Dù sao bàn đi bàn lại cũng chẳng có kết quả nào, có điều chủ đề này lại trở thành chủ đề quen thuộc của dân chúng hoàng thành tại các tửu lâu. Vổn dĩ danh tiếng trước kia của Diệp Viễn đã lớn, giờ lại càng lớn hơn.
“Ha ha, chỉ là ta muốn lấy lại một chút lãi mà thôi, sự việc bây giờ tuy là một đả kích lớn đối với Túy Tinh Lâu nhưng không phải đòn chí mạng. Phụ tử Vạn gia kia, sớm muộn ta sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá đắt.”
Nghĩ đến cha con Vạn gia, giọng điệu của Diệp Viễn trở nên lạnh lùng.
Cơ Thanh Vân chiếm lấy cơ thể này tất nhiên phải có nghĩa vụ thay Diệp Viễn trước kia báo thù, thay Diệp gia loại bỏ đối thủ này. Hơn nữa Diệp viễn cũng hiểu rõ sự nham hiểm và không từthủ đoạn của cha con Vạn gia.
Nhưng mà thực lực hiện tại của Diệp Viễn quá yếu kém, ngoài việc cảm thấy kinh tởm Vạn Đông Hải ra thì không thế làm gì được hắn. Đợi sau này hắn có đủ thực lực chắc chắn phải khiến cho cha con Vạn Đông Hải trả giá đắt.
Nếu là ai khác đi làm chuyện này vậy thì gần như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đối với Diệp Viễn mà nói cha con Vạn Gia chỉ là chướng ngại vật nhỏ trên con đường báo thù sau này, phá bỏ chướng ngại vật đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
“Đúng thế, cái tên Vạn Uyên đó thật sự rất đáng ghét, trước đây luôn ức hiếp thiếu gia. Thiếu gia cố lên, ta có lòng tin với thiếu gia!”
Lục Nhi luôn tin tưởng Diệp Viễn vô điều kiện.
“Haha bổn thiếu gia sẽ không để ngươi thất vọng đâu. Lục Nhi, ta thấy tư chất ngươi rất tốt, tại sao không học võ?”
Hôm nay mệt cả ngày rồi, bây giờ rảnh rỗi nên hắn ớ cùng phòng với Lục Nhi, nhưng lại phát hiện trong cơ thể Lục Nhi không có chút nguyên khí nào, huống hồ Lục Nhi lại là một người bình thường. Nhưng Diệp Viễn thấy tư chất của Lục Nhi vô cùng tốt, so với tên Diệp Viễn vô dụng trước kia mạnh hơn gấp trăm lần.
Nghe xong câu hỏi của Diệp Viễn, vẻ mặt của Lục Nhi có chút chán nản nói: “Lão gia nói Lục Nhi là Cửu Âm Tuyệt Mạch, không thể tu hành, nếu đạt đến cảnh giới càng cao thì càng sớm mất mạng”.
“Cửu Âm Tuyệt Mạch?” Diệp Viên nhắc lại một 1’ân, nắm lấy cổ tay của Lục Nhi rồi đặt tay vào bắt mạch.
Được Diệp Viễn nắm lấy cổ tay, trái tim Lục Nhi rung động, mặt nàng dần ửng đỏ. Không thể tu hành đối với Lục Nhi mà nói tuy là đáng tiếc nhưng chỉ cần được ở bên thiếu gia là tốt rồi.
Trải qua chuyện lần này, thiếu gia đã thay đổi rất nhiều, trở nên trầm ổn hơn, đã biết quan tâm, chăm sóc người khác.
Diệp Viễn nắm lấy cổ tay Lục Nhi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại dần giãn ra.