“Là hắn?” Vô Trần cũng có chút ngạc nhiên, nói.
“Lần trước lời đồn đại được phát tán ra, tất cả mọi người đều nói là Thu Vũ Thánh Cung gây nên, nhưng điều này lại không hợp với lẽ thường! Tình huống hợp lý nhất hẳn là có người biết rõ thân phận của ta, hơn nữa còn muốn đưa ta vào chỗ chết! Trước đó ta chỉ có chút hoài nghi, hiện tại tuy rằng khí tức của hắn đã có thay đổi rất lớn nhưng ta khẳng định rằng hắn chính là Tần Thiên!” Diệp Viễn nói.
Vô Trần chợt như bừng tỉnh nhận ra nói: “Nói như vậy thì đúng thật! Xem ra Võ Mông Học Phủ bên kia thật không đáng tin a!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Vị Thành chủ đại nhân này của chúng ta thật sự quá dung túng cho Tần gia!”
Vô Trần trầm mặc, sự xuất hiện của Tần Thiên lần này khiến cho Diệp Viễn đã mất đi một tia hảo cảm cuối cùng đối với Võ Mông thành chủ.
Hiện tại, một tên Quy Khư Thần Cảnh như Đoàn Phi cộng thêm một tên Khuy Thiên Đại viên mãn Hoắc Thiên Dương, thêm nữa còn có một tên Khuy Thiên Đại viên mãn là Tần Thiên.
Một chuyến đi Thần Khư này thật đúng là hung hiểm vạn phần a!
Ba người này cộng lại nhiều khi còn nguy hiểm hơn so với Thần Khư vài phần.
“Vậy ngươi còn muốn đi vào hay không?” Vô Trần nói.
“Vì sao lại không đi vào? Ta không còn thời gian để chờ đợi nữa! Cái Thần Khư này một ngàn năm mới mở ra một lần, vì Vạn Thọ Thiên Hồn thạch, ta nhất định phải đi vào!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
“Oanh!”
Đúng lúc này, núi lửa bạo phát rung chuyển rốt cuộc cũng đã đến lúc rồi!
Dung nham mãnh liệt giống như dòng suối, không ngừng phun trào, vô cùng tráng lệ.
Mọi người đứng cách rất xa, nhưng từng đợt rồi lại từng đợt sóng nhiệt trùng kích lại có chút đứng không vững.
Tất cả mọi người vận công, lấy Thần Nguyên bao trùm bên ngoài thân thể để ngăn cản những sóng nhiệt này.
Bỗng nhiên, trong lòng Đoàn Phi như có linh tính, quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn.
Chỉ thấy, thời điểm những sóng nhiệt kia đến gần Diệp Viễn thị lại giống như bị chẻ đôi, tự động chia làm hai nửa chảy qua hai bên người của Diệp Viễn.
Trong ánh mắt Đoàn Phi hiện lên một vòng dị sắc, sau đó quay đầu đi.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc núi lửa phun trào cũng đã hoàn tất, hết thảy đều bình tĩnh trở lại.
Sóng nhiệt kinh khủng kia cuối cùng cũng trở về nhiệt độ như cũ.
"Chính là lúc này!”
Đoàn Phi quát mạnh một tiếng, trên tay hiện lên một vòng ánh sáng kinh diễm.
Viêm Cấm Ấn bộc phát sức mạnh!
Mọi người chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng vạch phá về phía chân trời, bay thẳng vào miệng núi lửa.
Một vầng sáng đẩy ra, mọi người lập tức cảm giác được nhiệt độ được giảm xuống rất nhiều.
Cấm chế Thiên nhiên hỏa diễm này rốt cuộc cũng bị mở ra bởi một vết rách.
Làm xong hết thảy những việc này, Đoàn Phi nhìn về phía Bạch Dạ Thánh Cung, thản nhiên nói: “Bạch Dạ Thánh Cung đi vào trước, những người khác theo sát phía sau.”
Quả nhiên đến rồi!
Thần Khư một ngàn năm mới mở một lần, bên trong không biết lại sinh sôi thêm bao nhiêu tồn tại cường đại bí ẩn.
Để cho Bạch Dạ Thánh Cung đi vào trước chính là để dò đường làm bia đỡ đạn cho bọn hắn.
Việc cố ý nhằm vào Bạch Dạ như này thể hiện qúa rõ ràng.
Nguyên một đám người của Bạch Dạ Thánh Cung bực mình nhưng chẳng dám nói ra, sắc mặt Bạch Thần càng tức đến mức trướng hồng, hận không thể đi lên dốc sức liều mạng với Đoàn Phi.
Những Thánh cung khác thì cho rằng việc này không liên quan, thậm chí còn có lợi cho mình, họ đều đứng ở một bên nhìn một cách hả hê.
Diệp Viễn liếc nhìn Đoàn Phi, phát hiện ra hắn đang muốn thăm dò mình, lập tức thản nhiên nói: “Đi thôi!”
“Thái Thượng trưởng lão!” Bạch Tu không cam lòng nói.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, nói: “Đi!”
Hiện tại, uy vọng của Diệp Viễn tuyệt đối vững vàng tại Bạch Dạ Thánh Cung.
Chỉ cần hắn vừa phát nộ là những người khác cũng chỉ đành phải nén giận, theo hắn bay về phía miệng núi lửa.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Đoàn Phi lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Hắn cho rằng tuổi của Diệp Viễn còn trẻ, nhất định sẽ tìm mình để lý luận.
Không nghĩ tới, hắn vậy mà lại cưỡng ép nhịn lửa giận xuống.
Trên mặt Hoắc Thiên Dương lộ ra nụ cười đắc ý, có Cung chủ tiền nhiệm ở đây thật sự quá sung sướng.
Hi vọng mấy tên này sẽ bị lôi điện đánh đến mức chết hết tinh quang mới tốt.
“Thái Thượng trưởng lão, bọn hắn thật sự quá đáng!” Bạch Tu căm giận bất bình nói.
“Đúng vậy, sư phụ! Vì sao chúng ta lại phải nén giận như vậy?” Bạch Thần cũng khó chịu nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bằng không thì sao, các ngươi đi tìm hắn dốc sức liều mạng sao?”
Mọi người không khỏi cứng lại, đối cứng với một tên cường giả Quy Khư để dốc sức liều mạng?
Đây không phải muốn tìm chết hay sao!
“Thế nhưng Thần Cung có quy định, Thần Quan không được vương vấn với thế lực cũ!” Bạch Tu không cam lòng nói.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Phó cung chủ đại nhân của ta ơi, ngươi cũng là người có cả một bó tuổi rồi, vì sao lại ngây thơ đến vậy? Đổi lại là ngươi trở thành Thần Quan thì có thể cắt đứt quan hệ với Bạch Dạ Thánh Cung hay không?”
Bạch Tu sững sờ, trên mặt chợt chướng đỏ nhưng cũng không nói gì thêm.
Bình tĩnh suy xét kỹ lưỡng, thật sự hắn làm không được!
“Cho nên, cũng không cần đi đòi công bằng gì cả! Muốn trách, chỉ có thể trách rằng các ngươi không có người ở bên trong Thần Cung! Thiên Lộc Thần Cung định ra cái quy định này cũng chỉ là vì muốn thống trị tốt thế lực khắp nơi, duy trì sự cân bằng của thế giới Thiên Lộc. Nhưng thật sự muốn cấm tiệt hoàn toàn thì điều đó là không có khả năng. Cho nên, đi tìm hắn lý luận chỉ có thể tự rước lấy nhục!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Một phen này làm cho mọi người á khẩu không nói lại được gì.
Hiển nhiên, Diệp Viễn suy nghĩ còn thấu đáo, triệt để hơn so với bọn hắn rất nhiều.
Đoàn Phi dám làm như thế khẳng định là phía sau còn có chuẩn bị đang chờ bọn hắn.
Chỉ cần bọn hắn phản kháng thì một hai người bị lôi ra khai đao cũng không phải không thể.
Cho nên, vẫn là chịu thiệt một chút thì tốt hơn.
Không phải là chỉ cần làm bia đỡ đạn thôi sao, cứ làm là được!
Ít nhất thì ở trước các Thánh Cung, Đoàn Phi cũng không dám giết người mà không hề có lý do.
Dù sao thì vẫn có nhiều con mắt đang nhìn xem đấy!
Diệp Viễn đi đầu dẫn đường, trực tiếp bay vào miệng núi lửa, những người khác đi theo hắn, cùng nối đuôi nhau mà vào.
Không biết đã bay bao lâu, cuối cùng Diệp Viễn cũng đáp xuống một vùng đất. Đập vào mắt là một mảng nham thạch với nhiều tia lửa văng tung tóe khắp nơi, nhìn lên có vẻ khiến người ta khiếp đảm.
“Thái Thượng trưởng lão cẩn thận!” Bạch Tu đột nhiên hô lên.
Diệp Viễn vừa mới đáp xuống đất, một đoàn hỏa diễm lập tức bay về phía Diệp Viễn, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Nhưng mà kiếm của Diệp Viễn còn nhanh hơn so với nó!
“Vèo!”
Diệp Viễn đã sớm phát giác được nguy hiểm đang tới gần, chỉ cần đưa tay là một đạo Trảm Tinh bay ra!
“Oanh!”
Đoàn hỏa diễm kia trực tiếp bị trảm bay ra ngoài rơi vào bên trong vũng dung nham.
“Là Dung Nham Phi Quái! Dung Nham Phi Quái thần cấp! Không tốt, bình thường bọn chúng đều là xuất hiện cả đàn cả lũ!” Bạch Tu biến sắc nói.
Lời Bạch Tu còn chưa dứt, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức thấy được bên trong dung nham bay ra rất nhiều đoàn hỏa diễm, giống với cái vừa rồi như đúc.
Đúng là Dung Nham Phi Quái!
Đưa mắt nhìn qua một lượt, số lượng sợ là không dưới một trăm con!
Một trăm con Dung Nham Phi Quái thần cấp làm cho mọi người hoa mắt, thanh thế này thật khiến cho người ta sợ hãi.
Chỉ cần bị đập trúng một cái, nếu không chết thì cũng phải tàn phế.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, nói: "Cẩn thận đề phòng, trưởng lão giữ vững vị trí bên ngoài, những người khác ở bên trong!”
Chín vị trưởng lão, lần này chỉ có ba người đến đây.
Cộng thêm Diệp Viễn cùng Bạch Tu, tổng cộng là năm Khuy Thiên Cảnh có thực lực đứng vòng ngoài.
Diệp Viễn ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức tiến hành tạo thành hai đạo vòng tròn trong ngoài để phòng ngự.
Thực lực của những Dung Nham Phi Quái này rất mạnh, ngay cả cường giả Khuy Thiên Cảnh bị đập trúng cũng phải bị lột một lớp da.
Ngay cả Diệp Viễn cũng không dám chủ quan.
“Hưu hưu hưu hưu hưu...”
Quỹ tích của Dung Nham Phi Quái gần như không có cách nào tìm ra được, hơn nữa còn nhanh tới cực điểm, quả thực khó lòng phòng bị.
Trong nháy mắt, một đám Phi Quái đã đến trước mắt.
"Ra tay!”
Diệp Viễn hét lớn một tiếng, đưa tay đánh ra mấy đạo Trảm Tinh phá không mà đi.
“Rầm rầm rầm!”
Vài con Dung Nham Phi Quái đã bị trảm bay.
Bạch Thần ở vòng bên trong, chỉ vừa cảm thấy hoa mắt, một cỗ sóng nhiệt đã đập vào mặt, muốn phòng ngự đã không còn kịp nữa rồi!
“Là hắn?” Vô Trần cũng có chút ngạc nhiên, nói.
“Lần trước lời đồn đại được phát tán ra, tất cả mọi người đều nói là Thu Vũ Thánh Cung gây nên, nhưng điều này lại không hợp với lẽ thường! Tình huống hợp lý nhất hẳn là có người biết rõ thân phận của ta, hơn nữa còn muốn đưa ta vào chỗ chết! Trước đó ta chỉ có chút hoài nghi, hiện tại tuy rằng khí tức của hắn đã có thay đổi rất lớn nhưng ta khẳng định rằng hắn chính là Tần Thiên!” Diệp Viễn nói.
Vô Trần chợt như bừng tỉnh nhận ra nói: “Nói như vậy thì đúng thật! Xem ra Võ Mông Học Phủ bên kia thật không đáng tin a!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Vị Thành chủ đại nhân này của chúng ta thật sự quá dung túng cho Tần gia!”
Vô Trần trầm mặc, sự xuất hiện của Tần Thiên lần này khiến cho Diệp Viễn đã mất đi một tia hảo cảm cuối cùng đối với Võ Mông thành chủ.
Hiện tại, một tên Quy Khư Thần Cảnh như Đoàn Phi cộng thêm một tên Khuy Thiên Đại viên mãn Hoắc Thiên Dương, thêm nữa còn có một tên Khuy Thiên Đại viên mãn là Tần Thiên.
Một chuyến đi Thần Khư này thật đúng là hung hiểm vạn phần a!
Ba người này cộng lại nhiều khi còn nguy hiểm hơn so với Thần Khư vài phần.
“Vậy ngươi còn muốn đi vào hay không?” Vô Trần nói.
“Vì sao lại không đi vào? Ta không còn thời gian để chờ đợi nữa! Cái Thần Khư này một ngàn năm mới mở ra một lần, vì Vạn Thọ Thiên Hồn thạch, ta nhất định phải đi vào!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
“Oanh!”
Đúng lúc này, núi lửa bạo phát rung chuyển rốt cuộc cũng đã đến lúc rồi!
Dung nham mãnh liệt giống như dòng suối, không ngừng phun trào, vô cùng tráng lệ.
Mọi người đứng cách rất xa, nhưng từng đợt rồi lại từng đợt sóng nhiệt trùng kích lại có chút đứng không vững.
Tất cả mọi người vận công, lấy Thần Nguyên bao trùm bên ngoài thân thể để ngăn cản những sóng nhiệt này.
Bỗng nhiên, trong lòng Đoàn Phi như có linh tính, quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn.
Chỉ thấy, thời điểm những sóng nhiệt kia đến gần Diệp Viễn thị lại giống như bị chẻ đôi, tự động chia làm hai nửa chảy qua hai bên người của Diệp Viễn.
Trong ánh mắt Đoàn Phi hiện lên một vòng dị sắc, sau đó quay đầu đi.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc núi lửa phun trào cũng đã hoàn tất, hết thảy đều bình tĩnh trở lại.
Sóng nhiệt kinh khủng kia cuối cùng cũng trở về nhiệt độ như cũ.
"Chính là lúc này!”
Đoàn Phi quát mạnh một tiếng, trên tay hiện lên một vòng ánh sáng kinh diễm.
Viêm Cấm Ấn bộc phát sức mạnh!
Mọi người chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng vạch phá về phía chân trời, bay thẳng vào miệng núi lửa.
Một vầng sáng đẩy ra, mọi người lập tức cảm giác được nhiệt độ được giảm xuống rất nhiều.
Cấm chế Thiên nhiên hỏa diễm này rốt cuộc cũng bị mở ra bởi một vết rách.
Làm xong hết thảy những việc này, Đoàn Phi nhìn về phía Bạch Dạ Thánh Cung, thản nhiên nói: “Bạch Dạ Thánh Cung đi vào trước, những người khác theo sát phía sau.”
Quả nhiên đến rồi!
Thần Khư một ngàn năm mới mở một lần, bên trong không biết lại sinh sôi thêm bao nhiêu tồn tại cường đại bí ẩn.
Để cho Bạch Dạ Thánh Cung đi vào trước chính là để dò đường làm bia đỡ đạn cho bọn hắn.
Việc cố ý nhằm vào Bạch Dạ như này thể hiện qúa rõ ràng.
Nguyên một đám người của Bạch Dạ Thánh Cung bực mình nhưng chẳng dám nói ra, sắc mặt Bạch Thần càng tức đến mức trướng hồng, hận không thể đi lên dốc sức liều mạng với Đoàn Phi.
Những Thánh cung khác thì cho rằng việc này không liên quan, thậm chí còn có lợi cho mình, họ đều đứng ở một bên nhìn một cách hả hê.
Diệp Viễn liếc nhìn Đoàn Phi, phát hiện ra hắn đang muốn thăm dò mình, lập tức thản nhiên nói: “Đi thôi!”
“Thái Thượng trưởng lão!” Bạch Tu không cam lòng nói.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, nói: “Đi!”
Hiện tại, uy vọng của Diệp Viễn tuyệt đối vững vàng tại Bạch Dạ Thánh Cung.
Chỉ cần hắn vừa phát nộ là những người khác cũng chỉ đành phải nén giận, theo hắn bay về phía miệng núi lửa.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Đoàn Phi lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Hắn cho rằng tuổi của Diệp Viễn còn trẻ, nhất định sẽ tìm mình để lý luận.
Không nghĩ tới, hắn vậy mà lại cưỡng ép nhịn lửa giận xuống.
Trên mặt Hoắc Thiên Dương lộ ra nụ cười đắc ý, có Cung chủ tiền nhiệm ở đây thật sự quá sung sướng.
Hi vọng mấy tên này sẽ bị lôi điện đánh đến mức chết hết tinh quang mới tốt.
“Thái Thượng trưởng lão, bọn hắn thật sự quá đáng!” Bạch Tu căm giận bất bình nói.
“Đúng vậy, sư phụ! Vì sao chúng ta lại phải nén giận như vậy?” Bạch Thần cũng khó chịu nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bằng không thì sao, các ngươi đi tìm hắn dốc sức liều mạng sao?”
Mọi người không khỏi cứng lại, đối cứng với một tên cường giả Quy Khư để dốc sức liều mạng?
Đây không phải muốn tìm chết hay sao!
“Thế nhưng Thần Cung có quy định, Thần Quan không được vương vấn với thế lực cũ!” Bạch Tu không cam lòng nói.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Phó cung chủ đại nhân của ta ơi, ngươi cũng là người có cả một bó tuổi rồi, vì sao lại ngây thơ đến vậy? Đổi lại là ngươi trở thành Thần Quan thì có thể cắt đứt quan hệ với Bạch Dạ Thánh Cung hay không?”
Bạch Tu sững sờ, trên mặt chợt chướng đỏ nhưng cũng không nói gì thêm.
Bình tĩnh suy xét kỹ lưỡng, thật sự hắn làm không được!
“Cho nên, cũng không cần đi đòi công bằng gì cả! Muốn trách, chỉ có thể trách rằng các ngươi không có người ở bên trong Thần Cung! Thiên Lộc Thần Cung định ra cái quy định này cũng chỉ là vì muốn thống trị tốt thế lực khắp nơi, duy trì sự cân bằng của thế giới Thiên Lộc. Nhưng thật sự muốn cấm tiệt hoàn toàn thì điều đó là không có khả năng. Cho nên, đi tìm hắn lý luận chỉ có thể tự rước lấy nhục!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Một phen này làm cho mọi người á khẩu không nói lại được gì.
Hiển nhiên, Diệp Viễn suy nghĩ còn thấu đáo, triệt để hơn so với bọn hắn rất nhiều.
Đoàn Phi dám làm như thế khẳng định là phía sau còn có chuẩn bị đang chờ bọn hắn.
Chỉ cần bọn hắn phản kháng thì một hai người bị lôi ra khai đao cũng không phải không thể.
Cho nên, vẫn là chịu thiệt một chút thì tốt hơn.
Không phải là chỉ cần làm bia đỡ đạn thôi sao, cứ làm là được!
Ít nhất thì ở trước các Thánh Cung, Đoàn Phi cũng không dám giết người mà không hề có lý do.
Dù sao thì vẫn có nhiều con mắt đang nhìn xem đấy!
Diệp Viễn đi đầu dẫn đường, trực tiếp bay vào miệng núi lửa, những người khác đi theo hắn, cùng nối đuôi nhau mà vào.
Không biết đã bay bao lâu, cuối cùng Diệp Viễn cũng đáp xuống một vùng đất. Đập vào mắt là một mảng nham thạch với nhiều tia lửa văng tung tóe khắp nơi, nhìn lên có vẻ khiến người ta khiếp đảm.
“Thái Thượng trưởng lão cẩn thận!” Bạch Tu đột nhiên hô lên.
Diệp Viễn vừa mới đáp xuống đất, một đoàn hỏa diễm lập tức bay về phía Diệp Viễn, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Nhưng mà kiếm của Diệp Viễn còn nhanh hơn so với nó!
“Vèo!”
Diệp Viễn đã sớm phát giác được nguy hiểm đang tới gần, chỉ cần đưa tay là một đạo Trảm Tinh bay ra!
“Oanh!”
Đoàn hỏa diễm kia trực tiếp bị trảm bay ra ngoài rơi vào bên trong vũng dung nham.
“Là Dung Nham Phi Quái! Dung Nham Phi Quái thần cấp! Không tốt, bình thường bọn chúng đều là xuất hiện cả đàn cả lũ!” Bạch Tu biến sắc nói.
Lời Bạch Tu còn chưa dứt, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức thấy được bên trong dung nham bay ra rất nhiều đoàn hỏa diễm, giống với cái vừa rồi như đúc.
Đúng là Dung Nham Phi Quái!
Đưa mắt nhìn qua một lượt, số lượng sợ là không dưới một trăm con!
Một trăm con Dung Nham Phi Quái thần cấp làm cho mọi người hoa mắt, thanh thế này thật khiến cho người ta sợ hãi.
Chỉ cần bị đập trúng một cái, nếu không chết thì cũng phải tàn phế.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, nói: "Cẩn thận đề phòng, trưởng lão giữ vững vị trí bên ngoài, những người khác ở bên trong!”
Chín vị trưởng lão, lần này chỉ có ba người đến đây.
Cộng thêm Diệp Viễn cùng Bạch Tu, tổng cộng là năm Khuy Thiên Cảnh có thực lực đứng vòng ngoài.
Diệp Viễn ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức tiến hành tạo thành hai đạo vòng tròn trong ngoài để phòng ngự.
Thực lực của những Dung Nham Phi Quái này rất mạnh, ngay cả cường giả Khuy Thiên Cảnh bị đập trúng cũng phải bị lột một lớp da.
Ngay cả Diệp Viễn cũng không dám chủ quan.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!