Kết quả không hề có chút ngạc nhiên nào, tên trưởng lão kia cũng đồng dạng bị đốt thành tro bụi!
“Xùy!”
Lại thêm một hỏa cầu được ngưng tụ thành hình, nhưng mà mục tiêu lúc này lại là một tên võ giả Động Huyền Cảnh bên phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Tần Thiên lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Mặc dù quả cầu này không phải hướng về phía Diệp Viễn, nhưng nếu có thể làm cho bọn người bên kia hao binh tổn tướng thì hắn cũng rất cao hứng rồi.
Không phải ngươi rất đáng gờm sao?
Tự tìm đường chết cho chính người của mình!
Nhìn thấy hỏa cầu đang tới gần, toàn thân tên võ giả Động Huyền kia lập tức toát mồ hôi hột.
Hắn đang định có ý định bỏ chạy thì một giọng nói vang lên bên tai hắn.
“Không được phản kháng, ta mang ngươi đến nơi an toàn.”
Âm thanh này quả thực chính là âÂm thanh của tự nhiên, vô cùng mỹ diệu.
Hắn chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, một bóng người đã lôi hắn trốn vào bên trong hào quang màu vàng.
Hành động này của Diệp Viễn giống như là chọc phải sấm sét, thoáng một cái đã gây ra thêm càng nhiều hỏa cầu theo đuôi kéo đến.
“Ha ha ha, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết! Diệp Viễn, ta xem ngươi làm sao trốn được!” Tần Thiên hưng phấn mở miệng khiêu khích.
Nhưng Diệp Viễn lại mắt điếc tai lơ, mang theo người nọ thay đổi vị trí, trực tiếp xông vào bên trong hỏa cầu!
Tên võ giả Động Huyền kia nhìn thấy hỏa cầu bay vút qua sát mặt mình, toàn thân lông tóc đều dựng đứng, chỉ cảm thấy dưới đũng quần ẩm ướt, thật sự đã bị dọa đến mức đái ra quần.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn màn biểu diễn của Diệp Viễn.
Điều thần kỳ chính là, hắn xuyên thẳng qua giữa đám hỏa cầu, vậy mà một cái hỏa cầu cũng đều không đụng được hắn!
Vẻ mặt tươi cười của Tần Thiên càng ngày càng gượng gạo, cuối cùng cứng lại trên mặt.
Bước chân Diệp Viễn như gió, cũng không biết đã thay đổi biết bao nhiêu vị trí.
Bỗng nhiên, tên võ giả Động Huyền kia chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, sau đó tất cả hỏa cầu đều biến mất không còn tung tích!
"Đứng yên ở đây đừng nhúc nhích, nếu không, ngay cả thần tiên cũng không có cách nào cứu được ngươi!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
"Ừm, ừm!” Tên võ giả Động Huyền kia gật đầu liên tục, lúc này mới chợt hiểu ra.
Vừa rồi Diệp Viễn mang theo hắn, giống như là đang khiêu vũ trên mũi đao, cái tư vị kia thật sự giống như vừa đau xót vừa thoải mái.
“Cách bốn bước, đổi ba bước...”
Trong thức hải của Diệp Viễn, Vô Trần đang nhanh chóng nói cho phương pháp bước đi để thoát ra.
Cái đại trận này vô cùng huyền ảo, có lẽ là Thiên Thần của Thiên Lộc tự mình bố trí xuống, với cảnh giới hiện tại của Diệp Viễn, hiển nhiên không có khả năng phá giải được.
Nhưng mà, trên người hắn lại mang theo một lão tiền bối có kiến thức rộng lớn như Vô Trần.
Đại trận này vừa được kích hoạt thì hắn đã lập tức nhận ra trận pháp này.
Trận pháp này tên là Bát Hoang Chi Viêm Phù Quang Càn Khôn đại trận, là đại trận Thần Đạo năm sao, vô cùng uy lực.
Nhưng mà đại trận trước mắt hiển nhiên không bằng một phần vạn của thời kỳ đỉnh phong.
Nếu không, những người trước mắt này đều đã sớm chết sạch.
Thời điểm Diệp Viễn nhìn thấy những người khác thì đã biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
E rằng đây chính là bố cục do Thiên Thần của Thiên Lộc bố trí, muốn dùng máu tươi của cường giả Thần đạo để bổ sung cho Đạo Quả đang không ngừng suy yếu.
Cho nên tất cả mọi người mới có thể bị truyền tống đến nơi đây.
Rất nhanh, Diệp Viễn trở lại vị trí cũ, bắt lấy Bạch Thần trực tiếp bỏ chạy.
Hắn cũng làm như vậy với nhóm người của Bạch Dạ Thánh Cung, đều đưa mọi người đến vị trí an toàn.
Sắc mặt Tần Thiên cùng Đoàn Phi khó coi tới cực điểm, đại trận này cường đại như thế, cũng chỉ có một mình Diệp Viễn có thể đi tới đi lui một cách tự nhiên, đây cũng không phải là một tin tức tốt đẹp gì!
Đoàn Phi nhìn về phía Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Nếu không nghĩ biện pháp thì chúng ta cũng sẽ đều phải chết ở chỗ này! Người ngoài giới các ngươi không phải đều rất lợi hại hay sao, vì sao ngươi lại vô dụng đến như vậy?”
Tần Thiên tức đến mức sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói: “Ta sớm đã nói qua với ngươi, trên người tiểu tử này có trọng bảo! Đẳng cấp của trận pháp này cực cao, nếu như không phải uy lực đã bị suy yếu đi rất nhiều thì chúng ta đã sớm chết sạch!”
Đoàn Phi hừ lạnh nói: "Điều này cũng không thay đổi được sự thật rằng ngươi là đồ vô dụng đâu!”
Tần Thiên tức giận nói: “Ngươi hữu dụng vậy thì xông trận cho ta xem một chút đi!”
Trong lúc hai người đang nhao nhao, hai đạo hỏa cầu bay về hướng bọn hắn.
Cả hai đều biến sắc, đồng thời gấp gáp ra tay!
“Oanh!”
“Oanh!”
Hai đạo hỏa cầu kia trực tiếp bị chôn vùi!
Nhưng mà, trên mặt bọn hắn không có nửa điểm vui sướng, bởi vì loại công kích này quá mức hao phí Thần Nguyên.
Bọn hắn có thể ngăn cản một lần, hai lần, thế nhưng nếu như đại trận mở ra mà không dừng lại thì bọn hắn có thể ngăn chặn được bao nhiêu lần?
“Hắc, thực lực cũng không tệ! Chờ ta lấy được Đạo Quả lại tới tìm các ngươi tính toán hết thảy món nợ!” Diệp Viễn nhìn một màn này, cười lạnh nói.
Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, trực tiếp di chuyển về hướng Đạo Quả.
Toàn thân Tần Thiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Nhìn Diệp Viễn từng bước một tiến gần về phía Đạo Quả, Tần Thiên không thể kìm chế được nữa, toàn thân khí thế tăng vọt.
Diệp Viễn biến sắc, giật mình nhìn về phía Tần Thiên.
“Diệp Viễn, là ngươi bức ép ta! Hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi! Muốn đạt được Đạo Quả sao, ngươi nằm mơ đi!”
Tần Thiên quát một tiếng chói tai, trong tay xuất hiện một đồ vật giống như một khối băng.
Một cỗ Linh khí cường đại chấn động, lập tức bao trọn toàn bộ vòm trời.
“Là Huyền Tinh vạn năm! Một khối Huyền Tinh vạn năm này đủ để hắn đột phá đến Quy Khư Thần Cảnh rồi! Trên tay tên này vậy mà lại có loại đồ vật như thế!” Vô Trần giật mình nói.
“Oanh!”
Tần Thiên triển khai toàn bộ khí thế, một cỗ uy áp tuyệt cường lập tức bao phủ toàn khu vực.
Hắn muốn đột phá Quy Khư Thần Cảnh!
“Ta vì muốn cảm ngộ Kiếm đạo cho nên một mực áp chế cảnh giới! Hôm nay vì ngươi mà ta phải đột phá Quy Khư Thần Cảnh, ngươi có thể vì điều này mà kiêu ngạo rồi!”
Tần Thiên nhe răng cười một cái, một ngụm trực tiếp nuốt xuống Huyền Tinh vạn năm.
Diệp Viễn biến sắc, tốc độ dưới chân nhanh hơn, lướt gấp về phía Đạo Quả.
Khí thế của Tần Thiên đang điên cuồng kéo lên, cuối cùng hắn đưa chân ra, trực tiếp bước vào trong đại trận.
“Hưu!”
Một đạo hỏa cầu trực tiếp bay về hướng Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp chém ra một kiếm.
“Oanh!”
Cái hỏa cầu kia trực tiếp bị chôn vùi.
Có Huyền Tinh vạn năm phụ trợ, Tần Thiên căn bản không thèm quan tâm đến Thần nguyên đang tiêu hao trong cơ thể.
Kỳ thật, với thiên phú của Tần Thiên thì đã sớm có thể đột phá đến Quy Khư Thần Cảnh rồi.
Những năm này, hắn vì muốn cảm ngộ Kiếm đạo trong Kiếm Trủng cho nên mới một mực áp chế không đột phá.
Cái này gọi là tích lũy lâu dài, hiện tại hắn đột phá Quy Khư Thần Cảnh, gần như là chuyện nước chảy thành sông.
Loại chuyện đột phá này đối với một thiên tài như Tần Thiên thì rất dễ dàng để vượt qua.
Đoàn Phi ở một bên thấy vậy đột nhiên biến sắc, rốt cuộc hắn đã biết được sự chênh lệch giữa mình cùng với loại người ngoại giới xâm nhập như Tần Thiên rồi.
Năm đó, hắn đột phá Quy Khư Thần Cảnh cũng phải hao phí thời gian cả vạn năm!
Thế nhưng, người ta đột phá lại tùy ý đến như vậy.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Kiếm của Tần Thiên bay ra như gió, chôn vùi toàn bộ hỏa cầu mà đại trận ngưng tụ thành.
Cước bộ của Diệp Viễn quanh co vòng vèo tiến nhanh về phía trước.
Mà Tần Thiên thì trực tiếp đi thẳng về hướng Đạo Quả!
Rất nhanh, Tần Thiên đã vượt qua khỏi Diệp Viễn.
Đoàn Phi chứng kiến hai người cướp đoạt Đạo Quả, rốt cuộc kiềm chế không được.
"Chết tiệt, liều mạng thôi!”
Đoàn Phi cắn răng một cái, thân hình lướt gấp qua, trực tiếp vọt về hướng Đạo Quả.
Ba cường giả phá tan tầng tầng lớp lớp của đại trận, ai cũng muốn đoạt được Đạo Quả trước đối phương một bước.
Nhưng khoảng cách giữa bọn họ với Đạo Quả ngày càng gần thì hỏa cầu bên người cũng ngày càng nhiều, uy lực càng ngày càng khủng bố.
Thực lực Tần Thiên cường đại, tại thời điểm này càng hiển thị rõ ràng hơn.
Khí thế của hắn đang không ngừng kéo lên, đã gần đạt đến Quy Khư Thần Cảnh đỉnh phong rồi.
Trên mặt Tần Thiên lộ ra vẻ mừng rỡ, Đạo Quả đã gần trong gang tấc!
Kết quả không hề có chút ngạc nhiên nào, tên trưởng lão kia cũng đồng dạng bị đốt thành tro bụi!
“Xùy!”
Lại thêm một hỏa cầu được ngưng tụ thành hình, nhưng mà mục tiêu lúc này lại là một tên võ giả Động Huyền Cảnh bên phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Tần Thiên lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Mặc dù quả cầu này không phải hướng về phía Diệp Viễn, nhưng nếu có thể làm cho bọn người bên kia hao binh tổn tướng thì hắn cũng rất cao hứng rồi.
Không phải ngươi rất đáng gờm sao?
Tự tìm đường chết cho chính người của mình!
Nhìn thấy hỏa cầu đang tới gần, toàn thân tên võ giả Động Huyền kia lập tức toát mồ hôi hột.
Hắn đang định có ý định bỏ chạy thì một giọng nói vang lên bên tai hắn.
“Không được phản kháng, ta mang ngươi đến nơi an toàn.”
Âm thanh này quả thực chính là âÂm thanh của tự nhiên, vô cùng mỹ diệu.
Hắn chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, một bóng người đã lôi hắn trốn vào bên trong hào quang màu vàng.
Hành động này của Diệp Viễn giống như là chọc phải sấm sét, thoáng một cái đã gây ra thêm càng nhiều hỏa cầu theo đuôi kéo đến.
“Ha ha ha, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết! Diệp Viễn, ta xem ngươi làm sao trốn được!” Tần Thiên hưng phấn mở miệng khiêu khích.
Nhưng Diệp Viễn lại mắt điếc tai lơ, mang theo người nọ thay đổi vị trí, trực tiếp xông vào bên trong hỏa cầu!
Tên võ giả Động Huyền kia nhìn thấy hỏa cầu bay vút qua sát mặt mình, toàn thân lông tóc đều dựng đứng, chỉ cảm thấy dưới đũng quần ẩm ướt, thật sự đã bị dọa đến mức đái ra quần.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn màn biểu diễn của Diệp Viễn.
Điều thần kỳ chính là, hắn xuyên thẳng qua giữa đám hỏa cầu, vậy mà một cái hỏa cầu cũng đều không đụng được hắn!
Vẻ mặt tươi cười của Tần Thiên càng ngày càng gượng gạo, cuối cùng cứng lại trên mặt.
Bước chân Diệp Viễn như gió, cũng không biết đã thay đổi biết bao nhiêu vị trí.
Bỗng nhiên, tên võ giả Động Huyền kia chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, sau đó tất cả hỏa cầu đều biến mất không còn tung tích!
"Đứng yên ở đây đừng nhúc nhích, nếu không, ngay cả thần tiên cũng không có cách nào cứu được ngươi!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
"Ừm, ừm!” Tên võ giả Động Huyền kia gật đầu liên tục, lúc này mới chợt hiểu ra.
Vừa rồi Diệp Viễn mang theo hắn, giống như là đang khiêu vũ trên mũi đao, cái tư vị kia thật sự giống như vừa đau xót vừa thoải mái.
“Cách bốn bước, đổi ba bước...”
Trong thức hải của Diệp Viễn, Vô Trần đang nhanh chóng nói cho phương pháp bước đi để thoát ra.
Cái đại trận này vô cùng huyền ảo, có lẽ là Thiên Thần của Thiên Lộc tự mình bố trí xuống, với cảnh giới hiện tại của Diệp Viễn, hiển nhiên không có khả năng phá giải được.
Nhưng mà, trên người hắn lại mang theo một lão tiền bối có kiến thức rộng lớn như Vô Trần.
Đại trận này vừa được kích hoạt thì hắn đã lập tức nhận ra trận pháp này.
Trận pháp này tên là Bát Hoang Chi Viêm Phù Quang Càn Khôn đại trận, là đại trận Thần Đạo năm sao, vô cùng uy lực.
Nhưng mà đại trận trước mắt hiển nhiên không bằng một phần vạn của thời kỳ đỉnh phong.
Nếu không, những người trước mắt này đều đã sớm chết sạch.
Thời điểm Diệp Viễn nhìn thấy những người khác thì đã biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
E rằng đây chính là bố cục do Thiên Thần của Thiên Lộc bố trí, muốn dùng máu tươi của cường giả Thần đạo để bổ sung cho Đạo Quả đang không ngừng suy yếu.
Cho nên tất cả mọi người mới có thể bị truyền tống đến nơi đây.
Rất nhanh, Diệp Viễn trở lại vị trí cũ, bắt lấy Bạch Thần trực tiếp bỏ chạy.
Hắn cũng làm như vậy với nhóm người của Bạch Dạ Thánh Cung, đều đưa mọi người đến vị trí an toàn.
Sắc mặt Tần Thiên cùng Đoàn Phi khó coi tới cực điểm, đại trận này cường đại như thế, cũng chỉ có một mình Diệp Viễn có thể đi tới đi lui một cách tự nhiên, đây cũng không phải là một tin tức tốt đẹp gì!
Đoàn Phi nhìn về phía Tần Thiên, lạnh lùng nói: “Nếu không nghĩ biện pháp thì chúng ta cũng sẽ đều phải chết ở chỗ này! Người ngoài giới các ngươi không phải đều rất lợi hại hay sao, vì sao ngươi lại vô dụng đến như vậy?”
Tần Thiên tức đến mức sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói: “Ta sớm đã nói qua với ngươi, trên người tiểu tử này có trọng bảo! Đẳng cấp của trận pháp này cực cao, nếu như không phải uy lực đã bị suy yếu đi rất nhiều thì chúng ta đã sớm chết sạch!”
Đoàn Phi hừ lạnh nói: "Điều này cũng không thay đổi được sự thật rằng ngươi là đồ vô dụng đâu!”
Tần Thiên tức giận nói: “Ngươi hữu dụng vậy thì xông trận cho ta xem một chút đi!”
Trong lúc hai người đang nhao nhao, hai đạo hỏa cầu bay về hướng bọn hắn.
Cả hai đều biến sắc, đồng thời gấp gáp ra tay!
“Oanh!”
“Oanh!”
Hai đạo hỏa cầu kia trực tiếp bị chôn vùi!
Nhưng mà, trên mặt bọn hắn không có nửa điểm vui sướng, bởi vì loại công kích này quá mức hao phí Thần Nguyên.
Bọn hắn có thể ngăn cản một lần, hai lần, thế nhưng nếu như đại trận mở ra mà không dừng lại thì bọn hắn có thể ngăn chặn được bao nhiêu lần?
“Hắc, thực lực cũng không tệ! Chờ ta lấy được Đạo Quả lại tới tìm các ngươi tính toán hết thảy món nợ!” Diệp Viễn nhìn một màn này, cười lạnh nói.
Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, trực tiếp di chuyển về hướng Đạo Quả.
Toàn thân Tần Thiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Nhìn Diệp Viễn từng bước một tiến gần về phía Đạo Quả, Tần Thiên không thể kìm chế được nữa, toàn thân khí thế tăng vọt.
Diệp Viễn biến sắc, giật mình nhìn về phía Tần Thiên.
“Diệp Viễn, là ngươi bức ép ta! Hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi! Muốn đạt được Đạo Quả sao, ngươi nằm mơ đi!”
Tần Thiên quát một tiếng chói tai, trong tay xuất hiện một đồ vật giống như một khối băng.
Một cỗ Linh khí cường đại chấn động, lập tức bao trọn toàn bộ vòm trời.
“Là Huyền Tinh vạn năm! Một khối Huyền Tinh vạn năm này đủ để hắn đột phá đến Quy Khư Thần Cảnh rồi! Trên tay tên này vậy mà lại có loại đồ vật như thế!” Vô Trần giật mình nói.
“Oanh!”
Tần Thiên triển khai toàn bộ khí thế, một cỗ uy áp tuyệt cường lập tức bao phủ toàn khu vực.
Hắn muốn đột phá Quy Khư Thần Cảnh!
“Ta vì muốn cảm ngộ Kiếm đạo cho nên một mực áp chế cảnh giới! Hôm nay vì ngươi mà ta phải đột phá Quy Khư Thần Cảnh, ngươi có thể vì điều này mà kiêu ngạo rồi!”
Tần Thiên nhe răng cười một cái, một ngụm trực tiếp nuốt xuống Huyền Tinh vạn năm.
Diệp Viễn biến sắc, tốc độ dưới chân nhanh hơn, lướt gấp về phía Đạo Quả.
Khí thế của Tần Thiên đang điên cuồng kéo lên, cuối cùng hắn đưa chân ra, trực tiếp bước vào trong đại trận.
“Hưu!”
Một đạo hỏa cầu trực tiếp bay về hướng Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp chém ra một kiếm.
“Oanh!”
Cái hỏa cầu kia trực tiếp bị chôn vùi.
Có Huyền Tinh vạn năm phụ trợ, Tần Thiên căn bản không thèm quan tâm đến Thần nguyên đang tiêu hao trong cơ thể.
Kỳ thật, với thiên phú của Tần Thiên thì đã sớm có thể đột phá đến Quy Khư Thần Cảnh rồi.
Những năm này, hắn vì muốn cảm ngộ Kiếm đạo trong Kiếm Trủng cho nên mới một mực áp chế không đột phá.
Cái này gọi là tích lũy lâu dài, hiện tại hắn đột phá Quy Khư Thần Cảnh, gần như là chuyện nước chảy thành sông.
Loại chuyện đột phá này đối với một thiên tài như Tần Thiên thì rất dễ dàng để vượt qua.
Đoàn Phi ở một bên thấy vậy đột nhiên biến sắc, rốt cuộc hắn đã biết được sự chênh lệch giữa mình cùng với loại người ngoại giới xâm nhập như Tần Thiên rồi.
Năm đó, hắn đột phá Quy Khư Thần Cảnh cũng phải hao phí thời gian cả vạn năm!
Thế nhưng, người ta đột phá lại tùy ý đến như vậy.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Kiếm của Tần Thiên bay ra như gió, chôn vùi toàn bộ hỏa cầu mà đại trận ngưng tụ thành.
Cước bộ của Diệp Viễn quanh co vòng vèo tiến nhanh về phía trước.
Mà Tần Thiên thì trực tiếp đi thẳng về hướng Đạo Quả!
Rất nhanh, Tần Thiên đã vượt qua khỏi Diệp Viễn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!