Sắc mặt Tần Nguyên Long thay đổi mấy lần, đương nhiên hắn biết hậu quả của chuyện này.
Thế nhưng Tần Nam Thiên sớm đã hận Diệp Viễn đến tận xương tủy, chuyến này vì giết Diệp Viễn mà cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Nếu cứ thế tay không mà về thì hắn không có cách nào khai báo với Tần Nam Thiên.
“Hừ! Tần mỗ sớm đã không vừa mắt tiểu tử này, giết hắn thì thế nào? Kể từ hôm nay, Tần Nguyên Long ta rút khỏi vương thành Võ Mông, rút khỏi Tần gia! Cáo từ!”
Dứt lời, Tần Nguyên Long xoay người rời đi.
Lôi Minh biến sắc, không ngờ được Tần Nguyên Long này lại quyết tuyệt như thế.
“Hừ! Muốn đi, nào có dễ dàng như vậy! Ngươi đã rút khỏi Tần gia, lại đánh lén đệ tử học phủ Võ Mông, nhiễu loạn bách thành thí luyện, chính là tử tội!”
Lôi Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng đánh về phía Tần Nguyên Long.
Tần Nguyên Long không ngờ được Lôi Minh lại không buông tha, giậm chân lao về phía xa.
Hai người một đuổi một chạy, rất nhanh đã biến mất giữa tầm mắt mọi người.
Chuỗi biến cố này thực sự quá nhanh khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Trong một góc bí ẩn, Tần Thiên cắn răng nghiến lợi nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lại thất bại!
Chẳng lẽ tên này là bất tử hả?
Vì sao Tần gia phí sức, phí tâm cơ, đến cao thủ Quy Khư Cảnh cũng phái ra, lại vẫn không có cách nào giết chết hắn!
Rõ ràng chỉ là một tên Động Huyền, tại sao lại giết không chết?
Không chỉ có giết không chết, Tần gia còn tổn thất một con cháu dòng chính và một lão sư học phủ cảnh giới Quy Khư!
Cái giá này, quá lớn!
“Tần Thiên đại ca, chúng ta… nên làm cái gì bây giờ?” Tần Chính hỏi.
“Chúng ta đi!” Tần Thiên cắn răng nghiến lợi nói.
Hắn biết ở bách thành thí luyện, bọn họ đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
Trận này, đúng là giỏ tre múc nước, công dã tràng!
Diện Viễn ngự kiếm từ từ hạ xuống, khẽ cười nói: “Các ngươi, có một người tính một người, ai cũng đừng hòng chạy.”
“Vù!”
Diệp Viễn cũng không dài dòng, trực tiếp quét ngang một kiếm, đánh ngã một mảng lớn.
Lúc trước những học viên đánh chủ ý lên hắn kia, nào còn có ai dám dừng lại, từng người chạy tan tác như ong vỡ tổ.
Một trận chém giết của Diệp Viễn đã diệt hơn mười người, còn lại toàn bộ đều chạy.
Thế là Diệp Viễn bắt đầu quét dọn chiến trường, thu dọn nhẫn trữ vật rơi xuống.
Một trận chiến này, thu hoạch tương đối khá.
Nhẫn trữ vật trên tay hắn, tổng cộng có hơn năm trăm chiếc.
Khiến cho hắn hả giận hơn là, Tần Nguyên Long kia tự mình rút ra khỏi Tần gia, cũng coi như là để cho Tần gia tổn thất một viên đại tướng.
Tần Nguyên Long này tự cho là mình giấu rất kỹ, thực ra nhất cử nhất động của hắn đều ở dưới sự giám sát của Vô Trần.
Lúc hắn đánh lén, Diệp Viễn đã sớm chuẩn bị xong ngự kiếm phi hành.
Tốc độ ngự kiếm phi hành rất nhanh, dưới tình huống có chuẩn bị né tránh thì Tần Nguyên Long đánh lén không tính là gì cả.
Mà lúc này, Cận Vũ dưới sự dìu đỡ của Thu Thủy Sinh, khập khiễng đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Hắn lấy nhẫn trữ vật của mình ra, đưa cho Diệp Viễn nói: “Ta thua rồi, đây là của ngươi!”
Diệp Viễn cười nhận lấy nhẫn trữ vật, đây là chiến lợi phẩm của hắn, hắn không có lý gì mà không nhận.
“Thật là không ngờ được, vương thành Võ Mông lại có một thiên tài như ngươi! Ta thua tâm phục khẩu phục!” Cận Vũ thở dài từ trong đáy lòng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi rất mạnh! Có điều pháp tắc của ngươi tuy mạnh nhưng ở phương diện vận dụng lại hơi yếu một chút. Đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ là hào cường một phương!
Nếu là lúc trước, Diệp Viễn nói lời này trước mặt Cận Vũ, khẳng định sẽ bị người ta cho là bị bệnh tâm thần.
Nhưng mà bây giờ, sẽ không ai cảm thấy đây là mạo phạm, ngay cả Thu Thủy Sinh cũng không cảm thấy thế.
Diệp Viễn có tư cách giáo huấn Cận Vũ như vậy!
Nhất trọng thiên trong kiếm đạo của Diệp Viễn còn chưa đạt tới đại viên mãn, lại có thể lấy yếu thắng mạnh, cũng là bởi vì vận dụng pháp tắc kiếm đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa!
Ở phương diện này, Cận Vũ và hắn cũng không phải chỉ kém một chút.
Diệp Viễn ở trong mộ kiếm, không riêng gì lĩnh ngộ pháp tắc kiếm đạo mà càng là lĩnh ngộ câu chuyện sau lưng pháp tắc.
Trong mộ kiếm, mỗi một thanh kiếm đều có câu chuyện của mình.
Chính vì vậy, Diệp Viễn mới có thể sáng chế ra võ kỹ Trảm Tinh cường đại như vậy.
Trảm Tinh là võ kỹ Diệp Viễn lĩnh ngộ được uy lực tối đa biến hóa của pháp tắc kiếm đạo, trình độ cường đại là có thể tưởng tượng được.
Cận Vũ chắp tay nói: “Thụ giáo! Trận chiến ngày hôm nay, Cận mỗ đã được mở rộng tầm mắt, có được lợi ích không nhỏ! Nhất là một kiếm cuối cùng, e là sẽ có ảnh hưởng cực lớn với cả đời này của ta!”
Một kiếm cuối cùng của Diệp Viễn tuyệt đối là một kiếm kinh hãi thế tục.
Một kiếm này, thể hiện không chỉ là một môn võ kỹ mà là ý chí võ đạo, sự vận dụng pháp tắc, thần nguyên dày đặc và các phương diện thể hiện toàn bộ thực lực của Diệp Viễn.
So với việc nói Diệp Viễn thắng ở Trảm Tinh, thì còn không bằng nói Diệp Viễn thẳng ở quyết tâm!
Đổi thành người khác, cho dù là có thực lực giống Diệp Viễn, cũng căn bản không làm được một bước kia!
Lời nói của Cận Vũ không có một chút nịnh hót nào, một kiếm cuối cùng của Diệp Viễn gần như lật đổ nhận thức của hắn đối với võ đạo.
Diệp Viễn cười cười nói: “Những tên kia đã chạy xa rồi, ta phải đi đuổi giết bọn họ. Trên tay bọn họ cũng có không ít nhẫn trữ vật, ta phải đi lấy hết, cáo từ!”
Hai người Cận Vũ và Thu Thủy Sinh chắp tay nói: “Cáo từ!”
“Vù vù…”
Diệp Viễn thuận tay, hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật văng ra, bay thẳng về phía Tần Thiệu.
“Cảm ơn, huynh đệ!”
Hành động của Tần Thiệu hắn biết, gia hỏa này mặc dù xuất thân Tần gia, nhưng mà lại khác với tính cách có thù tất báo của Tần gia.
Hắn thua ở trên tay mình, mà ở tình huống vừa rồi còn nói ra được lời nhắc nhở đó, đúng là không dễ.
Những chiếc nhẫn trữ vật này, coi như là một chút lễ vật cảm ơn hắn.
Diệp Viễn không cho Tần Thiệu cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngự kiếm bay đi.
Nhìn thân ảnh Diệp Viễn biến mất ở chân trời, Thu Thủy Sinh cảm thán nói: “Gia hỏa này cũng không dễ chọc! Một khi chọc vào hắn, chỉ sợ là ngày nào cũng mơ thấy ác mộng.”
Cận Vũ gật gật đầu nói: “Có oán báo oán, có thù báo thù, có ân báo ân, tùy tính mà làm, không theo bản tâm, đây mới là đạo cường đại! Diệp Viễn này, sợ là vương thành Võ Mông cũng không trói được hắn!”
Thu Thủy Sinh đi tới trước mặt Tần Thiệu, chắp tay nói: “Huynh đệ, xin lỗi! Trước đó lời nói có nhiều mạo phạm, xin đừng trách móc!”
Tần Thiệu thản nhiên nói: “Không sao cả! Thực lực của người này quá có tính mê hoặc, không chân chính giao thủ với hắn, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được hắn rất mạnh!”
Thu Thủy Sinh âm thầm gật đầu, rất tán thành lời nói của Tần Thiệu.
…
Bách thành thí luyện có thời hạn một năm, thời gian còn lại, tất cả đệ tử ngoại viện đều lâm vào ác mộng.
Một ma quỷ ngự kiếm lúc nào cũng có thể xuất hiện ở bên cạnh họ, thu hoạch tích mạng của họ.
Bọn họ đều biết Diệp Viễn lợi hại, ngay từ đầu bọn họ đã đi khắp nơi tìm chỗ ẩn nấp, không dám đi ra ngoài.
Nhưng mà về sau bọn họ bi ai phát hiện, bất luận bọn họ tránh thế nào, Diệp Viễn luôn có thể tìm được vị trí chính xác của bọn họ.
Thế là, một màn giết chóc được triển khai ở khu vực ngoại viện.
Về sau, những người ở khu vực ngoại viện thật sự là không sống nổi được nữa, không thể làm gì khác hơn là nhao nhao chạy trốn tới khu vực nội viện.
Nhưng mà ngự kiếm phi hành của Diệp Viễn, cho dù là đệ tử mội viện nhìn thấy hắn cũng không cách nào bắt hắn.
Đương nhiên, cũng có người vận khí tốt, tìm được sư huynh sư tỷ của mình mới có thể miễn cưỡng giữ được một mạng.
Đảo mắt, thời hạn một năm đã đến, bách thành thí luyện cũng sắp đến hồi kết thúc.
Sắc mặt Tần Nguyên Long thay đổi mấy lần, đương nhiên hắn biết hậu quả của chuyện này.
Thế nhưng Tần Nam Thiên sớm đã hận Diệp Viễn đến tận xương tủy, chuyến này vì giết Diệp Viễn mà cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Nếu cứ thế tay không mà về thì hắn không có cách nào khai báo với Tần Nam Thiên.
“Hừ! Tần mỗ sớm đã không vừa mắt tiểu tử này, giết hắn thì thế nào? Kể từ hôm nay, Tần Nguyên Long ta rút khỏi vương thành Võ Mông, rút khỏi Tần gia! Cáo từ!”
Dứt lời, Tần Nguyên Long xoay người rời đi.
Lôi Minh biến sắc, không ngờ được Tần Nguyên Long này lại quyết tuyệt như thế.
“Hừ! Muốn đi, nào có dễ dàng như vậy! Ngươi đã rút khỏi Tần gia, lại đánh lén đệ tử học phủ Võ Mông, nhiễu loạn bách thành thí luyện, chính là tử tội!”
Lôi Minh hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng đánh về phía Tần Nguyên Long.
Tần Nguyên Long không ngờ được Lôi Minh lại không buông tha, giậm chân lao về phía xa.
Hai người một đuổi một chạy, rất nhanh đã biến mất giữa tầm mắt mọi người.
Chuỗi biến cố này thực sự quá nhanh khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Trong một góc bí ẩn, Tần Thiên cắn răng nghiến lợi nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lại thất bại!
Chẳng lẽ tên này là bất tử hả?
Vì sao Tần gia phí sức, phí tâm cơ, đến cao thủ Quy Khư Cảnh cũng phái ra, lại vẫn không có cách nào giết chết hắn!
Rõ ràng chỉ là một tên Động Huyền, tại sao lại giết không chết?
Không chỉ có giết không chết, Tần gia còn tổn thất một con cháu dòng chính và một lão sư học phủ cảnh giới Quy Khư!
Cái giá này, quá lớn!
“Tần Thiên đại ca, chúng ta… nên làm cái gì bây giờ?” Tần Chính hỏi.
“Chúng ta đi!” Tần Thiên cắn răng nghiến lợi nói.
Hắn biết ở bách thành thí luyện, bọn họ đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
Trận này, đúng là giỏ tre múc nước, công dã tràng!
Diện Viễn ngự kiếm từ từ hạ xuống, khẽ cười nói: “Các ngươi, có một người tính một người, ai cũng đừng hòng chạy.”
“Vù!”
Diệp Viễn cũng không dài dòng, trực tiếp quét ngang một kiếm, đánh ngã một mảng lớn.
Lúc trước những học viên đánh chủ ý lên hắn kia, nào còn có ai dám dừng lại, từng người chạy tan tác như ong vỡ tổ.
Một trận chém giết của Diệp Viễn đã diệt hơn mười người, còn lại toàn bộ đều chạy.
Thế là Diệp Viễn bắt đầu quét dọn chiến trường, thu dọn nhẫn trữ vật rơi xuống.
Một trận chiến này, thu hoạch tương đối khá.
Nhẫn trữ vật trên tay hắn, tổng cộng có hơn năm trăm chiếc.
Khiến cho hắn hả giận hơn là, Tần Nguyên Long kia tự mình rút ra khỏi Tần gia, cũng coi như là để cho Tần gia tổn thất một viên đại tướng.
Tần Nguyên Long này tự cho là mình giấu rất kỹ, thực ra nhất cử nhất động của hắn đều ở dưới sự giám sát của Vô Trần.
Lúc hắn đánh lén, Diệp Viễn đã sớm chuẩn bị xong ngự kiếm phi hành.
Tốc độ ngự kiếm phi hành rất nhanh, dưới tình huống có chuẩn bị né tránh thì Tần Nguyên Long đánh lén không tính là gì cả.
Mà lúc này, Cận Vũ dưới sự dìu đỡ của Thu Thủy Sinh, khập khiễng đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Hắn lấy nhẫn trữ vật của mình ra, đưa cho Diệp Viễn nói: “Ta thua rồi, đây là của ngươi!”
Diệp Viễn cười nhận lấy nhẫn trữ vật, đây là chiến lợi phẩm của hắn, hắn không có lý gì mà không nhận.
“Thật là không ngờ được, vương thành Võ Mông lại có một thiên tài như ngươi! Ta thua tâm phục khẩu phục!” Cận Vũ thở dài từ trong đáy lòng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi rất mạnh! Có điều pháp tắc của ngươi tuy mạnh nhưng ở phương diện vận dụng lại hơi yếu một chút. Đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ là hào cường một phương!
Nếu là lúc trước, Diệp Viễn nói lời này trước mặt Cận Vũ, khẳng định sẽ bị người ta cho là bị bệnh tâm thần.
Nhưng mà bây giờ, sẽ không ai cảm thấy đây là mạo phạm, ngay cả Thu Thủy Sinh cũng không cảm thấy thế.
Diệp Viễn có tư cách giáo huấn Cận Vũ như vậy!
Nhất trọng thiên trong kiếm đạo của Diệp Viễn còn chưa đạt tới đại viên mãn, lại có thể lấy yếu thắng mạnh, cũng là bởi vì vận dụng pháp tắc kiếm đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa!
Ở phương diện này, Cận Vũ và hắn cũng không phải chỉ kém một chút.
Diệp Viễn ở trong mộ kiếm, không riêng gì lĩnh ngộ pháp tắc kiếm đạo mà càng là lĩnh ngộ câu chuyện sau lưng pháp tắc.
Trong mộ kiếm, mỗi một thanh kiếm đều có câu chuyện của mình.
Chính vì vậy, Diệp Viễn mới có thể sáng chế ra võ kỹ Trảm Tinh cường đại như vậy.
Trảm Tinh là võ kỹ Diệp Viễn lĩnh ngộ được uy lực tối đa biến hóa của pháp tắc kiếm đạo, trình độ cường đại là có thể tưởng tượng được.
Cận Vũ chắp tay nói: “Thụ giáo! Trận chiến ngày hôm nay, Cận mỗ đã được mở rộng tầm mắt, có được lợi ích không nhỏ! Nhất là một kiếm cuối cùng, e là sẽ có ảnh hưởng cực lớn với cả đời này của ta!”
Một kiếm cuối cùng của Diệp Viễn tuyệt đối là một kiếm kinh hãi thế tục.
Một kiếm này, thể hiện không chỉ là một môn võ kỹ mà là ý chí võ đạo, sự vận dụng pháp tắc, thần nguyên dày đặc và các phương diện thể hiện toàn bộ thực lực của Diệp Viễn.
So với việc nói Diệp Viễn thắng ở Trảm Tinh, thì còn không bằng nói Diệp Viễn thẳng ở quyết tâm!
Đổi thành người khác, cho dù là có thực lực giống Diệp Viễn, cũng căn bản không làm được một bước kia!
Lời nói của Cận Vũ không có một chút nịnh hót nào, một kiếm cuối cùng của Diệp Viễn gần như lật đổ nhận thức của hắn đối với võ đạo.
Diệp Viễn cười cười nói: “Những tên kia đã chạy xa rồi, ta phải đi đuổi giết bọn họ. Trên tay bọn họ cũng có không ít nhẫn trữ vật, ta phải đi lấy hết, cáo từ!”
Hai người Cận Vũ và Thu Thủy Sinh chắp tay nói: “Cáo từ!”
“Vù vù…”
Diệp Viễn thuận tay, hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật văng ra, bay thẳng về phía Tần Thiệu.
“Cảm ơn, huynh đệ!”
Hành động của Tần Thiệu hắn biết, gia hỏa này mặc dù xuất thân Tần gia, nhưng mà lại khác với tính cách có thù tất báo của Tần gia.
Hắn thua ở trên tay mình, mà ở tình huống vừa rồi còn nói ra được lời nhắc nhở đó, đúng là không dễ.
Những chiếc nhẫn trữ vật này, coi như là một chút lễ vật cảm ơn hắn.
Diệp Viễn không cho Tần Thiệu cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngự kiếm bay đi.
Nhìn thân ảnh Diệp Viễn biến mất ở chân trời, Thu Thủy Sinh cảm thán nói: “Gia hỏa này cũng không dễ chọc! Một khi chọc vào hắn, chỉ sợ là ngày nào cũng mơ thấy ác mộng.”
Cận Vũ gật gật đầu nói: “Có oán báo oán, có thù báo thù, có ân báo ân, tùy tính mà làm, không theo bản tâm, đây mới là đạo cường đại! Diệp Viễn này, sợ là vương thành Võ Mông cũng không trói được hắn!”
Thu Thủy Sinh đi tới trước mặt Tần Thiệu, chắp tay nói: “Huynh đệ, xin lỗi! Trước đó lời nói có nhiều mạo phạm, xin đừng trách móc!”
Tần Thiệu thản nhiên nói: “Không sao cả! Thực lực của người này quá có tính mê hoặc, không chân chính giao thủ với hắn, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được hắn rất mạnh!”
Thu Thủy Sinh âm thầm gật đầu, rất tán thành lời nói của Tần Thiệu.
…
Bách thành thí luyện có thời hạn một năm, thời gian còn lại, tất cả đệ tử ngoại viện đều lâm vào ác mộng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!