Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Vừa nãy mới nói cái gì, đều đã quên rồi sao?” Diệp Viễn chầm chậm nói.

Nhóm người Bạch Tu toàn thân chấn động, quát lên: “Giết! Tử chiến đến cùng, tuyệt không thoái lui!”

Những người khác cũng phấn chấn tinh thần, đồng loạt cùng nhau giết tới.

Tất cả mọi người đều ôm quyết tâm tử chiến đến cùng, nhưng lại không nghĩ tới Diệp Viễn còn có năng lực chống đỡ Khuy Thiên đại viên mãn Hoắc Thiên Dương!

Nhiệt huyết vẫn còn, nhưng không cần phải chịu chết nữa.

Lúc này, Quy Vân đã ác chiến với Hoắc Thiên Dương.

U minh Quỷ Trảo vô cùng cường hãn, đối đầu với Hoắc Thiên Dương cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào!

“Diệp Viễn sư phụ, cảm tạ ngươi!” Bạch Thần trở về từ cõi chết, cảm kích tự đáy lòng, nói.

Diệp Viễn cười nói: “Vừa nãy làm rất tốt!”

Bạch Thần giống như đứa trẻ được khen ngợi, hưng phấn đến mức có chút không biết làm sao, ngượng ngùng cười nói: “Thật... thật vậy sao?”

Diệp Viễn gật đầu nói: "Cho đi thứ gì thì sẽ nhận lại được thứ ấy! Ngươi dùng tấm lòng chân thành đối xử với bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng sẽ ủng hộ ngươi! Nhưng mà ở thế giới võ hiệp, cường giả vĩnh viễn là vương đạo!”

Trong mắt Bạch Thần lộ ra vẻ kiên định, gật đầu nói: “Sư phụ, ta đã hiểu rồi! Nếu như trận chiến này có thể chiến thắng được Thu Vũ Thánh Cung thì đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện!”

Diệp Viễn cười nói: “Không có nếu như, chúng ta nhất định thắng!”

“Cũng thật là nói khoác không biết ngượng a! Không biết đến lúc ngươi biết mình sắp chết thì có còn tự đại được đến vậy hay không!”

Bỗng nhiên Bạch Thần phát hiện một tên cao thủ của Thu Vũ Thánh Cung, không biết từ lúc nào đã đi tới cách chỗ bọn họ không xa.

Diệp Viễn vẫn không hề lộ ra vẻ mặt bất ngờ, chỉ là nhàn nhạt nói: “Tự đại? Rất xin lỗi, con người ta xưa nay không bao giờ tự đại.”

Bạch Thần lo lắng nói: “Sư phụ, hắn là cửu trưởng lão Lam Chí Nho của Thu Vũ Thánh Cung, cường giả Khuy Thiên sơ kỳ! Chúng ta... chúng ta bên này đã không còn cường giả Khuy Thiên nữa rồi!”

Hai bên đang hỗn chiến với nhau, nhưng Thu Vũ Thánh Cung lại xuất hiện nhiều thêm một cường giả Khuy Thiên!

Lam Chí Nho không tìm được đối thủ, đầu tiên đã nghĩ đến việc giết Bạch Thần cùng Diệp Viễn.

Diệp Viễn khẽ nói: “Ngươi lui qua một bên.”

Ánh mắt Bạch Thần ngưng lại, không dám tin nói: “Sư phụ muốn một mình đối phó với hắn? Hắn... hắn là cường giả Khuy Thiên a! Người đâu, mau tới đây! Mọi người cùng nhau đối phó Lam Chí Nho!”

Diệp Viễn ra hiệu Bạch Thần dừng lại, rồi nói: “Không cần, ngươi đi trợ giúp những người khác, tên này cứ giao cho ta là được rồi!”

Bạch Thần mặt biến sắc, không biết Diệp Viễn lấy tự tin từ nơi nào.

Động Huyền Thần Cảnh một mình đấu với Khuy Thiên Thần Cảnh, đây là đang làm trò cười sao?

Lam Chí Nho nhìn Diệp Viễn, khinh thường nói: "Tên ngông cuồng, ngươi cho rằng mang theo một cường giả Quỷ Đạo bên người thì đã là vô địch rồi sao? Nếu như ta đoán không sai, người chỉ là cảnh giới Động Huyền phải không?”

Hắn dựa theo phản ứng của Bạch Thần liền nhìn ra được ngay, khẳng định Diệp Viễn là Động Huyền Thần Cảnh.

Xem ra trên người hắn có thần khí gì đó ẩn giấu được thực lực cho nên mới không thể nhìn ra được sự sâu cạn của hắn.

Nhưng mà, tên Động Huyền Thần Cảnh này thật sự quá cuồng vọng a, dám một mình chiến đấu với ta.

Thật là buồn cười!

Diệp Viễn chậm rãi rút ra Tru Tà Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vậy thì như thế nào?”

Lam Chí Nho cười to nói: “Vậy thì như thế nào? Trước mặt Khuy Thiên Thần Cảnh, Động Huyền Thần Cảnh chính là tồn tại giống như giun dế! Từ xưa tới nay, chưa bao giờ có một tiền lệ nào về việc Động Huyền Cảnh chiến thắng Khuy Thiên Thần Cảnh, ngươi cho rằng... ngươi đang viết truyện hay sao?”

Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: “Thật sao? Vậy thì... viết lên huyền thoại mới thôi!”

Lam Chí Nho còn chưa kịp cười nhạo hắn thì Diệp Viễn đã động thủ!

Trảm Tinh!

Mũi kiếm xẹt qua một vòng bán nguyệt mỹ lệ, mang theo pháp tắc kiếm đạo kinh thiên động địa chém về hướng Lam Chí Nho!

Chiêu kiếm này nhanh tới mức không cho Lam Chí Nho một chút thời gian nào để kịp phản ứng.

Lam Chí Nho tuy kinh hãi nhưng không loạn, nếu tránh không thoát, vậy thì giơ kiếm đỡ lấy thôi.

Chỉ là một chiêu kiếm của võ giả Động Huyền thì có thể mạnh bao nhiêu?

Nhưng vào thời điểm quang mang của chiêu kiếm này chạm vào kiếm của hắn, trong nháy mắt một lực đạo vừa nhanh vừa mạnh từ thân kiếm lan era toàn thân hắn!

“Coong!”

Diệp Viễn chém Lam Chí Nho rơi mạnh từ không trung xuống đất giống như đạn pháo.

“Ầm!”

Thân thể Lam Chí Nho nặng nề đập vào mặt đất, đánh ra một cái hố sâu!

Bạch Thần thấy cảnh tượng này, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Cái này... cái này, thật sự quá mạnh mẽ a.

Diệp Viễn sư phụ... thật sự là Động Huyền Thần Cảnh sao?

Đột nhiên Bạch Thần cảm thấy nhận thức của mình đã hoàn toàn bị lật đổ!

“Không phải ta đang bị hoa mắt đấy chứ? Diệp Viễn đại nhân thật sự là võ giả Động Huyền sao, chỉ với một chiêu kiếm mà đã đánh Lam Chí Nho ngã rồi!”

“Không sai, Lực đạo mà Diệp Viễn đại nhân vừa vung ra chính xác là Động Huyền Thần Cảnh, cũng không có khả năng vượt quá cảnh giới này!”

"Võ giả Động Huyền Thần Cảnh mà lại có năng lực chém giết cường giả Khuy Thiên, chuyện này... chuyện này thật khó mà tin nổi!”

“Huyền thoại! Đây tuyệt đối là huyền thoại! Từ xưa đến nay chưa từng có võ giả Động Huyền có thể vượt cấp chiến thắng được cường giả Khuy Thiên, vậy mà Diệp Viễn đại nhân... lại làm được rồi!”

...

Tình cảnh này quá mức chấn động, thậm chí đã kinh động đến những người đang hỗn chiến.

Đặc biệt là những võ giả Động Huyền Thần Cảnh phía Bạch Dạ Thánh Cung bên này đã chiếm được ưu thế không nhỏ.

Về điểm này, đương nhiên công lao thuộc về Diệp Viễn khi mà hắn dùng một chiêu kiếm chém giết hơn mười cường giả Động Huyền của Thu Vũ Thánh Cung.

Không riêng gì thế giới Thiên Lộc, căn bản ngay cả Thông Thiên Giới cũng không hề có võ giả Động Huyền có thể chiến thắng được cường giả Khuy Thiên!

Cho dù là cấp độ thiên tài có cảm ngộ sâu sắc về pháp tắc kiếm đạo như Cận Vũ cũng không làm được kì tích này.

Giữa hai đại cảnh giới Khuy Thiên Thần Cảnh và Động Huyền Thần Cảnh này, có một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Cường giả Khuy Thiên hoàn toàn có thể dựa vào sự áp chế cảnh giới để triệt để nghiền ép võ giả Động Huyền.

Ở những nơi như thế giới Thiên Lộc này thì càng không thể xuất hiện chuyện vượt cấp chiến đấu.

Nhưng mà hiện tại, loại chuyện hoang đường này lại xuất hiện trước mắt bọn họ!

Làm sao bọn họ có thể không chấn động cho được?

“Vèo!”

Lam Chí Nho thoát ra khỏi nền đất, tiếp tục bay lên không trung một lần nữa, đứng đối diện với Diệp Viễn.

“Đáng chết, cái tên tiểu nhân hèn hạ này, ngươi dám đánh lén!” Lam Chí Nho hùng hùng hổ hổ nói.

Khóe miệng Diệp Viễn hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Đánh lén sao?”

Sắc mặt Lam Chí Nho khó coi cực kỳ, mặc hắn thừa nhận hay không thừa nhận, một chiêu kiếm vừa rồi xác thực đã tạo ra uy hiếp cực lớn đối với hắn!

Nếu như không phải hắn kịp thời đỡ lấy thì một chiêu kiếm kia lập tức có thể lấy đi tính mạng của hắn!

Mãi đến tận hiện tại, cánh tay của hắn vẫn còn đang tê dại.

Uy lực của một chiêu kiếm kia thật sự quá đáng sợ rồi!

Hắn căn bản không cách nào tưởng tượng được, một tên võ giả Động Huyền Thần Cảnh mà lại có thể phát ra một chiêu kiếm đáng sợ đến thế!

Rõ ràng là một chiêu kiếm nhìn có vẻ bình thường không hề khác lạ, nhưng khi lan truyền lên kiếm của hắn thì lại có thể sản sinh ra lực đạo khổng lồ như thế.

Quả thật, tên này đã vận dụng lực lượng pháp tắc đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần!

“Hừ! Ngươi chớ đắc ý! Bản tọa thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, đáng tiếc, chung quy ngươi vẫn chỉ là một võ giả Động Huyền! Võ kỹ lợi hại như vậy, e rằng căn bản ngươi cũng không thi triển được bao nhiêu lần, đúng không? Kết cục của ngươi, chung quy vẫn là cái chết!”

Lam Chí Nho quát lên một tiếng, đẩy kiếm về phía trước!

“Phệ Linh Cửu Kiếm!”

“Trảm Tinh!”

Một người là Khuy Thiên Thần Cảnh, một người là Động Huyền Thần Cảnh, hai cường giả lao vào đại chiến với nhau khiến cho mọi người đều kinh hãi.

“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Vừa nãy mới nói cái gì, đều đã quên rồi sao?” Diệp Viễn chầm chậm nói.

Nhóm người Bạch Tu toàn thân chấn động, quát lên: “Giết! Tử chiến đến cùng, tuyệt không thoái lui!”

Những người khác cũng phấn chấn tinh thần, đồng loạt cùng nhau giết tới.

Tất cả mọi người đều ôm quyết tâm tử chiến đến cùng, nhưng lại không nghĩ tới Diệp Viễn còn có năng lực chống đỡ Khuy Thiên đại viên mãn Hoắc Thiên Dương!

Nhiệt huyết vẫn còn, nhưng không cần phải chịu chết nữa.

Lúc này, Quy Vân đã ác chiến với Hoắc Thiên Dương.

U minh Quỷ Trảo vô cùng cường hãn, đối đầu với Hoắc Thiên Dương cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào!

“Diệp Viễn sư phụ, cảm tạ ngươi!” Bạch Thần trở về từ cõi chết, cảm kích tự đáy lòng, nói.

Diệp Viễn cười nói: “Vừa nãy làm rất tốt!”

Bạch Thần giống như đứa trẻ được khen ngợi, hưng phấn đến mức có chút không biết làm sao, ngượng ngùng cười nói: “Thật... thật vậy sao?”

Diệp Viễn gật đầu nói: "Cho đi thứ gì thì sẽ nhận lại được thứ ấy! Ngươi dùng tấm lòng chân thành đối xử với bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng sẽ ủng hộ ngươi! Nhưng mà ở thế giới võ hiệp, cường giả vĩnh viễn là vương đạo!”

Trong mắt Bạch Thần lộ ra vẻ kiên định, gật đầu nói: “Sư phụ, ta đã hiểu rồi! Nếu như trận chiến này có thể chiến thắng được Thu Vũ Thánh Cung thì đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện!”

Diệp Viễn cười nói: “Không có nếu như, chúng ta nhất định thắng!”

“Cũng thật là nói khoác không biết ngượng a! Không biết đến lúc ngươi biết mình sắp chết thì có còn tự đại được đến vậy hay không!”

Bỗng nhiên Bạch Thần phát hiện một tên cao thủ của Thu Vũ Thánh Cung, không biết từ lúc nào đã đi tới cách chỗ bọn họ không xa.

Diệp Viễn vẫn không hề lộ ra vẻ mặt bất ngờ, chỉ là nhàn nhạt nói: “Tự đại? Rất xin lỗi, con người ta xưa nay không bao giờ tự đại.”

Bạch Thần lo lắng nói: “Sư phụ, hắn là cửu trưởng lão Lam Chí Nho của Thu Vũ Thánh Cung, cường giả Khuy Thiên sơ kỳ! Chúng ta... chúng ta bên này đã không còn cường giả Khuy Thiên nữa rồi!”

Hai bên đang hỗn chiến với nhau, nhưng Thu Vũ Thánh Cung lại xuất hiện nhiều thêm một cường giả Khuy Thiên!

Lam Chí Nho không tìm được đối thủ, đầu tiên đã nghĩ đến việc giết Bạch Thần cùng Diệp Viễn.

Diệp Viễn khẽ nói: “Ngươi lui qua một bên.”

Ánh mắt Bạch Thần ngưng lại, không dám tin nói: “Sư phụ muốn một mình đối phó với hắn? Hắn... hắn là cường giả Khuy Thiên a! Người đâu, mau tới đây! Mọi người cùng nhau đối phó Lam Chí Nho!”

Diệp Viễn ra hiệu Bạch Thần dừng lại, rồi nói: “Không cần, ngươi đi trợ giúp những người khác, tên này cứ giao cho ta là được rồi!”

Bạch Thần mặt biến sắc, không biết Diệp Viễn lấy tự tin từ nơi nào.

Động Huyền Thần Cảnh một mình đấu với Khuy Thiên Thần Cảnh, đây là đang làm trò cười sao?

Lam Chí Nho nhìn Diệp Viễn, khinh thường nói: "Tên ngông cuồng, ngươi cho rằng mang theo một cường giả Quỷ Đạo bên người thì đã là vô địch rồi sao? Nếu như ta đoán không sai, người chỉ là cảnh giới Động Huyền phải không?”

Hắn dựa theo phản ứng của Bạch Thần liền nhìn ra được ngay, khẳng định Diệp Viễn là Động Huyền Thần Cảnh.

Xem ra trên người hắn có thần khí gì đó ẩn giấu được thực lực cho nên mới không thể nhìn ra được sự sâu cạn của hắn.

Nhưng mà, tên Động Huyền Thần Cảnh này thật sự quá cuồng vọng a, dám một mình chiến đấu với ta.

Thật là buồn cười!

Diệp Viễn chậm rãi rút ra Tru Tà Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vậy thì như thế nào?”

Lam Chí Nho cười to nói: “Vậy thì như thế nào? Trước mặt Khuy Thiên Thần Cảnh, Động Huyền Thần Cảnh chính là tồn tại giống như giun dế! Từ xưa tới nay, chưa bao giờ có một tiền lệ nào về việc Động Huyền Cảnh chiến thắng Khuy Thiên Thần Cảnh, ngươi cho rằng... ngươi đang viết truyện hay sao?”

Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: “Thật sao? Vậy thì... viết lên huyền thoại mới thôi!”

Lam Chí Nho còn chưa kịp cười nhạo hắn thì Diệp Viễn đã động thủ!

Trảm Tinh!

Mũi kiếm xẹt qua một vòng bán nguyệt mỹ lệ, mang theo pháp tắc kiếm đạo kinh thiên động địa chém về hướng Lam Chí Nho!

Chiêu kiếm này nhanh tới mức không cho Lam Chí Nho một chút thời gian nào để kịp phản ứng.

Lam Chí Nho tuy kinh hãi nhưng không loạn, nếu tránh không thoát, vậy thì giơ kiếm đỡ lấy thôi.

Chỉ là một chiêu kiếm của võ giả Động Huyền thì có thể mạnh bao nhiêu?

Nhưng vào thời điểm quang mang của chiêu kiếm này chạm vào kiếm của hắn, trong nháy mắt một lực đạo vừa nhanh vừa mạnh từ thân kiếm lan era toàn thân hắn!

“Coong!”

Diệp Viễn chém Lam Chí Nho rơi mạnh từ không trung xuống đất giống như đạn pháo.

“Ầm!”

Thân thể Lam Chí Nho nặng nề đập vào mặt đất, đánh ra một cái hố sâu!

Bạch Thần thấy cảnh tượng này, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Cái này... cái này, thật sự quá mạnh mẽ a.

Diệp Viễn sư phụ... thật sự là Động Huyền Thần Cảnh sao?

Đột nhiên Bạch Thần cảm thấy nhận thức của mình đã hoàn toàn bị lật đổ!

“Không phải ta đang bị hoa mắt đấy chứ? Diệp Viễn đại nhân thật sự là võ giả Động Huyền sao, chỉ với một chiêu kiếm mà đã đánh Lam Chí Nho ngã rồi!”

“Không sai, Lực đạo mà Diệp Viễn đại nhân vừa vung ra chính xác là Động Huyền Thần Cảnh, cũng không có khả năng vượt quá cảnh giới này!”

"Võ giả Động Huyền Thần Cảnh mà lại có năng lực chém giết cường giả Khuy Thiên, chuyện này... chuyện này thật khó mà tin nổi!”

“Huyền thoại! Đây tuyệt đối là huyền thoại! Từ xưa đến nay chưa từng có võ giả Động Huyền có thể vượt cấp chiến thắng được cường giả Khuy Thiên, vậy mà Diệp Viễn đại nhân... lại làm được rồi!”

...

Tình cảnh này quá mức chấn động, thậm chí đã kinh động đến những người đang hỗn chiến.

Đặc biệt là những võ giả Động Huyền Thần Cảnh phía Bạch Dạ Thánh Cung bên này đã chiếm được ưu thế không nhỏ.

Về điểm này, đương nhiên công lao thuộc về Diệp Viễn khi mà hắn dùng một chiêu kiếm chém giết hơn mười cường giả Động Huyền của Thu Vũ Thánh Cung.

Không riêng gì thế giới Thiên Lộc, căn bản ngay cả Thông Thiên Giới cũng không hề có võ giả Động Huyền có thể chiến thắng được cường giả Khuy Thiên!

Cho dù là cấp độ thiên tài có cảm ngộ sâu sắc về pháp tắc kiếm đạo như Cận Vũ cũng không làm được kì tích này.

Giữa hai đại cảnh giới Khuy Thiên Thần Cảnh và Động Huyền Thần Cảnh này, có một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Cường giả Khuy Thiên hoàn toàn có thể dựa vào sự áp chế cảnh giới để triệt để nghiền ép võ giả Động Huyền.

Ở những nơi như thế giới Thiên Lộc này thì càng không thể xuất hiện chuyện vượt cấp chiến đấu.

Nhưng mà hiện tại, loại chuyện hoang đường này lại xuất hiện trước mắt bọn họ!

Làm sao bọn họ có thể không chấn động cho được?

“Vèo!”

Lam Chí Nho thoát ra khỏi nền đất, tiếp tục bay lên không trung một lần nữa, đứng đối diện với Diệp Viễn.

“Đáng chết, cái tên tiểu nhân hèn hạ này, ngươi dám đánh lén!” Lam Chí Nho hùng hùng hổ hổ nói.

Khóe miệng Diệp Viễn hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Đánh lén sao?”

Sắc mặt Lam Chí Nho khó coi cực kỳ, mặc hắn thừa nhận hay không thừa nhận, một chiêu kiếm vừa rồi xác thực đã tạo ra uy hiếp cực lớn đối với hắn!

Nếu như không phải hắn kịp thời đỡ lấy thì một chiêu kiếm kia lập tức có thể lấy đi tính mạng của hắn!

Mãi đến tận hiện tại, cánh tay của hắn vẫn còn đang tê dại.

Uy lực của một chiêu kiếm kia thật sự quá đáng sợ rồi!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!