"Điều này... Hiền Giả Thạch bị sao vậy?"
Ôn Nhất Dương kinh ngạc hô một tiếng, vẻ mặt lộ ra vẻ không dám tin nhìn về phía Hiền Giả Thạch.
"Két... Ken két..."
Bên trên Hiền Giả Thạch bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều trở nên căng thẳng, không rõ đang xảy ra chuyện gì.
"Tiền bối, đang xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tác dụng của Tiểu Thông Thiên Sơn sao?" Diệp Viễn hỏi Vô Trần.
"Ha ha, Hiền Giả Thạch này chỉ là một món Thần Quân Huyền Bảo mà lại dám dò xét Tiểu Thông Thiên Sơn, đây không phải là chán sống sao?" Vô Trần khinh thường nói.
Diệp Viễn đau đầu, nếu như phiến đá này hỏng thì chắc chắn học phủ Võ Mông sẽ hoài nghi mình.
"Tiền bối, có thể để Tiểu Thông Thiên Sơn dừng lại được không? Tiếp tục như vậy thì ta thảm rồi." Diệp Viễn cười khổ nói.
Vô Trần cười nói: "Ngươi là người luyện hóa Tiểu Thông Thiên Sơn, sao lại hỏi ta?"
Diệp Viễn sững sờ, vội vã vận chuyển Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh lên, kết nối thử với Tiểu Thông Thiên Sơn.
Quả nhiên, uy áp của Tiểu Thông Thiên Sơn dần dần thu liễm lại.
Diệp Viễn thấy thế thì thở phào.
Sau một phen rung chấn kịch liệt, cuối cùng Hiền Giả Thạch cũng ổn định lại.
Những vết nứt đang chậm rãi tự liền lại.
Nhìn thấy một cảnh này, sắc mặt Ôn Nhất Dương mới thả lỏng một chút.
"Phủ chủ, đây là... đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Viễn giả vờ sợ hãi nói.
Ôn Nhất Dương cũng không biết, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, từ trước cho tới giờ chưa từng xuất hiện tình huống này. Vừa rồi ngươi có cảm thấy gì khác lạ không?"
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Không có."
Ôn Nhất Dương cau mày nói: "Vậy thì kỳ quái, ta cảm giác hình như... Hiền Giả Thạch đang sợ hãi cái gì đó. Nhưng mà bây giờ mọi thứ đã khôi phục bình thường, chúng ta tiếp tục nghi thức đi. Khắc chữ."
Diệp Viễn gật đầu, thả người bay lên trời.
"Keng."
Tru Tà Kiếm được xuất ra, khắc hai chữ "Diệp Viễn" lên Hiền Giả Thạch.
Lúc Diệp Viễn đáp xuống đất, cái hai chữ kia lập tức tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, sáng lóa mắt.
Mọi người thấy tư thế hiên ngang oai hùng của Diệp Viễn thì đều tỏ vẻ hâm mộ.
Tần Thiên nhìn một cảnh này thì lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được thế nào là đố kỵ.
Từ trước tới nay hắn đều là đối tượng bị người khác đố kỵ.
Trong mắt hắn chỉ có cảnh giới Thần Quân, trong cùng thế hệ hắn căn bản không có địch thủ.
Nhưng hôm nay, thiếu niên từng bị hắn phán rằng đã là người chết, vậy mà lại tiến nhập Danh Nhân Đường trước mặt hắn, trở thành thành viên trẻ tuổi nhất Danh Nhân Đường trong lịch sử của học phủ Võ Mông.
Hắn nhìn bóng lưng Diệp Viễn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Tần Thiên đã hạ quyết tâm phải giết Diệp Viễn trong lần bách thành thí luyện này.
"Chúc mừng Diệp Viễn lưu danh thiên cổ, cung tiễn Hiền Giả Thạch về lại Danh Nhân Đường."
Sau khi giọng nói của Ôn Nhất Dương vang lên thì Hiền Giả Thạch ẩn vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều nhận ân huệ của Diệp Viễn, mau cúi đầu chào Hiền giả." Ôn Nhất Dương nói với tất cả học viên.
Trên mặt Tần Thiên, Vương Tùng, cùng với con cháu nhà họ Tần, đều lộ ra biểu tình cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là Tần Thiên, muốn hắn cúi đầu trước Diệp Viễn thì quả thật còn khó chịu hơn so với việc giết hắn.
"Cúi người chào."
Trên quảng trường mấy ngàn học viên đều cúi người xuống, sắc mặt Vương Tùng biến đổi mấy lần, cuối cùng đành phải không cam lòng cúi người xuống.
Toàn bộ người trên quảng trường chỉ có mình Tần Thiên vẫn đứng thẳng.
Ôn Nhất Dương nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tần Thiên, ngươi... vì sao không cúi chào?"
Sắc mặt Tần Thiên tái xanh, oán niệm trong lòng dâng lên tới cực điểm.
Diệp Viễn hứng thú nhìn Tần Thiên, muốn xem hắn lựa chọn như thế nào.
Ngay từ đầu Diệp Viễn cũng không nghĩ đến việc giao ra Trảm Tinh lại còn mang lại hiệu quả như thế này.
Trước đây Tần Thiên này căn bản là không có để mình vào trong mắt, bây giờ lại phải cúi đầu trước mình, sợ rằng hắn cực kỳ không cam lòng đi?
Sắc mặt Tần Thiên thay đổi mấy lần, cất cao giọng nói: "Phủ chủ đại nhân, cả đời Tần Thiên sẽ không tu chiêu kiếm này, vậy nên không cần cúi đầu trước hắn."
Diệp Viễn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không rằng tên này lại kiên cường như vậy.
Chỉ là, Ôn Nhất Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi không tu chiêu kiếm này, chẳng lẽ ngươi không phải học viên của học phủ Võ Mông? Ngươi dám cam đoan rằng tộc nhân ngươi cũng không tu chiêu kiếm này? Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát. Công pháp võ thuật do tiên hiền lưu lại đều tạo phúc muôn đời, ngươi... dựa vào cái gì không bái lễ?"
Tần Thiên bóp chặt nắm tay, cuối cùng hắn vẫn phải cúi đầu bái lễ với Diệp Viễn.
Hắn biết nếu tiếp tục chống đối với Ôn Nhất Dương thì kết cục chính là bị đuổi ra khỏi học phủ Võ Mông.
Cho dù là Tần gia thì cũng không có khả năng so sánh nội tình với học phủ Võ Mông.
Nếu bị đuổi ra ngoài thì hắn xong đời rồi.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Viễn lộ ra một nụ cười.
Tên này đến cùng vẫn phải khuất phục.
Lúc này, Tần Thiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nụ cười của Diệp Viễn, trong nháy mắt cảm giác nhục nhã tràn đầy trong lồng ngực.
"Cúi đầu lần hai." Ôn Nhất Dương lại hô.
Tất cả mọi người lại bái.
Tần Thiên cảm giác đầu mình sắp nổ mạnh, nhưng hắn vẫn phải cúi đầu với Diệp Viễn.
"Cúi đầu lần ba."
Toàn thân Tần Thiên run rẩy cúi đầu một lần nữa.
"Kết thúc buổi lễ."
Tiếng nói của Ôn Nhất Dương vừa dứt, Tần Thiên lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Hôm nay là một ngày cực kỳ nhục nhã của hắn.
Hắn cùng Diệp Viễn không đội trời chung, thế nhưng bây giờ lại phải cúi đầu trước Diệp Viễn, đây thật sự là một nỗi nhục lớn.
Sau khi mọi người rời đi, Tạ Tĩnh Nghi tìm tới Diệp Viễn, cười to nói: "Ngươi thấy vẻ mặt của Tần Thiên chưa? Ha ha ha..., vừa rồi ta cảm thấy cực kỳ hài hước nhưng là lại không dám bật cười, nhịn cười lâu quá suýt chút nữa nội thương rồi. Ha ha ha..."
Tiếng cười không coi ai ra gì của Tạ Tĩnh Nghi khiến mọi người nhìn tới, các đệ tử của Tần gia thì cực kỳ phẫn nộ.
Cảm thụ được những ánh mắt đầy ác ý này, Tạ Tĩnh Nghi cười to nói: "Làm sao? Muốn đánh nhau à? Tới đi. Tới đánh ta đi. Ha ha ha... Ta rất thích dáng vẻ tức giận nhưng không thể làm gì được của các ngươi."
Diệp Viễn lắc đầu cười khổ, từ sau chuyện kia thì tiểu tử này như là biến thành một người khác vậy.
Mặc dù vẫn là tính cách thích trêu chọc người khác kia, thế nhưng hắn không mềm yếu giống như trước nữa mà là trở nên kiêu ngạo không gì sánh được.
...
Việc Trảm Tinh trở thành tuyệt học trấn phủ khiến cho rất nhiều học viên quan tâm.
Tất cả mọi người đều đã chứng kiến uy lực của nó, và ai cũng thèm nhỏ dãi.
Nhưng sau khi bọn họ dùng điểm tích lũy để đổi thì mới buồn bã phát hiện môn võ kỹ này thật sự quá cao thâm.
Dù cho bản chép tay của Diệp Viễn rất cặn kẽ thế nhưng cũng rất khó để bọn hắn lĩnh ngộ được.
Ôn Nhất Dương thì càng nghiên cứu Trảm Tinh càng kinh hãi, hắn phát hiện rằng với cảnh giới của hắn vậy mà vẫn có rất nhiều chỗ hắn không lĩnh ngộ được.
Vậy nhưng đây chắc chắn là một môn võ kỹ cường đại đến cực điểm.
Diệp Viễn cũng thật sự không có giữ lại chút gì, hắn viết ra rất nhiều chú giải.
Chỉ là môn võ kỹ này có nhiều chỗ giống Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, vậy nên nếu không tu luyện qua công pháp này mà muốn nắm giữ hoàn toàn Trảm Tinh thì quả thực khó như lên trời.
Ôn Nhất Dương chuyên tâm nghiên cứu một tháng, vậy mà cũng chỉ có thể phát huy được năm phần mười uy lực của Trảm Tinh.
Muốn phát huy uy lực cao hơn hắn làm thế nào cũng không được.
"Điều này... Hiền Giả Thạch bị sao vậy?"
Ôn Nhất Dương kinh ngạc hô một tiếng, vẻ mặt lộ ra vẻ không dám tin nhìn về phía Hiền Giả Thạch.
"Két... Ken két..."
Bên trên Hiền Giả Thạch bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều trở nên căng thẳng, không rõ đang xảy ra chuyện gì.
"Tiền bối, đang xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tác dụng của Tiểu Thông Thiên Sơn sao?" Diệp Viễn hỏi Vô Trần.
"Ha ha, Hiền Giả Thạch này chỉ là một món Thần Quân Huyền Bảo mà lại dám dò xét Tiểu Thông Thiên Sơn, đây không phải là chán sống sao?" Vô Trần khinh thường nói.
Diệp Viễn đau đầu, nếu như phiến đá này hỏng thì chắc chắn học phủ Võ Mông sẽ hoài nghi mình.
"Tiền bối, có thể để Tiểu Thông Thiên Sơn dừng lại được không? Tiếp tục như vậy thì ta thảm rồi." Diệp Viễn cười khổ nói.
Vô Trần cười nói: "Ngươi là người luyện hóa Tiểu Thông Thiên Sơn, sao lại hỏi ta?"
Diệp Viễn sững sờ, vội vã vận chuyển Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh lên, kết nối thử với Tiểu Thông Thiên Sơn.
Quả nhiên, uy áp của Tiểu Thông Thiên Sơn dần dần thu liễm lại.
Diệp Viễn thấy thế thì thở phào.
Sau một phen rung chấn kịch liệt, cuối cùng Hiền Giả Thạch cũng ổn định lại.
Những vết nứt đang chậm rãi tự liền lại.
Nhìn thấy một cảnh này, sắc mặt Ôn Nhất Dương mới thả lỏng một chút.
"Phủ chủ, đây là... đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Viễn giả vờ sợ hãi nói.
Ôn Nhất Dương cũng không biết, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, từ trước cho tới giờ chưa từng xuất hiện tình huống này. Vừa rồi ngươi có cảm thấy gì khác lạ không?"
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Không có."
Ôn Nhất Dương cau mày nói: "Vậy thì kỳ quái, ta cảm giác hình như... Hiền Giả Thạch đang sợ hãi cái gì đó. Nhưng mà bây giờ mọi thứ đã khôi phục bình thường, chúng ta tiếp tục nghi thức đi. Khắc chữ."
Diệp Viễn gật đầu, thả người bay lên trời.
"Keng."
Tru Tà Kiếm được xuất ra, khắc hai chữ "Diệp Viễn" lên Hiền Giả Thạch.
Lúc Diệp Viễn đáp xuống đất, cái hai chữ kia lập tức tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, sáng lóa mắt.
Mọi người thấy tư thế hiên ngang oai hùng của Diệp Viễn thì đều tỏ vẻ hâm mộ.
Tần Thiên nhìn một cảnh này thì lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được thế nào là đố kỵ.
Từ trước tới nay hắn đều là đối tượng bị người khác đố kỵ.
Trong mắt hắn chỉ có cảnh giới Thần Quân, trong cùng thế hệ hắn căn bản không có địch thủ.
Nhưng hôm nay, thiếu niên từng bị hắn phán rằng đã là người chết, vậy mà lại tiến nhập Danh Nhân Đường trước mặt hắn, trở thành thành viên trẻ tuổi nhất Danh Nhân Đường trong lịch sử của học phủ Võ Mông.
Hắn nhìn bóng lưng Diệp Viễn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Tần Thiên đã hạ quyết tâm phải giết Diệp Viễn trong lần bách thành thí luyện này.
"Chúc mừng Diệp Viễn lưu danh thiên cổ, cung tiễn Hiền Giả Thạch về lại Danh Nhân Đường."
Sau khi giọng nói của Ôn Nhất Dương vang lên thì Hiền Giả Thạch ẩn vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều nhận ân huệ của Diệp Viễn, mau cúi đầu chào Hiền giả." Ôn Nhất Dương nói với tất cả học viên.
Trên mặt Tần Thiên, Vương Tùng, cùng với con cháu nhà họ Tần, đều lộ ra biểu tình cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là Tần Thiên, muốn hắn cúi đầu trước Diệp Viễn thì quả thật còn khó chịu hơn so với việc giết hắn.
"Cúi người chào."
Trên quảng trường mấy ngàn học viên đều cúi người xuống, sắc mặt Vương Tùng biến đổi mấy lần, cuối cùng đành phải không cam lòng cúi người xuống.
Toàn bộ người trên quảng trường chỉ có mình Tần Thiên vẫn đứng thẳng.
Ôn Nhất Dương nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tần Thiên, ngươi... vì sao không cúi chào?"
Sắc mặt Tần Thiên tái xanh, oán niệm trong lòng dâng lên tới cực điểm.
Diệp Viễn hứng thú nhìn Tần Thiên, muốn xem hắn lựa chọn như thế nào.
Ngay từ đầu Diệp Viễn cũng không nghĩ đến việc giao ra Trảm Tinh lại còn mang lại hiệu quả như thế này.
Trước đây Tần Thiên này căn bản là không có để mình vào trong mắt, bây giờ lại phải cúi đầu trước mình, sợ rằng hắn cực kỳ không cam lòng đi?
Sắc mặt Tần Thiên thay đổi mấy lần, cất cao giọng nói: "Phủ chủ đại nhân, cả đời Tần Thiên sẽ không tu chiêu kiếm này, vậy nên không cần cúi đầu trước hắn."
Diệp Viễn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không rằng tên này lại kiên cường như vậy.
Chỉ là, Ôn Nhất Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi không tu chiêu kiếm này, chẳng lẽ ngươi không phải học viên của học phủ Võ Mông? Ngươi dám cam đoan rằng tộc nhân ngươi cũng không tu chiêu kiếm này? Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát. Công pháp võ thuật do tiên hiền lưu lại đều tạo phúc muôn đời, ngươi... dựa vào cái gì không bái lễ?"
Tần Thiên bóp chặt nắm tay, cuối cùng hắn vẫn phải cúi đầu bái lễ với Diệp Viễn.
Hắn biết nếu tiếp tục chống đối với Ôn Nhất Dương thì kết cục chính là bị đuổi ra khỏi học phủ Võ Mông.
Cho dù là Tần gia thì cũng không có khả năng so sánh nội tình với học phủ Võ Mông.
Nếu bị đuổi ra ngoài thì hắn xong đời rồi.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Diệp Viễn lộ ra một nụ cười.
Tên này đến cùng vẫn phải khuất phục.
Lúc này, Tần Thiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nụ cười của Diệp Viễn, trong nháy mắt cảm giác nhục nhã tràn đầy trong lồng ngực.
"Cúi đầu lần hai." Ôn Nhất Dương lại hô.
Tất cả mọi người lại bái.
Tần Thiên cảm giác đầu mình sắp nổ mạnh, nhưng hắn vẫn phải cúi đầu với Diệp Viễn.
"Cúi đầu lần ba."
Toàn thân Tần Thiên run rẩy cúi đầu một lần nữa.
"Kết thúc buổi lễ."
Tiếng nói của Ôn Nhất Dương vừa dứt, Tần Thiên lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Hôm nay là một ngày cực kỳ nhục nhã của hắn.
Hắn cùng Diệp Viễn không đội trời chung, thế nhưng bây giờ lại phải cúi đầu trước Diệp Viễn, đây thật sự là một nỗi nhục lớn.
Sau khi mọi người rời đi, Tạ Tĩnh Nghi tìm tới Diệp Viễn, cười to nói: "Ngươi thấy vẻ mặt của Tần Thiên chưa? Ha ha ha..., vừa rồi ta cảm thấy cực kỳ hài hước nhưng là lại không dám bật cười, nhịn cười lâu quá suýt chút nữa nội thương rồi. Ha ha ha..."
Tiếng cười không coi ai ra gì của Tạ Tĩnh Nghi khiến mọi người nhìn tới, các đệ tử của Tần gia thì cực kỳ phẫn nộ.
Cảm thụ được những ánh mắt đầy ác ý này, Tạ Tĩnh Nghi cười to nói: "Làm sao? Muốn đánh nhau à? Tới đi. Tới đánh ta đi. Ha ha ha... Ta rất thích dáng vẻ tức giận nhưng không thể làm gì được của các ngươi."
Diệp Viễn lắc đầu cười khổ, từ sau chuyện kia thì tiểu tử này như là biến thành một người khác vậy.
Mặc dù vẫn là tính cách thích trêu chọc người khác kia, thế nhưng hắn không mềm yếu giống như trước nữa mà là trở nên kiêu ngạo không gì sánh được.
...
Việc Trảm Tinh trở thành tuyệt học trấn phủ khiến cho rất nhiều học viên quan tâm.
Tất cả mọi người đều đã chứng kiến uy lực của nó, và ai cũng thèm nhỏ dãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!