Nghe thì rất qua loa, nhưng Diệp Viễn đang nói thật.
Tất nhiên Phàn lão sư không tin, chỉ là lúc hắn vào điều tra tầng thứ nhất một lần nữa thì cũng không điều tra ra điều gì, tất cả đều bình thường.
Mặc dù cảm giác rất khó tin, nhưng việc này cũng chỉ có thể bỏ qua.
Diệp Viễn tiếp tục cuộc sống của mình, sau khi điều dưỡng chừng mười ngày, hắn dự định lại tiến nhập Kiếm Trủng một lần nữa.
Vừa ra cửa, Diệp Viễn chợt phát hiện trong học phủ rất huyên náo, tất cả mọi người đều đi ra khỏi học phủ.
"Ha ha, thật không nghĩ đến trong Võ Mông Vương Thành lại có người dám trêu vào Tần gia, hắn chán sống rồi sao?"
"Việc bắt cóc nữ ma đầu Tần Bội Du mà hắn cũng có thể nghĩ ra. Tiểu tử này hận Tần gia đến thế nào vậy, đã trói lại còn phải treo lên đánh ở quảng trường Võ Mông, đây không phải là đắc tội chết với Tần gia sao?"
"Đúng, tiểu tử kia tên là gì, hình như người mới của năm nay à?"
"Ừm, hắn tên là Tạ Tĩnh Nghi. Một nam nhân mà lại có tên đàn bà như vậy, ha ha ha..."
...
Bước chân Diệp Viễn bỗng nhiên dừng lại, da đầu sắp nổ tung.
Nháy mắt đã qua hơn một năm, thể xác và tinh thần của Diệp Viễn đều đắm chìm vào việc cảm ngộ pháp tắc kiếm đạo, hầu như đã quên tên Tạ Tĩnh Nghi này.
Vậy mà bây giờ, tên này lại bằng vào cách này đi vào cuộc đời của hắn.
Tên mập này đang làm gì thế?
Diệp Viễn rất nhanh hiểu ra, hắn đang làm để cho mình thấy.
Tên này... là muốn qua chuyện này bày tỏ lòng mình, chứng minh hắn và Diệp Viễn là cùng một chiến tuyến.
Chỉ là làm như vậy không khỏi hơi quá đi?
Đánh mặt Tần gia ngay trước mắt tất cả mọi người trong thành, đây quả thực là đi tìm đường chết.
Giá trị cừu hận lần này trực tiếp phát nổ rồi.
Diệp Viễn không do dự nữa, thân hình vội vã lướt ra bên ngoài học phủ.
Dọc theo con đường này, Diệp Viễn đã suy nghĩ rất nhiều.
Hơn một năm nay, tên mập kia chỉ sợ chuyện gì cũng không làm, toàn bộ tinh lực đều tập trung truy bắt Tần Bội Du.
Lấy thực lực của Tần gia thì sau lần Diệp Viễn đem Tần Bội Du tát thành đầu heo, Tần gia khẳng định sẽ phái thực lực càng mạnh hơn bảo hộ nàng.
Thực lực Tạ Tĩnh Nghi không mạnh, muốn bắt cóc Tần Bội Du ngay dưới mí mắt của gia tướng Tần gia thì có thể tưởng tượng được độ khó của chuyện này.
Không nghĩ tới, vậy mà hắn đã đắc thủ.
Lúc này Diệp Viễn có chút tự trách, trước đây hắn nghi ngờ lung tung, không nghĩ tới lại đẩy Tạ Tĩnh Nghi vào hiểm địa như vậy.
Hơn nữa sau khi tên mập này bắt cóc Tần Bội Du, hắn cũng không nói không rằng trói người lên trên quảng trường Võ Mông, khiến cho hắn và Tần gia không còn nước xuống đài, chỉ có thể hận nhau đến chết.
Sở dĩ Tạ Tĩnh Nghi làm như thế vì hắn sợ Diệp Viễn cho rằng hắn cùng Tần gia cố ý diễn kịch cho Diệp Viễn xem.
Làm lớn chuyện như vậy cũng là do Tạ Tĩnh Nghi cố tình.
Hoàn toàn không chừa lại cho mình một đường lui.
Diệp Viễn thực sự không biết phải nói gì, tên mập này bình thường đều ra vẻ bất cần đời, lúc làm việc thì nhát như chuột.
Không nghĩ tới trong lòng hắn lại có một mặt mạnh mẽ như vậy.
Thân hình Diệp Viễn nhanh như điện lướt về phía quảng trường Võ Mông.
Chuyện này đã chấn động toàn thành, trên đường lớn chật ních người.
Diệp Viễn nóng ruột, hắn đành phải chạy qua mấy con hẻm vắng người.
Bỗng nhiên có một bóng người vụt ra trước mặt chặn đường Diệp Viễn.
"Diệp Viễn, không ngờ sao? Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi có thể trốn cả đời trong học phủ." Cổ Trùng cười lạnh nói.
Hắn nhìn chằm chằm vào hướng đi của Diệp Viễn, khi Diệp Viễn vừa ra khỏi học phủ, hắn lập tức đuổi theo.
Bên trong học phủ Võ Mông cấm đánh nhau, cấm học viên chém giết lẫn nhau, thế nhưng quy định này chỉ giới hạn ở bên trong học phủ.
Ra khỏi học phủ, sống chết tự quản.
Kể từ sau khảo hạch nhập môn, cuộc sống của Cổ Trùng khá gian nan.
Bên trong học phủ, không có điểm tích phân thì nửa bước cũng khó đi.
Vượt cửa yêu cầu điểm tích lũy, nhưng hắn đến một điểm tích lũy cũng không có.
Khiêu chiến người khác thì người khác cũng không phải là người ngu, ngươi không có điểm tích lũy để đặt cược thì ai ứng chiến với ngươi.
Thời gian một năm này Cổ Trùng gần như dành hết cho nhiệm vụ.
Làm nhiệm vụ cần nhiều thời gian và nỗ lực, lấy cảnh giới của hắn bây giờ thì căn bản không thể đảm đương được nhiệm vụ khó khăn.
Sau một năm tích lũy, Cổ Trùng chỉ để dành được sáu mươi đến bảy mươi điểm tích lũy.
Thời gian hơn một năm trôi qua gần như lãng phí.
Mắt thấy Tô Nguyệt Thương, Hạng Trang những người kia gần như đuổi kịp mình, lòng hắn thực sự nóng như lửa đốt.
Tất cả điều này đều nhờ Diệp Viễn ban tặng.
Cho nên hắn một mực quan tâm hành động của Diệp Viễn, rốt cục hôm nay đã có được cơ hội.
Nhìn thấy Cổ Trùng, Diệp Viễn nhướng mày, trầm giọng nói: "Nếu không muốn chết thì cút."
Cổ Trùng giễu cợt nói: "Chút thực lực ấy của ngươi mà cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt ta? Ngươi cho rằng hôm nay vẫn giống thời điểm khảo hạch sao? Hiện tại ngươi đang nóng lòng muốn đi tìm tên mập chết bầm kia phải không? Ha ha, không cần đi, hắn dám khiêu khích Tần gia thì chắc chắn sẽ chết. Mà ngươi, Diệp Viễn, lúc trước ngươi sỉ nhục ta, hôm nay ta phải đòi lại cả vốn lẫn lời. Hôm nay ngươi cũng chắc chắn phải chết. Ngươi và tên mập chết bầm kia có thể làm bạn dưới hoàng tuyền được rồi.
Diệp Viễn đang lo lắng cho Tạ Tĩnh Nghi, trong lòng nóng như lửa đốt, vậy mà hết lần này tới lần khác tên Cổ Trùng này lại chạy tới khiêu khích hắn.
Hắn cười lạnh nói: "Ngu xuẩn. Ngươi ngay cả ngươi địch nhân của mình còn không hiểu, đã dám chạy tới hô hào? Ngươi đã tự tìm chết, vậy ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường."
Cổ Trùng biến sắc, bỗng nhiên một trấn gió lạnh thổi qua, hắn còn chưa xuất kiếm thì cả người đã đông cứng lại.
Thân hình Quy Vân xuất hiện trước mắt hắn, khiến đôi mắt hắn trợn tròn xoe.
Cổ Trùng ngàn lần không nghĩ tới, bên người Diệp Viễn vậy mà có một con Ác linh nhị tinh hậu kỳ.
Hắn đột nhiên cảm giác rằng mình thật quá ngu xuẩn, đúng như Diệp Viễn nói, hắn không rõ địch nhân có bao nhiêu lá bài mà đã lỗ mãng tới hô hào giết người.
Đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Nhưng mà vào đúng lúc này, một đạo khí tức đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Quy Vân biến sắc, thân hình chợt lui.
Hai đạo thân ảnh lách mình tiến tới, ngăn ở phía trước Cổ Trùng.
"Diệp Viễn, hắn không biết mánh khóe của ngươi, nhưng ta biết. Cho nên lần này, ta đã mời trợ thủ đến đây."
Người nói chuyện không phải ai khác chính là đối thủ một mất một còn với Diệp Viễn, Vương Tùng.
Bên cạnh hắn còn có một cường giả cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn.
"Ngươi chính là Diệp Viễn? Ta vì chờ ngươi mà đã chuẩn bị trọn một năm. Hôm nay, rốt cục có thể hoàn thành nhiệm vụ." Tên Khuy Thiên đại viên mãn kia mở miệng nói.
Kể từ sau lần kia, Tần Nam Thiên đã phái một cường giả Khuy Thiên đại viên mãn cho Vương Tùng điều khiển.
Mục đích tất nhiên là vì thủ tiêu Diệp Viễn.
Có hắn đối phó với Quy Vân, Diệp Viễn chắc chắn sẽ phải chết.
Cổ Trùng thấy một cảnh này, nhịn không được cười to nói: "Ha ha ha, Diệp Viễn, số người ngươi đắc tội thật đúng là không ít. Loại người như ngươi, thì chẳng cần đến ta, ngươi cũng khó thoát được một kiếp này."
Diệp Viễn nhìn Cổ Trùng như nhìn kẻ ngu, cười lạnh nói: "Ngu xuẩn. Tuy ta đắc tội không ít người, nhưng bằng hữu của ta cũng không ít. Chỉ bằng loại người ngu xuẩn như ngươi mà cũng muốn giết ta?"
Diệp Viễn bỗng nhiên hô: "Ra đi. Lẽ nào chờ ta bị bọn họ giết thì ngươi mới chịu ra mặt sao?"
Nghe thì rất qua loa, nhưng Diệp Viễn đang nói thật.
Tất nhiên Phàn lão sư không tin, chỉ là lúc hắn vào điều tra tầng thứ nhất một lần nữa thì cũng không điều tra ra điều gì, tất cả đều bình thường.
Mặc dù cảm giác rất khó tin, nhưng việc này cũng chỉ có thể bỏ qua.
Diệp Viễn tiếp tục cuộc sống của mình, sau khi điều dưỡng chừng mười ngày, hắn dự định lại tiến nhập Kiếm Trủng một lần nữa.
Vừa ra cửa, Diệp Viễn chợt phát hiện trong học phủ rất huyên náo, tất cả mọi người đều đi ra khỏi học phủ.
"Ha ha, thật không nghĩ đến trong Võ Mông Vương Thành lại có người dám trêu vào Tần gia, hắn chán sống rồi sao?"
"Việc bắt cóc nữ ma đầu Tần Bội Du mà hắn cũng có thể nghĩ ra. Tiểu tử này hận Tần gia đến thế nào vậy, đã trói lại còn phải treo lên đánh ở quảng trường Võ Mông, đây không phải là đắc tội chết với Tần gia sao?"
"Đúng, tiểu tử kia tên là gì, hình như người mới của năm nay à?"
"Ừm, hắn tên là Tạ Tĩnh Nghi. Một nam nhân mà lại có tên đàn bà như vậy, ha ha ha..."
...
Bước chân Diệp Viễn bỗng nhiên dừng lại, da đầu sắp nổ tung.
Nháy mắt đã qua hơn một năm, thể xác và tinh thần của Diệp Viễn đều đắm chìm vào việc cảm ngộ pháp tắc kiếm đạo, hầu như đã quên tên Tạ Tĩnh Nghi này.
Vậy mà bây giờ, tên này lại bằng vào cách này đi vào cuộc đời của hắn.
Tên mập này đang làm gì thế?
Diệp Viễn rất nhanh hiểu ra, hắn đang làm để cho mình thấy.
Tên này... là muốn qua chuyện này bày tỏ lòng mình, chứng minh hắn và Diệp Viễn là cùng một chiến tuyến.
Chỉ là làm như vậy không khỏi hơi quá đi?
Đánh mặt Tần gia ngay trước mắt tất cả mọi người trong thành, đây quả thực là đi tìm đường chết.
Giá trị cừu hận lần này trực tiếp phát nổ rồi.
Diệp Viễn không do dự nữa, thân hình vội vã lướt ra bên ngoài học phủ.
Dọc theo con đường này, Diệp Viễn đã suy nghĩ rất nhiều.
Hơn một năm nay, tên mập kia chỉ sợ chuyện gì cũng không làm, toàn bộ tinh lực đều tập trung truy bắt Tần Bội Du.
Lấy thực lực của Tần gia thì sau lần Diệp Viễn đem Tần Bội Du tát thành đầu heo, Tần gia khẳng định sẽ phái thực lực càng mạnh hơn bảo hộ nàng.
Thực lực Tạ Tĩnh Nghi không mạnh, muốn bắt cóc Tần Bội Du ngay dưới mí mắt của gia tướng Tần gia thì có thể tưởng tượng được độ khó của chuyện này.
Không nghĩ tới, vậy mà hắn đã đắc thủ.
Lúc này Diệp Viễn có chút tự trách, trước đây hắn nghi ngờ lung tung, không nghĩ tới lại đẩy Tạ Tĩnh Nghi vào hiểm địa như vậy.
Hơn nữa sau khi tên mập này bắt cóc Tần Bội Du, hắn cũng không nói không rằng trói người lên trên quảng trường Võ Mông, khiến cho hắn và Tần gia không còn nước xuống đài, chỉ có thể hận nhau đến chết.
Sở dĩ Tạ Tĩnh Nghi làm như thế vì hắn sợ Diệp Viễn cho rằng hắn cùng Tần gia cố ý diễn kịch cho Diệp Viễn xem.
Làm lớn chuyện như vậy cũng là do Tạ Tĩnh Nghi cố tình.
Hoàn toàn không chừa lại cho mình một đường lui.
Diệp Viễn thực sự không biết phải nói gì, tên mập này bình thường đều ra vẻ bất cần đời, lúc làm việc thì nhát như chuột.
Không nghĩ tới trong lòng hắn lại có một mặt mạnh mẽ như vậy.
Thân hình Diệp Viễn nhanh như điện lướt về phía quảng trường Võ Mông.
Chuyện này đã chấn động toàn thành, trên đường lớn chật ních người.
Diệp Viễn nóng ruột, hắn đành phải chạy qua mấy con hẻm vắng người.
Bỗng nhiên có một bóng người vụt ra trước mặt chặn đường Diệp Viễn.
"Diệp Viễn, không ngờ sao? Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi có thể trốn cả đời trong học phủ." Cổ Trùng cười lạnh nói.
Hắn nhìn chằm chằm vào hướng đi của Diệp Viễn, khi Diệp Viễn vừa ra khỏi học phủ, hắn lập tức đuổi theo.
Bên trong học phủ Võ Mông cấm đánh nhau, cấm học viên chém giết lẫn nhau, thế nhưng quy định này chỉ giới hạn ở bên trong học phủ.
Ra khỏi học phủ, sống chết tự quản.
Kể từ sau khảo hạch nhập môn, cuộc sống của Cổ Trùng khá gian nan.
Bên trong học phủ, không có điểm tích phân thì nửa bước cũng khó đi.
Vượt cửa yêu cầu điểm tích lũy, nhưng hắn đến một điểm tích lũy cũng không có.
Khiêu chiến người khác thì người khác cũng không phải là người ngu, ngươi không có điểm tích lũy để đặt cược thì ai ứng chiến với ngươi.
Thời gian một năm này Cổ Trùng gần như dành hết cho nhiệm vụ.
Làm nhiệm vụ cần nhiều thời gian và nỗ lực, lấy cảnh giới của hắn bây giờ thì căn bản không thể đảm đương được nhiệm vụ khó khăn.
Sau một năm tích lũy, Cổ Trùng chỉ để dành được sáu mươi đến bảy mươi điểm tích lũy.
Thời gian hơn một năm trôi qua gần như lãng phí.
Mắt thấy Tô Nguyệt Thương, Hạng Trang những người kia gần như đuổi kịp mình, lòng hắn thực sự nóng như lửa đốt.
Tất cả điều này đều nhờ Diệp Viễn ban tặng.
Cho nên hắn một mực quan tâm hành động của Diệp Viễn, rốt cục hôm nay đã có được cơ hội.
Nhìn thấy Cổ Trùng, Diệp Viễn nhướng mày, trầm giọng nói: "Nếu không muốn chết thì cút."
Cổ Trùng giễu cợt nói: "Chút thực lực ấy của ngươi mà cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt ta? Ngươi cho rằng hôm nay vẫn giống thời điểm khảo hạch sao? Hiện tại ngươi đang nóng lòng muốn đi tìm tên mập chết bầm kia phải không? Ha ha, không cần đi, hắn dám khiêu khích Tần gia thì chắc chắn sẽ chết. Mà ngươi, Diệp Viễn, lúc trước ngươi sỉ nhục ta, hôm nay ta phải đòi lại cả vốn lẫn lời. Hôm nay ngươi cũng chắc chắn phải chết. Ngươi và tên mập chết bầm kia có thể làm bạn dưới hoàng tuyền được rồi.
Diệp Viễn đang lo lắng cho Tạ Tĩnh Nghi, trong lòng nóng như lửa đốt, vậy mà hết lần này tới lần khác tên Cổ Trùng này lại chạy tới khiêu khích hắn.
Hắn cười lạnh nói: "Ngu xuẩn. Ngươi ngay cả ngươi địch nhân của mình còn không hiểu, đã dám chạy tới hô hào? Ngươi đã tự tìm chết, vậy ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường."
Cổ Trùng biến sắc, bỗng nhiên một trấn gió lạnh thổi qua, hắn còn chưa xuất kiếm thì cả người đã đông cứng lại.
Thân hình Quy Vân xuất hiện trước mắt hắn, khiến đôi mắt hắn trợn tròn xoe.
Cổ Trùng ngàn lần không nghĩ tới, bên người Diệp Viễn vậy mà có một con Ác linh nhị tinh hậu kỳ.
Hắn đột nhiên cảm giác rằng mình thật quá ngu xuẩn, đúng như Diệp Viễn nói, hắn không rõ địch nhân có bao nhiêu lá bài mà đã lỗ mãng tới hô hào giết người.
Đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Nhưng mà vào đúng lúc này, một đạo khí tức đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Quy Vân biến sắc, thân hình chợt lui.
Hai đạo thân ảnh lách mình tiến tới, ngăn ở phía trước Cổ Trùng.
"Diệp Viễn, hắn không biết mánh khóe của ngươi, nhưng ta biết. Cho nên lần này, ta đã mời trợ thủ đến đây."
Người nói chuyện không phải ai khác chính là đối thủ một mất một còn với Diệp Viễn, Vương Tùng.