"Ha ha, nhớ ta đã nói gì với các ngươi chưa? Lấy thực lực bây giờ của các ngươi thì đi vào chính là chịu chết, căn bản sẽ không thu hoạch được gì."
Triệu Thấm nhìn trên người Diệp Viễn tràn đầy vết thương thì trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Loại học viên không biết tự lượng sức mình này hắn gặp qua nhiều rồi, cũng không có cảm tình.
Trước đó hắn đã khuyên qua, giờ không nghe khuyên bảo thì trách ai?
Tần Thiệu đem học phủ lệnh bài của mình đưa cho Triệu Thấm, nói rằng: "Sư huynh, phiền huynh giúp ta chuyển điểm tích lũy của một lần tiến nhập Kiếm Trủng sang cho Diệp Viễn."
Bên trong học phủ, kiểu khấu trừ này có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, cũng không gì đặc biệt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải chủ động yêu cầu.
Triệu Thấm sững sờ, chợt bật cười nói: "Ha ha, các ngươi đều là người mới tới, còn không biết điểm tích lũy trong học phủ đáng giá biết bao nhiêu đâu?"
Tần Thiệu thấy ánh mắt của Triệu Thấm thì giải thích: "Ta đánh cược thua hắn, hắn tại Kiếm Trủng tầng thứ nhất có thể kiên trì tròn một tháng, đây là tiền đặt cược."
Lấy tính cách của Tần Thiệu thì vốn là lười nhác giải thích.
Thế nhưng không biết vì sao, lần này hắn lại vô thức mở miệng giải thích.
Nghe Tần Thiệu giải thích, Triệu Thấm lắp bắp kinh hãi: "Cái gì? Hắn... hắn kiên trì được một tháng? Không có khả năng."
Cũng không trách Triệu Thấm được, với chút thực lực như của Diệp Viễn, nếu kiên trì ở bên trong một tháng thì sớm đã bị loạn kiếm phân thây, làm sao có thể sống sót đi ra?
Rất nhiều học viên có thực lực yếu thì đều là đi vào một hồi, sau khi bị kiếm khí làm tổn thương thì mới đi ra trị liệu vài ngày.
Chờ thương thế được chữa khỏi, bọn họ lại đi vào, lặp lại nhiều lần như vậy.
Triệu Thấm cho rằng việc Diệp Viễn chịu trọng thương như thế nhất định là do lần cuối cùng bị thương nặng rồi đi ra.
Nhưng Tần Thiệu lại nói rằng tên Diệp Viễn này một mực kiên trì tròn một tháng.
Tần Thiệu cũng không thèm giải thích thêm, hắn có ngạo khí của chính mình, chỉ thản nhiên nói: "Sư huynh, phiền huynh giúp ta khấu trừ điểm tích lũy."
"Hả? À ừ."
Triệu Thấm còn đang kinh ngạc, nghe thấy Tần Thiệu nói thì lúc này mới chuyển hai mươi điểm tích lũy của Tần Thiệu sang cho Diệp Viễn.
Làm xong những điều này, Tần Thiệu nói với Diệp Viễn: "Khi nào ngươi tới tiếp?"
Diệp Viễn cười nói: "Thế nào, ngươi còn muốn tỉ thí lần nữa?"
Tần Thiệu lắc đầu nói: "Tỉ thí nữa cũng không có ý nghĩa. Lần tiếp theo ta nhất định có thể kiên trì được ba mươi ngày. Ta chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc là ngươi muốn làm gì."
Diệp Viễn cười nói: "Ừm... nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là nửa tháng sau."
Tần Thiệu gật đầu, nói: "Được, nửa tháng sau ta lại tới."
Tần Thiệu đang muốn rời đi thì bỗng thấy một người đang đi về phía hắn.
Nhìn thấy người đến, Tần Thiệu biến sắc, khom người nói: "Chào Tần Thiên sư huynh."
Sắc mặt Tần Thiên lạnh lùng, trên mặt không vui không buồn, nhìn thấy Tần Thiệu chào hỏi, hắn gật đầu nói: "Nghe nói lần này ngươi đạt được vị trí đứng đầu?"
Sắc mặt Triệu Thấm cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Tần Thiệu, hắn không có nghĩ tới tên này lại là đứng đầu của kỳ khảo hạch lần này.
Nếu là đứng đầu thì thực lực của Tần Thiệu có thể tưởng tượng được.
Nhưng vậy mà hắn lại thua ở trong tay tên Động Huyền trung kỳ này?
Điều này sao có thể?
Triệu Thấm chợt phát hiện đầu óc của mình có chút lộn xộn.
Tần Thiệu dường như hơi sợ hãi Tần Thiên, lập tức cung kính nói: "Dạ đúng ạ."
Tần Thiên vẻ mặt hài lòng nói: "Cố gắng nỗ lực, tương lai Tần gia tất có một chỗ cắm dùi cho ngươi."
Tần Thiệu nói: "Vâng, Tần Thiên sư huynh, tiểu đệ nhất định sẽ nỗ lực."
Lúc này ánh mắt Tần Thiên lại nhìn về phía Diệp Viễn, hàn quang lóe lên nói: "Tránh xa tiểu tử kia một chút, sớm muộn gì hắn cũng sẽ là người chết."
Lời nói này của Tần Thiên làm cho tất cả mọi người sửng sốt.
Ánh mắt Tần Thiệu mờ mịt, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Hiển nhiên Tần Thiên đang nói tới chuyện ở Thanh Phong Lâu.
Chỉ là tên Tần Thiên này thật quá ngông cuồng, quá mức tự cao tự đại.
Trong mắt hắn Diệp Viễn đã xác định bị xử tử hình.
Tần Thiên cũng không có giải thích thêm, hắn đưa lệnh bài học phủ giao cho Triệu Thấm, nói: "Tầng thứ mười một, năm lần."
Ánh mắt Diệp Viễn hơi ngưng lại, hắn không nghĩ tới thực lực của Tần Thiên lại mạnh như vậy.
Có thể xông đến tầng thứ mười một, trên cơ bản đều là những người mạnh nhất ở trong học phủ.
Triệu Thấm vội vã giúp Tần Thiên quẹt lệnh bài, sau đó cung kính trả lại, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Tần Thiên sư huynh, xong rồi ạ."
Tần Thiên khẽ gật đầu, lập tức cầm lệnh bài rồi tiến vào Kiếm Trủng.
Lúc này Tần Thiệu mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện Diệp Viễn đã kéo thân thể bị trọng thương rời đi.
Lông mày của hắn cau lại, không nghĩ ra vì sao Diệp Viễn lại chọc đến Tần Thiên sư huynh.
Nếu bị Tần Thiên sư huynh để mắt tới thì Diệp Viễn chín phần mười là trốn không qua một kiếp này.
Trong mắt Tần Thiệu, người cùng tuổi đã không phải đối thủ của hắn.
Thực lực Cổ Trùng cũng không tệ, nhưng chênh lệch của Cổ Trùng cùng với hắn, chỉ sợ là càng ngày càng lớn.
Thế nhưng Diệp Viễn cho hắn cảm giác hoàn toàn khác, hắn cảm giác được tương lai Diệp Viễn sẽ là kình địch của hắn.
Hắn cần một kình địch như vậy.
Cuối cùng Tần Thiệu thở dài, chậm rãi rời đi.
Triệu Thấm có chút thương hại nhìn bóng lưng Diệp Viễn, lắc đầu nói: "Tiểu tử này dường như không tầm thường, chỉ tiếc... chọc phải Tần Thiên sư huynh."
...
"Ông trời ơi, ngươi làm sao lại bị thương nặng thế này này? Ai làm vậy? Người huynh đệ này của ngươi sẽ giúp ngươi đi báo thù."
Vừa thấy Diệp Viễn, cả người Tạ Tĩnh Nghi nhảy dựng lên.
Diệp Viễn yếu ớt nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau đỡ ta vào."
Tạ Tĩnh Nghi vội vã đi tới dìu Diệp Viễn vào phòng.
Sau khi trở về phòng Diệp Viễn dùng hai viên tuyệt phẩm đan dược, thương thế mới dần dần được kiểm soát.
Thế nhưng thương thế lần này quả thật hơi nghiêm trọng, ước chừng phải mười ngày mới có thể khôi phục.
Thấy thương thế Diệp Viễn khá hơn một chút, Tạ Tĩnh Nghi mới nói: "Ta nói này huynh đệ, mới vài ngày không thấy ngươi, ngươi làm sao lại thành ra thế này rồi?"
Diệp Viễn tức giận nói: "Việc ta tu luyện ở trong Kiếm Trủng không phải đã nói với ngươi rồi sao?"
Cổ của Tạ Tĩnh Nghi co rụt lại, kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Nhìn bộ dạng ngươi thế này thì tu luyện ở đó quá nguy hiểm đi, căn bản là liều mạng. Ta còn muốn sống lâu hơn, nhất định ta không đến nơi đó tu luyện đâu."
Diệp Viễn lười nói nhiều với tên này, hỏi: "Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết Tần Thiên là ai không? Hừ... hắn hẳn là người của Tần gia."
Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi cổ quái nhìn về phía Diệp Viễn, nói: "Không phải chứ? Ngươi thậm chí ngay cả Tần Thiên cũng không biết?"
Diệp Viễn vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Hắn rất nổi danh sao? Vì sao ta không biết hắn?"
Tạ Tĩnh Nghi nhìn Diệp Viễn giống như nhìn người ngoài hành tinh, nói: "Đâu chỉ là nổi danh. Là quá có tiếng, cực kỳ nổi danh. Toàn bộ Võ Mông Vương Thành hầu như không ai không biết đến hắn."
Diệp Viễn nhíu mày, hắn phát hiện dường như mình đã bị một tên không tầm thường để mắt tới.
Tạ Tĩnh Nghi tiếp tục nói: "Trước đây khi Tần Thiên chỉ có ba mươi tuổi, hắn lấy cảnh giới Động Huyền trung kỳ đạt được vị trí đứng đầu. Năm hắn một trăm năm mươi tuổi, hắn cũng qua được khảo hạch đệ tử thân truyền, trở thành đệ tử thân truyền của thành chủ đại nhân. Bây giờ, hầu như tất cả người của Võ Mông Vương Thành đều cho rằng hắn có thể là người đầu tiên đột phá cảnh giới Thần Quân trong mười vạn năm qua. Ngươi nói đi, hắn có nổi danh hay không?"
"Ha ha, nhớ ta đã nói gì với các ngươi chưa? Lấy thực lực bây giờ của các ngươi thì đi vào chính là chịu chết, căn bản sẽ không thu hoạch được gì."
Triệu Thấm nhìn trên người Diệp Viễn tràn đầy vết thương thì trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Loại học viên không biết tự lượng sức mình này hắn gặp qua nhiều rồi, cũng không có cảm tình.
Trước đó hắn đã khuyên qua, giờ không nghe khuyên bảo thì trách ai?
Tần Thiệu đem học phủ lệnh bài của mình đưa cho Triệu Thấm, nói rằng: "Sư huynh, phiền huynh giúp ta chuyển điểm tích lũy của một lần tiến nhập Kiếm Trủng sang cho Diệp Viễn."
Bên trong học phủ, kiểu khấu trừ này có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, cũng không gì đặc biệt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải chủ động yêu cầu.
Triệu Thấm sững sờ, chợt bật cười nói: "Ha ha, các ngươi đều là người mới tới, còn không biết điểm tích lũy trong học phủ đáng giá biết bao nhiêu đâu?"
Tần Thiệu thấy ánh mắt của Triệu Thấm thì giải thích: "Ta đánh cược thua hắn, hắn tại Kiếm Trủng tầng thứ nhất có thể kiên trì tròn một tháng, đây là tiền đặt cược."
Lấy tính cách của Tần Thiệu thì vốn là lười nhác giải thích.
Thế nhưng không biết vì sao, lần này hắn lại vô thức mở miệng giải thích.
Nghe Tần Thiệu giải thích, Triệu Thấm lắp bắp kinh hãi: "Cái gì? Hắn... hắn kiên trì được một tháng? Không có khả năng."
Cũng không trách Triệu Thấm được, với chút thực lực như của Diệp Viễn, nếu kiên trì ở bên trong một tháng thì sớm đã bị loạn kiếm phân thây, làm sao có thể sống sót đi ra?
Rất nhiều học viên có thực lực yếu thì đều là đi vào một hồi, sau khi bị kiếm khí làm tổn thương thì mới đi ra trị liệu vài ngày.
Chờ thương thế được chữa khỏi, bọn họ lại đi vào, lặp lại nhiều lần như vậy.
Triệu Thấm cho rằng việc Diệp Viễn chịu trọng thương như thế nhất định là do lần cuối cùng bị thương nặng rồi đi ra.
Nhưng Tần Thiệu lại nói rằng tên Diệp Viễn này một mực kiên trì tròn một tháng.
Tần Thiệu cũng không thèm giải thích thêm, hắn có ngạo khí của chính mình, chỉ thản nhiên nói: "Sư huynh, phiền huynh giúp ta khấu trừ điểm tích lũy."
"Hả? À ừ."
Triệu Thấm còn đang kinh ngạc, nghe thấy Tần Thiệu nói thì lúc này mới chuyển hai mươi điểm tích lũy của Tần Thiệu sang cho Diệp Viễn.
Làm xong những điều này, Tần Thiệu nói với Diệp Viễn: "Khi nào ngươi tới tiếp?"
Diệp Viễn cười nói: "Thế nào, ngươi còn muốn tỉ thí lần nữa?"
Tần Thiệu lắc đầu nói: "Tỉ thí nữa cũng không có ý nghĩa. Lần tiếp theo ta nhất định có thể kiên trì được ba mươi ngày. Ta chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc là ngươi muốn làm gì."
Diệp Viễn cười nói: "Ừm... nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là nửa tháng sau."
Tần Thiệu gật đầu, nói: "Được, nửa tháng sau ta lại tới."
Tần Thiệu đang muốn rời đi thì bỗng thấy một người đang đi về phía hắn.
Nhìn thấy người đến, Tần Thiệu biến sắc, khom người nói: "Chào Tần Thiên sư huynh."
Sắc mặt Tần Thiên lạnh lùng, trên mặt không vui không buồn, nhìn thấy Tần Thiệu chào hỏi, hắn gật đầu nói: "Nghe nói lần này ngươi đạt được vị trí đứng đầu?"
Sắc mặt Triệu Thấm cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Tần Thiệu, hắn không có nghĩ tới tên này lại là đứng đầu của kỳ khảo hạch lần này.
Nếu là đứng đầu thì thực lực của Tần Thiệu có thể tưởng tượng được.
Nhưng vậy mà hắn lại thua ở trong tay tên Động Huyền trung kỳ này?
Điều này sao có thể?
Triệu Thấm chợt phát hiện đầu óc của mình có chút lộn xộn.
Tần Thiệu dường như hơi sợ hãi Tần Thiên, lập tức cung kính nói: "Dạ đúng ạ."
Tần Thiên vẻ mặt hài lòng nói: "Cố gắng nỗ lực, tương lai Tần gia tất có một chỗ cắm dùi cho ngươi."
Tần Thiệu nói: "Vâng, Tần Thiên sư huynh, tiểu đệ nhất định sẽ nỗ lực."
Lúc này ánh mắt Tần Thiên lại nhìn về phía Diệp Viễn, hàn quang lóe lên nói: "Tránh xa tiểu tử kia một chút, sớm muộn gì hắn cũng sẽ là người chết."
Lời nói này của Tần Thiên làm cho tất cả mọi người sửng sốt.
Ánh mắt Tần Thiệu mờ mịt, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Hiển nhiên Tần Thiên đang nói tới chuyện ở Thanh Phong Lâu.
Chỉ là tên Tần Thiên này thật quá ngông cuồng, quá mức tự cao tự đại.
Trong mắt hắn Diệp Viễn đã xác định bị xử tử hình.
Tần Thiên cũng không có giải thích thêm, hắn đưa lệnh bài học phủ giao cho Triệu Thấm, nói: "Tầng thứ mười một, năm lần."
Ánh mắt Diệp Viễn hơi ngưng lại, hắn không nghĩ tới thực lực của Tần Thiên lại mạnh như vậy.
Có thể xông đến tầng thứ mười một, trên cơ bản đều là những người mạnh nhất ở trong học phủ.
Triệu Thấm vội vã giúp Tần Thiên quẹt lệnh bài, sau đó cung kính trả lại, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Tần Thiên sư huynh, xong rồi ạ."
Tần Thiên khẽ gật đầu, lập tức cầm lệnh bài rồi tiến vào Kiếm Trủng.
Lúc này Tần Thiệu mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện Diệp Viễn đã kéo thân thể bị trọng thương rời đi.
Lông mày của hắn cau lại, không nghĩ ra vì sao Diệp Viễn lại chọc đến Tần Thiên sư huynh.
Nếu bị Tần Thiên sư huynh để mắt tới thì Diệp Viễn chín phần mười là trốn không qua một kiếp này.
Trong mắt Tần Thiệu, người cùng tuổi đã không phải đối thủ của hắn.
Thực lực Cổ Trùng cũng không tệ, nhưng chênh lệch của Cổ Trùng cùng với hắn, chỉ sợ là càng ngày càng lớn.
Thế nhưng Diệp Viễn cho hắn cảm giác hoàn toàn khác, hắn cảm giác được tương lai Diệp Viễn sẽ là kình địch của hắn.
Hắn cần một kình địch như vậy.
Cuối cùng Tần Thiệu thở dài, chậm rãi rời đi.
Triệu Thấm có chút thương hại nhìn bóng lưng Diệp Viễn, lắc đầu nói: "Tiểu tử này dường như không tầm thường, chỉ tiếc... chọc phải Tần Thiên sư huynh."
...
"Ông trời ơi, ngươi làm sao lại bị thương nặng thế này này? Ai làm vậy? Người huynh đệ này của ngươi sẽ giúp ngươi đi báo thù."
Vừa thấy Diệp Viễn, cả người Tạ Tĩnh Nghi nhảy dựng lên.
Diệp Viễn yếu ớt nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau đỡ ta vào."
Tạ Tĩnh Nghi vội vã đi tới dìu Diệp Viễn vào phòng.
Sau khi trở về phòng Diệp Viễn dùng hai viên tuyệt phẩm đan dược, thương thế mới dần dần được kiểm soát.
Thế nhưng thương thế lần này quả thật hơi nghiêm trọng, ước chừng phải mười ngày mới có thể khôi phục.
Thấy thương thế Diệp Viễn khá hơn một chút, Tạ Tĩnh Nghi mới nói: "Ta nói này huynh đệ, mới vài ngày không thấy ngươi, ngươi làm sao lại thành ra thế này rồi?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!