Hai bóng người giống như hư ảo đan xen vào nhau trên không trung, truyền ra từng trận âÂm thanh kinh thiên động địa.
Bất luận là võ giả của Bạch Dạ Thánh Cung hay là cường giả của Thu Vũ Thánh Cung thì cũng đều bị đại chiến bên này làm cho tâm trí có chút mất tập trung.
Sắc mặt Hoắc Thiên Dương càng thêm khó coi vô cùng, rốt cuộc Bạch Dạ Thánh Cung đã tìm thấy tên quái vật gì vậy?
Trận chiến giữa Động Huyền Thần Cảnh cùng Khuy Thiên Cảnh vậy mà lại chẳng thể phân biệt cao thấp?
Thật sự quá kỳ lạ rồi!
Lam Chí Nho bên này, càng đánh càng cảm thấy kinh hãi.
Quả thật hắn không thể tin được, dạng công kích khủng bố như thế mà Diệp Viễn lại có thể phát ra liên tiếp một kiếm lại một kiếm!
Người không biết còn tưởng rằng Diệp Viễn là cường giả Khuy Thiên.
Thế nhưng, rõ ràng Diệp Viễn chỉ là võ giả Động Huyền đại viên mãn, thậm chí còn chưa đạt được nửa bước Khuy Thiên.
Người trước mắt hắn hoàn toàn trái ngược với thiên đạo thường tình a!
Trảm kích của Diệp Viễn thế lớn lực mạnh làm cho Lam Chí Nho gần như muốn thổ huyết.
Đối mặt với một tên võ giả cảnh giới Động Huyền mà hắn lại bị áp chế toàn diện!
“Ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc cực hạn của ngươi tới đâu! Ta cũng không tin một tên võ giả cảnh giới Động Huyền như ngươi thật sự là có thể triển khai loại võ kỹ này một cách không giới hạn!”
Lam Chí Nho bị Diệp Viễn đánh đến mức không có sức phòng thủ nhưng vẫn quyết tâm tiếp tục quyết chiến đến cùng với Diệp Viễn.
Đương nhiên, dường như hắn cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Điều duy nhất hắn có thể làm dưới tình thế này chính là chờ Thần nguyên của Diệp Viễn bị hao tổn hết.
Khi đó, chính là thời cơ tuyệt vời nhất để hắn phản kích rồi.
Sắc mặt Bạch Thần hưng phấn đến mức đỏ lên, hắn biết rõ Diệp Viễn sư phụ rất cường hãn, nhưng không nghĩ tới lại có thể mạnh đến trình độ này!
Trận chiến này, tất thắng!
Bỗng nhiên, hắn vung trường thương một cái, hét to: “Giết giết giết! Nợ máu, phải trả bằng máu! Hôm nay phải khiến cho đám cẩu tặc Thu Vũ Thánh Cung có đến mà không có về!”
Nói xong, Bạch Thần mang theo khí thế từ trước đến nay chưa từng có gia nhập vào hỗn chiến.
Trước đó, thương pháp của hắn đã đột phá, thực lực bây giờ tăng nhiều, chống lại cường giả Động Huyền của Thu Vũ Thánh Cung cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào.
Dưới tình thế này, xu hướng suy tàn của Thu Vũ Thánh Cung dần dần lộ ra.
Bởi vì chiến lực tầm thấp không đủ, võ giả Động Huyền của Thu Vũ Thánh Cung thường thường phải đối mặt với hai thậm chí ba đối thủ.
Trong kế hoạch ban đầu của Hoắc Thiên Dương, tuy rằng nhân thủ bọn hắn bên này ít hơn nhưng chiến lực tầm cao lại hơn một bậc.
Bạch Dạ Thánh Cung thiếu đi Bạch Diệp Hải thì bọn hắn bên này có thể trực tiếp dùng chiến lực tầm cao nghiền ép.
Trước mặt Khuy Thiên Thần Cảnh, những võ giả Động Huyền kia căn bản không có đất dụng võ.
Nhưng mà bây giờ hắn lại bị Quy Vân cản trở, không cách nào thoát ra được.
Bởi vì như vậy, chiến lực hai bên lập tức trở nên cân bằng hơn rất nhiều.
Điều đáng hận hơn là, Diệp Viễn vậy mà lại có thể kéo chân được thêm một cường giả Khuy Thiên như Lam Chí Nho!
Lúc này ưu thế về nhân số của Bạch Dạ Thánh Cung đã được hiện rõ.
Sau khi Bạch Thần gia nhập chiến đoàn, một bộ dáng hung hãn không sợ chết, điên cuồng xung phong quyết tử.
Hắn hận Hoắc Thiên Dương tới cực điểm, lúc này đánh nhau thật sự giống như không cần mạng.
Những người khác được hắn truyền cho nhiệt huyết, ý chí chiến đấu của nguyên một đám người cũng dâng trào, đánh giết Thu Vũ Thánh Cung đến mức quăng mũ cởi giáp.
Rất nhanh, phía bên Thu Vũ Thánh Cung bắt đầu xuất hiện thương vong!
Lòng Hoắc Thiên Dương nóng như lửa đốt, nhưng lại không có chút biện pháp nào để bắt được Quy Vân.
Quả nhiên U Minh Quỷ Trảo lợi hại vô cùng, mặc cho hắn có mạnh mẽ công kích cỡ nào cũng đều không gây chút tổn thương.
Quy Vân đã tu luyện Quỷ Đạo Bách Phù tới phù thứ ba rồi, tuy rằng cảnh giới vẫn chưa có đột phá nhưng đột nhiên thực lực lại tăng mạnh.
Vượt cấp chiến đấu với hắn cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Dù sao, cái Quỷ Đạo Bách Phù này chính là bí pháp Quỷ đạo nhất đẳng!
Hoắc Thiên Dương hoàn toàn không nghĩ tới chiến cuộc sẽ trở thành cục diện như thế này.
Hiện tại hắn làm gì còn ý nghĩ muốn chiếm đoạt Bạch Dạ Thánh Cung, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
Thế nhưng người của Bạch Dạ Thánh Cung đều đánh đến mức điên cuồng rồi, nguyên một đám giống như không cần mạng, cứ quấn chặt lấy đối thủ, căn bản không để cho bọn hắn có cơ hội thoát thân.
Lúc này rút đi quá mức nguy hiểm và chắc chắn sẽ phải tổn thất nghiêm trọng.
“Oanh!”
Đúng lúc này, bên kia truyền đến một loạt âÂm thanh oanh tạc kịch liệt.
Sắc mặt Hoắc Thiên Dương kinh hãi, liếc mắt nhìn một cái, trong lòng không khỏi hoảng hốt!
Toàn thân Lam Chí Nho đẫm máu, chật vật không chịu nổi, máu tươi trong miệng phun ra cuồng bạo, hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Trái lại, trường kiếm của Diệp Viễn lao ra, tiếp tục đánh giết tới.
Trong nội tâm của Hoắc Thiên Dương vô cùng lo sợ, một tên võ giả Động Huyền Thần làm sao có khả năng mạnh mẽ đến trình độ như vậy?
Với tình thế này, sớm muộn gì Lam Chí Nho cũng sẽ bị đánh bại trong tay Diệp Viễn a!
Ngay từ đầu, ý nghĩ của hắn cũng giống với Lam Chí Nho, hắn cảm thấy Diệp Viễn chỉ có thể kiên trì một lát.
Võ kỹ lăng lệ ác liệt như vậy, không có khả năng phóng xuất mà không có hạn chế.
Thế nhưng, đã chiến đấu một trận rất lâu, Diệp Viễn cũng đã vung ra không biết bao nhiêu kiếm nhưng vẫn không có dấu hiệu cạn kiệt Thần Nguyên!
Thần nguyên của người này, chẳng lẽ là vô hạn hay sao?
Giờ này khắc này, trong nội tâm của Hoắc Thiên Dương đã chuẩn bị phương án rút lui.
Tiếp tục do dự thì chỉ sợ tình thế sẽ càng thêm bất ổn a!
Lam Chí Nho nhìn thấy Diệp Viễn đang chậm rãi đi tới, sắc mặt biến ảo bất định.
"Chẳng... chẳng lẽ Thần Nguyên của ngươi là vô cùng vô tận sao? Vì sao... vì sao lại biến thành như vậy?”
Giọng nói của Lam Chí Nho tràn đầy sự bất lực cùng tuyệt vọng.
Đối diện với sự tồn tại như Diệp Viễn, hoàn toàn đã phá vỡ nhận thức của hắn đối với cái thế giới này.
Tất cả đều đi ngược với lẽ thường.
Hiện tại, hắn đã cảm thấy cái chết đang đến gần.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười nhạt nói: “Một người chết thì không cần phải biết nhiều như vậy.”
Sắc mặt Lam Chí Nho khó coi tới cực điểm, cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Ta cũng không tin, một tên võ giả Động Huyền thật sự có thể nghịch thiên! Đệ cửu Phệ Linh Cửu Kiếm, Phệ Linh Huyết Sát!”
Đột nhiên, máu tươi trên người Lam Chí Nho trào ra, nhưng thật ra chính là sôi sục một cách điên cuồng.
Hoắc Thiên Dương biến sắc, Lam Chí Nho mà lại bị dồn đến một bước này sao?
Chiêu Phệ Linh Huyết Sát này là dùng tính mạng hiến tế, để có thể trong một khoảng thời gian ngắn đạt được thực lực tăng mạnh trên diện rộng.
Tuy rằng uy lực cực kỳ đáng sợ, nhưng sau khi sử dụng xong một chiêu này thì chính hắn cũng sẽ đi chầu diêm vương.
Lam Chí Nho như vậy là muốn đồng quy vu tận rồi!
“Phốc phốc!”
Bạch Thần đâm ra một thương, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực một tên cường giả Động Huyền của đối phương.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cường hãn tới cực điểm.
Đưa mắt nhìn sang, sắc mặt không khỏi đại biến.
“Không ổn, Diệp Viễn sư phụ gặp nguy hiểm rồi!” Bạch Thần biến sắc nói.
“Khí thế thật mạnh! trước đó, Lam Chí Nho cùng lắm cũng chỉ là mới bước vào Khuy Thiên sơ kỳ, hiện tại khí thế đã nhảy lên tới Khuy Thiên sơ kỳ đỉnh phong rồi!”
"Tên này muốn đồng quy vu tận, sắp chết cũng muốn kéo theo Diệp Viễn đại nhân xuống nước rồi!”
“Đáng chết, một kiếm thật mạnh! Diệp Viễn đại nhân... nguy hiểm rồi!”
...
Đám võ giả của Bạch Dạ Thánh Cung vừa chiến đấu xong trận chiến nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt nguyên một đám đều biến sắc.
Diệp Viễn nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Trò chơi nhàm chán! Đã như vậy thì sử dụng chiêu Trảm Tinh hoàn chỉnh để tiễn ngươi lên đường thôi!”
Diệp Viễn chậm rãi giơ kiếm lên.
Một kiếm bình thản không có gì đặc biệt, xung quanh không có chút chấn động nào.
Thậm chí mọi người không hề phát giác được khí tức của Thần Nguyên, cũng không cảm nhận được sự chấn động của sức mạnh Pháp Tắc.
“Kiếm của ta! Vậy mà... vậy mà lại không thể khống chế được rồi!”
“Của ta cũng thế, nó... nó đang run rẩy!”
...
Lúc này, những người có sử dụng kiếm lại có loại cảm giác giống như kiếm của họ mạnh mẽ thoát khỏi sự không chế.
Hai bóng người giống như hư ảo đan xen vào nhau trên không trung, truyền ra từng trận âÂm thanh kinh thiên động địa.
Bất luận là võ giả của Bạch Dạ Thánh Cung hay là cường giả của Thu Vũ Thánh Cung thì cũng đều bị đại chiến bên này làm cho tâm trí có chút mất tập trung.
Sắc mặt Hoắc Thiên Dương càng thêm khó coi vô cùng, rốt cuộc Bạch Dạ Thánh Cung đã tìm thấy tên quái vật gì vậy?
Trận chiến giữa Động Huyền Thần Cảnh cùng Khuy Thiên Cảnh vậy mà lại chẳng thể phân biệt cao thấp?
Thật sự quá kỳ lạ rồi!
Lam Chí Nho bên này, càng đánh càng cảm thấy kinh hãi.
Quả thật hắn không thể tin được, dạng công kích khủng bố như thế mà Diệp Viễn lại có thể phát ra liên tiếp một kiếm lại một kiếm!
Người không biết còn tưởng rằng Diệp Viễn là cường giả Khuy Thiên.
Thế nhưng, rõ ràng Diệp Viễn chỉ là võ giả Động Huyền đại viên mãn, thậm chí còn chưa đạt được nửa bước Khuy Thiên.
Người trước mắt hắn hoàn toàn trái ngược với thiên đạo thường tình a!
Trảm kích của Diệp Viễn thế lớn lực mạnh làm cho Lam Chí Nho gần như muốn thổ huyết.
Đối mặt với một tên võ giả cảnh giới Động Huyền mà hắn lại bị áp chế toàn diện!
“Ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc cực hạn của ngươi tới đâu! Ta cũng không tin một tên võ giả cảnh giới Động Huyền như ngươi thật sự là có thể triển khai loại võ kỹ này một cách không giới hạn!”
Lam Chí Nho bị Diệp Viễn đánh đến mức không có sức phòng thủ nhưng vẫn quyết tâm tiếp tục quyết chiến đến cùng với Diệp Viễn.
Đương nhiên, dường như hắn cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Điều duy nhất hắn có thể làm dưới tình thế này chính là chờ Thần nguyên của Diệp Viễn bị hao tổn hết.
Khi đó, chính là thời cơ tuyệt vời nhất để hắn phản kích rồi.
Sắc mặt Bạch Thần hưng phấn đến mức đỏ lên, hắn biết rõ Diệp Viễn sư phụ rất cường hãn, nhưng không nghĩ tới lại có thể mạnh đến trình độ này!
Trận chiến này, tất thắng!
Bỗng nhiên, hắn vung trường thương một cái, hét to: “Giết giết giết! Nợ máu, phải trả bằng máu! Hôm nay phải khiến cho đám cẩu tặc Thu Vũ Thánh Cung có đến mà không có về!”
Nói xong, Bạch Thần mang theo khí thế từ trước đến nay chưa từng có gia nhập vào hỗn chiến.
Trước đó, thương pháp của hắn đã đột phá, thực lực bây giờ tăng nhiều, chống lại cường giả Động Huyền của Thu Vũ Thánh Cung cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào.
Dưới tình thế này, xu hướng suy tàn của Thu Vũ Thánh Cung dần dần lộ ra.
Bởi vì chiến lực tầm thấp không đủ, võ giả Động Huyền của Thu Vũ Thánh Cung thường thường phải đối mặt với hai thậm chí ba đối thủ.
Trong kế hoạch ban đầu của Hoắc Thiên Dương, tuy rằng nhân thủ bọn hắn bên này ít hơn nhưng chiến lực tầm cao lại hơn một bậc.
Bạch Dạ Thánh Cung thiếu đi Bạch Diệp Hải thì bọn hắn bên này có thể trực tiếp dùng chiến lực tầm cao nghiền ép.
Trước mặt Khuy Thiên Thần Cảnh, những võ giả Động Huyền kia căn bản không có đất dụng võ.
Nhưng mà bây giờ hắn lại bị Quy Vân cản trở, không cách nào thoát ra được.
Bởi vì như vậy, chiến lực hai bên lập tức trở nên cân bằng hơn rất nhiều.
Điều đáng hận hơn là, Diệp Viễn vậy mà lại có thể kéo chân được thêm một cường giả Khuy Thiên như Lam Chí Nho!
Lúc này ưu thế về nhân số của Bạch Dạ Thánh Cung đã được hiện rõ.
Sau khi Bạch Thần gia nhập chiến đoàn, một bộ dáng hung hãn không sợ chết, điên cuồng xung phong quyết tử.
Hắn hận Hoắc Thiên Dương tới cực điểm, lúc này đánh nhau thật sự giống như không cần mạng.
Những người khác được hắn truyền cho nhiệt huyết, ý chí chiến đấu của nguyên một đám người cũng dâng trào, đánh giết Thu Vũ Thánh Cung đến mức quăng mũ cởi giáp.
Rất nhanh, phía bên Thu Vũ Thánh Cung bắt đầu xuất hiện thương vong!
Lòng Hoắc Thiên Dương nóng như lửa đốt, nhưng lại không có chút biện pháp nào để bắt được Quy Vân.
Quả nhiên U Minh Quỷ Trảo lợi hại vô cùng, mặc cho hắn có mạnh mẽ công kích cỡ nào cũng đều không gây chút tổn thương.
Quy Vân đã tu luyện Quỷ Đạo Bách Phù tới phù thứ ba rồi, tuy rằng cảnh giới vẫn chưa có đột phá nhưng đột nhiên thực lực lại tăng mạnh.
Vượt cấp chiến đấu với hắn cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Dù sao, cái Quỷ Đạo Bách Phù này chính là bí pháp Quỷ đạo nhất đẳng!
Hoắc Thiên Dương hoàn toàn không nghĩ tới chiến cuộc sẽ trở thành cục diện như thế này.
Hiện tại hắn làm gì còn ý nghĩ muốn chiếm đoạt Bạch Dạ Thánh Cung, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
Thế nhưng người của Bạch Dạ Thánh Cung đều đánh đến mức điên cuồng rồi, nguyên một đám giống như không cần mạng, cứ quấn chặt lấy đối thủ, căn bản không để cho bọn hắn có cơ hội thoát thân.
Lúc này rút đi quá mức nguy hiểm và chắc chắn sẽ phải tổn thất nghiêm trọng.
“Oanh!”
Đúng lúc này, bên kia truyền đến một loạt âÂm thanh oanh tạc kịch liệt.
Sắc mặt Hoắc Thiên Dương kinh hãi, liếc mắt nhìn một cái, trong lòng không khỏi hoảng hốt!
Toàn thân Lam Chí Nho đẫm máu, chật vật không chịu nổi, máu tươi trong miệng phun ra cuồng bạo, hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Trái lại, trường kiếm của Diệp Viễn lao ra, tiếp tục đánh giết tới.
Trong nội tâm của Hoắc Thiên Dương vô cùng lo sợ, một tên võ giả Động Huyền Thần làm sao có khả năng mạnh mẽ đến trình độ như vậy?
Với tình thế này, sớm muộn gì Lam Chí Nho cũng sẽ bị đánh bại trong tay Diệp Viễn a!
Ngay từ đầu, ý nghĩ của hắn cũng giống với Lam Chí Nho, hắn cảm thấy Diệp Viễn chỉ có thể kiên trì một lát.
Võ kỹ lăng lệ ác liệt như vậy, không có khả năng phóng xuất mà không có hạn chế.
Thế nhưng, đã chiến đấu một trận rất lâu, Diệp Viễn cũng đã vung ra không biết bao nhiêu kiếm nhưng vẫn không có dấu hiệu cạn kiệt Thần Nguyên!
Thần nguyên của người này, chẳng lẽ là vô hạn hay sao?
Giờ này khắc này, trong nội tâm của Hoắc Thiên Dương đã chuẩn bị phương án rút lui.
Tiếp tục do dự thì chỉ sợ tình thế sẽ càng thêm bất ổn a!
Lam Chí Nho nhìn thấy Diệp Viễn đang chậm rãi đi tới, sắc mặt biến ảo bất định.
"Chẳng... chẳng lẽ Thần Nguyên của ngươi là vô cùng vô tận sao? Vì sao... vì sao lại biến thành như vậy?”
Giọng nói của Lam Chí Nho tràn đầy sự bất lực cùng tuyệt vọng.
Đối diện với sự tồn tại như Diệp Viễn, hoàn toàn đã phá vỡ nhận thức của hắn đối với cái thế giới này.
Tất cả đều đi ngược với lẽ thường.
Hiện tại, hắn đã cảm thấy cái chết đang đến gần.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười nhạt nói: “Một người chết thì không cần phải biết nhiều như vậy.”
Sắc mặt Lam Chí Nho khó coi tới cực điểm, cắn răng một cái, lạnh lùng nói: “Ta cũng không tin, một tên võ giả Động Huyền thật sự có thể nghịch thiên! Đệ cửu Phệ Linh Cửu Kiếm, Phệ Linh Huyết Sát!”
Đột nhiên, máu tươi trên người Lam Chí Nho trào ra, nhưng thật ra chính là sôi sục một cách điên cuồng.
Hoắc Thiên Dương biến sắc, Lam Chí Nho mà lại bị dồn đến một bước này sao?
Chiêu Phệ Linh Huyết Sát này là dùng tính mạng hiến tế, để có thể trong một khoảng thời gian ngắn đạt được thực lực tăng mạnh trên diện rộng.
Tuy rằng uy lực cực kỳ đáng sợ, nhưng sau khi sử dụng xong một chiêu này thì chính hắn cũng sẽ đi chầu diêm vương.
Lam Chí Nho như vậy là muốn đồng quy vu tận rồi!
“Phốc phốc!”
Bạch Thần đâm ra một thương, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực một tên cường giả Động Huyền của đối phương.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cường hãn tới cực điểm.
Đưa mắt nhìn sang, sắc mặt không khỏi đại biến.
“Không ổn, Diệp Viễn sư phụ gặp nguy hiểm rồi!” Bạch Thần biến sắc nói.
“Khí thế thật mạnh! trước đó, Lam Chí Nho cùng lắm cũng chỉ là mới bước vào Khuy Thiên sơ kỳ, hiện tại khí thế đã nhảy lên tới Khuy Thiên sơ kỳ đỉnh phong rồi!”
"Tên này muốn đồng quy vu tận, sắp chết cũng muốn kéo theo Diệp Viễn đại nhân xuống nước rồi!”
“Đáng chết, một kiếm thật mạnh! Diệp Viễn đại nhân... nguy hiểm rồi!”
...
Đám võ giả của Bạch Dạ Thánh Cung vừa chiến đấu xong trận chiến nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt nguyên một đám đều biến sắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!