“Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh?” Vô Trần nghiền ngẫm một thoáng cái tên này, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ, vì ngươi sáng tạo ra môn công pháp này cho nên đã mời gọi Thông Thiên Sơn đến đây? Chuyện này... chuyện này không có khả năng!”
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Mặc kệ nó đi, không phải hiện tại mọi người đều vẫn rất tốt hay sao? À... tiền bối, ta bế quan bao lâu?”
"Bên trong Trấn Giới Bi đã qua hơn ba trăm năm!”
Lúc này Vô Trần vẫn còn có chút sợ hãi không thôi, trước khi Diệp Viễn bế quan, hắn còn nói ít nhất Diệp Viễn phải tu luyện mấy ngàn năm.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Viễn chỉ dùng thời gian của bên ngoài ba mươi năm thì đã sáng tạo ra Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh.
“Đã ba mươi năm sao? Xem ra, mấy người Dương lâu chủ bọn họ lại sốt ruột rồi.” Diệp Viễn cười khổ nói.
Không có đan dược của hắn, Vạn Bảo Lâu muốn làm hạc đứng trong bầy gà cũng thật không dễ dàng.
Diệp Viễn đang định xuất quan lại bị Vô Trần gọi lại.
“Chờ đã! Cảnh giới của ngươi bây giờ đã đến Động Huyền sơ kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến trung kỳ. Lão phu thật sự muốn nhìn một chút, rốt cuộc công pháp mà ngươi sáng tạo có bao nhiêu lợi hại!” Vô Trần nói.
Hiện tại hắn có rất nhiều điều nghi hoặc, đối với môn công pháp mà Diệp Viễn sáng tạo ra, hắn hết sức tò mò.
Dạng công pháp như thế nào mà lại có thể khiến cho Thông Thiên Sơn gợi ra thiên địa dị động đáng sợ đến như thế?
Diệp Viễn nghe vậy cũng sững sờ, nói: "Ý của tiền bối là chờ sau khi ta đột phá rồi hãy xuất quan cũng không muộn sao.”
Dứt lời, Diệp Viễn phất ống tay áo một cái, một đống đan dược hiện ra trước mắt hắn.
Toàn bộ đều là Thần Nguyên Đan thần phẩm!
Với thực lực hiện tại của Diệp Viễn, luyện chế ra Thần Nguyên Đan thần phẩm cũng không tính là chuyện gì lớn lao.
Nếu để người ngoài nhìn thấy Diệp Viễn dùng loại phương thức xa xỉ như vậy để tu luyện, nhất định sẽ mắng to hắn là đồ phá gia chi tử.
Thần Nguyên Đan thần phẩm, ở bên ngoài chính là một đan khó cầu, có tiền cũng không thể mua được!
Nhưng mà Diệp Viễn lại lấy ra ăn như ăn kẹo!
Kỳ thực, Diệp Viễn cũng vô cùng kỳ vọng vào Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh.
Tuy rằng môn công pháp này là do hắn sáng tạo ra, nhưng đây chỉ là hắn căn cứ vào Tiểu Thông Thiên Sơn để quan tưởng, thôi diễn ra công pháp.
Cụ thể có hiệu quả như thế nào thì ngay cả hắn cũng không rõ ràng.
Kế tiếp đó, Diệp Viễn bắt đầu dùng Thần Nguyên Đan để xung kích Động Huyền trung kỳ!
Đan dược vào bụng, Diệp Viễn dựa theo Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh do mình sáng tạo ra để luyện hóa.
Đột nhiên sắc mặt Diệp Viễn biến đổi!
“Làm sao?” Vô Trần có chút sốt sắng hỏi.
Bản thân Diệp Viễn cũng tỏ rõ vẻ chấn động, nhìn Vô Trần nói: “Đã luyện hóa xong rồi!”
Hai mắt Vô Trần trừng tròn xoe, không dám tin nói: “Ngươi nói cái gì? Luyện... luyện hóa rồi? Ngươi mới vừa nói ngươi đã luyện hóa xong Thần Nguyên Đan thần phẩm?”
Diệp Viễn gật gật đầu, cũng cực kỳ khiếp sợ nói: “Đúng vậy, ta vừa vận chuyển công pháp thì Thần Nguyên Đan lập tức bị luyện hóa thành một tia thần nguyên tiến nhập vào trong thần hải. Hả? Không đúng, dường như thần nguyên bên trong thần hải có một chút thay đổi!”
Lần này, hai người đều hoàn toàn mông lung.
Vô Trần cũng nhận ra được, vừa nãy Diệp Viễn cách Động Huyền trung kỳ chỉ kém một bước chân.
Nhưng mà công phu chói mắt này vậy mà vẫn còn kém một đoạn lớn!
"Rốt cuộc là ngươi đã sáng tạo ra môn công pháp như thế nào? Chuyện này... chuyện này cũng quá không thực tế đi?”
Cho dù có kiến thức rộng rãi như Vô Trần thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy.
Bỗng nhiên Diệp Viễn nói: “Tiền bối, tuy rằng thần nguyên có thay đổi một chút, thế nhưng ta cảm giác được dường như thần nguyên của ta tinh khiết hơn rất nhiều!”
Vô Trần suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi tiếp tục luyện hóa thêm một viên Thần Nguyên Đan thử xem.”
Diệp Viễn gật gù, bắt đầu nghe theo.
Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh vừa được vận chuyển, Thần Nguyên Đan gần như là lập tức bị luyện hóa trong nháy mắt!
Phải biết rằng, những võ giả bình thường cho dù có công pháp đặc biệt nghịch thiên cỡ nào thì khi luyện hóa một viên Thần Nguyên Đan thần phẩm cũng cần thời gian nửa tháng đến một tháng.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt Diệp Viễn đã luyện hóa hết rồi!
Loại tốc độ luyện hóa này quả thực không cách nào tưởng tượng nổi!
Diệp Viễn phát hiện, sau khi Thần Nguyên Đan được luyện hóa tiến vào thần hải, căn bản không lật nổi một tia sóng lớn.
Hắn nhét một lần ba viên Thần Nguyên Đan vào trong miệng, sau đó thúc dục Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh một lần nữa.
Ba viên, vẫn như trước, quá ít.
Sau đó, Diệp Viễn cứ luyện hóa Thần Nguyên Đan hết viên này tới viên khác.
Rất nhanh, Thần Nguyên Đan của hắn sắp bị tiêu hao sạch sẽ.
Gần sáu mươi, bảy mươi viên Thần Nguyên Đan thần phẩm, vậy mà lại bị hắn biến thành kẹo đậu để ăn.
Một bên, Vô Trần đã sớm nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.
Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua người nào tu luyện giống như Diệp Viễn.
Đó là sáu mươi, bảy mươi viên Thần Nguyên Đan đó, đổi lại là người khác thì có lẽ thần hải đều phải bị căng nứt rồi.
"Đây... đây quả thật chính là một cái động không đáy! Hiện tại ngươi chỉ mới là Động Huyền sơ kỳ, vậy mà đã tiêu hao nhiều đến như thế, đợi cảnh giới của ngươi cao thêm nữa thì mức độ tiêu hao tài nguyên quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung!” Vô Trần thở dài nói.
Diệp Viễn làm một vẻ mặt vô tội nhìn Vô Trần, cười khổ nói: “Xem ra, ta chỉ có thể không ngừng kiếm tiền. Nếu không, với khẩu vị hiện tại của ta cũng thật sự là lấp không đầy!”
Bỗng nhiên Vô Trần nói tiếp: “Ngươi cảm thụ thần nguyên của ngươi một chút, xem thử có biến hóa gì hay không?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Hừm, dường như thần nguyên của ta tinh khiết hơn so với trước đây quá nhiều! Một khi phóng thích võ kỹ, uy lực có thể tăng lên mấy thành!”
Vô Trần gật đầu nói: "Vậy là được rồi! Chẳng trách môn công pháp này của ngươi lại có thể gây nên thiên địa dị động, thực sự ghê gớm! Không ngờ, tên tiểu tử nhà ngươi vậy mà lại có cơ duyên nghịch thiên đến thế!”
Bất kể là trước đây Diệp Viễn tu luyện nguyên lực, hay là hiện tại đang tu luyện thần nguyên.
Công pháp của võ giả không giống nhau cũng khiến cho độ tinh khiết của thần nguyên bên trong cơ thể của bọn họ không giống nhau.
Công pháp càng yếu kém thì việc hấp thu thần nguyên có lẫn tạp chất cũng càng nhiều.
Tu luyện một thời gian dài, tưởng chừng như thần hải đã được nhét đầy thần nguyên, nhưng trên thực tế tạp chất lại càng ngày càng tích tụ.
Chờ đến khi tu luyện đến bình cảnh thì tác dụng của những tạp chất này sẽ bị phóng đại vô hạn làm ảnh hưởng đến việc đột phá của võ giả.
Thậm chí có người cả đời cũng không cách nào đột phá được một tiểu bình cảnh, chính là vì cái đạo lý này!
Thần nguyên tinh khiết còn có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như khi võ giả phóng thích võ kỹ, uy lực sẽ được tăng mạnh, hoặc ví như thời gian chiến đấu sẽ càng được kéo dài.
Nói chung, chỗ tốt đếm không xuể.
Một môn võ kỹ cường hãn có thể giúp cho sức chiến đấu của võ giả tăng gấp bội.
Hơn nữa, một môn công pháp còn có tính quyết định rốt cuộc võ giả này có thể đi được bao xa!
Diệp Viễn tu luyện công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn thì thành tựu của hắn tuyệt đối không thể vượt qua Tiên Lâm Thiên Tôn.
Thứ Diệp Viễn muốn không chỉ là cảnh giới Thiên Tôn hay là Thiên Đế.
Mặc kệ có khả năng đạt đến cảnh giới Đạo Tổ hay không, hắn đều phải thử một lần!
Vì lẽ đó mà hắn mới muốn sáng tạo ra công pháp thuộc về mình.
Bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ.
“Nhìn dáng vẻ, nếu muốn đột phá đến Động Huyền trung kỳ thì phải cần đến mấy trăm viên Thần Nguyên Đan thần phẩm! Hiện tại Thần Nguyên Đan đã tiêu hao sạch sẽ rồi, phải đi ra ngoài luyện chế thêm thôi.” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Dựa theo trình độ tiêu hao như thế này, quả thực về sau sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
...
Thời điểm Diệp Viễn xuất hiện tại Vạn Bảo Lâu, phát hiện bên trong Vạn Bảo Lâu không có một bóng người, dường như chuyện làm ăn vô cùng tiêu điều.
Tình huống này khiến cho Diệp Viễn rất kinh ngạc.
Coi như thời gian hắn bế quan có hơi dài một chút, nhưng mà Vạn Bảo Lâu cũng không đến nỗi biến thành như vậy chứ?
Trước khi hắn tới, địa vị của Vạn Bảo Lâu vẫn còn ngang bằng với ba đại thế gia khác cơ mà!
“Hồng Âm, chuyện gì thế này? Vì sao bên trong Vạn Bảo Lâu đều không có lấy một khách hàng nào?” Diệp Viễn quay sang Hồng Âm đang ngủ gật nói.
“Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh?” Vô Trần nghiền ngẫm một thoáng cái tên này, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ, vì ngươi sáng tạo ra môn công pháp này cho nên đã mời gọi Thông Thiên Sơn đến đây? Chuyện này... chuyện này không có khả năng!”
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Mặc kệ nó đi, không phải hiện tại mọi người đều vẫn rất tốt hay sao? À... tiền bối, ta bế quan bao lâu?”
"Bên trong Trấn Giới Bi đã qua hơn ba trăm năm!”
Lúc này Vô Trần vẫn còn có chút sợ hãi không thôi, trước khi Diệp Viễn bế quan, hắn còn nói ít nhất Diệp Viễn phải tu luyện mấy ngàn năm.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Viễn chỉ dùng thời gian của bên ngoài ba mươi năm thì đã sáng tạo ra Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh.
“Đã ba mươi năm sao? Xem ra, mấy người Dương lâu chủ bọn họ lại sốt ruột rồi.” Diệp Viễn cười khổ nói.
Không có đan dược của hắn, Vạn Bảo Lâu muốn làm hạc đứng trong bầy gà cũng thật không dễ dàng.
Diệp Viễn đang định xuất quan lại bị Vô Trần gọi lại.
“Chờ đã! Cảnh giới của ngươi bây giờ đã đến Động Huyền sơ kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến trung kỳ. Lão phu thật sự muốn nhìn một chút, rốt cuộc công pháp mà ngươi sáng tạo có bao nhiêu lợi hại!” Vô Trần nói.
Hiện tại hắn có rất nhiều điều nghi hoặc, đối với môn công pháp mà Diệp Viễn sáng tạo ra, hắn hết sức tò mò.
Dạng công pháp như thế nào mà lại có thể khiến cho Thông Thiên Sơn gợi ra thiên địa dị động đáng sợ đến như thế?
Diệp Viễn nghe vậy cũng sững sờ, nói: "Ý của tiền bối là chờ sau khi ta đột phá rồi hãy xuất quan cũng không muộn sao.”
Dứt lời, Diệp Viễn phất ống tay áo một cái, một đống đan dược hiện ra trước mắt hắn.
Toàn bộ đều là Thần Nguyên Đan thần phẩm!
Với thực lực hiện tại của Diệp Viễn, luyện chế ra Thần Nguyên Đan thần phẩm cũng không tính là chuyện gì lớn lao.
Nếu để người ngoài nhìn thấy Diệp Viễn dùng loại phương thức xa xỉ như vậy để tu luyện, nhất định sẽ mắng to hắn là đồ phá gia chi tử.
Thần Nguyên Đan thần phẩm, ở bên ngoài chính là một đan khó cầu, có tiền cũng không thể mua được!
Nhưng mà Diệp Viễn lại lấy ra ăn như ăn kẹo!
Kỳ thực, Diệp Viễn cũng vô cùng kỳ vọng vào Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh.
Tuy rằng môn công pháp này là do hắn sáng tạo ra, nhưng đây chỉ là hắn căn cứ vào Tiểu Thông Thiên Sơn để quan tưởng, thôi diễn ra công pháp.
Cụ thể có hiệu quả như thế nào thì ngay cả hắn cũng không rõ ràng.
Kế tiếp đó, Diệp Viễn bắt đầu dùng Thần Nguyên Đan để xung kích Động Huyền trung kỳ!
Đan dược vào bụng, Diệp Viễn dựa theo Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh do mình sáng tạo ra để luyện hóa.
Đột nhiên sắc mặt Diệp Viễn biến đổi!
“Làm sao?” Vô Trần có chút sốt sắng hỏi.
Bản thân Diệp Viễn cũng tỏ rõ vẻ chấn động, nhìn Vô Trần nói: “Đã luyện hóa xong rồi!”
Hai mắt Vô Trần trừng tròn xoe, không dám tin nói: “Ngươi nói cái gì? Luyện... luyện hóa rồi? Ngươi mới vừa nói ngươi đã luyện hóa xong Thần Nguyên Đan thần phẩm?”
Diệp Viễn gật gật đầu, cũng cực kỳ khiếp sợ nói: “Đúng vậy, ta vừa vận chuyển công pháp thì Thần Nguyên Đan lập tức bị luyện hóa thành một tia thần nguyên tiến nhập vào trong thần hải. Hả? Không đúng, dường như thần nguyên bên trong thần hải có một chút thay đổi!”
Lần này, hai người đều hoàn toàn mông lung.
Vô Trần cũng nhận ra được, vừa nãy Diệp Viễn cách Động Huyền trung kỳ chỉ kém một bước chân.
Nhưng mà công phu chói mắt này vậy mà vẫn còn kém một đoạn lớn!
"Rốt cuộc là ngươi đã sáng tạo ra môn công pháp như thế nào? Chuyện này... chuyện này cũng quá không thực tế đi?”
Cho dù có kiến thức rộng rãi như Vô Trần thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy.
Bỗng nhiên Diệp Viễn nói: “Tiền bối, tuy rằng thần nguyên có thay đổi một chút, thế nhưng ta cảm giác được dường như thần nguyên của ta tinh khiết hơn rất nhiều!”
Vô Trần suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi tiếp tục luyện hóa thêm một viên Thần Nguyên Đan thử xem.”
Diệp Viễn gật gù, bắt đầu nghe theo.
Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh vừa được vận chuyển, Thần Nguyên Đan gần như là lập tức bị luyện hóa trong nháy mắt!
Phải biết rằng, những võ giả bình thường cho dù có công pháp đặc biệt nghịch thiên cỡ nào thì khi luyện hóa một viên Thần Nguyên Đan thần phẩm cũng cần thời gian nửa tháng đến một tháng.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt Diệp Viễn đã luyện hóa hết rồi!
Loại tốc độ luyện hóa này quả thực không cách nào tưởng tượng nổi!
Diệp Viễn phát hiện, sau khi Thần Nguyên Đan được luyện hóa tiến vào thần hải, căn bản không lật nổi một tia sóng lớn.
Hắn nhét một lần ba viên Thần Nguyên Đan vào trong miệng, sau đó thúc dục Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh một lần nữa.
Ba viên, vẫn như trước, quá ít.
Sau đó, Diệp Viễn cứ luyện hóa Thần Nguyên Đan hết viên này tới viên khác.
Rất nhanh, Thần Nguyên Đan của hắn sắp bị tiêu hao sạch sẽ.
Gần sáu mươi, bảy mươi viên Thần Nguyên Đan thần phẩm, vậy mà lại bị hắn biến thành kẹo đậu để ăn.
Một bên, Vô Trần đã sớm nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.
Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua người nào tu luyện giống như Diệp Viễn.
Đó là sáu mươi, bảy mươi viên Thần Nguyên Đan đó, đổi lại là người khác thì có lẽ thần hải đều phải bị căng nứt rồi.
"Đây... đây quả thật chính là một cái động không đáy! Hiện tại ngươi chỉ mới là Động Huyền sơ kỳ, vậy mà đã tiêu hao nhiều đến như thế, đợi cảnh giới của ngươi cao thêm nữa thì mức độ tiêu hao tài nguyên quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung!” Vô Trần thở dài nói.
Diệp Viễn làm một vẻ mặt vô tội nhìn Vô Trần, cười khổ nói: “Xem ra, ta chỉ có thể không ngừng kiếm tiền. Nếu không, với khẩu vị hiện tại của ta cũng thật sự là lấp không đầy!”
Bỗng nhiên Vô Trần nói tiếp: “Ngươi cảm thụ thần nguyên của ngươi một chút, xem thử có biến hóa gì hay không?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Hừm, dường như thần nguyên của ta tinh khiết hơn so với trước đây quá nhiều! Một khi phóng thích võ kỹ, uy lực có thể tăng lên mấy thành!”
Vô Trần gật đầu nói: "Vậy là được rồi! Chẳng trách môn công pháp này của ngươi lại có thể gây nên thiên địa dị động, thực sự ghê gớm! Không ngờ, tên tiểu tử nhà ngươi vậy mà lại có cơ duyên nghịch thiên đến thế!”
Bất kể là trước đây Diệp Viễn tu luyện nguyên lực, hay là hiện tại đang tu luyện thần nguyên.
Công pháp của võ giả không giống nhau cũng khiến cho độ tinh khiết của thần nguyên bên trong cơ thể của bọn họ không giống nhau.
Công pháp càng yếu kém thì việc hấp thu thần nguyên có lẫn tạp chất cũng càng nhiều.
Tu luyện một thời gian dài, tưởng chừng như thần hải đã được nhét đầy thần nguyên, nhưng trên thực tế tạp chất lại càng ngày càng tích tụ.
Chờ đến khi tu luyện đến bình cảnh thì tác dụng của những tạp chất này sẽ bị phóng đại vô hạn làm ảnh hưởng đến việc đột phá của võ giả.
Thậm chí có người cả đời cũng không cách nào đột phá được một tiểu bình cảnh, chính là vì cái đạo lý này!
Thần nguyên tinh khiết còn có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như khi võ giả phóng thích võ kỹ, uy lực sẽ được tăng mạnh, hoặc ví như thời gian chiến đấu sẽ càng được kéo dài.
Nói chung, chỗ tốt đếm không xuể.
Một môn võ kỹ cường hãn có thể giúp cho sức chiến đấu của võ giả tăng gấp bội.
Hơn nữa, một môn công pháp còn có tính quyết định rốt cuộc võ giả này có thể đi được bao xa!
Diệp Viễn tu luyện công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn thì thành tựu của hắn tuyệt đối không thể vượt qua Tiên Lâm Thiên Tôn.
Thứ Diệp Viễn muốn không chỉ là cảnh giới Thiên Tôn hay là Thiên Đế.
Mặc kệ có khả năng đạt đến cảnh giới Đạo Tổ hay không, hắn đều phải thử một lần!
Vì lẽ đó mà hắn mới muốn sáng tạo ra công pháp thuộc về mình.
Bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!