“Hô!”
“Hô!”
“Hô!”
...
Cự Viêm Thạch Nhân cứ đánh ra một quyền tiếp một quyền, tựa như hổ gầm xé gió, uy lực không thể đỡ.
Đều là Quy Khư Cảnh, nhưng Đoàn Phi chỉ có thể tận lực né tránh, căn bản không dám chính diện đối kháng.
Tên Cự Viêm Thạch Nhân này quá mạnh mẽ, mỗi một quyền đều có chứa Pháp tắc Hỏa Diễm cực kỳ cao thâm, vô cùng cường hãn.
“Diệp Viễn chết tiệt, chờ ta bắt được ngươi thì nhất định sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn!”
Đoàn Phi đã hận Diệp Viễn tới cực điểm.
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, tên Cự Viêm Thạch Nhân trước mắt này quá cường đại, Đoàn Phi căn bản không có thời gian để lơ là.
Xung quanh, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Mọi người bị lâm vào trong vòng vây của Cự Viêm Thạch Nhân, đã có không ít người vẫn lạc.
“Vèo!”
Đúng lúc này, một bóng đen đánh giết thoát ra khỏi vòng vây của Cự Viêm Thạch Nhân, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất giữa tầm mắt của mọi người.
Sắc mặt Đoàn Phi trầm xuống, quát lên một lần nữa: “Tuyệt Mệnh, chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản bội Thần Cung sao?”
Nhưng mà, “Tuyệt Mệnh” căn bản cũng không để ý đến hắn, trực tiếp biến mất trong tầm mắt của hắn.
Điều này khiến Đoàn Phi vô cùng tức giận, hắn gần như muốn nổ tung.
Một Thần quan như hắn vậy mà lại không có một ai để vào mắt!
Bạch Dạ Thánh Cung không tính, ngay cả cung chủ của Tuyệt Mệnh Thánh Cung mà cũng dám không nghe lời hắn nói.
Điều này còn chịu nổi sao?
“Đáng chết! Lần này, sau khi trở về nhất định phải báo cáo Bạch Dạ cùng Tuyệt Mệnh một chuyến, để cho Thần Cung ra tay trừng phạt bọn chúng! Mấy cái thứ này quả thực quá kiêu ngạo rồi!” Trong nội tâm Đoàn Phi bực bội, nói.
Hiện tại trong đầu Tần Thiên toàn bộ đều là suy nghĩ phải giết chết Diệp Viễn, làm sao có thời gian để ý tới Đoàn Phi?
Tuyệt Mệnh Thánh Cung thì thế nào, căn bản không hề có nửa điểm liên quan tới hắn.
Thực lực của Tần Thiên đã đạt tới trình độ nửa bước Quy Khư, hơn nữa Pháp tắc cảm ngộ lại cực cao, mạnh hơn so với mấy tên gọi là cung chủ kia rất nhiều.
Với thực lực của hắn, tuy rằng đánh giết ra khỏi từng lớp vòng vây cũng phải phí một phen tay chân, nhưng lại không tính là rất khó khăn.
Cho nên, hắn là người duy nhất đánh giết ra ngoài được.
Hắn đã ẩn tàng ở thế giới Thiên Lộc mười năm, mục đích chính là vì giết chết Diệp Viễn.
Hiện tại cơ hội đang gần ngay trước mắt, hắn làm sao có thể buông tha?
...
Trong đoàn người của Bạch Dạ Thánh Cung, Diệp Viễn ở phía trước dò đường, đi về phía trước một cách chậm rãi.
“Thái Thượng trưởng lão, ta có cảm giác hình như có chút không đúng a! Lần này tiến vào Thần Khư có cảm giác nguy hiểm hơn rất nhiều!” Bạch Tu trầm giọng nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Nếu như ta đoán không sai thì hẳn là có trọng bảo sắp xuất thế!”
“Trọng bảo xuất thế!”
Nghe xong lời này, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động.
Trọng bảo xuất thế, người nào có thể bình tĩnh được?
Nói không chừng, chính là một hồi tạo hóa a!
Thấy nét mặt hào hứng của bọn hắn, Diệp Viễn cười nói: “Mỗi một người đều đừng làm cái biểu cảm như vậy nữa, trọng bảo xuất thế, người hữu duyên có được, cưỡng cầu cũng vô ích! Nếu không tự mình có hiểu biết thì sẽ chỉ mất mạng một cách uổng phí.”
Diệp Viễn trực tiếp tạt cho bọn hắn một chậu nước lạnh, nhưng mà hiển nhiên cũng không giội tắt đi ngọn lửa nhiệt huyết bất diệt của bọn hắn.
Những lời này, mỗi người đều biết rõ, thế nhưng đối mặt với trọng bảo thì lại có được mấy người có thể bình tĩnh?
Bỗng nhiên, mọi người đi tới một mảnh đất trống trải, Nguyên lực bàng bạc chấn động làm cho hai mắt mọi người tỏa sáng.
“Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả! Thật nhiều!”
"Còn có không ít quả đã chín! Ha ha, thật sự là phát tài rồi!”
Trước mắt, có khoảng mười gốc Cửu Khúc Thông Linh Quả Thụ, trên cây mọc đầy Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả.
Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả được chia làm sắp chín và chín rục, một quả trước đó Bạch Thần đưa cho Diệp Viễn chính là loại sắp chín.
Trên thực tế, ngay cả Thiên Lộc Thần Cung cũng có rất ít Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả chín rục.
Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả chín rục đối với cường giả Khuy Thiên Cảnh cũng rất có lợi, thậm chí có thể tăng tỉ lệ đột phá cho võ giả Khuy Thiên Cảnh lên đến Quy Khư Cảnh.
Cho nên, thời điểm mọi người nhìn thấy những Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả này, hiển nhiên nguyên một đám đều thèm thuồng không thôi.
“Thái Thượng trưởng lão, cái này... chúng ta nuốt riêng được hay không?” Bạch Tu nhịn không được hỏi.
Dựa theo quy định của Thiên Lộc Thần Cung, những bảo vật quan trọng như Vạn Thọ Thiên Hồn thạch, Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả, Tử Sa Chi Kim này cũng đều phải quy về sở hữu của bọn hắn.
Thiên Lộc Thần Cung sẽ căn cứ cống hiến của từng Thánh cung, sau đó thỉnh thoảng chỉ ban thưởng một chút.
Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả trên tay Bạch Thần cũng chính là từ đó mà có.
Thiên Lộc Thần Cung xây dựng nên ảnh hưởng quá sâu, cho nên Bạch Tu càng già càng lão luyện bậc này cũng không dám tự tiện đem những thứ này làm của riêng.
Diệp Viễn nhịn cười không được nói: “Ngươi đem quả trên cây đều hái xuống, sau đó tiêu hủy hết mấy gốc cây đó đi, như vậy Đoàn Phi sẽ biết ngươi đã lấy được quả hay sao? Chỉ cần chính các ngươi không chịu thừa nhận thì hắn có lý do gì để bắt các ngươi đây? Huống hồ, hắn có thể còn sống để thoát ra ngoài hay không vẫn còn chưa xác định được!”
Mọi người nghe xong lời này, trong lòng không khỏi phấn chấn.
“Nói như vậy... chúng ta làm?” Bạch Tu hơi hưng phấn nói.
"Làm đi!” Diệp Viễn nói không chút do dự nào.
Đã có Diệp Viễn phân phó, mọi người lập tức ra tay giống như uống phải máu gà, cắt hết mấy Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả này một cách nhanh chóng và gọn lẹ
Bạch Tu bưng năm sáu quả đã chín rục đi đến trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt cười ngây ngô nói: “Thái Thượng trưởng lão, không có người sẽ không có Bạch Dạ Thánh Cung chúng ta, mấy quả Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả này là thứ người nên có được! Còn có một đống sắp chín bên kia đều là của Thái Thượng trưởng lão!”
Diệp Viễn thò tay lấy trong đó một quả, cười nói: “Coi như ngươi có chút lương tâm! Nhưng mà thứ đồ chơi này ta không thật sự cần, một quả này coi như là nhận lấy tâm ý của ngươi, còn lại các ngươi cứ phân ra đi!”
Một đám cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung lúc này giống như là thổ phỉ vào thôn, càn quét một vòng liền sạch trơn.
Sau đó, bọn hắn phá hủy toàn bộ những gốc cây này, ngay cả dấu vết nhỏ cũng đều không sót lại.
Trên mặt nguyên một đám đều vui mừng rạo rực, giống như vừa được ăn mật ngọt vậy.
Bỗng nhiên, một tên mang áo choàng đen đeo mặt nạ quỷ chậm rãi đi vào khu vực trống trải này.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, không nghĩ tới tên này nhanh như vậy mà đã đánh giết thoát ra ngoài được.
“Tần Thiên, xem ra vẫn là ta đã coi thường ngươi rồi!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Nghe xong lời này, rõ ràng Tần Thiên đã lộ ra vẻ vô cùng ngoài ý muốn, chậm rãi tháo mặt nạ xuống, nói: “Ngươi vậy mà lại có thể nhận ra ta! Xem ra, thủ đoạn điều tra của ngươi quả nhiên lợi hại, khó trách Nguyên Long thúc phụ lại bị thất bại trên tay ngươi!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Hắc, Tần gia các ngươi thật đúng là một tay che trời a!”
Tần Thiên cười nói: “Xem ra ngươi đang phẫn nộ a, ta cảm thấy rất hưởng thụ bộ dạng biểu cảm này của ngươi! Muốn trách, thì trách ngươi đầu thai không đúng chỗ!”
"Vẫn là thôi đi, đầu thai ở Tần gia, ta sợ ta sẽ hổ thẹn đến mức muốn tự sát!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Sắc mặt Tần Thiên phát lạnh, trầm giọng nói: “Miệng lưỡi bén nhọn! Hôm nay, ngươi chạy trời không khỏi nắng! Sự khuất nhục mà ngươi đem đến cho ta phải dùng đến máu tươi của ngươi để rửa sạch!”
Trong lúc nói chuyện, Tần Thiên từ từ tách vỏ kiếm ra, khí thế trên người tăng lên như vũ bão, trực tiếp nhảy lên đến cảnh giới nửa bước Quy Khư!
Một đám cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung đều làm vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến giờ phút này, biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đều đã biến đổi!
"Người... người xâm nhập! Hắn là người xâm nhập!” Bạch Tu hoảng sợ nói.
Thời điểm khí thế của Tần Thiên nhảy lên tới đỉnh phong, một cỗ uy lực Thiên Đạo hình thành áp bách về hướng Tần Thiên.
Cảnh giới của Tần Thiên cuối cùng đã bị áp chế ở Khuy Thiên Đại viên mãn!
Điều Bạch Dạ Thánh Cung kinh ngạc không phải ở Tần Thiên, mà là Diệp Viễn!
Bọn hắn dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Viễn, nguyên một đám lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
Thông qua cuộc đối thoại này, kẻ đần cũng biết được Diệp Viễn cùng Tần Thiên giống nhau, cũng đều là người xâm nhập, cùng đến từ 1 nơi!
“Hô!”
“Hô!”
“Hô!”
...
Cự Viêm Thạch Nhân cứ đánh ra một quyền tiếp một quyền, tựa như hổ gầm xé gió, uy lực không thể đỡ.
Đều là Quy Khư Cảnh, nhưng Đoàn Phi chỉ có thể tận lực né tránh, căn bản không dám chính diện đối kháng.
Tên Cự Viêm Thạch Nhân này quá mạnh mẽ, mỗi một quyền đều có chứa Pháp tắc Hỏa Diễm cực kỳ cao thâm, vô cùng cường hãn.
“Diệp Viễn chết tiệt, chờ ta bắt được ngươi thì nhất định sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn!”
Đoàn Phi đã hận Diệp Viễn tới cực điểm.
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, tên Cự Viêm Thạch Nhân trước mắt này quá cường đại, Đoàn Phi căn bản không có thời gian để lơ là.
Xung quanh, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Mọi người bị lâm vào trong vòng vây của Cự Viêm Thạch Nhân, đã có không ít người vẫn lạc.
“Vèo!”
Đúng lúc này, một bóng đen đánh giết thoát ra khỏi vòng vây của Cự Viêm Thạch Nhân, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất giữa tầm mắt của mọi người.
Sắc mặt Đoàn Phi trầm xuống, quát lên một lần nữa: “Tuyệt Mệnh, chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản bội Thần Cung sao?”
Nhưng mà, “Tuyệt Mệnh” căn bản cũng không để ý đến hắn, trực tiếp biến mất trong tầm mắt của hắn.
Điều này khiến Đoàn Phi vô cùng tức giận, hắn gần như muốn nổ tung.
Một Thần quan như hắn vậy mà lại không có một ai để vào mắt!
Bạch Dạ Thánh Cung không tính, ngay cả cung chủ của Tuyệt Mệnh Thánh Cung mà cũng dám không nghe lời hắn nói.
Điều này còn chịu nổi sao?
“Đáng chết! Lần này, sau khi trở về nhất định phải báo cáo Bạch Dạ cùng Tuyệt Mệnh một chuyến, để cho Thần Cung ra tay trừng phạt bọn chúng! Mấy cái thứ này quả thực quá kiêu ngạo rồi!” Trong nội tâm Đoàn Phi bực bội, nói.
Hiện tại trong đầu Tần Thiên toàn bộ đều là suy nghĩ phải giết chết Diệp Viễn, làm sao có thời gian để ý tới Đoàn Phi?
Tuyệt Mệnh Thánh Cung thì thế nào, căn bản không hề có nửa điểm liên quan tới hắn.
Thực lực của Tần Thiên đã đạt tới trình độ nửa bước Quy Khư, hơn nữa Pháp tắc cảm ngộ lại cực cao, mạnh hơn so với mấy tên gọi là cung chủ kia rất nhiều.
Với thực lực của hắn, tuy rằng đánh giết ra khỏi từng lớp vòng vây cũng phải phí một phen tay chân, nhưng lại không tính là rất khó khăn.
Cho nên, hắn là người duy nhất đánh giết ra ngoài được.
Hắn đã ẩn tàng ở thế giới Thiên Lộc mười năm, mục đích chính là vì giết chết Diệp Viễn.
Hiện tại cơ hội đang gần ngay trước mắt, hắn làm sao có thể buông tha?
...
Trong đoàn người của Bạch Dạ Thánh Cung, Diệp Viễn ở phía trước dò đường, đi về phía trước một cách chậm rãi.
“Thái Thượng trưởng lão, ta có cảm giác hình như có chút không đúng a! Lần này tiến vào Thần Khư có cảm giác nguy hiểm hơn rất nhiều!” Bạch Tu trầm giọng nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Nếu như ta đoán không sai thì hẳn là có trọng bảo sắp xuất thế!”
“Trọng bảo xuất thế!”
Nghe xong lời này, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động.
Trọng bảo xuất thế, người nào có thể bình tĩnh được?
Nói không chừng, chính là một hồi tạo hóa a!
Thấy nét mặt hào hứng của bọn hắn, Diệp Viễn cười nói: “Mỗi một người đều đừng làm cái biểu cảm như vậy nữa, trọng bảo xuất thế, người hữu duyên có được, cưỡng cầu cũng vô ích! Nếu không tự mình có hiểu biết thì sẽ chỉ mất mạng một cách uổng phí.”
Diệp Viễn trực tiếp tạt cho bọn hắn một chậu nước lạnh, nhưng mà hiển nhiên cũng không giội tắt đi ngọn lửa nhiệt huyết bất diệt của bọn hắn.
Những lời này, mỗi người đều biết rõ, thế nhưng đối mặt với trọng bảo thì lại có được mấy người có thể bình tĩnh?
Bỗng nhiên, mọi người đi tới một mảnh đất trống trải, Nguyên lực bàng bạc chấn động làm cho hai mắt mọi người tỏa sáng.
“Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả! Thật nhiều!”
"Còn có không ít quả đã chín! Ha ha, thật sự là phát tài rồi!”
Trước mắt, có khoảng mười gốc Cửu Khúc Thông Linh Quả Thụ, trên cây mọc đầy Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả.
Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả được chia làm sắp chín và chín rục, một quả trước đó Bạch Thần đưa cho Diệp Viễn chính là loại sắp chín.
Trên thực tế, ngay cả Thiên Lộc Thần Cung cũng có rất ít Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả chín rục.
Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả chín rục đối với cường giả Khuy Thiên Cảnh cũng rất có lợi, thậm chí có thể tăng tỉ lệ đột phá cho võ giả Khuy Thiên Cảnh lên đến Quy Khư Cảnh.
Cho nên, thời điểm mọi người nhìn thấy những Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả này, hiển nhiên nguyên một đám đều thèm thuồng không thôi.
“Thái Thượng trưởng lão, cái này... chúng ta nuốt riêng được hay không?” Bạch Tu nhịn không được hỏi.
Dựa theo quy định của Thiên Lộc Thần Cung, những bảo vật quan trọng như Vạn Thọ Thiên Hồn thạch, Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả, Tử Sa Chi Kim này cũng đều phải quy về sở hữu của bọn hắn.
Thiên Lộc Thần Cung sẽ căn cứ cống hiến của từng Thánh cung, sau đó thỉnh thoảng chỉ ban thưởng một chút.
Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả trên tay Bạch Thần cũng chính là từ đó mà có.
Thiên Lộc Thần Cung xây dựng nên ảnh hưởng quá sâu, cho nên Bạch Tu càng già càng lão luyện bậc này cũng không dám tự tiện đem những thứ này làm của riêng.
Diệp Viễn nhịn cười không được nói: “Ngươi đem quả trên cây đều hái xuống, sau đó tiêu hủy hết mấy gốc cây đó đi, như vậy Đoàn Phi sẽ biết ngươi đã lấy được quả hay sao? Chỉ cần chính các ngươi không chịu thừa nhận thì hắn có lý do gì để bắt các ngươi đây? Huống hồ, hắn có thể còn sống để thoát ra ngoài hay không vẫn còn chưa xác định được!”
Mọi người nghe xong lời này, trong lòng không khỏi phấn chấn.
“Nói như vậy... chúng ta làm?” Bạch Tu hơi hưng phấn nói.
"Làm đi!” Diệp Viễn nói không chút do dự nào.
Đã có Diệp Viễn phân phó, mọi người lập tức ra tay giống như uống phải máu gà, cắt hết mấy Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả này một cách nhanh chóng và gọn lẹ
Bạch Tu bưng năm sáu quả đã chín rục đi đến trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt cười ngây ngô nói: “Thái Thượng trưởng lão, không có người sẽ không có Bạch Dạ Thánh Cung chúng ta, mấy quả Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả này là thứ người nên có được! Còn có một đống sắp chín bên kia đều là của Thái Thượng trưởng lão!”
Diệp Viễn thò tay lấy trong đó một quả, cười nói: “Coi như ngươi có chút lương tâm! Nhưng mà thứ đồ chơi này ta không thật sự cần, một quả này coi như là nhận lấy tâm ý của ngươi, còn lại các ngươi cứ phân ra đi!”
Một đám cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung lúc này giống như là thổ phỉ vào thôn, càn quét một vòng liền sạch trơn.
Sau đó, bọn hắn phá hủy toàn bộ những gốc cây này, ngay cả dấu vết nhỏ cũng đều không sót lại.
Trên mặt nguyên một đám đều vui mừng rạo rực, giống như vừa được ăn mật ngọt vậy.
Bỗng nhiên, một tên mang áo choàng đen đeo mặt nạ quỷ chậm rãi đi vào khu vực trống trải này.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, không nghĩ tới tên này nhanh như vậy mà đã đánh giết thoát ra ngoài được.
“Tần Thiên, xem ra vẫn là ta đã coi thường ngươi rồi!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Nghe xong lời này, rõ ràng Tần Thiên đã lộ ra vẻ vô cùng ngoài ý muốn, chậm rãi tháo mặt nạ xuống, nói: “Ngươi vậy mà lại có thể nhận ra ta! Xem ra, thủ đoạn điều tra của ngươi quả nhiên lợi hại, khó trách Nguyên Long thúc phụ lại bị thất bại trên tay ngươi!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Hắc, Tần gia các ngươi thật đúng là một tay che trời a!”
Tần Thiên cười nói: “Xem ra ngươi đang phẫn nộ a, ta cảm thấy rất hưởng thụ bộ dạng biểu cảm này của ngươi! Muốn trách, thì trách ngươi đầu thai không đúng chỗ!”
"Vẫn là thôi đi, đầu thai ở Tần gia, ta sợ ta sẽ hổ thẹn đến mức muốn tự sát!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Sắc mặt Tần Thiên phát lạnh, trầm giọng nói: “Miệng lưỡi bén nhọn! Hôm nay, ngươi chạy trời không khỏi nắng! Sự khuất nhục mà ngươi đem đến cho ta phải dùng đến máu tươi của ngươi để rửa sạch!”
Trong lúc nói chuyện, Tần Thiên từ từ tách vỏ kiếm ra, khí thế trên người tăng lên như vũ bão, trực tiếp nhảy lên đến cảnh giới nửa bước Quy Khư!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!