"Diệp Viễn, ngươi dám giết người ngay giữa đường, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?"
Tiếng hét của Tần Thiên Nam truyền đến từ xa, sau đó hắn lao tới như một con chó điên.
Khí thế mạnh mẽ của cảnh giới Quy Khư khiến cho linh khí của toàn bộ con phố đều mất kiểm soát.
Hắn thấy Diệp Viễn một thân một mình, muốn ra tay nhanh gọn để giết Diệp Viễn.
Như vậy thì Vạn Bảo Lâu sẽ không thể ngăn cản hắn.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, thân hình đột ngột nhảy lên.
Tuy tốc độ của Tần Thiên Nam rất nhanh nhưng cũng uổng công vô ích.
Vì Diệp Viễn có thể ngự kiếm phi hành nên gần như đã đứng ở thế bất bại.
Ở Võ Mông Vương thành này thì cũng chỉ có vài người có thể động đến hắn mà thôi.
Diệp Viễn ngạo nghễ đứng ở trên trời, khinh thường nói: "Tần Thiên Nam, là Tần gia các ngươi phá vỡ quy tắc trước. Diệp mỗ tham gia bách thành thí luyện, Tần gia các ngươi lại bố trí cường giả cảnh giới Quy Khư dẫn đội, sau đó ám sát không thành thì lại mạnh mẽ cường sát. Diệp mỗ vẫn nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng, lần này thừa lúc Diệp mỗ đi ra ngoài lịch luyện, các ngươi lại làm trái quy tắc của học phủ, phái Tần Thiên tới truy sát, lại còn mặc kệ việc các đệ tử của Tần gia làm tổn thương huynh đệ của ta, khiến cho hắn trở thành một phế nhân."
Tiếng nói của Diệp Viễn vang như tiếng chuông lớn, dù xa đến mấy cũng nghe thấy, lập tức khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
"Tần gia cũng thật quá đáng, ỷ mạnh hiếp yếu, cố tình dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó một học viên còn trẻ tuổi."
"Diệp Viễn lập ra nhiều công lớn tại bách thành thí luyện, được thành chủ tặng thần đan tứ giai, vậy mà bọn hắn dám đối phó với Diệp Viễn."
"Hừ, Tần gia một tay che trời, thành chủ lại không quan tâm, thật khiến người ta hết sức thất vọng."
Mấy năm nay Tần gia rất ngang ngược hống hách, đã khiến không ít người bất mãn.
Diệp Viễn vừa nói như vậy thì lập tức gây nên một làn sóng phẫn nộ, không ít người đều chỉ trỏ Tần gia.
Nhưng mà, Tần Thiên Nam hoàn toàn không quan tâm đến đám người này, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, trầm giọng nói: "Ngươi thật sự nhìn thấy Thiên nhi sao. Hiện tại nó ra sao rồi?"
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Thế nào? Hiện tại ta đang đứng đây, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?"
"Không thể nào. Với bản lĩnh của ngươi thì làm sao có thể giết Thiên nhi được?" Tần Thiên Nam hét lên.
Hắn thật sự mong Tần Thiên chỉ đang có chuyện riêng nên mới về chậm mà thôi.
Hiện tại lời mà Diệp Viễn nói ra khiến hắn không thể tin được, còn cho rằng Diệp Viễn đang cố ý khiêu khích hắn.
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ xem, Lâm Tú và Tần Chính đã chết hay chưa? Nói cho ngươi biết, bọn họ đều đã bị chính tay ta giết chết."
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Tần Thiên Nam cắt không còn một giọt máu, một tia hi vọng cuối cùng của hắn đã bị Diệp Viễn triệt để chặt đứt.
"Không ngờ thật sự Tần Thiên đã bị giết chết. Trời ạ, Diệp Viễn làm sao có thể làm được vậy?"
"Nghe nói từ lâu Tần Thiên đã áp chế cảnh giới, chỉ cần hắn nguyện ý thì lúc nào cũng có thể đột phá Quy Khư Thần Cảnh. Diệp Viễn này thực sự quá đáng sợ."
"Mặc dù Lâm Tú kia được xưng là người mạnh thứ hai trong học phủ, nhưng thực lực của nàng hoàn toàn không thể so với Tần Thiên nha."
"Lần này chơi thật lớn, ba đồ đệ thiên tài của Tần gia đều bị Diệp Viễn giết chết không còn một người."
Tần Thiên nổi danh ở Võ Mông Vương thành đã mấy trăm năm, hắn được cho rằng là người có tiềm năng đột phá cảnh giới Thần Quân nhất trong mười vạn năm nay, thực lực hắn vô cùng được xem trọng.
Nhưng người được xưng là thiên tài tuyệt thế này lại chết trong tay của Diệp Viễn.
Lại chết trong tay một võ giả có cảnh giới Khuy Thiên sơ kỳ.
Kết quả này, quả thực khiến cho mọi người không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng mười năm đã qua, Diệp Viễn vẫn có thể đứng ở đây, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Tần Thiên, sợ là tám chín phần mười đã chết.
"Tiểu tử cuồng vọng, dám xúc phạm trưởng bối trước mặt Tần gia ta, ngươi thật đáng chết."
Đúng lúc này, một kẻ có khí tức kinh người từ trong quần chúng bay lên, lực lượng pháp tắc thâm hậu, trong nháy mắt đã khiến cho Diệp Viễn phải tập trung.
Biến hóa này khiến cho Diệp Viễn vô cùng bất ngờ, lúc muồn né tránh thì đã không kịp.
Không ngờ trong đám người của Tần gia còn có một kẻ có thể bay.
Không nghi ngờ gì nữa, lão gia hỏa này chính là ông tổ nhà họ Tần.
Cường giả cảnh giới nửa bước Thần Quân, quá mạnh mẽ.
Ở trước mặt cường giả cảnh giới nửa bước Thần Quân thì căn bản Diệp Viễn không thể chống đỡ nổi một chiêu nào.
"Phụt."
Ông tổ nhà họ Tần người còn chưa tới, Diệp Viễn đã bị pháp tắc chi lực làm cho thổ huyết.
Lúc này nội thương của Diệp Viễn càng thêm nghiêm trọng, căn bản không có khả năng phản kháng lại.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một luồng khí tức cường đại từ bên trong Vạn Bảo Lâu bộc phát ra.
"Ầm."
Hai đạo pháp tắc chi lực đối chọi nhau mạnh mẽ, dư chấn lan ra xung quanh.
Diệp Viễn bị luồng dư lực này đập bay về phía lầu của Vạn Bảo Lâu.
"Tần Chiêu Vân, ngươi dám giết người trước cửa Vạn Bảo Lâu, còn xem Vạn Bảo lâu chủ này vào mắt không vậy?"
Hàn Thiên đứng chắp tay, khí thế không hề thua kém Tần Chiêu Vân.
Sắc mặt Tần Chiêu Vân trầm xuống, hừ lạnh nói: "Hàn Thiên, ngươi dám vì tiểu tử này mà trở thành kẻ địch của Tần gia sao?"
Hàn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Viễn, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Tiểu tử này thật biết cách gây náo loạn, lần này hắn thực sự đã náo đến động trời rồi.
Ngoài mặt Hàn Thiên trấn định nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng.
Hắn vốn chỉ đang quan sát tình huống bên ngoài, trong lòng đang cân nhắc.
Thẳng đến khi Tần Chiêu Vân tức giận xuất hiện, hắn vẫn chưa quyết định.
Tuy nhiên, không thể nghi ngờ rằng Diệp Viễn có tác dụng vô cùng lớn.
Trì Phương bẩm báo cho hắn rằng: “Diệp Viễn dùng một loại đan dược không biết tên, nhưng lại có thể khiến Tạ Tĩnh Nghi khởi tử hồi sinh.”
Điều này nói rõ chuyện gì?
Đan dược mới của Diệp Viễn sợ rằng hơn xa mấy viên trước kia.
Mặc dù trong lòng vẫn còn lưỡng lự, thế nhưng Hàn Thiên không lộ ra biểu hiện gì, thản nhiên nói: "Diệp Viễn là khách khanh Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu ta, ngươi đã hỏi ta chưa mà dám động đến hắn?"
Tần Chiêu Vân sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Tiểu tử này giết Thiên nhi, Chính nhi cùng Bái nhi, đã là kẻ địch không đội trời chung của Tần gia ta. Ta không quan tâm hắn là khách khanh Luyện Dược Sư hay gì cả, hôm nay, nếu ngươi dám che chở hắn thì lão phu sẽ đại khai sát giới."
Hiển nhiên, khi Tần Chiêu Vân nghe được tin tức Tần Thiên bị chết thì đã chạm đến giới hạn của hắn.
Hàn Thiên nghe vậy cũng chỉ là thản nhiên nói: "Chỉ bằng ngươi sao?"
Thực lực của hắn và Tần Chiêu Vân xấp xỉ nhau, ai cũng không làm gì được ai.
Đại khai sát giới, làm sao có thể?
Ai ngờ, Tần Chiêu Vân chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: "Hàn Thiên, ngươi cũng quá coi thường thực lực của Tần gia ta."
Hàn Thiên biến sắc, trên đường phố có vô số binh sĩ tràn vào, phong tỏa cả con phố.
Những người này chính là lính hộ vệ của phủ thành chủ.
Một luồng khí từ xa truyền đến, người đến đang mặc một kiện áo giáp sắt màu đen, trông vô cùng oai phong.
"Hàn lầu chủ, Vạn Bảo Lâu cùng Võ Mông Vương thành qua lại nhiều năm như vậy, cần gì vì một vãn bối nhỏ tuổi mà huyên náo đến như vậy?"
Người nói chuyện chính là thống lĩnh của thành vệ quân, Triệu Nghị.
Triệu Nghị này cũng là đại cao thủ nửa bước Thần Quân.
Lần này, Hàn Thiên cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng mà vẫn chưa hết.
Lại một luồng khí tức cường đại khác tiến tới, cuối cùng đứng ở bên cạnh Tần Chiêu Vân, đối diện với Hàn Thiên.
Lại là một đại cao thủ nửa bước Thần Quân nữa.
Chỉ là trên mặt người này có ánh mắt phức tạp, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt lộ ra sự tiếc hận.
Người này không phải ai khác, chính là đồ đệ của phủ chủ, Ôn Nhất Dương.
"Diệp Viễn, ngươi dám giết người ngay giữa đường, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?"
Tiếng hét của Tần Thiên Nam truyền đến từ xa, sau đó hắn lao tới như một con chó điên.
Khí thế mạnh mẽ của cảnh giới Quy Khư khiến cho linh khí của toàn bộ con phố đều mất kiểm soát.
Hắn thấy Diệp Viễn một thân một mình, muốn ra tay nhanh gọn để giết Diệp Viễn.
Như vậy thì Vạn Bảo Lâu sẽ không thể ngăn cản hắn.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, thân hình đột ngột nhảy lên.
Tuy tốc độ của Tần Thiên Nam rất nhanh nhưng cũng uổng công vô ích.
Vì Diệp Viễn có thể ngự kiếm phi hành nên gần như đã đứng ở thế bất bại.
Ở Võ Mông Vương thành này thì cũng chỉ có vài người có thể động đến hắn mà thôi.
Diệp Viễn ngạo nghễ đứng ở trên trời, khinh thường nói: "Tần Thiên Nam, là Tần gia các ngươi phá vỡ quy tắc trước. Diệp mỗ tham gia bách thành thí luyện, Tần gia các ngươi lại bố trí cường giả cảnh giới Quy Khư dẫn đội, sau đó ám sát không thành thì lại mạnh mẽ cường sát. Diệp mỗ vẫn nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng, lần này thừa lúc Diệp mỗ đi ra ngoài lịch luyện, các ngươi lại làm trái quy tắc của học phủ, phái Tần Thiên tới truy sát, lại còn mặc kệ việc các đệ tử của Tần gia làm tổn thương huynh đệ của ta, khiến cho hắn trở thành một phế nhân."
Tiếng nói của Diệp Viễn vang như tiếng chuông lớn, dù xa đến mấy cũng nghe thấy, lập tức khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
"Tần gia cũng thật quá đáng, ỷ mạnh hiếp yếu, cố tình dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó một học viên còn trẻ tuổi."
"Diệp Viễn lập ra nhiều công lớn tại bách thành thí luyện, được thành chủ tặng thần đan tứ giai, vậy mà bọn hắn dám đối phó với Diệp Viễn."
"Hừ, Tần gia một tay che trời, thành chủ lại không quan tâm, thật khiến người ta hết sức thất vọng."
Mấy năm nay Tần gia rất ngang ngược hống hách, đã khiến không ít người bất mãn.
Diệp Viễn vừa nói như vậy thì lập tức gây nên một làn sóng phẫn nộ, không ít người đều chỉ trỏ Tần gia.
Nhưng mà, Tần Thiên Nam hoàn toàn không quan tâm đến đám người này, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, trầm giọng nói: "Ngươi thật sự nhìn thấy Thiên nhi sao. Hiện tại nó ra sao rồi?"
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Thế nào? Hiện tại ta đang đứng đây, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?"
"Không thể nào. Với bản lĩnh của ngươi thì làm sao có thể giết Thiên nhi được?" Tần Thiên Nam hét lên.
Hắn thật sự mong Tần Thiên chỉ đang có chuyện riêng nên mới về chậm mà thôi.
Hiện tại lời mà Diệp Viễn nói ra khiến hắn không thể tin được, còn cho rằng Diệp Viễn đang cố ý khiêu khích hắn.
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ xem, Lâm Tú và Tần Chính đã chết hay chưa? Nói cho ngươi biết, bọn họ đều đã bị chính tay ta giết chết."
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Tần Thiên Nam cắt không còn một giọt máu, một tia hi vọng cuối cùng của hắn đã bị Diệp Viễn triệt để chặt đứt.
"Không ngờ thật sự Tần Thiên đã bị giết chết. Trời ạ, Diệp Viễn làm sao có thể làm được vậy?"
"Nghe nói từ lâu Tần Thiên đã áp chế cảnh giới, chỉ cần hắn nguyện ý thì lúc nào cũng có thể đột phá Quy Khư Thần Cảnh. Diệp Viễn này thực sự quá đáng sợ."
"Mặc dù Lâm Tú kia được xưng là người mạnh thứ hai trong học phủ, nhưng thực lực của nàng hoàn toàn không thể so với Tần Thiên nha."
"Lần này chơi thật lớn, ba đồ đệ thiên tài của Tần gia đều bị Diệp Viễn giết chết không còn một người."
Tần Thiên nổi danh ở Võ Mông Vương thành đã mấy trăm năm, hắn được cho rằng là người có tiềm năng đột phá cảnh giới Thần Quân nhất trong mười vạn năm nay, thực lực hắn vô cùng được xem trọng.
Nhưng người được xưng là thiên tài tuyệt thế này lại chết trong tay của Diệp Viễn.
Lại chết trong tay một võ giả có cảnh giới Khuy Thiên sơ kỳ.
Kết quả này, quả thực khiến cho mọi người không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng mười năm đã qua, Diệp Viễn vẫn có thể đứng ở đây, điều này đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Tần Thiên, sợ là tám chín phần mười đã chết.
"Tiểu tử cuồng vọng, dám xúc phạm trưởng bối trước mặt Tần gia ta, ngươi thật đáng chết."
Đúng lúc này, một kẻ có khí tức kinh người từ trong quần chúng bay lên, lực lượng pháp tắc thâm hậu, trong nháy mắt đã khiến cho Diệp Viễn phải tập trung.
Biến hóa này khiến cho Diệp Viễn vô cùng bất ngờ, lúc muồn né tránh thì đã không kịp.
Không ngờ trong đám người của Tần gia còn có một kẻ có thể bay.
Không nghi ngờ gì nữa, lão gia hỏa này chính là ông tổ nhà họ Tần.
Cường giả cảnh giới nửa bước Thần Quân, quá mạnh mẽ.
Ở trước mặt cường giả cảnh giới nửa bước Thần Quân thì căn bản Diệp Viễn không thể chống đỡ nổi một chiêu nào.
"Phụt."
Ông tổ nhà họ Tần người còn chưa tới, Diệp Viễn đã bị pháp tắc chi lực làm cho thổ huyết.
Lúc này nội thương của Diệp Viễn càng thêm nghiêm trọng, căn bản không có khả năng phản kháng lại.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một luồng khí tức cường đại từ bên trong Vạn Bảo Lâu bộc phát ra.
"Ầm."
Hai đạo pháp tắc chi lực đối chọi nhau mạnh mẽ, dư chấn lan ra xung quanh.
Diệp Viễn bị luồng dư lực này đập bay về phía lầu của Vạn Bảo Lâu.
"Tần Chiêu Vân, ngươi dám giết người trước cửa Vạn Bảo Lâu, còn xem Vạn Bảo lâu chủ này vào mắt không vậy?"
Hàn Thiên đứng chắp tay, khí thế không hề thua kém Tần Chiêu Vân.
Sắc mặt Tần Chiêu Vân trầm xuống, hừ lạnh nói: "Hàn Thiên, ngươi dám vì tiểu tử này mà trở thành kẻ địch của Tần gia sao?"
Hàn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Viễn, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Tiểu tử này thật biết cách gây náo loạn, lần này hắn thực sự đã náo đến động trời rồi.
Ngoài mặt Hàn Thiên trấn định nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng.
Hắn vốn chỉ đang quan sát tình huống bên ngoài, trong lòng đang cân nhắc.
Thẳng đến khi Tần Chiêu Vân tức giận xuất hiện, hắn vẫn chưa quyết định.
Tuy nhiên, không thể nghi ngờ rằng Diệp Viễn có tác dụng vô cùng lớn.
Trì Phương bẩm báo cho hắn rằng: “Diệp Viễn dùng một loại đan dược không biết tên, nhưng lại có thể khiến Tạ Tĩnh Nghi khởi tử hồi sinh.”
Điều này nói rõ chuyện gì?
Đan dược mới của Diệp Viễn sợ rằng hơn xa mấy viên trước kia.
Mặc dù trong lòng vẫn còn lưỡng lự, thế nhưng Hàn Thiên không lộ ra biểu hiện gì, thản nhiên nói: "Diệp Viễn là khách khanh Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu ta, ngươi đã hỏi ta chưa mà dám động đến hắn?"
Tần Chiêu Vân sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Tiểu tử này giết Thiên nhi, Chính nhi cùng Bái nhi, đã là kẻ địch không đội trời chung của Tần gia ta. Ta không quan tâm hắn là khách khanh Luyện Dược Sư hay gì cả, hôm nay, nếu ngươi dám che chở hắn thì lão phu sẽ đại khai sát giới."
Hiển nhiên, khi Tần Chiêu Vân nghe được tin tức Tần Thiên bị chết thì đã chạm đến giới hạn của hắn.
Hàn Thiên nghe vậy cũng chỉ là thản nhiên nói: "Chỉ bằng ngươi sao?"
Thực lực của hắn và Tần Chiêu Vân xấp xỉ nhau, ai cũng không làm gì được ai.
Đại khai sát giới, làm sao có thể?
Ai ngờ, Tần Chiêu Vân chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: "Hàn Thiên, ngươi cũng quá coi thường thực lực của Tần gia ta."
Hàn Thiên biến sắc, trên đường phố có vô số binh sĩ tràn vào, phong tỏa cả con phố.
Những người này chính là lính hộ vệ của phủ thành chủ.
Một luồng khí từ xa truyền đến, người đến đang mặc một kiện áo giáp sắt màu đen, trông vô cùng oai phong.
"Hàn lầu chủ, Vạn Bảo Lâu cùng Võ Mông Vương thành qua lại nhiều năm như vậy, cần gì vì một vãn bối nhỏ tuổi mà huyên náo đến như vậy?"