Trước mắt bao nhiêu người, Bạch Thần chậm rãi nuốt Đạo Quả vào.
Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng theo Bạch Thần với vẻ trông mong, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Toàn thân Bạch Thần chấn động, tinh quang trong ánh mắt dần dần mất đi, một màn hào quang màu ngà sữa bao phủ hắn lại.
Bạch Thần giống như trở lại trong bào thai, cuộn mình trong màn hào quang ngủ thiếp đi.
Một cỗ khí tức Đại Đạo bàng bạc dần dần lan tràn ra.
“Ầm ầm...”
Toàn bộ Thần Khư đều bắt đầu rung chuyển, nguyên cả vòm trời bắt đầu sụp đổ, đá vụn nhao nhao rơi xuống.
Rầm… rầm... !
Bát Hoang Chi Viêm Phù Quang Càn Khôn đại trận bắt đầu sụp đổ, hỏa cầu tỏa ra bốn phía, dần dần biến mất không thấy gì nữa.
“Ha ha ha... Diệp Viễn, hiện tại ta xem xem còn ai có thể cứu được ngươi!”
Áp lực được giảm bớt, Tần Thiên lên tiếng khiêu khích.
Hắn bị cái đại trận này tra tấn đến mức sắp nổi điên rồi, vừa rồi vì muốn cướp đoạt Đạo Quả mà thương thế lại thêm trầm trọng.
Bên kia, Đoàn Phi còn thảm hại hơn so với hắn.
Toàn thân Đoàn Phi có thể dùng từ rách nát để hình dung, gần như không có một chỗ hoàn hảo.
Diệp Viễn thản nhiên liếc nhìn Tần Thiên, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào bộ dạng trạng thái này của ngươi mà cũng muốn giết ta?”
Diệp Viễn cho hắn một ánh mắt khinh miệt, kích tướng Tần Thiên, hắn tức giận nói: “Ta mới là đệ nhất thiên tài của Võ Mông Học Phủ! Một tên Khuy Thiên sơ kỳ mà cũng dám mở miệng ăn nói ngông cuồng! Chết!”
Tần Thiên hét lớn một tiếng, thân hình bạo tẩu, đánh giết về hướng Diệp Viễn nhanh như thiểm điện.
Nhưng mà khí thế của hắn đã yếu hơn so với thời kỳ đỉnh phong rất nhiều.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái lập tức biến mất ngay tại chỗ.
“Oành!”
“Oanh!”
“Oanh!”
Hai người hóa thành hai đạo ảo ảnh, giao thủ với nhau mấy hiệp.
Ngang sức ngang tài!
Nội phủ của Tần Thiên đã bị trọng thương, hơn nữa còn bị Thiên Đạo áp chế, thực lực của hắn bây giờ, thậm chí còn không bằng trước khi đột phá.
Một chiêu Trục Nguyệt này, điểm đáng chú ý chính là người và kiếm hợp nhất, dùng một điểm phá vỡ toàn diện, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Diệp Viễn vận hết hỏa lực, lập tức bạo phát ra toàn bộ thực lực, so với Tần Thiên không hề chênh lệch một chút nào!
Dưới loại trạng thái kỳ quái này, thực lực của hai người vậy mà lại đạt đến một sự cân đối quỷ dị.
Hai người đều là thế hệ có chiến lực vô cùng mạnh mẽ, trận đấu ngang tài ngang sức này chấn động đến mức vòm trời gần như sụp đổ, đất đá bay tán loạn.
“Đoàn Phi, mau đi giết tiểu tử kia! Bằng không đợi hắn luyện hóa xong Đạo Quả thì ngươi sẽ chết ngay cả cặn bã đều không còn!”
Trong lúc kịch chiến, âÂm thanh Tần Thiên quát lên chói tai.
Đoàn Phi bị hỏa cầu công kích đến mức thê thảm vô cùng.
Đạo cơ của hắn đã bị hủy, cho dù thương thế chữa trị tốt thì thực lực cũng không còn cách nào tiến thêm một bước.
Lời nói của Tần Thiên giống như tiếng sấm rền vang lên bên tai hắn, đột nhiên hắn cả kinh, lập tức đánh giết về phía Bạch Thần nhanh như tia chớp.
Tuy rằng thực lực của Đoàn Phi cũng bị hao tổn cực lớn, nhưng dù sao hắn vẫn là cường giả Quy Khư.
Với thực lực của hắn, bọn người Bạch Tu thật sự không phải là đối thủ.
Nhưng mà Bạch Tu không do dự chút nào, trực tiếp ngăn cản trước người Bạch Thần.
Hắn đã ôm quyết tâm cho dù có chết cũng nhất định phải ngăn cản Đoàn Phi tập sát.
Ma Vân cùng các trưởng lão cũng đều đánh tới, ý đồ ngăn cản bước chân Đoàn Phi.
Đoàn Phi cắn răng một cái, bất chấp thương thế trên người, thúc dục ra toàn bộ Thần Nguyên còn sót lại!
“Đại La Ba Nhược Chưởng!”
Đoàn Phi quát một tiếng chói tai, khí thế đáng sợ nhộn nhạo tuông ra, khiến cho sắc mặt nhóm người Bạch Tu đại biến.
Với thương thế hiện tại của Đoàn Phi, nếu như bọn họ muốn chạy trốn thì nhất định có thể làm được.
Thế nhưng phía sau bọn họ chính là Bạch Thần!
“Thề sống chết hộ vệ cung chủ! Mọi người theo ta tiến lên!” Bạch Tu cắn răng nói.
“Tiến lên!” Mọi người không hề có nửa điểm lùi bước, thi triển thủ đoạn nghênh đón chưởng lực đáng sợ kia.
Đoàn Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Một đám không biết sống chết! Các ngươi đã muốn chết, vậy thì bản Thần Quan sẽ đưa các ngươi lên Tây Thiên!”
Dứt lời, Đoàn Phi thúc giục chưởng lực tạo nên một luồng năng lượng đáng sợ rung chuyển trời đất đánh về phía Bạch Thần.
“Ha ha ha, tiểu tử kia sẽ lập tức chết trước mặt ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất tuyệt vọng hay không? Yên tâm đi, ngươi cũng sẽ lập tức đi chết cùng hắn!” Tần Thiên cười to nói.
“Vèo!”
Trong không khí, đột nhiên hiện lên một vòng Pháp tắc Lôi Điện
Sau đó, nụ cười trên mặt Tần Thiên lập tức cương cứng lại, hắn đã mất dấu bóng dáng của Diệp Viễn!
Diệp Viễn lại biến mất trước mặt hắn một lần nữa!
Tần Thiên biến sắc, hoảng hốt nói: “Là... là Thiên Lôi Tật Hành Phù! Lôi Minh chết tiệt! Là Thiên Lôi Tật Hành Phù của hắn!”
Trước đó, một màn đoạt được Đạo Quả của Diệp Viễn quá mức đột ngột, cho nên Tần Thiên căn bản không kịp phản ứng.
Hiện tại, rốt cuộc hắn đã biết vì sao Diệp Viễn lại biến mất!
Trục Nguyệt cộng thêm Thiên Lôi Tật Hành Phù!
Thời điểm Diệp Viễn phát động một chiêu Trục Nguyệt này cũng đồng thời phát động ra Thiên Lôi Tật Hành Phù, có thể nói là nhanh càng thêm nhanh.
Thiên Lôi Tật Hành Phù là chế tác đắc ý nhất của Lôi Minh, một khi phát động, cho dù là cường giả Quy Khư cũng đuổi theo không được!
Tuy rằng Diệp Viễn không thể phát huy toàn bộ uy năng của Thiên Lôi Tật Hành Phù, nhưng với cơ sở của một chiêu Trục Nguyệt này cộng thêm Thiên Lôi Tật Hành Phù thì tốc độ gần như có thể so sánh cùng với Quy Khư Cảnh.
Hơn nữa, đã có Thiên Lôi Tật Hành Phù hỗ trợ, uy lực của một chiêu Trục Nguyệt này càng thêm đáng sợ!
“Xoẹt!”
Tần Thiên giật mình một cái, chợt nghe âÂm thanh trường kiếm xuyên qua thân thể.
Vốn Đoàn Phi có khí thế làm cho người ta sợ hãi, hiện tại ánh mắt đang dần dần tan rã.
Một chưởng đáng sợ kia cũng trực tiếp tiêu tán thành vô hình.
Bọn người Bạch Tu như lâm vào nghịch cảnh, lúc này đột nhiên cảm giác áp lực trên người nhẹ bớt đi.
Sau đó, lại chứng kiến Đoàn Phi mềm nhũn té xuống trước mặt bọn họ.
Đoàn Phi, chết!
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng tích tắc, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Chờ bọn hắn kịp có phản ứng thì Đoàn Phi đã chết triệt để rồi.
“Vèo...”
Nhưng mà, ác mộng vẫn còn tiếp tục.
Tần Thiên lại giật mình một cái, một cỗ khí tức tử vong đập vào mặt!
Với thực lực của hắn mà chỉ thấy được một đạo tàn ảnh đánh giết về hướng mình.
“Đinh!”
Trong lúc vội vàng, Tần Thiên chém ra một kiếm theo bản năng.
Tần Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn truyền đến, vốn thương thế đang được áp chế, rốt cuộc áp chế không nổi nữa, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài.
“Vẫn chưa xong! Lại đến!”
Âm thanh của Diệp Viễn lạnh lùng, giống như bùa chú đòi mạng vang lên bên tai Tần Thiên.
Da đầu Tần Thiên tê rần, một chiêu này của Diệp Viễn thật đáng sợ, vừa rồi là hắn dựa vào bản năng phản ứng với nguy hiểm, khó khăn lắm mới cản được.
Tiếp tục một kiếm, hắn không còn bất kỳ lực lượng nào để ngăn lại!
“Xùy!”
Tần Thiên chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, Diệp Viễn lại đến rồi!
“Đinh!”
Hắn giống như mèo mù đụng phải chuột chết, cuối cùng vẫn chặn lại được!
Nhưng mà dưới cỗ cự lực này, rốt cuộc Tần Thiên đã không thể nắm vững kiếm, lập tức kiếm bị tụt khỏi tay, cuối cùng rơi vào trong dung nham.
“Ngươi chết chắc rồi!”
Lời nói như ác mộng của Diệp Viễn lại vang lên bên tai Tần Thiên một lần nữa.
Hai mắt Tần Thiên đột nhiên co lại, dùng âÂm thanh gần như run rẩy năn nỉ, nói: “Ta sai rồi! Diệp Viễn, ta thật sự sai rồi! Chúng... chúng ta hòa giải đi!”
“Đã muộn!”
Âm thanh lạnh như băng của Diệp Viễn không mang theo một chút cảm tình nào vang lên bên Tần Thiên lần cuối cùng.
“Phốc phốc!”
Tru Tà Kiếm đâm xuyên qua Thiên Vũ Nhuyễn Giáp một cách dễ dàng, trường kiếm đâm thẳng vào nội phủ!
Trước mắt bao nhiêu người, Bạch Thần chậm rãi nuốt Đạo Quả vào.
Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng theo Bạch Thần với vẻ trông mong, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Toàn thân Bạch Thần chấn động, tinh quang trong ánh mắt dần dần mất đi, một màn hào quang màu ngà sữa bao phủ hắn lại.
Bạch Thần giống như trở lại trong bào thai, cuộn mình trong màn hào quang ngủ thiếp đi.
Một cỗ khí tức Đại Đạo bàng bạc dần dần lan tràn ra.
“Ầm ầm...”
Toàn bộ Thần Khư đều bắt đầu rung chuyển, nguyên cả vòm trời bắt đầu sụp đổ, đá vụn nhao nhao rơi xuống.
Rầm… rầm... !
Bát Hoang Chi Viêm Phù Quang Càn Khôn đại trận bắt đầu sụp đổ, hỏa cầu tỏa ra bốn phía, dần dần biến mất không thấy gì nữa.
“Ha ha ha... Diệp Viễn, hiện tại ta xem xem còn ai có thể cứu được ngươi!”
Áp lực được giảm bớt, Tần Thiên lên tiếng khiêu khích.
Hắn bị cái đại trận này tra tấn đến mức sắp nổi điên rồi, vừa rồi vì muốn cướp đoạt Đạo Quả mà thương thế lại thêm trầm trọng.
Bên kia, Đoàn Phi còn thảm hại hơn so với hắn.
Toàn thân Đoàn Phi có thể dùng từ rách nát để hình dung, gần như không có một chỗ hoàn hảo.
Diệp Viễn thản nhiên liếc nhìn Tần Thiên, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào bộ dạng trạng thái này của ngươi mà cũng muốn giết ta?”
Diệp Viễn cho hắn một ánh mắt khinh miệt, kích tướng Tần Thiên, hắn tức giận nói: “Ta mới là đệ nhất thiên tài của Võ Mông Học Phủ! Một tên Khuy Thiên sơ kỳ mà cũng dám mở miệng ăn nói ngông cuồng! Chết!”
Tần Thiên hét lớn một tiếng, thân hình bạo tẩu, đánh giết về hướng Diệp Viễn nhanh như thiểm điện.
Nhưng mà khí thế của hắn đã yếu hơn so với thời kỳ đỉnh phong rất nhiều.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái lập tức biến mất ngay tại chỗ.
“Oành!”
“Oanh!”
“Oanh!”
Hai người hóa thành hai đạo ảo ảnh, giao thủ với nhau mấy hiệp.
Ngang sức ngang tài!
Nội phủ của Tần Thiên đã bị trọng thương, hơn nữa còn bị Thiên Đạo áp chế, thực lực của hắn bây giờ, thậm chí còn không bằng trước khi đột phá.
Một chiêu Trục Nguyệt này, điểm đáng chú ý chính là người và kiếm hợp nhất, dùng một điểm phá vỡ toàn diện, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Diệp Viễn vận hết hỏa lực, lập tức bạo phát ra toàn bộ thực lực, so với Tần Thiên không hề chênh lệch một chút nào!
Dưới loại trạng thái kỳ quái này, thực lực của hai người vậy mà lại đạt đến một sự cân đối quỷ dị.
Hai người đều là thế hệ có chiến lực vô cùng mạnh mẽ, trận đấu ngang tài ngang sức này chấn động đến mức vòm trời gần như sụp đổ, đất đá bay tán loạn.
“Đoàn Phi, mau đi giết tiểu tử kia! Bằng không đợi hắn luyện hóa xong Đạo Quả thì ngươi sẽ chết ngay cả cặn bã đều không còn!”
Trong lúc kịch chiến, âÂm thanh Tần Thiên quát lên chói tai.
Đoàn Phi bị hỏa cầu công kích đến mức thê thảm vô cùng.
Đạo cơ của hắn đã bị hủy, cho dù thương thế chữa trị tốt thì thực lực cũng không còn cách nào tiến thêm một bước.
Lời nói của Tần Thiên giống như tiếng sấm rền vang lên bên tai hắn, đột nhiên hắn cả kinh, lập tức đánh giết về phía Bạch Thần nhanh như tia chớp.
Tuy rằng thực lực của Đoàn Phi cũng bị hao tổn cực lớn, nhưng dù sao hắn vẫn là cường giả Quy Khư.
Với thực lực của hắn, bọn người Bạch Tu thật sự không phải là đối thủ.
Nhưng mà Bạch Tu không do dự chút nào, trực tiếp ngăn cản trước người Bạch Thần.
Hắn đã ôm quyết tâm cho dù có chết cũng nhất định phải ngăn cản Đoàn Phi tập sát.
Ma Vân cùng các trưởng lão cũng đều đánh tới, ý đồ ngăn cản bước chân Đoàn Phi.
Đoàn Phi cắn răng một cái, bất chấp thương thế trên người, thúc dục ra toàn bộ Thần Nguyên còn sót lại!
“Đại La Ba Nhược Chưởng!”
Đoàn Phi quát một tiếng chói tai, khí thế đáng sợ nhộn nhạo tuông ra, khiến cho sắc mặt nhóm người Bạch Tu đại biến.
Với thương thế hiện tại của Đoàn Phi, nếu như bọn họ muốn chạy trốn thì nhất định có thể làm được.
Thế nhưng phía sau bọn họ chính là Bạch Thần!
“Thề sống chết hộ vệ cung chủ! Mọi người theo ta tiến lên!” Bạch Tu cắn răng nói.
“Tiến lên!” Mọi người không hề có nửa điểm lùi bước, thi triển thủ đoạn nghênh đón chưởng lực đáng sợ kia.
Đoàn Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Một đám không biết sống chết! Các ngươi đã muốn chết, vậy thì bản Thần Quan sẽ đưa các ngươi lên Tây Thiên!”
Dứt lời, Đoàn Phi thúc giục chưởng lực tạo nên một luồng năng lượng đáng sợ rung chuyển trời đất đánh về phía Bạch Thần.
“Ha ha ha, tiểu tử kia sẽ lập tức chết trước mặt ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất tuyệt vọng hay không? Yên tâm đi, ngươi cũng sẽ lập tức đi chết cùng hắn!” Tần Thiên cười to nói.
“Vèo!”
Trong không khí, đột nhiên hiện lên một vòng Pháp tắc Lôi Điện
Sau đó, nụ cười trên mặt Tần Thiên lập tức cương cứng lại, hắn đã mất dấu bóng dáng của Diệp Viễn!
Diệp Viễn lại biến mất trước mặt hắn một lần nữa!
Tần Thiên biến sắc, hoảng hốt nói: “Là... là Thiên Lôi Tật Hành Phù! Lôi Minh chết tiệt! Là Thiên Lôi Tật Hành Phù của hắn!”
Trước đó, một màn đoạt được Đạo Quả của Diệp Viễn quá mức đột ngột, cho nên Tần Thiên căn bản không kịp phản ứng.
Hiện tại, rốt cuộc hắn đã biết vì sao Diệp Viễn lại biến mất!
Trục Nguyệt cộng thêm Thiên Lôi Tật Hành Phù!
Thời điểm Diệp Viễn phát động một chiêu Trục Nguyệt này cũng đồng thời phát động ra Thiên Lôi Tật Hành Phù, có thể nói là nhanh càng thêm nhanh.
Thiên Lôi Tật Hành Phù là chế tác đắc ý nhất của Lôi Minh, một khi phát động, cho dù là cường giả Quy Khư cũng đuổi theo không được!
Tuy rằng Diệp Viễn không thể phát huy toàn bộ uy năng của Thiên Lôi Tật Hành Phù, nhưng với cơ sở của một chiêu Trục Nguyệt này cộng thêm Thiên Lôi Tật Hành Phù thì tốc độ gần như có thể so sánh cùng với Quy Khư Cảnh.
Hơn nữa, đã có Thiên Lôi Tật Hành Phù hỗ trợ, uy lực của một chiêu Trục Nguyệt này càng thêm đáng sợ!
“Xoẹt!”
Tần Thiên giật mình một cái, chợt nghe âÂm thanh trường kiếm xuyên qua thân thể.
Vốn Đoàn Phi có khí thế làm cho người ta sợ hãi, hiện tại ánh mắt đang dần dần tan rã.
Một chưởng đáng sợ kia cũng trực tiếp tiêu tán thành vô hình.
Bọn người Bạch Tu như lâm vào nghịch cảnh, lúc này đột nhiên cảm giác áp lực trên người nhẹ bớt đi.
Sau đó, lại chứng kiến Đoàn Phi mềm nhũn té xuống trước mặt bọn họ.
Đoàn Phi, chết!
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng tích tắc, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Chờ bọn hắn kịp có phản ứng thì Đoàn Phi đã chết triệt để rồi.
“Vèo...”
Nhưng mà, ác mộng vẫn còn tiếp tục.
Tần Thiên lại giật mình một cái, một cỗ khí tức tử vong đập vào mặt!
Với thực lực của hắn mà chỉ thấy được một đạo tàn ảnh đánh giết về hướng mình.
“Đinh!”
Trong lúc vội vàng, Tần Thiên chém ra một kiếm theo bản năng.
Tần Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn truyền đến, vốn thương thế đang được áp chế, rốt cuộc áp chế không nổi nữa, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài.
“Vẫn chưa xong! Lại đến!”
Âm thanh của Diệp Viễn lạnh lùng, giống như bùa chú đòi mạng vang lên bên tai Tần Thiên.
Da đầu Tần Thiên tê rần, một chiêu này của Diệp Viễn thật đáng sợ, vừa rồi là hắn dựa vào bản năng phản ứng với nguy hiểm, khó khăn lắm mới cản được.
Tiếp tục một kiếm, hắn không còn bất kỳ lực lượng nào để ngăn lại!
“Xùy!”
Tần Thiên chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, Diệp Viễn lại đến rồi!
“Đinh!”
Hắn giống như mèo mù đụng phải chuột chết, cuối cùng vẫn chặn lại được!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!