phách Phấn, chuyện này chắc chắn là tin xấu với bọn họ.
"Chết tiệt. Rốt cuộc là ai đang đối đầu với chúng ta ở khắp mọi nơi như vậy?"
Tu Liệt gần như phát điên lên, đối thủ vô hình này khiến hắn có cảm giác giống như có gai sau lưng.
Đầu tiên là chặn đường rút quân của hắn, sau đó là Linh Tình Lục Phách Phấn, không biết người này còn có bao nhiêu thủ đoạn nữa.
Lúc này, Tu Liệt muốn đánh một trận với đối phương.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không biết đối thủ là ai.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Thủ hạ kia cũng vô cùng lúng túng, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Tu Liệt thay đổi, hắn đột nhiên quyết định, trầm giọng nói: "Toàn quân xuất kích. Tất cả mọi người nín thở, xông lên phía trước. Bọn chúng chỉ có mấy nghìn người, chỉ cần chúng ta có thể giết hết rồi tiến vào, thành Tịch Vũ tất phá. Tất cả thống lĩnh Quy Khư Cảnh, toàn bộ xông lên phía trước cho ta."
Sắc mặt bọn thủ hạ thay đổi, nói: "Đại nhân, người có nắm chắc tránh được cự nỏ kia không?"
Tu Liệt trầm giọng nói: "Không nắm chắc. Thế nhưng, nếu chờ đợi thêm nữa, chúng ta sẽ chết. Đối thủ giấu mặt này quá đáng sợ, ta cảm thấy chúng ta đã luôn bị hắn dắt mũi. Hiện tại rõ ràng là hắn muốn ngăn chặn chúng ta, sợ rằng… viện quân của nhân tộc đã đang trên đường tới rồi."
Bọn thủ hạ kinh hãi nói: "Không thể nào. Quân cứu viện từ trong thành phái ra, đều đã bị chúng ta giết chết rồi mà."
Sắc mặt Tu Liệt hết sức khó coi, nói: "Sợ là chúng có phương thước gọi cứu viện mà ta không biết. Hiện tại chúng ta không có đường lui. Không phá thành, thì phải chết. Không thể hao tổn thêm nữa. Tiến lên."
"Vâng."
Tu Liệt ra lệnh một tiếng, toàn bộ thống lĩnh đều đi theo hắn, trực tiếp xông lên.
Tu Liệt đi tới trước đại quân, quát lên: "Tất cả mọi người nín thở, đi theo ta, không được phép lùi bước. Giết."
Dứt lời, hắn vươn người nhảy lên, bay thẳng đến phía tường thành.
Vẻ mặt Vương Dật Phong thay đổi, lạnh lùng nói: "Cự Nỏ Thủ, bắn hạ hắn cho ta."
"Vù."
Một mũi tên nhọn hoắt xuyên qua không trung, nhanh đến nỗi gần như không còn khái niệm thời gian và không gian.
Đến một đại cao thủ như Tu Liệt cũng không kịp phản ứng, chỉ kịp nghiêng người một chút.
"Hự."
Tu Liệt hét lên một tiếng, ngực của hắn trực tiếp bị cung tên xuyên qua một lỗ lớn.
Vương Dật Phong nói thầm một tiếng đáng tiếc, nếu như có thể bắn trúng điểm trọng yếu của Tu Liệt thì đã có thể lấy mạng hắn rồi.
Nhưng lần này đã làm Tu Liệt trọng thương.
Trong thời gian này, một đám thống lĩnh đã nhảy lên tường thành, những binh sĩ Ma tộc kia theo sát sau.
Đương nhiên, cái giá phải trả cũng rất đắt.
Đợt tấn công này, một lượng lớn binh sĩ Ma tộc bị trọng thương, đã hao tổn một phần ba.
Linh Tình Lục Phách Phấn vẫn tiếp tục phát tán, một đám binh lính Ma tộc xông lên tường thành lại ngã xuống.
Tu Liệt không để ý vết thương trên người, vươn người nhảy lên, bay thẳng lên trên tường thành.
Mà lúc này, một bóng người lặng lẽ đi vòng ra phía sau đại quân ma tộc.
"Ma cẩu đến rồi, nhanh chóng cầm vũ khí lên."
"Liều mạng."
Số lượng quân của Ma tộc quá nhiều, dù có dùng cung tiễn mạnh mẽ áp chế thì bọn chúng cũng trèo lên tường thành rất nhanh.
Sau đó, chắc chắn sẽ là trực tiếp đánh giáp lá cà.
Một khi bọn hắn không thể phòng thủ được đợt tấn công đầu tiên này, phòng tuyến của bọn hắn sẽ hoàn toàn bị sụp đổ.
"Phụt."
Một binh sĩ nhân tộc chém chết một đội trưởng Ma tộc bằng một nhát đao, phấn khích hét lớn: "Sao tên ma cẩu này lại yếu như vậy?"
"Bên này cũng vậy."
"Sao có thể yếu như vậy, một nhát đao đã giết chết được nó."
"Ha ha, yếu quá đi. Chém được nó thật sảng khoái."
Trên tường thành, binh sĩ nhân tộc hò hét phấn khích.
Vương Dật Phong vừa nhìn thấy những tên Ma tộc kia đang nhanh chóng xông lên thì vẻ mặt cũng thay đổi rõ rệt.
Nhưng không ngờ tới, mấy tên ma tộc này lại yếu như vậy.
Vương Dật Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nam thành bên kia chắc chắn là không thể trông cậy vào, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào những người này để bảo vệ bắc thành.
Quan trọng nhất là, bên đây có một đại quân ma tộc, vậy những người được cử đi thành Khang Định để yêu cầu quân tiếp viện chắc chắn đã bị thủ tiêu.
Bắc thành bọn họ hiện tại đã trở thành một tòa Cô Thành.
Khi chứng kiến binh sĩ Ma tộc leo lên tường thành, Tu Liệt không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên khuôn mặt hắn đã tắt lịm, bởi vì đợt tấn công đầu tiên đã nhanh chóng bị đánh lui.
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng thắng lợi đã trong tầm mắt, vậy mà trong nháy mắt lại trở thành công cốc.
Sau đợt tấn công này, Ma tộc trực tiếp tổn thất mấy nghìn người, trong lòng Tu Liệt đang rỉ máu.
Hiện tại hắn không có binh lính tiếp viện, chết một mạng thì sẽ ít đi một người.
"Xông lên cho ta. Không được lùi bước, xông lên giết hết quân địch. Ma Long Phi Mâu, tiếp tục bắn cho ta." Tu Liệt gào thét lên.
Lại một đợt tấn công nữa đến, mọi việc diễn ra vẫn giống y hệt như vừa rồi.
Rõ ràng một đám người xông lên trên tường thành, nhưng bọn chúng chạy lên càng nhanh, thì càng nhanh bị giết.
Vừa lên đến tường thành, đáng lẽ phải mạnh như vũ bão, nhưng từng tên binh lính Ma tộc đều héo rũ, nhụt chí.
Hai mắt Tu Liệt trợn tròn xoe, giận dữ hét: "Xông lên cho ta. Ai dám lui lại một bước, giết không tha."
"Ầm."
Tu Liệt giơ tay lên đánh một chưởng, làm nổ tung nhiều tên lính Ma tộc đang chạy trốn.
Những tên binh sĩ Ma tộc kia không biết phải làm gì, buộc phải quay người đi đến phía tường thành một lần nữa.
"Vù vù vù..."
Hàng tá mũi tên bay trên tường thành, nổ tung trên người các binh sĩ Ma tộc.
"Đại nhân, không thể xông lên tiếp." Một thống lĩnh chạy như điên đến chỗ Tu Liệt, hét lên.
Tu Liệt nhướng mày, nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt thống lĩnh lộ ra vẻ đau thương nói: "Là Linh Tình Lục Phách Phấn. Có người đã rải Linh Tình Lục Phách Phấn ở đầu nguồn gió."
Tu Liệt vừa nghe thì sắc mặt đại biến, quát lên: "Trở về. Tất cả đều quay về cho ta."
Những tên binh sĩ Ma tộc vừa muốn xông lên, nghe thấy tiếng hét của Tu Liệt thì ngay lập tức quay đầu chạy về.
Đi đi lại lại một hồi, giống hệt như dắt chó đi dạo, trông rất buồn cười.
"Ha ha..., đám ma cẩu các ngươi mau xông lên đây nào."
"Không phải vừa rồi rất hung dữ sao? Lên đi. Ông nội đang đợi các cháu ở chỗ này này."
"Một đám chó nhát gan, sao các ngươi không tiếp tục xông lên. Không phải vừa rồi rất kiêu ngạo sao?"
Trên tường thành, mọi binh sĩ nhân tộc đều hưng phấn hét to lên.
Liên tiếp chặn đứng hai đợt tấn công của Ma tộc, giết năm đến sáu nghìn binh sĩ Ma tộc, tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng phấn khích.
Trận thắng này, nhân tộc chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ.
Mặc dù chiến thắng có phần khó giải thích, nhưng điều này không cản trở được tâm trạng cực kỳ vui sướng của họ.
Sắc mặt Tu Liệt vô cùng u ám, hỏi người thống lĩnh kia: "Ngươi khẳng định đó là Linh Tình Lục Phách Phấn?"
Người thống lĩnh kia nói: "Tuyệt đối đúng. Hơn nữa độ tinh khiết của Linh Tình Lục Phách Phấn này vô cùng cao, vừa rồi ta chỉ hít một lượng nhỏ, suýt chút nữa không vận được Ma Nguyên lên."
Tu Liệt ngạc nhiên há hốc mồm, kinh ngạc nói: "Mạnh như vậy? Trong nhân tộc, làm sao có thể có người nắm giữ phương pháp điều chế Linh Tình Lục Phách Phấn được?"
Linh Tình Lục Phách Phấn không có bất kỳ tác dụng gì với nhân tộc, thế nhưng nó lại có tác dụng khủng khiếp với Ma tộc, đặc biệt là Ma tộc hạng thấp.
Một khi thứ này trôi đi theo gió, ngay lập tức sẽ trở thành không mùi, không màu, không vị.
Dù chỉ hít vào lượng bằng một hạt bột phấn, cũng sẽ khiến cho Ma tộc không vận Ma Nguyên lên được, chỉ có thể mặc người chém giết.
Nhưng mà, mặc dù thứ này đúng là vô cùng lợi hại, nhưng ngay cả trong Ma tộc cũng có rất ít người có thể điều chế ra.
Thậm chí, có rất ít người biết nó tồn tại.
Không nghĩ tới, lại có thể có người biết điều chế Linh Tình Lục Phách Phấn, chuyện này chắc chắn là tin xấu với bọn họ.
"Chết tiệt. Rốt cuộc là ai đang đối đầu với chúng ta ở khắp mọi nơi như vậy?"
Tu Liệt gần như phát điên lên, đối thủ vô hình này khiến hắn có cảm giác giống như có gai sau lưng.
Đầu tiên là chặn đường rút quân của hắn, sau đó là Linh Tình Lục Phách Phấn, không biết người này còn có bao nhiêu thủ đoạn nữa.
Lúc này, Tu Liệt muốn đánh một trận với đối phương.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không biết đối thủ là ai.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Thủ hạ kia cũng vô cùng lúng túng, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Tu Liệt thay đổi, hắn đột nhiên quyết định, trầm giọng nói: "Toàn quân xuất kích. Tất cả mọi người nín thở, xông lên phía trước. Bọn chúng chỉ có mấy nghìn người, chỉ cần chúng ta có thể giết hết rồi tiến vào, thành Tịch Vũ tất phá. Tất cả thống lĩnh Quy Khư Cảnh, toàn bộ xông lên phía trước cho ta."
Sắc mặt bọn thủ hạ thay đổi, nói: "Đại nhân, người có nắm chắc tránh được cự nỏ kia không?"
Tu Liệt trầm giọng nói: "Không nắm chắc. Thế nhưng, nếu chờ đợi thêm nữa, chúng ta sẽ chết. Đối thủ giấu mặt này quá đáng sợ, ta cảm thấy chúng ta đã luôn bị hắn dắt mũi. Hiện tại rõ ràng là hắn muốn ngăn chặn chúng ta, sợ rằng… viện quân của nhân tộc đã đang trên đường tới rồi."
Bọn thủ hạ kinh hãi nói: "Không thể nào. Quân cứu viện từ trong thành phái ra, đều đã bị chúng ta giết chết rồi mà."
Sắc mặt Tu Liệt hết sức khó coi, nói: "Sợ là chúng có phương thước gọi cứu viện mà ta không biết. Hiện tại chúng ta không có đường lui. Không phá thành, thì phải chết. Không thể hao tổn thêm nữa. Tiến lên."
"Vâng."
Tu Liệt ra lệnh một tiếng, toàn bộ thống lĩnh đều đi theo hắn, trực tiếp xông lên.
Tu Liệt đi tới trước đại quân, quát lên: "Tất cả mọi người nín thở, đi theo ta, không được phép lùi bước. Giết."
Dứt lời, hắn vươn người nhảy lên, bay thẳng đến phía tường thành.
Vẻ mặt Vương Dật Phong thay đổi, lạnh lùng nói: "Cự Nỏ Thủ, bắn hạ hắn cho ta."
"Vù."
Một mũi tên nhọn hoắt xuyên qua không trung, nhanh đến nỗi gần như không còn khái niệm thời gian và không gian.
Đến một đại cao thủ như Tu Liệt cũng không kịp phản ứng, chỉ kịp nghiêng người một chút.
"Hự."
Tu Liệt hét lên một tiếng, ngực của hắn trực tiếp bị cung tên xuyên qua một lỗ lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!