“Phong lão, thế nào, luyện ra không?”
Người hỏi là lâu chủ Hàn Thiên của Vạn Bảo Lâu tại Võ Mông Vương Thành, lão giả đối diện hắn là thủ tịch Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu, Đan Thần tam tinh Tiêu Phong.
Tiêu Phong lắc đầu, cười khổ nói: “Lão phu tiến vào đan đạo mấy chục vạn năm, chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình thậm chí ngay cả một viên Thần Đan cấp một trung phẩm cũng luyện không ra!”
Lần này Hàn Thiên cả kinh là chuyện không hề nhỏ, nói: “Thất bại? Điều này... điều này không có khả năng? Chỉ là Thần Đan cấp một trung phẩm mà thậm chí ngay cả Đan Thần tam tinh đỉnh phong như ngươi cũng luyện chế không ra?”
Nửa tháng trước, Hàn Thiên nhận được đan phương Dưỡng Nguyên Đan do Vạn Bảo Lâu của Côi Sơn Thành truyền tống tới bằng đường bí mật.
Sau khi nhận được tin tức từ Dương Duệ, Hàn Thiên lập tức ý thức được cơ hội làm ăn lớn.
Thế là hắn bắt đầu điều động luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu tại Võ Mông Vương Thành dựa theo đan phương để luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan.
Nhưng mà, rất nhanh thì hắn phát hiện suy nghĩ của chính mình thật sự quá ngây thơ!
Mặc dù nhân lực của Vạn Bảo Lâu dư dả, thế nhưng Đan Thần nhị tinh vẫn còn hơi ít một chút.
Nhưng những Đan Thần nhị tinh này vậy mà lại không có lấy một người có thể luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan.
Dưới sự kinh ngạc, Hàn Thiên lại tìm Đan Thần tam tinh để luyện chế, kết quả vẫn như trước!
Cuối cùng, không còn cách nào nữa, rốt cuộc Hàn Thiên đành phải mời Đan Thần tam tinh Tiêu Phong ra tay.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là thậm chí ngay cả Tiêu Phong cũng thất bại!
Viên Dưỡng Nguyên Đan này khó luyện chế đến như vậy sao?
Tiêu Phong thở dài nói: “Cái đan phương này đã đạt đến thiên địa tạo hóa, nếu không lĩnh ngộ đan đạo một cách sâu sắc thì không có khả năng luyện chế được. Lão phu... vẫn còn thiếu một chút năng lực.”
Thật sự, hắn đã cách thành công rất gần rồi, chỉ tiếc là bất luận làm như thế nào cũng chẳng thể đột phá được cửa ải cuối cùng.
Hàn Thiên nghe xong lời này thì không tránh khỏi một phen thất hồn lạc phách.
Thời điểm hắn mới vừa nhận được đan phương của Dưỡng Nguyên Đan còn tưởng rằng nhặt là nhặt được bảo vật. Nhưng mà để bây giờ xem ra cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi.
Không luyện chế được thì đan phương này có lợi hại hơn nữa cũng đâu để làm gì?
“Không nghĩ tới lại là dùng giỏ tre múc nước, công dã tràng! Ài...” Hàn Thiên bất đắc dĩ nói.
Tiêu Phong ngẫm lại, nói rằng: "Lâu chủ, ta có một ý tưởng.”
Hàn Thiên hờ hững nói: “Phong lão có ý kiến gì, cứ việc nói.”
Tiêu Phong nói: “Ta muốn đi Côi Sơn Thành một chuyến!”
Hàn Thiên sững sờ, lập tức vội vàng lắc đầu nói: “Cái này không ổn cho lắm đâu? Thân phận của Phong lão ngươi tôn quý, sao có thể hạ mình đến những chốn phàm tục như vậy? Ngươi muốn gặp cái tên khách khanh luyện dược sư Diệp Viễn kia sao? Nếu như ngươi muốn gặp thì ta phái người đưa hắn đến đây là được.”
Đối với bọn họ, loại địa phương như Côi Sơn Thành, căn bản không đáng để bọn họ đến.
Nhưng mà Tiêu Phong lại lắc đầu nói: "Lời này của lâu chủ sai rồi! Đây gọi là đạt giả vi sư - người giỏi làm thầy, tên Diệp Viễn kia luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan thì đã nói rõ một điều, về phương diện lý giải đan đạo nhất định hắn sâu sắc hơn so với ta rất nhiều! Ít nhất việc luyện chế Thần Đan cấp một ta không bằng hắn! Hạng nhân vật như vậy, tương lai hiển nhiên là sẽ siêu việt hơn cả lão phu, chúng ta nên cho hắn đủ lễ ngộ! Thiên tài như vậy, một khi để cho Vạn Bảo Lâu chúng ta sử dụng thì tương lai chắc hẳn sẽ là trụ cột của Vạn Bảo Lâu!”
Hàn Thiên ngẫm lại, gật đầu nói: "Lời này của Phong lão có lý, vậy... đành phải khổ cực Phong lão đi một chuyến! Nếu như có thể thì nhất định phải đưa hắn tới Võ Mông Vương Thành!”
Tiêu Phong nói: “Ha ha, không khổ cực chút nào! Ta có một loại cảm giác, e rằng... chuyến này là một trận cơ duyên với ta.”
...
Từ lúc Vạn Bảo Lâu đẩy ra Dưỡng Nguyên Đan, đảo mắt đã qua hơn nửa năm.
Thời gian nửa năm này, phía trước từng cửa hàng của Vương gia, Lâm gia, Lục gia đều có thể giăng lưới để bắt chim.
Dưỡng Nguyên Đan được đẩy ra, đối với bọn họ gần như là đả kích mang tính hủy diệt.
Lâm gia cùng Lục gia thì còn tốt một chút, riêng Vương gia những ngày gần đây thì chỉ có nhập mà không có xuất.
Vương Túc chắc chắn rằng Vạn Bảo Lâu sẽ đoạn tuyệt với Diệp Viễn, bọn họ chậm chạp chờ đợi nhưng vẫn không thấy gì.
Thời gian nửa năm này, Diệp Viễn cũng không được thong thả cho lắm.
Mỗi ngày, ngoài việc luyện chế một nhóm Dưỡng Nguyên Đan ra thì hắn chính là tu luyện trong không gian Trấn Giới Bi để cảm ngộ ý cảnh.
Nửa năm này, Dương Duệ cũng vui vẻ đến mức không kìm được.
Có thể dùng từ đại phát tài để hình dung về Vạn Bảo Lâu!
Mỗi một ngày, Dương Duệ đều đắm chìm giữa sự khiếp sợ.
Trong lòng hắn đã có tính toán, số Thần Nguyên Thạch nửa năm nay Vạn Bảo Lâu kiếm được gần như có thể đánh đồng cùng với Quận Thành lớn như Minh Dương Thành.
Rốt cuộc, Vương gia không ngồi yên được nữa.
Lúc này, Vương Túc đang ở trong Phủ Thành Chủ của Côi Sơn Thành.
“Ha ha, Vương Túc lão đệ, thật lâu không thấy tăm hơi rồi! Ta nghe nói, đại ca Vương Tùng của ngươi đã đột phá Khuy Thiên hậu kỳ rồi phải không?” Thành chủ Trần Vĩnh Niên cười nói.
Vương Túc cũng cười nói: “Tin tức của Trần huynh thật nhạy! Hắn đột phá, cũng đã là chuyện của năm ngoái.”
Trần Vĩnh Niên làm vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: "Thiên phú của Vương Tùng cực cao, lại có Vương gia làm hậu thuẫn. Không khổ cực giống như mấy người chúng ta, ha ha, mỗi ngày đều phải bận rộn vì mấy chuyện phàm tục!”
Vương Túc cười nói: “Trần huynh là người đứng đầu một thành, tay cầm quyền cao chức trọng, nhiều người khác hâm mộ ước ao cũng không có được!”
Trần Vĩnh Niên cười ha ha một tiếng nói: "Lần này hẳn là không phải Vương Túc lão đệ đến đây mà không có chuyện quan trọng cần nói đấy chứ?”
Vương Túc thầm mắng một tiếng cáo già, nhưng mà trên mặt vẫn cười nói: “Cái này là hiển nhiên, nhưng mà… chuyện liên quan đến việc tu luyện Trần huynh cũng không cần phải lo lắng. Chỉ cần Vương gia ở Côi Sơn Thành vượt qua được kiếp nạn này thì việc tu luyện của Trần huynh cứ quấn trên người Dục Tường trưởng lão, ngươi nói... có phải hay không?”
Một bên, Vương Dục Tường vội vàng nói: “Đó là đương nhiên! Trước đây, là Vương gia chúng ta không phải, mong rằng Thành chủ đại nhân bao dung. Lần này Vương gia chúng ta có chút lễ mọn, coi như là bồi tội.”
Lòng của Vương Dục Tường đang rỉ máu, cho dù Vương gia có vượt qua được kiếp nạn lần này thì phần lớn thu nhập về sau, sợ rằng cũng chỉ dùng để tiến cống.
Một tên Vương Túc, một tên Vương Huyền Phong, bây giờ lại tăng thêm một tên Trần Vĩnh Niên, phần chi tiêu này quá lớn.
Võ giả Động Huyền Thần Cảnh thì còn tốt một chút, nhưng Vương Huyền Phong cùng Trần Vĩnh Niên đều là võ giả Khuy Thiên Thần Cảnh.
Việc tiêu hao cho bọn họ đối với Vương gia là một áp lực rất lớn.
Nhưng mà so với việc Vương gia bị huỷ diệt thì hiển nhiên kết quả này hắn vẫn có thể chấp nhận.
Đây hết thảy đều là do tên tiểu tử Diệp Viễn kia mang đến.
Trong lòng Vương Dục Tường đã sớm hận Diệp Viễn đến tận xương tủy.
Tên Trần Vĩnh Niên này là học viên cùng khóa với ca ca của Vương Túc tên Vương Tùng tại học phủ Võ Mông.
Học phủ Võ Mông là trường học do chính phủ tại Võ Mông Vương Thành quản lý.
Học viên đi ta từ nơi này, phần lớn đều là chư hầu một phương, đại biểu cho Võ Mông Vương Thành quản lý các Quận Thành lớn.
Sau khi hai người đi ra khỏi học phủ Võ Mông, một người thì đi tới Côi Sơn Thành xa xôi để làm thành chủ, người còn lại thì làm phó thành chủ của Minh Dương Thành.
Mặc dù là một người làm thành chủ, một người phó thành chủ, nhưng bởi vì sự khác biệt về thành trì cho nên địa vị cũng bất đồng.
Phó thành chủ của Vương Tùng so với thành chủ của Trần Vĩnh Niên còn quyền cao chức trọng hơn.
Hơn nữa, Vương Tùng đột phá Khuy Thiên hậu kỳ trước, sợ rằng sau này sẽ còn được Võ Mông Vương Thành trọng dụng hơn nữa.
Nhắc tới Trần Vĩnh Niên, hắn cũng là hạng người cáo già.
Vạn Bảo Lâu cùng Vương gia tranh đấu, hiển nhiên mọi việc hắn đều tường tận nhưng vẫn một mực án binh bất động, chờ Vương gia đích thân tới tìm hắn.
Hiện tại, quả nhiên Vương gia đã nhịn không được.
Mặc dù hắn là thành chủ, thế nhưng thuế má của các đại thế gia hắn đều phải giao nộp lên trên, Phủ Thành Chủ vẫn còn những khoản chi tiêu khổng lồ, những thứ còn lại của hắn, đương nhiên không nhiều.
Cho nên hắn mới dùng phương thức này để Vương gia tự chủ động tiến cống.
Những thứ này là tiến vào túi tiền riêng của hắn.
“Ha ha, Dục Tường trưởng lão quá khách khí rồi. Lần này các ngươi tới tìm bổn thành chủ có phải vì chuyện của Vạn Bảo Lâu hay không?” Lúc này Trần Vĩnh Niên mới nói thẳng ra.
“Phong lão, thế nào, luyện ra không?”
Người hỏi là lâu chủ Hàn Thiên của Vạn Bảo Lâu tại Võ Mông Vương Thành, lão giả đối diện hắn là thủ tịch Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu, Đan Thần tam tinh Tiêu Phong.
Tiêu Phong lắc đầu, cười khổ nói: “Lão phu tiến vào đan đạo mấy chục vạn năm, chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình thậm chí ngay cả một viên Thần Đan cấp một trung phẩm cũng luyện không ra!”
Lần này Hàn Thiên cả kinh là chuyện không hề nhỏ, nói: “Thất bại? Điều này... điều này không có khả năng? Chỉ là Thần Đan cấp một trung phẩm mà thậm chí ngay cả Đan Thần tam tinh đỉnh phong như ngươi cũng luyện chế không ra?”
Nửa tháng trước, Hàn Thiên nhận được đan phương Dưỡng Nguyên Đan do Vạn Bảo Lâu của Côi Sơn Thành truyền tống tới bằng đường bí mật.
Sau khi nhận được tin tức từ Dương Duệ, Hàn Thiên lập tức ý thức được cơ hội làm ăn lớn.
Thế là hắn bắt đầu điều động luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu tại Võ Mông Vương Thành dựa theo đan phương để luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan.
Nhưng mà, rất nhanh thì hắn phát hiện suy nghĩ của chính mình thật sự quá ngây thơ!
Mặc dù nhân lực của Vạn Bảo Lâu dư dả, thế nhưng Đan Thần nhị tinh vẫn còn hơi ít một chút.
Nhưng những Đan Thần nhị tinh này vậy mà lại không có lấy một người có thể luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan.
Dưới sự kinh ngạc, Hàn Thiên lại tìm Đan Thần tam tinh để luyện chế, kết quả vẫn như trước!
Cuối cùng, không còn cách nào nữa, rốt cuộc Hàn Thiên đành phải mời Đan Thần tam tinh Tiêu Phong ra tay.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là thậm chí ngay cả Tiêu Phong cũng thất bại!
Viên Dưỡng Nguyên Đan này khó luyện chế đến như vậy sao?
Tiêu Phong thở dài nói: “Cái đan phương này đã đạt đến thiên địa tạo hóa, nếu không lĩnh ngộ đan đạo một cách sâu sắc thì không có khả năng luyện chế được. Lão phu... vẫn còn thiếu một chút năng lực.”
Thật sự, hắn đã cách thành công rất gần rồi, chỉ tiếc là bất luận làm như thế nào cũng chẳng thể đột phá được cửa ải cuối cùng.
Hàn Thiên nghe xong lời này thì không tránh khỏi một phen thất hồn lạc phách.
Thời điểm hắn mới vừa nhận được đan phương của Dưỡng Nguyên Đan còn tưởng rằng nhặt là nhặt được bảo vật. Nhưng mà để bây giờ xem ra cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi.
Không luyện chế được thì đan phương này có lợi hại hơn nữa cũng đâu để làm gì?
“Không nghĩ tới lại là dùng giỏ tre múc nước, công dã tràng! Ài...” Hàn Thiên bất đắc dĩ nói.
Tiêu Phong ngẫm lại, nói rằng: "Lâu chủ, ta có một ý tưởng.”
Hàn Thiên hờ hững nói: “Phong lão có ý kiến gì, cứ việc nói.”
Tiêu Phong nói: “Ta muốn đi Côi Sơn Thành một chuyến!”
Hàn Thiên sững sờ, lập tức vội vàng lắc đầu nói: “Cái này không ổn cho lắm đâu? Thân phận của Phong lão ngươi tôn quý, sao có thể hạ mình đến những chốn phàm tục như vậy? Ngươi muốn gặp cái tên khách khanh luyện dược sư Diệp Viễn kia sao? Nếu như ngươi muốn gặp thì ta phái người đưa hắn đến đây là được.”
Đối với bọn họ, loại địa phương như Côi Sơn Thành, căn bản không đáng để bọn họ đến.
Nhưng mà Tiêu Phong lại lắc đầu nói: "Lời này của lâu chủ sai rồi! Đây gọi là đạt giả vi sư - người giỏi làm thầy, tên Diệp Viễn kia luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan thì đã nói rõ một điều, về phương diện lý giải đan đạo nhất định hắn sâu sắc hơn so với ta rất nhiều! Ít nhất việc luyện chế Thần Đan cấp một ta không bằng hắn! Hạng nhân vật như vậy, tương lai hiển nhiên là sẽ siêu việt hơn cả lão phu, chúng ta nên cho hắn đủ lễ ngộ! Thiên tài như vậy, một khi để cho Vạn Bảo Lâu chúng ta sử dụng thì tương lai chắc hẳn sẽ là trụ cột của Vạn Bảo Lâu!”
Hàn Thiên ngẫm lại, gật đầu nói: "Lời này của Phong lão có lý, vậy... đành phải khổ cực Phong lão đi một chuyến! Nếu như có thể thì nhất định phải đưa hắn tới Võ Mông Vương Thành!”
Tiêu Phong nói: “Ha ha, không khổ cực chút nào! Ta có một loại cảm giác, e rằng... chuyến này là một trận cơ duyên với ta.”
...
Từ lúc Vạn Bảo Lâu đẩy ra Dưỡng Nguyên Đan, đảo mắt đã qua hơn nửa năm.
Thời gian nửa năm này, phía trước từng cửa hàng của Vương gia, Lâm gia, Lục gia đều có thể giăng lưới để bắt chim.
Dưỡng Nguyên Đan được đẩy ra, đối với bọn họ gần như là đả kích mang tính hủy diệt.
Lâm gia cùng Lục gia thì còn tốt một chút, riêng Vương gia những ngày gần đây thì chỉ có nhập mà không có xuất.
Vương Túc chắc chắn rằng Vạn Bảo Lâu sẽ đoạn tuyệt với Diệp Viễn, bọn họ chậm chạp chờ đợi nhưng vẫn không thấy gì.
Thời gian nửa năm này, Diệp Viễn cũng không được thong thả cho lắm.
Mỗi ngày, ngoài việc luyện chế một nhóm Dưỡng Nguyên Đan ra thì hắn chính là tu luyện trong không gian Trấn Giới Bi để cảm ngộ ý cảnh.
Nửa năm này, Dương Duệ cũng vui vẻ đến mức không kìm được.
Có thể dùng từ đại phát tài để hình dung về Vạn Bảo Lâu!
Mỗi một ngày, Dương Duệ đều đắm chìm giữa sự khiếp sợ.
Trong lòng hắn đã có tính toán, số Thần Nguyên Thạch nửa năm nay Vạn Bảo Lâu kiếm được gần như có thể đánh đồng cùng với Quận Thành lớn như Minh Dương Thành.
Rốt cuộc, Vương gia không ngồi yên được nữa.
Lúc này, Vương Túc đang ở trong Phủ Thành Chủ của Côi Sơn Thành.
“Ha ha, Vương Túc lão đệ, thật lâu không thấy tăm hơi rồi! Ta nghe nói, đại ca Vương Tùng của ngươi đã đột phá Khuy Thiên hậu kỳ rồi phải không?” Thành chủ Trần Vĩnh Niên cười nói.
Vương Túc cũng cười nói: “Tin tức của Trần huynh thật nhạy! Hắn đột phá, cũng đã là chuyện của năm ngoái.”
Trần Vĩnh Niên làm vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: "Thiên phú của Vương Tùng cực cao, lại có Vương gia làm hậu thuẫn. Không khổ cực giống như mấy người chúng ta, ha ha, mỗi ngày đều phải bận rộn vì mấy chuyện phàm tục!”
Vương Túc cười nói: “Trần huynh là người đứng đầu một thành, tay cầm quyền cao chức trọng, nhiều người khác hâm mộ ước ao cũng không có được!”
Trần Vĩnh Niên cười ha ha một tiếng nói: "Lần này hẳn là không phải Vương Túc lão đệ đến đây mà không có chuyện quan trọng cần nói đấy chứ?”
Vương Túc thầm mắng một tiếng cáo già, nhưng mà trên mặt vẫn cười nói: “Cái này là hiển nhiên, nhưng mà… chuyện liên quan đến việc tu luyện Trần huynh cũng không cần phải lo lắng. Chỉ cần Vương gia ở Côi Sơn Thành vượt qua được kiếp nạn này thì việc tu luyện của Trần huynh cứ quấn trên người Dục Tường trưởng lão, ngươi nói... có phải hay không?”
Một bên, Vương Dục Tường vội vàng nói: “Đó là đương nhiên! Trước đây, là Vương gia chúng ta không phải, mong rằng Thành chủ đại nhân bao dung. Lần này Vương gia chúng ta có chút lễ mọn, coi như là bồi tội.”
Lòng của Vương Dục Tường đang rỉ máu, cho dù Vương gia có vượt qua được kiếp nạn lần này thì phần lớn thu nhập về sau, sợ rằng cũng chỉ dùng để tiến cống.
Một tên Vương Túc, một tên Vương Huyền Phong, bây giờ lại tăng thêm một tên Trần Vĩnh Niên, phần chi tiêu này quá lớn.
Võ giả Động Huyền Thần Cảnh thì còn tốt một chút, nhưng Vương Huyền Phong cùng Trần Vĩnh Niên đều là võ giả Khuy Thiên Thần Cảnh.
Việc tiêu hao cho bọn họ đối với Vương gia là một áp lực rất lớn.
Nhưng mà so với việc Vương gia bị huỷ diệt thì hiển nhiên kết quả này hắn vẫn có thể chấp nhận.
Đây hết thảy đều là do tên tiểu tử Diệp Viễn kia mang đến.
Trong lòng Vương Dục Tường đã sớm hận Diệp Viễn đến tận xương tủy.
Tên Trần Vĩnh Niên này là học viên cùng khóa với ca ca của Vương Túc tên Vương Tùng tại học phủ Võ Mông.
Học phủ Võ Mông là trường học do chính phủ tại Võ Mông Vương Thành quản lý.
Học viên đi ta từ nơi này, phần lớn đều là chư hầu một phương, đại biểu cho Võ Mông Vương Thành quản lý các Quận Thành lớn.
Sau khi hai người đi ra khỏi học phủ Võ Mông, một người thì đi tới Côi Sơn Thành xa xôi để làm thành chủ, người còn lại thì làm phó thành chủ của Minh Dương Thành.
Mặc dù là một người làm thành chủ, một người phó thành chủ, nhưng bởi vì sự khác biệt về thành trì cho nên địa vị cũng bất đồng.
Phó thành chủ của Vương Tùng so với thành chủ của Trần Vĩnh Niên còn quyền cao chức trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!