"Người của Vương gia thực sự nực cười, không thèm hỏi đúng sai phải trái mà lại đến đây giết người. Kết quả, còn phải chịu nhận lỗi.”
"Hừ, là thật sự không biết hay là rõ ràng hết mọi chuyện nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, chắc hẳn chỉ có trong lòng hắn mới biết rõ đi?”
"Dù sao thì người của Vương gia không một ai tốt lành, đệ đệ thế nào thì ca ca thế nấy! Đệ đệ phát điên như vậy, sợ rằng người ca ca này cũng chẳng tốt đẹp gì.”
...
Lúc này Vương Tùng đã quẫn bách tới cực điểm, bảo hắn nói lời xin lỗi với kẻ thù đã giết đệ đệ, đây quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã với hắn.
Trong mắt hắn, Tiêu Phong thiên vị Diệp Viễn một cách quá rõ ràng, điều này khiến cho trong lòng hắn căm giận bất bình.
Chỉ là địa vị của Tiêu Phong tại Võ Mông Vương Thành cực kỳ tôn quý, đừng nói là hắn, ngay cả toàn bộ Vương gia cũng đều không trêu chọc nổi.
"Hử?”
Thấy Vương Tùng chần chừ không ngừng, hiển nhiên Tiêu Phong có chút mất kiên nhẫn.
Vương Tùng chấn động cả người, không cam lòng nói: “Vị tiểu huynh đệ này, trước đó là do tại hạ lỗ mãng, mong tiểu huynh đệ tha thứ cho!”
Xin lỗi có chân thành hay không, Diệp Viễn chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra được.
Loại người kiêu căng tự mãn như vậy thì chỉ sẽ cảm thấy đều là do người khác sai, làm sao có khả năng cho rằng chính mình sai?
Ngay sau đó, Diệp Viễn cười lạnh nói: "Hừ, cái huynh đệ này của Vương phó thành chủ, Diệp mỗ không với tới! Nếu như sau này vẫn muốn tìm Diệp mỗ báo thù, Diệp mỗ nhất định sẽ bồi tiếp!”
Tiêu Phong có chút kinh ngạc, Diệp Viễn này thật độc đoán.
Hiển nhiên hắn biết rất rõ thế lực của Vương gia tại Minh Dương Thành.
Người bình thường, thật sự không trêu chọc nổi một đại gia tộc như thế.
Lời này của Diệp Viễn chẳng khác gì là tuyên chiến với toàn bộ Vương gia.
Lẽ nào, Diệp Viễn này là đang ra vẻ cáo mượn oai hùm, ỷ vào thực lực của mình để khiến cho đối phương cúi đầu?
Vừa nghĩ đến đây, hắn không tránh khỏi việc xem thường Diệp Viễn vài phần.
Nhưng mà thực lực đan đạo của người trẻ tuổi này xác thực rất tuyệt vời, nếu như có thể lấy lý do đó để hắn gia nhập vào Vạn Bảo Lâu thì cũng không sao.
Vương Tùng làm một vẻ mặt lúng túng nói: "Đâu có, đâu có, làm sao có khả năng ấy? Lão sư, nếu như đã không còn chuyện gì, vậy Vương Tùng xin cáo từ.”
“Đi đi.” Tiêu Phong nhàn nhạt nói.
Được Tiêu Phong cho phép, Vương Tùng như được ân xá, lập tức tháo chạy như bay.
Hắn không thể ở nơi này thêm một giây một khắc nào nữa.
Một màn hài kịch đã kết thúc, Dương Duệ nghênh đón Tiêu Phong tiến vào Vạn Bảo Lâu.
“Dương Duệ có nằm mơ cũng chẳng ngờ được Tiêu trưởng lão lại tự mình đến Côi Sơn Thành, không có tiếp đón từ xa, mong Tiêu trưởng lão chớ trách!” Dương Duệ khách khí một trận, nói.
Dương Duệ vô cùng khó hiểu, nhân vật lớn như Tiêu Phong đây làm sao có khả năng dễ dàng chấp nhận đến những nơi như Côi Sơn Thành này?
Nếu chỉ là vì để học Dưỡng Nguyên Đan thôi thì thật sự có chút chuyện bé xé ra to.
Tiêu Phong cười nói: "Ta nghĩ ngươi cũng biết ta đến đây là vì tìm Diệp tiểu huynh đệ. Dưỡng Nguyên Đan này rất bất phàm!”
Diệp Viễn nói: “Diệp mỗ cũng rất bất ngờ, đại sư có thân phận như vậy mà lại tự mình đến Côi Sơn Thành này. Dưỡng Nguyên Đan này chỉ cần Đan Thần tam tinh sơ cấp là đã có thể lĩnh ngộ.”
Lời này được nói ra từ một tên Đan Thần nhất tinh, nghe có vẻ vô cùng buồn cười.
Nhưng mà cho dù là Tiêu Phong hay là Dương Duệ đều cảm thấy lời này không có gì lạ.
Tiêu Phong là Đan Thần tam tinh đỉnh phong, vậy mà ngay cả hắn cũng luyện chế không ra Thần đan cấp một, có thể thấy được đan dược này lợi hại cỡ nào.
Kỳ thực, Diệp Viễn cũng không biết Đan Thần tam tinh lợi hại bao nhiêu, tiêu chuẩn này là do Vô Trần nói cho hắn nghe.
Nhưng mà thời điểm nhìn thấy viên Thần Dũ Đan kia, Diệp Viễn lập tức biết tuyệt đối không thể coi thường vị trước mắt này.
"Ai rồi cũng sẽ có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Diệp tiểu huynh đệ, chi bằng... chúng ta bắt đầu luôn đi?” Tiêu Phong cười nói.
Diệp Viễn cũng không có ý tứ muốn dông dài, nói: “Tiêu trưởng lão, xin mời!”
...
Vương Tùng cũng không hề rời khỏi Côi Sơn Thành mà là trực tiếp tiến vào phủ thành chủ.
Nhìn thấy Trần Vĩnh Niên, Vương Tùng đương nhiên không thể tránh được một trận oán giận.
“Ai da, Vương huynh của ta! Ta làm sao biết Tiêu lão sư sẽ xuất hiện tại Côi Sơn Thành chứ? Xem ra, Dưỡng Nguyên Đan đã đã kinh động đến cao tầng của Vạn Bảo Lâu! Nhưng mà, lẽ nào... ngay cả đan đạo như Tiêu lão sư mà cũng luyện chế không ra Dưỡng Nguyên Đan?”
Nghĩ đến một bước này, Trần Vĩnh Niên cùng Vương Tùng nhìn nhau một chút, cả hai đều thấy được sự chấn động từ trong mắt của đối phương.
Chỉ là một viên Thần Đan cấp một trung phẩm mà lại kinh động đến Đan Thần tam tinh đỉnh phong, chuyện này quả thật rất khó để tin được.
Bọn họ chỉ biết rằng Dưỡng Nguyên Đan là thứ tốt, nhưng lại không biết luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan khó cỡ nào.
Hiện tại có Tiêu Phong là một ví dụ, rốt cuộc bọn họ cũng nhận thức được rõ ràng.
“Dưỡng Nguyên Đan này thật sự thần kỳ như vậy sao?” Vương Tùng cau mày nói.
"Hừ, đâu chỉ có thần kỳ! Ta đã từng dùng qua một viên Dưỡng Nguyên Đan cực phẩm, ngươi đoán xem kết quả như thế nào?” Trần Vĩnh Niên nói.
"Như thế nào?” Vương Tùng bị Trần Vĩnh Niên khơi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được hỏi.
“Không gạt gì ngươi, trước thời điểm ta dùng Dưỡng Nguyên Đan, cảnh giới của ta đã mười năm không có động tĩnh gì rồi!”
Ánh mắt Vương Tùng ngưng lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thần Đan cấp một trung phẩm mà lại có tác dụng đối với võ giả Khuy Thiên trung kỳ, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Thời khắc này, rốt cuộc hắn đã biết tại sao Tiêu Phong không ngại đường xa vạn dặm mà tới Côi Sơn Thành.
Giá trị của Diệp Viễn quá lớn rồi!
Sắc mặt Vương Tùng trở nên hết sức khó coi, nếu như đúng là như vậy thì hắn muốn đối phó với Diệp Viễn cũng không dễ dàng gì.
“Chuyện có chút vướng tay chân rồi! Có Tiêu lão đầu làm chỗ dựa cho hắn, vậy thì sợ rằng mối thù của đệ đệ ta vĩnh viễn sẽ không cách nào báo được!” Vương Tùng cắn răng nghiến lợi nói.
Trần Vĩnh Niên cũng đau cả đầu, hắn bị Diệp Viễn khiến cho vô cùng chật vật, hiện tại uy tín của hắn tại Côi Sơn Thành này đã hoàn toàn bị mất sạch.
Không giết chết Diệp Viễn thì khó mà tiêu được mối hận trong lòng hắn!
Bỗng nhiên, Trần Vĩnh Niên suy nghĩ một chút, nói: “Vương huynh, nếu Vạn Bảo Lâu đã chiếm được phương pháp luyện chế Dưỡng Nguyên Đan, vậy thì chi bằng... chúng ta báo chuyện này lên Vương Thành đi!”
Vương Tùng sáng mắt lên, thế nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nói: "Tất nhiên là Vương Thành sẽ không thể ngồi yên không để ý đến, thế nhưng nếu như tên tiểu tử kia cứ trốn ở Vạn Bảo Lâu không ra thì chúng ta cũng không có biện pháp nào bắt hắn!”
Trần Vĩnh Niên thở dài nói: “Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó thôi.”
...
Loáng một cái, lại thêm nửa năm trôi qua.
Thậm chí ngay cả Tiêu Phong cũng không nghĩ tới, để có thể chọc thủng được tầng cuối cùng của Dưỡng Nguyên Đan này mà hắn phải mất thời gian ròng rã nửa năm.
Nghe Diệp Viễn giảng giải nguyên lý của Dưỡng Nguyên Đan, Tiêu Phong mới phát hiện, thì ra từ trước đến nay hắn cũng chưa hiểu hết một cách sâu sắc về Thần Đan cấp một như trong tưởng tượng của mình.
Ngược lại, theo thời gian trôi đi, càng ngày hắn càng phát hiện mình vô tri!
Thì ra, Thần Đan cấp một còn có nhiều đạo lý sâu sắc đến như vậy!
Trong lúc bàng hoàng, dường như hắn đã sờ tới được một tầng tồn tại nào đó rất kỳ diệu.
“Nghe ngươi giảng giải một lần còn hơn mười năm đọc sách! Diệp tiểu huynh đệ, nửa năm này... thật sự đã làm cho lão phu có cảm giác đột nhiên sáng tỏ!” Tiêu Phong cảm khái nói.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối quá khiêm tốn rồi, rất nhiều cách nhìn của ngài cũng có ích lợi rất lớn đối với Diệp mỗ.”
Đây cũng không phải là Diệp Viễn đang nịnh hót, Đan Thần tam tinh đỉnh phong như Tiêu Phong tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Hắn hiểu rõ về đan đạo, hiển nhiên còn sâu sắc hơn Diệp Viễn rất nhiều.
Có rất nhiều thứ, hắn đều có thể mạnh như thác đổ, thâm nhập vào những thứ mờ mịt, giúp cho Diệp Viễn cũng đồng dạng đột nhiên sáng tỏ.
Kỳ thực, nửa năm này là một quá trình học hỏi lẫn nhau.
Nói đến điều này, Tiêu Phong càng thán phục không ngớt.
Năng lực phân tích đan đạo của Diệp Viễn quá mạnh mẽ, vốn có một vài thứ vô cùng khó nắm giữ, vậy mà hắn vẫn có thể học một biết mười bằng cách suy đoán loại trừ!
Rốt cuộc hắn cũng biết lý do vì sao Diệp Viễn lại có thể luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan mà hắn thì không thể rồi!
"Người của Vương gia thực sự nực cười, không thèm hỏi đúng sai phải trái mà lại đến đây giết người. Kết quả, còn phải chịu nhận lỗi.”
"Hừ, là thật sự không biết hay là rõ ràng hết mọi chuyện nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, chắc hẳn chỉ có trong lòng hắn mới biết rõ đi?”
"Dù sao thì người của Vương gia không một ai tốt lành, đệ đệ thế nào thì ca ca thế nấy! Đệ đệ phát điên như vậy, sợ rằng người ca ca này cũng chẳng tốt đẹp gì.”
...
Lúc này Vương Tùng đã quẫn bách tới cực điểm, bảo hắn nói lời xin lỗi với kẻ thù đã giết đệ đệ, đây quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã với hắn.
Trong mắt hắn, Tiêu Phong thiên vị Diệp Viễn một cách quá rõ ràng, điều này khiến cho trong lòng hắn căm giận bất bình.
Chỉ là địa vị của Tiêu Phong tại Võ Mông Vương Thành cực kỳ tôn quý, đừng nói là hắn, ngay cả toàn bộ Vương gia cũng đều không trêu chọc nổi.
"Hử?”
Thấy Vương Tùng chần chừ không ngừng, hiển nhiên Tiêu Phong có chút mất kiên nhẫn.
Vương Tùng chấn động cả người, không cam lòng nói: “Vị tiểu huynh đệ này, trước đó là do tại hạ lỗ mãng, mong tiểu huynh đệ tha thứ cho!”
Xin lỗi có chân thành hay không, Diệp Viễn chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra được.
Loại người kiêu căng tự mãn như vậy thì chỉ sẽ cảm thấy đều là do người khác sai, làm sao có khả năng cho rằng chính mình sai?
Ngay sau đó, Diệp Viễn cười lạnh nói: "Hừ, cái huynh đệ này của Vương phó thành chủ, Diệp mỗ không với tới! Nếu như sau này vẫn muốn tìm Diệp mỗ báo thù, Diệp mỗ nhất định sẽ bồi tiếp!”
Tiêu Phong có chút kinh ngạc, Diệp Viễn này thật độc đoán.
Hiển nhiên hắn biết rất rõ thế lực của Vương gia tại Minh Dương Thành.
Người bình thường, thật sự không trêu chọc nổi một đại gia tộc như thế.
Lời này của Diệp Viễn chẳng khác gì là tuyên chiến với toàn bộ Vương gia.
Lẽ nào, Diệp Viễn này là đang ra vẻ cáo mượn oai hùm, ỷ vào thực lực của mình để khiến cho đối phương cúi đầu?
Vừa nghĩ đến đây, hắn không tránh khỏi việc xem thường Diệp Viễn vài phần.
Nhưng mà thực lực đan đạo của người trẻ tuổi này xác thực rất tuyệt vời, nếu như có thể lấy lý do đó để hắn gia nhập vào Vạn Bảo Lâu thì cũng không sao.
Vương Tùng làm một vẻ mặt lúng túng nói: "Đâu có, đâu có, làm sao có khả năng ấy? Lão sư, nếu như đã không còn chuyện gì, vậy Vương Tùng xin cáo từ.”
“Đi đi.” Tiêu Phong nhàn nhạt nói.
Được Tiêu Phong cho phép, Vương Tùng như được ân xá, lập tức tháo chạy như bay.
Hắn không thể ở nơi này thêm một giây một khắc nào nữa.
Một màn hài kịch đã kết thúc, Dương Duệ nghênh đón Tiêu Phong tiến vào Vạn Bảo Lâu.
“Dương Duệ có nằm mơ cũng chẳng ngờ được Tiêu trưởng lão lại tự mình đến Côi Sơn Thành, không có tiếp đón từ xa, mong Tiêu trưởng lão chớ trách!” Dương Duệ khách khí một trận, nói.
Dương Duệ vô cùng khó hiểu, nhân vật lớn như Tiêu Phong đây làm sao có khả năng dễ dàng chấp nhận đến những nơi như Côi Sơn Thành này?
Nếu chỉ là vì để học Dưỡng Nguyên Đan thôi thì thật sự có chút chuyện bé xé ra to.
Tiêu Phong cười nói: "Ta nghĩ ngươi cũng biết ta đến đây là vì tìm Diệp tiểu huynh đệ. Dưỡng Nguyên Đan này rất bất phàm!”
Diệp Viễn nói: “Diệp mỗ cũng rất bất ngờ, đại sư có thân phận như vậy mà lại tự mình đến Côi Sơn Thành này. Dưỡng Nguyên Đan này chỉ cần Đan Thần tam tinh sơ cấp là đã có thể lĩnh ngộ.”
Lời này được nói ra từ một tên Đan Thần nhất tinh, nghe có vẻ vô cùng buồn cười.
Nhưng mà cho dù là Tiêu Phong hay là Dương Duệ đều cảm thấy lời này không có gì lạ.
Tiêu Phong là Đan Thần tam tinh đỉnh phong, vậy mà ngay cả hắn cũng luyện chế không ra Thần đan cấp một, có thể thấy được đan dược này lợi hại cỡ nào.
Kỳ thực, Diệp Viễn cũng không biết Đan Thần tam tinh lợi hại bao nhiêu, tiêu chuẩn này là do Vô Trần nói cho hắn nghe.
Nhưng mà thời điểm nhìn thấy viên Thần Dũ Đan kia, Diệp Viễn lập tức biết tuyệt đối không thể coi thường vị trước mắt này.
"Ai rồi cũng sẽ có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Diệp tiểu huynh đệ, chi bằng... chúng ta bắt đầu luôn đi?” Tiêu Phong cười nói.
Diệp Viễn cũng không có ý tứ muốn dông dài, nói: “Tiêu trưởng lão, xin mời!”
...
Vương Tùng cũng không hề rời khỏi Côi Sơn Thành mà là trực tiếp tiến vào phủ thành chủ.
Nhìn thấy Trần Vĩnh Niên, Vương Tùng đương nhiên không thể tránh được một trận oán giận.
“Ai da, Vương huynh của ta! Ta làm sao biết Tiêu lão sư sẽ xuất hiện tại Côi Sơn Thành chứ? Xem ra, Dưỡng Nguyên Đan đã đã kinh động đến cao tầng của Vạn Bảo Lâu! Nhưng mà, lẽ nào... ngay cả đan đạo như Tiêu lão sư mà cũng luyện chế không ra Dưỡng Nguyên Đan?”
Nghĩ đến một bước này, Trần Vĩnh Niên cùng Vương Tùng nhìn nhau một chút, cả hai đều thấy được sự chấn động từ trong mắt của đối phương.
Chỉ là một viên Thần Đan cấp một trung phẩm mà lại kinh động đến Đan Thần tam tinh đỉnh phong, chuyện này quả thật rất khó để tin được.
Bọn họ chỉ biết rằng Dưỡng Nguyên Đan là thứ tốt, nhưng lại không biết luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan khó cỡ nào.
Hiện tại có Tiêu Phong là một ví dụ, rốt cuộc bọn họ cũng nhận thức được rõ ràng.
“Dưỡng Nguyên Đan này thật sự thần kỳ như vậy sao?” Vương Tùng cau mày nói.
"Hừ, đâu chỉ có thần kỳ! Ta đã từng dùng qua một viên Dưỡng Nguyên Đan cực phẩm, ngươi đoán xem kết quả như thế nào?” Trần Vĩnh Niên nói.
"Như thế nào?” Vương Tùng bị Trần Vĩnh Niên khơi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được hỏi.
“Không gạt gì ngươi, trước thời điểm ta dùng Dưỡng Nguyên Đan, cảnh giới của ta đã mười năm không có động tĩnh gì rồi!”
Ánh mắt Vương Tùng ngưng lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thần Đan cấp một trung phẩm mà lại có tác dụng đối với võ giả Khuy Thiên trung kỳ, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Thời khắc này, rốt cuộc hắn đã biết tại sao Tiêu Phong không ngại đường xa vạn dặm mà tới Côi Sơn Thành.
Giá trị của Diệp Viễn quá lớn rồi!
Sắc mặt Vương Tùng trở nên hết sức khó coi, nếu như đúng là như vậy thì hắn muốn đối phó với Diệp Viễn cũng không dễ dàng gì.
“Chuyện có chút vướng tay chân rồi! Có Tiêu lão đầu làm chỗ dựa cho hắn, vậy thì sợ rằng mối thù của đệ đệ ta vĩnh viễn sẽ không cách nào báo được!” Vương Tùng cắn răng nghiến lợi nói.
Trần Vĩnh Niên cũng đau cả đầu, hắn bị Diệp Viễn khiến cho vô cùng chật vật, hiện tại uy tín của hắn tại Côi Sơn Thành này đã hoàn toàn bị mất sạch.
Không giết chết Diệp Viễn thì khó mà tiêu được mối hận trong lòng hắn!
Bỗng nhiên, Trần Vĩnh Niên suy nghĩ một chút, nói: “Vương huynh, nếu Vạn Bảo Lâu đã chiếm được phương pháp luyện chế Dưỡng Nguyên Đan, vậy thì chi bằng... chúng ta báo chuyện này lên Vương Thành đi!”
Vương Tùng sáng mắt lên, thế nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nói: "Tất nhiên là Vương Thành sẽ không thể ngồi yên không để ý đến, thế nhưng nếu như tên tiểu tử kia cứ trốn ở Vạn Bảo Lâu không ra thì chúng ta cũng không có biện pháp nào bắt hắn!”
Trần Vĩnh Niên thở dài nói: “Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó thôi.”
...
Loáng một cái, lại thêm nửa năm trôi qua.
Thậm chí ngay cả Tiêu Phong cũng không nghĩ tới, để có thể chọc thủng được tầng cuối cùng của Dưỡng Nguyên Đan này mà hắn phải mất thời gian ròng rã nửa năm.
Nghe Diệp Viễn giảng giải nguyên lý của Dưỡng Nguyên Đan, Tiêu Phong mới phát hiện, thì ra từ trước đến nay hắn cũng chưa hiểu hết một cách sâu sắc về Thần Đan cấp một như trong tưởng tượng của mình.
Ngược lại, theo thời gian trôi đi, càng ngày hắn càng phát hiện mình vô tri!
Thì ra, Thần Đan cấp một còn có nhiều đạo lý sâu sắc đến như vậy!
Trong lúc bàng hoàng, dường như hắn đã sờ tới được một tầng tồn tại nào đó rất kỳ diệu.
“Nghe ngươi giảng giải một lần còn hơn mười năm đọc sách! Diệp tiểu huynh đệ, nửa năm này... thật sự đã làm cho lão phu có cảm giác đột nhiên sáng tỏ!” Tiêu Phong cảm khái nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!