Một đám binh sĩ mặc giáp đen bao vây đám người Diệp Viễn.
Trên người những người này tràn đầy ma khí, đều là cường giả của ma tộc.
“Ha ha, không ngờ có người dám nhóm lửa ở gần Hoán Ma Lĩnh, thật sự không muốn sống nữa sao. Hóa ra là một tiểu đội nhân tộc, nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt, giết hết chúng đi”
Sắc mặc của Lăng Phong trầm xuống, hắn không ngờ rằng ở khu vực này có thể gặp tiểu đội ma tộc, hơn nữa không chỉ một đội mà tận những năm đội.
Đối phương có năm tồn tại cảnh giới Khuy Thiên, hiển nhiên là năm tiểu đội trưởng của ma tộc.
Mấy binh sĩ nhân tộc nghe thấy lời này thì không nhịn được trừng mắt với Diệp Viễn.
Nếu như không phải Diệp Viễn châm lửa nướng thịt thì cũng không dẫn tiểu đội của ma tộc tới.
“Đồ chết tiệt, ngươi vẫn còn tâm trạng ăn thịt nướng hả.” Một binh sĩ của nhân tộc tức giận nói.
Bị tiểu đội ma tộc bao vây, phản ứng đầu tiên của Diệp Viễn không phải là sợ hãi mà là nhanh tay lấy thịt thỏ ăn hết.
Hành động này càng làm cho các thành viên của tiểu đội nhân tộc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Phong trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, tình cảnh có chút không thích hợp lắm, Hoán Ma Lĩnh có một rãnh trời rất lớn, có lực từ trường kì lạ. Dù là cường giả Quy Khư đỉnh phong thì cũng sẽ tan xương nát thịt nếu rơi từ rãnh trời xuống. Theo lí mà nói thì tiểu đội ma tộc sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám. Triệu Bân, thân pháp của ngươi là nhanh nhất, lát nữa chúng ta sẽ phá vòng vây về phía tây nam, mọi người hãy yểm hộ hắn để hắn có thể trở về báo tin.”
Đội Trưởng, ta không đi...”
Triệu Bân vừa định nói thì bị Lăng Phong quát lên: “Câm miệng, đây là mệnh lệnh. Nếu như ngươi không muốn để chúng ta chết ở đây một cách vô ích thì hãy mang tin tức này trở về.”
Lúc này một đội trưởng của ma tộc cười khẩy nói: “Ngươi rất thông minh, bọn ta đã tìm ra biện pháp khắc phục được lực từ trường. Đội quân sẽ rất nhanh giết qua đây, đến lúc đó thành Tịch Vũ sẽ là của bọn ta. Còn các ngươi... một tên cũng đừng hòng chạy thoát.”
Vẻ mặt của Lăng Phong biến sắc, tin tức này đối với thành Tịch Vũ mà nói thì đúng là quá đột ngột.
Khu vực Hoán Ma Lĩnh chẳng những có số lượng lớn Tam tinh mãnh thú, mà phía sau lưng núi là một rãnh trời rộng tận mười vạn dặm.
Bên trong rãnh trời còn tồn tại từ trường tự nhiên, trừ khi đạt đến cảnh giới Thần Quân, bằng không thì không có cách nào vượt qua được, đó là tấm khiên thiên nhiên bảo vệ thành Tịch Vũ.
Cho nên mỗi lần đi tuần ở khu vực này thì mọi người chỉ làm cho phải phép, rồi nhanh chóng đi về.
Nhưng bây giờ, ma tộc đột nhiên tìm đến, điều này đối với nhân tộc mà nói thì không phải là tin tức tốt.
Trong ánh mắt của Lăng Phong hiện vẻ kiên quyết, lạnh lùng nói: “Những gì phải làm, còn cần ta dạy cho các ngươi sao?”
“Đã hiểu.” Nét bi thương thoáng qua trên mặt mọi người, sau đó họ trả lời.
Ánh mắt của Lăng Phong nhìn về phía Diệp Viễn đang gặm thịt thỏ, sắc mặt hơi phức tạp nói: “Tiểu tử, chút nữa ngươi cầu nguyện đi. Có thể sống tiếp được hay không còn phải xem tạo hóa của ngươi rồi.”
Lúc này, Diệp Viễn cuối cùng cũng gặm xong miếng thịt thỏ trong tay, lòng đầy thoải mái ợ một cái, cười nói: “Yên tâm đi. Ta có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”
“Ha ha, nhân tộc có một kẻ ngu si kìa.”
“Ha ha, hình như tiểu tử này còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nha?”
“Mộc Phong, tiểu tử này giao cho ngươi, đánh nhanh thắng nhanh.”
“Yên tâm đi, đối phó với cái loại gà mờ này thì ba chiêu là đủ rồi.”
Bọn người ma tộc rõ ràng đã nhìn ra, Diệp Viễn và những binh sĩ nhân tộc này không phải là cùng một bọn.
Ánh mặt của bọn họ và Lăng Phong giống nhau, nhìn thoáng qua đã cảm thấy Diệp Viễn là con cháu của đại gia tộc, cảnh giới tuy cao nhưng căn bản không chịu nổi một đòn.
Tên Mộc Phong kia thản nhiên bước ra khỏi hàng, vẻ mặt suy tính nhìn Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Tiểu tử, huyết nhục của ngươi không tệ, vừa hay có thể để cho ta tu luyện. Yên tâm, ta ra tay rất nhẹ, sẽ không để cho ngươi phải cảm thấy đau đớn.”
Huyết nhục của cường giả nhân tộc là một vật đại bổ đối với ma tộc.
Rất nhiều công pháp ma tộc đều là mượn huyết nhục để tu luyện.
Chính vì vậy, cường giả ma tộc mới ưa thích chém giết nhân tộc.
“Cẩn thận ám khí.” Diệp Viễn nở nụ cười kì quái, những mảnh xương ở trong tay trực tiếp bay ra.
“Vù.”
Tên Mộc Phong kia đang đắc ý, không ngờ rằng Diệp Viễn miệng vừa nói, tay đã xuất chiêu.
Hắn theo bản năng muốn né, nhưng tốc độ của cái xương kia quá nhanh, hắn né không kịp.
“Phập.”
Mảnh xương kia phóng trúng ngay giữa mặt của Mộc Phong.
Một cảm giác ngầy ngậy từ mỡ trên xương khiến Mộc Phong lên cơn tức giận.
“Ha ha ha.....”
Cảnh này lập tức dẫn đến một hồi cười vang.
Đương nhiên một mảnh xương sẽ không gây thương tổn gì cho Mộc Phong, nhưng trước mặt nhiều người như vậy thì quả thực rất mất thể diện nha.
Diệp Viễn thở dài nói: “Hầy, đã dặn ngươi cẩn thận rồi, ngươi sao lại bất cẩn như vậy chứ?”
Răng của Mộc Phong nghiến ken két, rõ ràng là đã tức giận đến tột độ.
“Được. Được lắm. Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết.” Mộc Phong lạnh lùng nói.
“Đừng cười nữa, cùng tiến lên, giết bọn chúng.” Một tên đội trưởng khác lạnh lùng nói.
“Vù vù vù...”
Hàng chục tên lao lên, khí thế có chút kinh người.
Mặt Lăng Phong biến sắc, vui vẻ trước đó biến mất, hắn quát lớn: “Giết.”
Mười người của tiểu đội này hộ tống cho tên Triệu Bân ở giữa kia, liều mạng đột phá vòng vây.
Nhưng những tên binh sĩ của ma tộc sao có thể cho bọn hắn cơ hội?
Thân hình của bốn tên đội trưởng ma tộc còn lại bỗng chuyển động, đánh giết về phía Lăng Phong.
Chiến sĩ ma tộc vốn rất mạnh, Lăng Phong lấy một địch bốn, lập tức cảm giác được áp lực như núi.
Lăng Phong đã vận đủ thần nguyên, chuẩn bị nghênh địch.
Nhưng vào lúc này, bốn tên đội trưởng ma tộc đột nhiên nổ tung trước mắt hắn, ngay cả Ma Nguyên cũng không thoát được.
Lăng Phong há mồm ngơ ngác, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Đột nhiên, toàn thân Lăng Phong chấn động, nhìn về phía Diệp Viễn, hắn phát hiện Mộc Phong chẳng biết đã đi đâu rồi, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
Lẽ nào… chẳng lẽ là hắn làm?
Không thể nào.
Một tên Khuy Thiên sơ kỳ, làm sao có thể trong nháy mắt giết năm tên đội trưởng ma tộc được?
Đừng nói là Diệp Viễn, ngay cả bách phu trưởng của bọn họ thì cũng không thể nào làm được chuyện này.
Có điều, ngoại trừ năm tên này ra thì vẫn còn không ít binh sĩ ma tộc, Lăng Phong chỉ ngây người một lát rồi lại tiến vào tàn sát đám ma tộc kia.
“Đám ma cẩu như các ngươi mà dám xâm phạm nhân tộc ta, nộp mạng đi.”
Lúc này Diệp Viễn hét lớn một tiếng, gia nhập vào chiến đoàn.
Lần này, Lăng Phong thấy được Diệp Viễn xuất thủ, hai mắt hơi sáng lên.
Thực lực quả thực không kém.
Nhưng mà nếu muốn một chiêu giết sạch bốn tên đội trưởng ma tộc thì rõ ràng là không thể.
Hai đại cường giả Khuy Thiên Cảnh đối mặt với một ma tộc Động Huyền Cảnh, hiển nhiên là một cuộc tàn sát.
Thân pháp của Diệp Viễn cực nhanh, đám ma tộc muốn chạy, bị hắn thẳng tay giết sạch.
Tình thế của trận chiến này xoay chuyển quá nhanh, vốn dĩ mọi người đều đã quyết tâm hi sinh, kết quả là trong nháy mắt, đối thủ chết sạch hết...
Một đám binh sĩ mặc giáp đen bao vây đám người Diệp Viễn.
Trên người những người này tràn đầy ma khí, đều là cường giả của ma tộc.
“Ha ha, không ngờ có người dám nhóm lửa ở gần Hoán Ma Lĩnh, thật sự không muốn sống nữa sao. Hóa ra là một tiểu đội nhân tộc, nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt, giết hết chúng đi”
Sắc mặc của Lăng Phong trầm xuống, hắn không ngờ rằng ở khu vực này có thể gặp tiểu đội ma tộc, hơn nữa không chỉ một đội mà tận những năm đội.
Đối phương có năm tồn tại cảnh giới Khuy Thiên, hiển nhiên là năm tiểu đội trưởng của ma tộc.
Mấy binh sĩ nhân tộc nghe thấy lời này thì không nhịn được trừng mắt với Diệp Viễn.
Nếu như không phải Diệp Viễn châm lửa nướng thịt thì cũng không dẫn tiểu đội của ma tộc tới.
“Đồ chết tiệt, ngươi vẫn còn tâm trạng ăn thịt nướng hả.” Một binh sĩ của nhân tộc tức giận nói.
Bị tiểu đội ma tộc bao vây, phản ứng đầu tiên của Diệp Viễn không phải là sợ hãi mà là nhanh tay lấy thịt thỏ ăn hết.
Hành động này càng làm cho các thành viên của tiểu đội nhân tộc hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Phong trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, tình cảnh có chút không thích hợp lắm, Hoán Ma Lĩnh có một rãnh trời rất lớn, có lực từ trường kì lạ. Dù là cường giả Quy Khư đỉnh phong thì cũng sẽ tan xương nát thịt nếu rơi từ rãnh trời xuống. Theo lí mà nói thì tiểu đội ma tộc sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám. Triệu Bân, thân pháp của ngươi là nhanh nhất, lát nữa chúng ta sẽ phá vòng vây về phía tây nam, mọi người hãy yểm hộ hắn để hắn có thể trở về báo tin.”
Đội Trưởng, ta không đi...”
Triệu Bân vừa định nói thì bị Lăng Phong quát lên: “Câm miệng, đây là mệnh lệnh. Nếu như ngươi không muốn để chúng ta chết ở đây một cách vô ích thì hãy mang tin tức này trở về.”
Lúc này một đội trưởng của ma tộc cười khẩy nói: “Ngươi rất thông minh, bọn ta đã tìm ra biện pháp khắc phục được lực từ trường. Đội quân sẽ rất nhanh giết qua đây, đến lúc đó thành Tịch Vũ sẽ là của bọn ta. Còn các ngươi... một tên cũng đừng hòng chạy thoát.”
Vẻ mặt của Lăng Phong biến sắc, tin tức này đối với thành Tịch Vũ mà nói thì đúng là quá đột ngột.
Khu vực Hoán Ma Lĩnh chẳng những có số lượng lớn Tam tinh mãnh thú, mà phía sau lưng núi là một rãnh trời rộng tận mười vạn dặm.
Bên trong rãnh trời còn tồn tại từ trường tự nhiên, trừ khi đạt đến cảnh giới Thần Quân, bằng không thì không có cách nào vượt qua được, đó là tấm khiên thiên nhiên bảo vệ thành Tịch Vũ.
Cho nên mỗi lần đi tuần ở khu vực này thì mọi người chỉ làm cho phải phép, rồi nhanh chóng đi về.
Nhưng bây giờ, ma tộc đột nhiên tìm đến, điều này đối với nhân tộc mà nói thì không phải là tin tức tốt.
Trong ánh mắt của Lăng Phong hiện vẻ kiên quyết, lạnh lùng nói: “Những gì phải làm, còn cần ta dạy cho các ngươi sao?”
“Đã hiểu.” Nét bi thương thoáng qua trên mặt mọi người, sau đó họ trả lời.
Ánh mắt của Lăng Phong nhìn về phía Diệp Viễn đang gặm thịt thỏ, sắc mặt hơi phức tạp nói: “Tiểu tử, chút nữa ngươi cầu nguyện đi. Có thể sống tiếp được hay không còn phải xem tạo hóa của ngươi rồi.”
Lúc này, Diệp Viễn cuối cùng cũng gặm xong miếng thịt thỏ trong tay, lòng đầy thoải mái ợ một cái, cười nói: “Yên tâm đi. Ta có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”
“Ha ha, nhân tộc có một kẻ ngu si kìa.”
“Ha ha, hình như tiểu tử này còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nha?”
“Mộc Phong, tiểu tử này giao cho ngươi, đánh nhanh thắng nhanh.”
“Yên tâm đi, đối phó với cái loại gà mờ này thì ba chiêu là đủ rồi.”
Bọn người ma tộc rõ ràng đã nhìn ra, Diệp Viễn và những binh sĩ nhân tộc này không phải là cùng một bọn.
Ánh mặt của bọn họ và Lăng Phong giống nhau, nhìn thoáng qua đã cảm thấy Diệp Viễn là con cháu của đại gia tộc, cảnh giới tuy cao nhưng căn bản không chịu nổi một đòn.
Tên Mộc Phong kia thản nhiên bước ra khỏi hàng, vẻ mặt suy tính nhìn Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Tiểu tử, huyết nhục của ngươi không tệ, vừa hay có thể để cho ta tu luyện. Yên tâm, ta ra tay rất nhẹ, sẽ không để cho ngươi phải cảm thấy đau đớn.”
Huyết nhục của cường giả nhân tộc là một vật đại bổ đối với ma tộc.
Rất nhiều công pháp ma tộc đều là mượn huyết nhục để tu luyện.
Chính vì vậy, cường giả ma tộc mới ưa thích chém giết nhân tộc.
“Cẩn thận ám khí.” Diệp Viễn nở nụ cười kì quái, những mảnh xương ở trong tay trực tiếp bay ra.
“Vù.”
Tên Mộc Phong kia đang đắc ý, không ngờ rằng Diệp Viễn miệng vừa nói, tay đã xuất chiêu.
Hắn theo bản năng muốn né, nhưng tốc độ của cái xương kia quá nhanh, hắn né không kịp.
“Phập.”
Mảnh xương kia phóng trúng ngay giữa mặt của Mộc Phong.
Một cảm giác ngầy ngậy từ mỡ trên xương khiến Mộc Phong lên cơn tức giận.
“Ha ha ha.....”
Cảnh này lập tức dẫn đến một hồi cười vang.
Đương nhiên một mảnh xương sẽ không gây thương tổn gì cho Mộc Phong, nhưng trước mặt nhiều người như vậy thì quả thực rất mất thể diện nha.
Diệp Viễn thở dài nói: “Hầy, đã dặn ngươi cẩn thận rồi, ngươi sao lại bất cẩn như vậy chứ?”
Răng của Mộc Phong nghiến ken két, rõ ràng là đã tức giận đến tột độ.
“Được. Được lắm. Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết.” Mộc Phong lạnh lùng nói.
“Đừng cười nữa, cùng tiến lên, giết bọn chúng.” Một tên đội trưởng khác lạnh lùng nói.
“Vù vù vù...”
Hàng chục tên lao lên, khí thế có chút kinh người.
Mặt Lăng Phong biến sắc, vui vẻ trước đó biến mất, hắn quát lớn: “Giết.”
Mười người của tiểu đội này hộ tống cho tên Triệu Bân ở giữa kia, liều mạng đột phá vòng vây.
Nhưng những tên binh sĩ của ma tộc sao có thể cho bọn hắn cơ hội?
Thân hình của bốn tên đội trưởng ma tộc còn lại bỗng chuyển động, đánh giết về phía Lăng Phong.
Chiến sĩ ma tộc vốn rất mạnh, Lăng Phong lấy một địch bốn, lập tức cảm giác được áp lực như núi.
Lăng Phong đã vận đủ thần nguyên, chuẩn bị nghênh địch.
Nhưng vào lúc này, bốn tên đội trưởng ma tộc đột nhiên nổ tung trước mắt hắn, ngay cả Ma Nguyên cũng không thoát được.
Lăng Phong há mồm ngơ ngác, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Đột nhiên, toàn thân Lăng Phong chấn động, nhìn về phía Diệp Viễn, hắn phát hiện Mộc Phong chẳng biết đã đi đâu rồi, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
Lẽ nào… chẳng lẽ là hắn làm?
Không thể nào.
Một tên Khuy Thiên sơ kỳ, làm sao có thể trong nháy mắt giết năm tên đội trưởng ma tộc được?
Đừng nói là Diệp Viễn, ngay cả bách phu trưởng của bọn họ thì cũng không thể nào làm được chuyện này.
Có điều, ngoại trừ năm tên này ra thì vẫn còn không ít binh sĩ ma tộc, Lăng Phong chỉ ngây người một lát rồi lại tiến vào tàn sát đám ma tộc kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!