Ý chí của con người một khi bị quá tải, thì sẽ rất khó có thể chú ý đến những việc khác.
Trước đó, ý chí của Tạ Tĩnh Nghi dưới sự cọ rửa của Thiên Uy, đã dần dần mơ hồ, làm gì còn nhớ tới Tú Nhi.
Tuy nhiên lời nói Diệp Viễn giống như là tiếng chuông đồng làm Tạ Tĩnh Nghi thức tỉnh.
Một khi vượt qua thời kỳ gian nan nhất của ý chí cọ rửa, ngươi sẽ phát hiện, ý chí của ngươi đột nhiên sẽ trở nên rất cứng rắn.
Nhưng mà ở bên dưới uy áp nặng nề thế này, Tạ Tĩnh Nghi cũng không dám manh động.
Hắn ổn định tâm trí, giữ vững niềm tin của mình, không ngừng kiên trì.
Trong lòng hắn cũng âm thầm kinh ngạc không thôi, vậy mà Diệp Viễn có thể chịu tới hiện tại.
Hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn sớm đã bị đào thải rồi.
Bởi vì dù rằng lời nói lúc đầu của hắn có chút đạo lý, nhưng cũng không biểu hiện rằng hắn thật sự có thực lực.
Nhưng vậy mà hắn không chỉ kiên trì được đến hiện tại, lại còn có thừa lực mở miệng nhắc nhở mình.
Điều này nói rõ rằng mức độ ý chí cọ rửa này đối Diệp Viễn là chuyện cỏn con.
Hắn thực sự là Động Huyền trung kỳ sao?
Tuy nói ý chí võ đạo cùng cảnh giới không có nhiều quan hệ, nhưng nói chung cảnh giới càng cao thì ý chí võ đạo càng cường đại.
Khảo hạch nhập môn trong quá khứ, không phải là không có Động Huyền trung kỳ qua được khảo hạch thứ nhất, thế nhưng là rất hiếm.
Thường thường một ngàn năm, có thể có một người như thế cũng là không tệ rồi.
Tạ Tĩnh Nghi không dám suy nghĩ nhiều, ở dưới ý chí cọ rửa càng ngày càng mãnh liệt, hắn không có dư thừa thời gian để suy nghĩ những thứ này.
Trên đài cao, hai lão giả chủ trì khảo hạch đang trò chuyện với nhau.
"Cũng không biết thành chủ đại nhân muốn thế nào, thật vô nghĩa khi để những tên tu vi Động Huyền sơ kỳ, trung kỳ này tham gia khảo hạch, thật sự vô ích."
"Cũng không thể nói như vậy, võ giả cấp thấp một khi có thể chống đỡ được cửa ải cọ rửa ý chí võ đạo này, thành tựu tương lai tuyệt không thấp. Thậm chí, có thể đạt được đến tầm cỡ như thành chủ."
"Biết là như thế, thế nhưng mỗi lần vì những tên tiểu tốt này mà phải hao phí đại lượng nhân lực cùng vật lực, vậy có thật là đáng giá hay không?"
"Ha ha, thành chủ đại nhân đã cảm thấy đáng giá, vậy thì nó đáng giá, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?"
Bọn họ sớm đã thấy nhiều thiên tài, những võ giả Động Huyền sơ kỳ cùng trung kỳ này, bọn họ căn bản nhìn không thuận mắt.
Tuy nói mấy người tu vi Động Huyền sơ kỳ, trung kỳ chịu nổi uy áp thì đồng nghĩa với tiềm lực rất lớn, nhưng cũng chỉ là tiềm lực mà thôi.
Có thể biến tiềm lực thành thực lực, ít lại càng ít.
Thời gian dần dần trôi qua, số người trên quảng trường càng ngày càng ít đi.
Thế nhưng tốc độ đào thải cũng càng ngày càng chậm.
Có thể gắng gượng qua vài ngày ban đầu, chứng tỏ đều là hạng người có ý chí cứng cỏi, muốn để bọn hắn đầu hàng rất khó.
"Aaaaaa."
Đột nhiên, trên quảng trường lại có người không chịu nổi, kêu thảm lên.
Chỉ là người này cùng những người bị thổ huyết trước đó có chút khác biệt, tiếng kêu thảm kia nghe cực kỳ khiếp người, sau đó trong miệng người kia không ngừng ói ra tiên huyết.
Cuối cùng, rốt cuộc người kia không còn hơi thở.
Biến cố này, làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Những võ giả đã tới giới hạn của ý chí, lúc này cũng không chịu nổi, nhao nhao bóp nát tấm bảng gỗ.
Lại một nhóm người lớn bị loại bỏ.
Cửa ải Thiên Uy này cũng không cô lập tai mắt của họ, bên ngoài phát sinh ra cái gì đều có thể nhìn thấy.
Bọn họ nhận ra rằng lão nhân kia cũng không phải đang nói đùa, khảo hạch này thật sự có thể làm chết người.
Lúc này đã là ngày thứ hai mươi ba, tinh thần của Tạ Tĩnh Nghi đã sắp tan vỡ.
Nhìn thấy sự việc xảy ra bên ngoài, tấm bảng gỗ của hắn đã cầm sẵn ở trên tay, hắn sắp không kiên trì được nữa.
"Không được, ta thật không tiếp tục kiên trì được. Tiếp tục nữa thì ta có sẽ giống như hắn. Có thể kiên trì đến bây giờ đã là giới hạn cuối cùng của ta."
Trong lòng Tạ Tĩnh Nghi đã rất muốn rời khỏi nơi này.
"Ngươi muốn từ bỏ sao? Có phải ngươi lại lấy lý do hay không, cảm thấy bản thân có thể kiên trì đến bây giờ là đã tới cực hạn? Chỉ còn lại có bảy ngày, là nam nhân, ngươi kiên trì được. Hay là nói, ngươi giống như tên của ngươi, là đồ đàn bà sao?"
Ngay thời điểm Tạ Tĩnh Nghi chuẩn bị bóp nát tấm bảng gỗ, lời nói của Diệp Viễn lại vang lên một lần nữa.
Tạ Tĩnh Nghi cả kinh, hô lớn: "Ngươi mới là đàn bà. Tạ Tĩnh Nghi ta là một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất. Bảy ngày cỏn con, ta nhất định kiên trì cho ngươi trố mắt mà nhìn. Tú Nhi, nam nhân của ngươi là người lợi hại nhất."
Tạ Tĩnh Nghi gào lên vô cùng chói tai.
Tất cả mọi người hiện tại lấy hết sức chống chọi với ý chí cọ rửa, nghe thấy tiếng gào của Tạ Tĩnh Nghi, một ít võ giả đã tới cực hạn lập tức không kiềm chế được bóp nát tấm bảng gỗ, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay cả Diệp Viễn, cũng suýt chút nữa không kiềm chế được.
Cũng may hắn bây giờ vẫn còn dư lực, cũng không đến bờ vực sụp đổ như những tên võ giả kia.
Tuy nhiên tiếng gào của Tạ Tĩnh Nghi đã kinh động hai ông lão trên đài cao.
"Ồ, tên Tạ Tĩnh Nghi này, tựa hồ mới bước vừa vào Động Huyền hậu kỳ không lâu, không ngờ lại có thể chịu tới hiện tại."
"Hả… Không đúng."
"Ừm? Nơi nào không đúng? Hắn đúng là một tiểu tử Động Huyền hậu kỳ mà."
"Ta không phải nói hắn, ngươi xem tiểu tử bên cạnh hắn kia."
"Ừm? Động Huyền trung kỳ? Ta… ta không hoa mắt chứ? Một tiểu tử Động Huyền trung kỳ vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ?"
"Không chỉ như vậy. Ngươi nhìn xem sắc mặt hắn tựa hồ rất bình tĩnh, dường như ý chí cọ rửa cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng tới hắn."
"Chết tiệt… Đây thật là gặp quỷ. Trước đây cho dù có Động Huyền trung kỳ kiên trì đến bây giờ, cũng không thể nào bình tĩnh giống như hắn lúc này."
"Còn nữa, ngươi có chú ý không? Bên người hai người bọn họ dường như đã không còn bao nhiêu người, hình như tên tiểu bàn tử vừa mới la hét đang đối thoại với người khác. Chẳng lẽ là tiểu tử bên cạnh hắn kia đang cố ý kích phát ý chí chiến đấu của hắn?"
Nói đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ chấn động.
Một tiểu tử Động Huyền trung kỳ, vậy mà kiên trì hai mươi ba ngày, lại còn dư lực đi kích phát ý chí chiến đấu của người khác.
Ý chí của hắn quả thực đáng sợ.
Vốn dĩ trên quảng trường còn có mấy vạn người, hai ông lão hẳn là sẽ không chú ý tới Diệp Viễn và Tạ Tĩnh Nghi.
Nhưng bây giờ bởi vì Tạ Tĩnh Nghi gào lên mà thành công hấp dẫn mọi người chú ý tới.
Không riêng gì bọn họ, người của học phủ Võ Mông lúc này cũng đều chú ý tới Tạ Tĩnh Nghi.
Đột nhiên, ánh mắt của học viên lúc trước chia bảng gỗ cho Diệp Viễn ngưng lại, giật mình không thôi nhìn về phía Diệp Viễn.
"Giang Thần ngươi làm sao? Bị kẻ dở hơi kia kinh động đến? Nhưng mà hắn chỉ có chút thực lực ấy mà có thể kiên trì đến tận bây giờ, xác thực cũng không dễ dàng."
Bên cạnh hắn còn có một học viên khác, nhìn thấy dáng dấp của Giang Thần, không khỏi giễu cợt nói.
Hai người này đều là học viên của nội viện, một người tên là Giang Thần, một người tên là Tống Phương, đều là cao thủ trong Địa tự doanh.
Giang Thần liếc hắn một cái, nói: "Động Huyền hậu kỳ có thể kiên trì đến bây giờ, cũng không có gì kỳ quái. Nhưng kìa là một tên Động Huyền trung kỳ mà có thể kiên trì đến bây giờ lại khiến cho người khác giật mình. Ngươi xem tiểu tử bên cạnh hắn, lúc trước chính là ta đưa tấm bảng gỗ cho hắn, lúc đó hắn còn gọi ta là sư huynh, bị ta khinh bỉ một trận. Không ngờ hắn có thể kiên trì đến bây giờ."
Tống Phương đang không chú ý tới, vừa nghe hắn vừa nói như vậy thì không khỏi kinh ngạc.
"Ha ha, không nghĩ tới cũng có lúc ngươi nhìn lầm. Nhìn dáng vẻ hắn còn rất dư lực, sợ rằng cửa ải Thiên Uy này cũng không làm khó được hắn, chỉ là không biết hắn có thể thắng được bao nhiêu điểm tích lũy." Tống Phương cười nói.
Ý chí của con người một khi bị quá tải, thì sẽ rất khó có thể chú ý đến những việc khác.
Trước đó, ý chí của Tạ Tĩnh Nghi dưới sự cọ rửa của Thiên Uy, đã dần dần mơ hồ, làm gì còn nhớ tới Tú Nhi.
Tuy nhiên lời nói Diệp Viễn giống như là tiếng chuông đồng làm Tạ Tĩnh Nghi thức tỉnh.
Một khi vượt qua thời kỳ gian nan nhất của ý chí cọ rửa, ngươi sẽ phát hiện, ý chí của ngươi đột nhiên sẽ trở nên rất cứng rắn.
Nhưng mà ở bên dưới uy áp nặng nề thế này, Tạ Tĩnh Nghi cũng không dám manh động.
Hắn ổn định tâm trí, giữ vững niềm tin của mình, không ngừng kiên trì.
Trong lòng hắn cũng âm thầm kinh ngạc không thôi, vậy mà Diệp Viễn có thể chịu tới hiện tại.
Hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn sớm đã bị đào thải rồi.
Bởi vì dù rằng lời nói lúc đầu của hắn có chút đạo lý, nhưng cũng không biểu hiện rằng hắn thật sự có thực lực.
Nhưng vậy mà hắn không chỉ kiên trì được đến hiện tại, lại còn có thừa lực mở miệng nhắc nhở mình.
Điều này nói rõ rằng mức độ ý chí cọ rửa này đối Diệp Viễn là chuyện cỏn con.
Hắn thực sự là Động Huyền trung kỳ sao?
Tuy nói ý chí võ đạo cùng cảnh giới không có nhiều quan hệ, nhưng nói chung cảnh giới càng cao thì ý chí võ đạo càng cường đại.
Khảo hạch nhập môn trong quá khứ, không phải là không có Động Huyền trung kỳ qua được khảo hạch thứ nhất, thế nhưng là rất hiếm.
Thường thường một ngàn năm, có thể có một người như thế cũng là không tệ rồi.
Tạ Tĩnh Nghi không dám suy nghĩ nhiều, ở dưới ý chí cọ rửa càng ngày càng mãnh liệt, hắn không có dư thừa thời gian để suy nghĩ những thứ này.
Trên đài cao, hai lão giả chủ trì khảo hạch đang trò chuyện với nhau.
"Cũng không biết thành chủ đại nhân muốn thế nào, thật vô nghĩa khi để những tên tu vi Động Huyền sơ kỳ, trung kỳ này tham gia khảo hạch, thật sự vô ích."
"Cũng không thể nói như vậy, võ giả cấp thấp một khi có thể chống đỡ được cửa ải cọ rửa ý chí võ đạo này, thành tựu tương lai tuyệt không thấp. Thậm chí, có thể đạt được đến tầm cỡ như thành chủ."
"Biết là như thế, thế nhưng mỗi lần vì những tên tiểu tốt này mà phải hao phí đại lượng nhân lực cùng vật lực, vậy có thật là đáng giá hay không?"
"Ha ha, thành chủ đại nhân đã cảm thấy đáng giá, vậy thì nó đáng giá, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?"
Bọn họ sớm đã thấy nhiều thiên tài, những võ giả Động Huyền sơ kỳ cùng trung kỳ này, bọn họ căn bản nhìn không thuận mắt.
Tuy nói mấy người tu vi Động Huyền sơ kỳ, trung kỳ chịu nổi uy áp thì đồng nghĩa với tiềm lực rất lớn, nhưng cũng chỉ là tiềm lực mà thôi.
Có thể biến tiềm lực thành thực lực, ít lại càng ít.
Thời gian dần dần trôi qua, số người trên quảng trường càng ngày càng ít đi.
Thế nhưng tốc độ đào thải cũng càng ngày càng chậm.
Có thể gắng gượng qua vài ngày ban đầu, chứng tỏ đều là hạng người có ý chí cứng cỏi, muốn để bọn hắn đầu hàng rất khó.
"Aaaaaa."
Đột nhiên, trên quảng trường lại có người không chịu nổi, kêu thảm lên.
Chỉ là người này cùng những người bị thổ huyết trước đó có chút khác biệt, tiếng kêu thảm kia nghe cực kỳ khiếp người, sau đó trong miệng người kia không ngừng ói ra tiên huyết.
Cuối cùng, rốt cuộc người kia không còn hơi thở.
Biến cố này, làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Những võ giả đã tới giới hạn của ý chí, lúc này cũng không chịu nổi, nhao nhao bóp nát tấm bảng gỗ.
Lại một nhóm người lớn bị loại bỏ.
Cửa ải Thiên Uy này cũng không cô lập tai mắt của họ, bên ngoài phát sinh ra cái gì đều có thể nhìn thấy.
Bọn họ nhận ra rằng lão nhân kia cũng không phải đang nói đùa, khảo hạch này thật sự có thể làm chết người.
Lúc này đã là ngày thứ hai mươi ba, tinh thần của Tạ Tĩnh Nghi đã sắp tan vỡ.
Nhìn thấy sự việc xảy ra bên ngoài, tấm bảng gỗ của hắn đã cầm sẵn ở trên tay, hắn sắp không kiên trì được nữa.
"Không được, ta thật không tiếp tục kiên trì được. Tiếp tục nữa thì ta có sẽ giống như hắn. Có thể kiên trì đến bây giờ đã là giới hạn cuối cùng của ta."
Trong lòng Tạ Tĩnh Nghi đã rất muốn rời khỏi nơi này.
"Ngươi muốn từ bỏ sao? Có phải ngươi lại lấy lý do hay không, cảm thấy bản thân có thể kiên trì đến bây giờ là đã tới cực hạn? Chỉ còn lại có bảy ngày, là nam nhân, ngươi kiên trì được. Hay là nói, ngươi giống như tên của ngươi, là đồ đàn bà sao?"
Ngay thời điểm Tạ Tĩnh Nghi chuẩn bị bóp nát tấm bảng gỗ, lời nói của Diệp Viễn lại vang lên một lần nữa.
Tạ Tĩnh Nghi cả kinh, hô lớn: "Ngươi mới là đàn bà. Tạ Tĩnh Nghi ta là một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất. Bảy ngày cỏn con, ta nhất định kiên trì cho ngươi trố mắt mà nhìn. Tú Nhi, nam nhân của ngươi là người lợi hại nhất."
Tạ Tĩnh Nghi gào lên vô cùng chói tai.
Tất cả mọi người hiện tại lấy hết sức chống chọi với ý chí cọ rửa, nghe thấy tiếng gào của Tạ Tĩnh Nghi, một ít võ giả đã tới cực hạn lập tức không kiềm chế được bóp nát tấm bảng gỗ, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay cả Diệp Viễn, cũng suýt chút nữa không kiềm chế được.
Cũng may hắn bây giờ vẫn còn dư lực, cũng không đến bờ vực sụp đổ như những tên võ giả kia.
Tuy nhiên tiếng gào của Tạ Tĩnh Nghi đã kinh động hai ông lão trên đài cao.
"Ồ, tên Tạ Tĩnh Nghi này, tựa hồ mới bước vừa vào Động Huyền hậu kỳ không lâu, không ngờ lại có thể chịu tới hiện tại."
"Hả… Không đúng."
"Ừm? Nơi nào không đúng? Hắn đúng là một tiểu tử Động Huyền hậu kỳ mà."
"Ta không phải nói hắn, ngươi xem tiểu tử bên cạnh hắn kia."
"Ừm? Động Huyền trung kỳ? Ta… ta không hoa mắt chứ? Một tiểu tử Động Huyền trung kỳ vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ?"
"Không chỉ như vậy. Ngươi nhìn xem sắc mặt hắn tựa hồ rất bình tĩnh, dường như ý chí cọ rửa cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng tới hắn."
"Chết tiệt… Đây thật là gặp quỷ. Trước đây cho dù có Động Huyền trung kỳ kiên trì đến bây giờ, cũng không thể nào bình tĩnh giống như hắn lúc này."
"Còn nữa, ngươi có chú ý không? Bên người hai người bọn họ dường như đã không còn bao nhiêu người, hình như tên tiểu bàn tử vừa mới la hét đang đối thoại với người khác. Chẳng lẽ là tiểu tử bên cạnh hắn kia đang cố ý kích phát ý chí chiến đấu của hắn?"
Nói đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ chấn động.
Một tiểu tử Động Huyền trung kỳ, vậy mà kiên trì hai mươi ba ngày, lại còn dư lực đi kích phát ý chí chiến đấu của người khác.
Ý chí của hắn quả thực đáng sợ.
Vốn dĩ trên quảng trường còn có mấy vạn người, hai ông lão hẳn là sẽ không chú ý tới Diệp Viễn và Tạ Tĩnh Nghi.
Nhưng bây giờ bởi vì Tạ Tĩnh Nghi gào lên mà thành công hấp dẫn mọi người chú ý tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!