“Tiểu Thông Thiên Sơn?” Diệp Viễn lẩm bẩm.
Một luồng khí tức ôn hòa tràn ngập xung quanh Diệp Viễn, thần hồn của hắn bị tổn thương trước đó rất nhanh đã tốt hơn rất nhiều.
Từ khi Diệp Viễn đạt được Trấn Giới Bi đến nay chưa từng thấy qua hình dạng này.
Thời điểm hắn đối mặt với Tiểu Thông Thiên Sơn này lại có cảm giác giống như khi hắn đối mặt với Thiên Đạo lúc còn ở thế giới Tiên Lâm.
Mênh mông như biển, không cách nào dự đoán được!
“Tiểu Thông Thiên Sơn này mới là bản thể thật của Trấn Giới Bi, ẩn chứa đại đạo! Ngay cả Thiên Đế cũng không dám điều tra nó như ngươi, vậy mà ngươi lại dám khinh nhờn thiên uy!” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe vậy lập tức hãi hùng khiếp vía một phen, tảng đá lấy từ Thông Thiên Sơn quả nhiên khác biệt!
“Đã biết như vậy rồi mà ngài không nhắc nhở ta sớm hơn một chút!” Diệp Viễn lườm một cái nói.
“Ta làm sao biết tiểu tử ngươi lại lỗ mãng như thế, đang muốn nhắc nhở thì ngươi đã động thủ rồi!” Vô Trần cũng tức giận nói.
Diệp Viễn ngượng ngùng nở nụ cười, không nói nữa.
Vừa nãy hắn thấy Tiểu Thông Thiên Sơn này không tầm thường, quỷ thần xui khiến sao mà lập tức dùng thần thức thăm dò muốn điều tra một phen, cũng không biết rằng sẽ nguy hiểm đến như vậy.
Thấy Diệp Viễn câm miệng, Vô Trần lại nói: “Tiểu Thông Thiên Sơn chỉ có thể quan tưởng cảm ngộ, nhất thiết không thể dùng thần thức để điều tra. Tiểu Thông Thiên Sơn này sâu không lường được, với cảnh giới của Tiên Lâm cũng không cách nào dò xét một chút nào! Hắn suy đoán, rất có thể Tiểu Thông Thiên Sơn là vật chí bảo được Thông Thiên Sơn lai tạo ra, có ẩn chứa một phần sức mạnh Thiên Đạo kinh khủng. Chỉ tiếc, Tiên Lâm Thiên Tôn chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Đế, bằng không lẽ ra hắn đã có thể dò xét được một tia bí mật của Tiểu Thông Thiên Sơn.”
Diệp Viễn đập vào miệng một cái, kinh thán: "Lai lịch của Tiểu Thông Thiên Sơn này lớn như vậy sao? Nếu như ta hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên Đạo được ẩn chứa bên trong Tiểu Thông Thiên Sơn, có khi nào sẽ đạt được đến cảnh giới Đạo Tổ hay không?”
Vô Trần cười lạnh nói: “Ha, ngươi nằm mơ! Ngươi cho rằng Thiên Đạo này dễ lĩnh ngộ đến vậy sao? Thu hồi cái tâm tư không thiết thực kia của ngươi lại đi! Ngươi quan tưởng Tiểu Thông Thiên Sơn này trong vòng năm ngàn năm mà có thể hoàn toàn ngộ ra công pháp tầng thứ nhất cũng đã rất đáng gờm rồi.”
Cường giả Thần Đạo tu luyện, hơi một tí đều đã dùng đến đơn vị vạn năm để tính.
Năm ngàn năm, vẫn chưa được tính là bao lâu.
Lời này của Vô Trần đã là rất để mắt đến Diệp Viễn rồi.
Hắn biết, thời điểm Diệp Viễn ở thế giới Tiên Lâm dùng đan đạo để nhập đạo, thậm chí còn gợi ra Đại Đạo Cộng Minh.
Nhưng mà tại võ đạo, hắn không tin Diệp Viễn vẫn có thiên phú nghịch thiên bậc này.
Diệp Viễn cười cười, nói: “Biết rồi tiền bối, ta lập tức muốn bắt đầu. Bên ngoài có động tĩnh gì thì ngài nhớ đánh thức ta đúng lúc.”
Vô Trần gật gù, biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Viễn nhìn về Tiểu Thông Thiên Sơn phía trước, tự lẩm bẩm: “Tiểu Thông Thiên Sơn đã có uy năng như thế, không biết Thông Thiên Sơn chân chính thì sẽ đáng sợ đến dường nào! Chẳng trách, ngay cả cấp bậc cảnh giới như Đạo Tổ cũng muốn ngộ đạo ở trên Thông Thiên Sơn!”
Diệp Viễn phát hiện, Trấn Giới Bi này cũng một bảo vật nghịch thiên.
Tiềm lực vô hạn của nó thì không cần phải đề cập đến nữa, người khác muốn cảm ngộ đại đạo của Thông Thiên Sơn thì nhất định phải tự mình đến Thông Thiên Sơn.
Nhưng mà chỉ cần nắm giữ Tiểu Thông Thiên Sơn này thì tương đương với việc Diệp Viễn đang mang bên người một cái Thiên Đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm ngộ.
Loại ưu thế này, sợ rằng bất luận người nào biết đến cũng đều sẽ đỏ mắt đến cực điểm đi?
Có lẽ, thậm chí ngay cả Đạo Tổ cũng sẽ động lòng!
Tên Cửu Thương Thiên Đế kia phái Ca Nặc tiến vào thế giới Tiên Lâm, có thể mục tiêu chính là nó.
Nhưng mà Diệp Viễn cảm thấy, e rằng Cửu Thương Thiên Đế chỉ là hoài nghi mà thôi, hẳn là cũng không biết hình dáng thật sự của Tiểu Thông Thiên Sơn.
Bằng không, hắn cũng sẽ không phái một tên Ca Nặc nho nhỏ đến đây.
Loại bảo vật nghịch thiên như thế này, tuyệt đối hắn sẽ tự mình ra tay!
Một khi nghĩ tới điều này, Diệp Viễn cũng âm thầm hoảng sợ.
Bảo vật mình mang theo bên người, cái sau còn muốn nghịch thiên hơn cái trước, sau này vẫn phải cẩn thận hơn một chút, ngàn vạn lần không thể để lộ ra, bằng không hậu quả khó mà lường được.
Đặc biệt là Tiểu Thông Thiên Sơn này, một khi bị bại lộ thì hắn sẽ phải đối mặt với sự truy sát của toàn bộ Thông Thiên Giới.
Diệp Viễn quẳng đi hết thảy tạp niệm, bắt đầu quan tưởng Tiểu Thông Thiên Sơn.
Tiểu Thông Thiên Sơn này xác thực là pháp bảo nghịch thiên, thế nhưng có thể cảm ngộ được bao nhiêu thì còn phải xem ngộ tính của võ giả.
Ngộ tính kém thì cho dù có được Tiểu Thông Thiên Sơn cũng vô dụng, thành tựu có hạn.
Nhưng thiên phú cho dù tốt cỡ nào thì cũng phải tích lũy từng giọt nhỏ.
Võ giả bình thường không có cơ sở cảm ngộ thì cả một đời cũng chưa chắc có thể đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh.
Có Tiểu Thông Thiên Sơn, quá trình này có thể rút ngắn thời gian gấp mấy lần.
Cho dù có ngu ngốc đến mấy thì tu luyện tới Quy Khư Thần Cảnh cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, thứ mà Diệp Viễn muốn cảm ngộ không chỉ riêng là Thiên Đạo, mà là muốn từ bên trong Tiểu Thông Thiên Sơn cảm ngộ ra một bộ công pháp thuộc về mình.
Độ khó này vô cùng lớn.
Đặt ở trên thân của một số người, có khả năng cả một đời cũng không cách nào hoàn thành được.
Công pháp mà Diệp Viễn muốn lĩnh ngộ chính là một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.
Hắn cần vừa cảm ngộ Thiên Đạo, vừa hoàn thiện công pháp, mãi đến khi môn công pháp này không có một chút thiếu sót nào mới có thể bắt đầu tu luyện.
Với cảnh giới của Diệp Viễn bây giờ, khẳng định không cách nào lập tức hoàn thành đầy đủ một bộ công pháp.
Điều bây giờ hắn có thể làm được chính là sáng tạo ra công pháp tầng thứ nhất để bảo đảm cho hắn tu luyện tới Động Huyền đại viên mãn.
Mặt khác, hắn còn muốn lưu lại công pháp có thể kéo dài đến tầng thứ hai, giúp cho hắn tạo nên cơ sở để có thể sáng tạo ra công pháp phía sau.
Quá trình này không cho phép sai lầm một chút nào.
Chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, chính là 'khó'!
Khó như lên trời!
Vì lẽ đó mà Vô Trần không hề tức giận.
Hơn nữa, sáng tạo ra công pháp thuộc đẳng cấp nào, hoàn toàn được quyết định bởi ngộ tính của cá nhân.
Ngộ tính cao, có thể sáng tạo ra công pháp vô cùng nghịch thiên; Ngộ tính thấp, công pháp được sáng tạo ra chỉ có khả năng tu luyện tới Quy Khư Thần Cảnh, thậm chí còn không đến.
Cho nên, Diệp Viễn làm như thế là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Vô Trần không hề cảm thấy Diệp Viễn có khả năng sáng tạo ra công pháp lợi hại hơn công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn.
Dù sao, công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn có thể tu luyện tới cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế!
Có lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại được đến cỡ nào?
Nhưng mà, Diệp Viễn không cho là vậy!
Đối với Diệp Viễn, đem hi vọng ký thác vào việc nhờ Đạo Tổ hỗ trợ vậy chi bằng dựa vào nỗ lực của chính mình để thực hiện!
Hắn không thích kiểu cảm giác bị người khác nắm giữ vận mệnh trong tay!
Đương nhiên, cho dù quyết tâm của Diệp Viễn rất lớn, nhưng thời điểm chân chính bắt đầu quan tưởng, Diệp Viễn lập tức phát hiện điều này thật sự rất khó!
Đại đạo mênh mang!
Thời điểm Diệp Viễn bắt đầu quan tưởng đã có cảm giác giống như mình đang được đặt trong một cánh đồng hoang vu vô tận, căn bản không tìm được phương hướng.
Ở trước mặt Thiên Đạo, một tên cường giả Thần Đạo như hắn cũng không bằng một con giun dế.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, Diệp Viễn đã thử nghiệm rất nhiều phương pháp, nhưng cũng không cách nào tìm được điểm mấu chốt.
Diệp Viễn biết, muốn tìm được con đường của chính mình, nhất định trước tiên phải tìm được một điểm phù hợp với Thiên Đạo.
Giống như kéo tơ bóc kén vậy, không có điểm phù hợp này, Diệp Viễn vĩnh viễn cũng không thể nhập môn.
Nói thì rất đơn giản, nhưng khi bắt tay vào làm thì lại khó như lên trời!
Lá vàng rơi không biết bao mùa thu, trong nháy mắt thời gian Diệp Viễn ở trong không gian Trấn Giới Bi đã trôi qua mười năm.
Trong vòng mười năm, Diệp Viễn thử nghiệm vô số loại phương pháp nhưng mà vẫn như trước, không cách nào tìm được điểm phù hợp này.
Kết quả này không khỏi khiến cho hắn có chút nhụt chí.
"Hừ, biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn rồi chứ? Con đường này ngươi không cách nào đi được! Huống hồ, ngươi chờ được, tiểu nha đầu kia có thể chờ được hay sao?”
Bên tai Diệp Viễn truyền đến âÂm thanh châm chọc của Vô Trần.
“Tiểu Thông Thiên Sơn?” Diệp Viễn lẩm bẩm.
Một luồng khí tức ôn hòa tràn ngập xung quanh Diệp Viễn, thần hồn của hắn bị tổn thương trước đó rất nhanh đã tốt hơn rất nhiều.
Từ khi Diệp Viễn đạt được Trấn Giới Bi đến nay chưa từng thấy qua hình dạng này.
Thời điểm hắn đối mặt với Tiểu Thông Thiên Sơn này lại có cảm giác giống như khi hắn đối mặt với Thiên Đạo lúc còn ở thế giới Tiên Lâm.
Mênh mông như biển, không cách nào dự đoán được!
“Tiểu Thông Thiên Sơn này mới là bản thể thật của Trấn Giới Bi, ẩn chứa đại đạo! Ngay cả Thiên Đế cũng không dám điều tra nó như ngươi, vậy mà ngươi lại dám khinh nhờn thiên uy!” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe vậy lập tức hãi hùng khiếp vía một phen, tảng đá lấy từ Thông Thiên Sơn quả nhiên khác biệt!
“Đã biết như vậy rồi mà ngài không nhắc nhở ta sớm hơn một chút!” Diệp Viễn lườm một cái nói.
“Ta làm sao biết tiểu tử ngươi lại lỗ mãng như thế, đang muốn nhắc nhở thì ngươi đã động thủ rồi!” Vô Trần cũng tức giận nói.
Diệp Viễn ngượng ngùng nở nụ cười, không nói nữa.
Vừa nãy hắn thấy Tiểu Thông Thiên Sơn này không tầm thường, quỷ thần xui khiến sao mà lập tức dùng thần thức thăm dò muốn điều tra một phen, cũng không biết rằng sẽ nguy hiểm đến như vậy.
Thấy Diệp Viễn câm miệng, Vô Trần lại nói: “Tiểu Thông Thiên Sơn chỉ có thể quan tưởng cảm ngộ, nhất thiết không thể dùng thần thức để điều tra. Tiểu Thông Thiên Sơn này sâu không lường được, với cảnh giới của Tiên Lâm cũng không cách nào dò xét một chút nào! Hắn suy đoán, rất có thể Tiểu Thông Thiên Sơn là vật chí bảo được Thông Thiên Sơn lai tạo ra, có ẩn chứa một phần sức mạnh Thiên Đạo kinh khủng. Chỉ tiếc, Tiên Lâm Thiên Tôn chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Đế, bằng không lẽ ra hắn đã có thể dò xét được một tia bí mật của Tiểu Thông Thiên Sơn.”
Diệp Viễn đập vào miệng một cái, kinh thán: "Lai lịch của Tiểu Thông Thiên Sơn này lớn như vậy sao? Nếu như ta hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên Đạo được ẩn chứa bên trong Tiểu Thông Thiên Sơn, có khi nào sẽ đạt được đến cảnh giới Đạo Tổ hay không?”
Vô Trần cười lạnh nói: “Ha, ngươi nằm mơ! Ngươi cho rằng Thiên Đạo này dễ lĩnh ngộ đến vậy sao? Thu hồi cái tâm tư không thiết thực kia của ngươi lại đi! Ngươi quan tưởng Tiểu Thông Thiên Sơn này trong vòng năm ngàn năm mà có thể hoàn toàn ngộ ra công pháp tầng thứ nhất cũng đã rất đáng gờm rồi.”
Cường giả Thần Đạo tu luyện, hơi một tí đều đã dùng đến đơn vị vạn năm để tính.
Năm ngàn năm, vẫn chưa được tính là bao lâu.
Lời này của Vô Trần đã là rất để mắt đến Diệp Viễn rồi.
Hắn biết, thời điểm Diệp Viễn ở thế giới Tiên Lâm dùng đan đạo để nhập đạo, thậm chí còn gợi ra Đại Đạo Cộng Minh.
Nhưng mà tại võ đạo, hắn không tin Diệp Viễn vẫn có thiên phú nghịch thiên bậc này.
Diệp Viễn cười cười, nói: “Biết rồi tiền bối, ta lập tức muốn bắt đầu. Bên ngoài có động tĩnh gì thì ngài nhớ đánh thức ta đúng lúc.”
Vô Trần gật gù, biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Viễn nhìn về Tiểu Thông Thiên Sơn phía trước, tự lẩm bẩm: “Tiểu Thông Thiên Sơn đã có uy năng như thế, không biết Thông Thiên Sơn chân chính thì sẽ đáng sợ đến dường nào! Chẳng trách, ngay cả cấp bậc cảnh giới như Đạo Tổ cũng muốn ngộ đạo ở trên Thông Thiên Sơn!”
Diệp Viễn phát hiện, Trấn Giới Bi này cũng một bảo vật nghịch thiên.
Tiềm lực vô hạn của nó thì không cần phải đề cập đến nữa, người khác muốn cảm ngộ đại đạo của Thông Thiên Sơn thì nhất định phải tự mình đến Thông Thiên Sơn.
Nhưng mà chỉ cần nắm giữ Tiểu Thông Thiên Sơn này thì tương đương với việc Diệp Viễn đang mang bên người một cái Thiên Đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm ngộ.
Loại ưu thế này, sợ rằng bất luận người nào biết đến cũng đều sẽ đỏ mắt đến cực điểm đi?
Có lẽ, thậm chí ngay cả Đạo Tổ cũng sẽ động lòng!
Tên Cửu Thương Thiên Đế kia phái Ca Nặc tiến vào thế giới Tiên Lâm, có thể mục tiêu chính là nó.
Nhưng mà Diệp Viễn cảm thấy, e rằng Cửu Thương Thiên Đế chỉ là hoài nghi mà thôi, hẳn là cũng không biết hình dáng thật sự của Tiểu Thông Thiên Sơn.
Bằng không, hắn cũng sẽ không phái một tên Ca Nặc nho nhỏ đến đây.
Loại bảo vật nghịch thiên như thế này, tuyệt đối hắn sẽ tự mình ra tay!
Một khi nghĩ tới điều này, Diệp Viễn cũng âm thầm hoảng sợ.
Bảo vật mình mang theo bên người, cái sau còn muốn nghịch thiên hơn cái trước, sau này vẫn phải cẩn thận hơn một chút, ngàn vạn lần không thể để lộ ra, bằng không hậu quả khó mà lường được.
Đặc biệt là Tiểu Thông Thiên Sơn này, một khi bị bại lộ thì hắn sẽ phải đối mặt với sự truy sát của toàn bộ Thông Thiên Giới.
Diệp Viễn quẳng đi hết thảy tạp niệm, bắt đầu quan tưởng Tiểu Thông Thiên Sơn.
Tiểu Thông Thiên Sơn này xác thực là pháp bảo nghịch thiên, thế nhưng có thể cảm ngộ được bao nhiêu thì còn phải xem ngộ tính của võ giả.
Ngộ tính kém thì cho dù có được Tiểu Thông Thiên Sơn cũng vô dụng, thành tựu có hạn.
Nhưng thiên phú cho dù tốt cỡ nào thì cũng phải tích lũy từng giọt nhỏ.
Võ giả bình thường không có cơ sở cảm ngộ thì cả một đời cũng chưa chắc có thể đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh.
Có Tiểu Thông Thiên Sơn, quá trình này có thể rút ngắn thời gian gấp mấy lần.
Cho dù có ngu ngốc đến mấy thì tu luyện tới Quy Khư Thần Cảnh cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, thứ mà Diệp Viễn muốn cảm ngộ không chỉ riêng là Thiên Đạo, mà là muốn từ bên trong Tiểu Thông Thiên Sơn cảm ngộ ra một bộ công pháp thuộc về mình.
Độ khó này vô cùng lớn.
Đặt ở trên thân của một số người, có khả năng cả một đời cũng không cách nào hoàn thành được.
Công pháp mà Diệp Viễn muốn lĩnh ngộ chính là một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.
Hắn cần vừa cảm ngộ Thiên Đạo, vừa hoàn thiện công pháp, mãi đến khi môn công pháp này không có một chút thiếu sót nào mới có thể bắt đầu tu luyện.
Với cảnh giới của Diệp Viễn bây giờ, khẳng định không cách nào lập tức hoàn thành đầy đủ một bộ công pháp.
Điều bây giờ hắn có thể làm được chính là sáng tạo ra công pháp tầng thứ nhất để bảo đảm cho hắn tu luyện tới Động Huyền đại viên mãn.
Mặt khác, hắn còn muốn lưu lại công pháp có thể kéo dài đến tầng thứ hai, giúp cho hắn tạo nên cơ sở để có thể sáng tạo ra công pháp phía sau.
Quá trình này không cho phép sai lầm một chút nào.
Chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, chính là 'khó'!
Khó như lên trời!
Vì lẽ đó mà Vô Trần không hề tức giận.
Hơn nữa, sáng tạo ra công pháp thuộc đẳng cấp nào, hoàn toàn được quyết định bởi ngộ tính của cá nhân.
Ngộ tính cao, có thể sáng tạo ra công pháp vô cùng nghịch thiên; Ngộ tính thấp, công pháp được sáng tạo ra chỉ có khả năng tu luyện tới Quy Khư Thần Cảnh, thậm chí còn không đến.
Cho nên, Diệp Viễn làm như thế là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Vô Trần không hề cảm thấy Diệp Viễn có khả năng sáng tạo ra công pháp lợi hại hơn công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn.
Dù sao, công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn có thể tu luyện tới cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế!
Có lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại được đến cỡ nào?
Nhưng mà, Diệp Viễn không cho là vậy!
Đối với Diệp Viễn, đem hi vọng ký thác vào việc nhờ Đạo Tổ hỗ trợ vậy chi bằng dựa vào nỗ lực của chính mình để thực hiện!
Hắn không thích kiểu cảm giác bị người khác nắm giữ vận mệnh trong tay!
Đương nhiên, cho dù quyết tâm của Diệp Viễn rất lớn, nhưng thời điểm chân chính bắt đầu quan tưởng, Diệp Viễn lập tức phát hiện điều này thật sự rất khó!
Đại đạo mênh mang!
Thời điểm Diệp Viễn bắt đầu quan tưởng đã có cảm giác giống như mình đang được đặt trong một cánh đồng hoang vu vô tận, căn bản không tìm được phương hướng.
Ở trước mặt Thiên Đạo, một tên cường giả Thần Đạo như hắn cũng không bằng một con giun dế.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, Diệp Viễn đã thử nghiệm rất nhiều phương pháp, nhưng cũng không cách nào tìm được điểm mấu chốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!