Lâm Tú vừa lui, trực tiếp khiến Tần Chính phải chịu sự tấn công từ hai phía.
Đối mặt với sự áp bức của Quy Vân cộng thêm tốc độ kinh hoàng của Diệp Viễn, hắn gần như đã lâm vào tình thế nhất định phải chết.
"Ta liều mạng với ngươi."
Tần Chính cố nhịn không mắng Lâm Tú, hắn liều mạng đánh về phía Diệp Viễn.
Hắn trực tiếp buông bỏ phòng thủ với U Minh Quỷ Trảo để tập trung toàn bộ lực đánh về hướng Diệp Viễn.
Đối mặt với một chưởng toàn lực của cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn, căn bản Diệp Viễn không gánh vác nổi.
"Quy Vân."
Nghe thấy tiếng hét lớn của Diệp Viễn, Quy Vân lập tức hiểu ý.
U Minh Quỷ Trảo không tấn công Tần Chính nữa mà ngăn cách ở giữa hai người Tần Chính cùng Diệp Viễn.
Tiếp đó, Diệp Viễn dùng hai chân dẫm lên lòng bàn tay của U Minh Quỷ Trảo.
"Ầm."
Tần Chính tấn công mãnh liệt vào phần lưng của U Minh Quỷ Trảo, một lực mạnh truyền đến khiến cho Diệp Viễn phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Trục Nguyệt."
Mượn cỗ lực lượng của Tần Chính truyền đến này, lòng bàn tay của U Minh Quỷ Trảo đưa tới, hiệp lực cùng Diệp Viễn.
Lực tấn công của Tần Chính thông qua lòng bàn tay của U Minh Quỷ Trảo truyền đến, hơn nữa cộng thêm tốc độ của Trục Nguyệt đã khiến cho tốc độ của Diệp Viễn nhanh đến cực hạn.
Mọi người chỉ chớp mắt một cái, thân hình của Diệp Viễn đã biến mất rồi.
Lâm Tú vừa mới chạy trốn được hơn hai mươi trượng thì bỗng nhiên cảm giác ở phía sau có một đạo kiếm ý mạnh mẽ đang đánh tới, khiến toàn thân nàng nổi da gà.
Quá nhanh.
Lúc này Lâm Tú đang đưa lưng về phía Diệp Viễn, căn bản không kịp đề phòng.
Đối với tốc độ của Diệp Viễn thì khoảng cách hơn hai mươi trượng chỉ là một cái nháy mắt.
"Phập."
Vì không kịp phòng thủ nên Tru Tà Kiếm đã đâm vào bụng Lâm Tú.
"A."
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết của Lâm Tú vang lên, thần nguyên bên trong Thần Hải tan vỡ, điên cuồng biến mất.
Trong khoảnh khắc này, quá nhiều biến cố đã xảy ra, người ngoài không tưởng tượng nổi.
Phản ứng của Diệp Viễn rất nhanh, cố chịu đựng trọng thương mà đánh ra một chưởng này.
Với vết thương này thì tuy không ảnh hưởng đến tính mạng của Lâm Tú nhưng nàng đã trở thành một phế nhân.
Thần hải của Lâm Tú đã bị phá hủy, lúc này nàng không còn một chút thần nguyên nào.
"Phụt."
Lúc này Diệp Viễn không áp chế nổi những thương thế của mình nữa, chúng điên cuồng bộc phát ra.
Nhoáng một cái máu tươi đã chảy ướt hết cả áo.
Thế nhưng lúc này Diệp Viễn dường như là một chiến thần, làm cho tất cả mọi người khâm phục.
Từ khi Diệp Viễn xuất hiện, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn mà đã giết ba tên, phế một người.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì bọn hắn sẽ không tin rằng chỉ một võ giả Khuy Thiên sơ kỳ lại có thể làm ra hành động cường đại này.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, không nói lên lời.
Vì hiện tại không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự chấn động trong nội tâm của họ vào lúc này.
"Diệp Viễn, ta… ta giết ngươi. Ngươi dám hủy thần hải, phế tu vi của ta sao."
Trên đường phố chỉ còn lại tiếng la hét thê lương của Lâm Tú, cùng với âÂm thanh chiến đấu của Quy Vân và Tần Chính.
Vừa rồi, Quy Vân cũng là bị thương không nhẹ, thế nhưng để đối phó với một kẻ đã bị trọng thương như Tần Chính thì vẫn dư sức.
Diệp Viễn đi đến trước mặt Lâm Tú, Lâm Tú thấy Diệp Viễn thì ánh mắt lộ ra lửa giận.
"Diệp Viễn, ngươi sẽ không được chết một cách dễ dàng. Ta nguyền rủa ngươi..."
"Bốp."
Một cái tát vang lên, cả người Lâm Tú bay lên.
Lúc này Lâm Tú không có thần nguyên hộ thể, làm sao có thể tiếp nhận được cái tát này của Diệp Viễn, một nửa khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức sưng thành đầu heo.
Ánh mắt của Diệp Viễn lạnh lùng, không che đậy sát ý chút nào.
Nhận một cái tát này xong thì Lâm Tú đã nhận ra một điều.
Cuối cùng nàng đã biết, mình không còn là thiên chi kiêu nữ như trước kia nữa, mà đã là một tên phế nhân, giống như tên Tạ Tĩnh Nghi kia.
Lâm Tú che mặt, nhìn Diệp Viễn, hai hàng nước mắt chảy ròng, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Lúc này trong mắt Lâm Tú, Diệp Viễn chính là một ác ma giết người không chớp mắt.
Chỉ là, Diệp Viễn không có chút thương hại nào.
"Đi, mau đi xin lỗi huynh đệ của ta."
Diệp Viễn trực tiếp xách Lâm Tú lên.
"Ầm."
Bên kia, U Minh Quỷ Trảo một chưởng vỗ xuống, Tần Chính chết thê thảm.
Lúc này, ngũ đại đệ tử tinh anh của Võ Mông học phủ thì đã bốn người chết, một người tàn phế.
Toàn bộ trận chiến chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Tần gia cùng Võ Mông học phủ còn chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc rồi.
"Đi."
Diệp Viễn thu lại Quy Vân, rồi ngự kiếm bay đi.
Trên đường phố, ánh mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc.
Trận chiến hôm nay đã thay đổi nhận thức của bọn họ
"Ta... Ta vừa rồi nhất định là nằm mơ. Việc này, thực sự là một tên có tu vi Khuy Thiên sơ kỳ có thể làm được sao?"
"Quá mạnh mẽ. Mấy người kia đều là tồn tại có thể quét ngang cùng giai, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã bị Diệp Viễn tiêu diệt toàn bộ."
"Chẳng những sức chiến đấu của Diệp Viễn mạnh mẽ, mà khả năng ứng biến cũng nhạy bén đến cùng cực. Có loại đối thủ như thế này thì quả thực quá đáng sợ."
"Trận chiến đấu này đủ để viết vào sử sách. Nếu như không phải tận mắt thấy thì ta chẳng bao giờ tin đâu, thật sự quá vô lý.
"Lần này Diệp Viễn đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, cho dù là Võ Mông học phủ hay là Tần gia thì sợ rằng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Không chừng sẽ còn kinh động đến thành chủ đại nhân."
...
Khi Tần Thiên Nam nghe được tin này thì hắn còn tưởng rằng tai mình có chút vấn đề nên nghe nhầm.
"Vô lý. Tần Chính cùng Tần Bái thì không nói, nhưng Lâm Tú kia là người mạnh thứ hai trong nội viện, thực lực hơn xa cùng giai. Chỉ một Diệp Viễn nho nhỏ thì làm sao có thể phế Thần Hải của nàng?" Tần Thiên Nam không dám tin tưởng nói.
Vẻ mặt thủ hạ kia lộ ra vẻ vô tội, nói: "Gia chủ, cho dù gan của thuộc hạ to như trời thì cũng không dám nói vô căn cứ. Điều này hoàn toàn là sự thật. Hàng ngàn người có mặt tại hiện trường đã chứng kiến trận chiến này, hiện tại đã truyền khắp vương thành rồi."
Nghe thấy lời này, trên mặt Tần Thiên Nam co giật, trái tim hắn đang rỉ máu.
Tần Chính và Tần Trình tuy không bằng Tần Thiên, nhưng so về thiên phú thì đều vượt xa những người cùng giai, sau này nhất định sẽ là trụ cột của gia tộc.
Hiện tại mà lại bị Diệp Viễn giết mất.
Tần Thiên Nam đau thương phát hiện rằng từ khi chọc vào Diệp Viễn thì dường như Tần gia làm việc gì cũng không thuận lợi.
Giờ đây, sống chết của Tần Thiên còn chưa rõ, mà những đệ tử tinh anh của Tần gia đã bị giết gần hết, đả kích với Tần gia là quá lớn.
Tần Thiên Nam cố nén cơn giận, trầm giọng nói: "Hiện tại Diệp Viễn đang ở đâu?"
Thủ hạ kia nói: "Sau khi Diệp Viễn phế Lâm Tú thì đưa nàng đến Vạn Bảo Lâu. Nguyên nhân gây ra chuyện này e rằng là do tên mập Tạ Tĩnh Nghi kia."
Thân là gia chủ của Tần gia, hắn đã nghe qua sự việc về Tạ Tĩnh Nghi.
Lúc đó, hắn cho rằng Diệp Viễn kia hẳn phải chết, vậy nên làm như vậy cũng không sao cả.
Ngược lại, Tần Thiên Nam còn cảm thấy khá vui vẻ khi nhìn các tiểu bối đấu đá nhau.
Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, chờ Tần Thiên trở về thì sẽ bàn chuyện hôn sự với Lâm Tú.
Nhưng hắn không ngờ rằng, sự việc này lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Sau khi thuộc hạ rời đi, Tần Thiên Nam nghiến răng, trầm giọng nói: “Xem ra chuyện này phải nhờ phụ thân lo liệu."
Lâm Tú vừa lui, trực tiếp khiến Tần Chính phải chịu sự tấn công từ hai phía.
Đối mặt với sự áp bức của Quy Vân cộng thêm tốc độ kinh hoàng của Diệp Viễn, hắn gần như đã lâm vào tình thế nhất định phải chết.
"Ta liều mạng với ngươi."
Tần Chính cố nhịn không mắng Lâm Tú, hắn liều mạng đánh về phía Diệp Viễn.
Hắn trực tiếp buông bỏ phòng thủ với U Minh Quỷ Trảo để tập trung toàn bộ lực đánh về hướng Diệp Viễn.
Đối mặt với một chưởng toàn lực của cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn, căn bản Diệp Viễn không gánh vác nổi.
"Quy Vân."
Nghe thấy tiếng hét lớn của Diệp Viễn, Quy Vân lập tức hiểu ý.
U Minh Quỷ Trảo không tấn công Tần Chính nữa mà ngăn cách ở giữa hai người Tần Chính cùng Diệp Viễn.
Tiếp đó, Diệp Viễn dùng hai chân dẫm lên lòng bàn tay của U Minh Quỷ Trảo.
"Ầm."
Tần Chính tấn công mãnh liệt vào phần lưng của U Minh Quỷ Trảo, một lực mạnh truyền đến khiến cho Diệp Viễn phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Trục Nguyệt."
Mượn cỗ lực lượng của Tần Chính truyền đến này, lòng bàn tay của U Minh Quỷ Trảo đưa tới, hiệp lực cùng Diệp Viễn.
Lực tấn công của Tần Chính thông qua lòng bàn tay của U Minh Quỷ Trảo truyền đến, hơn nữa cộng thêm tốc độ của Trục Nguyệt đã khiến cho tốc độ của Diệp Viễn nhanh đến cực hạn.
Mọi người chỉ chớp mắt một cái, thân hình của Diệp Viễn đã biến mất rồi.
Lâm Tú vừa mới chạy trốn được hơn hai mươi trượng thì bỗng nhiên cảm giác ở phía sau có một đạo kiếm ý mạnh mẽ đang đánh tới, khiến toàn thân nàng nổi da gà.
Quá nhanh.
Lúc này Lâm Tú đang đưa lưng về phía Diệp Viễn, căn bản không kịp đề phòng.
Đối với tốc độ của Diệp Viễn thì khoảng cách hơn hai mươi trượng chỉ là một cái nháy mắt.
"Phập."
Vì không kịp phòng thủ nên Tru Tà Kiếm đã đâm vào bụng Lâm Tú.
"A."
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết của Lâm Tú vang lên, thần nguyên bên trong Thần Hải tan vỡ, điên cuồng biến mất.
Trong khoảnh khắc này, quá nhiều biến cố đã xảy ra, người ngoài không tưởng tượng nổi.
Phản ứng của Diệp Viễn rất nhanh, cố chịu đựng trọng thương mà đánh ra một chưởng này.
Với vết thương này thì tuy không ảnh hưởng đến tính mạng của Lâm Tú nhưng nàng đã trở thành một phế nhân.
Thần hải của Lâm Tú đã bị phá hủy, lúc này nàng không còn một chút thần nguyên nào.
"Phụt."
Lúc này Diệp Viễn không áp chế nổi những thương thế của mình nữa, chúng điên cuồng bộc phát ra.
Nhoáng một cái máu tươi đã chảy ướt hết cả áo.
Thế nhưng lúc này Diệp Viễn dường như là một chiến thần, làm cho tất cả mọi người khâm phục.
Từ khi Diệp Viễn xuất hiện, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn mà đã giết ba tên, phế một người.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì bọn hắn sẽ không tin rằng chỉ một võ giả Khuy Thiên sơ kỳ lại có thể làm ra hành động cường đại này.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, không nói lên lời.
Vì hiện tại không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự chấn động trong nội tâm của họ vào lúc này.
"Diệp Viễn, ta… ta giết ngươi. Ngươi dám hủy thần hải, phế tu vi của ta sao."
Trên đường phố chỉ còn lại tiếng la hét thê lương của Lâm Tú, cùng với âÂm thanh chiến đấu của Quy Vân và Tần Chính.
Vừa rồi, Quy Vân cũng là bị thương không nhẹ, thế nhưng để đối phó với một kẻ đã bị trọng thương như Tần Chính thì vẫn dư sức.
Diệp Viễn đi đến trước mặt Lâm Tú, Lâm Tú thấy Diệp Viễn thì ánh mắt lộ ra lửa giận.
"Diệp Viễn, ngươi sẽ không được chết một cách dễ dàng. Ta nguyền rủa ngươi..."
"Bốp."
Một cái tát vang lên, cả người Lâm Tú bay lên.
Lúc này Lâm Tú không có thần nguyên hộ thể, làm sao có thể tiếp nhận được cái tát này của Diệp Viễn, một nửa khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức sưng thành đầu heo.
Ánh mắt của Diệp Viễn lạnh lùng, không che đậy sát ý chút nào.
Nhận một cái tát này xong thì Lâm Tú đã nhận ra một điều.
Cuối cùng nàng đã biết, mình không còn là thiên chi kiêu nữ như trước kia nữa, mà đã là một tên phế nhân, giống như tên Tạ Tĩnh Nghi kia.
Lâm Tú che mặt, nhìn Diệp Viễn, hai hàng nước mắt chảy ròng, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Lúc này trong mắt Lâm Tú, Diệp Viễn chính là một ác ma giết người không chớp mắt.
Chỉ là, Diệp Viễn không có chút thương hại nào.
"Đi, mau đi xin lỗi huynh đệ của ta."
Diệp Viễn trực tiếp xách Lâm Tú lên.
"Ầm."
Bên kia, U Minh Quỷ Trảo một chưởng vỗ xuống, Tần Chính chết thê thảm.
Lúc này, ngũ đại đệ tử tinh anh của Võ Mông học phủ thì đã bốn người chết, một người tàn phế.
Toàn bộ trận chiến chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Tần gia cùng Võ Mông học phủ còn chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc rồi.
"Đi."
Diệp Viễn thu lại Quy Vân, rồi ngự kiếm bay đi.
Trên đường phố, ánh mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc.
Trận chiến hôm nay đã thay đổi nhận thức của bọn họ
"Ta... Ta vừa rồi nhất định là nằm mơ. Việc này, thực sự là một tên có tu vi Khuy Thiên sơ kỳ có thể làm được sao?"
"Quá mạnh mẽ. Mấy người kia đều là tồn tại có thể quét ngang cùng giai, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã bị Diệp Viễn tiêu diệt toàn bộ."
"Chẳng những sức chiến đấu của Diệp Viễn mạnh mẽ, mà khả năng ứng biến cũng nhạy bén đến cùng cực. Có loại đối thủ như thế này thì quả thực quá đáng sợ."
"Trận chiến đấu này đủ để viết vào sử sách. Nếu như không phải tận mắt thấy thì ta chẳng bao giờ tin đâu, thật sự quá vô lý.
"Lần này Diệp Viễn đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, cho dù là Võ Mông học phủ hay là Tần gia thì sợ rằng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Không chừng sẽ còn kinh động đến thành chủ đại nhân."
...
Khi Tần Thiên Nam nghe được tin này thì hắn còn tưởng rằng tai mình có chút vấn đề nên nghe nhầm.
"Vô lý. Tần Chính cùng Tần Bái thì không nói, nhưng Lâm Tú kia là người mạnh thứ hai trong nội viện, thực lực hơn xa cùng giai. Chỉ một Diệp Viễn nho nhỏ thì làm sao có thể phế Thần Hải của nàng?" Tần Thiên Nam không dám tin tưởng nói.
Vẻ mặt thủ hạ kia lộ ra vẻ vô tội, nói: "Gia chủ, cho dù gan của thuộc hạ to như trời thì cũng không dám nói vô căn cứ. Điều này hoàn toàn là sự thật. Hàng ngàn người có mặt tại hiện trường đã chứng kiến trận chiến này, hiện tại đã truyền khắp vương thành rồi."
Nghe thấy lời này, trên mặt Tần Thiên Nam co giật, trái tim hắn đang rỉ máu.
Tần Chính và Tần Trình tuy không bằng Tần Thiên, nhưng so về thiên phú thì đều vượt xa những người cùng giai, sau này nhất định sẽ là trụ cột của gia tộc.
Hiện tại mà lại bị Diệp Viễn giết mất.
Tần Thiên Nam đau thương phát hiện rằng từ khi chọc vào Diệp Viễn thì dường như Tần gia làm việc gì cũng không thuận lợi.
Giờ đây, sống chết của Tần Thiên còn chưa rõ, mà những đệ tử tinh anh của Tần gia đã bị giết gần hết, đả kích với Tần gia là quá lớn.